Đừng cắn
2024-08-21 11:23:17
Nụ hôn này của Phó Tây Linh, ban đầu chỉ là chạm nhẹ, thật nhẹ nhàng, vô cùng xấu xa, anh cố tình khơi dậy hơi thở hỗn loạn của Thời Chỉ. Đến khi thực sự bắt đầu, lại mang theo tính xâm lược, đầy dục vọng.
Chiếc ghế kéo đến để ngồi là kiểu bập bềnh giống chiếc sofa đơn. Thời Chỉ được ôm thật chặt, dường như dính sát vào cơ thể Phó Tây Linh. Cô run rẩy lắc lư không vững theo quán tính của ghế, nên chỉ đành chống tay vào bụng anh.
Lúc đầu, Thời Chỉ khá do dự, vì cho dù rèm cửa có kín đến mấy, trong phòng có tối đến đâu, thì hiện tại cũng là ban ngày. Ban ngày ban mặt, lại không hề uống rượu và đang ở trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo…
Quả thực là Thời Chỉ có do dự!
Tuy nhiên mặt sinh lý lại vô cùng thích cảm giác này, nó thật phấn khích, loạt chuỗi niềm vui sướng dần lan tỏa, đã nhanh chóng vượt qua sự tỉnh táo.
Cô ngả người ra sau, tách ra, sau đó đứng dậy ngồi khóa trên đùi Phó Tây Linh, giữ khuôn mặt anh, trông còn mạnh mẽ hơn cả anh, tiếp đến là một nụ hôn thật sâu.
Chóp mũi cọ xát, hơi thở hòa quyện, mỗi lần hai người hôn nhau, đều có chút giống như đang đánh nhau vậy, chẳng ai chịu nhường ai.
Thời Chỉ hiếu thắng hơn người, bình thường cô rất ít khi nói chuyện với mọi người xung quanh, cũng không mấy khi bày tỏ ý kiến của mình.
Nhưng hễ việc gì cô cảm thấy bản thân nắm chắc phần thắng, thì sẽ chẳng nhường nhịn bất cứ ai. Đến cả hôn cũng vậy, “anh cắn tôi một cái, được, tôi cũng cắn lại anh một cái”. Vì vậy, hôn mãi hôn mãi, đến cuối cùng lại quá mức cuồng nhiệt, và gần như nghẹt thở.
Phó Tây Linh dừng lại, dựa lưng vào ghế, nói: “Đừng cắn.”
Anh mỉm cười, hỏi cô, tại sao luôn thích cắn người như vậy? Hơi thở của Phó Tây Linh đã có phần không ổn định, Thời Chỉ nhìn anh chằm chằm, thấy môi anh hơi có vệt máu.
Trong không khí ngập tràn mùi thuốc, sau khi hơi thở đã chậm lại, cô mới lên tiếng: “Thuốc trên lưng anh dính hết lên ghế rồi.”
“Không sao, chất liệu vải tương đối đặc biệt, lần trước bạn tôi ngồi trên đó ăn que cay, dính đầy dầu mà vẫn lau sạch được.”
Thời Chỉ cảm thấy con người Phó Tây Linh rất có chừng mực, và tương đối lịch thiệp trong vấn đề này.
Hôn là hôn, chỉ cần cô không có thêm bất cứ hành động nào khác, thì bất luận có hôn thế nào, anh cũng không quấn lấy cô để tiếp tục làm điều gì khác.
Điểm này khiến Thời Chỉ rất hài lòng, cô rời khỏi đùi anh, tâm trạng khá tốt, bèn nói thẳng: “Vậy tôi về nhé.”
Dứt lời, cổ tay lại bị kéo lấy, Phó Tây Linh cũng đứng lên theo, anh kéo Thời Chỉ đến phòng bếp, cho cô xem mấy chiếc bình giữ nhiệt màu xám đậm đang đặt trên bàn bếp.
“Nhiều đồ quá, tôi ăn một mình không hết.”
Phó Tây Linh siết chặt cổ tay Thời Chỉ, ý muốn nói, dù sao thì cô về rồi cũng cần ăn cơm, không bằng ở đây giúp anh giải quyết một chút.
Thời Chỉ không trả lời thẳng vào vấn đề: “Anh mặc áo vào đi.”
Phó Tây Linh hiểu ý, nên tươi cười rất lâu: “Tôi phát hiện ra cô lật mặt còn hơn lật bánh tráng nhé, dùng xong rồi là ném đi luôn à?”
Dù sao thì Phó Tây Linh cũng là người vừa mới nằm viện, nên đồ ăn gửi đến đều là những món thanh đạm. Thời Chỉ thích ăn cay, nên không mấy hứng thú với những món như cá Vược hấp, măng xào tôm nõn, hay trứng hấp thịt đậu bắp. Ngay cả gà cũng là kiểu hấp cùng hạt dẻ.
Tuy nhiên, món sườn nấu với thổ hoàng kỳ lại rất ngon, đột nhiên Thời Chỉ nhớ đến câu “một người bạn ăn que cay” khi nãy Phó Tây Linh nói, bèn cau mày: “Món canh này là ai làm thế?”
Phó Tây Linh đang cầm muỗng canh, múc cho Thời Chỉ thêm mấy miếng sườn và thổ hoàng kỳ: “Cô Trịnh Thanh Mạn.”
Là con gái?
Thời Chỉ bất mãn đặt thìa xuống, khoanh tay lại: “Phó Tây Linh.”
Cô cảm thấy việc này có phần quá đáng. Với điều kiện của Phó Tây Linh, đương nhiên có thể có đủ loại con gái vây quanh, mà trông anh cũng có vẻ không giống kiểu người trung thực.
Nhưng mang đồ ăn mà cô gái khác tận tâm chuẩn bị ra cho cô ăn, thì loại hành vi này thực sự rất tệ trong mắt cô.
“Ăn đi bà cô tổ của tôi ơi, Trịnh Thanh Mạn là mẹ tôi, cần tôi cho cô xem thẻ căn cước của bà ấy không?”
Chẳng phải gia đình có tiền đều thuê người nấu nướng sao?
Có lẽ do biểu hiện của cô quá rõ rệt, nên Phó Tây Linh đã triển khai luôn chủ đề đó, nói thêm vài câu. Anh nói mẹ anh là người miền Nam, rất có tài hầm canh, và thực sự giỏi việc đó. Nhưng hiện tại không mấy khi vào bếp, lần gần đây nhất bà ấy nấu nướng là khi ba anh chơi golf bị trẹo lưng.
Nếu không phải anh bị bệnh, thì rất khó nếm được tay nghề của quý cô Trịnh Thanh Mạn.
“Hôm nay khá ổn, là món canh sườn, mấy ngày trước ở nhà, ngày nào bà ấy cũng hầm canh óc heo với củ thiên ma cho tôi, tôi cũng phục luôn rồi!”
Cả hai đều không đề cập đến nụ hôn điên cuồng khi nãy, cũng chẳng đưa ra bất cứ định nghĩa nào cho hành vi ấy, thay vào đó là nói về chuyện công việc của Thời Chỉ.
Phó Tây Linh hỏi cô: “Khi nãy cô hỏi, rằng tôi có giúp đỡ gì cho công việc của cô không là có ý gì?”
Thời Chỉ kể chuyện mình đã gặp Phó Thiến, cô cố ý không nói cả tên của đối phương, mà chỉ nói mình gặp “sếp Phó”. Cô ta đặc biệt chú ý đến cô, thậm chí còn bỏ qua buổi phỏng vấn cuối cùng để cho cô cơ hội làm việc.
Dường như Phó Tây Linh không hề hay biết về những chuyện cô gặp phải, đồng thời không đồng tình: “Cô chạy đến công ty nào để tìm việc thế? Gặp cả họ hàng của tôi sao?”
“Không phải họ Phó của anh.” [1]
Phó Tây Linh rũ mi ngẫm nghĩ hai giây, sau đó nói luôn ra tên công ty đó: “Cô đã gặp Phó Thiến?”
“Ừm.”
Bản thân Thời Chỉ vẫn có chút do dự, cô cho Phó Tây Linh xem mấy email mà mình nhận được: “Nếu là anh, anh cảm thấy bên nào tốt hơn?”
Mấy công ty này đều có ưu và nhược điểm riêng, Thời Chỉ cũng đã tự tìm hiểu thông tin và cho ra được cân nhắc đại khái, cô hỏi Phó Tây Linh chủ yếu là vì Phó Thiến.
Đó là một lựa chọn không nằm trong kế hoạch của Thời Chỉ, mà về cơ bản thì điểm do dự đều nằm trên người Phó Thiến.
Phó Tây Linh là người thông minh, anh biết cô đang nghĩ gì. Anh không đề cập đến những công ty khác, mà chỉ nói với cô về con người Phó Thiến: “Phó Thiến là Tổng giám đốc khu vực Trung, Bắc của Tập đoàn Hưng Vinh, tôi từng gặp cô ta vài lần tại các sự kiện, là một người rất giỏi giang.”
Ở cấp độ doanh nghiệp như Tập đoàn Hưng Vinh, bất kỳ ai có thể trở thành Giám đốc bộ phận của một khu vực nhất định đều là một trong những người giỏi nhất.
Phó Thiến đã vượt qua các đối thủ cạnh tranh và vươn lên làm lãnh đạo cấp cao của công ty khi mới ngoài ba mươi. Hiện cô ta đang nắm giữ hai chức vụ và là người phụ trách chính khu vực Trung, Bắc.
“Nếu sau này cô tiếp xúc với nhiều mối quan hệ hơn, có thể sẽ nghe được vài tin đồn liên quan đến Phó Thiến. Nói Phó Thiến dùng “mưu hèn kế bẩn” để thăng chức, không kết hôn cũng chẳng sinh con là vì sau lưng có người, về vấn đề này, tôi khuyên cô không nên tin.”
Xem ra, Phó Tây Linh quen ăn những món thanh đạm hơn là mấy món tôm hùm đất cay tê, hoặc cua cay. Anh đặt đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng, không cẩn thận chạm vào vị trí bị Thời Chỉ cắn, bèn nheo mắt xuýt xoa một tiếng.
Thời Chỉ không “trúng kế” này của anh, người bị đập đến chấn động não nhẹ vẫn có thể chịu đựng mà chẳng hé răng một lời, giờ rách tí da ở môi lại mỏng manh vậy sao?
Cô gõ hai cái lên bàn: “Tại sao anh lại cho rằng tôi sẽ có cơ hội nghe những tin đồn đó?”
“Bởi vì khả năng cao cô sẽ chọn Phó Thiến.”
Quả đúng là Thời Chỉ nghiêng về hướng này. Chỉ có điều, qua buổi phỏng vấn cuối cùng tại một công ty, họ đã nghiên cứu sơ yếu lý lịch của Thời Chỉ và vô cùng hài lòng về bài phát biểu của cô.
Nói theo một khía cạnh nào đó, đây được coi là sự công nhận về năng lực của cô, còn phía bên Phó Thiến lại không như vậy. Nếu Phó Tây Linh không “góp công” vào đó, vậy thì nguyên nhân tại sao Phó Thiến chọn cô, thì hiện tại vẫn chưa biết được.
Không thể làm rõ, đồng nghĩa với rủi ro càng cao, tuy nhiên cũng có cả lợi ích. Được làm việc trực tiếp với đội ngũ Tổng giám đốc khu vực, đó chắc chắn là điểm khởi đầu cao hơn trong sự nghiệp của bản thân và cũng có thể học hỏi được nhiều hơn…
Rốt cuộc có nên cược một ván không?
“Tôi cảm thấy tính cách của cô và Phó Thiến rất hợp nhau, thực ra có thể thử xem sao.”
“Vậy thì khả năng quản lý rủi ro của tôi cũng được nâng cao, theo anh, lý do Phó Thiến chọn tôi là gì?”
Chẳng lẽ lại vì mấy câu dối lòng như “có tính kiên nhẫn”, “có khả năng làm việc nhóm” mà cô viết trong sơ yếu lý lịch, đã gây ấn tượng với vị sếp nữ trông có vẻ hành sự rất kiên quyết này?
Thật nực cười…
“Thời Chỉ, cô có tin có người chỉ cần nhìn một cái là có thể quyết định duyên phận không?”
Thời Chỉ rất thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy: “Đã từng tin.”
Phó Tây Linh không nói nên lời, liếc nhìn cô một cái, anh hơi dừng lại, có lẽ cũng biết người mà cô “từng tin” là ai. Nhưng anh không chuyển chủ đề sang Thẩm Gia, mà vẫn tiếp tục nói đôi điều về Phó Thiến.
Phó Tây Linh đánh giá rất cao Phó Thiến, nói xong bèn ném khăn ăn vào thùng rác dưới chân: “Ngoài ra thì, áo của cô bẩn rồi, có cần thay không?”
Thời Chỉ mặc áo phông ngắn tay, tối màu, có lẽ khi nãy lúc hôn Phó Tây Linh đã bị dính thuốc trên người anh, trước ngực có vài vết bẩn trông như kem đánh răng hay kẹo cao su vậy.
Thay vì mượn áo của Phó Tây Linh, cô đã cởi luôn chiếc áo phông ra, chỉ mặc quần jean và áo ba lỗ thể thao, đi đến bồn rửa tay, bóp chút nước rửa tay lên mặt vải rồi nhẹ nhàng chà xát.
Phó Tây Linh không biết Thời Chỉ đang nghĩ gì, nên chẳng lên tiếng trong đúng hai phút, sau khi cô giặt sạch vết bẩn, anh mới hỏi: “Tối nay có định rời đi nữa không?”
“Áo khô thì đi.”
Anh mỉm cười với cô: “Cô đến thăm bệnh nhân hay đến để lợi dụng bệnh nhân thế hả?”
Ban đầu quyết định đến đây, quả thực là Thời Chỉ chỉ muốn xem xem tình trạng sức khỏe của Phó Tây Linh ra sao. Dù gì thì anh cũng vì đến quán bar lấy đồ cùng cô, rồi lại chặn chiếc ghế cho cô nên mới bị thương, nên chỉ cần nhân tính còn đó, thì sẽ không đến độ hoàn toàn chẳng chút lo lắng.
Nào ngờ, sự tình sẽ phát triển thành ra thế này? Về việc này, Thời Chỉ hoàn toàn đuối lý.
Cô tay không đến thăm nhà, sau khi vào cửa lại ăn trái cây, ăn cơm ăn canh nhà anh, hỏi anh một đống ý kiến liên quan đến công việc, lại còn ôm anh hôn cả buổi nữa. Quả đúng là có chút chút lợi dụng Phó Tây Linh rồi!
Thời Chỉ không có thói quen cúi đầu thể hiện sự yếu đuối với người khác, cô cứng miệng, né tránh: “Anh thì gọi gì là bệnh nhân, đã khỏi rồi còn gì.”
“Cái này thì đúng.”
Phó Tây Linh dọn dụng cụ ăn uống vào máy rửa bát: “Hôm nay cô ở lại đây với tôi đi, ngày mai tôi đưa cô về, vừa hay tôi có việc cần đến Đại học B.”
Nước ấm gột sạch bọt trên áo, Thời Chỉ cảm thấy kỳ lạ ở chỗ: “Tại sao anh suốt ngày chạy đến trường tôi thế?”
“Tôi có một người bạn học Thạc sĩ tại trường Đại học B, học sắp phát điên đến nơi rồi. Một tháng có thể tụt mất vài kí, nếu không đến cho cậu ta ăn uống định kỳ, tôi e là cậu ta sẽ bị suy dinh dưỡng mất.”
Thời Chỉ ngước mắt lên nhìn khi anh nói câu “một người bạn”, từ góc này có thể nhìn thấy Phó Tây Linh ở chiếc gương phía trước. Mang theo chút tò mò, cũng có phần muốn trêu chọc anh công tử đào hoa này, như muốn nói “anh có nhiều bạn (nữ) quá nhỉ!”. [2]
Dù sao thì hôm nay cũng là cuối tuần, lại chẳng phải lên lớp, nên Thời Chỉ cũng không vội về trường. Nếu đã có “xe tiện đường” để đi ké, đương nhiên sẽ thoải mái hơn nhiều so với ngồi xe buýt.
Vì cô chẳng kiên quyết rời đi, nên không cần mượn máy sấy để sấy áo, bèn đi thẳng ra ban công nhà Phó Tây Linh, tìm cái móc để phơi áo.
Phó Tây Linh hỏi Thời Chỉ: “Cần tôi cho cô mượn áo mặc không?”
Nếu Phó Tây Linh có vẻ lắm “bạn bè” như vậy, thì Thời Chỉ cũng chẳng cần mang gánh nặng tâm lý nữa. Cảm thấy mình có thể giống như trước đây, cứ hôn cho đã là được, không cần chịu trách nhiệm.
Nghĩ vậy, cô bèn thoải mái dang rộng cánh tay, khoe khoang cơ thể của mình, và nói với giọng đầy khiêu khích: “Sao nào, không mặc, liệu anh có giữ mình được không?”
Phó Tây Linh bật cười: “Giữ được! Nhưng tôi định chụp ảnh bạn gái gửi cho gia đình, cô có chắc sẽ để vậy mà chụp không?”
“Mặc áo đã rồi chụp.”
Thời Chỉ quay người đi vào phòng thay đồ, khi đi ngang qua mấy bó hoa mà Phó Tây Linh nhận được, cô còn đi chậm lại, liếc nhìn vài cái. Hoa đẹp ghê, trông rất khác so với những bó hoa đơn giản mà các bạn trong trường bán bên lề đường, nhìn giấy gói đã thấy rất cao cấp rồi. Có điều cô chẳng mấy hứng thú với mấy bó hồng chất đống phía sau, chỉ liếc một cái rồi rời đi.
Thời Chỉ muốn tìm đồ mặc ở nhà để thay, còn Phó Tây Linh thì đứng dựa ngoài cửa nói chuyện với cô: “Cô có thành kiến gì với hoa hồng sao?”
“Có thể coi là vậy.”
“Nói nghe coi.”
Thực ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát, từ nhỏ tới lớn có không ít các chàng trai theo đuổi Thời Chỉ, trong số những đối tượng theo đuổi đó, có tới vài người luôn khiến cô phiền phúc lại luôn tặng hoa hồng cho cô.
Ghét ai ghét cả đường đi lối về!
Người mà mình ghét lại luôn có yếu tố “hoa hồng” trong những hành động khó chịu của họ, dần dần, Thời Chỉ cũng bắt đầu không thích hoa hồng.
Ở đại học cũng từng xảy ra một lần, một đàn anh khóa trên đột ngột tỏ tình, đối phương mua chín mươi chín đóa hồng đứng dưới lầu ký túc, cầm loa kêu tên Thời Chỉ, nói đủ loại lời tình tứ.
Có lẽ anh ta cảm thấy mình đẹp trai, nên kiếm thêm vài người anh em đến cùng hò cùng hét, như quay trở về với tổ tiên của loài người hết gào lại thét, cuối cùng là bị dì quản lý ký túc đuổi đi.
Thời điểm đó, Thời Chỉ vừa mới vào năm nhất, vốn dĩ trong nhóm tân sinh viên, nếu ai đó có ngoại hình nổi bật cũng sẽ bị chú ý, nhưng không đến mức làm phiền. Và chẳng biết sự kiện “chín mươi chín đóa hồng” bị lan truyền từ kênh nào, đã khiến Thời Chỉ bỗng chốc “nổi tiếng”.
Ở trường, thậm chí là ngoài trường đều có học sinh nam để ý đến Thời Chỉ, có thể có người cảm thấy cô khó tán, nảy sinh lòng muốn thử thách, sau đó lại càng theo đuổi ác liệt hơn.
Nhưng càng như vậy, Thời Chỉ lại càng cảm thấy khó chịu, hiện tại nghĩ lại việc đó, cô vẫn vô cùng bực bội. Cô lấy đồ ngủ trong tủ của Phó Tây Linh ra, nhưng chỉ mặc áo, chẳng cần cởi cúc mà xỏ luôn vào.
Đến khi thò đầu ra khỏi cổ áo, cô vẫn còn cau mày: “Uổng phí cái đẹp.”
“Cái gì uổng phí cái đẹp?”
Thời Chỉ nhận xét về đàn anh khóa trên tặng hoa hồng theo cách phô trương kia: “Nếu không xét về hành vi, thì thực ra anh ta cũng khá đẹp trai, nhưng hành sự lại như thể bị kẹp đầu vào cửa vậy.”
Thời Chỉ nói một người khác giới “cũng khá đẹp trai”, có nghĩa là kiểu ngoại hình đó đã lọt vào mắt cô.
Khi Thời Chỉ ra khỏi phòng thay đồ, Phó Tây Linh liền vươn tay, giúp cô kéo góc áo bị cuộn sau lưng xuống.
Anh uốn cong ngón trỏ, khẽ chạm đốt ngón tay thứ hai vào xương sống cô: “Cũng khá đẹp trai, trông như thế nào vậy?”[1] Cũng là họ Phó, nhưng chữ Phó khác họ Phó của Phó Tây Linh.
[2] Anh ấy, cô ấy… viết khác nhau nhưng phát âm giống nhau, nên Thời Chỉ không biết anh Nồm nói “người bạn của tôi” là bạn trai hay bạn gái.
Chiếc ghế kéo đến để ngồi là kiểu bập bềnh giống chiếc sofa đơn. Thời Chỉ được ôm thật chặt, dường như dính sát vào cơ thể Phó Tây Linh. Cô run rẩy lắc lư không vững theo quán tính của ghế, nên chỉ đành chống tay vào bụng anh.
Lúc đầu, Thời Chỉ khá do dự, vì cho dù rèm cửa có kín đến mấy, trong phòng có tối đến đâu, thì hiện tại cũng là ban ngày. Ban ngày ban mặt, lại không hề uống rượu và đang ở trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo…
Quả thực là Thời Chỉ có do dự!
Tuy nhiên mặt sinh lý lại vô cùng thích cảm giác này, nó thật phấn khích, loạt chuỗi niềm vui sướng dần lan tỏa, đã nhanh chóng vượt qua sự tỉnh táo.
Cô ngả người ra sau, tách ra, sau đó đứng dậy ngồi khóa trên đùi Phó Tây Linh, giữ khuôn mặt anh, trông còn mạnh mẽ hơn cả anh, tiếp đến là một nụ hôn thật sâu.
Chóp mũi cọ xát, hơi thở hòa quyện, mỗi lần hai người hôn nhau, đều có chút giống như đang đánh nhau vậy, chẳng ai chịu nhường ai.
Thời Chỉ hiếu thắng hơn người, bình thường cô rất ít khi nói chuyện với mọi người xung quanh, cũng không mấy khi bày tỏ ý kiến của mình.
Nhưng hễ việc gì cô cảm thấy bản thân nắm chắc phần thắng, thì sẽ chẳng nhường nhịn bất cứ ai. Đến cả hôn cũng vậy, “anh cắn tôi một cái, được, tôi cũng cắn lại anh một cái”. Vì vậy, hôn mãi hôn mãi, đến cuối cùng lại quá mức cuồng nhiệt, và gần như nghẹt thở.
Phó Tây Linh dừng lại, dựa lưng vào ghế, nói: “Đừng cắn.”
Anh mỉm cười, hỏi cô, tại sao luôn thích cắn người như vậy? Hơi thở của Phó Tây Linh đã có phần không ổn định, Thời Chỉ nhìn anh chằm chằm, thấy môi anh hơi có vệt máu.
Trong không khí ngập tràn mùi thuốc, sau khi hơi thở đã chậm lại, cô mới lên tiếng: “Thuốc trên lưng anh dính hết lên ghế rồi.”
“Không sao, chất liệu vải tương đối đặc biệt, lần trước bạn tôi ngồi trên đó ăn que cay, dính đầy dầu mà vẫn lau sạch được.”
Thời Chỉ cảm thấy con người Phó Tây Linh rất có chừng mực, và tương đối lịch thiệp trong vấn đề này.
Hôn là hôn, chỉ cần cô không có thêm bất cứ hành động nào khác, thì bất luận có hôn thế nào, anh cũng không quấn lấy cô để tiếp tục làm điều gì khác.
Điểm này khiến Thời Chỉ rất hài lòng, cô rời khỏi đùi anh, tâm trạng khá tốt, bèn nói thẳng: “Vậy tôi về nhé.”
Dứt lời, cổ tay lại bị kéo lấy, Phó Tây Linh cũng đứng lên theo, anh kéo Thời Chỉ đến phòng bếp, cho cô xem mấy chiếc bình giữ nhiệt màu xám đậm đang đặt trên bàn bếp.
“Nhiều đồ quá, tôi ăn một mình không hết.”
Phó Tây Linh siết chặt cổ tay Thời Chỉ, ý muốn nói, dù sao thì cô về rồi cũng cần ăn cơm, không bằng ở đây giúp anh giải quyết một chút.
Thời Chỉ không trả lời thẳng vào vấn đề: “Anh mặc áo vào đi.”
Phó Tây Linh hiểu ý, nên tươi cười rất lâu: “Tôi phát hiện ra cô lật mặt còn hơn lật bánh tráng nhé, dùng xong rồi là ném đi luôn à?”
Dù sao thì Phó Tây Linh cũng là người vừa mới nằm viện, nên đồ ăn gửi đến đều là những món thanh đạm. Thời Chỉ thích ăn cay, nên không mấy hứng thú với những món như cá Vược hấp, măng xào tôm nõn, hay trứng hấp thịt đậu bắp. Ngay cả gà cũng là kiểu hấp cùng hạt dẻ.
Tuy nhiên, món sườn nấu với thổ hoàng kỳ lại rất ngon, đột nhiên Thời Chỉ nhớ đến câu “một người bạn ăn que cay” khi nãy Phó Tây Linh nói, bèn cau mày: “Món canh này là ai làm thế?”
Phó Tây Linh đang cầm muỗng canh, múc cho Thời Chỉ thêm mấy miếng sườn và thổ hoàng kỳ: “Cô Trịnh Thanh Mạn.”
Là con gái?
Thời Chỉ bất mãn đặt thìa xuống, khoanh tay lại: “Phó Tây Linh.”
Cô cảm thấy việc này có phần quá đáng. Với điều kiện của Phó Tây Linh, đương nhiên có thể có đủ loại con gái vây quanh, mà trông anh cũng có vẻ không giống kiểu người trung thực.
Nhưng mang đồ ăn mà cô gái khác tận tâm chuẩn bị ra cho cô ăn, thì loại hành vi này thực sự rất tệ trong mắt cô.
“Ăn đi bà cô tổ của tôi ơi, Trịnh Thanh Mạn là mẹ tôi, cần tôi cho cô xem thẻ căn cước của bà ấy không?”
Chẳng phải gia đình có tiền đều thuê người nấu nướng sao?
Có lẽ do biểu hiện của cô quá rõ rệt, nên Phó Tây Linh đã triển khai luôn chủ đề đó, nói thêm vài câu. Anh nói mẹ anh là người miền Nam, rất có tài hầm canh, và thực sự giỏi việc đó. Nhưng hiện tại không mấy khi vào bếp, lần gần đây nhất bà ấy nấu nướng là khi ba anh chơi golf bị trẹo lưng.
Nếu không phải anh bị bệnh, thì rất khó nếm được tay nghề của quý cô Trịnh Thanh Mạn.
“Hôm nay khá ổn, là món canh sườn, mấy ngày trước ở nhà, ngày nào bà ấy cũng hầm canh óc heo với củ thiên ma cho tôi, tôi cũng phục luôn rồi!”
Cả hai đều không đề cập đến nụ hôn điên cuồng khi nãy, cũng chẳng đưa ra bất cứ định nghĩa nào cho hành vi ấy, thay vào đó là nói về chuyện công việc của Thời Chỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Tây Linh hỏi cô: “Khi nãy cô hỏi, rằng tôi có giúp đỡ gì cho công việc của cô không là có ý gì?”
Thời Chỉ kể chuyện mình đã gặp Phó Thiến, cô cố ý không nói cả tên của đối phương, mà chỉ nói mình gặp “sếp Phó”. Cô ta đặc biệt chú ý đến cô, thậm chí còn bỏ qua buổi phỏng vấn cuối cùng để cho cô cơ hội làm việc.
Dường như Phó Tây Linh không hề hay biết về những chuyện cô gặp phải, đồng thời không đồng tình: “Cô chạy đến công ty nào để tìm việc thế? Gặp cả họ hàng của tôi sao?”
“Không phải họ Phó của anh.” [1]
Phó Tây Linh rũ mi ngẫm nghĩ hai giây, sau đó nói luôn ra tên công ty đó: “Cô đã gặp Phó Thiến?”
“Ừm.”
Bản thân Thời Chỉ vẫn có chút do dự, cô cho Phó Tây Linh xem mấy email mà mình nhận được: “Nếu là anh, anh cảm thấy bên nào tốt hơn?”
Mấy công ty này đều có ưu và nhược điểm riêng, Thời Chỉ cũng đã tự tìm hiểu thông tin và cho ra được cân nhắc đại khái, cô hỏi Phó Tây Linh chủ yếu là vì Phó Thiến.
Đó là một lựa chọn không nằm trong kế hoạch của Thời Chỉ, mà về cơ bản thì điểm do dự đều nằm trên người Phó Thiến.
Phó Tây Linh là người thông minh, anh biết cô đang nghĩ gì. Anh không đề cập đến những công ty khác, mà chỉ nói với cô về con người Phó Thiến: “Phó Thiến là Tổng giám đốc khu vực Trung, Bắc của Tập đoàn Hưng Vinh, tôi từng gặp cô ta vài lần tại các sự kiện, là một người rất giỏi giang.”
Ở cấp độ doanh nghiệp như Tập đoàn Hưng Vinh, bất kỳ ai có thể trở thành Giám đốc bộ phận của một khu vực nhất định đều là một trong những người giỏi nhất.
Phó Thiến đã vượt qua các đối thủ cạnh tranh và vươn lên làm lãnh đạo cấp cao của công ty khi mới ngoài ba mươi. Hiện cô ta đang nắm giữ hai chức vụ và là người phụ trách chính khu vực Trung, Bắc.
“Nếu sau này cô tiếp xúc với nhiều mối quan hệ hơn, có thể sẽ nghe được vài tin đồn liên quan đến Phó Thiến. Nói Phó Thiến dùng “mưu hèn kế bẩn” để thăng chức, không kết hôn cũng chẳng sinh con là vì sau lưng có người, về vấn đề này, tôi khuyên cô không nên tin.”
Xem ra, Phó Tây Linh quen ăn những món thanh đạm hơn là mấy món tôm hùm đất cay tê, hoặc cua cay. Anh đặt đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng, không cẩn thận chạm vào vị trí bị Thời Chỉ cắn, bèn nheo mắt xuýt xoa một tiếng.
Thời Chỉ không “trúng kế” này của anh, người bị đập đến chấn động não nhẹ vẫn có thể chịu đựng mà chẳng hé răng một lời, giờ rách tí da ở môi lại mỏng manh vậy sao?
Cô gõ hai cái lên bàn: “Tại sao anh lại cho rằng tôi sẽ có cơ hội nghe những tin đồn đó?”
“Bởi vì khả năng cao cô sẽ chọn Phó Thiến.”
Quả đúng là Thời Chỉ nghiêng về hướng này. Chỉ có điều, qua buổi phỏng vấn cuối cùng tại một công ty, họ đã nghiên cứu sơ yếu lý lịch của Thời Chỉ và vô cùng hài lòng về bài phát biểu của cô.
Nói theo một khía cạnh nào đó, đây được coi là sự công nhận về năng lực của cô, còn phía bên Phó Thiến lại không như vậy. Nếu Phó Tây Linh không “góp công” vào đó, vậy thì nguyên nhân tại sao Phó Thiến chọn cô, thì hiện tại vẫn chưa biết được.
Không thể làm rõ, đồng nghĩa với rủi ro càng cao, tuy nhiên cũng có cả lợi ích. Được làm việc trực tiếp với đội ngũ Tổng giám đốc khu vực, đó chắc chắn là điểm khởi đầu cao hơn trong sự nghiệp của bản thân và cũng có thể học hỏi được nhiều hơn…
Rốt cuộc có nên cược một ván không?
“Tôi cảm thấy tính cách của cô và Phó Thiến rất hợp nhau, thực ra có thể thử xem sao.”
“Vậy thì khả năng quản lý rủi ro của tôi cũng được nâng cao, theo anh, lý do Phó Thiến chọn tôi là gì?”
Chẳng lẽ lại vì mấy câu dối lòng như “có tính kiên nhẫn”, “có khả năng làm việc nhóm” mà cô viết trong sơ yếu lý lịch, đã gây ấn tượng với vị sếp nữ trông có vẻ hành sự rất kiên quyết này?
Thật nực cười…
“Thời Chỉ, cô có tin có người chỉ cần nhìn một cái là có thể quyết định duyên phận không?”
Thời Chỉ rất thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy: “Đã từng tin.”
Phó Tây Linh không nói nên lời, liếc nhìn cô một cái, anh hơi dừng lại, có lẽ cũng biết người mà cô “từng tin” là ai. Nhưng anh không chuyển chủ đề sang Thẩm Gia, mà vẫn tiếp tục nói đôi điều về Phó Thiến.
Phó Tây Linh đánh giá rất cao Phó Thiến, nói xong bèn ném khăn ăn vào thùng rác dưới chân: “Ngoài ra thì, áo của cô bẩn rồi, có cần thay không?”
Thời Chỉ mặc áo phông ngắn tay, tối màu, có lẽ khi nãy lúc hôn Phó Tây Linh đã bị dính thuốc trên người anh, trước ngực có vài vết bẩn trông như kem đánh răng hay kẹo cao su vậy.
Thay vì mượn áo của Phó Tây Linh, cô đã cởi luôn chiếc áo phông ra, chỉ mặc quần jean và áo ba lỗ thể thao, đi đến bồn rửa tay, bóp chút nước rửa tay lên mặt vải rồi nhẹ nhàng chà xát.
Phó Tây Linh không biết Thời Chỉ đang nghĩ gì, nên chẳng lên tiếng trong đúng hai phút, sau khi cô giặt sạch vết bẩn, anh mới hỏi: “Tối nay có định rời đi nữa không?”
“Áo khô thì đi.”
Anh mỉm cười với cô: “Cô đến thăm bệnh nhân hay đến để lợi dụng bệnh nhân thế hả?”
Ban đầu quyết định đến đây, quả thực là Thời Chỉ chỉ muốn xem xem tình trạng sức khỏe của Phó Tây Linh ra sao. Dù gì thì anh cũng vì đến quán bar lấy đồ cùng cô, rồi lại chặn chiếc ghế cho cô nên mới bị thương, nên chỉ cần nhân tính còn đó, thì sẽ không đến độ hoàn toàn chẳng chút lo lắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nào ngờ, sự tình sẽ phát triển thành ra thế này? Về việc này, Thời Chỉ hoàn toàn đuối lý.
Cô tay không đến thăm nhà, sau khi vào cửa lại ăn trái cây, ăn cơm ăn canh nhà anh, hỏi anh một đống ý kiến liên quan đến công việc, lại còn ôm anh hôn cả buổi nữa. Quả đúng là có chút chút lợi dụng Phó Tây Linh rồi!
Thời Chỉ không có thói quen cúi đầu thể hiện sự yếu đuối với người khác, cô cứng miệng, né tránh: “Anh thì gọi gì là bệnh nhân, đã khỏi rồi còn gì.”
“Cái này thì đúng.”
Phó Tây Linh dọn dụng cụ ăn uống vào máy rửa bát: “Hôm nay cô ở lại đây với tôi đi, ngày mai tôi đưa cô về, vừa hay tôi có việc cần đến Đại học B.”
Nước ấm gột sạch bọt trên áo, Thời Chỉ cảm thấy kỳ lạ ở chỗ: “Tại sao anh suốt ngày chạy đến trường tôi thế?”
“Tôi có một người bạn học Thạc sĩ tại trường Đại học B, học sắp phát điên đến nơi rồi. Một tháng có thể tụt mất vài kí, nếu không đến cho cậu ta ăn uống định kỳ, tôi e là cậu ta sẽ bị suy dinh dưỡng mất.”
Thời Chỉ ngước mắt lên nhìn khi anh nói câu “một người bạn”, từ góc này có thể nhìn thấy Phó Tây Linh ở chiếc gương phía trước. Mang theo chút tò mò, cũng có phần muốn trêu chọc anh công tử đào hoa này, như muốn nói “anh có nhiều bạn (nữ) quá nhỉ!”. [2]
Dù sao thì hôm nay cũng là cuối tuần, lại chẳng phải lên lớp, nên Thời Chỉ cũng không vội về trường. Nếu đã có “xe tiện đường” để đi ké, đương nhiên sẽ thoải mái hơn nhiều so với ngồi xe buýt.
Vì cô chẳng kiên quyết rời đi, nên không cần mượn máy sấy để sấy áo, bèn đi thẳng ra ban công nhà Phó Tây Linh, tìm cái móc để phơi áo.
Phó Tây Linh hỏi Thời Chỉ: “Cần tôi cho cô mượn áo mặc không?”
Nếu Phó Tây Linh có vẻ lắm “bạn bè” như vậy, thì Thời Chỉ cũng chẳng cần mang gánh nặng tâm lý nữa. Cảm thấy mình có thể giống như trước đây, cứ hôn cho đã là được, không cần chịu trách nhiệm.
Nghĩ vậy, cô bèn thoải mái dang rộng cánh tay, khoe khoang cơ thể của mình, và nói với giọng đầy khiêu khích: “Sao nào, không mặc, liệu anh có giữ mình được không?”
Phó Tây Linh bật cười: “Giữ được! Nhưng tôi định chụp ảnh bạn gái gửi cho gia đình, cô có chắc sẽ để vậy mà chụp không?”
“Mặc áo đã rồi chụp.”
Thời Chỉ quay người đi vào phòng thay đồ, khi đi ngang qua mấy bó hoa mà Phó Tây Linh nhận được, cô còn đi chậm lại, liếc nhìn vài cái. Hoa đẹp ghê, trông rất khác so với những bó hoa đơn giản mà các bạn trong trường bán bên lề đường, nhìn giấy gói đã thấy rất cao cấp rồi. Có điều cô chẳng mấy hứng thú với mấy bó hồng chất đống phía sau, chỉ liếc một cái rồi rời đi.
Thời Chỉ muốn tìm đồ mặc ở nhà để thay, còn Phó Tây Linh thì đứng dựa ngoài cửa nói chuyện với cô: “Cô có thành kiến gì với hoa hồng sao?”
“Có thể coi là vậy.”
“Nói nghe coi.”
Thực ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát, từ nhỏ tới lớn có không ít các chàng trai theo đuổi Thời Chỉ, trong số những đối tượng theo đuổi đó, có tới vài người luôn khiến cô phiền phúc lại luôn tặng hoa hồng cho cô.
Ghét ai ghét cả đường đi lối về!
Người mà mình ghét lại luôn có yếu tố “hoa hồng” trong những hành động khó chịu của họ, dần dần, Thời Chỉ cũng bắt đầu không thích hoa hồng.
Ở đại học cũng từng xảy ra một lần, một đàn anh khóa trên đột ngột tỏ tình, đối phương mua chín mươi chín đóa hồng đứng dưới lầu ký túc, cầm loa kêu tên Thời Chỉ, nói đủ loại lời tình tứ.
Có lẽ anh ta cảm thấy mình đẹp trai, nên kiếm thêm vài người anh em đến cùng hò cùng hét, như quay trở về với tổ tiên của loài người hết gào lại thét, cuối cùng là bị dì quản lý ký túc đuổi đi.
Thời điểm đó, Thời Chỉ vừa mới vào năm nhất, vốn dĩ trong nhóm tân sinh viên, nếu ai đó có ngoại hình nổi bật cũng sẽ bị chú ý, nhưng không đến mức làm phiền. Và chẳng biết sự kiện “chín mươi chín đóa hồng” bị lan truyền từ kênh nào, đã khiến Thời Chỉ bỗng chốc “nổi tiếng”.
Ở trường, thậm chí là ngoài trường đều có học sinh nam để ý đến Thời Chỉ, có thể có người cảm thấy cô khó tán, nảy sinh lòng muốn thử thách, sau đó lại càng theo đuổi ác liệt hơn.
Nhưng càng như vậy, Thời Chỉ lại càng cảm thấy khó chịu, hiện tại nghĩ lại việc đó, cô vẫn vô cùng bực bội. Cô lấy đồ ngủ trong tủ của Phó Tây Linh ra, nhưng chỉ mặc áo, chẳng cần cởi cúc mà xỏ luôn vào.
Đến khi thò đầu ra khỏi cổ áo, cô vẫn còn cau mày: “Uổng phí cái đẹp.”
“Cái gì uổng phí cái đẹp?”
Thời Chỉ nhận xét về đàn anh khóa trên tặng hoa hồng theo cách phô trương kia: “Nếu không xét về hành vi, thì thực ra anh ta cũng khá đẹp trai, nhưng hành sự lại như thể bị kẹp đầu vào cửa vậy.”
Thời Chỉ nói một người khác giới “cũng khá đẹp trai”, có nghĩa là kiểu ngoại hình đó đã lọt vào mắt cô.
Khi Thời Chỉ ra khỏi phòng thay đồ, Phó Tây Linh liền vươn tay, giúp cô kéo góc áo bị cuộn sau lưng xuống.
Anh uốn cong ngón trỏ, khẽ chạm đốt ngón tay thứ hai vào xương sống cô: “Cũng khá đẹp trai, trông như thế nào vậy?”[1] Cũng là họ Phó, nhưng chữ Phó khác họ Phó của Phó Tây Linh.
[2] Anh ấy, cô ấy… viết khác nhau nhưng phát âm giống nhau, nên Thời Chỉ không biết anh Nồm nói “người bạn của tôi” là bạn trai hay bạn gái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro