Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Ngày thứ tám mư...

Dung Quang

2025-03-07 02:58:56

Đêm Giao Thừa năm đó, chú Vượng tỉnh lại một lúc.Lúc đó, mọi người đang xem chương trình mừng xuân ở phòng khách, trên chiếc bàn dài bày đầy đồ ăn đêm Giao Thừa, tuy là vùng Tây Tạng, nhưng cũng là vùng Tây Tạng ở Tứ Xuyên, đồ ăn mà cả nhà chuẩn bị cũng là sự kết hợp giữa đặc sắc của Tây Tạng và Tứ Xuyên, ngoài bánh bột lúa mạch, dồi huyết và dầu bơ, còn có lạp xưởng, thịt muối, các loại đồ ăn đã được tẩm ướp.Ngoài ba anh em Thời Tự, dì Phương cũng có mặt.Từ ngày chú Vượng đi lạc, lại kỳ diệu xuất hiện ở trước cửa nhà dì Phương, dì Phương đã bắt đầu chăm sóc chú Vượng, ban đầu là định cách ba ngày năm bữa đến thăm ông, nhưng chú Vượng luôn khóc lóc om sòm mỗi khi bà định rời đi, dì Phương dứt khoát nghe theo tiếng gọi của con tim, cứ thế ở lại luôn.Sau này Thời Tự nghe Trát Mỗ nói, trong thôn có người bàn tán xôn xao sau lưng.Đợi đến khi anh thử dò hỏi dì Phương, bà lại phóng khoáng nói: “Dì đã tuổi này rồi, nửa thân đã vào đất, còn sợ người khác nói ra nói vào sao?”Nguyện ước chưa thành thời trẻ, vì kiêu ngạo không chịu cúi đầu, đến khi hai người đều tóc bạc da mồi, cuối cùng cũng tìm được cơ hội.Thời Tự bèn yên tâm.Đêm đó, trong tivi ồn ào náo nhiệt, sau tiết mục ca múa là một tiểu phẩm.Đốn Châu đang nói: “Tiết mục hài bây giờ càng ngày càng không buồn cười, còn không bằng cháu lên đó biểu diễn cho mọi người xem.”“Cháu thì muốn biểu diễn đấy, nhưng cũng phải có người mời cháu mới được chứ.” Dì Phương vừa cười, vừa vô thức sờ vào chú Vượng bên cạnh, ông đã cởi giày ngồi trên giường sưởi, chân chỉ đi tất, sờ vào một cái: “Sao chân lạnh thế này?”Trát Mỗ nghe vậy, lập tức nhảy xuống giường sưởi, chạy nhanh đi lấy chậu gỗ mà chú Vượng thường dùng để ngâm chân.Đổ nước nóng vào chậu gỗ, cô bé xách ấm nước lạnh lên, vừa đổ nước lạnh vào chậu, vừa dùng tay thử nhiệt độ, cảm thấy vừa đủ mới thu lại đầu ngón tay bị bỏng đến đỏ ửng.Cô bưng chậu đến bên giường sưởi, đang định cúi người cởi giày cho chú Vượng, đột nhiên bị người khác kéo lại.“Để anh.”Thời Tự tiếp nhận công việc mà Trát Mỗ đang làm dở.Bình thường anh và Đốn Châu đều ở trường, trách nhiệm chăm sóc chú Vượng đều đổ lên vai Trát Mỗ, may mà có dì Phương đến, Trát Mỗ cũng đỡ vất vả hơn.Giờ anh đã ở đây, đương nhiên không có lý nào lại để Trát Mỗ và dì Phương phải lo lắng nữa.Thời Tự ngồi xổm trước giường sưởi, kiên nhẫn xắn tay áo lên, lại cởi tất cho chú Vượng, xắn ống quần lên.“Chú Vượng, chúng ta ngâm chân nhé, được không ạ?” Anh dịu dàng đến không thể tin nổi, giọng nói ấm áp: “Chân chú lạnh quá, ngâm một chút sẽ ấm hơn.”Ban đầu, chú Vượng chạm vào nước có nhiệt độ hơi cao, hơi rụt lại một chút, nhưng rất nhanh đã mặc cho Thời Tự sắp xếp.Dì Phương vừa cười vừa cảm thán: “Vẫn phải là anh cả đến, ông ấy mới nghe lời. Chứ bình thường Trát Mỗ rửa chân cho ông ấy, giãy giụa ghê lắm, người biết thì bảo là rửa chân, không biết còn tưởng là đẩy ông ấy xuống biển.”Thời Tự vừa cười, vừa nhẹ nhàng xoa bóp chân cho chú Vượng.Khả năng chịu nhiệt của chân cao hơn tay, rất nhanh hai tay anh đã đỏ ửng.Tiểu phẩm không buồn cười vẫn đang tiếp tục, các diễn viên trên màn hình nói chuyện ồn ào.Ấm nước trên bếp reo ùng ục.Đốn Châu vừa ăn hạt dưa vừa nói chuyện vu vơ.Dì Phương cũng đang bóc lạc rang, mỗi lần bóc được một hạt liền bỏ vào đĩa nhỏ, đợi lát nữa chú Vượng rửa chân xong, cầm trong tay ăn.Thời Tự ngồi xổm trước mặt chú Vượng, cúi đầu tỉ mỉ xoa bóp mu bàn chân thô ráp khô nứt của ông, anh đang quan sát xem chân của chú Vượng có bị phù nề hay không.Đúng lúc này, phía trên đầu đột nhiên truyền đến giọng nói của chú Vượng.“Thời Tự.”Là một tiếng gọi rất bình thường, không lên bổng xuống trầm, cũng không có nhiều cảm xúc, giống như mỗi lần trước đây ông từ cửa sổ ký túc xá của trường thò đầu ra, gọi Thời Tự lên lầu ăn cơm, mang theo chút quen thuộc, chút hơi thở của cuộc sống.Động tác trên tay Thời Tự đột ngột dừng lại, toàn thân cứng đờ.Anh từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt có chút vẩn đục, nhưng vô cùng trong sáng.Ở bên cạnh, Đốn Châu buông tay, hạt dưa rơi đầy đất.Dì Phương cũng không bóc lạc nữa.Trát Mỗ như ngồi trên đống lửa, nhảy dựng lên.Thời Tự như rơi vào giấc mộng, gần như nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác, nhịp tim cũng trở nên chậm chạp.Anh dùng bàn tay ướt sũng từ từ nắm lấy tay chú Vượng, không thể tin nổi hỏi: “Chú gọi cháu là gì?”Một lát sau.“Thời Tự.” Ông lão dùng bàn tay gầy guộc nắm chặt lấy tay anh, rồi lại giãy ra, vẩy vẩy nước dính trên đó, cười nói: “Tay cũng không lau khô, kéo tay chú làm gì?”Vốn quen với sự ung dung, Thời Tự không kịp phản ứng, lại dùng bàn tay ướt sũng nắm chặt lấy tay ông: “Gọi lại lần nữa.”“…”“Chú Vượng!” Thời Tự gấp gáp, trên mặt đang cười, nhưng trong mắt lại đang sôi trào: “Nhanh lên, gọi lại lần nữa!”Chú Vượng cười, liên tục gọi tên anh, rất nhanh Đốn Châu và Trát Mỗ cũng xúm lại, người này còn sốt ruột hơn người kia, Đốn Châu lớn tiếng gọi “Còn cháu, còn cháu nữa chú Vượng”, Trát Mỗ cũng vội vàng ra dấu tay.Chú Vượng lần lượt gọi tên từng người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt người phụ nữ quá mức im lặng ở bên cạnh.Bà không còn vẻ lanh lợi và hoạt bát thường ngày, ngược lại có chút chậm chạp, bị bọn trẻ chen đến bên cạnh, đôi mắt mở to tròn xoe, thấp thoáng thấy được dáng vẻ thời trẻ.Khi đó bà cũng giống như vậy, khó hiểu trừng đôi mắt to tròn, hỏi anh chàng sinh viên đại học chưa từng có ở xã Nghi Ba này: “Ngoài núi không tốt sao?”“Đương nhiên là tốt.”“Vậy anh vất vả lắm mới ra ngoài được, sao lại quay về?”Ông nói: “Để cho nhiều người có thể ra ngoài nhìn ngắm thế giới hơn.”Năm đó ông hai mươi lăm tuổi, bà mới vừa tròn mười tám, bà còn quá trẻ, chưa từng mất đi người thân, cũng chưa từng trải qua nỗi tuyệt vọng khi em gái nhỏ rơi xuống sông.Cho nên bà chỉ bĩu môi, nói nếu có một ngày bà có thể ra ngoài, nhất định sẽ không bao giờ quay lại.Nghi Ba chỉ có núi non trùng điệp, những con người nhàm chán tẻ nhạt, không có gì có thể giữ chân được con ngựa hoang đã thoát cương.Nói xong lời này, bà không quay đầu lại, hất hai bím tóc vừa thô vừa đen, nghênh ngang rời đi.Nhưng nhiều năm sau, bà vẫn quay về, đeo chiếc ba lô vải bố nặng trĩu, kéo theo mấy vali sách, phong trần mệt mỏi nhảy xuống từ sau xe tải.Không đứng vững, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất, là chú Vượng đang đợi ở cửa đưa tay đỡ bà.“Cảm ơn nha.” Bà cười không chút ngượng ngùng, nhét đống hành lý lộn xộn vào tay ông.Hai người đứng trước cổng trung tâm lúc đó còn khá mới, khi đó chữ viết trên biển tên chưa hề loang lổ, sơn cũng còn sáng bóng. Chữ là do ông từng chữ một viết lên, sơn cũng là do ông cầm bút lông từng nét từng nét quét lên.Bà vẫn tết hai bím tóc, chỉ là chúng đã dài hơn so với lúc rời đi, khuôn mặt bà cũng không còn vẻ trẻ con, đôi mắt đen láy lấp lánh muôn vàn ánh sao.Bà đánh giá ngôi trường chỉ có hơn ba mươi học sinh này, đi một vòng quanh sân giống như một vị lãnh đạo đến thị sát.“Đây là trường học của anh?”Chú Vượng cười, nói đúng vậy, đây là trường học của anh.Trong ánh mắt săm soi của bà, ông hỏi: “Sao em lại quay về? Không phải nói sau khi ra ngoài, sẽ không bao giờ quay lại nữa sao?”Bà quay đầu lại cười với ông, chớp chớp mắt nói đầy lý lẽ: “Em đến xem trường học của anh.”Những năm sau đó, bà luôn đuổi theo ông.Trong trường có người ốm, bà liền chạy đến trong đêm. Đường núi quá xa, bà liền tự học lái xe máy. Biết ông nghèo, bà tự bỏ tiền túi ra trả tiền thuốc, nhưng chưa bao giờ chịu nhận tiền của ông.“Em có tiền mà, em khám bệnh cho mọi người, mọi người đều sẽ trả tiền thuốc cho em. Anh nghèo như vậy, đừng có giả vờ hào phóng với em nữa!”Chú Vượng không có cách nào, đành cách ba ngày năm bữa đến nhà bà, giúp gia đình này gõ gõ đập đập, sửa cái này, vá cái kia.Khi ông làm những việc này, bà liền chớp mắt ở bên cạnh cười lén lút, đợi ông sửa xong rồi quay người lại, bà lại thu lại nụ cười, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, còn tỏ vẻ chê bai chỗ này nhìn, chỗ kia xem, nói anh có làm được không đấy, đừng không có bản lĩnh này lại còn ôm đồm việc.Không phải là không biết tâm ý của bà, nhưng khi bà đang tuổi xuân phơi phới, ông đã là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Thời đại đó ở trên núi, đàn ông ba mươi tuổi chưa kết hôn là loại người khác thường.Ông là một người đàn ông cô độc, sau lưng còn có cả một ngôi trường.Thời đại đó không có khái niệm giáo dục bắt buộc, cũng thiếu chính sách phúc lợi, vô số học sinh không nộp nổi học phí, không đủ ăn, để chúng đến trường học, ông chỉ có thể tự bỏ tiền túi ra, đến từng nhà thuyết phục ba mẹ của bọn trẻ.“Đến trường học đi, đến trường học là có cơm ăn, tôi không thu tiền, còn phát sách phát bút miễn phí cho chúng.”Ông thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, cùng với mấy “giáo viên” miễn cưỡng biết chữ cùng nhau trồng trọt, cùng nhau lên lớp, cùng nhau đến huyện thành du thuyết những người có thể tài trợ cho họ, còn vào kỳ nghỉ đông nghỉ hè một ngày làm mấy công việc.Ông như vậy không có tư cách lập gia đình, mà bà thì đang tuổi xuân phơi phới, lại là sinh viên Y khoa đầu tiên của vùng núi này.Một đêm sao sáng nọ, bà đuổi theo ra khỏi nhà gọi ông lại, nói Lạp Vượng, anh biết mà, anh biết em thích anh, đúng không?Đúng.“Em thể hiện còn chưa đủ rõ ràng sao? Luôn đợi anh mở lời, sao anh không mở lời?”Vì ông không thể mở lời.Ông không thể cho bà một cuộc sống ổn định, một cuộc hôn nhân hạnh phúc, ngay cả bản thân mình ông cũng không chăm sóc nổi, làm sao đi chăm sóc bà.Cô gái vẫn trừng đôi mắt to tròn, nói nhưng em không cần anh chăm sóc, em có thể tự chăm sóc mình.Chú Vượng không nói gì, lặng lẽ nhìn bà, hồi lâu mới nói: “Nhưng anh đã làm lỡ dở em quá nhiều.”Nếu không phải vì ông, bà căn bản sẽ không quay về núi.Bà từng nói bà là con ngựa hoang đã thoát cương, đã ra ngoài rồi sẽ không quay lại. Sinh viên Y khoa có chí ở bốn phương, vùng núi là nơi trở về tồi tệ nhất.Chú Vượng nói đi đi, đừng nán lại nữa, đến những khu vực phát triển hơn, đến những bệnh viện có điều kiện y tế tốt hơn, đi thực hành, đi học tập, đi ngắm nhìn thế giới mà em muốn ngắm, chứ không phải chỉ nhìn thấy một góc liền lại quay về ngồi đáy giếng.Ở đây không nhìn thấy được bầu trời rộng lớn, chỉ có tầm nhìn bị cản trở.Ông từ chối rất dứt khoát, đến mức cô gái kiêu ngạo như bà tức đến phát khóc, nhưng bà không rơi nước mắt, vẫn mở to đôi mắt tròn xoe, ngay cả chớp mắt cũng không dám, sợ chỉ cần chớp mắt nước mắt sẽ tuôn rơi.Bà nói: “Đi thì đi, Lạp Vượng, em đợi xem ngày anh hối hận!”Nhưng bà không biết, thật ra từ khi ông nói ra lời từ chối, ông đã bắt đầu hối hận. Nhưng hối hận không thể ngăn ông tiễn bà đi, bà xứng đáng với thế giới rộng lớn hơn.…Trong phòng khách mờ tối, bọn trẻ đều đang rơi nước mắt, ngay cả Thời Tự luôn điềm tĩnh kín đáo cũng không ngoại lệ, anh im lặng không nói gì, nhường không gian cho em trai em gái, bản thân chỉ đứng một bên nghiến chặt răng, cố gắng thu lại hơi nóng trong mắt.Chú Vượng lần lượt nhìn qua bọn trẻ, cuối cùng lại chỉ nhìn dì Phương.Một đời quá ngắn, ngắn đến mức khi chọn bọn trẻ, thì đã không có cách nào quan tâm đến một người khác.Một đời cũng quá dài, dài đến mức ông chỉ ngủ một giấc, tỉnh lại đã già nua.Ông nhìn hai bím tóc đã xen lẫn những sợi tóc bạc trắng, chúng không còn thô dài, ngược lại ảm đạm không ánh sáng, mảnh mai như đuôi chuột.Mà cô gái trong ký ức cũng không còn như xưa, khóe mắt bà đã có nếp nhăn, trên da cũng có những đốm nhỏ.Bà mở to đôi mắt tròn xoe, môi hơi hé mở, ngơ ngác nhìn ông.Trong tiếng củi lửa lách tách, chú Vượng nói với bà câu đầu tiên: “… Tôi chỉ ngủ một giấc, sao bà lại già thế này?”Vốn là muốn nói một câu đáng đánh để trêu bà cười, nhưng không ngờ mắt bà chớp một cái, nước mắt tuôn rơi.Xem ra không chỉ già rồi, mà còn trở nên yếu đuối, rõ ràng trước đây mắt trừng đến mức phát đau cũng không cho phép mình khóc, mà giờ đây chỉ một câu nói đùa, bà đã khóc không thành tiếng.Dì Phương vừa khóc, vừa đánh ông, nói ông sao dám nói tôi, soi gương đi, ông còn già hơn tôi nhiều.Ông dở khóc dở cười nói: “Được, được được, tôi già hơn.”“Vốn là thế.” Người phụ nữ vừa khóc vừa cười: “Tôi đây đã coi như là bảo dưỡng tốt rồi!”Đêm đó, cả nhà trong phòng khách vừa khóc vừa cười.Không ai nói những lời bi thương, họ đều báo tin vui không báo tin buồn, Đốn Châu nói mình đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, Trát Mỗ nói các anh trai đều đang dạy thêm cho cô, dì Phương nói mình kiên trì uống canxi, loãng xương đã đỡ hơn nhiều, Thời Tự…Thời Tự lặng lẽ đứng sau lưng em trai em gái, mỉm cười nghe mọi người nói chuyện, anh lại không nói gì, chỉ chăm chú nhìn ông lão.Chú Vượng đưa tay về phía anh, kéo anh lại gần.Thời Tự thuận thế ngồi xổm xuống, mặc cho ông lão xoa đầu mình, giống như mỗi đêm khi còn nhỏ vì ác mộng mà khóc tỉnh, chú Vượng ôm anh vào lòng ru ngủ.Anh là đứa con trai đầu tiên của chú Vượng.Mà chú Vượng là người cha duy nhất của anh.Thời gian có đôi bàn tay dịu dàng, có thể xoa dịu vết thương. Nhưng nó cũng quá vội vã, sự thay đổi của sinh mệnh thoáng chốc trôi qua.Họ đều không nhận ra, tốc độ nói chuyện của nhau nhanh hơn bình thường, không ai nhắc đến bệnh tình của chú Vượng, cũng không ai nhắc đến có lẽ sau một giấc ngủ ông sẽ lại trở thành đứa trẻ ngây ngô.Họ nhanh chóng nói về những đứa trẻ ở trung tâm, nói về Dự án Cầu Vồng, nói về Chúc Kim Hạ và Viên Phong, nói về Thứ Nhân và cuộc thi viết văn.Cuối cùng chú Vượng buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng mở mắt muốn nghe thêm.Mà bọn trẻ rõ ràng nhìn ra sự mệt mỏi của ông, lại còn rất không tinh ý tiếp tục nói, chỉ là tốc độ nói không biết từ lúc nào đã nhanh hơn.Nhìn dáng vẻ già nua của chú Vượng, cuối cùng là dì Phương không nỡ để ông tiếp tục chịu đựng, mới lên tiếng ngắt lời, nói được rồi được rồi, đi ngủ thôi, nhiều chuyện để lần sau nói.Nhưng lần sau là khi nào, không ai dám hỏi.Củi lửa lách tách cháy, thỉnh thoảng có tiếng nổ, trong tivi đã đang hát bài《Đêm nay khó quên》.Chú Vượng đưa tay về phía Thời Tự, dịu dàng cười, ông nói con cả, đưa ta lên lầu ngủ.Thời Tự cõng chú Vượng lên, vững vàng bước lên từng bậc thang, cảm nhận được ông lão dùng cánh tay gầy guộc nhẹ nhàng ôm lấy anh, trước mắt anh đột nhiên nóng hổi, từng hàng lệ cuồn cuộn chảy xuống.Chúng như nước sôi bỏng rát gò má anh, lại lặng lẽ tan biến trên bậc thang.Khi còn nhỏ, là chú Vượng cõng anh lên cầu thang, khi đó chú Vượng có một cơ thể khỏe mạnh, trong mắt anh, ông là người khổng lồ không gì không làm được.Anh luôn hỏi: “Khi nào con mới lớn, khi nào mới có sức lực như chú?”Chú Vượng cười trả lời: “Rất nhanh thôi, ngày đó rất nhanh sẽ đến.”Ngày đó quả thật đến rất nhanh, nhưng không ai nhắc nhở anh là thế giới này tuân theo định luật bảo toàn năng lượng, sự trưởng thành của đứa trẻ luôn đi kèm với sự già đi của cha mẹ.Một hạt giống mọc lên, liền có một cây đại thụ héo tàn.Thời Tự cảm nhận được sự yếu ớt trên đôi tay đó, nhớ lại trước đây cõng chú Vượng lên lầu, luôn phải không ngừng nhắc nhở ông ôm chặt, cẩn thận kẻo ngã, nhưng ông luôn không làm theo.Chỉ khi ở trạng thái tỉnh táo, ông mới chủ động ôm lấy anh.Chân Thời Tự khựng lại, lặng lẽ nhắm mắt, rõ ràng ông lão cũng rất có trọng lượng, anh lại hy vọng cầu thang dài thêm một chút, đêm dài thêm một chút, tốt nhất là cứ như vậy mà cõng chú Vượng đến cùng trời cuối đất..Đợi đến khi chú Vượng được dìu lên giường, mọi người đều đứng ở cửa nhìn, miệng nói chúc ngủ ngon, nhưng không ai muốn rời đi.Trước khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, chú Vượng để lại cuộc trò chuyện cuối cùng của đêm nay cho Thời Tự.Ông hơi khép mắt, vỗ nhẹ lên tay Thời Tự, nói: “Cô giáo Chúc kia, nghe có vẻ là một cô gái tốt.”Thời Tự khựng lại, có chút ngạc nhiên nhìn ông, một lúc lâu sau mới nói: “… Chú nghe ra rồi ạ?”Ông lão nhắm mắt, cười như một đứa trẻ tinh nghịch, khẽ hừ một tiếng từ mũi.“Cháu là do ta nuôi lớn, ta còn không nhìn ra tâm tư nhỏ bé của cháu sao?”Hai người cùng nhau cười, trước khi chú Vượng ngủ, như nói mơ nhẹ nhàng: “Tìm một ngày tốt lành, đưa con bé về gặp ta, ta phải tận mắt nhìn xem cô ấy trông như thế nào, rốt cuộc xinh đẹp đến mức nào, mà khiến đứa con trai lớn đã nhìn thấu hồng trần của ta mê mẩn đến thần hồn điên đảo…”Thời Tự thấp giọng nói: “Thật ra chú đã gặp rồi…”Chỉ là không nhớ mà thôi.Nhưng không sao cả. Nghe tiếng thở đều đặn của chú Vượng, Thời Tự cười, thầm nghĩ ông trời đã ưu ái anh như vậy, trong đêm Giao Thừa đưa đến khoảnh khắc đoàn viên, chắc hẳn cũng sẽ cho họ cơ hội, để chú Vượng gặp được người anh yêu, cũng để Chúc Kim Hạ nhận thức lại chú Vượng trong câu chuyện đó.Đêm đó, Thời Tự gửi cho Chúc Kim Hạ một tin nhắn dài, dài đến mức như một bức thư.Mở đầu tin nhắn là: [Chúc mừng năm mới, Chúc Kim Hạ, hôm nay anh đã gặp được chú Vượng.]Mà cuối tin nhắn, anh nói: [Rất cảm kích trong cuộc đời có hai người như vậy, một người vì anh mà định nghĩa tình yêu, một người là trải nghiệm tình yêu và là bài học cả đời của anh.]••••••••Lời tác giả:Chương sau gặp mặt ^^ Vì dung lượng không dài nữa, tôi đã không vội vàng viết quá nhiều, cứ từ từ thôi, có chút không nỡ. Đều có lì xì nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang

Số ký tự: 0