Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Ngày thứ chín m...

Dung Quang

2025-03-07 02:58:56

Đối với những người sống trên núi, thành phố đầy sắc màu quả thực hấp dẫn, nhưng chơi liên tục cả tuần, họ rồi cũng sẽ sinh ra kháng thể đối với thành phố bê tông này.Nửa sau của chuyến hành trình, Viên Phong đề nghị đi du lịch quanh khu vực.Cách Miên Thủy chín mươi km có một thị trấn nhỏ tên là Bạch Câu. Như tên gọi, thị trấn này được biết đến vì có rất nhiều bồ câu. Trong trận động đất năm 2008, thị trấn này bị vùi lấp bởi lở núi. Sau đó, nhờ tái thiết sau thảm họa, nó đã trở thành điểm du lịch lý tưởng.Các công trình kiến trúc trong thị trấn chủ yếu mang phong cách châu Âu, dọc đường có đài phun nước và tượng, những buồng điện thoại màu đỏ và hộp thư kiểu Anh. Thị trấn tựa núi kề nước, bồ câu tung cánh bay lượn khắp nơi.Vào ngày xuân ấm áp ấy, Viên Phong lái xe, cùng cả nhóm năm người đến thị trấn Bạch Câu.Ngay khi đến thị trấn, Viên Phong đã tách Thời Tự và Chúc Kim Hạ ra.“Hôm nay chúng ta chia nhau ra chơi, tôi sẽ dẫn hai người này đi chơi, hai người kia đi tận hưởng thế giới của hai người.”Không phải đề nghị, mà là mệnh lệnh. Viên Phong hiếm khi tỏ ra chu đáo, nhưng lần này, người cậu quan tâm không phải là Thời Tự và Chúc Kim Hạ mà là Đốn Châu và Trát Mỗ.Cậu sớm đã nhận ra rằng, khi có Thời Tự ở bên, hai đứa nhóc này thực ra không dám thả lỏng.Một phần là vì tính cách của Thời Tự hoàn toàn không liên quan gì đến việc hòa đồng. Anh khó cười và hiếm khi bộc lộ cảm xúc.Khi mọi người đang vô tư cười nói, bên cạnh lại có một người lạnh lùng, không chỉ không hòa nhập, mà còn nhìn họ bằng ánh mắt xa cách, khiến người đang cười bỗng có cảm giác rằng: Anh ấy có vẻ đang nghĩ chúng ta là lũ ngốc…?Ai mà chịu nổi chứ? Thế là đang cười vui vẻ, âm thanh dần lắng xuống, nụ cười cũng tắt dần.Mặt khác, điều này liên quan đến vị trí trong gia đình của Thời Tự. Ngày trước, chú Vượng một mình phải lo cả trường học, những em nhỏ trong nhà hầu như đều do anh chăm sóc.Với Đốn Châu và Trát Mỗ, trên danh nghĩa, Thời Tự là anh trai, nhưng trên thực tế, anh giống như một người cha.Bình thường chỉ cần anh liếc nhìn một cái, hai đứa nhỏ lập tức suy nghĩ cẩn thận đến cả nửa ngày.Ví dụ như, mỗi khi Viên Phong hỏi có muốn ăn cái này không, có muốn chơi cái kia không, hai đứa thường vô thức liếc nhìn Thời Tự.Gan Đốn Châu lớn hơn, cậu còn dám bày tỏ ý kiến cá nhân, nhưng Trát Mỗ thì khác.Cô luôn cân nhắc rất nhiều thứ rồi mới đưa ra quyết định. Ví dụ, Thời Tự không thích ăn ngọt, cô liền từ chối ăn kem, chuyển sang chọn món khác, dù mỗi tối ở nhà cùng Viên Phong, khi họ đặt đồ ăn vặt đêm, tay cô luôn dừng lại khá lâu ở món chè ngọt.Ngoài ra, với độ tuổi này, cô thực sự rất hứng thú với công viên giải trí và trung tâm trò chơi điện tử. Thế nhưng khi Viên Phong đề nghị, cô lại nghiêng đầu nhìn Thời Tự, rồi ngoan ngoãn nói: “Thật ra đi bảo tàng cũng không tệ.”Viên Phong tức điên.Mười mấy, hai mươi tuổi đầu, còn đi bảo tàng làm gì. Cậu đưa bọn chúng ra ngoài là để vui chơi, ai mà muốn đi xem Van Gogh, Picasso, nghe về lịch sử năm nghìn năm Trung Hoa?Điều quan trọng hơn nữa là, với cái sự “thiếu kiến thức” của mình, cậu mà đến bảo tàng thì chỉ có thể ngáp ngắn ngáp dài, như một xác sống đi từ đầu đến cuối.Vì vậy, dưới đề nghị của Viên Phong, Thời Tự và Chúc Kim Hạ đã tách khỏi nhóm.Hai đứa nhỏ có thể vui chơi thoải mái hơn, hai người lớn cũng có thể tận hưởng thời gian riêng tư của mình, đôi bên đều vui vẻ.Họ ở lại thị trấn hai ngày, dừng chân ở một homestay.Ngôi nhà gỗ được bao quanh bởi cây xanh, cửa sổ sáng sủa, thông gió cả hai hướng Bắc Nam. Một bên cửa sổ nhìn ra dòng suối nhỏ chảy róc rách, một bên nhìn ra khu vườn trồng đầy cây xanh, lối đi nhỏ dẫn sâu vào khu vườn yên tĩnh.Viên Phong dẫn theo hai cái đuôi nhỏ ra ngoài vui chơi, còn Chúc Kim Hạ thì ở lại homestay với Thời Tự, nằm dưới ánh nắng và gió mát.Sau mấy ngày đi chơi liên tục, họ mới nhận ra rằng, việc chơi cũng có thể khiến người ta mệt mỏi. Giờ được nằm dài trên chiếc ghế đu trong sân vườn, nghe tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc, nghe dòng suối hát, thật dễ chịu biết bao.Ở lối vào thị trấn có một quảng trường lớn, khi đến, họ thấy một sân khấu rực rỡ đã được dựng sẵn, nghe nói tối nay sẽ có một lễ hội âm nhạc.Thời Tự hỏi cô: “Đi không?”Chúc Kim Hạ hơi do dự: “Chắc đông người lắm, không chen vào được đâu nhỉ?”Thời Tự cười: “Ở đây chắc cũng nghe được thôi.”Thị trấn không lớn, chỉ có hai con phố, đi từ đầu đến cuối cũng chỉ mất mười mấy phút.Khi không còn sự náo nhiệt của ba người kia (Trát Mỗ: ?), cuộc sống bỗng trở nên yên tĩnh và dễ chịu. Họ ngủ một giấc trưa trong sân, buổi chiều đi tìm một quán nhỏ gần đó để ăn món địa phương, thưởng thức món cá bắt ngay từ dòng suối bên cạnh.Chúc Kim Hạ nhận xét: “Không ngon bằng trên cao nguyên.”Thời Tự đăm chiêu nghĩ một chút rồi nói: “Trên cao nguyên, không khí loãng, nhiệt độ nước luôn thấp, cá ở đó sống vất vả hơn cá ở đây.”Không hổ là anh, ngay cả lúc này cũng có thể nói ra một đoạn văn “súp gà” phù hợp để động viên học sinh.Chúc Kim Hạ cười khẽ: “Có tác dụng gì đâu, cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận bị ăn hết thôi mà.”Cuối cùng, mọi thứ cũng biến thành món ăn trên bàn, bị cô ăn hết sạch không còn chút nào.Sau bữa ăn, họ đi dạo dọc theo con phố ngắn hai lần để tiêu thực, và không ngạc nhiên khi thu hoạch được một chiếc kẹo bông hình con thỏ, một que kem hình trái tim ngọt ngào, cộng thêm một ly trà sữa nữa.Viện trưởng Tăng không hề lừa cô, ăn xong đi dạo một chút, lại thêm món ngon ven đường là chẳng thể bỏ qua.Chúc Kim Hạ dạo quanh phố, háo hức mua mọi thứ trông bắt mắt, nhưng lần nào cũng chỉ ăn một ít rồi bỏ dở. Cuối cùng, mọi món chưa ăn hết đều vào bụng của Thời Tự, người luôn giữ vững quan niệm không được lãng phí đồ ăn.Khi cô vui vẻ phấn khích lao về phía một tiệm đồ ngọt, Thời Tự kéo cô lại.“Dù là thùng rác cũng không thể chứa mãi, thông cảm một chút đi, dung lượng của anh hiện đã đạt mức tối đa.”Chúc Kim Hạ thoáng tiếc nuối rụt tay lại, nhưng khi rời đi vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn lại, đầy lưu luyến: “Anh đã thử bánh mì Hong Kong chưa? Còn chè xoài nữa…”Thời Tự thản nhiên đáp: “Chưa.”“Vậy thì…” Bước chân cô khựng lại, ngập ngừng như đang nài nỉ: “Chúng ta thử một chút thôi, chỉ hai miếng thôi! Phần còn lại nếu không ăn hết thì gói lại, để lát nữa em ăn tiếp, đảm bảo không bỏ phí gì đâu.”Đôi mắt cô long lanh, nhìn anh với vẻ háo hức của một chú mèo nhỏ đánh hơi thấy mùi cá nướng, khiến người đối diện khó lòng mà từ chối.Thời Tự nhìn cô chăm chú một lúc, rồi bất lực bật cười, nắm lấy tay cô kéo đi tiếp.“Chúc Kim Hạ.” Anh khẽ nói: “Đâu cần vì anh chưa từng ăn qua mà em phải cố thử hết vào lúc này, dù cho bụng đã no lắm rồi.”Cô thoáng sững lại, bối rối nói nhỏ: “Em… chỉ là muốn ăn một chút thôi mà.”“Thật sao?” Thời Tự ngừng bước, cúi thấp nhìn cô, ánh mắt trong vắt như muốn xuyên thấu từng cảm xúc nhỏ nhoi ẩn giấu trên gương mặt cô.Anh đã nhận ra.Làm sao có thể không nhận ra chứ? Thời Tự siết nhẹ các ngón tay, lòng hiểu rõ mong muốn của cô — tất cả đều xuất phát từ điều anh đã bỏ lỡ trong tuổi thơ, những món ăn xa lạ mà anh chưa từng được thưởng thức vì gia cảnh nghèo khó. Cô muốn thay anh bù đắp, muốn đem đến cho anh những niềm vui mà anh chưa từng có được.Vậy nên cô viện lý do “muốn ăn” để mua hết món này đến món kia, chỉ nếm qua rồi để lại, nhường phần còn lại cho anh.Nhưng ai lại đi chú ý đến cảm xúc của “thùng rác” khi đổ rác cơ chứ?Cô liếc nhìn anh đầy ý nhị, giả vờ hỏi một cách vô tình: “Ngon không?” “Cũng được đấy chứ?” “Anh ăn thử món này bao giờ chưa?”Nhận được câu trả lời đồng ý, cô liền nở một nụ cười mãn nguyện, khóe miệng cong lên tựa một chú mèo nhỏ vừa lén cắn được miếng cá.Thị trấn nhỏ vào đầu xuân, có dòng suối róc rách, có nhành liễu vừa chớm xanh, trên tay cô là cây kem còn ăn dở, và cả tiếng nấc khẽ, vương mùi rượu mơ thanh nhẹ trong không khí.Họ băng qua một đường hầm trắng xóa, bên tai là tiếng gió gào thét.Chiếc tàu nhỏ chở đầy trẻ con xình xịch lướt qua, hướng về phía mặt trời giữa cơn gió xuân.Thời Tự nắm chặt tay cô, lòng bàn tay ấm áp áp vào nhau, mười ngón tay đan khít.Anh khẽ nói: “Không sao đâu, Chúc Kim Hạ, chúng ta còn nhiều mùa xuân lắm để lãng phí.”Vậy nên không cần phải vội.Mùa xuân tựa như liều thuốc diệu kỳ, có thể chữa lành mọi vết thương, dù nó sâu đến đâu.Anh nắm tay cô đi dọc theo đường hầm dài đằng đẵng ấy, ngẩng đầu lên, ánh sáng rực rỡ chờ đợi ở phía cuối.Chiều hôm ấy, họ dựa vào nhau trên tấm thảm trải sàn của căn homestay, xem bộ phim Chúc Kim Hạ yêu thích –《The Shawshank Redemption》.Trong lúc các nhân vật đối thoại, hai người cũng thì thầm đôi câu.Chúc Kim Hạ hỏi: “Em nghe Đốn Châu nói Bắc Kinh có gọi cho anh, giục anh quay về rồi phải không?”Thời Tự dừng một lát, rồi gật đầu: “Ừ.”“Vậy anh định khi nào trở về?”“…”Sự im lặng trong thoáng chốc khiến Chúc Kim Hạ chợt hiểu ra điều gì đó. “Hay là… anh không định quay về?”“Đợi thêm chút nữa.” Thời Tự nói: “Chú Vượng vừa đi, giờ chưa phải lúc.”“Khi nào mới là lúc đây?” Cô dịu dàng nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Em có cảm giác nếu cứ chờ như thế, mãi mãi cũng sẽ chẳng bao giờ có lúc thích hợp.”Đoạn phim mà Chúc Kim Hạ yêu thích nhất cuối cùng cũng xuất hiện.“Bất kỳ nơi nào mà em không thích nhưng vẫn không thể rời đi, bất kỳ kiểu sống nào mà em không yêu nhưng lại không thể từ bỏ, đó chính là nhà tù. Nếu em thấy cuộc sống ngột ngạt, mong em giữ lấy ngọn lửa trong lòng, đừng thờ ơ, đừng để mình bị hòa tan vào đó. Hãy mạnh mẽ đứng lên, phá bỏ mọi rào cản và sống một đời kiêu hãnh.”Cô quay sang nhìn anh: “Đừng quên lời chú Vượng đã dặn anh.”— “Mong con được sống vì chính mình, không phải vì ai khác.”…Ba người kia chơi đến tối muộn vẫn chưa về, Viên Phong gọi điện hét lớn: “Đừng lo cho bọn tôi! Bọn tôi đang ở lễ hội âm nhạc!”Tiếng nhạc chát chúa gần như át cả giọng nói của anh ta.Quả đúng như lời Thời Tự nói, dù ngồi trong homestay vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc từ xa, tiếng trống dồn dập, điệu nhạc sục sôi.Chúc Kim Hạ chẳng có việc gì làm, bỗng dưng hứng khởi muốn nấu một bữa tối.“Anh đã nấu cho em bao nhiêu lần rồi, lần này để em phục vụ anh.”Thời Tự hiểu quá rõ “tài năng” của cô, chẳng mấy chốc đã nói ngay: “Phục vụ không cần thiết phải ở trong bếp, ở nơi khác có lẽ sẽ thích hợp với em hơn.”“….”Lời đó chỉ khiến cho lòng tự ái của Chúc Kim Hạ càng bùng lên, nhất quyết phải thể hiện tay nghề cho anh thấy.“Đừng coi thường em, không phải chỉ mình anh học gì cũng giỏi, em cũng học được mà!”“Em học từ ai thế?”“Ở nhà suốt kỳ nghỉ Tết, em phụ bà nội nấu nướng đấy, còn học được vài chiêu.”Lúc đó, cô đâu ngờ rằng trên đời có một loại kỹ năng gọi là “mắt đã hiểu, tay thì chưa.”Họ ghé qua một siêu thị nhỏ gần homestay mua nguyên liệu tươi. Rau củ quả ở vùng núi xanh mơn mởn, căng mọng nước.Chúc Kim Hạ mua thật nhiều, chỉ nhìn cũng biết đủ cho một nhóm đông người chứ không phải hai người.Khi Thời Tự tính tiền, anh thở dài: “Biết trước là lãng phí nguyên liệu, sao anh không tự làm cho rồi.”Cô quay đầu, nhướn mày: “Sao lại lãng phí?”“Em mua nhiều thế này, chẳng phải là để phòng khi món nào hỏng còn có dự phòng sao?”Trời ơi…Chúc Kim Hạ không nói thêm, nhét tất cả túi đồ vào tay anh: “Em tính để phần cho ba người kia, nếu có đói bụng đêm khuya!”Cô mang vẻ mặt đầy quyết tâm xắn tay áo vào bếp, thầm nhủ: “Để xem hôm nay anh có trố mắt ra nhìn em làm được gì không!”Nhưng, đời nào như mơ… Món khoai tây thái sợi của cô, thay vì thành sợi, thì lại ra toàn mảnh vụn.Không sao, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, đổi tên món thành khoai tây thái “dải” vị thì là.Rau cải xanh vừa rửa xong, trên mặt nước bỗng xuất hiện một vật thể khả nghi. Cô cúi gần, ngắm kỹ, lập tức ném cả chậu nước vào bồn, nhảy lui ba bước.“Bịch!” Chậu rơi xuống, rau cải lấm lem.Thời Tự vội bước đến: “Sao thế?”Chúc Kim Hạ đáp: “… Có sâu!”Một con sâu trắng nõn, béo tròn, còn đang ngọ nguậy.Thời Tự nhìn cô, không nói gì thêm, chỉ vỗ vai an ủi rằng có sâu chứng tỏ rau sạch, không hề có thuốc trừ sâu, sau đó anh lẳng lặng nhận nhiệm vụ sơ chế nguyên liệu.Cô nhấn mạnh: “Thế này chỉ tính là anh giúp em thôi nhé, đầu bếp chính vẫn là em đấy!”Thời Tự liếc qua đống vỏ khoai tây đầy ắp trong thùng rác, lại nhìn những củ khoai đã bóc vỏ trơ xương trong chậu, tự nhủ hy vọng bữa ăn này không ai nhắc đến tên anh.Chúc Kim Hạ chỉ riêng việc chuẩn bị nguyên liệu cũng mất cả buổi chiều, may mà cô coi đây như một trò vui, còn Thời Tự chỉ coi như đang chơi đùa cùng cô.Khi cô bật bếp, dầu sôi lên bắn tung tóe, cô đứng cách xa cả vài mét, cầm chiếc xẻng đảo thức ăn, Thời Tự không nhịn nổi buông lời: “Thôi để anh làm cho.”“Đừng có lại đây.” Cô vừa xoa tay bị dầu bắn đỏ, vừa giơ chiếc xẻng kiên quyết tiến đến bếp: “Em làm được mà!”“Anh không thấy em làm được.”“Anh làm sao thế hả, Thời Tự! Đối với học sinh phải khích lệ, đừng có mà cản trở chứ!”“Em đổi lĩnh vực anh nhất định sẽ khích lệ, nhưng rõ ràng đây là con đường không hồi kết rồi.”“…”“Nghe lời đi, Chúc Kim Hạ, biển bếp mênh mông, quay đầu là bờ.”“Biến.”Thời Tự bị yêu cầu đứng cách xa năm mét, đứng đó nhìn cô làm, lòng chỉ thấy lạnh lẽo.Cuối cùng, bữa ăn này không còn là câu hỏi “Ngon hay không ngon” mà là “Ăn xong liệu có sống sót ra khỏi thị trấn nhỏ này không.”Làng xa thành phố, bệnh viện gần nhất cũng chẳng biết nằm ở đâu.Nghĩ đến đó, Thời Tự không nói gì, lặng lẽ mở ứng dụng đặt đồ ăn, đặt luôn hai phần.Rất nhanh, phần đầu tiên đã đến, đến vào đúng lúc ngón tay cô bị bỏng rộp lên một mụn nước.Anh nhận túi đồ từ nhân viên giao hàng, kéo tay cô để dưới vòi nước lạnh, xả nước một lúc rồi mở nắp kem bôi bỏng, dùng tăm bông bôi nhẹ lên.Chúc Kim Hạ ngẩn người nhìn anh chăm sóc từng li từng tí.“Anh mua thuốc khi nào thế?”“Khi em đứng cách xa cả mét để vung tay ném khoai vào chảo.”“…”Anh nhẹ nhàng băng bó ngón tay cho cô, thấy vẻ mặt cau có của cô liền cười: “Đáng đời.”Tay vẫn còn đau, nhưng cô kiên trì bày hết các món lên bàn: “Dù có mất mát, nhưng vẫn có chiến lợi phẩm mà.”Thời Tự không nhiều lời, chỉ cầm đũa lên, gắp miếng khoai đầu tiên đưa thẳng vào miệng cô.Đã nghe qua “vừa vào miệng đã tan” nhưng cô lại làm được “vừa vào miệng đã nhổ.”“Cho em nước, nước mau!” Cô nhăn mặt, rên lên cầu cứu.Thời Tự điềm tĩnh đưa chai nước đã chuẩn bị sẵn.Thực tế chứng minh, không có chiến lợi phẩm nào, tất cả chỉ là “mất mát.” Sau tay đau, là vị giác của cô cũng chịu tổn thương không thể nào bù đắp.Chẳng bao lâu sau, chuông cửa lại reo, Thời Tự ra mở cửa, nhận phần ăn thứ hai từ nhân viên giao hàng.Anh đặt vài chiếc pizza, một số đồ uống và thức ăn nhẹ, đủ phần cho cả ba người đang vui chơi bên ngoài.Chúc Kim Hạ trố mắt nhìn bàn đồ ăn: “Anh gọi đồ khi nào nữa vậy?”“Khi em bảo anh im lặng, và anh chỉ có thể đứng nhìn em bỏ thêm năm thìa muối vào rau cải.”“…”Bữa đó Chúc Kim Hạ chẳng ăn được mấy, pizza cũng chỉ gặm được một lát.Cô rất muốn trách anh là “xem thường người khác” nhưng tay và vị giác đã “chấn thương”, còn đống “chiến bại” trong thùng rác như nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô chẳng buồn nói.Thôi thì, anh không trách cô lãng phí là tốt rồi, cô còn mặt mũi nào mà trách ngược lại anh?Chúc Kim Hạ thất thểu bước ra sân nhỏ, ngồi phịch lên chiếc xích đu, trên đầu là vầng trăng sáng.Thời Tự dọn dẹp xong đống hỗn loạn trong bếp, đứng bên cửa nhìn dáng vẻ rầu rĩ của cô ngoài sân, mỉm cười rồi quay trở về phòng ngủ.Căn nhà gỗ không phải loại phòng thông nhau, mỗi phòng đều được cách biệt, rất riêng tư.Anh quay trở về căn phòng của họ, cẩn thận lót vào bồn tắm một lớp túi dùng một lần rồi xả đầy nước nóng cho cô.Khi anh quay lại sân nhỏ, Chúc Kim Hạ vẫn nằm ườn trên ghế như một chú cá chết, mắt mở mơ màng nhìn trời. Vừa nghe thấy tiếng bước chân, cô lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng Thời Tự không hề vạch trần. Anh cúi xuống, khẽ ngửi mái tóc của cô.Sau khi ngửi tóc, anh lại nhẹ nhàng đặt mũi xuống cổ cô, hơi thở ấm áp phả vào làn da khiến Chúc Kim Hạ ngay lập tức rụt cổ lại, mở mắt ra, khẽ kêu lên: “Anh là chó hả?”Nhìn vẻ hung dữ của cô, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự ngại ngùng. Thế đấy, cô giáo Chúc kiêu ngạo cả đời cũng có lúc gặp phải nỗi bẽ bàng.Thời Tự bật cười, lồng ngực cũng rung lên theo. Anh bình thản nhận xét: “Toàn mùi dầu mỡ.”“…”Cô tức điên, sao lại có người không biết lựa lời đến thế?Cô đưa tay đẩy anh, muốn bảo anh lùi xa ra một chút, duy trì khoảng cách năm mét.Nào ngờ Thời Tự thuận thế nắm lấy tay cô, nhìn vết bỏng, dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”Giọng anh rất nhẹ, rất êm, ánh mắt trong như ánh trăng.Chúc Kim Hạ không còn giận nổi, tay cũng chẳng đẩy anh ra được nữa, chỉ có thể quay mặt đi: “… Anh buông ra đi.”“Được, anh buông.”Anh mỉm cười, buông tay cô ra, rồi bất ngờ bế cô lên từ ghế nằm.Chúc Kim Hạ sững sờ, thân mình đột nhiên bị nhấc bổng lên, bản năng vòng tay ôm cổ anh, ngước lên chỉ thấy cằm anh với chút râu xanh mới mọc.“Anh làm gì vậy?”Anh bước đi vững chãi, điềm tĩnh đáp: “Em nghĩ anh làm gì?”Nụ cười mờ ẩn trên môi anh, giọng nói kéo dài đầy ẩn ý: “Em nghĩ?”“&*(%? #@… )”Nhìn ánh mắt ranh mãnh của anh, Chúc Kim Hạ tròn mắt: “Xem ra anh hồi phục tốt rồi nhỉ?”Đến cả những câu bông đùa ẩn ý thế này anh cũng nói ra trôi chảy đến vậy.Cô thực sự suy nghĩ mất năm giây xem có nên “bán mạng” chiều lòng anh không. Tay bị thương ở ngón trỏ, chỉ cần không động vào, để anh làm cũng chẳng sao…“Nhưng anh phải cẩn thận đấy.” Cô khẽ nói, mặt đỏ bừng lên: “Em bị thương ở tay, đừng chạm vào vết thương…”Chưa dứt lời, Thời Tự đã bước vào phòng, không hướng thẳng tới giường mà bế cô vào phòng tắm.“…?”Chúc Kim Hạ ngạc nhiên ngoảnh đầu lại, thấy bồn nước nóng đã đầy từ bao giờ, những viên muối tắm đang dần tan, bọt nổi trên mặt nước lấp lánh, hương thơm của muối biển hòa quyện với mùi hoa hồng ngọt ngào.“Em nói không sai.” Thời Tự nhìn cô với vẻ đắc ý: “Bị thương ở tay, đúng là không nên chạm vào.”“…”“Nhưng điều cần chú ý là em, không phải anh.” Anh ngừng một chút, nửa đùa nửa thật: “Hay là em muốn anh tắm giúp?”“…”Có lẽ, hai người đã hiểu lầm nhau đôi chút.Cuối cùng, Chúc Kim Hạ đuổi anh ra ngoài, còn mình thì thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm, tận hưởng cảm giác thư giãn và thoải mái.Trên trần phòng tắm có một ô cửa sổ nhỏ, phía bên ngoài là ánh trăng tròn vành vạnh.Ngay lúc cô đang ngâm mình, Thời Tự đẩy cửa bước vào, trên tay là đĩa hoa quả và một bình rượu mơ anh đã mua lúc dạo chơi ở thị trấn.Chúc Kim Hạ vô thức khoanh tay che người, nhưng anh chỉ mỉm cười, nói: “Toàn là bọt, anh nhìn thấy gì được?”Cô cúi xuống nhìn, quả thực là đã che kín, nên cũng thôi không che nữa.“Với lại, em nghĩ anh có chỗ nào chưa nhìn thấy rồi à?”“…”Có vẻ anh hồi phục thực sự rồi, mấy ngày qua anh vẫn còn u ám và trầm lặng, cô không dám nặng lời, giờ đây mỗi câu lại càng thêm sắc bén.Chúc Kim Hạ muốn mắng anh đôi câu, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm, thầm thở phào.Cô hỏi: “Anh cầm gì đấy?”Anh đặt khay lên thành bồn tắm, lịch sự nói: “Thưa cô Chúc, đây là ‘bạn tắm’ của cô: dưa hấu và rượu mơ, có trăng tròn chiếu sáng, chúc cô ngâm mình vui vẻ, tận hưởng một buổi tối tuyệt vời.”Nói xong, anh cũng không bước ra mà ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trong phòng tắm.Chúc Kim Hạ ngạc nhiên: “Anh không ra ngoài, em tắm kiểu gì?”Thời Tự cười nhạt: “Em đứng trên cầu ngắm cảnh, người ngắm cảnh lại đứng trong phòng nhìn em.”“… Em đang tắm chứ không phải ngắm cảnh, đây là quấy rối đấy.”Thời Tự ngẫm nghĩ một lúc, rồi giơ hai tay ra: “Vậy thì công bằng nhé, anh cũng cởi ra cho em nhìn.”Chúc Kim Hạ đỏ mặt: “Biến thái!”Nhưng rồi cô cũng chẳng từ chối “sự biến thái” đó, giả vờ lấy tay che mắt, nói “Yên tâm, em tuyệt đối không nhìn trộm đâu” rồi lại len lén tách ngón tay ra, để lại một khe hở.Thời Tự nói: “Tay em có thể hạ xuống, cứ nhìn thoải mái, anh không nhỏ nhen như em đâu.”Anh từ từ cởi từng cúc áo, cởi bỏ lớp áo sơ mi, tựa như một thân cây rực sáng dưới ánh trăng, từng đường nét thanh tú, vừa đẹp đẽ, vừa trầm lặng.Kể từ ngày chú Vượng qua đời, họ chưa từng gần gũi trở lại.Lúc đầu là do Thời Tự đau ốm, rồi cô cẩn trọng chăm sóc anh. Tuy không nói ra, nhưng đôi lúc ánh mắt cô hé lộ cảm xúc, làm anh nhận ra trong mắt cô, anh như đám mây mỏng manh dễ tan, chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi anh vỡ vụn.Về sau, khi về đến thành phố, dù có bạn bè ở phòng bên, cả lúc có Đốn Châu, họ vẫn giữ khoảng cách, có lẽ vì không muốn ai nghe thấy, hoặc vì lý do nào khác.Họ vẫn ôm nhau ngủ, anh vẫn hôn cô, cũng có những phản ứng tự nhiên, nhưng chưa bao giờ đi xa hơn, mọi thứ luôn dừng lại ở một giới hạn.Khi Thời Tự bước vào bồn tắm, dòng nước chạm đến viền bồn rồi tràn ra xung quanh.Anh ngồi xuống, ban đầu mỗi người ở một góc, rồi anh vươn tay ra: “Lại đây.”Chúc Kim Hạ không hề do dự, như bị sự tự nhiên của anh ảnh hưởng, không hề e ngại mà ngồi xuống bên anh, để làn nước ấm nhẹ nhàng ôm lấy cả hai.Cô ngồi trên đùi anh, tựa vào ngực anh.Đêm xuân này vốn dĩ nên có một chút men say, cô ngước lên, chạm môi anh, để hương vị ngọt ngào của rượu mơ hòa quyện cùng nụ hôn, lan tỏa khắp không gian.Nước dưa hấu lăn nhẹ trên chiếc cổ trắng ngần của Chúc Kim Hạ, trượt xuống theo đường cong mịn màng, cuối cùng chìm vào làn nước, tan biến không dấu vết.Trăng tròn trên cao, soi rọi vạn vật trong màn đêm tĩnh mịch.Xa xa là tiếng nhạc dồn dập, tiếng trống hòa cùng tiếng ếch kêu và làn gió nhẹ. Gần hơn là tiếng nước lay động, xen lẫn hơi thở gấp gáp.Họ hòa quyện chặt chẽ, không còn phân biệt đâu là anh, đâu là cô.Thời Tự nhẹ nhàng dỗ dành, bảo cô giữ tay cao để vết thương không chạm vào nước, nhưng đôi tay anh lại chẳng hề dịu dàng mà lướt đi đầy mạnh mẽ, gõ lên những dây tơ đang căng thẳng, đánh thức những mầm non đang đợi ngày khai mở của cô.Dưới làn nước, từng chuyển động nhịp nhàng như từng nhịp trống dồn dập, cơ thể trở thành nhạc cụ, sự mạnh mẽ hòa vào từng cơn sóng cảm xúc như khúc nhạc rock sôi động.Và giai điệu của cô là một bản hòa tấu dịu dàng.••••••••Lời tác giả:Không có chuyện gì là không vượt qua được, nếu không vượt qua được, vậy thì cứ “do” tiếp!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Số ký tự: 0