Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Ngày thứ năm mư...

Dung Quang

2025-03-07 02:58:56

Có chăn lại thêm nhang muỗi đã được thắp lên, nửa đêm về sau rốt cuộc cũng không còn khó khăn như vậy nữa.Đáng tiếc, sự đau khổ cũng tuân theo định luật bảo toàn, nó sẽ không tự nhiên sinh ra cũng sẽ không tự nhiên biến mất, chỉ là chuyển từ thể xác sang tinh thần mà thôi.Vệ Thành chạy đến nơi núi rừng hoang vu này, người thì không khuyên được quay về, ngược lại còn bị vòi tiền, tức đến chết đi được.Vất vả lắm mới ngủ được, lại còn mơ một đống mộng lung tung rối loạn, trong mơ cũng toàn là tức giận, cuối cùng mơ mơ màng màng ngửi thấy một mùi thơm của thức ăn, bị cái bụng đói réo gọi đánh thức.Mở mắt ra lần nữa, anh ta nhìn thấy có người đứng bên cửa sổ xe, tay bưng đồ ăn sáng… Cảnh tượng tương tự cũng đã từng xuất hiện một lần cách đây vài giờ, nếu không phải lần này trời đã sáng, anh ta còn tưởng mình đang nằm mơ.Ý thức trở lại, Vệ Thành chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Tên giặc cỏ kia lại đến nữa rồi.Thời Tự không biết đã đứng ở đó bao lâu, một tay bưng bữa sáng, một tay cầm nửa bắp ngô gặm dở, thấy Vệ Thành tỉnh lại, anh nhướn mày: “Bữa sáng của anh.”Làm ăn phải có thái độ làm ăn, khi có tiền để kiếm, anh rất kiên nhẫn.Vệ Thành sa sầm mặt mày, không nói một lời nhận lấy cái đĩa, nhanh chóng kéo cửa sổ xe lên.Anh ta một chút cũng không muốn nhìn Thời Tự thêm nữa.Đáng tiếc, người bên ngoài không chịu bỏ đi, còn gõ gõ cửa sổ.Cửa sổ xe hạ xuống một khe hở, người bên trong cảnh giác nhìn chằm chằm Thời Tự: “Làm gì, còn muốn lừa tiền nữa à?”Một lần ngã đau nhớ đời, tối hôm qua là bất đắc dĩ, hôm nay anh ta tuyệt đối không thể bị vòi tiền thêm lần nào nữa.Thời Tự cười cười: “Anh có kiêng gì không?”“?” Vệ Thành mất kiên nhẫn: “Liên quan gì đến anh?”“Hoặc là có gì muốn ăn cũng có thể nói cho tôi biết, bữa trưa tôi làm cho anh.”“Ai muốn ăn bữa trưa của anh?” Vệ Thành bực bội: “Ăn xong bữa này, chúng ta đường ai nấy đi!”Thời Tự ngừng một chút, Vệ Thành còn tưởng anh bỏ cuộc, ai ngờ anh cứ như không nghe thấy gì, trầm ngâm một lát lại lên tiếng: “Anh có thích ăn gà rán không?”“…”Anh bị điếc à?“Hay là thỏ xào cay, thịt ba chỉ xào cần tỏi, canh móng giò? Hay là anh muốn ăn thịt luộc?” Thời Tự vẫn tiếp tục tỏ vẻ tận tình hiếu khách: “Bên này đặc sản là bò Tây Tạng, thịt luộc có thể dùng thịt bò Tây Tạng để làm, thịt rất mềm. Thêm nữa, trên núi ánh nắng mặt trời đầy đủ, tiêu sản xuất đủ tê, ớt đủ cay…”Vệ Thành: “…”Anh có bị gì không vậy?Hỏi nửa ngày không thấy đáp lại, Thời Tự tiếc nuối nói: “Đều không ăn sao? Vậy thôi vậy. Ăn sáng khi còn nóng đi, lát nữa tôi bảo người đến lấy bát đũa.”Nói xong xoay người bỏ đi.Vệ Thành trong xe đói đến mức đầu choáng váng, nhưng nhìn bữa sáng thanh đạm trong đĩa, trong đầu lại hiện lên một loạt tên món ăn mà Thời Tự vừa đọc.Gã này cố ý đúng không?Vệ Thành đã rất nhiều ngày không được ăn một bữa ngon rồi, tình yêu tan vỡ, thất tình lục dục chỉ còn lại mỗi khẩu dục.Nhìn người nọ sải bước rời đi, anh ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được thò đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Anh quay lại đây!”Thời Tự dừng bước, quay đầu lại kinh ngạc nhìn anh ta: “Còn chuyện gì sao?”“…” Cơn giận đang bùng nổ, nhưng cơn đói lại chiếm ưu thế hơn, Vệ Thành sa sầm mặt mày nói nhanh: “Thịt bò Tây Tạng luộc không hành ít tỏi thêm tê thêm cay cơm cho tôi thêm hai bát nếu được thì xào thêm một đĩa khoai tây sợi chua cay.”Tốc độ nói cực nhanh, cứ như chỉ cần dùng thời gian đủ ngắn, làm tròn lên thì coi như chưa nói gì.Thời Tự cố gắng nhịn cười, nhưng vẫn không khống chế được độ cong của khóe môi, chỉ đành giả vờ ho khan một tiếng, đưa tay lên che miệng, ngữ khí nhẹ nhàng: “Được, nhưng thực đơn khác nhau, giá cả cũng có thay đổi.”“… Thay đổi gì?” Lông mày Vệ Thành nhíu lại đầy nguy hiểm.“Giá vốn tăng lên, 30 tệ không đủ.”“Anh—”Nhìn người trong xe sắp bốc khói, sắp nổi điên, Thời Tự thấy được thì thôi, nhanh chóng kết thúc: “Nhưng cô Chúc tình nguyện dạy học là đã giúp đỡ trường học rất nhiều, nể mặt cô ấy, tôi giảm giá cho anh, 50 tệ là được.”Ăn hay không ăn, đây là một câu hỏi.Cuối cùng, Vệ Thành trong cơn đói rét đã lần thứ hai xuất huyết, WeChat chuyển khoản: —50 tệ.Anh ta thề, cả đời này sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa. Nếu nhất định phải đến, anh ta nhất định phải mang theo đường dây nóng 12315 đến đây, dẹp bỏ cái ổ giặc cỏ này.Con người không thể tức giận vô hạn, tâm trạng cuối cùng cũng dịu lại.Trong xe không gian chật hẹp, Vệ Thành ở một đêm, tay chân không có chỗ duỗi, cuối cùng vẫn chọn xuống xe hóng gió.Núi rừng hoang vu, anh ta không có nơi nào để đi, bèn châm một điếu thuốc, đi về phía trường học. Quả nhiên, lại bị bác bảo vệ chặn lại.Lần này anh ta không nổi giận, chỉ quay người lấy cái đĩa và bát không trong xe ra: “Tôi đi trả bát đũa, đây là đồ của Hiệu trưởng trường các người, nhận ra chứ?”Lo lắng đối phương nghe không hiểu, anh ta cầm bát chỉ chỉ cửa sổ tầng ba, giải thích thêm vài lần.Ở đầu kia sân trường, Đốn Châu không có lớp, đang đứng trước cửa văn phòng hóng gió, từ xa nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy tới.“Anh muốn làm gì?”Vệ Thành: “Trả bát.”“Đưa tôi là được.” Đốn Châu vô cùng cảnh giác, nhận lấy bát đũa: “Bát đã trả, anh có thể đi rồi.”Vệ Thành im lặng một lát: “Tôi có thể vào xem một chút được không?”“Xem cái gì? Còn muốn gây chuyện nữa à?” Giọng điệu của Đốn Châu rất gay gắt.Vệ Thành nhìn bím tóc sau đầu và khuôn mặt trẻ trung ngạo mạn của cậu, đột nhiên ý thức được hình như mình lớn hơn cậu phải đến mười tuổi, hôm qua vậy mà lại giống như một thằng nhóc mà đánh nhau với cậu ta.Hôm nay nhớ lại, không khỏi cảm thấy buồn cười.Sau khi vào núi, anh ta đã hai đêm liên tiếp không dựa vào rượu bia để đi vào giấc ngủ, đầu óc dường như tỉnh táo hơn rất nhiều.Một lúc lâu sau.“Tôi không phải người tâm thần, cùng một chuyện điên rồ chỉ làm một lần là đủ rồi.”Đốn Châu nghi ngờ nhìn anh ta chằm chằm, lại nghe anh ta nói: “Đã đồng ý với Kim Hạ là sẽ không ảnh hưởng đến học sinh lên lớp nữa, tôi nói được làm được.”Người đàn ông vẻ mặt mệt mỏi không giấu được vẻ tiều tụy, nhưng thái độ rất tốt.Lửa giận của Đốn Châu giảm bớt, dịu giọng: “Vậy anh xem xong là chịu đi chứ?”Nhất định phải để đối phương nói rõ ràng, nếu không cậu sẽ không chịu nhường đường.Trong lúc giằng co, một cuộc điện thoại gọi đến. Đốn Châu cúi đầu nhìn, là Thời Tự.Trong điện thoại, Thời Tự không nói gì nhiều, chỉ bốn chữ: “Để anh ta vào đi.”Đốn Châu quay đầu lại nhìn trái nhìn phải, không thấy người đâu, người này không biết lại ở chỗ nào mà mở “giác quan thứ sáu” vậy.Chỉ đành che điện thoại, hạ giọng nói: “Lỡ như anh ta lại gây chuyện thì sao?”“Để anh ta vào đi.”“…”Cúp điện thoại, Đốn Châu bất đắc dĩ kéo cửa lớn ra: “Vào đi. Nói trước, anh mà còn gây chuyện nữa, lần này tôi thật sự báo cảnh sát đấy.”Buổi sáng sớm trong khuôn viên trường vang lên tiếng đọc bài rộn ràng, bước đi trên sân trường, giống như được trở lại thời niên thiếu.Vệ Thành nhìn khung bóng rổ cũ kỹ, mặc dù quy cách không được tiêu chuẩn, trên bảng bóng rổ cũng chỉ còn lại vòng rổ trơ trọi, không có lưới, nhưng anh ta vẫn nhớ lại những năm tháng đó, lúc đó anh ta vô lo vô nghĩ, tràn đầy tự tin vào tương lai, cuộc sống dường như đơn giản như quả bóng rổ vào rổ vậy, giơ tay lên, mọi thứ đều trong tầm tay.Đốn Châu lo lắng anh ta gây chuyện, vẫn luôn đi theo anh ta không xa không gần, lại bởi vì bản tính lắm lời, không chịu nổi sự im lặng lâu như vậy, thỉnh thoảng lại bắt chuyện.“Hôm nay không phải ngày làm việc sao? Anh chạy đến tận núi này, không cần đi làm à?”Một lúc lâu sau, Vệ Thành mới nói: “Xin nghỉ phép năm.”“Đã xin nghỉ phép rồi, vậy anh còn buồn bã làm gì?” Đốn Châu hùng hồn đầy lý lẽ: “Dạy anh một đạo lý, tuyệt đối đừng buồn bã vào cuối tuần hoặc ngày lễ, đây là thời gian của anh. Buồn bã thì phải buồn bã vào ngày làm việc, phải học cách emo có lương.”Vệ Thành: “… Được dạy bảo rồi.”Bị cậu cắt ngang như vậy, muốn buồn bã cũng không buồn bã nổi nữa.Người trên núi hình như rất mau quên, hôm qua còn đánh nhau, hôm nay đã có thể bỏ qua hiềm khích trước đây. Vài câu trước còn đá xoáy nhau, sau đó vậy mà có thể nói nói cười cười.Đốn Châu bảo Vệ Thành đừng buồn bã nữa, ý nghĩa cuối cùng của cuộc sống chỉ có một: Chưa chết là được, không được thì chết.Lại nói về phương châm của trường: “Triết lý cao bay thì xin nghỉ ngay.”(*)(*)Câu gốc là một cách chơi chữ hài hước: triết học siêu hình học, nếu không theo kịp thì phải nghỉ học.Lại nói đến cảm ngộ cá nhân: Mọi khó khăn đều có thể đánh bại tôi. Những gì không giết được tôi thì thà giết tôi đi còn hơn.Vệ Thành một đường “…”, “…” cả một đoạn đường, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Cậu tên là Đốn Châu?”“Đúng vậy, sao thế?”“Không có gì.”Vệ Thành thầm nghĩ, tên là Đốn Châu gì chứ, gọi là Di Châu(*) được rồi, một viên ngọc trai sáng chói bị bỏ quên của giới tấu hài.(*)Di Châu: ngọc trai bị bỏ quênAnh ta dừng lại trước hành lang: “Cô ấy dạy lớp mấy?”Đốn Châu vừa rồi còn thao thao bất tuyệt bỗng nhiên dừng lại, cảnh giác trở lại: “Anh muốn làm gì?”“Không có ý gì khác, chỉ là muốn nhìn một chút.” Vệ Thành bình tĩnh nói: “Đột nhiên nhớ ra, những năm nay tôi chưa từng thấy dáng vẻ cô ấy lên lớp.”Lần trước muốn nhớ lại phải đến tận hồi đại học, cuộc thi kỹ năng giáo viên sư phạm toàn quốc được tổ chức tại Đại học Miên Thủy, Chúc Kim Hạ đại diện cho khoa Ngoại ngữ tham gia. Lúc đó anh ta bị lôi kéo đi làm khán giả, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô dáng người thẳng tắp bước lên bục, khóe môi mang theo nụ cười ung dung, dùng ngoại ngữ trôi chảy tự giới thiệu bản thân.Cô nói cô tên là Chúc Kim Hạ, là chữ “Kim” của ngày hôm nay, chữ “Hạ” của mùa hè.Khoảnh khắc ấy, kẻ học dốt như Vệ Thành không biết vì sao trong đầu lại hiện lên bài thơ Sonnet của Shakespeare, rõ ràng anh ta ghét nhất là Lịch sử Văn học Anh.Shall I compare thee to a summer’s day?Thou art more lovely and more temperate:(Tạm dịch:Anh có nên sánh em với ngày hạ chói chang?Em còn đáng yêu và dịu dàng hơn thế.)Rõ ràng đã là chuyện của tám năm trước, cảm giác như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy, mà anh ta gần như không nhớ nổi ngày hôm qua nữa rồi.…Đốn Châu không dám dễ dàng cho qua như vậy, nhỡ đâu xảy ra tai nạn giảng dạy thì sao?“Anh đợi đã.”Cậu đi đến chỗ khuất, gọi điện thoại cho Thời Tự nói này nói nọ một hồi, cuối cùng lại quay trở lại.“Nhìn một chút thì được, nhưng anh phải đảm bảo không được quấy rầy học sinh lên lớp.”“Tôi đảm bảo.”Như thể ngày hôm qua lại tái diễn.Đi lên tầng ba, Vệ Thành đứng ở cửa sau phòng học, không lộ diện, chỉ đứng im lặng trong bóng tối, lắng nghe động tĩnh trong phòng học.Nửa tiết học đầu tiên, bên trong đang dạy bài《Trúc Chi Từ》của Lưu Vũ Tích.Dương liễu thanh thanh giang thủy bình,Văn lang giang thượng xướng ca thanh.Đông biên nhật xuất Tây biên vũ,Đạo thị vô tình khước hữu tình.(Tạm dịch:Dương liễu xanh tươi sóng nước bình,Nghe chàng ca hát giọng vang sinh.Đông lên mặt nhật, Tây mưa đổ,Bảo rằng không tạnh, lại quang minh.)Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng truyền cảm, giảng giải về tình yêu của nam nữ thanh niên:Trong một ngày xuân tươi đẹp, người con gái đang yêu lần đầu đứng trên bờ sông, nơi liễu rủ xanh mướt, mặt nước phẳng lặng như gương, nghe thấy tiếng hát của người yêu, trong lòng bồn chồn không yên, đoán xem chàng trai có tình cảm với mình hay không. Phía Đông mặt sông thì mặt trời mọc, phía Tây thì mưa rơi, thời tiết thay đổi thất thường như tâm trạng của nàng, cũng giống như tâm tư của người yêu nàng vậy, lúc ẩn lúc hiện. Có lẽ là có tình, có lẽ là vô tình, dù sao thì tình yêu chính là thứ khiến người ta vừa mong chờ vừa bất an như vậy.Nhắc đến tình yêu, đám trẻ con liền cười khúc khích, vừa háo hức vừa ngại ngùng.Người phụ nữ trên bục giảng cố ý dừng lại: “Các em đang cười cái gì vậy?”“Cười bọn họ yêu đương ạ!” Đinh Chân Ngân Hạp lớn tiếng hét lên.Là một trong số ít những đứa trẻ thích đọc sách ngoài giờ, Đinh Chân Ngân Hạp trong suốt hai tháng trời đã thống trị lĩnh vực viết nhật ký, giờ đây đã là đại gia sở hữu vài cuốn bảo bối. Đương nhiên, lá gan cũng theo đó mà lớn lên, vừa tích cực hưởng ứng lời kêu gọi trên lớp của cô giáo, vừa là người đầu tiên hùa theo.Mọi người nghe vậy, càng cười to hơn.Chúc Kim Hạ hỏi: “Vậy ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc tình yêu là gì?”Đám trẻ con ồn ào bàn luận, kết quả thảo luận rất nhanh đã có.“Lúc em bị ốm, mẹ đã thức trắng đêm chăm sóc em, cho em uống thuốc, đó chính là tình yêu ạ.”Chúc Kim Hạ viết lên bảng đen: Tình yêu là khi bị ốm được uống từng ngụm thuốc đắng.“Mùa xuân năm nay, em nói với mẹ là em muốn một cái cặp sách mới, mẹ nói nhà mình nghèo, không có tiền dư để mua cặp sách nữa, em rất thất vọng trở về trường. Nhưng mà sau đó đến ngày nghỉ cuối tuần, vừa về đến nhà em đã phát hiện trên đầu giường có để một cái cặp sách mới tinh, lúc đeo nó ra ngoài tìm mẹ, mới phát hiện ra mẹ đã cắt mái tóc dài để rất nhiều năm của mình, mẹ đã dùng tiền bán tóc để mua cặp sách cho em, đó chính là tình yêu ạ.”Trên bảng đen: Tình yêu là chiếc cặp sách mới đổi bằng mái tóc dài của mẹ.“Mùa đông năm ngoái, ba em bị ngã lúc đang lùa bò, mẹ liền biến thành siêu nhân. Rõ ràng ba rất nặng, mẹ thì nhỏ bé, sức lực cũng nhỏ, nhưng ngày nào mẹ cũng cõng ba từ phòng ngủ ra phòng khách, từ phòng khách vào phòng ngủ. Sau đó ba khỏi rồi, nhưng eo của mẹ lại không ổn, cứ đến lúc trời mưa gió là mẹ lại đau đến mức không đứng thẳng người dậy nổi, đó cũng là tình yêu ạ.”Chúc Kim Hạ viết: Tình yêu là cái eo bị đè cong đến mức không đứng thẳng người dậy nổi.“Con ngựa nhỏ mà em nuôi tên là Trà Trứng Luộc, bởi vì nó màu nâu, thân hình nhỏ hơn những con ngựa khác. Ba em nói chân sau của nó bị tật bẩm sinh, là một con ngựa ‘hư’, không chạy được, nhưng mà em vẫn rất yêu nó.”“Lúc nó còn nhỏ, em sẽ lén chạy ra sân ngủ cùng nó, lúc được nghỉ sẽ giúp nó tắm rửa, còn lén cho nó ăn kẹo mà em không nỡ ăn.”“Sau đó nó lớn lên, em cũng lớn lên, có một ngày em về nhà không tìm thấy nó đâu, hỏi ba mới biết, ba đã bán con ngựa nhỏ đi rồi, bởi vì nó không làm được việc gì, chỉ biết ăn không ngồi rồi. Em đã khóc rất lâu rất lâu, cứ nghĩ đến là lại khóc, sau đó không dám nghĩ đến nó nữa. Bây giờ em vẫn thường xuyên mơ thấy nó, nó đã cùng em lớn lên, nó là con ngựa mà em yêu quý nhất.”Chúc Kim Hạ xoay người lại, hơi thở nặng nề, viết lên bảng đen: Tình yêu là người bạn cũ không muốn nhớ đến nhưng vẫn vào giấc mơ đêm khuya.Đến lúc này, trong phòng học không còn ai cười nữa, cậu bé kể chuyện con ngựa nhỏ ngồi xuống, khẽ sụt sịt lau nước mắt.Chúc Kim Hạ nói, tình yêu là thứ kỳ diệu nhất trên thế giới, không thấy được, không chạm được, nhưng lại hiện diện khắp nơi. Nó bắt đầu từ giây phút sự sống được sinh ra trong bụng mẹ, như hình với bóng, và ngay cả khi sự sống đã mất đi nó vẫn không rời xa.Tình yêu là người không dám nhớ nhung nhưng lúc nào cũng canh cánh trong lòng.Cô nói bài tập tuần này, chúng ta sẽ viết về tình yêu.Vào khoảnh khắc cô viết xong bài trên bảng xoay người lại, người đàn ông đang đứng bên ngoài phòng học rụt chân lại, lại ẩn mình trong bóng tối, thực hiện lời hứa không ảnh hưởng đến việc học của giáo viên và học sinh.Vệ Thành cúi đầu xuống, đột nhiên hiểu ra, tình yêu là bàn tay muốn chạm vào lại rụt về.Cả buổi sáng, anh ta giống như một bóng ma lượn lờ trong khuôn viên trường.Anh ta nhìn thấy một cô bé đứng trước cửa văn phòng òa khóc nức nở, Vu Tiểu San dỗ dành thế nào cũng vô ích, hỏi con bé tại sao lại khóc, con bé nói ba mẹ đi làm ở xa, nói là con bé thi giữa kỳ được điểm cao, họ sẽ về thăm con bé, nhưng mà họ không giữ lời.Anh ta nhìn thấy các em học sinh lớp dưới nhận được đồ dùng mà Thời Tự từ khắp nơi gửi đến, giáo viên trẻ liền ngồi xổm ở hành lang, cầm danh sách học sinh điểm danh từng người một, mỗi lần có một em bước lên, cô giáo liền thành thạo cởi giày đi giày cho các em, động tác thuần thục nhìn là biết đã làm vô số lần.Sau đó kết thúc bài tập thể dục giữa giờ, anh ta tránh đám đông, đến một khoảng đất trống phía sau khu giảng dạy.Dưới gốc cây có hai chiếc xích đu đơn sơ, khung sắt trơ trọi, dây xích và miếng gỗ làm ghế ngồi bẩn thỉu.Anh ta dừng lại bên cạnh, nhìn hai cô bé đang đánh đu. Một trong hai cô bé tò mò nhìn anh ta nửa ngày, đột nhiên nhảy xuống, nói bằng giọng tiếng Phổ Thông không chuẩn lắm: “Chú ơi, chú chơi đi.”Vệ Thành sững sờ, lắc đầu nói: “Chú không chơi.”Cô bé nói dõng dạc: “Không sao đâu ạ, chú chơi đi, cháu ngày nào cũng được chơi, người lớn các chú lớn rồi không có thời gian chơi đâu.”Ánh mặt trời le lói của ngày âm u đến muộn màng, lúc này chiếu qua tán cây rọi lên người anh ta, khiến trái tim anh ta ướt nhẹp, lại giống như một bể than hồng hơ ấm và thiêu đốt anh ta.Vệ Thành nghẹn ngào, khàn giọng nói lời cảm ơn, vẫn là ngồi lên chiếc xích đu.Cô bé rất hoạt bát, hớn hở chạy ra phía sau anh ta: “Để cháu đẩy cho chú!”Bàn tay nhỏ bé đẩy anh ta từng cái từng cái một.Con bé hỏi anh ta: “Chú ơi, chú đến trường cháu làm gì vậy ạ?”“Tìm người.” Một lúc lâu sau, anh ta mới trả lời.“Vậy chú tìm được chưa ạ?”“Tìm được rồi.”“Vậy sao trông chú không vui một chút nào thế ạ?”Vệ Thành nói: “Bởi vì cô ấy không chịu về nhà với chú.”Cô bé đề nghị: “Vậy chú cho cô ấy ăn kẹo, mua quần áo mới cho cô ấy đi, như vậy chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý ngay ạ.”Vệ Thành không nhịn được cười, chống chân xuống đất, dừng chiếc xích đu, anh ta vươn tay xoa đầu cô bé, nói: “Làm sao bây giờ, cô ấy không giống cháu, cô ấy vừa không thích ăn kẹo cũng không thích quần áo mới.”Điều này khiến cô bé khó xử, con bé nghiêm túc suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Vậy cô ấy thích gì ạ?”Vệ Thành ngẩng đầu nhìn về phía xa, một đàn chim bay qua đỉnh núi, xuyên qua bầu trời, bay càng lúc càng cao.Anh ta lẩm bẩm: “Cô ấy thích tự do.”“Vậy chú cho cô ấy đi.” Tuy không biết tự do là gì, nhưng cô bé vẫn già dặn nói: “Cô ấy thích gì, chú liền cho cô ấy cái đó, như vậy chắc chắn cô ấy sẽ về nhà với chú!”Vệ Thành từ từ cười, gật đầu, nói cảm ơn cháu, chú biết rồi.••••••••Lời tác giả:Tôi biết mọi người đang nóng lòng muốn đuổi “anh chồng cũ” đi, cho nên sẽ đẩy nhanh tiến độ, hôm nay đăng hai chương.Lì xì 100 tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Số ký tự: 0