Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Mười Con Phố
Lấy Thân Báo Đá...
Mại Kê Đản Hán Bảo Lạc
2024-09-30 16:15:23
Lúc cô đói, ăn mì tôm còn nghĩ là mỹ vị không gì sánh bằng.
Chưa kể lúc đó Giả Lam đói đến ngất xỉu, ăn một cái bánh bao nóng hổi vào sẽ thấy ngon đến mức muốn nuốt luôn cả lưỡi.
“Không được rồi, cậu cứ đi đi, tối nay tớ phải tăng ca.”
“OK.”
Giả Lam cúp điện thoại, dọn đồ một chút rồi tan làm.
Cô không biết ông chủ mấy giờ mới đến mở quầy bánh bao nên định tan làm sẽ đi qua đó ngay.
Cô bắt taxi đến công viên Hoa Quả Sơn, kiểm tra thấy còn chưa đến bảy giờ.
Cô ngồi chờ trong một đình nghỉ mát trên quảng trường.
Lúc này không có quầy hàng nào bên đường.
Nhưng trong công viên vẫn rất đông người.
Trên quảng trường có rất nhiều người già lẫn người trẻ tuổi, mặt trời vẫn chưa lặn, nhiệt độ ngoài trời khá cao.
Nếu không có chuyện gì, Giả Lam chắc chắn sẽ không phơi mình giữa trời nắng nóng thế này.
Nhưng người trên quảng trường đều rất kỳ quái, trời còn chưa tối đã ra đây tập thể dục rồi ư?
Tuy cô không hiểu nhưng vẫn tôn trọng mọi người.
Chỉ việc chơi điện thoại, thời gian cũng trôi qua nhanh chóng.
Khi sắc trời dần chập tối, lượng người đến công viên ngày càng nhiều.
Giả Lam nhận thấy không ít người tập trung ở ven đường trước quảng trường, hình như đang chờ điều gì đó.
Mọi người chặn mất tầm nhìn của cô.
Cô xem thời gian, phát hiện mình đã chờ được một tiếng đồng hồ.
Thế là cô không ngồi nữa, đứng dậy đi lên phía trước xem ông chủ quầy bánh bao hôm qua có ra mở quầy hàng chưa.
Lúc này, Lâm Chu cũng vừa đạp xe ba bánh vào công viên Hoa Quả Sơn.
Lâm Chu thấy khách hàng vây quanh như đàn ong vỡ tổ, đông đúc hơn hôm qua nhiều bèn vội vã vẫy tay hô to để mọi người nhường đường.
“Không an toàn, nhờ mọi người nhường vị trí để tôi bày quầy bán hàng với!”
Thoạt nhìn có khoảng hai mươi người, trong đó có không ít cô dì chú bác, cậu thật sự sợ sẽ xảy ra sự kiện giẫm đạp!
“Nhường đường đi, mau chừa chỗ cho ông chủ người ta.”
“Đám nhóc loi choi này nóng ruột thế làm gì, dục tốc bất đạt đó biết không hả?”
“ y gù, đừng chen lấn, đừng chen lấn!”
“...”
Nhóm người trung niên và người cao tuổi không chạy qua như đám thanh niên sức dài vai rộng mà đi ở phía sau, nghe Lâm Chu nói vậy thì y như đánh thắng trận. Họ kéo những người trẻ tuổi đang xông về phía trước bên cạnh lui lại, nhường đường cho Lâm Chu.
Giả Lam cách đó không xa nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn qua lập tức trông thấy quầy bánh bao bị mọi người vây quanh.
!!!
“Tìm được rồi!”
Giả Lam thấy nhiều người tập trung trước quầy như vậy thì vội vàng đến gần gia nhập đội hình vây quanh quầy hàng của Lâm Chu.
Mãi đến khi Lâm Chu đạp xe ba bánh đến vị trí quen thuộc, mọi người bắt đầu giành chỗ đứng.
Từng người đứng xếp hàng trước quầy bánh bao.
Giả Lam vốn muốn đi về phía trước chào hỏi và nói cảm ơn Lâm Chu.
Nhưng những người đứng trước lại cực kỳ cảnh giác, không hề nhường vị trí cho cô.
Ai cũng sợ cô chen hàng.
“Xếp hàng đằng sau đi nào, đừng chen ngang, đều là người văn minh, tuần tự mà đến.”
Giả Lam bị nhóm người nói đến mức chỉ đành lui về sau, vốn không thể đi lên trước nổi.
Cô bị người ta nghi ngờ chen hàng cũng khó giải thích được.
Cô không thể nói mình không đến mua bánh bao.
Vì cô đúng là vô cùng muốn ăn bánh bao.
Tuy cô đến đây với chính sự là cảm ơn, nhưng ăn thử mỹ vị của bánh bao cũng là một trong những mục đích của cô.
Vậy nên cô vốn không thể giải thích.
Cứ thế, cô phải xếp hàng sau nhóm người như lẽ đương nhiên.
...
Lâm Chu đậu xe xong, bắt đầu dỡ quầy bánh bao xuống.
Chờ cậu xong việc, vừa nhìn lên đã thấy hàng ngũ rất dài ngay trước mặt.
May mà cậu tìm được vị trí tốt - ven đường bên cạnh cổng vào công viên, nhóm người xếp hàng trên vỉa hè mà không cản đường.
“Ông chủ, hôm nay là bánh bao vị gì thế?”
Khách hàng trước mặt thấy Lâm Chu đã bày quầy bánh bao xong, cũng rảnh rỗi thì bắt đầu hỏi.
Lâm Chu hòa nhã trả lời: “Là bánh bao nhân đậu đỏ và bánh bao xá xíu.”
“À, vậy là giống hôm qua. Tôi đang nghĩ hôm qua mua ít quá, không đủ ăn, hôm nay tôi phải ăn cho đã!”
Hôm qua, không ít người có định kiến nhất định với bánh bao ngọt, cảm thấy không hợp khẩu vị.
Kết quả, sau khi họ ăn vào mới nhận ra mình đã mua quá ít rồi.
Có người về đến nhà mới ăn, vừa nếm được hương vị lại chạy đi Hoa Quả Sơn muốn mua thêm, nào ngờ lúc đó Lâm Chu đã dọn hàng.
“Trước đây tôi rất thích ăn các loại bánh bao mặn và tươi như: Bánh bao thịt, bánh bao đậu hũ, bánh bao trắng nhân rau. Không ngờ bánh bao ngọt cũng ngon đến vậy.”
“Còn gì nữa, đã ngon còn hút mắt. Tôi mua bánh bao nhân đậu đỏ về, vợ tôi còn tưởng tôi mua màn thầu, vừa cắn một ngụm mới nhận ra là bánh bao nhân đậu đỏ, làm cô ấy ngạc nhiên gần chết.”
Chưa kể lúc đó Giả Lam đói đến ngất xỉu, ăn một cái bánh bao nóng hổi vào sẽ thấy ngon đến mức muốn nuốt luôn cả lưỡi.
“Không được rồi, cậu cứ đi đi, tối nay tớ phải tăng ca.”
“OK.”
Giả Lam cúp điện thoại, dọn đồ một chút rồi tan làm.
Cô không biết ông chủ mấy giờ mới đến mở quầy bánh bao nên định tan làm sẽ đi qua đó ngay.
Cô bắt taxi đến công viên Hoa Quả Sơn, kiểm tra thấy còn chưa đến bảy giờ.
Cô ngồi chờ trong một đình nghỉ mát trên quảng trường.
Lúc này không có quầy hàng nào bên đường.
Nhưng trong công viên vẫn rất đông người.
Trên quảng trường có rất nhiều người già lẫn người trẻ tuổi, mặt trời vẫn chưa lặn, nhiệt độ ngoài trời khá cao.
Nếu không có chuyện gì, Giả Lam chắc chắn sẽ không phơi mình giữa trời nắng nóng thế này.
Nhưng người trên quảng trường đều rất kỳ quái, trời còn chưa tối đã ra đây tập thể dục rồi ư?
Tuy cô không hiểu nhưng vẫn tôn trọng mọi người.
Chỉ việc chơi điện thoại, thời gian cũng trôi qua nhanh chóng.
Khi sắc trời dần chập tối, lượng người đến công viên ngày càng nhiều.
Giả Lam nhận thấy không ít người tập trung ở ven đường trước quảng trường, hình như đang chờ điều gì đó.
Mọi người chặn mất tầm nhìn của cô.
Cô xem thời gian, phát hiện mình đã chờ được một tiếng đồng hồ.
Thế là cô không ngồi nữa, đứng dậy đi lên phía trước xem ông chủ quầy bánh bao hôm qua có ra mở quầy hàng chưa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Lâm Chu cũng vừa đạp xe ba bánh vào công viên Hoa Quả Sơn.
Lâm Chu thấy khách hàng vây quanh như đàn ong vỡ tổ, đông đúc hơn hôm qua nhiều bèn vội vã vẫy tay hô to để mọi người nhường đường.
“Không an toàn, nhờ mọi người nhường vị trí để tôi bày quầy bán hàng với!”
Thoạt nhìn có khoảng hai mươi người, trong đó có không ít cô dì chú bác, cậu thật sự sợ sẽ xảy ra sự kiện giẫm đạp!
“Nhường đường đi, mau chừa chỗ cho ông chủ người ta.”
“Đám nhóc loi choi này nóng ruột thế làm gì, dục tốc bất đạt đó biết không hả?”
“ y gù, đừng chen lấn, đừng chen lấn!”
“...”
Nhóm người trung niên và người cao tuổi không chạy qua như đám thanh niên sức dài vai rộng mà đi ở phía sau, nghe Lâm Chu nói vậy thì y như đánh thắng trận. Họ kéo những người trẻ tuổi đang xông về phía trước bên cạnh lui lại, nhường đường cho Lâm Chu.
Giả Lam cách đó không xa nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn qua lập tức trông thấy quầy bánh bao bị mọi người vây quanh.
!!!
“Tìm được rồi!”
Giả Lam thấy nhiều người tập trung trước quầy như vậy thì vội vàng đến gần gia nhập đội hình vây quanh quầy hàng của Lâm Chu.
Mãi đến khi Lâm Chu đạp xe ba bánh đến vị trí quen thuộc, mọi người bắt đầu giành chỗ đứng.
Từng người đứng xếp hàng trước quầy bánh bao.
Giả Lam vốn muốn đi về phía trước chào hỏi và nói cảm ơn Lâm Chu.
Nhưng những người đứng trước lại cực kỳ cảnh giác, không hề nhường vị trí cho cô.
Ai cũng sợ cô chen hàng.
“Xếp hàng đằng sau đi nào, đừng chen ngang, đều là người văn minh, tuần tự mà đến.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giả Lam bị nhóm người nói đến mức chỉ đành lui về sau, vốn không thể đi lên trước nổi.
Cô bị người ta nghi ngờ chen hàng cũng khó giải thích được.
Cô không thể nói mình không đến mua bánh bao.
Vì cô đúng là vô cùng muốn ăn bánh bao.
Tuy cô đến đây với chính sự là cảm ơn, nhưng ăn thử mỹ vị của bánh bao cũng là một trong những mục đích của cô.
Vậy nên cô vốn không thể giải thích.
Cứ thế, cô phải xếp hàng sau nhóm người như lẽ đương nhiên.
...
Lâm Chu đậu xe xong, bắt đầu dỡ quầy bánh bao xuống.
Chờ cậu xong việc, vừa nhìn lên đã thấy hàng ngũ rất dài ngay trước mặt.
May mà cậu tìm được vị trí tốt - ven đường bên cạnh cổng vào công viên, nhóm người xếp hàng trên vỉa hè mà không cản đường.
“Ông chủ, hôm nay là bánh bao vị gì thế?”
Khách hàng trước mặt thấy Lâm Chu đã bày quầy bánh bao xong, cũng rảnh rỗi thì bắt đầu hỏi.
Lâm Chu hòa nhã trả lời: “Là bánh bao nhân đậu đỏ và bánh bao xá xíu.”
“À, vậy là giống hôm qua. Tôi đang nghĩ hôm qua mua ít quá, không đủ ăn, hôm nay tôi phải ăn cho đã!”
Hôm qua, không ít người có định kiến nhất định với bánh bao ngọt, cảm thấy không hợp khẩu vị.
Kết quả, sau khi họ ăn vào mới nhận ra mình đã mua quá ít rồi.
Có người về đến nhà mới ăn, vừa nếm được hương vị lại chạy đi Hoa Quả Sơn muốn mua thêm, nào ngờ lúc đó Lâm Chu đã dọn hàng.
“Trước đây tôi rất thích ăn các loại bánh bao mặn và tươi như: Bánh bao thịt, bánh bao đậu hũ, bánh bao trắng nhân rau. Không ngờ bánh bao ngọt cũng ngon đến vậy.”
“Còn gì nữa, đã ngon còn hút mắt. Tôi mua bánh bao nhân đậu đỏ về, vợ tôi còn tưởng tôi mua màn thầu, vừa cắn một ngụm mới nhận ra là bánh bao nhân đậu đỏ, làm cô ấy ngạc nhiên gần chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro