Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Ngày thứ bảy mư...

Dung Quang

2025-03-07 02:58:56

Ba người đứng thành hình tam giác, trong đó Viên Phong đứng giữa, một tay choàng lên vai trái, tay kia khoác lên lưng phải, rõ ràng đóng vai bóng đèn vô cùng chói sáng.Thời Tự khẽ nhún vai hất tay Viên Phong xuống, ánh mắt chuyển sang nhìn Chúc Kim Hạ.“Không giới thiệu gì sao?” Giọng anh lạnh nhạt, nghe không rõ cảm xúc.Chúc Kim Hạ lần này không còn chút tâm trạng đùa cợt, cô nói một mạch:“Đây là Viên Phong, người liên lạc của Dự án Cầu Vồng, cũng là bạn thân từ nhỏ của em. Chúng em lớn lên cùng nhau, khác mỗi là không có quan hệ máu mủ, còn lại giống như anh em ruột. Có thể hiểu là dù cậu ấy có cởi truồng chạy theo em hai con phố, em cũng chẳng thèm quay đầu nhìn.”Viên Phong: “?”“Ý là coi tôi chết rồi đấy hả?” Viên Phong cười lạnh, tỏ ý không đồng tình: “Chưa nói đến chuyện vì sao tôi phải cởi truồng đuổi theo cậu hai con phố, mà nếu đã đuổi rồi, chịu hi sinh vậy rồi, tại sao cậu lại không thèm quay đầu?”Chúc Kim Hạ: “…”Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Này bạn tôi ơi, giờ là lúc bàn về chuyện này sao?”Viên Phong làm điệu bộ lịch thiệp phóng đại mà đáp rằng: “Vậy thưa quý cô Chúc Kim Hạ, bây giờ là lúc bàn về chuyện gì? Ngày cưới của hai người à?”Hai người lập tức trừng nhau, sắp lao vào cãi nhau.Thời Tự không chịu nổi nữa, lạnh lùng ngắt lời: “Hai người định diễn hài đấy à?”Anh liếc mắt nhìn họ rồi đi sang phòng bên kiểm tra xem Viên Phong có chỗ nghỉ ngơi ổn định không. Sau khi xác nhận ổn thỏa, anh nói một câu ngắn gọn: “Nghỉ sớm đi, còn việc cụ thể để mai tính.”Nghĩ đến việc họ đã đi đường xa vất vả, Thời Tự muốn họ nghỉ ngơi càng sớm càng tốt nên tiết kiệm lời nói.Sau khi nhắc nhở vài câu, ánh mắt anh cuối cùng dừng lại trên gương mặt Chúc Kim Hạ.“Khi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận.”Lúc đầu Viên Phong không nhận ra có gì không ổn, đến khi bóng dáng Thời Tự khuất dần cuối hành lang, cậu mới nhận ra thâm ý bên trong.“Khoan đã, ý anh ta là gì đấy?” Viên Phong chỉ về hướng bóng lưng đã biến mất, chất vấn Chúc Kim Hạ: “Ý là nghi ngờ tôi có ý đồ xấu với cậu sao?”Chúc Kim Hạ không nhịn được mà bật cười, bảo ai cậu nói cởi truồng chạy theo tôi hai con phố còn bắt tôi quay đầu nhìn làm gì, thế là bị Viên Phong đuổi theo trêu chọc.“Đã đuổi rồi mà cậu không thèm quay đầu thì thật mất mặt đấy.”Viên Phong nghĩ một lát, rồi nheo mắt: “À, mà hai người vừa rồi đang làm gì đấy? Nếu tôi không vào, hai người có khi nào sắp hôn nhau không?”Mặt Chúc Kim Hạ nóng bừng lên, lập tức phản bác: “Cậu đang nói lung tung gì đấy?”“Thế thì cậu nói xem, hai người đang làm gì?”“…”Viên Phong cười lạnh: “Uổng công tôi còn tưởng cậu rất có tâm huyết cơ, sẵn sàng đóng góp cho sự nghiệp giáo dục vùng núi các thứ. Dẫn tôi đi làm tình nguyện cơ mà, hóa ra là đến gặp người yêu.”“Tôi không có—”“Chúc Kim Hạ, lần trước tôi khuyên cậu chuẩn bị sẵn cho mùa xuân thứ hai đi, cậu nói thế nào? Không có ý định, không có sức, thế mà bây giờ im lặng rồi bất ngờ yêu đương, cậu cũng âm thầm ghê đấy!”“Viên Phong.” Chúc Kim Hạ nghiêm túc đáp: “Thật không như cậu nghĩ đâu. Trong suốt thời gian dạy học ở vùng núi, giữa tôi và anh ấy không có chuyện gì quá đà cả, đừng nghĩ lung tung.”“Hừ.” Viên Phong không tin: “Cậu dám nói cậu không thích anh ta?”“Thích chứ.” Chúc Kim Hạ thẳng thắn thừa nhận.Viên Phong thoáng sửng sốt, nghĩ cô sẽ chối đây đẩy, không ngờ lại thừa nhận một cách thoải mái như thế.Chưa kịp hỏi tiếp, Chúc Kim Hạ đã nói: “Thích thì sao chứ? Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm. Tôi thừa nhận nhận Dự án Cầu Vồng, vượt ngàn dặm đến đây là vì thích anh ấy, nhưng tuyệt đối không phải để yêu đương.”“… Thế cậu đến làm gì?”“Tôi muốn giúp đỡ anh ấy trong khả năng của mình, để anh ấy biết rằng anh ấy không đơn độc.”Viên Phong im lặng một lát rồi cười khẩy: “Lý do nghe cũng hay đấy.”Chúc Kim Hạ mỉm cười, nhìn cậu hồi lâu.“Tôi đối với cậu cũng vậy thôi, Viên Phong.”“Vậy là sao?”“Cũng muốn nói với cậu, cậu không hề cô đơn.”Viên Phong nhún vai: “Đừng cho tôi uống cháo gà. Nỗi đau ở trên người tôi, cậu không hiểu được đâu.”“Đúng, vết thương là trên người cậu, tôi không thể cảm nhận mức độ đau đớn, nhưng không ngăn được tôi đau lòng. Tôi cũng mong cậu có thể vui lên, muốn cậu trải nghiệm cuộc sống ở vùng núi, quên đi những gì đã qua, như cách tôi đã từ bỏ quá khứ.”Viên Phong không nói gì, một lát sau mới dời ánh mắt đi: “Thôi đi, ai cần cậu đau lòng?”Chúc Kim Hạ bật cười, biết rõ bạn thân mình là một người cứng miệng mềm lòng.Cô nhìn xung quanh rồi kéo cậu ra ngoài hành lang. Phía trước là ngôi trường, phía sau là dòng sông Kim Sa chảy xiết, màn đêm đen như mực không thấy chút ánh sáng, nhưng bầu trời không hề tối.Viên Phong cảm thấy khó hiểu, không biết ánh sáng từ đâu đến.“Ngẩng đầu lên.” Chúc Kim Hạ nói.Viên Phong không rõ ý của Chúc Kim Hạ nhưng vẫn ngẩng đầu lên, đôi mắt bất giác mở to.Giữa bầu trời đêm mênh mông, dải Ngân Hà lấp lánh, xa rời khỏi ánh đèn đô thị, bầu trời như tấm nhung xanh đen, gắn đầy những ngôi sao sáng mà cậu chưa từng thấy trong đời.Khoảng cách với bầu trời thật gần, ngôi sao như ở ngay trước mắt, khiến Viên Phong không kìm được mà đưa tay lên, cảm giác như chỉ cần vươn nhẹ là có thể chạm đến.“Có những lúc không có đường phía trước, vậy thì quay lại, đi hướng khác cũng đâu có gì đáng xấu hổ.” Chúc Kim Hạ nhẹ giọng nói: “Cứ phải đâm đầu vào bức tường phía Nam cho đến khi máu chảy đầm đìa sao? Biết đâu, nếu nhìn theo một hướng khác, cậu sẽ thấy bầu trời đẹp hơn đấy.”“Đã cảnh cáo rồi mà, đừng cho tôi uống cháo gà, tôi không thích nghe đâu.”Nói là vậy, nhưng gương mặt Viên Phong cũng đã giãn ra, cậu không rời mắt khỏi dải Ngân Hà rực rỡ.“Nghe một chút thì có chết ai đâu.”Bên cạnh truyền tới tiếng cười của Viên Phong, cậu bất đắc dĩ đáp lại: “Nhưng tôi mệt rồi, bây giờ chẳng muốn nghe gì cả, chẳng muốn đi đâu, cũng chẳng muốn ngắm cảnh gì.”Chúc Kim Hạ không chút do dự: “Mệt thì ngã ra sau đi, tôi đỡ cậu.”Viên Phong dời ánh nhìn, liếc cô một cái: “Với thân hình nhỏ nhắn này mà định đỡ tôi à?”“Không thử sao biết tôi có đỡ được hay không?”“Thôi đi, tôi không dám đâu.” Viên Phong quay lưng bước về phía phòng của mình, lười biếng nói: “Nắm tay cậu thôi cũng đã có bao nhiêu ‘thú dữ’ nhìn tôi chòng chọc rồi, nếu mà tôi thực sự ngã vào người cậu, hai người kia chắc chắn không tha cho tôi đâu.”Cậu vừa lẩm bẩm “Giờ thì tôi như cá nằm trên thớt, người khác muốn làm gì thì làm” vừa kéo thân hình mệt mỏi vào phòng.Chúc Kim Hạ đợi đến khi cậu khép cửa lại mới khẽ nói: “Ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”Từ bên trong vọng ra tiếng cười nhẹ.“Muốn ngủ được mới là lạ, vốn đã không dễ chịu, giờ lại còn bị cậu kéo tới cái nơi hoang vắng này, đây đúng là họa vô đơn chí…”Cậu có thể than thở như thế, chứng tỏ tâm trạng đã khá hơn nhiều.Chúc Kim Hạ cũng cười khẽ, trở về phòng mình, đóng cửa lại, nhìn chằm chằm vào chiếc vali một lát rồi bỏ qua luôn.Trải qua cả ngày vất vả lên xuống dọc cao nguyên Tây Tạng, cô thật sự mệt nhoài, quyết định ngã lưng xuống giường và chìm vào giấc ngủ.Ngay trước khi ngủ, bất chợt cô nhớ đến điều gì đó, tiến đến bên cửa sổ và kéo mạnh rèm ra.“Vút—”Đúng như cô dự đoán, từ phòng giáo viên đối diện trên tầng ba, có một bóng người đang đứng lặng lẽ bên cửa sổ nhìn về phía cô.Chúc Kim Hạ cảm thấy mặt nóng bừng lên, nhưng vẫn nở một nụ cười đắc ý, nhanh chóng cầm điện thoại và nhắn tin cho Thời Tự: [Anh là tảng đá chờ chồng đấy à?]Nhìn sang đối diện, cô thấy bóng người kia cũng cúi đầu nhìn điện thoại.Anh nhắn lại rất nhanh: [Không nhìn em.][Vậy anh nhìn cái gì?][Nhìn cửa sổ.]Chúc Kim Hạ: [… Cửa sổ có gì đáng nhìn?][Chỉ thấy hiếm có nên muốn nhìn lâu một chút.][Hiếm có gì?]Một lúc sau, cô mới nhận được tin nhắn tiếp theo.[Hiếm có là vì nó lại sáng lên.][Tôi tưởng rằng nó sẽ không bao giờ sáng nữa.]Chúc Kim Hạ ngẩn người, lòng nhói lên, chẳng còn tâm trạng đùa cợt nữa.Cô chần chừ một hồi lâu, rồi đáp lại một câu: [Giờ chẳng phải nó đã sáng trở lại rồi sao?]Thời Tự: [Ừ.]Cuối cùng, một tin nhắn nữa hiện lên: [Mong rằng lần này nó có thể sáng lâu hơn.]…Sáng hôm sau, khi trời chưa sáng rõ, Đốn Châu đã thức dậy.Thực ra, tối hôm trước cậu đã làm phiền anh trai mình cả đêm. Từ lúc Thời Tự sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người trong căn nhà nhỏ và quay về ký túc xá, Đốn Châu đã lải nhải mãi cho đến khi bị Thời Tự đá vào mông, đuổi ra khỏi phòng mới thôi.… Nhưng thật ra cũng chưa yên.Cậu đứng bên ngoài hành lang, vừa dỗi vừa đập cửa: “Anh thật là vô tình! cô giáo Chúc từ xa xôi ngàn dặm tới đây làm tình nguyện, anh lại chẳng quan tâm gì đến cô ấy!”Từ bên trong vang lên giọng lạnh lùng của Thời Tự: “Sao tôi lại không quan tâm?”“Anh để cô ấy với tên kia ở cùng một căn nhà, chỉ cách nhau hai phòng, ở nơi vắng vẻ thế này. Lỡ anh ta có ý đồ xấu thì làm sao? Như thế này mà anh bảo là quan tâm?”Thời Tự mở cửa, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi nói lần nữa, họ là đồng nghiệp, là bạn thân từ nhỏ. So với cậu ta, tôi thấy em mới là mối đe dọa lớn hơn cho cô giáo Chúc đấy.”“Bạn thân từ nhỏ?!” Đốn Châu hốt hoảng, bỏ qua nửa sau câu nói của Thời Tự: “Bạn thân từ nhỏ lại càng nguy hiểm! Anh chưa nghe câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén sao?”Cậu gần như nhảy lên nắm lấy tay Thời Tự: “Anh à, chi bằng để em chuyển sang ở cạnh phòng cô giáo Chúc đi, em sẽ thu dọn ngay đêm nay. Để tên họ Viên kia vào phòng em, phòng rộng rãi, có cả phòng khách và nhà bếp! Em sẽ để lại hết đồ đạc cho anh ta, muốn dùng thế nào thì dùng…”Chưa nói hết câu, Thời Tự đã rút tay ra khỏi tay cậu, lạnh lùng đóng cửa lại một cách vô tình.“Đừng đọc mấy thứ linh tinh nữa, đây là hiện thực, không phải tiểu thuyết.”Đốn Châu lủi thủi quay về ký túc xá, trằn trọc không ngủ được. Cậu vừa vui mừng vì cô giáo Chúc trở lại, vừa lo lắng vì người lạ ở bên cạnh cô, lại đau khổ vì sự vô tâm của anh trai.Nghĩ tới nghĩ lui, cậu bèn gửi một tin nhắn WeChat cho Chúc Kim Hạ:[Cô giáo Chúc, nếu người bên cạnh có bất kỳ hành động khả nghi nào, cô lập tức gọi cho tôi, tôi sẽ xuất hiện ngay để bảo vệ cô!]Đầu bên kia trả lời lại cho cậu một chuỗi […]Chúc Kim Hạ không nhịn được cười: [Cậu nghĩ nhiều quá rồi, Đốn Châu, đó là bạn thân của tôi, cũng là anh em chí cốt, không có gì đâu. Ngủ đi nhé, chúc ngủ ngon.]Cô giáo Chúc đã chúc cậu ngủ ngon!Đốn Châu cảm thấy yên lòng hơn một chút, ôm điện thoại ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc cậu lại nhớ ra.Trong tiểu thuyết thường viết sao nhỉ? Chẳng phải thường lợi dụng danh nghĩa bạn bè để lặng lẽ chiếm vị trí gần bên, rồi luộc ếch trong nước ấm sao!Nghĩ tới đây, lòng Đốn Châu lại bùng lên một ngọn lửa nhỏ. Khi trời còn chưa sáng, cậu đã bật dậy, chạy đến ký túc xá của Thời Tự, vừa loạn xạ trong bếp làm bữa sáng, vừa âm thầm vạch ra kế hoạch bảo vệ Chúc Kim Hạ.Ngọn lửa trong lòng cậu sục sôi, kéo theo cả thân thể, đến nỗi trong lúc nhào bột cậu làm chiếc tô phát ra những âm thanh đinh đang, lấy bát đũa cũng va đập lạch cạch.Những tiếng động trong bếp không thể không gây chú ý. Trong phòng ngủ cách đó một bức tường, Thời Tự đã bị đánh thức từ sớm, giận dữ ngồi dậy, kéo chăn ra với vẻ mặt khó chịu.Tối qua anh ngủ rất muộn, nay trời chưa sáng đã bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, bảo ai cũng không tức sao được.Anh thầm rủa một tiếng, không nhịn nổi nữa mà ngồi dậy, nhưng khi nhìn thấy ô cửa sổ nhỏ có rèm kéo bên ngoài, cơn giận bỗng nhiên tan biến, lòng trở nên dịu lại như băng mùa xuân tan chảy, chỉ còn lại dòng nước êm đềm.Trời vẫn chưa sáng hẳn, chỉ có một ánh sáng xanh lam lờ mờ.Cửa sổ vẫn chưa sáng, nhưng anh biết không cần phải vội, khi chuông báo thức reo, nó sẽ dần dần sáng lên.Với suy nghĩ đó, Thời Tự ngồi lặng lẽ bên giường, vừa nghe tiếng động lạch cạch từ bếp, vừa chăm chú nhìn khung cửa sổ nhỏ đó.Ánh sáng ban mai dần rạng lên, từ xanh xám chuyển thành màu trắng ngà rồi tới màu cam rực rỡ.Khi tiếng chuông báo thức vang lên, bất chợt, cửa sổ sáng lên.Một bóng người xuất hiện sau rèm, từ cử chỉ của bóng dáng, có thể đoán được cô đang chải tóc, thay đồ, đun nước rửa mặt, rồi…Giây tiếp theo, bóng người đột nhiên trở nên rõ ràng, di chuyển đến gần cửa sổ, sau một tiếng kéo rèm, cả thân hình của Chúc Kim Hạ hiện ra sau tấm kính.Phịch! Thời Tự vô thức ngả người xuống giường, động tác nhanh như chớp, cứ như một anh hùng trong phim kháng chiến có thể né đạn bằng phản xạ tự nhiên.Đầu anh va vào giường, trước mắt chợt lóe lên những ngôi sao vàng.Nhưng anh không để ý, nằm xuống rồi vẫn lo lắng nghĩ: Không biết cô ấy có nhìn thấy không nhỉ?Nghe tiếng động, Đốn Châu ngừng tay trong bếp. Một lát sau, cậu cầm chiếc xẻng nấu ăn, bước vào phòng, và đối mặt với anh trai mình đang ôm đầu nằm trên giường, vẻ mặt đầy chột dạ.“Anh, anh dậy rồi à?”Thời Tự khẽ điều chỉnh tư thế, bỏ tay khỏi đầu một cách kín đáo: “Dậy rồi.”“Dậy rồi sao không dậy hẳn?” Đốn Châu thắc mắc: “Còn cái tư thế này nữa…”“Tư thế gì?” Thời Tự chậm rãi ngồi dậy, bình tĩnh mang dép vào và bước ra ngoài.Đốn Châu cầm cái xẻng theo sau: “Tư thế vụng trộm ấy.”Bước chân của Thời Tự khựng lại.“Tôi ở trong phòng của mình, có gì mà phải vụng trộm?”Ngay lúc đó, điện thoại trong tay anh rung nhẹ, khi mở ra thì thấy tin nhắn của Chúc Kim Hạ.[Đừng trốn nữa, em nhìn thấy anh rồi.][Đồ hòn vọng phu, chỉ biết nhìn trộm!]Thời Tự: […]Trộm cái gì?Trộm nhìn người ta.Sáng hôm đó, buổi sáng đầu tiên khi Chúc Kim Hạ trở lại trung tâm giáo dục, cô đã có một bữa sáng cực kì vui vẻ.Đốn Châu vì quá hào hứng nên đã chuẩn bị cả một bàn đầy món ngon. Ngoài trà bơ và bánh đại mạch, cậu còn nấu cháo dưa muối, xào hai đĩa rau xanh, thậm chí còn hấp hai miếng lạp xưởng, thái lát xếp ra đĩa.Thời Tự nhìn một bàn đồ Tết này, quay sang hỏi Đốn Châu, hôm nay là ngày gì, mùng một Tết hay sao.Đốn Châu chỉ thiếu điều cầm trống chiêng lên, hớn hở nói rằng cô giáo Chúc đã trở về, hôm nay còn vui hơn cả Tết, tất nhiên phải chúc mừng lớn.“Em vui, nhưng sao lại dùng đồ Tết của tôi để đãi khách?”“Cùng lắm là trừ vào tiền lương của em là được!” Đốn Châu vỗ ngực rất hào phóng.Thời Tự lạnh lùng cười: “Em thử đếm xem tháng này em đã nói câu này bao nhiêu lần rồi? Tiền lương của năm sau gần như bị trừ hết rồi đấy.”Là anh trai cậu, không phải ai khác, Đốn Châu đã quen với vẻ nghiêm khắc ngoài mặt nhưng thực ra rất quan tâm của Thời Tự, dù có bị mắng cũng sẽ không thực sự bị đẩy ra đường.Đốn Châu bình thản không thèm tranh cãi, hùng hồn nói: “Thì vẫn còn tiền lương của năm tới mà?”Viên Phong ngồi đối diện giơ ngón cái lên khen ngợi: “Đúng là tâm lý mạnh thật đấy, anh bạn à.”Đốn Châu không thèm để ý, quay đầu hừ một tiếng: “Ai là bạn của anh chứ!”Đuôi tóc buộc đằng sau đong đưa, vẻ kiêu ngạo không thể giấu được.Viên Phong nhìn Chúc Kim Hạ đầy ngụ ý, nói không thành tiếng: “Đào, hoa, thối.”Chúc Kim Hạ thấy rõ ý xấu của cậu ta, liền ném sang một ánh mắt cảnh cáo: “Đừng, có, giở, trò.”Đáng tiếc là người ta có xương quai xanh, Viên Phong lại có cốt phản nghịch. Với tâm trạng đang u ám của mình, thấy hai anh em nhà này vui mừng vì Chúc Kim Hạ trở lại thì chỉ muốn kéo cả hai vào xem kịch vui.Trong lòng nảy ra một ý nghĩ, cậu gắp một miếng lạp xưởng cho vào bát của Chúc Kim Hạ, ánh mắt trìu mến: “Em yêu, ăn đi.”Thời Tự đối diện lặng lẽ đặt bát xuống, còn Đốn Châu trợn trừng mắt, lửa giận bùng lên.“Này, có một sợi tóc chưa cột gọn kìa.” Vừa nói, Viên Phong vừa tiện tay giúp cô chỉnh tóc lại.“Để tôi tự làm.” Chúc Kim Hạ vội thu tóc về, lại tặng cho thằng bạn một ánh mắt cảnh cáo: Diễn xong chưa?Viên Phong giả như không thấy, dùng hành động để chứng minh: Chưa xong.Ngay sau đó, cậu uống hết ly trà bơ của mình rồi thuận tay lấy luôn ly của Chúc Kim Hạ: “Thật khát quá, phần còn lại tôi uống nhé, em không phiền chứ?”Đốn Châu lập tức bật dậy: “Trong bếp còn mà, để tôi rót cho anh ly khác!”Viên Phong không để tâm, xua tay nói: “Không cần đâu, tôi uống ly của cô ấy là được.”“Cái này… sao có thể được?” Đốn Châu cuống quýt, từ ghế bật dậy chạy vào bếp.Nhưng khi cậu quay lại, Viên Phong đã uống cạn ly trà, vừa nhún vai bảo đừng khách sáo quá, vừa nói: “Tôi với cô ấy từ nhỏ đã thế, đừng nói là uống chung ly, hồi bé còn không mặc quần áo mà ngủ chung một giường nữa kia mà—”Chúc Kim Hạ bị sặc một ngụm cháo, ho sặc sụa không ngừng.Trước khi Viên Phong kịp nói thêm điều gì sốc hơn, cô đã kịp đưa tay bịt miệng cậu lại, vội vàng giải thích: “Là hồi nhỏ lắm rồi, chúng tôi để mông trần nằm cạnh giường nhau thay tã thôi!”Cô không dấu vết nhìn Thời Tự, chỉ thấy anh đang bình tĩnh uống một ngụm trà bơ sữa yak, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua chiếc ly trước đó thuộc về cô và giờ đã bị Viên Phong uống sạch.“…”Bữa sáng vốn phong phú nhưng với Chúc Kim Hạ lại chẳng còn vị gì, cô ăn qua loa rồi nhanh chóng rời khỏi phòng ăn. Chưa ra khỏi hành lang, cô đã không nhịn được đá vào chân Viên Phong một cái.“Cái miệng cậu không lắp khóa được hả? Suốt ngày chỉ biết nói lung tung.”“Cái gì vậy?” Viên Phong nhanh nhẹn né cú đá thứ hai của cô: “Tôi đang giúp cậu mà!”“Giúp tôi? Giúp tôi tạo scandal à?”“Chậc, ngây thơ quá, đến thế mà không hiểu?” Viên Phong liếc cô một cái, vẻ mặt khinh thường: “Tôi đang giúp cậu tạo đối thủ, khiến vị Hiệu trưởng của cậu không giữ nổi bình tĩnh. Đợi mà xem, anh ta sẽ ghen điên lên.”“…”Trong ký túc xá.Đốn Châu suýt nữa lật tung cả bàn trà.“Em đã nói rồi mà? Cái tên họ Viên đó chắc chắn không có ý tốt!”Thời Tự liếc nhìn cậu: “Suy nghĩ kỹ chút đi, nếu cậu ta thực sự có ý với người ta thì đã ra tay từ lâu rồi, cần gì đến tận đây?”“Thế anh ta muốn gì? Còn bày đặt khoe khoang trước mặt em nữa? Anh không thấy anh ta toàn nói mấy câu dễ gây hiểu nhầm à, lại còn uống cả trà bơ của cô giáo Chúc nữa!” Đốn Châu giận run cả người.“Một kẻ thất bại trong tình trường thì não bộ có suy nghĩ khác người cũng là chuyện dễ hiểu, không cần bận tâm.”Thời Tự nói là vậy, nhưng ánh mắt anh dừng lại ở chiếc ly mà trước đó Chúc Kim Hạ đã dùng rồi lại bị Viên Phong uống cạn, thoáng hiện lên chút u ám.“Đi rửa chén đi.” Anh cau mày bảo Đốn Châu.Đợi Đốn Châu cột đuôi tóc gọn gàng, vẫn còn bực bội, xách chậu rửa từ trong bếp đi ra thì anh trai cậu đã bước nhanh ra ngoài. Đốn Châu dọn dẹp một lát mới phát hiện trong chậu chỉ có ba chiếc đĩa, ba cái bát và hai cái ly.Hửm? Vẫn thiếu một cái à?Cậu nhìn quanh một vòng, cuối cùng tìm thấy cái ly đã bị vứt vào thùng rác.Hả???Đốn Châu thoáng ngẩn người, lẽ nào—Sau một thoáng, cậu ngầm hiểu mọi chuyện.Người anh trai keo kiệt của cậu, người tiết kiệm đến mức đáng thương, vậy mà chỉ vì không muốn cậu khó chịu đã vứt luôn chiếc ly còn dùng được!Sao anh ấy biết mình cảm thấy phiền khi nhìn cái ly đó nhỉ?Đốn Châu vừa cảm động vừa nhét chiếc ly sâu vào thùng rác hơn nữa để khỏi nhìn thấy.Quả thật trên đời này chỉ có anh trai là tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Số ký tự: 0