Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang
Ngày thứ ba mươ...
Dung Quang
2025-03-07 02:58:56
Tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, cả ba người đều không có tiết, cùng tụ tập ở ký túc xá của Thời Tự, thật hiếm có.Đốn Châu hỏi Chúc Kim Hạ, dạo này cô đi đâu mất tăm, hôm nay sao lại nổi hứng đến đây ngồi chơi thế.Chúc Kim Hạ quay đầu liếc nhìn Thời Tự vừa bước vào phòng, không tiện nói, chẳng phải là chưa kịp chạy sao?Thời Tự về nhà làm thêm giờ, anh ngồi trước bàn trà, bên cạnh là một chồng tài liệu dày cộp.Chúc Kim Hạ chưa bao giờ thấy anh rảnh rỗi.Một vị Hiệu trưởng không lương mà cả ngày chẳng có chút thời gian cho bản thân. Học sinh được tan học, giáo viên được tan làm, còn Thời Tự như một cỗ máy, không biết mệt mỏi, hoạt động 24/24.Anh khác với mọi người xung quanh, không bao giờ chơi điện thoại, cũng không xem video ngắn. Thỉnh thoảng, khi Chúc Kim Hạ đến ngồi ké ở phòng khách, cô sẽ thấy anh ngồi trước máy tính trong phòng ngủ.Qua khe cửa hé mở, cô tò mò nhìn vào, thấy trên màn hình chi chít chữ tiếng Anh, định dạng quen thuộc.Nhìn kỹ hơn một chút, cô sững người.Anh đang đọc các tạp chí khoa học nước ngoài.Lúc đó, Chúc Kim Hạ mới giật mình nhận ra, không có cái gọi là làm lại từ đầu, bởi vì ngọn núi vẫn luôn ở đó, chỉ là đang ẩn mình mà thôi.Ở một góc khuất không ai biết, anh chưa bao giờ từ bỏ lý tưởng của mình.Anh trai làm thêm giờ, Đốn Châu liền tự giác đảm nhận nhiệm vụ nấu cơm. Chúc Kim Hạ chui vào bếp, lấy cớ giúp Đốn Châu để tránh mặt kẻ nghiện công việc kia.Thời Tự cũng không nói gì, người mười ngón tay không dính nước mùa xuân như cô nay vì muốn trốn tránh anh mà ngay cả nhà bếp cũng chịu vào, coi như anh đã tích đức.Bên tai anh vang lên tiếng trò chuyện rôm rả trong bếp.“Cậu cho nhiều muối quá đấy.”“Không sao, đều là anh tôi mua, không tiếc đâu.”“Tiêu tiền của anh ấy, làm hai chúng ta mặn chết, tôi thấy cũng không cần thiết.”“Ăn thêm cơm là được, không chết vì mặn đâu.”Thời Tự: “…”“Hay là để tôi nhào bột nhé?”“Không cần, con gái các cô sức yếu, nhào bột là việc nặng nhọc, để đàn ông chúng tôi làm.”“Sức tôi khỏe lắm đấy.”“Thôi đi, nhìn cánh tay, chân cẳng nhỏ xíu của cô, mà đòi so sánh sức khỏe với tôi?”“…” Chúc Kim Hạ khựng lại: “Không phải, chủ yếu là kẽ móng tay cậu có đất, tôi sợ ăn vào mất vệ sinh…”Đốn Châu: “…”Chúc Kim Hạ: “Đi rửa tay đi.”Đốn Châu: “Có câu nói là ‘ăn đồ dơ, không bệnh tật’ mà.”Chúc Kim Hạ: “Đi rửa tay đi.”Tối nay ăn mì bò, thịt bò Tây Tạng “cây nhà lá vườn”, ninh từ trưa, lúc này đã thơm phức.Đốn Châu rửa tay xong, trở lại bếp, mở nắp nồi, cảm thán trước đây loại “cao lương mỹ vị” này chỉ có dịp lễ Tết mới được ăn.“Anh tôi đúng là thiên vị, từ khi cô đến, bữa ăn nào cũng thịnh soạn như ngày Tết. Lần trước tôi được ăn thịt bò hầm, phải truy ngược lại tận sinh nhật năm ngoái.” Đốn Châu bẻ ngón tay tính toán: “Trước đây, khi cô chưa đến, anh ấy cũng không quản bữa sáng của tôi, cô vừa đến—”Chặn họng cậu ta trước khi câu chuyện đi quá xa, Chúc Kim Hạ chuyển chủ đề.“Ở đây các cậu sinh nhật cũng ăn mì trường thọ sao?”“Chẳng lẽ không phải cả nước đều như vậy sao?”“Bà nội tôi năm nào cũng làm mì trường thọ cho tôi.” Chúc Kim Hạ cười.Thời Tự đang ở phòng khách, để tránh Đốn Châu “nói hớ”, cô liền tiếp tục câu chuyện.Người Tứ Xuyên rất ít khi làm món ăn từ bột mì, trong nhà thường chỉ có mì sợi, đun nước sôi, năm phút là có thể nấu xong một bát.Từ những năm 1990, thành phố Miên Thủy trở thành thành phố công nghiệp nặng, sở hữu nhà máy đầu máy xe lửa lớn nhất khu vực Tây Nam, lúc đó, vô số công nhân kỹ thuật từ miền Bắc cũng được phân công đến đây.“Ba mẹ tôi cũng từng là công nhân của nhà máy đầu máy xe lửa.”Người từ Nam chí Bắc, hội tụ về đây, những người đến từ miền Bắc đương nhiên cũng mang theo kỹ thuật làm món ăn từ bột mì vào khu tập thể.“Lúc đó ba mẹ phải đi làm, bà nội đến chăm sóc ba bữa cơm cho tôi. Học theo các cô, các bác trong khu, bà nội học được cách làm bánh bao, kéo mì, sau đó, năm nào sinh nhật tôi, bà cũng làm mì trường thọ cho tôi.”Người Tứ Xuyên thích ăn thịt thỏ, bà nội thích làm mì thịt thỏ. Thịt thỏ được kho, thêm gia vị cay tê, chan lên bát mì trắng tinh. Món ăn kèm là cải thảo, bà nội gọi nó là “cải thìa”, nhúng qua nước sôi, giòn tan, xanh mướt.“Cuối cùng là điểm nhấn, bí kíp gia truyền của bà nội tôi, tuyệt đối không truyền ra ngoài, gọi là ‘ống nổ’.”“Ống nổ?”“Thực ra là ớt Nhị Kinh Điều(*) xào. Cắt ớt Nhị Kinh Điều thành từng khoanh bằng ngón tay cái, cho vào chảo xào đến khi cháy cạnh, phải nhìn thấy lớp vỏ hổ. Sau đó cho giấm vào, càng chua càng tốt. Cuối cùng cho vào bát nhỏ, ăn kèm với mì.”(*)Là một loại ớt phổ biến ở Trung Quốc, đặc biệt là vùng Tứ Xuyên, nó có đặc điểm: Dài khoảng 5-7cm, vàu đỏ tươi, vị cay vừa phải.Chúc Kim Hạ tiếp tục miêu tả: “Một miếng mì, một miếng thịt thỏ thơm ngon, cay nồng, một cọng cải thảo giòn tan, thêm hai miếng ớt Nhị Kinh Điều chua chua, cay cay— Này, mép miệng cậu dính gì kìa?”Đốn Châu hít một hơi, nuốt nước miếng.Người đàn ông ở phòng khách đặt tài liệu xuống, liếc nhìn nhà bếp, thầm nghĩ chẳng phải là bí kíp gia truyền, tuyệt đối không truyền ra ngoài sao, một người tiện miệng hỏi, một người há miệng trả lời, đây gọi là bí kíp gia truyền kiểu gì?Cuộc trò chuyện rôm rả trong bếp vẫn tiếp tục.“Sinh nhật cô là ngày nào vậy, cô giáo Chúc?”Chúc Kim Hạ cười: “Cậu quên tôi tên gì rồi à?”Đốn Châu ngẩn người, bỗng nhiên hiểu ra: “Ra là cô sinh vào mùa hè, nên mới tên là Kim Hạ!”Cậu ta hào hứng: “Vậy sinh nhật cô đã qua rồi hay là chưa đến? Năm nay cô đã được ăn mì thịt thỏ chưa?”Chúc Kim Hạ cười cười, nói: “Chưa. Nhưng không sao, đã nhiều năm rồi tôi chưa được ăn.”Lúc đầu là vì đi học xa nhà, hiếm khi ở nhà vào ngày sinh nhật. Sau đó là bà nội tuổi cao, tham gia đoàn du lịch “Hoàng hôn đỏ” đến Trương Gia Giới, bị ngã, gãy cả hai tay, sau khi khỏi bệnh, bà không còn sức nhào bột nữa.Nghe thấy tiếng thở dài tiếc nuối của Đốn Châu, cô xoa đầu cậu nhóc ngốc nghếch, bột mì bay bay như tuyết, nhuộm tóc cậu ta thành màu trắng.Cô không nhịn được cười: “Chỉ là một bát mì thôi mà, ở Tứ Xuyên còn sợ không ăn được mì thịt thỏ sao?”“Nhưng đó không phải là do bà nội làm.”Chúc Kim Hạ khựng lại: “Ừ, có ngon đến đâu cũng không phải là hương vị đó nữa.”Người đàn ông ở phòng khách vẫn đang xem tài liệu, nghe thấy vậy, ngẩng đầu nhìn về phía nhà bếp, chỉ thấy nụ cười thoáng chút buồn bã.Buổi tối, Vu Tiểu San nhận được tin nhắn của Thời Tự.“Em để hồ sơ của cô giáo dạy học tình nguyện ở tủ nào vậy?”Vu Tiểu San đang nằm chơi điện thoại, đột nhiên bị Hiệu trưởng “kiểm tra bài vở” liền vội vàng ngồi dậy.“Đều ở trong phòng tài liệu ạ.”Thời Tự đứng trong phòng tài liệu, ngẩng đầu nhìn ba dãy tủ sắt lớn.“Cụ thể là tủ số mấy?”Vu Tiểu San: “À, mỗi lần in ra em đều để trong tủ hay dùng lúc đó, nên mấy năm nay, có cái ở ngăn kéo này, có cái ở ngăn kéo kia…”Càng nói càng thấy không tự tin, giống như đang mở hộp quà may rủi vậy.Một lúc sau.Thời Tự vẫn hỏi: “Của Chúc Kim Hạ ở đâu?”Anh nhanh chóng lấy được bản sơ yếu lý lịch mà Chúc Kim Hạ đã nộp khi tham gia dự án “Cầu vồng”.Ánh mắt anh dừng lại ở cột ngày sinh, vậy mà lại là…Ngày kia?Thời Tự sững người, bỗng nhiên hiểu ra tại sao hôm nay lúc làm mì, cô lại vô tình nhớ đến món mì trường thọ mà bà nội làm cho cô.Hóa ra gần trong gang tấc.Còn 13 tiếng nữa là đến sinh nhật.Chúc Kim Hạ bước ra khỏi lớp học, cúi đầu nhìn thấy ba tin nhắn chưa đọc trên WeChat.Viên Phong hỏi cô: [Chương trình “Biến hình ký”(*) tham gia thế nào rồi?](*)Đây là chương trình nơi những người trẻ thành thị và nông thôn hoán đổi cuộc sống cho nhau trong một thời gian để trải nghiệm và học hỏi.[Trước đó còn nói cậu hai mươi chín tuổi rồi, lần này chúng ta không ăn bánh kem nữa, để tôi dẫn cậu đi trải nghiệm cách người trưởng thành ở thành phố tổ chức sinh nhật, kết quả người lại biến mất tăm.][Vậy sinh nhật năm nay cậu định làm gì?]Chúc Kim Hạ trả lời: [Không làm gì cả.]Không làm gì cả—Chúc Kim Hạ: [Người trưởng thành ở thành phố tổ chức sinh nhật thế nào?]Viên Phong: [Người thông minh không yêu đương, người trưởng thành đi ngâm chân, massage. Anh trai dẫn cậu đi “vui vẻ”!]Chúc Kim Hạ: [Cút.]Viên Phong ở đầu dây bên kia cười ha hả, cuối cùng hỏi cô: [Chỉ còn một bước chân nữa là đến tuổi 30, cảm giác thế nào?]Cảm giác?Chúc Kim Hạ ngẩng đầu lên, trên đỉnh núi rừng xanh um, bầu trời như một dải ngân hà xanh thẳm, trải dài về phía xa.Một lúc lâu sau.[Không có cảm giác gì cả, chỉ biết hai mươi tám năm trước đều sống theo khuôn khổ, năm thứ hai mươi chín không muốn sống như vậy nữa.]Và—[Muốn ăn mì, mì thịt thỏ do bà nội làm.]Lúc ăn trưa, trong ký túc xá chỉ có Đốn Châu.Lúc đầu, cô tưởng Thời Tự vẫn đang làm thêm giờ, cho đến khi Đốn Châu bê bát đũa từ nhà bếp ra, Chúc Kim Hạ mới giật mình: “Chỉ có hai bộ thôi à?”“Anh tôi đến huyện làm việc, tối mới về.”Chúc Kim Hạ thầm nghĩ, tốt quá, trốn tránh mấy ngày nay cũng mệt rồi, ăn cơm như đánh trận, hôm nay cuối cùng cũng có thể ăn uống từ tốn.Cô thoải mái duỗi người, tư thế ngồi cũng thoải mái hơn.Chỉ là thằng nhóc đối diện sao cứ như bị chuột rút ở khóe miệng vậy?“Cậu cười ngây ngô cái gì đấy?”“Không phải là thấy cô ăn ngon miệng, nên tôi vui sao? Mấy ngày trước cô toàn là vội vàng ăn hai miếng rồi đi.” Đốn Châu bưng bát, cười toe toét, bím tóc sau gáy đung đưa: “Hiếm khi anh tôi không có ở nhà, chỉ có hai chúng ta ăn cơm, có phải cô cũng cảm thấy cơm ngon hơn không?”“…”“Dù sao tôi cũng thấy vậy.”Thế giới hai người trong truyền thuyết mà.Chúc Kim Hạ đặt đũa xuống, bình tĩnh nói: “Nếu cậu có thể biến mất cùng anh trai cậu, thì càng tốt.”Đốn Châu: “…”Trái tim bé nhỏ “rắc” một tiếng, vỡ tan thành trăm mảnh.Cả ngày hôm đó, đều có người đến trường tìm Thời Tự.Đốn Châu đều trả lời như nhau: “Anh ấy đến huyện làm việc rồi.”Buổi chiều, Hiệu trưởng trường bên cạnh cũng lặn lội sang tìm: “Hiệu trưởng của các cậu đâu?”“Anh ấy đến huyện làm việc rồi.” Vẫn là câu trả lời đó.“Làm việc gì?”“Tôi làm sao mà biết. Anh ấy nói là việc gấp.”Đối phương nắm lấy tay Đốn Châu: “Thôi, không có người cũng không sao, tài liệu thi cấp tỉnh của anh ấy đâu? Cho tôi mượn chép! Bên trên đột nhiên thông báo, ngày mai kiểm tra đột xuất, mấy trường chúng tôi đều chưa làm xong, chắc chắn anh ấy đã làm xong rồi!”Đốn Châu lục tung bàn làm việc của Thời Tự, tìm ra tài liệu thi cấp tỉnh—“Ha ha ha, quả nhiên anh ấy đã làm xong rồi! Đúng là Thời Tự, đáng tin cậy!”Đến cũng vội, đi cũng vội. Hiệu trưởng “nước đến chân mới nhảy”, có vẻ cũng chẳng khác gì học sinh.Còn Thời Tự, người bị tìm kiếm cả ngày, đến tối mới về trường, bụi bặm, mệt mỏi.Anh tháo mũ bảo hiểm, vuốt vuốt mái tóc bị ép bẹp, sau đó cởi dây buộc ở yên sau xe máy, xách hai túi đồ về ký túc xá.Lúc đi trời còn sáng rõ, lúc này đã yên ắng, học sinh đều đã nghỉ ngơi trong ký túc xá.Trên đường đi, anh gặp Vu Tiểu San đang bưng chậu đi ra bồn rửa mặt, cô ngáp dài hỏi: “Anh, muộn thế này mới về à?”“Ừ.”“Xong việc rồi à?”Thời Tự cười cười, nhìn hai túi đồ nặng trĩu trong tay, lại ừ một tiếng.Vu Tiểu San cũng nhìn thấy: “Anh cầm gì vậy?”Thời Tự khựng lại, nói: “Lương.”“Hả?” Vu Tiểu San phấn khích: “Lương gì? Lương của ai?”Thời Tự không trả lời, chỉ hỏi ngắn gọn tình hình dạy học hôm nay, biết được mọi việc đều ổn, anh mới yên tâm.Về đến ký túc xá, anh đi thẳng vào bếp, lấy con thỏ vừa mới giết mổ ra ngâm nước, sau đó lấy một nắm cải thảo xanh mướt, nhặt lá.Ở thị trấn không bán thịt thỏ, muốn mua phải đến huyện, đi muộn là không mua được.Thịt thỏ phải ướp, kho, nhào bột cũng cần thời gian, loay hoay hơn hai tiếng đồng hồ, anh mới làm xong một bát mì thịt thỏ.Thời Tự nhắn tin cho Chúc Kim Hạ: [Cô đang ở đâu?]Đối phương trả lời: [Ký túc xá.]Câu tiếp theo: [Anh về rồi à?]Thời Tự: [Ừ.]Thời Tự: [Bây giờ cô có thể đến ký túc xá của tôi một lát được không?]Bưng bát mì như vậy đi qua, dễ gặp người khác trên đường.Chúc Kim Hạ: [Có chuyện gì sao?]Thời Tự: [Có.]Trả lời như không trả lời.Chúc Kim Hạ lại “giận dỗi”, theo bản năng từ chối: [Muộn rồi, hay là anh nói luôn trên WeChat đi, hoặc nếu không gấp, thì ngày mai chúng ta nói chuyện.]Thời Tự: [Rất gấp.]Chúc Kim Hạ: …Cô chậm rãi nhắn lại [Tôi đến ngay], rồi khoác áo ra ngoài. Tối nay cô gội đầu bằng nước nóng, tóc vẫn còn ướt sũng xõa trên vai, gió đêm thổi qua, lạnh đến mức cô phải rụt cổ lại.Dọc đường đi, cô cứ suy nghĩ xem anh có chuyện gì.Bước vào hành lang, ban đầu không có đèn, cô mở điện thoại để soi sáng, vô tình nhìn thấy thời gian: 11:47Cô bỗng nhiên nhận ra, chỉ còn mười ba phút nữa là cô bước sang tuổi 29.Ngẩng đầu lên, đã đến tầng ba, cánh cửa sắt ngay trước mắt, bước chân cô quá nhẹ, đèn cảm ứng lại không nhạy, không bị cô đánh thức. Chúc Kim Hạ cứ đứng như vậy trong hành lang tối om, không hiểu sao, cô mãi không gõ cửa.Trong đầu cô chợt hiện lên rất nhiều hình ảnh về sinh nhật.11:48Hồi nhỏ, cô luôn mong chờ sinh nhật, đứa trẻ nào mà chẳng thích bánh kem chứ?Ba mẹ cô mất sớm, cô không còn nhớ rõ họ đã tổ chức sinh nhật cho cô như thế nào. Nhưng cô nhớ bà nội năm nào cũng tổ chức hai lần sinh nhật cho cô — làm mì trường thọ theo lịch âm, ăn bánh kem theo lịch dương. Lý do là, lịch âm là cách tính của người Trung Quốc, lịch dương là lịch quốc tế, đương nhiên phải “quốc tế hóa”.11:49Dù có chăm sóc chu đáo đến đâu, cũng có những điều khó lòng đáp ứng, ví dụ như bà nội chỉ sống dựa vào tiền lương hưu để nuôi cô, cho dù học phí được miễn toàn bộ, chính phủ có trợ cấp cho hộ nghèo, cuộc sống cũng khó tránh khỏi túng thiếu.Nhìn những phụ huynh khác mang bánh kem to đến lớp, “nhân vật chính” của buổi tiệc đội vương miện, được mọi người vây quanh, cả lớp cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Chúc Kim Hạ cũng tràn đầy ngưỡng mộ.Chiếc bánh kem của cô luôn rất nhỏ, trên đó không có kem và chocolate.Cô mơ ước có được búp bê Barbie, gấu bông mà cô bạn cùng bàn nhận được, nhưng cô bé hiểu chuyện sớm biết rằng, chiếc bánh kem hoa quả nhỏ bé đó đã khiến bà nội phải tốn kém rất nhiều.11:50Năm chín tuổi, Chúc Kim Hạ đã ước một điều ước thật to, mong muốn có một chiếc váy công chúa.Thời đó, váy voan trắng bồng bềnh rất thịnh hành, nơ bằng lụa satin thắt ở eo, cầm thêm một chiếc gậy phép thuật, đội vương miện nhựa rẻ tiền, cô bé nào cũng có thể trở thành công chúa.Nhưng ngày hôm sau, bà nội mua váy từ cửa hàng quần áo trẻ em về, trên đó không có voan, cũng không có nơ.Đó là một chiếc váy vải cotton bình thường, tuy kiểu dáng dễ thương, màu sắc đẹp mắt, nhưng—“Cháu không muốn cái này! Cháu muốn váy công chúa!”Bà nội nói: “Váy này thoáng khí, mặc thoải mái, mùa hè mặc mát mẻ lắm!”“Cháu muốn váy công chúa!”“Bà nhìn rồi, mấy cái váy voan đó cứng ngắc, vải không tốt, mặc cũng không thoải mái, lại còn không co giãn, sang năm cháu lớn lên là không mặc vừa nữa.”“Cháu chỉ muốn váy công chúa!”“Kim Hạ—”“Cháu muốn váy công chúa! Muốn! Muốn!”Đáng tiếc, cuối cùng, Chúc Kim Hạ cũng không có được chiếc váy công chúa của mình.Bà nội yêu thương cô, nhưng một là vì đứa trẻ không có cha mẹ bên cạnh, bà là người thân duy nhất, phải gánh vác cả hai vai trò vừa là mẹ hiền, vừa là cha nghiêm, không thể nuông chiều quá mức; hai là vì kinh tế eo hẹp, thời đó, một chiếc váy công chúa đẹp một chút cũng phải 400 – 500 tệ, đủ cho hai bà cháu ăn cả tháng.Bà đành phải cứng rắn.“Kim Hạ, cháu có thể hiểu chuyện một chút không? Cháu tưởng mình là công chúa nhà ai sao?”Bà nói, nếu không có bà, cháu đã là đứa trẻ mồ côi rồi.Bà nói, bà đã già rồi, không giống như ba mẹ của những đứa trẻ khác, có thể ở bên cháu nhiều năm như vậy, đợi đến khi bà ra đi, cháu còn có thể dựa vào ai.Cháu phải nỗ lực hơn người khác, mới có thể có được cuộc sống mà người khác đã có.Cháu phải chăm chỉ học hành.Nhất định phải trở nên xuất sắc.Vì vậy, cuối cùng, không chỉ không có váy công chúa, Chúc Kim Hạ chín tuổi cũng lần đầu tiên hiểu ra, cô chưa bao giờ là công chúa, cũng không thể trở thành công chúa.11:55Lên cấp hai, Chúc Kim Hạ thi đỗ vào trường trung học cơ sở tốt nhất thành phố, vào lớp chọn với thành tích xuất sắc.Nhưng thành phố nhỏ, “cửa sau” nhiều, con em cán bộ nhà máy đầu máy xe lửa nhiều vô số kể.Sự thể hiện đầu tiên của “đặc quyền” chính là, ban cán sự lớp không cần bầu cử, giáo viên chỉ cần gọi mấy học sinh lên văn phòng, nói qua nói lại vài câu là phân công xong.Chúc Kim Hạ thi vào lớp với vị trí thủ khoa, “nhặt được” chức vụ ủy viên tuyên truyền mà chẳng ai muốn làm, thật là “niềm vui bất ngờ”.Mà chức vụ ủy viên tuyên truyền không được ai ngó ngàng cũng có lý do của nó, nghe thì có vẻ như là người “trông coi bình nước nóng lạnh”, ngồi “ghế dự bị” trong ban cán sự lớp, nhưng lại phải chịu trách nhiệm làm báo tường mỗi tuần một lần.Làm nhiều việc nhất, nhận được ít sự chú ý nhất.Sự hiện diện duy nhất của cô chính là, mỗi thứ hai, trong buổi sinh hoạt lớp, cô giáo chủ nhiệm sẽ nói trên bục: “Mọi người quay lại xem báo tường tuần này đi, ủy viên tuyên truyền đã vất vả rồi.”Trong tiếng vỗ tay thưa thớt, chẳng ai biết, vào mỗi thứ sáu vắng tanh, cô đã phải thức đến tối, ăn đầy bụi phấn, cuối cùng mới khóa cửa rời đi.Sinh nhật mười ba tuổi của cô, vừa hay là thứ sáu, Chúc Kim Hạ cẩn thận viết ở góc bảng đen: Happy Birthday!Ngày hôm sau, cô bị cô giáo chủ nhiệm yêu cầu xóa đi.11:58Sau đó, cô quả nhiên trở thành “con nhà người ta” trong khu tập thể, “trở nên xuất sắc”.Vệ Thành mua cho cô những con búp bê mà cô hằng mơ ước hồi nhỏ, chất đầy nửa căn phòng, tuy cuối cùng chúng đều nằm phủ bụi ở góc phòng.Mỗi năm sinh nhật, Vệ Thành đều mua quà của cùng một thương hiệu tặng cô, bởi vì anh ta thích khẩu hiệu “Cả đời chỉ tặng cho một người”. Đáng tiếc, thương hiệu đó chuyên sản xuất hoa bất tử, do thiếu tính ứng dụng, cuối cùng cũng không tránh khỏi số phận “phủ bụi” cùng với búp bê.Ngoài quà tặng, họ cũng sẽ ăn một bữa thịnh soạn, xem một bộ phim bom tấn, sau đó trở về nhà.Vệ Thành chui vào phòng làm việc, tiếp tục “cày game” cùng bạn bè; còn Chúc Kim Hạ trở về phòng ngủ phụ, tiếp tục đọc sách, viết luận văn.Ngoài bữa tối đắt đỏ hơn bình thường, trên bàn ăn có thêm một chiếc bánh kem mà chẳng ai động đến, thường thì còn thừa lại hơn nửa, sinh nhật thực ra cũng chẳng khác gì so với cuối tuần trước hay cuối tuần sau.Kỳ lạ là, sinh nhật càng được tổ chức long trọng, thì dường như càng mất đi niềm vui.Giống như những con búp bê và bánh kem mà hồi nhỏ không mua được, khi trưởng thành có được rồi, lại trở nên nhạt nhẽo.11:59Còn một phút nữa.Chớp mắt một cái, cuộc đời đã trôi qua một phần ba, thật khiến người ta bất ngờ.Trong đầu Chúc Kim Hạ hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng cô nhận ra, trong những năm tháng sinh nhật ấy, cô lại nhớ nhung món mì do bà nội tự tay làm khi còn nhỏ, lúc vật chất còn thiếu thốn, và hương vị béo ngậy, ngọt ngào của lớp kem rẻ tiền trên bánh kem tan chậm trong miệng.Thời đó, sở hữu rất ít, nên thứ gì cũng trở nên quý giá.Cô cúi đầu cười cười, thầm nghĩ đúng là “lợn rừng không biết ăn cám ngon”, thời buổi này, cho dù có bỏ ra nhiều tiền, e rằng cũng không mua được loại bánh kem đó nữa.Đang suy nghĩ miên man, điện thoại bỗng nhiên rung lên hai tiếng.Thời Tự nhắn tin giục cô.Cánh cửa sắt không cách âm, trong ngoài căn phòng, tiếng rung động nghe rõ mồn một..Thời Tự đang định bưng mì sang, nghe thấy tiếng động, liền mở cửa—12 giờ đúngAnh mở cửa, cũng mở ra chương mới của tuổi 29 của cô.Chúc Kim Hạ ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng chút bối rối, hình như đã lâu rồi cô không nhìn kỹ Thời Tự, rõ ràng ngày nào cũng gặp mặt, nhưng ánh mắt cô luôn lảng tránh, không dám dừng lại.Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu xám lúc sáng, có lẽ là vì đi xe máy đến huyện làm việc, ngồi trên xe quá lâu, nên mép áo bị nhăn nhúm.Tóc tai bị mũ bảo hiểm ép bẹp, anh nên cắt tóc rồi, mái tóc lòa xòa suýt chút nữa che khuất đôi mắt, nhưng vẫn sáng đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.Rõ ràng là bận rộn cả ngày, gương mặt mệt mỏi, không biết đang vui vì điều gì.Chúc Kim Hạ ngẩn người, lại một lần nữa phát hiện, cô luôn nhìn thấy nụ cười trong mắt Thời Tự.Cho dù khóe môi anh chẳng hề cong lên.Cho dù nụ cười đó chỉ thoáng qua, chớp mắt đã biến mất.Cô muốn hỏi anh đang cười gì, nhưng lời ra khỏi miệng lại là: “Mùi gì vậy?”Bóng đèn trên trần nhà có công suất thấp, miễn cưỡng thắp sáng căn phòng. Căn phòng chật hẹp tràn ngập mùi hương hỗn hợp, có vị chua chua của giấm, vị cay xộc lên mũi, mùi thơm của thịt kho…Vượt qua Thời Tự, Chúc Kim Hạ nhìn chằm chằm vào bàn trà.Sau đó sững người.Cô gạt Thời Tự sang một bên, đi đến trước bàn.Trong bát mì, thịt thỏ màu nâu sẫm chiếm hơn nửa bát, cải thảo xanh mướt nổi lềnh bềnh trong nước dùng.Bên cạnh còn có một bát nhỏ, ớt Nhị Kinh Điều cắt khoanh bằng móng tay cái được xào cháy cạnh, thơm phức, vị cay nồng hòa quyện với vị chua của giấm, chỉ ngửi thôi đã thấy thèm thuồng.Chúc Kim Hạ ngây người nhìn chúng, đầu óc trống rỗng.“Không ăn à?”Cô ngẩng đầu lên, thấy Thời Tự không biết từ lúc nào đã đi đến đối diện, quay người lấy một đôi đũa đưa cho cô.Cô há miệng: “… Đây là gì?”“Lương.”“Lương gì?”“Cô đến đây dạy học tình nguyện, cũng không có thu nhập, coi như là tôi trả lương cho cô.”“…”Chúc Kim Hạ muốn hỏi anh có biết trai đểu trên mạng không, kiểu người chuyển khoản 2 tệ rưỡi để bày tỏ tình cảm ấy.Trả lương bằng một bát mì, coi cô là ăn mày sao?Nhưng nhìn bát mì, cô lại không nói gì. Cô chỉ biết, giây trước còn đang ao ước tuổi thơ, giây sau đã hiện ra trước mắt.“Không ăn nhanh là mì nở hết đấy.”Chúc Kim Hạ chậm nửa nhịp, nhận lấy đũa, ngồi xuống.Thời Tự như nhớ ra điều gì đó, nói chờ một chút, rồi đứng dậy đi vào bếp, lúc đi ra, anh bỗng nhiên tắt công tắc đèn trên tường.Căn phòng chìm trong bóng tối.Chúc Kim Hạ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một ngọn nến đang cháy, phía sau ngọn nến là đôi mắt ẩn hiện, giống như vầng trăng mờ ảo trên bầu trời.“Ở huyện không có tiệm bánh kem nào ngon, đặt làm thì cần thời gian, sợ không kịp, nên tôi mua tạm cái này, dù sao cũng là chút lòng thành.”Anh đặt chiếc bánh kem trước mặt cô.“Chúc mừng sinh nhật, Chúc Kim Hạ.”Lại gần, cô nhìn thấy những miếng hoa quả đóng hộp rẻ tiền trên bánh kem, là đào vàng.Trùng hợp thay, chiếc bánh kem mà bà nội mua hồi nhỏ cũng có đào vàng.Ở góc bánh kem có một miếng chocolate, trên đó viết Happy Birthday, khiến cô vô cớ nhớ đến, ở góc bảng đen, dòng chữ nhỏ được ủy viên tuyên truyền cẩn thận viết vào lúc hoàng hôn.Chúc Kim Hạ ngây người nhìn chiếc bánh kem, nhìn ngọn nến tan chảy dưới ngọn lửa bập bùng, những giọt nến rơi xuống như nước mắt.Bên tai cô vang lên tiếng cười của người đàn ông—“Không ước nhanh là nến cháy hết đấy, ông chủ keo kiệt, chỉ cho có một cây.”“Chắc chắn không phải là do anh keo kiệt, chỉ chịu mua một cây?”Cô cũng khẽ cười, hai tay chắp lại. Mở mắt ra, thổi tắt nến.Thời Tự đứng dậy bật đèn, quay đầu lại thấy Chúc Kim Hạ đã bắt đầu ăn mì, đầu gần như vùi vào bát.“Cô bị quỷ đói nhập à?” Anh hỏi: “Hôm nay Đốn Châu không nấu cơm sao?”Cô không nói gì, chỉ lo ăn.Lúc đầu, Thời Tự tưởng cô đói lắm, cho đến khi anh nhìn thấy thứ gì đó rơi từ cằm cô xuống bát, mới bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.Tim anh như ngừng đập.Bàn tay dưới gầm bàn cử động, một lúc lâu sau, nó nắm chặt rồi lại buông ra. Anh không nói gì nữa, chỉ nhìn cô qua chiếc bàn trà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro