Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang
Ngày thứ tám mư...
Dung Quang
2025-03-07 02:58:56
Trường học vắng tanh.Cứ đến cuối tuần, học sinh được nghỉ, cả trường rộng rãi hẳn ra, chỉ còn lác đác vài giáo viên.Kể cũng lạ, ngày thường cứ thấy chúng ồn ào, giờ chúng không đi học, lại cảm thấy quạnh quẽ, thấy nhớ chúng.Chiều tối, Vu Minh chạy xe máy từ trên núi xuống, xách theo túi lớn túi nhỏ chạy về ký túc xá, còn chưa đến sân trường, giọng anh đã vang vọng khắp nơi.“Mọi người ơi, tối nay đến phòng tôi ăn thịt nướng!”Rồi anh sực nhớ ra điều gì, phanh gấp lại, quay đầu gọi bác bảo vệ: “Chú Đạt Lặc cũng đến nhé!”Từ cửa sổ ký túc xá, một cái đầu thò ra.Đốn Châu: “Thịt gì đấy?”Vu Minh giơ túi đồ lên: “Nhà tôi mổ bò, tôi làm thịt gà nữa, trong phòng còn rau củ quả hôm trước, đến đây đi, quẩy thôi!”Cái đầu thứ hai là của Vu Tiểu San: “Có chuyện gì vui mà mổ cả bò cả gà thế?”Vu Minh cười hì hì: “Tôi được vào biên chế rồi! Hôm nay có thông báo, từ giờ tôi là nhà giáo nhân dân chính thức được nhận lương rồi!”Anh gọi mọi người đến, chốc lát, phòng ký túc xá nhỏ đã chật kín người.Trường chỉ có vài giáo viên, mọi người thường xuyên tụ tập ăn uống. Hôm nay cũng rất ăn ý, người mang bếp nướng điện, người mang hoa quả, trung tâm lúc nào cũng có người chu đáo.Phòng Vu Minh không có nhiều ghế, mọi người đều biết tự mang ghế đến, đủ loại, nào là ghế đẩu, ghế tre, hoành tráng nhất là Viên Phong.Viên Phong đang chơi game trong phòng, tuy nghe thấy tiếng Vu Minh nhưng không nghĩ mình được mời.Đang chơi dở thì Đốn Châu gọi đến, các giáo viên í ới: “Thầy Viên, làm gì đấy, chỉ thiếu thầy thôi!”Đốn Châu còn nhắc cậu tự mang ghế.Viên Phong bật dậy khỏi giường, trong lòng mừng rỡ.Từ khi Chúc Kim Hạ và Thời Tự yêu nhau, tuy cậu vui mừng, nhưng cũng thấy hơi trống trải. Nhất là đến kỳ nghỉ, học sinh không có ở trường, cô cũng không có ở phòng, cậu ở một mình trong căn nhà nhỏ, chỉ nghe thấy tiếng sông ngoài cửa sổ và nhạc game, đúng là cảnh “người già neo đơn”.Khi cậu đến nơi, các giáo viên: “…”Cậu không chỉ ăn mặc lòe loẹt mà còn ôm một thùng bia, mang theo một chiếc ghế nằm dài.Đốn Châu sâu xa nói: “Sao không mang cả ô che nắng đến luôn đi?”“Tôi chỉ có mỗi cái ghế này…”Không còn cách nào, cuộc sống ở vùng núi buồn tẻ, vật tư thiếu thốn, Viên Phong nghiện mua sắm online, hôm nay mua giường êm ái, mai mua ghế nằm trên bãi cát, mốt mua máy hát, cố gắng làm cho cuộc sống bớt tẻ nhạt.Chúc Kim Hạ từng trêu cậu: “Cậu lên đây nghỉ dưỡng à?”Viên Phong có lý chẳng sợ: “Tận hưởng cuộc sống trong điều kiện cho phép, cậu hiểu cái gì.”Dù sao cũng không có bạn gái, không có chỗ tiêu tiền, chi bằng hưởng thụ niềm vui của trai độc thân.Cứ mua sắm dần dần, căn phòng của cậu, bên ngoài nhìn như ký túc xá giáo viên nghèo, nhưng bên trong lại như khách sạn, tiện nghi đủ cả.…Phòng khách nhỏ của Vu Minh chật kín người, bếp nướng điện đã sẵn sàng, nguyên liệu được bỏ ra từng đĩa, bày biện đầy bàn.Mọi người mở bia, chúc mừng Vu Minh được vào biên chế. Vu Minh cũng phát biểu cảm nghĩ, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, cũng cảm ơn Hiệu trưởng đã chia sẻ công việc cho anh trong thời gian anh ôn thi.“Cũng phải cảm ơn cô Chúc nữa. Bình thường tôi không biết gì là đi hỏi cô ấy ngay, tôi hơi dốt, nhiều vấn đề đơn giản cũng phải phiền cô ấy, nhưng cô ấy không ngại phiền mà giải đáp thắc mắc của tôi.”“Tiếc là Hiệu trưởng không có mặt, cô Chúc cũng không có ở đây.” Vu Tiểu San cười nói.Có người thắc mắc: “Dạo này Hiệu trưởng hay vắng mặt nhỉ?”“Ừ, cứ đến cuối tuần là không thấy đâu, trước kia cả trường đi hết, thầy ấy vẫn ở lại, giờ học sinh vừa nghỉ là thầy ấy cũng đi, lạ thật.”Viên Phong và Đốn Châu là hai người duy nhất biết chuyện, vừa ăn thịt vừa yên lặng trao đổi ánh mắt “trời biết đất biết tôi biết cậu biết”.Thịt trên vỉ nướng xèo xèo, mùi thơm bay khắp phòng.Vu Tiểu San lên tiếng: “Mọi người có thấy Hiệu trưởng dạo này khác khác không?”Đốn Châu tỉnh bơ hỏi: “Khác chỗ nào?”“Mấy hôm trước tôi thấy thầy ấy trẻ ra, không biết khác chỗ nào, sau mới nhớ ra là hình như lâu rồi không thấy thầy ấy để râu.” Vu Tiểu San nói: “Lạ thật, trước kia cứ vài hôm là không cạo râu, tôi cứ tưởng thầy ấy thích phong cách bụi bặm.”Cô vừa nói xong, Vu Minh cũng nhận ra.“Không chỉ có râu, thầy ấy cũng không mặc áo kiểu người già nữa!”Vu Tiểu San: “Đúng rồi, tín đồ của áo vá, giờ ăn mặc bảnh bao, lạ thật!”“Cắt tóc cũng thường xuyên hơn, hình như còn mua nhiều quần áo mới nữa.”Càng nói càng thấy lạ, lạ vô cùng.Đốn Châu và Viên Phong nhìn nhau, cùng lên tiếng giải thích.Viên Phong nói: “Chắc là vì tôi với Chúc Kim Hạ đến, trước kia không có người ngoài, thầy ấy không cần chú ý hình tượng, bây giờ chú ý hơn trước nhỉ?”Đốn Châu tiếp lời: “Đúng vậy, anh tôi muốn giữ gìn hình tượng của nhà trường!”Nhưng lời hai người nói không có trọng lượng, Vu Tiểu San nhanh chóng phản bác: “Không đúng, học kỳ trước cô Chúc đã đến rồi, cũng không thấy thầy ấy giữ gìn hình tượng gì. Học kỳ này chỉ có thêm thầy Viên, thầy ấy lại bắt đầu để ý bề ngoài?”Viên Phong chưa kịp nói gì thì Đốn Châu đã nhanh miệng: “Hay là thầy ấy có ý với thầy Viên?”Viên Phong: “…”Viên Phong giật mình, làm rơi miếng thịt xuống bàn, Vu Minh nhanh tay gắp lên ăn: “Đừng lãng phí, đừng lãng phí.”Vu Tiểu San cười ha ha: “Không thể nào, Hiệu trưởng nhà ta thẳng như gậy. Nhưng tôi thấy Đốn Châu nói đúng một nửa…”Đốn Châu: “Nửa nào?”“Đàn ông mà bắt đầu chú ý bề ngoài, chắc chắn là vì, đang, yêu!”Câu nói như ném đá xuống nước, trừ Đốn Châu và Viên Phong, những người còn lại đều đồng tình.“Đúng vậy, không yêu đương thì là gì, tự nhiên ăn mặc đẹp, mua quần áo mới, cắt tóc thường xuyên, còn cạo râu mỗi ngày!”“Không chỉ vậy, mọi người không thấy Hiệu trưởng dạo này tươi tỉnh hẳn ra sao? Trước kia mặt mũi lạnh lùng, giờ thì vui vẻ, đến tóc cũng toát ra vẻ hạnh phúc.”“Nói ngắn gọn là xuân tình dào dạt?”Đốn Châu vẫn cố gắng giải thích: “Không phải, mọi người đoán cũng phải có căn cứ chứ, nơi hoang vu hẻo lánh này, thầy ấy yêu ai, mọi người tưởng đây là truyện Liêu Trai à?”Vu Minh cũng phân vân: “Cũng đúng, quanh đây chỉ có mấy người chúng ta, có ma nào đâu mà yêu.”Vu Tiểu San nuốt miếng há cảo tôm nướng, nói chắc như đinh đóng cột: “Thôi đừng đoán nữa, tôi biết rồi, chỉ có một khả năng!”Đốn Châu và Viên Phong lại nhìn nhau, cùng ngồi thẳng dậy, Viên Phong vểnh tai lên, tim Đốn Châu đập thình thịch.Vu Tiểu San nói vô cùng chắc chắn: “Chắc chắn là thầy ấy yêu đương qua mạng!”“…”“…”Mọi người phân tích một hồi, cảm thấy Vu Tiểu San nói cũng có lý. Gần đây đúng là Thời Tự đã chú trọng vẻ ngoài hơn, trước kia không thích dùng đồ điện tử, giờ thì điện thoại không rời tay, còn luôn cúi đầu nhắn tin.“Có khi nói chuyện với anh ấy, anh ấy cũng chẳng buồn đáp lại, không biết đang nhắn tin cho ai mà chăm chú thế.”“Không chỉ vậy, lần trước tôi thấy anh ấy cười tủm tỉm với điện thoại ở hành lang, cười tít cả mắt!”Chứng cứ rành rành, Hiệu trưởng yêu đương qua mạng, chắc như đinh đóng cột.Đốn Châu và Viên Phong nén cười nhìn nhau, tảng đá trong lòng rơi xuống.Dù đoán sai thế nào cũng được, chỉ cần không nghĩ đến Chúc Kim Hạ là ổn. Viên Phong vẫn rất lạc quan.Sai sự thật cũng chẳng sao, dù gì cậu cũng đã cố gắng giữ bí mật rồi. Còn danh tiếng của anh trai cậu thì… muốn ra sao thì ra. Đốn Châu cười trên nỗi đau của người khác.Còn lúc này, vị Hiệu trưởng đang là tâm điểm của cuộc bàn tán đang mua cơm tối cho “người yêu qua mạng” của mình.Trời chưa tối, họ đã đến khách sạn. Sau một hồi vất vả, Chúc Kim Hạ nhanh chóng ngủ thiếp đi.Thời Tự thầm nghĩ cô đúng là sâu ngủ chuyển thế. Anh còn định dẫn cô đi ăn cơm, nhưng thấy cô ngủ say như vậy, anh đành thay đổi kế hoạch, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi lặng lẽ ra ngoài.Đi dạo một vòng, anh nhanh chóng quyết định mua lẩu bò Tây Tạng. Thứ nhất là trời lạnh, ăn lẩu cho ấm; thứ hai là lần trước ở trấn Ngưu Gia, Chúc Kim Hạ ăn món này nhiều hơn thường ngày nửa bát.Lẩu bò cần thời gian chuẩn bị. Trong lúc chờ đợi, anh ngồi trong quán, mở vài tài liệu được cấp trong hội nghị hôm nay, đọc kỹ.Khoảng nửa tiếng sau, người trong khách sạn tỉnh dậy, nhắn tin cho anh.Chúc Kim Hạ: [Anh đâu rồi?]Thời Tự: [Mua cơm.]Thời Tự: [Tỉnh nhanh vậy?]Chúc Kim Hạ không trả lời.Một lúc sau, Thời Tự hỏi cô ngoài lẩu bò Tây Tạng còn muốn ăn gì nữa không, vẫn không thấy hồi âm.Cô ấy đâu rồi?Thời Tự nghĩ đến cái tật xấu thiếu tính cảnh giác của cô, lại nghĩ đến lần đầu tiên anh đưa cô lên thị trấn. Rõ ràng anh đã dặn đi dặn lại cô là không được mở cửa cho người lạ, mà cô lại cứ tùy tiện mở cửa hai lần trong khi không chắc người ngoài cửa có phải anh hay không.Anh nhíu mày, đứng dậy ra ngoài quán, gọi điện cho Chúc Kim Hạ.Cuộc gọi đầu tiên không ai nghe máy, cuộc thứ hai đổ chuông đến bảy tám tiếng, Thời Tự định cúp máy quay về khách sạn thì điện thoại bỗng nhiên được kết nối.“A lô?” Giọng Chúc Kim Hạ vang lên: “Thời Tự?”Trái tim treo lơ lửng của Thời Tự cuối cùng cũng trở về vị trí cũ, chân mày anh giãn ra. Anh dừng bước hỏi: “Em đang làm gì vậy? Nhắn tin không trả lời, điện thoại cũng không nghe?”Chúc Kim Hạ không biết anh đã lo lắng đến độ toát mồ hôi hột, vẫn nói đùa: “Em đang nhắn tin với crush.”Thời Tự thản nhiên: “Vậy giờ thì sao, nói chuyện xong với crush rồi à?”“Chưa xong, không phải bị anh cắt ngang rồi sao? Tìm em có việc gì à?” Chúc Kim Hạ nghiêm túc hỏi.”Ừ, có việc.” Thời Tự lịch sự nói: “Muốn hỏi em nói chuyện xong với crush chưa, nói chuyện với anh chút đi.”Phụt.Chúc Kim Hạ cuối cùng cũng không nhịn được cười, cười khanh khách ở đầu dây bên kia, giải thích là sau khi nhắn tin xong thì cô đi tắm nên lỡ mất cuộc gọi, cuối cùng giọng nói dịu dàng hẳn: “Thời Tự, khi nào anh về?”“Sao thế, đói rồi à?”“Nhớ anh.” Cô thành thật đáp.Thời Tự nhìn đồng hồ, giọng nói có chút bất đắc dĩ xen lẫn ý cười: “Anh mới ra ngoài có nửa tiếng, Chúc Kim Hạ.”“Nửa tiếng thì sao, một ngày không gặp, như cách ba thu, nửa tiếng cũng bằng một phần bốn mươi tám của mùa thu rồi.” Cô nói với lý lẽ hùng hồn: “Chẳng lẽ anh không nhớ em?”“Không dám nhớ.”“Sao không dám?”“Nhớ toàn thấy hình ảnh bị che.” Thời Tự thản nhiên nói.“…”Đúng là lưu manh, Chúc Kim Hạ đành chịu thua, mặt nóng bừng, chỉ nói một câu “Về nhanh lên em đói rồi” rồi vội vàng cúp máy.Trong khi mọi người đoán già đoán non, mối tình bí mật vẫn diễn ra nồng nhiệt. Bề ngoài, hai người vẫn đoan trang đạo mạo, tương kính như tân, nhưng hễ không có ai là lại thay đổi hoàn toàn.Một buổi tối, Viên Phong đi vệ sinh, vừa mở cửa đã thấy Thời Tự đang đưa Chúc Kim Hạ về nhà. Chỉ vài bước chân mà cũng phải đưa, đưa thì thôi đi, hai người còn dính lấy nhau như bôi keo 502, không rời ra được.Thật là chướng mắt!Viên Phong nhịn tiểu, đóng sầm cửa lại.“Khu nhà này không phải vùng ngoài vòng pháp luật, hai người chú ý ảnh hưởng chút đi, coi tôi không tồn tại à!”Một người lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, một người đón mùa xuân thứ hai trong đời. Viên Phong lầm bầm, thầm nghĩ thời buổi này thật là xuống cấp, lòng người đổi thay, chỉ còn mình cậu giữ tấm lòng trong sáng để dạy học trò.Cậu nghĩ vậy, nhưng Thời Tự lại không nghĩ thế.Thực tế, sau khi từ huyện về, Chúc Kim Hạ bận tối tăm mặt mũi, cô thật sự coi cuộc thi viết văn là một việc hệ trọng, nhanh chóng triển khai rầm rộ, chẳng còn thời gian đâu mà quan tâm đến anh nữa.Nói đúng ra, hai người đang yêu đương nồng thắm, Thời Tự cũng không ngờ mình nhanh chóng bị thất sủng như vậy.Ban đầu chỉ có học sinh lớp 6 tham gia, nhưng Chúc Kim Hạ đã mở rộng phạm vi ra cả ba khối. Trừ khối lớp nhỏ chưa biết nhiều chữ, học sinh từ lớp 3 đến lớp 6 đều tham gia.Vu Tiểu San ngạc nhiên: “Ngoài lớp 6 cô dạy, trình độ của các lớp khác kém xa, tham gia cũng chỉ là bia đỡ đạn thôi.”“Cứ làm quen chương trình trước đã, sớm muộn gì chúng cũng lên lớp lớn, năm sau, năm sau nữa, rồi cũng phải tham gia, cứ coi như tích lũy kinh nghiệm đi.”Vì cuộc thi này, cô tìm tài liệu các năm trước trên trang web của Sở Giáo dục, đọc từng bài văn đạt giải, mắt đỏ hoe cả lên.Nguyên nhân chính khiến mắt cô đỏ không phải vì nhiều bài văn, mà là trên web có quá nhiều thông tin, cô phải lật từng trang, tìm trong hàng vạn dữ liệu mới thấy thông tin về cuộc thi, đúng là mò kim đáy biển.Ở vùng núi này hay họp hành thế sao? Các lãnh đạo cứ như nghiện họp, hết cuộc họp này đến cuộc họp khác, rồi lại đăng biên bản lên web, như thể đang chạy KPI vậy.Thời Tự thấy cô vất vả như vậy thì nhớ lại lúc cô mới đến đây dạy. Khi đó để chuẩn bị cho buổi học đầu tiên, Chúc Kim Hạ cũng thức khuya dậy sớm, làm việc cật lực như thế.“Chỉ là một cuộc thi viết văn thôi mà, cần gì phải chuẩn bị ác chiến vậy.” Thời Tự không nhịn được nhắc nhở: “Không phải em rất tin tưởng bọn nhỏ sao? Giờ thì lo lắng cái gì?”“Tin thì tin, nhưng nắm rõ luật chơi thì càng tốt. Em muốn xem xu hướng thẩm mỹ và tiêu chí chấm điểm của các năm trước. Nếu thiên về văn nghệ, em sẽ hướng bọn nhỏ theo phong cách văn học; nếu thiên về tả thực, em sẽ để chúng viết chân thật, mộc mạc, theo lối tự sự; nếu thích đề tài lớn lao, vậy thì càng dễ, cứ viết theo chủ đề chính, ca ngợi là được.”Sống trong môi trường học đường bao năm, Chúc Kim Hạ rất quen thuộc với những điều này.Thời Tự nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, im lặng hồi lâu, đáy mắt thoáng qua nét u buồn khó nhận ra.Không thấy anh trả lời, Chúc Kim Hạ quay lại nhìn, thấy anh hơi nhíu mày, rõ ràng là đang không vui. Cô tưởng anh giận vì mấy hôm nay cô mải mê nghiên cứu mà lơ là anh.Cô vội vàng đưa tay ra, như đứa trẻ đòi được ôm.“Sao thế, giận à?”Thời Tự mỉm cười, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Cô khẽ lắc tay, giọng nói vô thức nũng nịu.“Em không cố ý lạnh nhạt anh đâu, em hứa, bận xong mấy hôm nay là hết!”Thời Tự gật đầu: “Vậy em cũng hứa với anh, cứ bình thường thôi, trọng tâm là tham gia, em chưa chắc đã đạt giải đâu”“Không thể nào.” Cô quả quyết nói: “Em đã xem tất cả các cuộc thi viết văn lớn nhỏ trong vòng năm năm nay rồi, với trình độ này, không ai sánh bằng!”Cô rất tự tin vào học sinh lớp 6 của mình, khóe mắt, lông mày đều ánh lên vẻ quyết tâm.Thời Tự định nói tiếp thì bị cô kéo cổ áo, rõ ràng cô không muốn nghe những lời chán nản nữa, hiếm khi chủ động hôn anh.Vì dùng máy tính của anh, mấy hôm nay cô đều ở lại ký túc xá của anh đến khuya. Tuy cô cũng có laptop, nhưng ở phòng cô không có mạng.Điểm bất lợi của cuộc thi là cô bận tối tăm mặt mũi, không còn thời gian cho anh.Điểm lợi cũng rất rõ ràng, ví dụ như lúc này, ở nơi không có ai, họ có thể tự do làm điều mình muốn.Tình yêu và dục vọng dường như không thể tách rời. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén hay đón mùa xuân thứ hai thì họ đều là nói chuyện trước, rồi ánh mắt chạm nhau, không tự chủ được mà đến gần nhau, cuối cùng biến thành môi chạm môi hôn nhau nồng nàn.Dù là anh hay cô, trước đây đều không biết nụ hôn lại là điều thú vị đến thế, hơi thở quấn quýt, tình yêu lặng lẽ lớn dần, dường như không bao giờ biết chán.Thời Tự mỉm cười, Chúc Kim Hạ hỏi: “Cười gì vậy?”“Cười em, bình thường mạnh miệng thế, sao hôn vào lại mềm như vậy.”Chúc Kim Hạ tức giận đánh anh một cái, cảm nhận được sự thay đổi dưới thân anh, nhớ đến mấy đường link chưa xem xong, cô nhanh chóng rời khỏi vòng tay anh, quay lại với máy tính.“Không chấp anh.”Nói vậy, nhưng ý là đừng làm phiền em.Thời Tự nhìn kẻ chiếm dụng lãnh địa của mình, bất lực, chỉ còn cách cầm cuốn sách chuyên ngành đang đọc dở lên, dựa vào đầu giường đọc tiếp.Anh làm việc luôn tập trung, dù ban đầu phải kìm nén phản ứng của cơ thể, nhưng khi đã vào guồng, anh có thể nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân.Căn phòng nhỏ hẹp, hai người đắm chìm trong thế giới riêng của mình, cũng rất hòa hợp.Thỉnh thoảng ngẩng đầu, anh lại thấy người phụ nữ đang miệt mài bên bàn học. Ánh đèn vàng ấm áp tràn ngập căn phòng, trên bệ cửa sổ là cành thông cô hái hôm qua, được phun nước. Cửa sổ hé mở một khe hở nhỏ, gió đêm lạnh buốt thổi qua, cành thông phủ một lớp băng mỏng.“Sương muối nhân tạo đấy!” Cô tự hào nói.Thời Tự lặng lẽ nhìn bóng lưng ấy, căn phòng nhỏ bé, cũ kỹ của anh vì có cô mà như được ánh trăng chiếu rọi, dịu dàng, ấm áp.Sau khi chuẩn bị ngắn gọn, Chúc Kim Hạ bắt đầu vào chủ đề chính, cùng học sinh thảo luận về đề bài “Ngọn núi cao và tôi nho nhỏ”.Các em nhỏ sôi nổi phát biểu ý kiến, tỏ ra rất thành thạo. Dù Chúc Kim Hạ chưa từng ra đề bài này cho bài tập hàng tuần, nhưng những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở miền núi này luôn sống bên nó.Trong tầm mắt của các em luôn là núi cao và trời xanh, những gì các em viết đương nhiên cũng liên quan đến điều đó.Chúc Kim Hạ phát huy triệt để tác phong “chiếm dụng”, để tổ chức cho học sinh ba khối cùng viết văn, cô chọn chiều thứ hai, chiếm hết các tiết học trước giờ tự học buổi tối, tập trung các em ở nhà ăn.Viên Phong và Đốn Châu cũng bị cô bắt làm chân chạy việc. Sau giờ ăn trưa, mọi người cùng nhau dọn dẹp nhà ăn, lau bàn sạch bóng.Ông chú quản lý nhà ăn nói, mười năm ở trường, ông chưa từng thấy bàn ghế nào sạch sẽ như vậy.Đây là lần đầu tiên các em nhỏ tập trung đông đủ như vậy để viết văn, địa điểm lại là nhà ăn. Dù là do được nghỉ học hay trải nghiệm mới lạ, các em đều rất hào hứng.Trung tâm chưa bao giờ huy động quy mô lớn như vậy, một bài văn đơn giản bỗng trở nên quan trọng, mang một ý nghĩa khác hẳn.Trước khi viết, Chúc Kim Hạ đứng trước thao thao bất tuyệt, các em nhỏ khi thì cười lớn, khi thì vỗ bàn, không khí vô cùng sôi nổi.Các giáo viên đứng phía sau chứng kiến tất cả, có chút ngỡ ngàng. Vu Tiểu San quay sang nhìn Thời Tự, lại thấy anh bình tĩnh như không thấy gì.“Hiệu trưởng, không quản à?”Ở miền núi này chưa phát triển giáo dục theo hướng cởi mở, tự do, vì học sinh đông, quản lý khá lỏng lẻo, không áp dụng chính sách cứng rắn thì khó mà quản được lũ trẻ nghịch ngợm này.Vì vậy, bình thường các em nhỏ không có cơ hội như thế này, các giáo viên đều có mặt, chúng không dám làm càn.Hôm nay vì Chúc Kim Hạ cho phép, nên mới khác biệt.Đối mặt với câu hỏi của Vu Tiểu San, Thời Tự chỉ mỉm cười, nói nhỏ: “Cứ để cô ấy làm.”Chúc Kim Hạ đã nói trước với anh, để khơi dậy hứng thú cho học sinh, cô sẽ áp dụng phương pháp giáo dục gợi mở, khi đó dù mọi người có ồn ào hay nói đùa, anh cũng đừng can thiệp.Hứng thú là người thầy tốt nhất.Có yêu thích thì mới có thể tìm hiểu sâu.Lũ trẻ này ngày thường đến cả giơ tay phát biểu cũng không dám, giờ thì thay đổi hẳn. Tuy sự thay đổi này chủ yếu tập trung ở lớp Chúc Kim Hạ, nhưng nó đã tạo nên hiệu ứng lan tỏa, nhanh chóng ảnh hưởng đến tất cả mọi người.Có em vỗ bàn, có em reo hò, có em cười khanh khách, có em tranh nhau ngắt lời Chúc Kim Hạ.Cô vẫn luôn mỉm cười, bị ngắt lời cũng vui vẻ, còn gọi các em đứng dậy trình bày ý kiến.Ban đầu, Đinh Chân Ngân Hạp còn hơi rụt rè, dù sao cũng là lần đầu tiên nói chuyện trước nhiều người như vậy, gần trăm người tập trung ở nhà ăn, thật là choáng ngợp.Cậu bé không biết đặt tay chân vào đâu, lúc nãy ngồi trong đám đông còn dám chen ngang nói ý tưởng, giờ đứng dậy thì chẳng nói được câu nào, mặt đỏ bừng.“Đừng sợ, cứ nói to lên, lúc nãy em nói rất hay mà.”Chúc Kim Hạ lặng lẽ đến bên cạnh cậu, luôn mỉm cười nhìn cậu. Cậu nói câu nào, cô lại gật đầu khen ngợi, như fan ruột của cậu: “Đúng”, “Hay lắm”, “Nói tiếp đi”…Nếu không bị hạn chế chuyên môn, cô có thể dùng nhiều từ khen ngợi hơn, dù sao cô cũng là giáo viên tiếng Anh, bravo, excellent, brilliant, những từ này cô nói vanh vách, đúng là chuyên gia cổ vũ.Mắt thường có thể thấy được, Đinh Chân Ngân Hạp đã bớt căng thẳng. Cậu có cảm giác như mình không phải đang ở nhà ăn, mà là ở trong lớp học, như lúc bình luận bài tập hàng tuần, đọc bài trước cả lớp, chỉ là đông người hơn, không gian rộng hơn một chút, nhưng chỉ cần không nhìn những người khác, cứ đọc một đoạn, ngẩng đầu nhìn cô Chúc là được.Cô là tấm gương, là người lớn mà cậu yêu quý nhất.Cô luôn nhìn cậu chăm chú, lắng nghe từng lời cậu nói.Trước nay chưa từng có ai như cô.Nhớ lại những chuyện đã qua, Đinh Chân Ngân Hạp nghẹn ngào. Thực ra, lớn đến chừng này, trong cuộc sống tẻ nhạt của cậu, chưa từng có ai kiên nhẫn lắng nghe cậu nói như cô Chúc, dù là những lời nói ngây ngô của trẻ con hay những lời nói có lí.Với những lời nói ngây ngô, cô sẽ động viên, bảo mọi người đừng cười. Cô nói: Có những lời nghe có vẻ buồn cười, nhưng chưa chắc đã có ai nói như vậy. Dám đi con đường mà chưa ai đi, bản thân đó đã là một sự dũng cảm.Còn với những lời nói có lí, cô sẽ vỗ tay khen ngợi. Ánh mắt cô nhìn cậu như không có sự phân biệt giữa người lớn và trẻ con, mà là sự đối thoại bình đẳng giữa người với người.Đinh Chân Ngân Hạp chưa từng cảm nhận được sự bình đẳng như vậy. Ở nhà, cha mẹ là quyền uy, ở trường, lời thầy cô không thể cãi lại. Vì vậy, cậu cứ ôm cuốn《Tuyển tập các vị Hoàng Đế Trung Quốc》đã cũ mèm ở nhà đọc mãi, dù sách thiếu trang, rách nát, cậu vẫn yêu thích.Sách là người bạn duy nhất cậu có thể tâm sự, cũng là nơi duy nhất cậu có thể tự do. Mở sách ra, trí tưởng tượng bay bổng, không ai cười cợt, cũng không ai trách mắng cậu.Cho đến khi Chúc Kim Hạ đến trường, cô không chỉ mang đến ánh mắt khích lệ, đôi tai biết lắng nghe, mà còn mang đến nhiều sách hơn.Đinh Chân Ngân Hạp luôn nhớ ngày hôm đó, khi bạn học chạy vào lớp, hét to: “Đinh Chân Ngân Hạp, cô Chúc gọi cậu lên văn phòng!”“Ôi, cậu tiêu rồi!”Mọi người đều hả hê nhìn cậu. Bị gọi lên văn phòng là một chuyện đáng sợ, chắc chắn là cậu đã làm sai điều gì đó, cô giáo mới gọi cậu lên để mắng.Đinh Chân Ngân Hạp cũng nghĩ vậy, cho đến khi cậu lo lắng bước vào văn phòng, cô giáo lại cười tươi nhìn cậu, lúm đồng tiền như hoa, còn xoa đầu cậu, khen cậu viết văn hay.Bài văn đó có tựa đề “Nếu tôi là Tần Thủy Hoàng”, cô vừa cười vừa hỏi cậu lấy đâu ra nhiều ý tưởng kỳ lạ như vậy, cuối cùng còn tặng cậu một cuốn sách mới tinh. Cuốn sách dày cộp như một ngọn núi nhỏ, cầm trên tay nặng trĩu, đè nặng trong lòng cậu.Cô hỏi sau này lớn lên cậu muốn làm gì, cậu nói muốn sống ung dung tự tại.Đinh Chân Ngân Hạp thấy cô ngập ngừng, rồi mới nói, sống ung dung tự tại đương nhiên rất vui, nhưng để sớm đạt được điều đó, chúng ta trước hết phải siêng năng, phải miệt mài học tập, phải đọc nhiều sách chứ?Trên lớp, cô chiếu slide, giới thiệu thế giới bên ngoài núi cao, đó là những nơi cậu chưa từng đến, chưa từng thấy, có những đỉnh núi ở vùng nhiệt đới nhưng quanh năm tuyết phủ, có thác nước hùng vĩ nhất thế giới, có biết bao điều kỳ diệu mà cậu nằm mơ cũng không thấy được.Cô nói khe núi tuy hẹp, núi tuyết tuy cao, nhưng tầm mắt của con người có thể vô hạn, miễn là cậu muốn, sách vở sẽ cho cậu sức mạnh, trí tưởng tượng là đôi cánh của cậu.Đinh Chân Ngân Hạp chậm rãi kể, cuối cùng đưa tay lên lau mặt, nghẹn ngào nói: “Núi cao không thể ngăn cản bước chân của em, vì em có lá cờ tổ quốc, có người thầy tốt, có vô số bạn bè. Nếu đường núi quá dài, không đi hết được, thì em sẽ bơi, biển sách mênh mông, em có thể bơi thoải mái.”Trong nhà ăn rộng lớn, giọng nói trẻ thơ vang lên đầy khí thế.Ban đầu chỉ là một chuyến đi không mục đích, một hành động vô tình, vậy mà hôm nay lại có được thành quả như vậy.Chúc Kim Hạ bảo cậu đừng khóc, nhưng khi mở miệng, cô lại thấy mình cũng rưng rưng nước mắt, cổ họng nghẹn lại, lồng ngực tràn đầy cảm xúc. Hạt giống nhỏ bé gieo vào mùa hè, được tưới tắm bằng tình cảm chân thành, đã nảy mầm thành cây con xanh tốt.Trong màn nước mắt, cô như thấy cầu vồng.Đây cũng coi như là sự đáp lại, phải không? Dự án Cầu vồng, thật sự đã cho cô thấy cầu vồng.Cô hít mũi, lau nước mắt, xoa đầu Đinh Chân Ngân Hạp, mỉm cười trở lại.Đại diện lớp học của cô đã mở đầu rất tốt, các em nhỏ có em cười, có em lặng lẽ lau nước mắt, đều tranh nhau phát biểu, giơ tay lên cao, miệng hô “em, em, em”.Không khí trong nhà ăn lại lên đến cao trào mới, sóng sau xô sóng trước.Chúc Kim Hạ không ngăn cản, mà còn vui mừng trước điều đó, cô như người cầm đầu cuộc vui. Nếu trên tay cô có dùi trống, Thời Tự thật sự nghĩ cô sẽ vừa đánh trống vừa cổ vũ mọi người.Giáo viên hàng ghế sau lắc đầu cảm thán, nói trung tâm quả thật thay đổi rất nhiều, họ cũng được mở rộng tầm mắt.Vu Minh nhìn bọn trẻ, kích động không thôi, chần chờ một chút rồi mới nghiêng đầu hỏi Thời Tự: “Hiệu trưởng, không duy trì trật tự sao?”“Cứ kệ cô ấy.”Thời Tự vẫn khẽ mỉm cười, nhìn Chúc Kim Hạ đang hòa mình vào bọn trẻ không chớp mắt, cô cười, nói, khóc, lại phấn chấn cổ vũ, hô hào.Anh không biết trong thân thể nhỏ bé ấy lấy đâu ra năng lượng dồi dào như vậy. Có lẽ là đọc vạn quyển sách, lại có lẽ là đi vạn dặm đường, cô có bản lĩnh vô hạn, dốc hết sức lực phát huy nhiệt huyết và sự ngây thơ đến cực hạn, cho dù là với những đứa trẻ chẳng có quan hệ gì với cô, cô cũng chân thành, không màng báo đáp.Có lẽ cũng không hẳn là không màng báo đáp, thành quả hôm nay chính là thu hoạch tốt nhất của cô, một người làm vườn.Cô như vậy, dù làm gì, anh cũng sẽ không ngăn cản.Cho dù cô muốn đốt lửa, anh cũng chỉ biết đứng nhìn.Thời Tự nghĩ ngợi, nếu lúc này chú Vượng tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chắc chắn sẽ rất vui mừng.Anh nhìn thấy chú Vượng ngày trước trong con người Chúc Kim Hạ.Sự đời thật huyền diệu, hai người chưa từng gặp mặt, chưa từng quen biết, vậy mà lại cùng chung chí hướng. Một người vì Nhất Tuyến Thiên mà cống hiến cả đời, một người trong lúc gian khó tiếp nhận ngọn đuốc sắp tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro