Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang
Ngày thứ chín m...
Dung Quang
2025-03-07 02:58:56
Thời Tự không ở lại Miên Thủy lâu.Ngày hôm sau, dù bận rộn sau khi gặp bà, anh vẫn dành chút thời gian để đi ăn với Viên Phong.Ban đầu, bữa ăn này vốn không nằm trong kế hoạch, nhưng Viên Phong từ đầu dây bên kia đã lớn tiếng: “Anh ấy đã đến tận đây rồi mà không ra gặp tôi à? Sao lại gấp gáp thế?”“Đúng là đang vội mà.” Chúc Kim Hạ ngắn gọn đáp: “Cậu đừng làm phiền, để bọn tôi còn tận hưởng chút thế giới riêng, kẻo bị trời phạt đấy.”“Vội cái gì mà vội!” Viên Phong chẳng vui vẻ gì: “Anh ấy cũng có tuổi rồi, hai người phải biết chừng mực chứ. Đàn ông lớn tuổi rồi thì thể lực có hạn, mỗi lần là hao hụt một lần, cậu biết không…”Chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã nghe tiếng tút tút.Viên Phong liền gọi cho Thời Tự, vừa nhấc máy đã phàn nàn: “Vợ anh vừa cúp máy với tôi đấy!”Cách gọi ấy khiến Thời Tự bật cười, anh nhẹ nhàng đáp: “Chắc là cậu đã nói điều gì không nên nói rồi. Nếu không thì cô giáo Chúc của chúng ta bình thường hiền lành lắm, đâu có dễ gì mà nổi nóng như thế.”“…”Chúc Kim Hạ bên cạnh thêm vào: “Cậu ta bảo anh già rồi, không được nữa.”Thời Tự đáp lại Viên Phong: “Cậu làm sao biết tôi không được, thử rồi à?”“…”Cuối cùng, Viên Phong phấn khởi sắp xếp bữa tiệc, nào là thuê đầu bếp trên núi xuống, nào là rủ đến quán ăn chuẩn Michelin nằm trong ngõ nhỏ.Nhưng tất cả ý tưởng hào nhoáng đó đều bị Chúc Kim Hạ từ chối thẳng thừng. “Cứ đến nhà tôi, chúng ta tự nấu lẩu ăn đi.” Cô đề xuất. Ý tưởng này thực ra xuất phát từ Thời Tự. Viên Phong đã phải bỏ ra một khoản không nhỏ cho bữa tiệc trên núi trước đó, nên lần này, ở Miên Thủy, không thể để cậu ấy lại tiếp tục gánh tiền được nữa. Mặc dù Chúc Kim Hạ vẫn luôn nói rằng hai người họ thân thiết đến mức “mặc chung một chiếc quần lớn lên” hay luôn cùng nhịp thở, nhưng— “Từ nay trở đi, hai người nên mỗi người mặc một cái quần riêng nhé.” Thời Tự bình thản nói: “Nam nữ có khác nhau, với lại gia cảnh của chúng ta cũng chưa đến mức phải chung chạ thế đâu.” Chúc Kim Hạ nghe vậy, không nhịn được cười nghiêng ngả: “Không lẽ ngay cả với Viên Phong, anh cũng ghen sao?” Thời Tự đáp lại ung dung: “Muỗi bay xung quanh em, anh còn phải kiểm tra xem nó là đực hay cái.” Cô bật cười hỏi lại: “Thế nếu là đực thì sao?” Anh nhếch môi, khẽ đáp: “Là đực thì đừng hòng được đốt em.”Trong một khoảnh khắc lâng lâng giữa màn đêm, Chúc Kim Hạ bất giác nhớ lại câu nói đêm qua và buột miệng hỏi, như thể có một lực vô hình nào đó xui khiến: “Không cho muỗi đốt, thế mà anh cứ mãi đốt em là sao?” Thời Tự chỉ lặng im, ánh mắt anh sâu lắng, rồi bỗng nghiêng người ôm trọn lấy cô. Cô bật lên một tiếng nhỏ đầy bất ngờ, từng đợt sóng cảm xúc cuộn trào trong tim. Sau đó, thở dốc, cô bối rối nắm chặt lấy cánh tay anh, không hiểu nổi: “Anh… đang làm gì vậy?” Thời Tự thoáng bất mãn, mỉm cười đáp lại: “Em gọi cái này là ‘đốt’ sao? Em là giáo viên Văn mà, dùng từ cho chính xác chứ.” …Ngày hôm sau, Viên Phong mang quà Tết đến nhà Chúc Kim Hạ để cùng ăn lẩu. Nhìn hai hộp quà trên tay cậu, Chúc Kim Hạ ngạc nhiên đón lấy, không khỏi thốt lên: “Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Cậu đến nhà tôi mà còn mang quà nữa à?” Viên Phong nhún vai, cười cười: “Mẹ tôi nhét vào đấy, tôi chỉ lấy vài thứ mình không ăn, coi như đem rác đến đây cho cậu xử lý thôi.” Chúc Kim Hạ nhìn cậu, bất lực không nói nên lời. Từ khi vào nhà, Viên Phong cứ liên tục hít hà, ngó nghiêng khắp nơi, khiến Chúc Kim Hạ phải thắc mắc: “Cậu bị làm sao vậy, là chó à?” Viên Phong đáp lại: “Có mùi sơn ở đâu đó… Thời Tự đâu rồi?” Khi đến gần cửa phòng ngủ, mọi chuyện dần sáng tỏ. Giường và tủ đều được phủ một lớp nhựa trong suốt, ở giữa phòng là một thùng sơn vừa mở, cạnh đó là một chiếc thang. Thời Tự đứng trên thang, tay cầm cọ, đang sơn lại trần nhà.“Ngày Tết mà cũng có thời gian sơn sửa cơ à?” Viên Phong ngạc nhiên hỏi, nhận ra ngay đây chắc chắn là kết quả của cuộc trò chuyện tối qua. Đêm trước đó, sau khi sơn xong một lượt, hai người nằm bên nhau, tình cờ trò chuyện đủ thứ. Thời Tự chợt để ý thấy một món đồ nhỏ bằng kim loại trên tủ đầu giường — đó là chiếc đồng hồ mạ vàng hình tên trộm, đã ngưng chạy vì pin cạn. Anh tiện miệng hỏi: “Sao không thay pin cho đồng hồ này?” Chúc Kim Hạ thoáng sững sờ khi nhìn nó, rồi kéo ngăn tủ, cất vào bên trong. “Có điện thoại rồi, nên đâu cần dùng đồng hồ nữa.” Giọng cô hơi nghẹn lại, động tác cũng thoáng vẻ lúng túng. Thời Tự mỉm cười, như đã đoán ra: “Là quà của anh ta tặng phải không?” Chúc Kim Hạ dụi đầu vào cổ anh, giọng nhỏ nhẹ pha chút hờn dỗi: “… Khi dọn dẹp trước đó, em không để ý đến.” Quả thật, trong nhiều năm sống cùng Vệ Thành, có nhiều món đồ vẫn chưa từng được phân biệt rạch ròi. Lúc dọn dẹp, cô chỉ gửi trả lại quần áo và vật dụng cá nhân rõ ràng của anh ta, còn những thứ không rõ ràng thì đành bỏ qua. Trong ánh đèn xanh dịu, Thời Tự lặng im, ánh mắt nhìn lên trần nhà. Đây là căn nhà cô đã chung sống với Vệ Thành trong nhiều năm. Nghĩ đến điều đó, từng góc nhỏ trong căn phòng — chiếc giường hai người đang nằm, chiếc sofa họ ngồi xem phim đêm qua — bỗng trở nên kém phần thoải mái. Chúc Kim Hạ nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt anh. Cô bò dậy, lo lắng hỏi: “Thời Tự, anh không vui sao?” Anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô, dịu dàng đáp: “Cũng hơi không vui, nhưng không phải vì em, mà là giận chính mình.” “Giận bản thân vì điều gì cơ chứ?” “Vì anh đã đến quá muộn.” Anh ngả đầu lên thành giường, ánh mắt vẫn dõi theo cô, lặng lẽ nói: “Để người khác đã kịp để lại dấu ấn quá sâu sắc trong cuộc đời em rồi.” Chúc Kim Hạ sững người, lập tức bắt đầu thao thao bất tuyệt để trấn an anh, muốn nói với anh rằng quá khứ không còn ý nghĩa gì với cô. Nhưng trước khi cô kịp nói hết, anh đã khóa lấy môi cô.Lần này, anh mãnh liệt, quyết liệt như một chiến binh không khoan nhượng.Cô không chỉ một lần cầu xin, giọng đã trở nên khản đặc, ga giường bừa bộn, nhưng cô ngoan ngoãn và sẵn lòng đón nhận tất cả từ anh.Chúc Kim Hạ mơ hồ nhận ra, đây chính là cách của Thời Tự. Dường như anh muốn dùng một cơn sóng mãnh liệt để che lấp mọi ký ức xưa cũ của cô, để cô chỉ còn nhớ những gì đến sau này.Anh là một người trầm tĩnh, nhưng trong sâu thẳm vẫn luôn bị giằng xé bởi lòng chiếm hữu. Và cách anh thể hiện điều đó là bằng một cơn cuồng nộ nhẹ nhàng để bộc lộ sự ghen tuông sâu sắc của mình.Cô tỉnh dậy lúc nửa đêm, nghe tiếng thở đều của người bên cạnh, nhẹ nhàng xoay người và rút điện thoại từ dưới gối.Rất nhanh, cô đã đặt hàng một món đồ, với dịch vụ giao hàng ngay hôm sau.Cảm nhận được khoảng trống bên cạnh, anh mơ màng tỉnh dậy, nhắm mắt đưa tay tìm kiếm cô.Chúc Kim Hạ nhanh chóng đặt điện thoại xuống, xoay người lại, lấp đầy vòng tay của anh.Tiếng thở đều trở lại, vòng tay ấm áp, giấc ngủ ngọt ngào.Sáng hôm sau, người giao hàng gõ cửa nhà họ, mang đến một thùng đồ nặng trĩu.Chúc Kim Hạ ôm chiếc hộp quay về phòng ngủ, nhanh chóng xếp giấy thành hai chiếc mũ thủy thủ nhỏ, một cho cô và một chiếc đội lên đầu Thời Tự đang đánh răng trong phòng tắm.“Em làm gì thế?” Thời Tự nhìn cô qua gương.Cô chống tay vào hông, đắc ý cười, giơ chiếc xô dưới chân lên: “Ta-da—”Hôm nay họ sẽ trở thành những họa sĩ sơn nhà.Loại sơn này khô nhanh và có thể ở ngay lập tức, không mùi, đã được pha màu sẵn.Đó là một màu xanh lam thuần khiết.Nó không nhạt như nước hồ, cũng không sâu như nước biển, chỉ nhìn thoáng qua, Thời Tự đã nhận ra ngay, đó là màu của trời xanh ở Nghi Ba.Ngày hè thuở bé, tiếng ve ngân vang không dứt, quạt trần quay ù ù, anh và Đốn Châu nằm trên chiếu tre, xem những cuốn truyện tranh cũ rách, còn chú Vượng thì bổ nửa quả dưa hấu, bưng ra cho hai đứa nhỏ ăn ngấu nghiến.Trong bếp, nồi chè đậu xanh đang sôi lục bục, tiếng tuồng truyền từ chiếc radio cũ, kéo anh về ký ức.Khi ấy, bầu trời bên ngoài cửa sổ chính là màu xanh ấy.Khi trưởng thành, chú Vượng ngã bệnh, Thời Tự lặn lội ngàn dặm quay về, bận rộn đến không kịp nhìn lên bầu trời.Cho đến khi Chúc Kim Hạ vào núi, anh mới có dịp dừng lại, có lẽ khi nhìn cô, anh đã vô tình nhìn thấy bầu trời xanh phía sau cô.Không cần biết thời gian trôi qua, bánh xe số phận quay cuồng, thành phố có bị sương khói xâm lấn, màn đêm bị ô nhiễm ánh sáng chăng nữa, thì núi vẫn là núi.Bầu trời ở Nghi Ba mãi mãi trong xanh.Nhưng từ sau đó, mọi ký ức về màu xanh này đều gắn liền với hình ảnh của Chúc Kim Hạ.Cô dạo quanh sân trường dưới bầu trời xanh, tay cầm cốc cà phê đóng hộp.Cô quay đầu mỉm cười bên khung cửa sổ xanh lam, từ chối một trái táo xấu xí do cô gái nhỏ tặng.Cô học chơi bóng rổ cùng bọn con trai trong ánh nắng rực rỡ, dù đến rổ còn không chạm tới, cuối cùng thả bóng và bĩu môi nói “Cột bóng rổ của trường mấy cậu chẳng chuẩn gì cả, quả bóng cũng dở tệ” để che đậy kỹ thuật yếu kém.Màu xanh trước kia là màu xanh của hương dưa hấu mát lạnh, hương phấn rôm và bát chè đậu xanh được ướp lạnh bằng nước suối núi cao.Màu xanh sau này là sắc xanh sâu lắng, sôi nổi, có âm thanh lách cách của phím đàn, vị ngọt của ly latte đắng nhẹ, và cả bước chân nhẹ nhàng của ai đó lên từng bậc thang.Với Chúc Kim Hạ, cảm nhận về màu xanh, về mùa hè, đã chuyển từ màu xanh nhạt của thành phố sang màu xanh lam của núi đồi.Họ cầm cọ, sơn trần phòng ngủ thành màu xanh lam như đại dương sâu thẳm, để mỗi khi ngẩng lên, như thể họ đang trở về mùa hè năm ngoái, về với bầu trời Nghi Ba mãi mãi trong trẻo.Đầu xuân đã đến, những cơn gió nhè nhẹ thổi vào từ khung cửa sổ, thổi tung rèm cửa phồng lên như một cánh buồm.Cả hai như đang nằm trên mặt biển, trôi dạt, lạc vào giấc mơ mùa hè.Chúc Kim Hạ nghiêng đầu nhìn anh, cười nghịch ngợm.“Từ nay về sau, mở mắt hay nhắm mắt đều ở Nghi Ba rồi, anh hài lòng chưa?”Dù không ở bên cạnh anh, cô vẫn sẽ là một giấc mơ mùa hè, trôi vào giấc ngủ của anh đêm đêm.…Thời Tự ở lại Miên Thủy không lâu, chỉ vài ngày ngắn ngủi rồi lại quay về núi. Trước lúc đi, Chúc Kim Hạ không ngừng xếp đủ loại đồ lớn nhỏ vào tay anh, chất lên cả những món quà mà cô đã chuẩn bị sẵn cho mọi người. Đến cả quà Tết của Viên Phong, cô cũng gửi qua cho anh.“Đây là thực phẩm bổ dưỡng cho chú Vượng và dì Phương. Còn đây là vài món đồ ăn vặt nhập khẩu, anh tiện tay đưa giúp em cho Trát Mỗ nhé. Còn cái máy Switch này là quà sinh nhật của em, chưa kịp mở từ hồi đi núi về. Anh giúp em mang đến cho Đốn Châu. Thẻ game em đã chuẩn bị sẵn rồi, nhớ dặn cậu ấy là em đề xuất game Zelda đó…”Cô cứ thế thao thao bất tuyệt, món này đến món khác không ngớt. Bỗng Thời Tự chặn lời cô lại, giọng có phần bất lực:“Nhiều quá, anh không thể nhớ hết được đâu. Em làm cái báo cáo rồi gửi qua WeChat cho anh sau đi.”Chúc Kim Hạ thoáng sững lại, ngơ ngác nhìn anh: “…?”Cô đang định nổi giận vì sự vô tâm đó, thì bỗng thấy Thời Tự nhẹ nhàng đặt tất cả đồ xuống, chầm chậm cúi người, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô.“Sắp đi rồi, không có lời nào đặc biệt muốn nói với anh sao?”À… Cô như hiểu ra điều gì đó, chợt mỉm cười. Thì ra, vị Hiệu trưởng luôn lạnh lùng và điềm tĩnh này, cũng có chút để bụng như thế.Không nói lời nào, cô khẽ vòng tay ôm lấy cổ anh, giọng thì thầm nhưng đầy yêu thương:“Thời Tự, em đã từng nói chưa nhỉ? Cái kiểu âm ỉ ghen tuông ngầm của anh thật sự rất đáng yêu.”Thời Tự chau mày, khẽ hừ một tiếng không mấy hài lòng: “Đáng yêu à? Đàn ông không cần ai gọi là đáng yêu đâu.”Cuối cùng, anh vẫn cúi xuống nhìn cô, ánh mắt trầm ngâm, nghiêm túc: “Nói điều gì đó khác đi, Chúc Kim Hạ.”“Anh muốn nghe điều gì?”“Nói gì đó khiến anh vui lên.” Anh đáp, giọng nửa đùa nửa thật: “Nếu không suốt đường về, có khi anh lại thầm mong cho trung tâm giáo dục của em sớm đóng cửa.”Cô bật cười: “… Trung tâm thì liên quan gì chứ?”“Nếu không có trung tâm, anh sẽ chẳng cần vào núi nữa.”“Vậy còn chú Vượng thì sao?” Cô hỏi, như thử lòng anh.“Đón chú ấy ra đây.” Thời Tự trả lời chắc nịch.Chúc Kim Hạ hiểu rằng anh không thực sự nghĩ như thế, chỉ là từ khi hai người quen nhau đến giờ, những lần gặp gỡ ngắn ngủi lại đứt quãng bởi những cuộc chia xa cứ lặp đi lặp lại không ngừng. Và dù không nói ra, nhưng cô cũng hiểu rằng viễn cảnh này sẽ chẳng thay đổi trong thời gian tới.Ý nghĩ đó khiến cô không khỏi băn khoăn và không cam lòng. Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Thời Tự như bảo bọc anh khỏi những vất vả, như vỗ về một chú chim non nhỏ bé đang kiên cường đối diện với ngàn gian truân.“Chờ em nhé, trước Tết Nguyên Tiêu, em sẽ vào núi tìm anh.”Thời Tự ngẩn người, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô đầy bất ngờ. Ánh mắt cô lấp lánh, dịu dàng như ánh bình minh, còn nụ cười thì tươi sáng đến mức làm tan chảy mọi buồn bã.“Anh đã từng nói chú Vượng rất muốn gặp em, đúng không?” Cô khẽ cười và chớp mắt đầy hồn nhiên: “Hay chúng ta thử xem thế nào, dù không nghỉ dài được, nhưng nếu có thời gian, mỗi tháng em sẽ vào núi thăm anh một lần. Một hai lần không gặp, ba bốn lần chắc chắn sẽ có ngày gặp thôi. Em sẽ đợi đến lúc chú ấy tỉnh lại, anh thấy sao?”…Về đến núi, Thời Tự chia hết các món quà Tết cho mọi người.Đốn Châu lập tức miệt mài chơi game, nhưng khi Thời Tự kể lại với Chúc Kim Hạ, anh chỉ bảo: “Không biết chơi kiểu gì mà mỗi giờ chết đến mấy chục lần, không biết là chơi Zelda hay là Đốn Châu phiên bản tự tử hoa lệ nữa.”Thêm vào đó, Đốn Châu còn mắc chứng chóng mặt 3D, một vấn đề mà trước đây chưa ai để ý đến cho đến khi cậu ta có máy Switch.Biểu hiện cụ thể là chơi một tiếng, sau đó ra ngoài ngồi dưới gốc cây ói cả nửa tiếng, ói xong lại phải nhắm mắt dưỡng sức thêm một lúc mới có thể cầm máy chơi tiếp.Dù vậy, cậu ta vẫn kiên trì dẫn dắt nhân vật Link không ngừng dấn thân vào thành trì để cứu công chúa.Thời Tự đánh giá: “Nếu ngày trước chăm chỉ thế này thì giờ chắc đã vào được Thanh Hoa hay Bắc Đại rồi.”Đốn Châu vừa mải mê chơi game, vừa đáp lại khi vừa chết thêm lần nữa: “Em không thèm làm sư đệ của anh đâu!”Ở bên kia, Trát Mỗ nhận được rất nhiều đồ ăn vặt nhập khẩu, món cô bé thích nhất là hộp bánh quy đóng hộp tinh xảo.Cô cất hộp thiếc vào tủ, mỗi ngày sau bữa cơm lại pha một bình trà bơ, lấy ra một miếng bánh nhỏ, vừa ăn vừa nhâm nhi cả buổi, vẻ mặt thành kính như thể đang thực hiện nghi thức tế lễ.Khi Chúc Kim Hạ tình cờ kể chuyện này cho Viên Phong nghe, cậu chẳng thể ngồi yên, lập tức ra siêu thị nhập khẩu mua một đống đồ ăn vặt, chỉ tiếc là chuyển phát nhanh không thể chuyển thẳng lên núi, nên phải nhờ bưu điện chậm rãi gửi lên.Đến khi Trát Mỗ nhận được cả chồng thùng bánh cao hơn cả người mình, cô sững sờ không thốt nên lời.Khi mượn điện thoại của Thời Tự để gọi cho Viên Phong, cô nghe thấy giọng của người đàn ông từ đầu dây bên kia hào sảng nói: “Em cứ ăn thoải mái, muốn ăn bao nhiêu cũng có.”Trước khi cúp máy, Viên Phong ngẫm nghĩ một chút, rồi thêm vào: “Nhưng em phải hứa, tiếp tục học thật giỏi, sau này ra khỏi núi, thành đạt rồi nhớ mời anh ăn món ngon nhé.”Trát Mỗ hít một hơi thật sâu, ra sức gật đầu từ phía bên này. Dù cậu không thể nhìn thấy, nhưng sự quyết tâm trong cô là không thể chối cãi.…Những ngày đông, trong núi lại đón thêm vài trận tuyết trắng tinh khôi, phủ kín khắp các ngọn đồi trơ trọi, biến chúng trở nên sống động hơn bao giờ hết. Bầu trời xanh lam vẫn vươn xa đến vô tận, thỉnh thoảng lại điểm xuyết bằng đôi cánh chim lạc loài bay ngang qua, tạo nên một vẻ đẹp tĩnh lặng nhưng đầy sức sống. Mỗi khi ngước nhìn bầu trời ấy, Thời Tự cảm nhận được chút an ủi ngọt ngào, bởi dù xa cách thế nào, họ vẫn cùng chung một màu trời, vẫn có thứ để chia sẻ trong lặng lẽ.Trong dịp Tết, giáo sư Phùng Kiến Liễm gọi cho anh, giọng đầy thúc giục từ đầu dây bên kia: “Sau Tết thì cũng phải quay về rồi chứ, cậu ở đó bao lâu nữa?”Thời Tự trầm ngâm trong giây lát, rồi đáp: “Trên núi vẫn chưa thể thiếu em, giáo sư ạ.”Đầu dây bên kia, giọng giáo sư Phùng trở nên bực tức: “Viện nghiên cứu có thể thiếu cậu được sao? Tôi đã phê duyệt cho cậu nghỉ phép lâu thế này là đã vượt quá giới hạn rồi. Thử nhìn xem từ bao nhiêu năm nay, có ai được nghỉ dài như cậu không? Viện đã cố gắng hết sức để cậu có thời gian ấy, và tôi cũng đã hết lòng rồi… nhưng cậu đừng nghĩ có thể ở mãi trên đó mà không cần trở về.”Cuộc trò chuyện kết thúc trong sự không mấy vui vẻ. Ngay từ đầu, giáo sư Phùng đã phản đối việc Thời Tự lên núi. Đối với ông, lý do rất rõ ràng: Mỗi người có một vai trò riêng của mình. Người có thể làm Hiệu trưởng thì không thiếu, nhưng người nghiên cứu khoa học thì không dễ gì tìm được. Thời Tự là học trò mà ông tận tâm dìu dắt, là người ông đã truyền đạt mọi kiến thức và kinh nghiệm suốt cả đời.“Chú Vượng là thầy của cậu, vậy tôi chẳng phải cũng là thầy của cậu sao?” Giáo sư Phùng giận dữ, giọng ông phảng phất nỗi buồn. “Sao cậu có thể coi trọng một bên mà khinh thường bên kia như thế?”Cúp máy rồi, Thời Tự đứng lặng hồi lâu ngoài sân, cho đến khi Trát Mỗ lo lắng mang áo khoác ra khoác nhẹ lên vai anh. Thời Tự quay lại, cười nhẹ, chỉ nói một câu: “Không sao đâu, vào nhà đi.” Nhưng trên vai anh, lớp tuyết mỏng vẫn phủ trắng xóa, tựa như nỗi lòng anh lúc này.…Ngày Chúc Kim Hạ lên núi, trời trong veo, tuyết đã ngừng rơi sau hai ngày liên tiếp, bầu trời trong xanh như không gợn một áng mây, ánh nắng vàng rực rỡ như sưởi ấm cả không gian lạnh giá. Cô bắt chuyến xe sớm, đi suốt từ khi mặt trời ló dạng đến lúc hoàng hôn tắt nắng. Khi đến huyện thành, Thời Tự đã đứng đợi cô từ lâu tại bến xe, dáng vẻ như mong chờ từng phút giây.Chỉ tiếc, Chúc Kim Hạ không đến một mình; Viên Phong, từ sau khi trở lại cuộc sống độc thân, đã trở thành cái đuôi bất đắc dĩ của cô. Cậu không chỉ đi theo mà còn không ngừng lấn át như một “bóng đèn” chính hiệu.Thời Tự ngạc nhiên khi thấy Viên Phong: “Cậu cũng đến à?”“Sao, tôi không được đến à?” Viên Phong liếc anh, giọng hờ hững nhưng đầy vẻ hài hước. “Tôi đến để hướng dẫn Đốn Châu chơi Zelda, tiện thể kiểm tra bài tập của Trát Mỗ.”Nói rồi, Viên Phong quay bước đi về phía bãi đỗ xe, không quên buông lời hóm hỉnh: “Cho hai người năm phút ôm ấp tái ngộ nhé, đừng để tôi chờ quá lâu, trời lạnh lắm đấy!”Trên đường về, Thời Tự kể cho Chúc Kim Hạ nghe về sự chuẩn bị náo nhiệt của mọi người ở nhà. Hôm nay, dì Phương và Trát Mỗ chuẩn bị một bữa tiệc còn thịnh soạn hơn cả đêm Giao Thừa, vì họ vừa mổ thịt một con cừu lớn và đã dựng lửa trại ngoài sân để nướng nguyên con.“Chú Vượng thế nào rồi? Ông ấy vẫn khỏe chứ?” Chúc Kim Hạ hỏi, giọng pha chút lo lắng.Nhắc đến đây, nụ cười của Thời Tự càng thêm rạng rỡ. Anh giảm tốc độ, vào một khúc cua, khẽ bấm còi báo hiệu, rồi quay sang nhìn cô với ánh mắt long lanh như ánh lên chút niềm vui:“Chiều nay chú Vượng đã tỉnh lại.”Hai lần tỉnh lại của chú Vượng đều trùng vào những dịp đặc biệt, lần trước là đêm Giao Thừa, lần này lại là dịp Tết Nguyên Tiêu. Lần trước, vừa nhắc đến việc muốn gặp Chúc Kim Hạ thì ngay lúc đó cô đã đến bên cạnh ông, một sự trùng hợp kỳ diệu đến khó tin.Lúc ấy, Thời Tự đang tiếp củi vào bếp lửa thì bất ngờ nghe thấy giọng nói của chú Vượng cất lên phía sau: “Thời Tự, rót cho ta cốc nước.”Anh khựng lại, quay người, đôi mắt lấp lánh niềm hạnh phúc lẫn kinh ngạc nhìn ông. Chú Vượng mỉm cười nhìn anh, ánh mắt ấm áp dù đã hằn sâu những nếp nhăn tuổi tác.Nhìn qua cửa sổ, chú Vượng thấy mọi người đang bận rộn gom củi, chuẩn bị lửa trại ngoài sân, ngạc nhiên hỏi: “Mọi người bận rộn thế để làm gì vậy?”Thời Tự không trả lời ngay, anh đến bên chú Vượng, quỳ xuống và nắm chặt tay ông. Giọng anh không giấu nổi sự vui mừng: “Chú Vượng, lần này chú cố giữ sức khỏe nhé. Đợi thêm một chút nữa thôi, cháu sẽ đưa một người đến gặp chú.”“Ai vậy?” Chú Vượng chậm rãi mở mắt, nét mặt chợt sáng lên khi nhận ra điều gì đó. “Có phải cô giáo Chúc mà cháu nhắc đến hôm trước không?”Dường như với chú Vượng, lần tỉnh lại trước đó chỉ là chuyện vừa mới hôm qua, nhưng với Thời Tự, “hôm qua” ấy đã là hơn nửa tháng xa cách. Nén cảm xúc dâng trào, Thời Tự gật đầu thật mạnh, rồi quay ra gọi dì Phương cùng các em vào nhà. Dì Phương là người đầu tiên thả đống củi xuống, chạy nhanh về phía nhà với dáng vẻ nhanh nhẹn không khác gì cô gái đôi mươi. Dù bà đã bước vào tuổi sáu mươi, nhưng bím tóc vẫn tung bay trong gió, đôi mắt ánh lên niềm vui khó tả, hốc mắt ửng đỏ vì xúc động.“Ô, giờ thì chịu tỉnh lại rồi đấy à?” Bà mỉm cười, nhìn ông với ánh mắt chan chứa bao nỗi nhớ mong và niềm vui lấp lánh. Ngày ngày ở bên nhau, nhưng kỳ thực hiếm khi họ có thể gặp mặt trong sự tỉnh táo trọn vẹn như thế này.Tết năm nay dường như quá đỗi viên mãn, những nỗi đau và tiếc nuối suốt bao năm qua bỗng như được đền bù một cách trọn vẹn và ngọt ngào.Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi bên cạnh chú Vượng, Thời Tự đành phải chia tay ông để lái xe xuống huyện. Trước khi đi, anh khẽ dặn dò, giọng đầy lo lắng và quan tâm:“Chú giữ sức nhé, uống nhiều trà vào, thời gian này đừng ngủ nhiều quá nhé.”Chú Vượng mỉm cười yếu ớt, ánh mắt đầy ấm áp và pha chút hài hước: “Yên tâm, vì để gặp cô giáo của cháu, kiểu gì ta cũng cố chịu được. Nếu không chống nổi nữa, ta sẽ nhờ dì Phương cầm que diêm chống mí mắt ta lên, thế này thì chẳng thể nhắm mắt lại được!”Trong nhà, ông cụ khẽ nâng tách trà lên, ánh mắt dõi theo bóng dáng Thời Tự đang vui vẻ bước ra cửa. Ông khẽ ho vài tiếng, nụ cười nở nhẹ trên môi, giọng cười đầy yêu thương và pha chút chọc ghẹo: “Thằng nhóc này, chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên vì vui thôi.”…Lửa trại vừa được dựng lên một nửa, thịt cừu vẫn cần tẩm ướp, các món chuẩn bị trong bếp vẫn đang tiếp tục.Dù Đốn Châu và Trát Mỗ quyến luyến, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục công việc, dành khoảng thời gian này lại cho dì Phương và chú Vượng.Chỉ là thỉnh thoảng hai đứa lại chạy vào nhà, nói đôi câu với chú Vượng.Dì Phương ngồi cạnh ông, thi thoảng lại rót trà, bóc đậu phộng cho ông ăn.Ti vi đang hát kịch, chú Vượng quay sang nói: “Sao không nói gì thế?”Dì Phương cũng có chút bối rối, nghĩ ngợi rồi cười: “Chắc là ngày thường khi ông ngủ, tôi đã nói với ông quá nhiều rồi. Bây giờ ông tỉnh rồi, tôi lại chẳng biết nói gì.”“Vậy thường ngày em nói gì với tôi thế?” Ông nhìn bà dịu dàng: “Khi đó tôi ngủ, không nghe được, giờ em nói lại cho tôi nghe đi.”Đôi mắt đục ngầu của ông đã chẳng còn giống hồi trẻ, khi bà vẫn thích ngắm nhìn ông, bất kể ông im lặng hay nghiêm túc nói chuyện, đôi mắt ấy tựa như mặt hồ trên núi, trong vắt lấp lánh ánh sáng.Bà từng nhìn thấy hình ảnh mình trong đôi mắt ấy, một hình ảnh thẹn thùng mà tràn đầy sức sống.Giờ đây, hình ảnh phản chiếu ấy đã mờ nhạt, nhưng sự mờ nhạt cũng có cái hay của nó, ít ra bà không còn nhìn rõ dáng vẻ già nua của mình, cũng không cần để ý đến nỗi buồn và lo sợ trên gương mặt mình.Sợ rằng bất cứ lúc nào ông cũng có thể rơi vào trạng thái “say ngủ” một lần nữa.Cả hai đều đã đến tuổi xế chiều, mà những lần ông tỉnh táo càng ngày càng ít, thời gian cũng càng ngắn, bà không dám chắc rằng, liệu có lần nào đó, sau khi “tái ngộ” sẽ là lần chia tay vĩnh viễn hay không.Nhỡ đâu ông không tỉnh dậy nữa thì sao?Dì Phương thoáng lặng người, rồi nhẹ nhàng khép lại dòng suy nghĩ của mình. Bà không muốn để những cảm xúc nặng nề lấn át buổi gặp gỡ, nên bắt đầu kể lại những câu chuyện thường ngày bà hay thầm thì khi chỉ có mình ông bên cạnh.Bà bảo rằng ông là người dễ xúc động đến không ngờ, mỗi khi bà rời đi, dù chỉ là vào bếp hay vào nhà vệ sinh, ông cũng bật khóc như một đứa trẻ. Chú Vượng khẽ bật cười, tiếng cười khàn đục, mạnh mẽ đến nỗi khiến ông lại ho sặc sụa. Dì Phương vội vã vỗ nhẹ lên lưng ông, ánh mắt đầy yêu thương.“Thật là tốt quá.” Cuối cùng ông ngừng ho, giọng khẽ khàng nhưng chứa chan chân thành: “Hồi trẻ đưa em đi, tôi chẳng có cơ hội nào để khóc. Giờ già rồi, có lẽ tôi nên bù đắp lại những giọt nước mắt ấy.”Dì Phương ngơ ngác nhìn ông, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng lẫn chút nghẹn ngào.Ông từ từ nắm lấy tay bà, lần đầu tiên trong bao nhiêu năm, không phải là cái chạm nhẹ mỗi khi bà đỡ ông đứng dậy, mà là một cái nắm tay thật sự, chỉ vì ông muốn nắm. Bàn tay của họ đã khô cằn và nhăn nheo, nhưng ấm áp và đầy ý nghĩa.Chú Vượng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nắm tay bà, lắng nghe tiếng lửa trong lò nổ lách tách, lắng nghe giai điệu trầm bổng từ chiếc ti vi, như để tận hưởng một khoảnh khắc bình yên quý giá mà ông và bà cùng nhau sẻ chia.Một lúc sau, ông khẽ thở dài, giọng nói chậm rãi mà sâu lắng, như bao năm qua mới được nói ra: “Em vất vả nhiều rồi, là tôi có lỗi với em.”Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng chất chứa bao nhiêu tình cảm mà ông đã giữ kín bấy lâu. Nước mắt dì Phương lặng lẽ rơi, chảy dài trên gò má. Bà vội vã đưa tay lau đi, giọng nghẹn ngào nhưng vẫn dịu dàng: “Ông chẳng có lỗi gì cả. Ông đâu có bảo tôi ở lại, tôi là tự nguyện.”Ngày trước là vậy, và bây giờ cũng thế.Năm đó, bà tự nguyện trở về ngọn núi này, đánh cược một lần để ở bên ông. Ông xây trường, bà mở phòng khám, cùng nhau gầy dựng. Và giờ đây, bà cũng tự nguyện ở cạnh ông, dù rằng đôi khi cả tháng ông chỉ tỉnh lại một lần. Nhưng với bà, chỉ cần những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy cũng đủ khiến bà mãn nguyện, lòng bình yên.Chú Vượng run run đưa tay, muốn lau đi giọt nước mắt trên má bà, nhưng đôi tay đã yếu ớt, chật vật nâng lên mà vẫn không chạm tới.Dì Phương nhận thấy ý ông, bà cúi người lại gần, để ông có thể dễ dàng lau nước mắt cho mình. Bà vừa cười vừa khóc, trách nhẹ: “Lau nước mắt thôi mà cũng không biết, ông ngốc thật đấy!”Chú Vượng thở dài, nụ cười pha chút buồn bã: “Không còn cách nào khác, sống cả đời đơn độc rồi, tôi không quen việc này.”Trong suốt cuộc đời mình, ông chỉ có hai lần lau nước mắt cho bà. Một lần khi họ còn trẻ, ông đã từ chối bà, khiến bà bật khóc nức nở. Khi ấy, ông định đưa tay lên lau nước mắt cho bà nhưng lại bị bà đẩy ra trong sự giận dỗi. Giờ đây, bà không còn giữ sự bướng bỉnh của năm đó nữa, ngược lại còn dịu dàng phối hợp, như để bù đắp cho những năm tháng đã qua.Dì Phương cũng như nhớ lại cảnh tượng năm xưa, bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng trêu: “Tôi cứ tưởng ông chuyện gì cũng giỏi giang, hóa ra vẫn có thứ ông không làm được!”“Còn khối thứ tôi không biết làm đấy.” Chú Vượng bật cười, ánh mắt thoáng chút nghịch ngợm: “Tôi biết làm ruộng, biết nấu cơm, biết dạy học, nhưng chuyện tình cảm với phụ nữ thì tôi chẳng biết gì cả.”Đúng lúc ấy, Trát Mỗ từ bếp chạy ra, gương mặt đỏ bừng vì hơi nóng, giơ tay ra hiệu, nói rằng cô không biết cách ướp gia vị, nhờ dì Phương vào giúp. Dì Phương mỉm cười: “Vậy cháu ngồi đây trông ông một lát, để dì vào ướp thịt cừu rồi quay lại.”Chú Vượng khẽ mỉm cười, khuyến khích: “Cứ đi đi, để tôi nghỉ ngơi một chút, nếu không thì lần sau con bé vẫn chưa biết cách ướp thịt đâu.”Dì Phương có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời ông. Bà ngày xưa cứng đầu là thế, nhưng giờ đây, mỗi khi ông nói điều gì, bà lại nghe theo, như một cách bù đắp những tháng ngày đã qua.“Ông cứ xem ti vi, tôi ướp thịt xong sẽ quay lại ngay.” Bà nói với ông, đôi mắt ánh lên niềm vui nhỏ bé.“Ừ.” Ông ngoan ngoãn đáp, ánh mắt nhìn theo bóng bà khuất dần vào bếp. Dù tỉnh hay mê, ông vẫn luôn tin tưởng và lắng nghe lời bà.Trong khi dì Phương và Trát Mỗ vào bếp chuẩn bị, ngoài sân, Đốn Châu đã xếp xong đống củi. Thấy bình xịt lửa hết ga, cậu quay lại hô lớn: “Con qua nhà bên cạnh mượn bình xịt lửa!” rồi nhanh chóng chạy đi.Khoảng bốn giờ rưỡi chiều, bầu trời dần chuyển sang sắc xanh đậm pha lẫn chút đen của màn đêm đang dần buông xuống. Không một áng mây, chỉ có sắc trời đậm đà, mượt mà như được vẽ nên bởi bàn tay của thiên nhiên. Bóng đêm lan dần, ôm lấy dãy núi xa xôi, những tán cây gần gũi, và cả ngôi làng yên tĩnh phía xa, như thể mọi thứ đều chìm vào màn sương mờ mịt.Chú Vượng ngồi đó, ánh mắt mơ màng nhìn vào màn hình ti vi nơi những diễn viên đang hát. Mí mắt ông dần nặng trĩu, khép lại theo nhịp điệu chậm rãi của những âm thanh. Ông tự nhủ mình không thể ngủ được, không khi Thời Tự vẫn chưa về, và ông vẫn chưa gặp được cô giáo nhỏ mà anh luôn nhắc đến với niềm yêu quý.Ông cố gắng giơ bàn tay run rẩy lên, tự vỗ nhẹ vào mặt mình để giữ tỉnh táo, nhưng tâm trí ông như trôi dạt trong làn sương mờ mịt, không khác gì sắc đêm đen từ từ nhấn chìm màu xanh nơi chân trời. Lớp sương mù ấy, mơ hồ và dày đặc, cứ chầm chậm che lấp dần phần tỉnh táo còn sót lại trong ông.Trong cơn mơ màng, chú Vượng nghe thấy tiếng còi xe vọng vào từ ngoài sân. Phải chăng Thời Tự đã về rồi?Ông cố gắng nhổm dậy, đôi tay run rẩy xỏ đôi dép bông, vịn vào mép giường, từng bước, từng bước một tiến ra ngoài. Tuổi già không bỏ qua cho ai, thân thể ông đã hao mòn, căn bệnh khiến trí nhớ phai dần, mà cả cơ thể cũng như rệu rã, cũ kỹ như một cỗ máy không còn được tra dầu, từng bước đi đều vang lên tiếng cọt kẹt của mệt mỏi.Đẩy cửa bước ra ngoài, làn gió lạnh buốt lập tức ùa vào, khiến ông rùng mình, đôi chút tỉnh táo quay lại trong giây lát. Tầm nhìn sáng rõ hơn, và ông thấy dãy núi mờ mờ phía xa — đó chính là ranh giới của vùng đất xã Nghi Ba, nơi ông đã dành cả đời yêu thương.Ông nhìn quanh, thấy những bóng cây gần gũi nơi Thời Tự và Đốn Châu từng nô đùa khi còn bé, thấy đống củi Đốn Châu đã xếp sẵn, ngọn lửa đã bập bùng cháy, ánh lên ấm áp giữa trời đông lạnh lẽo.Chú Vượng mơ hồ tiến lên, để gió núi thổi vào người, mỗi bước chân nhẹ nhàng in trên nền tuyết mềm mại.Tuyết trắng mềm xốp dưới chân, như những bông gòn nhẹ nhàng trải rộng khắp sân, không đóng thành băng mà lấp lánh phản chiếu ánh sáng. Bao lâu rồi ông chưa bước ra ngoài nhỉ? Hay cũng có thể là ngày nào ông cũng bước ra, chỉ là những ký ức ấy không còn thuộc về ông nữa. Từ khi bệnh tình ập đến, tâm trí ông dường như bị chặn lại sau một cánh cửa lớn, chỉ đôi lần, như hôm nay, ông mới có thể thoát ra ngoài mà thực sự cảm nhận không khí tự do.Chú Vượng hít một hơi dài, để luồng khí lạnh lẽo mà trong trẻo ấy len lỏi vào từng ngóc ngách trong lồng ngực. Từng bước, ông tiến về phía cổng sân, tựa như những buổi sáng và hoàng hôn năm xưa, khi ông vẫn đứng ở đó, trông ngóng Thời Tự từ ngoài đường chạy về. Đứa con lớn ấy là niềm tự hào của ông, là món quà bất ngờ mà số phận gửi tới khi ông ngỡ rằng mình sẽ cô đơn mãi mãi. Nếu không có Thời Tự, một mình ông khó có thể chống đỡ qua bao sóng gió, cũng chẳng thể giữ được ngôi trường này suốt bao năm.Ông bước nhanh hơn, lòng nóng ruột như sợ sẽ không kịp gặp người mà Thời Tự hằng thương mến. Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, một ngày đoàn viên và sum họp, thực là ngày tuyệt vời để người thân gặp lại nhau.Khi cánh cửa gỗ nhỏ của sân đã ở ngay trước mặt, chú Vượng mỉm cười, đưa tay run rẩy với lấy tay nắm cửa. Nhưng trước khi chạm vào được, bỗng dưng một màn đen bao phủ lấy mọi thứ. Mọi thứ tối sầm lại. Ông khẽ nhắm mắt và ngã xuống nền tuyết trắng mịn màng.Trong bóng tối mịt mùng ấy, một vầng sáng chói lóa bất ngờ lóe lên. Đó là ánh lửa bập bùng hay ánh sáng của ngày mới? Chú Vượng không còn rõ nữa. Ông nằm đó, trong tuyết lạnh, cảm nhận một sự nhẹ nhàng chưa từng có. Cơ thể ông nhẹ bẫng như không, tâm trí ông cũng trở nên tĩnh lặng và trong sáng vô cùng.Trước mắt ông, những ký ức lướt qua như một cuốn phim cũ, từng khung hình chớp tắt liên tục. Ông thấy đêm Giao Thừa ấm áp, cả gia đình quây quần bên nhau trong tiếng cười nói rộn ràng. Ông thấy ngày mình ngã bệnh, lũ trẻ bên cạnh vây quanh không ngừng rơi lệ. Ông thấy ngày tiễn bà ấy đi xa, lòng như trống rỗng, hằng đêm thao thức vì cảm giác mất mát không thể nào lấp đầy.Rồi ký ức chuyển đến lá thư mà người phụ nữ gửi cho ông cùng cậu bé nhỏ xíu, gầy gò chỉ mới chín tuổi. Ông từng nghĩ mình không đủ sức để chăm sóc cậu bé ấy, nhưng sau khi nhìn thấy đôi vai run rẩy và tiếng nấc nhỏ xíu cất lên trong đêm, ông không thể nào từ chối.Và còn nữa… hình ảnh những lần ông đi ra vách núi ấy, nơi cô em gái nhỏ bé của mình từng buông tay nhảy xuống, mãi mãi bỏ lại mọi thứ sau lưng. Những hình ảnh ấy cứ trôi qua, mãi đến khi dừng lại ở một mùa xuân xa xăm của nhiều năm trước.Trong ký ức đó, ông là một đứa trẻ ngây thơ, len lỏi giữa phiên chợ đông đúc, ánh mắt hồn nhiên đầy thích thú. Điều thu hút ông không phải những viên kẹo hay món đồ chơi, mà là cỗ máy kỳ lạ trong cửa hàng điện máy, một chiếc hộp vuông vức bằng kim loại, lạnh lẽo, bên trong phát ra những tiếng nói. Khi ấy, ông tò mò hỏi người chủ tiệm:“Đây là gì thế ạ?”“Đây là ti vi.” Người chủ tiệm trả lời, vẻ tự hào.“Ti vi?” Đôi mắt trẻ thơ của ông lấp lánh ngạc nhiên. “Có người bên trong thật sao, sao họ lại bé thế nhỉ?”Chủ tiệm cười lớn: “Ra ngoài học đi, học xong cháu sẽ hiểu nguyên lý của nó.”Học à? Nhưng phải đi đâu để có thể học đây? Đứa trẻ ngước mắt lên bầu trời, chỉ thấy núi non trùng điệp nối tiếp nhau đến tận chân trời, bầu trời xanh thẳm hun hút không điểm dừng.Trong tâm trí ông vang lên tiếng thì thầm nhỏ nhẹ ấy: Đi ra ngoài đi, Lạp Vượng. Núi cao đường xa, biển học mênh mông. Con nhất định phải bước ra thế giới rộng lớn ngoài kia.…Ngày chú Vượng rời khỏi cõi đời là một ngày xuân. Mùa xuân trên núi đến chậm, không có hoa nở rộ trên cành, không có những cánh liễu mềm mại bay lượn trong gió. Nhưng hôm đó, mưa tuyết đã ngừng, bầu trời xanh trong như ngọc, muôn dặm không một gợn mây.••••••••Lời tác giả:Cuối cùng cũng viết đến đây rồi, thật là nhiều cảm xúc lẫn lộn. Chú Vượng sẽ không bao giờ rời đi, ông sẽ luôn ở lại cùng ngôi trường trung tâm này.Mọi người đều có một bao lì xì nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro