Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Ngày thứ hai

Dung Quang

2025-03-07 02:58:56

Chuyện tốt cứ quanh quẩn chẳng ai hay, trong khi tiếng xấu thì cứ truyền đi trăm dặm.Giờ thì cả thế giới đều biết hai người họ đang lục đục ly hôn.Chưa đầy một tuần sau, Chúc Kim Hạ như hồn ma phiêu diêu vào văn phòng của Viên Phong, ngã vật ra ghế sofa.Viên Phong hít hà một tiếng đầy xót xa: “Nhẹ tay thôi tổ tông ơi!”Chúc Kim Hạ thều thào: “Bạn bè hai mươi năm, cũng chỉ có cậu còn quan tâm đến tôi. Người ta chỉ quan tâm tôi bay cao đến đâu, chỉ có cậu lo lắng tôi có bị ngã đau hay không…”“Ai quan tâm cậu? Tôi đang lo lắng cho cái ghế sofa bọc da xịn của tôi đây này!”Chúc Kim Hạ tức đến nghẹn lời.Viên Phong ném cho cô chai nước: “Tháng sau là đến ngày cưới rồi, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”“Lúc trước đề nghị ly hôn, tôi đã gọi cho khách sạn hủy tiệc rồi.”“Vệ Thành thì sao?”“Vẫn không đồng ý.”“Người nhà thì sao?”“Mỗi ngày đều gọi điện thoại oanh tạc.”“Nhà cậu ta hay nhà cậu?”“Quân đội Anh – Pháp liên minh, có gì khác biệt sao?”Viên Phong im lặng một lúc, thăm dò hỏi: “Chuyện này thật sự không còn đường cứu vãn nữa sao?”Chúc Kim Hạ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu bằng đôi mắt đen láy.Cũng đúng, hỏi câu này cũng thừa thãi, tính Chúc Kim Hạ thế nào, Viên Phong là người rõ nhất. Cùng lớn lên trong một khu tập thể, cùng nhau leo trèo nghịch ngợm, cùng bị mắng bị đánh, lũ trẻ con khác còn chưa bị ăn roi vào mông đã biết cách nịnh nọt xin lỗi rồi — ví dụ điển hình như cậu đây.Dù có hơi hèn nhát một chút, nhưng ít ra cũng đỡ bị ăn đòn hơn.(Ba Viên: Chưa chắc đã ít hơn đâu.)Nhưng Chúc Kim Hạ thì khác, cô là một người cứng cỏi, kiên cường.Viên Phong đến giờ vẫn còn nhớ, hồi mới vào lớp một, trong khu tập thể có một cậu nhóc, thấp bé hơn bạn bè cùng trang lứa, suốt ngày bị bắt nạt. Có lần Chúc Kim Hạ bắt gặp, cô bé lập tức xông vào can thiệp.Bên kia người đông thế mạnh, Viên Phong vội vàng chạy đến can ngăn… nhưng không kịp.Sau đó không hiểu thế nào, trong lúc xô đẩy, có một cậu bé bị ngã, rách cả môi, gãy mất răng cửa.Đều là con em trong khu tập thể, tối hôm đó, mẹ cậu bé hùng hổ dẫn con đến tận nhà để đòi lại công bằng.Ba mẹ Chúc Kim Hạ mất sớm, cô được bà nội nuôi nấng, bà Chúc là người nghiêm khắc.Bà già vừa cười làm hòa vừa xin lỗi, dù sao trẻ con đánh nhau chẳng ai phân định đúng sai, cháu mình lành lặn, con nhà người ta thì đầu rơi máu chảy, còn gãy mất răng.Bà mắng Chúc Kim Hạ trước mặt hai mẹ con họ, bắt cháu gái phải xin lỗi.Chúc Kim Hạ làm sao chịu cam tâm.Sau đó, người mẹ kia dọa sẽ đến trường tố cáo, bắt Chúc Kim Hạ phải nhận kỷ luật, bà Chúc không còn cách nào khác, muốn êm chuyện, chỉ đành giơ cao tay định cho cháu gái một bạt tai.“Xin lỗi mau!”“Cháu không xin lỗi.”Cái tát giáng mạnh xuống mặt Chúc Kim Hạ, cô bé thoáng chốc đỏ bừng cả mặt, mắt cũng đỏ hoe, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, nghiến răng kìm nén nước mắt.Bà Chúc tiện tay chộp lấy chiếc chổi lông gà trên tủ giày, quất liên tiếp vào người cô: “Xin lỗi hay không? Xin lỗi hay không?”“Cháu không!”“Không xin lỗi!”“Cháu không sai, cháu không sai…”Chúc Kim Hạ vừa khóc vừa né, nhưng dù thế nào cũng nhất quyết không chịu thua.Cảnh tượng hỗn loạn như gà bay chó sủa.Người mẹ kia dẫn con trai bỏ đi, không nói một lời.Trận đòn này, Chúc Kim Hạ phải nhận ngay trước cửa nhà. Lúc tan tầm, khu tập thể người ra vào tấp nập, không ít người chứng kiến.Bà nội Chúc đỡ cô dậy, vừa lau nước mắt vừa mắng: “Cứng đầu cho chừa! Nhận lỗi một câu thì chết à?”Chúc Kim Hạ khóc không thành tiếng: “Cháu không sai, người bắt nạt người ta đâu phải cháu, tại sao cháu phải nhận lỗi?”Bà cụ hàng xóm đối diện không nhịn được nữa, kéo cô vào lòng, trách bà nội Chúc: “Rõ ràng là thằng nhóc kia sai, Kim Hạ nhà ta thấy chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp, bà không khen ngợi thì thôi, còn mắng mỏ con bé là sao?”“Bà cứ bênh nó đi!” Bà nội Chúc ném cây chổi lông gà xuống đất, hung hăng lau nước mắt: “Nó là con gái, không cha không mẹ, không biết nhẫn nhịn, sau này còn khổ lắm!”Lời này quả nhiên ứng nghiệm, nhiều năm sau, Chúc Kim Hạ quả thật phải chịu không ít thiệt thòi, nhưng tính cách cứng đầu thì vẫn không thay đổi.Trong văn phòng, Viên Phong thở dài, hỏi: “Quyết định rồi chứ?”“Quyết định rồi.”“Không hối hận?”“Không hối hận.”“Vậy thì được.” Viên Phong mở ngăn kéo, lấy ra một tờ rơi, đặt lên bàn trà: “Xem đi.”Đó là một tờ rơi quảng cáo về chương trình dạy học tình nguyện. Trên đó là hình ảnh những ngọn núi trùng điệp, bầu trời cao vời vợi với một dải cầu vồng, phía dưới là gương mặt rám nắng của những đứa trẻ.“Đã quyết tâm chạy trốn hôn nhân, vậy thì chạy cho trót.” Viên Phong vắt chéo chân, gõ gõ lên bàn: “Đã không chống lại được, chẳng lẽ lại không trốn được sao?”Cô là kẻ đào ngũ, cậu nguyện làm đồng phạm.Ánh mắt Chúc Kim Hạ dừng lại trên tờ giấy đầy màu sắc, bất động.“… Kế hoạch Cầu vồng.”Cô khẽ đọc, từng chữ từng chữ một.Trên tờ rơi, đôi mắt những đứa trẻ long lanh như giọt sương ban mai, lặng lẽ nhìn cô.Đi dạy học tình nguyện sao?Chỉ mất ba giây để quyết định, công tác chuẩn bị cũng chỉ vỏn vẹn ba ngày.Chúc Kim Hạ chỉ mang theo một chiếc vali, đeo thêm một chiếc balo, cứ thế dấn thân vào con đường “bỏ trốn”.Mọi chuyện đều diễn ra dễ dàng đến bất ngờ.Ngày đầu tiên: Xin Viện trưởng nghỉ phép.Ban đầu cô định bịa chuyện một chút, nào là dạy học tình nguyện là việc có ý nghĩa, trẻ em vùng cao cần có giáo viên…Kết quả, Viện trưởng chỉ đáp một câu: “Tiểu Chúc, với tôi không cần phải khách sáo như vậy”, Chúc Kim Hạ liền im bặt.Chúc Kim Hạ là sinh viên tốt nghiệp Đại học Miên Thủy, Viện trưởng từng dạy cô môn Văn học Anh. Lâu nay sống trong môi trường sư phạm, lại nghiên cứu văn học cả đời, ông cụ là người hiểu đời mà không bị đời làm cho tầm thường.Thế là cô không kiềm chế được mà kể hết mọi chuyện.Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, ông cụ chỉ nói: “Còn nhớ lúc chúng ta đọc 《Cơn bão》, Shakespeare từng có câu nói nổi tiếng nào không?”Nhớ chứ.“What’s past is prologue.”Quá khứ chỉ là lời tựa.Viện trưởng phẩy tay, ký ngay đơn xin nghỉ phép, lúc đưa cho cô còn nháy mắt: “Biết Shakespeare còn nói gì nữa không?”“Nói gì ạ?” Chúc Kim Hạ lắc đầu.“Ông ấy nói hãy nhìn về phía trước, bởi phía trước là cả một bầu trời tươi sáng.”Chúc Kim Hạ: “…”Rời khỏi văn phòng Viện trưởng, cô vẫn không nhịn được quay đầu lại: “Thầy biết không, thầy nói một câu Shakespeare cũng giống như mọi người trên mạng hay nói ‘Lỗ Tấn từng nói’, rất đáng ngờ, độ tin cậy bằng không…”Viện trưởng ôm ngực: “Trả lại đơn xin nghỉ phép cho tôi!”Ngày thứ hai: Liên lạc với người phụ trách chương trình Cầu vồng.Người phụ trách tên Vu Tiểu San, nghe giọng có vẻ là một cô gái trẻ, trong giọng nói toát lên vẻ hoạt bát đặc trưng của lứa tuổi.“Bạn tên gì?”“Chúc Kim Hạ.”“Năm nay bao nhiêu tuổi?”“Hai mươi tám.”“Khi nào có thể đến?”“Càng sớm càng tốt.” Đào tẩu đương nhiên phải tranh thủ từng giây từng phút.Vu Tiểu San vỗ đùi cái bốp: “Được, vậy mai đi luôn nhé!”“…”Chúc Kim Hạ nghẹn họng: “Chờ đã, các bạn không cần nộp hồ sơ cá nhân sao? Không cần xem xét trình độ giáo viên? Không hỏi tôi dạy môn gì?”“Không cần.”“Vậy tôi dạy môn gì?”“Bạn muốn dạy môn gì thì dạy môn đó.”Chúc Kim Hạ còn muốn hỏi thêm, Vu Tiểu San dứt khoát đáp: “Chuyện đó đến nơi rồi nói. Bạn thêm WeChat của tôi đi, tôi gửi địa chỉ trường học cho.”Kết thúc cuộc gọi, Chúc Kim Hạ xem đi xem lại thông tin trên tờ rơi, còn cố ý hỏi Viên Phong xem lấy tờ rơi này ở đâu ra.Sao cô cứ có cảm giác không giống tuyển giáo viên cho lắm? Mà giống…
lừa đảo qua điện thoại thì có.“Lãnh đạo Phòng Giáo dục phát trong hội nghị tuyên truyền đấy!” Viên Phong bực bội đáp, sau đó trầm ngâm suy nghĩ: “Mà nói đi cũng phải nói lại, thời buổi này, chúng ta làm giáo dục cũng chẳng khác gì bọn lừa đảo, đều phải chạy KPI, dụ được ai hay người đó.”Nghe Chúc Kim Hạ bật cười, cậu ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, khó khăn lắm mới nghiêm túc nói: “Tiếp theo tôi nói mấy lời sến súa, cậu đừng để ý nhé?”Chúc Kim Hạ ngẩn người: “Cậu nói đi.”“Chúc Kim Hạ, tôi luôn cảm thấy cậu là loài chim, không nên bị nhốt trong lồng.” Viên Phong cười cười: “Đã bay ra rồi, vậy thì hãy bay xa một chút, bay cao một chút.”Đầu dây bên này, Chúc Kim Hạ im lặng hồi lâu, cuối cùng hít hít mũi, gật đầu thật mạnh, mặc dù Viên Phong không thể nhìn thấy.Nhưng không sao, chờ cô bay lên, cậu sẽ thấy.Hôm sau, bàn giao công việc dạy thay với đồng nghiệp thân thiết, thu dọn hành lý, kiểm tra lộ trình, Chúc Kim Hạ cứ thế lên đường dạy học tình nguyện.Nói là dạy học tình nguyện, kỳ thực giống như chạy trốn hơn.Nơi cô sắp đến tên là hương Nghi Ba, thuộc khu tự trị Tây Tạng, biên giới phía Tây tỉnh Tứ Xuyên.Chiếc xe 7 chỗ chạy đường dài là do Vu Tiểu San liên hệ giúp cô, từ sáng sớm đến tối mịt, vượt qua ba ngọn núi cao hơn bốn nghìn mét so với mực nước biển.Lúc đầu, Chúc Kim Hạ còn có thể mở cửa sổ hít thở không khí “tự do”, sau đó thì say độ cao trước cả khi đến nơi.Bên ngoài cửa sổ là trời xanh mây trắng, đàn bò yak đang uống nước, còn cô thì nhắm chặt hai mắt, ngủ thiếp đi lúc nào không hay, tỉnh dậy rồi lại ngủ, đến cả miếng bánh mì cũng không dám ăn.Chờ đến khi xe dừng lại ở thị trấn vùng cao nguyên Tây Tứ Xuyên, thì đã là nửa đêm.Chúc Kim Hạ bụng đói cồn cào, loạng choạng bước xuống xe, nào ngờ đầu gối mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.Tài xế đang mở cốp xe lấy hành lý giúp cô, thấy vậy giật mình: “Cô em?”Đêm đen kịt, đường phố thị trấn vắng tanh, Chúc Kim Hạ hoa mắt chóng mặt, mơ hồ nhìn thấy một đôi chân.Đợi những đốm sáng trước mắt tan đi, cô mới nhìn rõ hơn một chút.Đôi chân thon dài, chắc chắn là đàn ông, trong đêm hè se lạnh của cao nguyên, anh ta chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, chân đi dép xỏ ngón.Người nọ đang đi về phía trước, bị cô ngã cái rầm một cái, liền dừng lại.Chúc Kim Hạ ngã đến choáng váng đầu óc, vùng vẫy hai cái nhưng không tài nào đứng dậy nổi.Phía trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm thấp, chậm rãi, pha chút trêu chọc:“Gặp mặt lần đầu đã hành đại lễ như vậy, không ổn lắm đâu nhỉ?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Số ký tự: 0