Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Ngày thứ tám mư...

Dung Quang

2025-03-07 02:58:56

Đốn Châu chạy đi mà không nhận ra mình đã khóc. Cậu cũng không biết bản thân đang chạy đi đâu nữa, chỉ biết cứ lao về phía trước. Trong bóng đêm, cậu vẫn băng băng chạy, đôi chân như không biết mệt, còn lâu mới thấy hụt hơi như ai kia.Cậu chạy đến khi trời từ xanh sẫm chuyển dần sang màu xám tối, cuối cùng là màn đêm bao phủ. Đốn Châu dừng lại nơi một thung lũng, tựa vào thân cây cổ thụ gần đó. Cơn mệt mỏi và cảm giác ngộp thở dồn dập đến muộn màng, nhưng lại như một cơn sóng tràn ngập, nhấn chìm cả người.Trời mùa đông lạnh buốt, nhưng cậu vẫn thở hồng hộc, mồ hôi chảy ròng ròng, phổi như muốn nổ tung mà vẫn không thể bình ổn hơi thở. Ban đầu, cậu còn có thể bám vào thân cây, nhưng sau đó, không chịu nổi nữa, vừa khóc vừa đấm mạnh vào thân cây.Giữa tiếng gió rít và tiếng nước chảy, cậu nghe thấy một tiếng động khác, một âm thanh rất nhẹ nhưng đang dần đến gần. Đốn Châu ngừng lại, nước mắt nhòe nhoẹt, cậu không còn thấy rõ người trước mặt là ai. Chỉ biết là cách mình vài bước chân có một bóng người đang đứng.Đôi mắt Đốn Châu ngấn lệ, mờ mờ không thể nhìn rõ cảnh vật trước mặt, chỉ cảm nhận được một đôi chân dừng lại cách mình vài bước.Cậu há hốc miệng, ngỡ ngàng nhìn Thời Tự đứng đằng xa, không thốt nên lời.Hai anh em đứng đối diện, cả hai đều thở hổn hển, mồ hôi tuôn đầm đìa, mỗi người một vẻ nhếch nhác.Thời Tự lúc đầu cũng không thể nói được gì, Đốn Châu còn có cái cây để dựa vào, còn anh biết bám vào đâu? Không còn cách nào khác, anh phải khom người, hai tay chống lên đùi, cố hít thở thật sâu để lấy thêm oxy, làm dịu cơn đau đầu do thiếu dưỡng khí.Cứ thế vài phút trôi qua, cả hai chỉ đứng đó thở dốc, không ai nói một lời.Cuối cùng, khi Thời Tự lấy lại được chút sức, anh đứng thẳng người lên, nhìn Đốn Châu bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng khàn khàn hỏi: “Chạy tiếp đi, sao lại dừng rồi?”Đốn Châu mơ màng suy nghĩ, mình đã chạy bao lâu rồi? Đã hai mươi phút chưa? Cự ly có đến năm cây số không?Cậu theo bản năng nhìn quanh, nhận ra mình hình như đã ra khỏi phạm vi của xã Nghi Ba. Thực tế, vùng nhất tuyến thiên này chỉ có một ngọn núi, trừ khu vực trên núi thì diện tích thật sự cũng không quá lớn.Cậu muốn nói gì đó, muốn bật lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thời Tự, ánh mắt lại vô thức lướt qua bên má nơi cậu đã tung một cú đấm vào đó trước đó.Đốn Châu cảm thấy chột dạ, xen lẫn sự kiệt sức sau cơn mồ hôi đầm đìa và cảm giác không dám đối mặt với Thời Tự, đến mức chân cậu còn run lên.Thời Tự lại hỏi: “Chạy tốt như vậy, sao không chạy tiếp đi?”Không khích lệ thì thôi, đã khích lệ là Đốn Châu lại thấy sôi máu. Cậu nghiến răng, quay đầu và tiếp tục chạy.Phía sau, Thời Tự nén giận rủa thầm: “Chết tiệt—”Anh hối hận không thể tự cho mình một cái tát vì đã buột miệng nói ra câu đó.Nhìn bóng dáng cậu em xoắn lên chạy xa mười mét, cái đuôi tóc nhỏ lắc lư như một cái roi đang quất, Thời Tự chưa kịp thở đều lại, đành phải đuổi theo.Anh gần như không ngủ suốt đêm, ban ngày lại lái xe đường dài, về đến trường đã phải đứng cổng chào đón học sinh. Thực ra anh đã kiệt sức từ lâu.Thế nhưng không hiểu sao, anh vẫn không nói dừng lại. Đã là anh trai, anh biết quá rõ lý do Đốn Châu bỏ chạy. Cái đuôi tóc nhỏ ấy chẳng che giấu nổi vẻ chột dạ và xấu hổ, sự ân hận còn lấn át cả cảm giác giận dữ mà cậu dành cho anh.Thế nhưng Thời Tự không muốn mở lời, cứ để cậu chạy đi, xem thử cậu có thể chạy được bao xa!Cái tính bướng bỉnh này. Chạy được như vậy thì sao không đi thi Olympic cho rồi.Hai anh em, mỗi người một vẻ cố chấp. Chú Vượng chẳng truyền cho họ thứ gì khác, nhưng di truyền sự bướng bỉnh thì quả không sai. Thế là một người chạy, một người đuổi, lại thêm mười mấy phút trôi qua. Lần này, cả người họ không chỉ đổ mồ hôi mà còn như bị dầm mưa, từ đầu đến chân đều ướt nhẹp.Thời Tự mệt đến không còn sức, vậy mà trong đầu vẫn nghĩ, thật là phiền phức, hiếm thấy có dịp tắm nước nóng mà chưa qua được một ngày đã thành công cốc.Thực tế, anh chẳng thể so thể lực với Đốn Châu. Chẳng nói đến chuyện thiếu ngủ, mà ngay cả khi khỏe mạnh nhất, lời của dì Phương vẫn hiện lên trong đầu: Ba mươi mấy tuổi rồi, làm sao bì với đám thanh niên hai mươi.Nhưng Thời Tự cố nén một hơi, quyết không đầu hàng, nhất quyết kiên trì đến cùng để thắng cái con lừa bướng bỉnh kia.Trong lúc chạy đuổi nhau như thế, ký ức về những ngày thơ ấu bất chợt ùa về. Lần Đốn Châu trèo tường đi bắt cá, Thời Tự cầm gậy đuổi theo. Hay lần cậu ăn trộm gà thả của chú hàng xóm để nướng, bị Thời Tự bắt đi xin lỗi và làm việc vặt đền bù. Hoặc lần Thời Tự phải trông chừng Trát Mỗ nhưng lại mải ra ngoài chơi, khiến Trát Mỗ ở nhà bị ngã, đầu đập xuống chảy máu. Khi anh về, thấy Đốn Châu ôm em gái khóc rống lên, còn Trát Mỗ thì sững sờ, quên luôn cả khóc.Họ đều là những đứa trẻ mồ côi, nhờ có chú Vượng mà thành một gia đình. Nói không có người thân thì cũng không hẳn, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng họ đã gắn kết với nhau bằng một sự thân thiết hơn cả ruột thịt. Ai có thể nói rằng đó không phải là tình thân?Không, đó không chỉ là tình thân. Bởi vì thiếu thốn tình cảm, họ càng trân trọng sự hiện diện của nhau. Chính vì có chú Vượng mà họ vừa trả được nghĩa, vừa nuôi dưỡng trong lòng một thứ nghĩa khí và nhiệt huyết đặc biệt. Vì vậy, nhiều năm sau khi chú Vượng đổ bệnh, họ không hẹn mà cùng trở lại vùng nhất tuyến thiên này.Họ chẳng bao giờ nói những lời động viên lẫn nhau, cũng không đề cập đến tình cảm, nhưng trong thâm tâm cả hai đều hiểu rằng họ mãi mãi là anh em, bất kể lúc nào hay nơi nào, luôn là chỗ dựa vững chắc cho nhau.Thời Tự nhớ lại, Trát Mỗ còn nhỏ, sức khỏe yếu, Đốn Châu thường nhường phần trứng của mình cho cô bé. Thời Tự là anh cả, không nỡ nhìn em trai nhịn, bèn nhường trứng của mình cho Đốn Châu.Khi ấy Đốn Châu thường nói: “Em không thích ăn trứng” nhưng ánh mắt lại đầy trông ngóng khi thấy Trát Mỗ ăn. Cậu nhóc từ nhỏ đã không giấu được cảm xúc, vui buồn đều hiện rõ trên mặt.Thời Tự chỉ biết thở dài, nói: “Biết làm sao bây giờ, anh cũng không thích ăn trứng, nhưng anh có thể ăn lòng trắng. Hay là em giúp anh xử lý phần lòng đỏ nhé?”Đôi mắt Đốn Châu sáng lên, đuôi tóc nhỏ vẫy vẫy, nhưng lại cố làm ra vẻ miễn cưỡng: “Chú Vượng dặn không được lãng phí đồ ăn… Thôi được, em giúp anh vậy.”Từ đó, Thời Tự luôn ăn lòng trắng, còn lòng đỏ thì để Đốn Châu. Hai anh em cứ thế mà lớn lên. Đến bây giờ, Đốn Châu vẫn giữ thói quen chia trứng, lòng đỏ để mình ăn, lòng trắng đặt vào bát của Thời Tự, còn nói với mọi người rằng Thời Tự kén ăn.Quá khứ hiện lên như pháo hoa bừng sáng trong tâm trí, ngắn ngủi nhưng lung linh, rực rỡ đến lạ.Thời Tự bắt đầu nghi ngờ liệu có phải do chạy quá sức nên mới sinh ra ảo giác này, thấy những ký ức đó thật đẹp, nhưng nghĩ kỹ lại, chẳng phải chỉ là những trò nghịch ngợm của Đốn Châu hay sao?Anh dần cảm nhận mình sắp kiệt sức. Chẳng lẽ hôm nay thực sự phải đầu hàng trước Đốn Châu? Đang nghĩ ngợi, đột nhiên anh thấy cái đuôi tóc nhỏ kia dừng lại, rồi ngã xuống.Ngã thật sự, không phải là nói chơi.Chỉ thấy Đốn Châu dang rộng hai tay, nằm xụi lơ trên lề đường thành hình chữ đại, thở hổn hển như một con chó sắp chết: “Chạy không nổi nữa, em không chạy nữa…”Hơi thở yếu ớt, tưởng như đứt đoạn.Cuối cùng thì cậu nhóc này cũng chịu thua, Thời Tự cũng đã kiệt sức, nhưng trong cơn mệt mỏi vẫn xen lẫn chút hài lòng. Anh cũng muốn nằm bệt xuống đất, nhưng không được, anh vẫn còn phải giữ mặt mũi.Vậy nên dù thể lực đã gần cạn kiệt, Thời Tự vẫn cố gắng dựa vào ý chí để không gục xuống. Anh bước những bước nặng nề đến bên cạnh Đốn Châu, đá nhẹ một cái.“Không phải muốn đánh tôi sao? Nằm đó làm gì, dậy đánh nhau đi.”Đốn Châu đưa tay che mặt, không nói lời nào, chỉ thấy lồng ngực phập phồng dữ dội.Thời Tự cuối cùng cũng không chịu nổi, ngồi phịch xuống bên cạnh. Anh đưa tay kéo tay Đốn Châu, định nói vài lời châm chọc, nhưng vừa kéo ra thì đã thấy gương mặt đẫm nước mắt của cậu, tay anh chững lại giữa không trung.Không biết từ lúc nào, mây đã tan đi, trên bầu trời lộ ra một nửa vầng trăng khuyết. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, soi rõ dáng vẻ lấm lem của chàng trai trẻ, như phủ một lớp sương đêm lên gương mặt đẫm lệ.Ban đầu, cậu còn cố kiềm chế, nhưng theo từng giọt nước mắt lăn xuống, cuối cùng không nén nổi mà bật khóc thành tiếng.Cậu nhắm chặt mắt, giọng đầy đau khổ: “Em biết mình không thể vượt qua anh.”Thời Tự im lặng.“Từ nhỏ đến lớn em chẳng bằng anh, chẳng có gì bằng anh cả.” Giọng nói của cậu thiếu niên xen lẫn chút khàn đặc, vừa như không thể chịu đựng nổi, lại vừa như chấp nhận số phận: “Em biết mình ngốc, em học không giỏi như anh, những gì anh học trong một ngày em phải học cả tuần, nhưng chưa qua bao lâu lại quên mất. Em chỉ có thể học đi học lại, vì có anh ở phía trước, mọi người đều lấy anh ra so sánh với em.”“Họ nói, nhìn anh trai của em mà xem, anh trai em giỏi như thế, còn em thì sao?”Nước mắt như những hạt ngọc đứt chuỗi, lăn xuống theo đường nét trên khuôn mặt chàng trai, rồi thấm dần vào mái tóc, cuối cùng bị mặt đất hút hết.“Học không giỏi bằng anh, thể lực cũng không bằng anh, trí óc và chân tay, ít nhất cũng phải có cái phát triển hơn chứ, nhưng chẳng có cái nào cả.“Anh chạy nhanh hơn em, chơi bóng giỏi hơn em, bắt cá cũng chính xác hơn em, chuyện gì anh cũng làm tốt hơn em một bậc.”“Nhưng em không ghen tị với anh, ngược lại, em thấy rất vui. Khi mọi người đều nói em không bằng anh, em nghĩ, vậy thì sao chứ, anh trai của em vốn dĩ là một thiên tài mà, thiên tài đâu có nhiều, một nhà chỉ có một người, một ngọn núi chỉ có một người, thậm chí cả một châu chỉ có một người là đã giỏi lắm rồi.“Thời Tự, em chưa từng nói với anh, em tự hào biết bao khi anh là anh trai của em.”Chàng trai khóc không thành tiếng, giọng nói cũng đứt quãng dần.“Chú Vượng không để ý đến em, nên lúc nào cũng là anh chăm sóc em. Em biết anh thấy em vô dụng, lúc nào cũng làm phiền anh, hôm nay thì trộm gà trộm chó, ngày mai lại leo tường trốn học, lúc nào cũng khiến anh phải kéo em đi xin lỗi người ta. Nhưng em không cố ý, chỉ là em sợ.”Thời Tự im lặng hồi lâu, khàn giọng hỏi: “Sợ gì?”“Sợ không có ai quản em.”“…”“Anh không biết mỗi lần anh mắng em, dù em luôn cãi lại, nhưng trong lòng thực ra rất vui. Em muốn thấy anh quan tâm đến em, muốn anh quản lý em. Em thậm chí còn rất vui khi thấy anh dọn dẹp hậu quả cho em, mặc dù điều đó làm anh vất vả, nhưng em không thể kiềm chế được.”“Em không yếu đuối bệnh tật như Trát Mỗ, từ nhỏ đã được anh quan tâm đặc biệt, em chỉ có thể nghịch ngợm, quậy phá. Em chỉ muốn thấy anh không thể không để ý đến em, dù bận đến đâu cũng sẽ đến rầy la em, cho dù chỉ là đánh em một trận.”“Em biết cô ấy thích anh, chỉ cần có mắt thì sẽ không chọn em. Em trông trẻ con thế này, ngốc nghếch thế này, suốt ngày chỉ biết gây rắc rối cho anh, ai mà chọn em cơ chứ?”Đốn Châu lại một lần nữa che mặt khóc không thể dừng.“Nhưng mà anh, tại sao anh không nói với em chứ? Anh rõ ràng biết em thích cô ấy, mà lại cứ dửng dưng nhìn. Anh có biết bao nhiêu cơ hội để nói với em, để em chết tâm, để em đừng làm phiền cô ấy nữa. Anh chỉ cần nói rằng anh cũng thích cô ấy, em sẽ không tranh với anh.”“Nhưng tại sao anh lại không nói với em?”Giữa hai người hiếm khi có những khoảnh khắc như thế này. Người ta thường nói tình cảm càng thân thiết càng khó nói ra thành lời. Nhiều năm qua, hai anh em luôn giữ nguyên một kiểu quan hệ, Thời Tự phụ trách ra lệnh, Đốn Châu phụ trách phá vỡ quy tắc, rồi Thời Tự phê bình trách mắng, Đốn Châu sửa lỗi.Họ không nói chuyện tình cảm, mà giữa đàn ông với nhau cũng không nói những chuyện như vậy.Lúc này, gió đang thổi, dòng sông vẫn chảy, nửa vầng trăng nổi giữa núi, mây trôi lững lờ, như không nỡ nhìn đôi mắt đẫm lệ của cậu thiếu niên.Thời Tự im lặng hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng với giọng tự giễu: “Xem ra, cú đấm đó của em đánh rất chuẩn.”Đốn Châu buông tay, từ tầm nhìn mờ nhòe cố nhìn rõ biểu cảm của anh.“Tôi sai rồi, Đốn Châu.” Thời Tự xoa xoa trán, có chút lúng túng: “Tôi nghĩ dù là em hay là tôi cũng không ai có thể ở bên cô ấy, vì vậy thêm nhiều chuyện chi bằng càng ít đi càng tốt. Tôi không cố ý giấu em, mà là do tôi hèn nhát, không dám thừa nhận tình cảm của mình.”“Vậy sau đó thì sao?” Đốn Châu oán trách: “Sau đó anh rõ ràng đã thổ lộ với cô ấy, anh dám nói không phải sao? Em không phải không có mắt, thời gian gần đây hai người như thế nào, em đều thấy rõ, thế mà anh vẫn giấu em!”Cậu vẫn luôn đợi, đợi Thời Tự nói ra, chỉ cần anh ấy nói, cậu sẽ từ bỏ.Thời Tự hiếm khi lúng túng như vậy, anh thành thật: “Là tôi ích kỷ. Tôi nghĩ rằng nếu em nhìn rõ mọi chuyện, em sẽ tự nguyện từ bỏ, không cần tôi phải nói thêm gì…”“Em biết mà, em biết mà!” Đốn Châu tức giận đấm xuống đất.“Không đau sao?” Thời Tự kéo tay cậu lên, kéo về phía mình: “Muốn đánh thì đánh tôi, đánh đất làm gì?”Đốn Châu lập tức rụt lại, nghĩ ngợi gì đó, ánh mắt không yên lặng lẽ liếc sang mặt anh.Thời Tự khẽ cười: “Sợ gì chứ, đã đánh rồi, giờ có thể đường hoàng nói với tôi là anh đáng bị thế mà.”Đốn Châu im lặng hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng: “Anh có đau không, anh?”Lời trách móc của cậu chẳng khiến Thời Tự động lòng, nhưng chính tiếng gọi “anh” nhẹ nhàng ấy lại khiến mắt Thời Tự nóng lên.Thời Tự ngẩng đầu nhìn lên trời, cố gắng ép cảm giác nóng bỏng ấy trở lại, một lúc lâu sau mới nói: “Câu đó đáng ra phải để tôi hỏi em.”“Hỏi em?” Đốn Châu khó hiểu: “Em đâu có bị đánh, em đau cái gì?”Nghĩ ngợi, cậu cẩn thận nói: “Anh không định bảo là đánh trên thân anh, mà đau ở lòng em đấy chứ?”Ngay giây sau, Đốn Châu không tin nổi bèn giả vờ nôn: “Có phải hơi buồn nôn không?”Thời Tự bật cười thành tiếng, đấm Đốn Châu một cú, Đốn Châu kêu lên, hỏi sao lại đánh em, rồi lại đấm lại một cái, hai người cứ thế đấm qua đấm lại, đến cuối cùng đều bật cười.Lần này, Thời Tự cũng không giữ hình tượng nữa, hai anh em nằm cạnh nhau trên bãi cỏ bên đường.Sương đêm thật lạnh, gió đêm cũng không thương tiếc, nhưng bầu trời thì thật đẹp. Nửa vầng trăng treo cao trên bầu trời, ánh sáng dịu dàng phủ khắp núi rừng, muôn vật như được bao phủ bởi một lớp lụa bạc, khiến mọi cảnh tượng trở nên mềm mại và mờ ảo.Thời Tự hỏi: “Không giận nữa chứ?”“Sao mà không giận?” Đốn Châu hừ hừ: “Nhưng em giận không phải vì hai người đến với nhau, mà vì anh.”“Tôi biết rồi, biết rồi.” Thời Tự đá cậu một cái: “Là lỗi của tôi, đáng ra tôi phải nói sớm với em, nói sớm để em khỏi phí công sức, theo đuổi người mà em không thể có được—”“Excuse me?” Đốn Châu khó tin: “Đây là anh xin lỗi hay là xát muối vào lòng em vậy?”“Là kiểu xin lỗi mới, vừa thể hiện sự hối lỗi, vừa để em nhanh chóng tê liệt và dứt khoát ra khỏi nỗi đau.”“Chết tiệt—”Bốp, ai đó đập một cái vào sau gáy làm cái đuôi ngựa nhỏ của cậu lắc lư.“Không được nói bậy.”“Thời Tự, anh—”Bốp, lại thêm một cái nữa.“Không biết lớn nhỏ, tôi là anh của em, không được kêu la như thế.”Hai anh em trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng, Thời Tự giơ tay đầu hàng.“Dù gì thì cũng là do em vừa bảo, thích tôi quản em, thích tôi mắng em.”Đốn Châu: !@#¥%…&,Đúng là tự vác đá đập chân mình mà.Thời Tự cười khúc khích, đá cậu một cái, rồi bảo: “Sao trước giờ tôi không nhận ra em là một tên M chính hiệu nhỉ?”Đốn Châu đạp lại: “Gọi ai là M hả?”Hai anh em vừa cãi cọ, vừa đùa giỡn một hồi, rất nhanh sau đó, điện thoại của Thời Tự reo lên.Anh cầm lên nhìn, trên màn hình hiện lên ba chữ lớn: Chúc Kim Hạ.Có thể thấy rõ nét mặt Đốn Châu bên cạnh lập tức u ám đi. Thời Tự ngừng một chút, rồi nhấn nghe máy và đưa điện thoại cho cậu.“Em nghe đi.”Đốn Châu sững lại, khẽ hỏi: “Em nghe làm gì? Người ta gọi cho anh mà…”Bên đầu dây nhanh chóng vang lên giọng của Chúc Kim Hạ: “Đốn Châu?”Giây tiếp theo, cô thẳng thừng bảo: “Gọi cậu cũng được.”Chưa để cậu phản ứng, Chúc Kim Hạ cười lạnh, cáu kỉnh hỏi: “Hai anh em chạy vui lắm nhỉ? Có phải quên chuyện gì rồi không? Còn nhớ là trường có trăm mấy học sinh không? Còn nhớ tối nay học sinh phải lên lớp học tối không? Cả hai chạy biến đi, chỉ còn tôi và Viên Phong lo toan mọi thứ! Mau chóng quay về cho tôi!”Hai anh em nhìn nhau một cái.”…”“…”Trên đường về, cả hai lại bắt đầu chạy bộ.Đốn Châu suy nghĩ một chút, vỗ vai anh mình: “Em nghĩ rồi, cô ấy hung dữ như vậy, em e là không chịu nổi đâu, vẫn là để anh chịu thì hơn.”Thời Tự khẽ nhún vai, hất tay cậu ra, cười khẩy: “Nói như thể em muốn là cô ấy sẽ chịu em vậy.”Đốn Châu: “… Lại chọc em nữa hả!”Thời Tự mỉm cười nhã nhặn: “Liệu pháp làm quen hiệu quả nhanh, em nên tập thích nghi sớm đi.”Đốn Châu lạnh lùng cười, bảo: “Không sao, anh lớn tuổi rồi, em nhường anh thôi.”“Tôi cần em nhường chắc?” Thời Tự nheo mắt: “Lớn tuổi thì sao? Lớn tuổi vẫn chạy nhanh hơn em cả chục cây số.”“Thật không?” Đốn Châu nhe răng cười, lộ ra hai hàng răng trắng sáng: “Em thấy hồi nãy anh cũng chỉ chạy được bảy tám cây thôi, người còn sắp đứt hơi, anh già rồi đấy, chân cẳng không ổn thì thôi, những lúc khác cũng đừng có yếu nhé…”Thời Tự: “Cá không?”“Cá thì cá!” Đốn Châu cúi người buộc chặt dây giày: “Em đếm đến ba, chúng ta bắt đầu chạy, xem ai về trường trước.”“Không vấn đề.”Đốn Châu buộc dây giày xong, đứng thẳng dậy, hít một hơi thật sâu, hô lớn: “Ba!”Rồi lập tức lao vút đi như một mũi tên.Thời Tự: “…”••••••••Lời tác giả:Ôi, Đốn Châu đáng yêu của tôi! Tặng 100 lì xì!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Số ký tự: 0