Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Mười Con Phố
Không Ăn Được B...
Mại Kê Đản Hán Bảo Lạc
2024-09-30 16:15:23
“Mời dùng.”
Bạn gái đứng ở một bên thấy Lâm Chu, trong mắt toàn là vui mừng ngạc nhiên.
Trai đẹp kia!
Còn là một trai đẹp vô cùng thú vị nữa.
Lại đang ở đỉnh núi bán cháo trứng muối thịt nạc.
Hơn nữa nhìn hai giỏ trúc này, là dùng đòn gánh để gánh lên nhỉ!
Lại còn là một trai đẹp không ẻo lả nữa!
Trời đất ơi, cực phẩm!
Ánh mắt cô gái nhất thời sáng lên, một tay cầm chén cháo một tay chụp ảnh gửi vào trong nhóm bạn thân.
“Các chị em, đoán xem tớ phát hiện ra trai đẹp cực phẩm ở đâu này!”
Tin tức gửi vào trong nhóm, một lúc lâu sâu cũng không thấy ai trả lời.
Cô gái mới bình phục lại từ tâm tình kích động, đưa mắt nhìn thời gian.
Cái giờ này, không ai trả lời tin nhắn là chuyện rất bình thường.
Không phải còn chưa tỉnh ngủ, chưa ngủ dậy thì cũng là đang thu thập, vội vã đi làm không có thời gian.
Chỉ khi nào đi làm rồi bắt đầu lười biếng, hoặc là tỉnh ngủ, mới có người hồi phục.
Người đàn ông nhận cháo cháo trứng muối thịt nạc, lần này bạn gái ở ngay bên cạnh, anh cũng lười động, tùy tiện tìm một bãi đất trống ở bên cạnh để đứng ăn luôn.
Anh trai đứng cạnh nhìn vẻ mặt hưởng thụ của người đàn ông, trông có vẻ rất chi là ngon, thèm đến mức nuốt một miếng nước bọt.
Hay lắm, trước kia anh chưa bao giờ để mắt đến một chén cháo trứng muối thịt nạc.
Bây giờ đi ra ngoài chơi, thấy người khác ăn thì lại thèm là sao.
Lúc nào anh mới có thể chữa được cái bệnh nhìn người khác ăn là thấy ngon miệng đây!
Nhịn một hồi, thấy người đàn ông sắp ăn xong một chén cháo rồi.
Anh trai không nhịn được mở miệng hỏi: “Người anh em à, cháo này ăn ngon không?”
Giá một trăm tệ một chén thực sự có hơi đắt, nếu như mua xong mà không ăn được, anh sẽ khóc chết mất.
Mua đồ ở khu phong cảnh cần phải cẩn thận một chút!
Kinh nghiệm trong quá khứ nói cho anh biết, đồ vật trong khu phong cảnh vừa đắt lại còn khó ăn.
Người đàn ông nghe thấy thế, ngẩng đầu nhìn anh gật đầu lia lịa.
“Ăn ngon lắm, tôi đều ăn hai chén rồi, cho tới bây giờ tôi chưa từng ăn cháo nào ngon như thế này.”
Lần đầu người đàn ông có cảm giác mình học hành không tốt, từ ngữ nghèo nàn cực kỳ.
Đến cả việc muốn khen cháo này ngon cỡ nào cũng tìm không ra từ có thể hình dung.
“Vậy tôi cũng mua một phần nếm thử.”
Anh trai nghe thấy câu trả lời của người đàn ông, giống như chính là cơ hội để anh đưa ra quyết định.
Nếu như ban nãy người đàn ông trả lời là không ngon thì anh có cái cớ để tẩy não mình, cháo này chỉ là nhìn ngon thôi, vào miệng thì không còn gì đâu.
Hiện tại người khác nói với anh là ăn ngon.
Anh trai cũng không nhịn được nữa.
“Ông chủ cho tôi một phần, một trăm tệ một chén đúng không?”
Anh trai nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Chu gọi món.
Lâm Chu gật đầu, múc thêm một chén cháo nữa đưa tới.
Một thùng cháo to mới bán chín phần, còn thừa không ít.
Lâm Chu không hề nóng nảy lấy ra một chiếc ghế gấp từ giỏ trúc, an vị bán cháo ở đỉnh núi.
Có khách đến thì bán.
Không có khách thì chơi di động lười biếng.
Mắt thấy đều gần tám giờ rồi, cậu tranh thủ thời gian gửi tin cho ông bác leo núi, nói cho ông biết tuần này cậu không thể đến sau khu biệt thự leo núi.
Cậu phải leo núi Tần Hoàng, thuận tiện đến đỉnh núi bán cháo.
Trương Kiến Quân đã rời giường ăn sáng vào giờ này: ???
Cảm nhận được sự khác thường của ông, con trai Trương Minh Viễn quan tâm hỏi một câu.
“Ba làm sao thế? Khó chịu chỗ nào à?”
“Không có việc gì, không ăn được bánh bao!”
Lòng Trương Kiến Quân căng cứng, sau đó nhìn thoáng qua Trương Minh Viễn đầy ghét bỏ.
Đều do thằng nhóc này!
Hại ngày hôm qua ông không ăn được bánh bao Lâm Chu làm, bây giờ người ta không bán bánh bao nữa, đổi thành bán cháo rồi!
“Tại sao?”
Trương Minh Viễn nghĩ lần này trở về, cha của anh cứ kỳ kỳ quái quái.
Không phải trên bàn này có đầy bánh bao à.
Thời mãn kinh có cần thái quá như vậy không, biến người cha vẫn luôn lý trí của anh thành dáng vẻ cố tình gây sự như bây giờ.
Vẻ mặt vẫn còn rất phong phú, động một chút lại trừng anh.
Trước đây có thể suốt ngày không có biểu cảm gì, nghiêm mặt một cái khiến người ta không nhìn ra được ông đang suy nghĩ gì.
Đâu giống bây giờ!
“Lâm Chu không bán bánh bao nữa.”
Trương Minh Viễn nghe ông trả lời thế, lại nghi hoặc.
“Lâm Chu là ai?”
“Con bị gì thế, sao mới đến tuổi này mà lại hay quên vậy, tối hôm qua không phải ba đã nói với con rồi à.”
“Chính là cậu trai làm bánh bao ăn ngon gần đây hay đi leo núi với ba à?”
Trương Minh Viễn chỉ là nhất thời không liên hệ hai người với nhau mà thôi.
Giờ Trương Kiến Quân vừa nhắc là anh nhớ ra ngay.
Trương Minh Viễn nhức đầu day day trán.
“Tại sao không ăn được?”
Trương Minh Viễn cũng có một chút hứng thú với Lâm Chu trong lời cha mình, mở miệng hỏi.
Bạn gái đứng ở một bên thấy Lâm Chu, trong mắt toàn là vui mừng ngạc nhiên.
Trai đẹp kia!
Còn là một trai đẹp vô cùng thú vị nữa.
Lại đang ở đỉnh núi bán cháo trứng muối thịt nạc.
Hơn nữa nhìn hai giỏ trúc này, là dùng đòn gánh để gánh lên nhỉ!
Lại còn là một trai đẹp không ẻo lả nữa!
Trời đất ơi, cực phẩm!
Ánh mắt cô gái nhất thời sáng lên, một tay cầm chén cháo một tay chụp ảnh gửi vào trong nhóm bạn thân.
“Các chị em, đoán xem tớ phát hiện ra trai đẹp cực phẩm ở đâu này!”
Tin tức gửi vào trong nhóm, một lúc lâu sâu cũng không thấy ai trả lời.
Cô gái mới bình phục lại từ tâm tình kích động, đưa mắt nhìn thời gian.
Cái giờ này, không ai trả lời tin nhắn là chuyện rất bình thường.
Không phải còn chưa tỉnh ngủ, chưa ngủ dậy thì cũng là đang thu thập, vội vã đi làm không có thời gian.
Chỉ khi nào đi làm rồi bắt đầu lười biếng, hoặc là tỉnh ngủ, mới có người hồi phục.
Người đàn ông nhận cháo cháo trứng muối thịt nạc, lần này bạn gái ở ngay bên cạnh, anh cũng lười động, tùy tiện tìm một bãi đất trống ở bên cạnh để đứng ăn luôn.
Anh trai đứng cạnh nhìn vẻ mặt hưởng thụ của người đàn ông, trông có vẻ rất chi là ngon, thèm đến mức nuốt một miếng nước bọt.
Hay lắm, trước kia anh chưa bao giờ để mắt đến một chén cháo trứng muối thịt nạc.
Bây giờ đi ra ngoài chơi, thấy người khác ăn thì lại thèm là sao.
Lúc nào anh mới có thể chữa được cái bệnh nhìn người khác ăn là thấy ngon miệng đây!
Nhịn một hồi, thấy người đàn ông sắp ăn xong một chén cháo rồi.
Anh trai không nhịn được mở miệng hỏi: “Người anh em à, cháo này ăn ngon không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giá một trăm tệ một chén thực sự có hơi đắt, nếu như mua xong mà không ăn được, anh sẽ khóc chết mất.
Mua đồ ở khu phong cảnh cần phải cẩn thận một chút!
Kinh nghiệm trong quá khứ nói cho anh biết, đồ vật trong khu phong cảnh vừa đắt lại còn khó ăn.
Người đàn ông nghe thấy thế, ngẩng đầu nhìn anh gật đầu lia lịa.
“Ăn ngon lắm, tôi đều ăn hai chén rồi, cho tới bây giờ tôi chưa từng ăn cháo nào ngon như thế này.”
Lần đầu người đàn ông có cảm giác mình học hành không tốt, từ ngữ nghèo nàn cực kỳ.
Đến cả việc muốn khen cháo này ngon cỡ nào cũng tìm không ra từ có thể hình dung.
“Vậy tôi cũng mua một phần nếm thử.”
Anh trai nghe thấy câu trả lời của người đàn ông, giống như chính là cơ hội để anh đưa ra quyết định.
Nếu như ban nãy người đàn ông trả lời là không ngon thì anh có cái cớ để tẩy não mình, cháo này chỉ là nhìn ngon thôi, vào miệng thì không còn gì đâu.
Hiện tại người khác nói với anh là ăn ngon.
Anh trai cũng không nhịn được nữa.
“Ông chủ cho tôi một phần, một trăm tệ một chén đúng không?”
Anh trai nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Chu gọi món.
Lâm Chu gật đầu, múc thêm một chén cháo nữa đưa tới.
Một thùng cháo to mới bán chín phần, còn thừa không ít.
Lâm Chu không hề nóng nảy lấy ra một chiếc ghế gấp từ giỏ trúc, an vị bán cháo ở đỉnh núi.
Có khách đến thì bán.
Không có khách thì chơi di động lười biếng.
Mắt thấy đều gần tám giờ rồi, cậu tranh thủ thời gian gửi tin cho ông bác leo núi, nói cho ông biết tuần này cậu không thể đến sau khu biệt thự leo núi.
Cậu phải leo núi Tần Hoàng, thuận tiện đến đỉnh núi bán cháo.
Trương Kiến Quân đã rời giường ăn sáng vào giờ này: ???
Cảm nhận được sự khác thường của ông, con trai Trương Minh Viễn quan tâm hỏi một câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ba làm sao thế? Khó chịu chỗ nào à?”
“Không có việc gì, không ăn được bánh bao!”
Lòng Trương Kiến Quân căng cứng, sau đó nhìn thoáng qua Trương Minh Viễn đầy ghét bỏ.
Đều do thằng nhóc này!
Hại ngày hôm qua ông không ăn được bánh bao Lâm Chu làm, bây giờ người ta không bán bánh bao nữa, đổi thành bán cháo rồi!
“Tại sao?”
Trương Minh Viễn nghĩ lần này trở về, cha của anh cứ kỳ kỳ quái quái.
Không phải trên bàn này có đầy bánh bao à.
Thời mãn kinh có cần thái quá như vậy không, biến người cha vẫn luôn lý trí của anh thành dáng vẻ cố tình gây sự như bây giờ.
Vẻ mặt vẫn còn rất phong phú, động một chút lại trừng anh.
Trước đây có thể suốt ngày không có biểu cảm gì, nghiêm mặt một cái khiến người ta không nhìn ra được ông đang suy nghĩ gì.
Đâu giống bây giờ!
“Lâm Chu không bán bánh bao nữa.”
Trương Minh Viễn nghe ông trả lời thế, lại nghi hoặc.
“Lâm Chu là ai?”
“Con bị gì thế, sao mới đến tuổi này mà lại hay quên vậy, tối hôm qua không phải ba đã nói với con rồi à.”
“Chính là cậu trai làm bánh bao ăn ngon gần đây hay đi leo núi với ba à?”
Trương Minh Viễn chỉ là nhất thời không liên hệ hai người với nhau mà thôi.
Giờ Trương Kiến Quân vừa nhắc là anh nhớ ra ngay.
Trương Minh Viễn nhức đầu day day trán.
“Tại sao không ăn được?”
Trương Minh Viễn cũng có một chút hứng thú với Lâm Chu trong lời cha mình, mở miệng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro