Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Ngày thứ năm mư...

Dung Quang

2025-03-07 02:58:56

Ngày cuối cùng ở trung tâm giáo dục, Chúc Kim Hạ ngủ không ngon giấc.Tối hôm đó, mãi đến mười một giờ đêm, vẫn có những đứa trẻ lần lượt đến thăm. Người lớn nhắm một mắt mở một mắt, bọn trẻ liền nhân cơ hội đi vòng qua sân trường, chạy vào tòa nhà nhỏ, cẩn thận gõ cửa, đưa cho cô từng bức thư một.Giấy viết thư được xé ra từ vở bài tập, mép giấy còn lởm chởm, trên thư có chữ có tranh, có bức được gấp thành hình trái tim, có bức được gấp thành hình hạc giấy.Ban đầu Chúc Kim Hạ không hiểu lũ trẻ vẽ bùa gì, mãi đến khi nhìn thấy góc phải phía dưới của một bức họa có ghi chú: Cô giáo của em.Chúc Kim Hạ rốt cuộc cũng hiểu ra, hình vẽ người que xấu xí đến thảm thương kia chính là cô, phía sau là một đám người que, chính là lũ trẻ.Nội dung trên thư cũng muôn hình vạn trạng, khiến người ta vừa buồn cười vừa bất lực—Gửi cô Chúc Kim Hạ thân mến:Em là Trát Tây Chí Mã lớp 5, ngày mai cô sẽ rời đi, bọn em sẽ rất nhớ cô. Cô là cô giáo tốt nhất của bọn em, sau này lớn lên em nhất định sẽ “bạo đánh” cô.Chúc Kim Hạ: “…”“Báo đáp” lại viết thành “bạo đánh”, cô dạy học sinh thành ra như thế này, quả thật là đáng bị đánh.Tiếp theo là Đinh Chân Ngân Hạp, mở đầu bức thư, cậu nhóc lại nói năng động trời như mọi khi:Gửi cô Chúc thân mến:Chào cô!Tối hôm đầu tiên ăn lẩu, em đã bị sắc đẹp của cô hớp hồn, từ khoảnh khắc đó, em đã muốn làm học sinh của cô. May mắn thay, ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của em, ông ấy đã điều chuyển cô A Bao đi rồi!Chúc Kim Hạ: “…“Nếu cô A Bao nhìn thấy bức thư này, mông của Đinh Chân Ngân Hạp chắc chắn sẽ nở hoa.Còn có người tự biên tự diễn, viết hẳn một đoạn tiểu thuyết—“Reng reng reng”—Giờ học đã đến, ai là người tràn đầy sức trẻ, tự tin bước lên bục giảng? Là cô ấy, là cô Chúc của chúng ta!Năm nay cô hai mươi chín tuổi, là một thanh niên xinh đẹp, mái tóc đen nhánh, đôi mắt to tròn long lanh như những viên ngọc quý. Lúc cô cười, lộ ra hàm răng trắng bóng giống như nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích. Cô ấy có một trái tim nhân hậu, trong sáng, giống như bà Băng Tâm vậy.(*)Băng Tâm (1900 – 1999): là một nhà văn, nhà thơ, nhà dịch thuật nổi tiếng của Trung Quốc. Bà nổi tiếng với những tác phẩm viết cho thiếu nhi, với phong cách trong sáng, ngây thơ, đầy tính nhân văn.…Chúc Kim Hạ đọc hết từng bức thư một, vừa cười vừa rơm rớm nước mắt. Cô cất hết chúng vào trong vali, đây là món quà mà núi rừng dành tặng cho cô, cô sẽ trân trọng gìn giữ chúng.Thời còn đi học, cô từng rất thích bài《Tiểu Trọng Sơn》của Chương Lương Năng:Cựu du vô xứ bất kham tầm.Vô tầm xứ, duy hữu thiếu niên tâm.(Tạm dịch:Chốn cũ chơi vui chẳng chỗ nào không tìm thấy.Chỗ không tìm thấy, chỉ có trái tim thời niên thiếu.)Trong những tờ giấy làm bài tập khiến người ta vừa buồn cười vừa bất lực này, Chúc Kim Hạ như nhìn thấy được trái tim trong sáng đã đánh mất từ lâu của mình.Mười một giờ đúng, chuông báo ngủ vang lên, tòa nhà nhỏ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, không còn ai đến thăm nữa.Ở nơi Chúc Kim Hạ không nhìn thấy, Thời Tự giống như thần giữ cửa đứng một mình bên ngoài tòa nhà nhỏ, đuổi từng đứa trẻ không biết mệt mỏi đi.“Cô Chúc cần nghỉ ngơi rồi, về đi, đưa thư cho thầy là được.”Anh cầm một chồng thư dày cộp, mãi đến khi chắc chắn sẽ không còn ai quấy rầy nữa, mới quay đầu nhìn ô cửa sổ leo lắt ánh đèn vàng.Anh không tiến lại gần, chỉ ngẩn người suy nghĩ, từ ngày mai trở đi, trong tòa nhà nhỏ sẽ không còn ô cửa sổ nào được thắp sáng vào mỗi buổi tối nữa.Sáng sớm hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Chúc Kim Hạ đã tỉnh giấc, dậy gấp chăn, dọn dẹp căn phòng sạch sẽ, cô mới kéo vali, đeo ba lô lên, bước ra khỏi căn phòng đã ở hơn hai tháng này.Quay người lại, ánh mắt lướt qua chiếc giường đơn, ấm đun nước và đồ dùng hàng ngày, cô lấy điện thoại ra chụp ảnh lưu niệm.Ăn bữa sáng cuối cùng ở ký túc xá của Thời Tự, phong phú đến mức khiến người ta phải thốt lên là Hiệu trưởng đồ phá của.Cả buổi Đốn Châu cứ như thỏ con, hai mắt đỏ hoe nhìn cô, ăn cơm cũng buồn bã, như thể chỉ cần lơ là một chút là sẽ khóc nức nở.Cậu run run cầm đũa dặn dò Chúc Kim Hạ, nếu ở thành phố chán rồi, thì hoan nghênh trở lại núi rừng, trung tâm giáo dục mãi mãi là nhà của cô, nếu cô muốn, cô cũng có thể làm mẹ của con cậu—Dưới gầm bàn, Thời Tự giẫm chân lên, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu: Em có thôi đi không?Đốn Châu không phản ứng, ngược lại là Chúc Kim Hạ bên cạnh chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt ngấn lệ hỏi Thời Tự: “Tìm tôi có việc gì sao?”Thời Tự: “…”Chúc Kim Hạ: “Có việc thì cứ nói thẳng ra, giẫm chân tôi mạnh như vậy làm gì?”Thời Tự: “…”Lúc này Đốn Châu mới phản ứng lại, anh trai cậu chắc là muốn giẫm cậu, hai người lại cãi nhau.Chúc Kim Hạ lại lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp lại cảnh tượng này, Đốn Châu vội vàng nói: “Chụp lại chụp lại, để tôi đổi sang biểu cảm đẹp trai hơn!”“Không cần.” Chúc Kim Hạ cúi đầu nhìn, hai anh em trong bức ảnh vẫn diễn vở kịch《Đầu óc đơn giản và Luôn không vui》như mọi khi, “Như vậy là đẹp rồi”.(*)《Đầu óc đơn giản và Luôn không vui》: là một bộ phim hoạt hình nổi tiếng của Trung Quốc, kể về hai người bạn thân với hai tính cách trái ngược nhau.Ăn sáng xong, cô đặc biệt chọn lúc lên lớp để rời đi, tránh làm phiền lũ trẻ, nhưng đáng tiếc vẫn tính sai.Thời Tự kéo vali của cô đi phía trước, Đốn Châu đeo chiếc ba lô nhỏ của cô đi phía sau, ba người đang đi dọc theo sân trường ra ngoài thì trên tòa nhà giảng dạy đột nhiên có người hét lên.“Chúc Kim Hạ—”Chúc Kim Hạ giật mình quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Vu Tiểu San đáng lẽ ra phải đang lên lớp.Cô ấy đứng trên hành lang tầng ba hét lớn, hét xong, một đám đầu nhỏ lộ ra từ phía sau cô ấy, mọi người chen lấn nhau bên lan can, ồn ào gọi “Cô Chúc”.Vu Tiểu San vẫy tay với cô, cười rạng rỡ: “一Nhất lộ thuận phong, mong chờ cô lần sau trở về!”(*)一路顺风 (Nhất lộ thuận phong): câu chúc bình an trên đường đi.Lũ trẻ cũng học vẹt theo, dùng hết sức lực hét lên: “Nhất, lộ, thuận, phong! Mong, chờ, cô, lần, sau, trở, về—”Cảnh tượng này khiến người ta dễ dàng nhớ đến hai tháng trước, lần đầu tiên Chúc Kim Hạ bước lên bục giảng lớp 5, lũ trẻ cũng giống như bây giờ, dùng hết sức lực đọc bài văn.Bài văn đó có tên là《Con thuyền của cha》, lúc đó Chúc Kim Hạ còn cà khịa với Thời Tự, nói đây nào phải là chiếc thuyền của tình phụ tử, đây rõ ràng là mối thù giết cha mới phải chứ.Mọi thứ vẫn còn rõ mồn một trước mắt, mà câu chuyện bắt đầu từ đâu, hình như cũng kết thúc tại đó.Chúc Kim Hạ giơ tay lên, cũng dùng sức vẫy tay chào bọn trẻ, rõ ràng mắt ngấn lệ nhưng khóe miệng lại nhếch cao. Cô cũng cười rạng rỡ hét lên với bọn trẻ: “Quay về đi, quay về lớp học đi. Chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến bộ!”Không ngờ càng lúc càng nhiều người xuất hiện ở hành lang—Tầng một, tầng hai, tầng ba, các giáo viên trong lớp học đều tạm dừng giờ học, dẫn học sinh ra ngoài, vô số gương mặt quen thuộc và không quen thuộc, đều xuất hiện vào buổi sáng rời khỏi trung tâm giáo dục này.Bọn họ đều vẫy tay chào cô, tất cả mọi người đều mang theo nụ cười.Chúc Kim Hạ từ đầu đến cuối đều giữ nụ cười trên môi, cười đến mức cơ mặt cứng đờ, mãi đến khi ra khỏi cổng trường, lên chiếc xe bán tải của lão Lý, đóng cửa xe lại, mới gục mặt xuống ghế dùng tay che mặt.Bên cạnh truyền đến tiếng đóng cửa, Thời Tự cũng lên xe, anh lặng lẽ để cô khóc, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.Anh biết cô luôn kiềm chế bản thân trước mặt người khác, khóc cũng phải trốn đi mà khóc.Trong xe bán tải rất yên tĩnh, Chúc Kim Hạ khóc không ra tiếng, chỉ run rẩy.Thời Tự nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên gò má cô, nơi đó có một lọn tóc bị gió thổi tung, lại bị nước mắt làm ướt, cuối cùng dính vào má.Bàn tay buông thõng bên hông không tự chủ được mà cựa quậy.Anh muốn vuốt lọn tóc kia cho cô.Thời Tự dời tầm mắt, khó khăn đè nén cơn chóng mặt kia, bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay lại bị móng tay bấm vào để lại dấu ấn.Anh không dám nhìn thêm nữa.Ánh mắt lơ đãng, lại rơi trên tai cô, cô khóc quá lớn, đến nỗi cả dái tai cũng đỏ bừng, dái tai nhỏ nhắn giống như viên mã não, trong suốt.Trên người cô là một chiếc áo ba lỗ bằng vải lanh trắng đơn giản, chiếc cổ thon dài lộ ra ngoài cổ áo, đến cả một góc xương bướm cũng lờ mờ hiện ra.Đầu cúi thấp quá, càng khiến chiếc cổ trông mảnh mai, như thể chỉ cần bẻ nhẹ là gãy.Thời Tự không tự chủ được mà nhíu mày, cô gầy quá.Rõ ràng ngày nào anh cũng thay đổi để nấu những món cô thích ăn, tại sao lại không thể nào béo lên được nhỉ?Tuy anh không hỏi nhiều nhưng luôn cẩn thận quan sát sở thích của cô, hôm nay món nào cô không đụng đũa đến, ngày mai tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên bàn ăn nữa, còn món nào cô ăn nhiều hơn hai miếng liền sẽ trở thành khách quen trên bàn ăn.Nhưng nhìn vào bờ vai gầy gò kia, anh vẫn có cảm giác bất lực như thất bại.Anh ngẩn người suy nghĩ, sau khi cô đi rồi, có lẽ cô sẽ càng không chịu ăn uống đàng hoàng. Anh và Đốn Châu không có ở đó, Vệ Thành cũng đã là chuyện của quá khứ, bản thân cô lại không biết nấu ăn, không biết cuộc sống của cô sẽ qua loa đến mức nào.Nhưng đó đều là chuyện của cô, cô có cuộc sống riêng của mình, anh không có quyền để lo lắng.Ngàn vòng suy nghĩ như con dao cùn cắt thịt, không gây chết người, nhưng lại khiến người ta không thể phớt lờ.Chúc Kim Hạ gục mặt xuống ghế, chỉ khóc một lúc, rất nhanh liền kiềm chế lại, chỉ là cơ thể vẫn còn hơi run rẩy. Cô giơ tay lau nước mắt, còn tưởng mình rất kiên cường, nhưng lại không biết trong mắt người khác, cô càng trông mỏng manh đáng thương.Thời Tự lặng lẽ ngồi bên cạnh, cả người không ổn lắm, trong lồng ngực hình như có sự cộng hưởng kỳ lạ, cô run một cái, trái tim anh cũng theo đó mà run rẩy.Anh kiềm chế cảm xúc, rút một tờ giấy ăn đưa cho cô.Chúc Kim Hạ khàn giọng nói cảm ơn, vươn tay ra nhận lấy… Không nhận được.Thời Tự nắm chặt một đầu tờ giấy ăn không buông tay.Cô ngẩn người ngước nhìn anh, hốc mắt ẩm ướt đỏ hoe, vết nước mắt vẫn còn, có một vẻ đẹp tan vỡ.Thời Tự hít sâu một hơi, nhiều lần tự nhủ không được manh động mới miễn cưỡng buông tay ra.Nói ra thì buồn cười, nửa đời này của anh tự cho mình là đúng, luôn cho rằng chỉ cần anh cố gắng, trên đời này không có chuyện gì là khó khăn, nhưng hôm nay lại phát hiện ra những chuyện có thể làm khó anh cũng khá nhiều.Chỉ riêng việc kiềm chế bản thân không được lau nước mắt cho cô đã khiến anh kiệt sức.Mà tiếp theo, anh còn phải tự mình đưa cô rời đi.Thời Tự nhấn ga, mượn tiếng động cơ để che giấu, thấp giọng chửi thề. Chửi xong lại tự giễu nghĩ, dù sao anh cũng không còn mẹ nữa, chửi thì cũng chẳng sao.Khi xe bán tải đi qua tiệm sửa xe, có người đứng đợi bên đường, Thời Tự giảm tốc độ một cách dữ dội.Lão Lý biết hôm nay Chúc Kim Hạ sẽ đi, tối hôm qua ông đã lái xe đến cổng trường, đặc biệt dặn dò Thời Tự lái xe đưa cô đi. Ông đúng giờ đứng chờ ở đây, hai tay giơ cao, vẫy tay liên tục.Thấy xe dừng lại, ông lại nhấc chiếc thùng giấy bên cạnh chân lên, đưa vào trong xe qua cửa sổ.“Đây, cô Chúc, đây là nấm matsutake do xã chúng tôi trồng, tự tay tôi phơi khô, mang về nấu canh nhé!”Chúc Kim Hạ nói lời cảm ơn, ông lại cười ha hả: “Hây, cảm ơn làm gì, cô lặn lội đường xa đến đây dạy học, một đồng lương cũng không nhận, lại còn bỏ tiền túi ra mua sách vở và đồ dùng học tập cho bọn trẻ, phải là chúng tôi cảm ơn cô mới đúng!”Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, làn da đen sạm do nắng gió cao nguyên quanh năm, cũng giống như người dân trên núi. Rõ ràng là người ngoài, nhưng lại nói “chúng tôi”, “xã chúng tôi”, bình thường thì hay mỉa mai nhau nhưng chỉ cần Thời Tự gọi một tiếng là ông liền vác hộp đồ nghề chạy đến trường học, chỗ này gõ gõ đập đập, chỗ kia sửa sửa chữa chữa.Trường học và ông không có quan hệ gì, nhưng ông lại tự xưng là “nhân viên bên ngoài”.Nhìn bóng dáng trong gương chiếu hậu dần dần nhỏ lại, nhưng vẫn còn đang vẫy tay về phía đuôi xe, Chúc Kim Hạ hơi sững sờ.Đúng như lời Vu Tiểu San nói, xã Nghi Ba rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ cần Thời Tự nhấn ga thêm vài cái, bọn họ đã rời khỏi ranh giới của xã. Nhưng xã Nghi Ba cũng rất lớn, lớn đến mức có thể chứa đựng những lữ khách tứ phương, dù là người ngoài như lão Lý hay là Thời Tự, dù là dì Phương hay là chú Vượng học hành thành tài trở về.Một con đường chật hẹp âm u, có đất đai cằn cỗi, cũng có tâm hồn phong phú.…Trên đường đi, hai người đều im lặng.Hôm nay thời tiết không tốt, từ sáng sớm trời đã tù mù như thể tiếp nối thời tiết xấu của ngày hôm qua, thậm chí còn có dấu hiệu trở nên tồi tệ hơn.Giống như ông trời cũng không nỡ để cô đi.Lái xe lên quốc lộ chưa được nửa tiếng, đột nhiên mây đen kéo tới, gió to nổi lên.Thảm thực vật trên cao nguyên khan hiếm, nhiều bụi bặm, bụi bặm bị gió cuốn lên, bay cao, cát vàng trộn lẫn đá sỏi rơi lộp bộp trên cửa kính xe.Trong cơn bão cát, tầm nhìn giảm xuống, trời đất mù mịt.Thời Tự nhíu mày: “Sắp mưa to rồi.”Quả nhiên, bão cát hoành hành chưa được vài phút, một trận mưa to liền ập đến. Mùa hè mưa nhiều, mưa đã đè bụi xuống, nhưng cũng rất nhanh tích nước thành vũng trên mặt đường không bằng phẳng.Bầu trời như thể bị rách một lỗ hổng, mưa như trút nước ào ào đổ xuống.Cần gạt nước hoạt động không ngừng, nhưng kính chắn gió phía trước vẫn mờ mịt, chiếc xe bán tải giống như một chiếc thuyền con trôi nổi trên biển cả mênh mông, bơ vơ giữa cơn bão tố, phía trước phía sau thậm chí không nhìn thấy một chiếc xe, một bóng người.Tiếng gió, tiếng mưa đã đủ lớn, cộng thêm tiếng nước chảy xiết trong sông Kim Sa bên đường, nhất thời khiến người ta choáng ngợp.Mặt đường gồ ghề, trong những vũng nước đọng còn có đá rơi xuống do gió lớn cuốn theo, Thời Tự đã giảm tốc độ, nhưng vì không nhìn thấy “mìn” dưới nước, thỉnh thoảng lại cán phải, chiếc xe bán tải không thể tránh khỏi bị xóc nảy dữ dội.Có vài lần, cơ thể Chúc Kim Hạ bị hất lên khỏi ghế, sau khi bị xóc nảy lại rơi thịch xuống ghế, may mà có dây an toàn bảo vệ.Thời Tự vẻ mặt nghiêm trọng, tại một ngã ba đường bẻ lái một cái, quyết đoán đổi hướng đi đến thị trấn Ngưu Gia gần nhất.“Mưa quá to, thời tiết này dễ sạt lở đất, tránh trước đã.”Xe quay đầu, khó khăn di chuyển trong cơn mưa bão.Chúc Kim Hạ hết hồn hết vía: “Tôi đã tra rồi mà, dự báo thời tiết nói hôm nay không có mưa to.”Thời Tự nói: “Mù mưa cao nguyên nói thay đổi là thay đổi ngay, dự báo thời tiết cũng không chắc chắn được.”Anh nhanh chóng liếc nhìn Chúc Kim Hạ, xe của lão Lý quá cũ, kính cửa sổ không đóng kín, giờ đây mưa lớn, nước bắt đầu rò rỉ vào từ khe cửa sổ.Cánh tay phải của cô đã bị ướt.Thời Tự nhíu mày, tăng tốc độ di chuyển.Chúc Kim Hạ sinh ra ở vùng lòng chảo Tứ Xuyên, lớn lên ở đồng bằng Thành Đô, đã bao giờ thấy trận mưa kinh khủng như vậy? Nghe tiếng gió mưa gào thét như tiếng thú dữ bên ngoài cửa sổ, bất ngờ nhìn thấy một tia chớp giáng xuống từ bầu trời âm u, tiếp theo là tiếng sấm ầm ầm vang dội từ xa ập đến, rung chuyển cả trời đất.Cô không nhịn được mà nắm chặt dây an toàn, trái tim càng lúc càng đập nhanh hơn.Thời Tự nhìn thẳng về phía trước, nhận thấy sự căng thẳng của cô, đột nhiên tìm chuyện để nói: “Sợ à?”“Anh hỏi tiếng sấm à?” Chúc Kim Hạ cười gượng một tiếng: “Hồi bé tôi sợ.”“Bây giờ không sợ nữa ư?”“… Không sợ lắm nữa.”Trong lúc nói chuyện, lại một tia chớp xé toạc bầu trời, Chúc Kim Hạ theo phản xạ có điều kiện giơ tay lên che tai trước khi tiếng sấm vang lên.Thời Tự nhanh chóng nhìn cô một cái, trong ánh mắt mang theo một tia hiểu rõ: “Đây gọi là không sợ hả?”“…” Chúc Kim Hạ xấu hổ buông tay xuống sau khi tiếng sấm vang lên: “Sắp ba mươi tuổi rồi, sợ cũng phải giả vờ không sợ chứ.”Hồi bé còn có thể chui vào trong chăn của bà nội khi trời sấm sét, chỉ cần vùi đầu vào lòng bà, cảm nhận những cái vỗ nhẹ trên lưng là có thể yên tâm ngủ thiếp đi.Sau này lớn lên, cũng học được cách tự mình nghe tiếng sấm rồi đi vào giấc ngủ.“Bà nội em năm nay bao nhiêu tuổi?” Thời Tự hỏi.“Tám mươi rồi.”“Sức khỏe thế nào?”“Trước đây còn khá khỏe mạnh, hai năm nay cũng không được tốt lắm.” Nhắc đến chuyện này, Chúc Kim Hạ hơi buồn bã: “Hình như con người không phải già đi theo từng ngày, mà là có một ngày không biết tại sao, đột nhiên liền già đi.”Hai mươi năm trước, mọi người đều khen bà nội trẻ trung, bà ăn uống tốt, sức khỏe cũng tốt, năm nào cũng tham gia đoàn du lịch “Hoàng hôn đỏ” cùng những người bạn già.Cho đến kỳ nghỉ đông năm kia, sau khi hướng dẫn xong luận văn cuối cùng, vào một buổi chiều nọ, Chúc Kim Hạ kéo vali về nhà ăn Tết.Cô gọi điện hỏi bà nội có ở nhà không, bà nội trả lời: “Ở nhà đây, đang chờ cháu về.”Chúc Kim Hạ: “…”Cô rõ ràng nghe thấy tiếng đánh mạt chược bên kia điện thoại, còn có người vui mừng nói: “Tám vạn, bốc!”Quả nhiên, đến khi cô xuống xe, vừa bước vào khu nhà đã nhìn thấy phía trước có một bà cụ, đúng giờ đi ra từ phòng chơi bài trong khu nhà.Hai người một trước một sau, cách nhau chưa đến mười mét, bà cụ lưng còng, eo gù, bước đi chậm chạp về phía nhà.Có một khoảnh khắc, Chúc Kim Hạ thậm chí không dám nhận ra.Đó là bà nội sao?Chúc Kim Hạ nhớ rõ ràng tóc bà nội màu xám, nhưng bà cụ trước mặt lại có mái tóc hoa râm, lưng còng, eo gù, cả người như bị teo nhỏ lại, giống như vừa bước ra từ vương quốc người lùn trong truyện cổ tích.Cô thử gọi một tiếng “Bà nội”, mãi đến khi bà cụ chậm chạp quay người lại, cô mới chắc chắn đó là bà nội của mình.Bà nội từ từ quay người lại, không chỉ động tác chậm chạp mà cả ánh mắt cũng như thể mất tiêu cự, nheo mắt nhìn nửa ngày mới nhận ra Chúc Kim Hạ, sau đó nở nụ cười đầy nếp nhăn, nói cháu ngoan trở về rồi à.Bên ngoài xe bán tải là tiếng gió mưa gào thét, trong xe là giọng nói rất nhẹ của Chúc Kim Hạ.“Khoảnh khắc đó tôi đột nhiên nhận ra rõ ràng, người thân duy nhất còn lại của tôi trên thế giới này, cũng sẽ rời xa tôi trong một ngày không xa.”Đó là một cuộc đếm ngược, là thanh kiếm của Damocles treo lơ lửng trên đầu.Thời Tự vẫn nhìn thẳng về phía trước, cố gắng lái xe êm ái nhất có thể để người bên cạnh không bị xóc nảy.Chỉ là ở nơi Chúc Kim Hạ không nhìn thấy, đôi tay nắm vô lăng của anh dường như quá mạnh, đến nỗi các khớp ngón tay hơi trắng bệch.Thời Tự nhớ đến người mẹ đã bỏ rơi anh lúc anh chín tuổi, cũng nghĩ đến những người đã lạc mất trên con đường đời này. Chú Vượng đã nuôi nấng không ít đứa trẻ, có đứa bước ra khỏi núi rừng thì không bao giờ quay trở lại, có đứa sẽ đến thăm vào những ngày lễ Tết.Anh cũng nghĩ đến chú Vượng, nghĩ đến lời bác sĩ nói: “Cũng chỉ còn hai năm nữa thôi.”Trong xe chìm vào im lặng.Một lúc lâu sau, Thời Tự mới nói: “Con người sống trên đời, vốn dĩ không có ai sẽ ở bên cạnh mình mãi mãi, dù là ba mẹ, bạn bè hay là người yêu, phần lớn mọi người đều chỉ đồng hành cùng mình một đoạn đường mà thôi. Nhưng sau khi đi hết một đoạn đường, sẽ có những người bạn đồng hành mới trên đoạn đường tiếp theo, cho nên không cần phải lo lắng sẽ cô đơn một mình.”Giống như trung tâm giáo dục, các giáo viên đi rồi lại đến, đến rồi lại đi, dù cho gương mặt thay đổi, nhưng đối với chú Vượng, chỉ cần vòng lặp này vẫn tiếp tục, thì mọi thứ đều có ý nghĩa.Chúc Kim Hạ cười, nói: “Vậy tôi phải cảm ơn anh đã đồng hành cùng tôi trên đoạn đường này sao?”“Không cần cảm ơn.” Thời Tự cũng cười: “Tôi chỉ mong đoạn đường này tôi đi cũng tương đối nhanh, theo kịp bước chân của em, không ‘làm vướng chân vướng tay’.”Chúc Kim Hạ im lặng, nghiêng đầu nhìn anh một lúc, nhìn đến mức trái tim Thời Tự dần dần treo lơ lửng như thể bị người ta treo lên giữa không trung.Anh không để lộ cảm xúc, không quay đầu nhìn cô, chỉ nhìn màn mưa như thể không bao giờ tạnh phía trước.Một lúc lâu sau mới nghe thấy cô thấp giọng nói: “Nào chỉ có thế, anh không những không ‘làm vướng chân vướng tay’, mà anh còn ‘cõng’ tôi bay lên.”Đến nơi núi rừng này chưa đến ba tháng, anh đã dạy cho cô vô số bài học, sự quyết đoán của ngày hôm qua, sự tự do của ngày hôm nay, sự tiến bộ nhanh chóng của cô đều có liên quan đến anh.Sau khi Chúc Kim Hạ nói xong câu này, trong xe lại một lần nữa trở lại im lặng.Không biết đã qua bao nhiêu khúc cua, cuối cùng thị trấn Ngưu Gia cũng lờ mờ xuất hiện trong màn mưa.Đường trong thị trấn nhỏ hẹp, xe bán tải không vào được, chỉ có thể dừng lại ở một khoảng đất trống bên ngoài thị trấn như mọi khi.Thời Tự tắt máy, cởi dây an toàn, trước khi xuống xe quay đầu lại nhìn cô.Anh nói Chúc Kim Hạ, dù cho đoạn đường này đã đi hết, tôi vẫn mong em tiếp tục bay, bay xa hơn, bay cao hơn, dù có cách nhau ba ngọn núi tuyết cao hơn bốn nghìn mét, cũng hãy để tôi nhìn thấy.Nói xong, cũng không đợi Chúc Kim Hạ trả lời, Thời Tự tiên phong mở cửa xe, nhanh chóng chạy ra ngoài.Mưa vẫn còn tiếp tục, trong xe không có ô, cho dù có ô cũng không chịu nổi cơn mưa gió này.Thời Tự từ ghế lái đi vòng qua ghế phụ, mở cửa xe bên phía Chúc Kim Hạ, nhanh chóng cởi áo khoác da ra, giơ cao chiếc áo, che một khoảng trời nhỏ trên đầu cô.“Cầm cái này che đi, chạy nhanh lên, cố gắng đừng để bị ướt quá.”Chúc Kim Hạ sững sờ, nhìn chiếc áo thun ngắn tay gần như ướt sũng ngay lập tức trên người anh, vươn tay ra đẩy anh: “Che gì mà che? Anh mau mặc vào đi!”“Người lớn lên trên núi, bị ướt một chút cũng không sao.”“Mưa to như vậy, một chiếc áo che được bao nhiêu chứ?” Chúc Kim Hạ sốt ruột, lại đẩy anh hai cái: “Thời Tự!”Thời Tự vẫn không nhúc nhích: “Che được một chút là một chút, cầm lấy đi.”Cả hai đều rất cố chấp, nhưng đáng tiếc Thời Tự sức lực lớn hơn, Chúc Kim Hạ không tranh lại anh, nhìn thấy nước mưa như thác nước đổ xuống đầu đến nỗi Thời Tự gần như không mở được mắt.Cô sốt ruột, vội vàng nhảy xuống xe, nhanh chóng chạy đi.Không biết tại sao, Thời Tự lại không ngạc nhiên, như thể đã đoán trước được cô sẽ phản ứng như vậy, cũng đoán trước được anh không thể nào bắt ép cô được.Người phụ nữ này cứng đầu như con lừa.Anh vừa tức giận vừa buồn cười đuổi theo, giơ chiếc áo khoác lên trên đầu hai người.“Bây giờ thì được chưa?” Anh nghiêng đầu nhìn cô dưới lớp áo khoác, giọng nói rất là bực bội: “Cùng che!”Nếu là người khác có lẽ sẽ bị giọng nói và ánh mắt này dọa sợ, nhưng Chúc Kim Hạ đã sớm biết Thời Tự là hổ giấy, cô hoàn toàn không sợ anh.Ngẩng đầu nhanh chóng nhìn anh một cái, rõ ràng biết không gian chật hẹp, khoảng cách quá gần, rõ ràng biết tư thế không phù hợp, nên từ chối, nhưng không biết tại sao, cô lại không lên tiếng.Thực tế thì chiếc áo khoác cũng không che được bao nhiêu mưa, gió to như vậy, nước mưa theo hướng gió có thể tạt vào mặt.Nhưng cô vẫn ngầm đồng ý.“Chạy!”Thời Tự hét lên một tiếng, hai người nhanh chóng chạy về phía con đường duy nhất của thị trấn.Anh cố ý chạy chậm lại, cô cố gắng tăng tốc độ, hai người trong thời gian ngắn đã tìm được sự cân bằng vi diệu, cùng nhau chạy thật nhanh trong mưa.Điều này khiến Chúc Kim Hạ nhớ đến những ngày mưa thời thơ ấu, nếu như trên đường tan học về nhà đột nhiên trời mưa, những người bạn cùng xếp hàng đi về sẽ cùng nhau chạy thật nhanh trong mưa, một đám người hùng hổ, vừa cười vừa la hét giống như lũ cướp.Chiếc áo khoác che trên đầu hai người, khắp nơi đều là mùi hương của anh. Giống như cỏ, giống như gió, giống như cây cối trong lành khô ráo trên núi, lại còn mang theo mùi xà phòng.Phần lớn chiếc áo đều che trên đầu cô, còn cánh tay anh vẫn luôn dán chặt vào vai cô.Anh chỉ mặc áo thun ngắn tay, cô cũng mặc áo không tay, giữa da thịt và da thịt chỉ cách nhau một lớp nước mưa ẩm ướt, lại còn cọ xát vào nhau trong lúc chạy, rất nhanh, nước mưa lạnh buốt cũng trở nên nóng bỏng.Chúc Kim Hạ không biết Thời Tự có để ý hay không, hay là chỉ có cô là không thể phớt lờ, dù cho dùng hết sức lực tập trung vào bước chân nhưng cánh tay phải cũng dần dần nóng bỏng như thể bị lửa đốt, khiến lòng người bất an.Cô không biết bọn họ đang chạy về đâu, mưa quá to, cô hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, thậm chí không nhìn rõ con đường dưới chân.Cô chỉ theo bản năng cùng Thời Tự chạy về phía trước, đi đâu cũng không quan trọng.Hình như đã chạy rất xa rất lâu, lại hình như chỉ vừa mới trôi qua vài phút, cuối cùng Thời Tự cũng dừng bước, kéo Chúc Kim Hạ nhảy lên bậc thềm.Cô thở hồng hộc ngẩng đầu lên, nhìn thấy con đường quen thuộc, cánh cửa quen thuộc.Những tấm ván gỗ dài được gài vào khe cửa, Thời Tự lần lượt gỡ chúng ra, kéo Chúc Kim Hạ vào trong.Nền nhà xi măng được năm tháng mài mòn đến mức sáng bóng, trên bàn bát tiên vẫn còn để kính lão và một cuốn sách đang mở, bên cạnh tường là những tủ thuốc được sắp xếp gọn gàng, chặt chẽ — đây là lần thứ hai cô bước chân vào nơi này.Dì Phương đang ở trên núi, nhưng lại một lần nữa che chở cho bọn họ.Trong nhà tối om, toàn thân Thời Tự đều ướt sũng, không kịp bật đèn, thuận tay ném chiếc áo khoác da lên chiếc ghế bên cạnh, quay đầu nhìn người cũng ướt như chuột lột, đột nhiên cười.Chúc Kim Hạ đang đứng bên cửa vẩy nước, nghe thấy vậy liền sững sờ, quay đầu nhìn anh.“Mưa to như vậy, anh bị nước vào não rồi à?”Thời Tự vẫn còn đang cười, tiếng cười vang lên liên tục, trong tiếng cười có thể nghe thấy rõ ràng niềm vui sướng.“…” Chúc Kim Hạ bực bội: “Anh còn hả hê nữa chứ!”Bây giờ đi cũng không đi được, quay về cũng không quay về được.Cô lẩm bẩm một câu, liếc nhìn trận mưa gió bên ngoài: “Thật là xui xẻo, lại trúng ngay hôm nay mưa to.”“Ừ.” Thời Tự nói: “Đúng là xui xẻo, lại trúng ngay hôm nay mưa to.”Chúc Kim Hạ khựng lại, nheo mắt quay đầu lại: “… Giọng điệu này của anh, sao lại còn có vẻ vui vẻ thế?”“Không được sao?” Ánh mắt Thời Tự lướt qua khuôn mặt cô, lại cười một tiếng: “Mưa thì cứ mưa đi, tôi còn mong trận mưa này cứ tiếp tục mãi, tốt nhất là mưa đến năm sau, mưa đến tận thế cũng được.”“…”••••••••Lời tác giả:Tôi xem tiếp theo còn ai nói họ ít tương tác nữa :) Dung Quang, không tương tác thì thôi, một khi đã tương tác thì khiến người ta choáng ngợp. Tất cả đều có lì xì, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Số ký tự: 0