Đương nhiên, cũ...
2024-08-21 11:23:17
Khi Thời Chỉ bắt máy của Phó Tây Linh, thì cô đã qua cửa kiểm tra an ninh tại ga xe lửa rồi. Cô không mang vali hành lý, chiếc ba lô đem theo người được đặt trên băng chuyền an ninh.
Khi điện thoại đổ chuông, Thời Chỉ đang giơ tay để nhân viên quét máy dò kim loại, nên chỉ đành vuốt màn hình và đưa điện thoại đến gần tai một chút.
Cô ấn nút tăng âm, và bắt máy, xung quanh vô cùng ồn ào. Có người trễ giờ, mặc bộ đồ mùa Đông nặng nề từ phía sau chen lên và va trúng Thời Chỉ, rồi lại vội vàng nói “xin lỗi”, sau đó xách theo hành lý chạy như bay về phía sảnh chờ.
Có lẽ Phó Tây Linh đã nói câu gì đó, nhưng Thời Chỉ không nghe rõ, đợi đến khi qua cửa kiểm tra an ninh, cuối cùng cũng áp được điện thoại vào tai, thì chỉ nghe thấy anh hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Ở ngoài.”
“Gửi vị trí, tôi đón em đi ăn nhé?”
Thời Chỉ nhặt ba lô của mình lên, nhìn bảng hiển thị giờ tàu trên màn hình điện tử: “Không ăn.”
“Bà cô tổ của tôi ơi, bản thảo xin lỗi tôi đã soạn suốt 24 giờ đồng hồ rồi, mà em không định nghe thử xem sao à?”
Tối qua, khi rời khỏi nhà Phó Tây Linh, trên đường, Thời Chỉ đã từ chối ba cuộc gọi liên tiếp của anh. Với tâm trạng lúc đó, thì cái tên “Thẩm Gia” đã trở thành chiếc “vảy ngược” của cô.
Lớn bằng ngần này rồi, và Thẩm Gia chính là thất bại duy nhất của Thời Chỉ, đó là bài học duy nhất về sự chân thành nhưng cuối cùng lại ném cho chó ăn của bản thân.
Nhắc đến Thẩm Gia có nghĩa là đang chê bôi cô! Thời Chỉ tức giận gửi cho Phó Tây Linh một tin nhắn, chỉ một câu nói với nội dung lạnh lùng, sau đó Phó Tây Linh không còn gọi cho cô nữa.
Nhưng qua một đêm kích động, Thời Chỉ đã bình tĩnh trở lại, và cảm thấy thực ra bản thân chẳng cần phải tức giận như vậy.
Bình thường, nếu có nghi ngờ gì đó trong công việc việc, cô sẽ có thể hỏi thẳng Phó Tây Linh rằng: “Tại sao anh lại đến Tập đoàn Hưng Vinh?”, “Anh có nhúng tay vào việc tôi được thăng chức hay không?”
Thậm chí là khi tâm trạng không tốt, cô còn có thể nửa đùa nửa thật, hỏi: “Anh vì công việc của tôi mà chạy đến bắt chuyện với Phó Thiến thật đấy à?”
Bất luận cô hỏi thế nào, thì Phó Tây Linh cũng sẽ cho cô câu trả lời. Một là vì, trước giờ anh làm việc luôn rành mạch, không phải kiểu người giấu giấu diếm diếm.
Hai là, nếu anh trả lời hợp tình hợp lý, bọn họ sẽ tiếp tục qua lại, còn nếu anh trả lời không hợp tình hợp lý, thì bọn họ sẽ cắt đứt.
Đây đều là việc mà bản thân Thời Chỉ có thể quyết định, cô nên bình tĩnh để bàn bạc về nó. Nhưng cảm xúc của cô đã khiến vấn đề trở nên phức tạp, chỉ chăm chăm lo phát tiết, trút giận, hoàn toàn không hỏi đến điểm mấu chốt.
Trước đây, khi ở tiệm làm tóc, quán mạt chược, hay quán bar, Thời Chỉ đã từng gặp đủ thể loại vô lại, lưu manh, nhưng cô chưa từng thực sự tức giận. Sau một thời gian dài rèn luyện, ngay cả lần tát Lý Minh Thao hồi học cấp ba, thì cô cũng vô cùng bĩnh tĩnh vung ra cái tát đó.
Vậy nên, việc nổi giận với Phó Tây Linh… Thậm chí Thời Chỉ còn cảm thấy, ít nhiều thì cơn tức giận này của mình lại có chút mập mờ.
Vì thế, khi nhận cuộc gọi này của Phó Tây Linh, Thời Chỉ đã bình tĩnh trở lại. Cô nói ra lý do mình không đi ăn cùng anh, mà chẳng hề cáu giận: “Tôi đang ở ga tàu, không về được.”
Phó Tây Linh: “Đi công tác sao?”
Thời Chỉ nhìn thông tin chuyến tàu hiển thị trên màn hình, sau khi xác nhận sảnh chờ, mới đáp lại với mục đích kép: “Viếng mộ.”
Phó Tây Linh im lặng một lúc, như thể tìm ra thứ gì đó, tiếp đến anh nhanh chóng đọc ra một loạt số tàu: “Em ngồi chuyến nào?”
“Chuyến 323.”
Thời Chỉ nói với Phó Tây Linh rằng nhà ga vô cùng đông đúc, nên nghe không rõ, khi nào có thời gian sẽ nói chuyện sau, sau đó thì dập máy.
“Cho tôi đi nhờ, làm phiền cho đi nhờ một chút, cảm ơn…”
Một cặp đôi đẩy hành lý chen qua dòng người, đi đến cổng soát vé cách đó không xa.
Thời Chỉ đến thẳng nhà ga sau khi tan làm, nên hơi sớm, cô tìm một chỗ trống phía sau phòng chờ để nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay cô đều ngủ không đủ giấc, rất nhiều người nói rằng, một số chuyện có thể được chữa lành theo thời gian. Nhưng cô lại thấy phương pháp này không đáng tin như truyền thuyết.
Ít ra thì Thời Mai cũng đã mất nhiều năm rồi, thế nhưng Thời Chỉ vẫn không thể nguôi ngoai, sao có thể nguôi ngoai được chứ?
Người duy nhất trên đời này dùng thân thể của mình để giúp cô chặn những cú đấm đá của Lâm Hiếu Bình. Người hát chúc mừng sinh nhật cô, ôm cô thật chặt và nói “sẽ luôn có bánh mì”. Người đưa cô vào mọi kế hoạch trong tương lai và yêu thương cô lại lặng lẽ rời đi vào một ngày của nhiều năm về trước.
Kể từ đó, trên thế giới, chẳng còn ai toàn tâm toàn ý yêu thương cô nữa. Thời Chỉ nhắm mắt, hồi tưởng lại quãng thời gian mình sống cùng Thời Mai, nhớ đến khoảnh khắc Thời Mai ngồi xổm trước mặt, mỉm cười hát bài hát chúc mừng sinh nhật cô.
Sau đó, đột nhiên cô lại nhớ đến Phó Tây Linh, dường như cũng đã giúp cô chặn cú đập của chiếc ghế, cũng đã chuẩn bị bánh sinh nhật và nói chúc mừng sinh nhật cô…
Thông tin trên màn hình điện tử đã thay đổi, chuyến tàu của Thời Chỉ sắp tiến hành kiểm tra vé. Cô thu lại mọi suy tư, không vội vàng, mà ngồi thêm hai phút nữa rồi mới đứng dậy, đi đến cuối dòng người đang xếp hàng soát vé.
Đến khi sắp bước vào, Thời Chỉ đã bất ngờ khi nghe thấy giọng nói của Phó Tây Linh, cô còn tưởng rằng mình đang gặp ảo giác.
Anh nói: “Xin lỗi.”
Thời Chỉ quay ngoắt đầu lại, Phó Tây Linh đang đứng ngay phía sau. Anh ăn mặc tương đối phong phanh, bên ngoài chiếc áo len cao cổ là chiếc jacket kiểu moto.
Anh thở hổn hển, trên trán đổ đầy mồ hôi, như thể đã chạy tới đây vậy, trông thấy Thời Chỉ ngoái đầu lại, Phó Tây Linh chăm chú nhìn cô, rồi lặp lại: “Xin lỗi.”
Thật khó để nói ra cảm giác lúc này thế nào, dường như những cảm xúc tiêu cực tràn lan trong cơ thể suốt mấy ngày qua đã dịu đi chỉ trong giây lát.
Cũng may, phía sau còn có những hành khách khác đang chen chúc bên ngoài, khiến Thời Chỉ có thời gian suy nghĩ, và không phải lập tức trả lời.
Thời Chỉ quay người đi, không nhìn Phó Tây Linh nữa, cô đặt thẻ căn cước lên cổng: “Có chuyện gì đợi tôi về rồi nói…”
Cô còn chưa dứt lời, đã phát hiện khi mình bước vào cổng, thì Phó Tây Linh cũng quét căn cước theo sau cô.
“… Tôi đi viếng mộ, anh theo tôi làm gì?”
“Xin lỗi.”
Phó Tây Linh kịp thời mua vé nhưng không cùng toa với Thời Chỉ, đã thế lại còn là vé giường nằm. Sau khi xác nhận Thời Chỉ không đến toa giường nằm, anh đã tặng vé giường nằm cho hành khách ngồi kế bên Thời Chỉ. Anh đổi vé với người ta, dự định sẽ ngồi cùng cô một đêm tại khoang ghế cứng.
Thời Chỉ nói: “Tôi không thích nằm.”
“Tôi cũng không thích lắm.”
Cô chỉ mang theo một chiếc ba lô, nhưng thậm chỉ Phó Tây Linh còn “chơi sang” hơn cả cô, anh chỉ cầm theo mỗi chiếc điện thoại lên tàu.
Phó Tây Linh giúp Thời Chỉ để túi lên trên, rồi ngồi xuống, nghiêm túc nhìn cô hai cái, như đang muốn xác nhận điều gì đó.
Lúc này, tâm trạng của Thời Chỉ đang rất phức tạp, cô do dự không biết có nên cùng Phó Tây Linh ngồi trên tàu nói về chuyện của Phó Thiến hay không. Bỗng anh lại đưa điện thoại đến trước mặt cô, bên trong là một bản hợp đồng hợp tác với Tập đoàn Hưng Vinh.
“Tôi đã đến gặp sếp Phó của em, nhưng không phải là vì em. Tập đoàn của chú út nhà tôi đang hợp tác làm ăn với Hưng Vinh, tôi thay mặt ông ấy đến đó hai lần.”
“Đương nhiên, cũng có động cơ riêng, do nhất thời nổi hứng, tò mò muốn biết dáng vẻ của em sẽ ra sao khi làm việc, vậy nên mới đến.”
“Nhưng nếu Tập đoàn Hưng Vinh sẵn sàng trọng dụng em, có nghĩa là Phó Thiến đã nhìn trúng năng lực nào đó ở em, việc này hoàn toàn không liên quan gì đến tôi.”
“Tối qua, tôi đã sai khi nhắc đến tên Thẩm Gia, xin lỗi em.”
Thời Chỉ nhìn bản hợp đồng điện tử trong điện thoại của Phó Tây Linh, sau đó ấn tắt màn hình rồi trả lại cho anh: “Thôi bỏ đi.”
Nói liên tiếp ba câu xin lỗi với người khác, có lẽ Phó Tây Linh cũng cảm thấy có chút không quen, khiến vành tai đỏ ửng. Thời Chỉ nhìn tai anh, lại nhớ đến anh chàng thiếu gia này từng nói rằng, mình chưa từng gặp phải chuyện gì không suôn sẻ.
Cô có chút hứng thú, bèn nảy sinh suy nghĩ xấu xa, liền xị mặt ra: “Phó Tây Linh, anh đã từng nghĩ có những chuyện, không phải cứ nói xin lỗi là người khác sẽ tha thứ cho anh hay chưa?”
“Tôi biết, nên không ép em, em không tha thứ cũng được, tôi sẽ tìm cách khác để xin lỗi em.”
“Tại sao?”
“Tôi hy vọng em được vui vẻ.”
“Ồ.”
“Đương nhiên, trong đó cũng có động cơ riêng.”
Đoàn tàu đã chạy, toa tàu khẽ lắc lư, sau đó dần dần ổn định rời khỏi sân ga. Phó Tây Linh nghiêng đầu nhìn Thời Chỉ, nhưng không cười: “Không muốn cắt đứt với em, ít nhất là hiện tại không muốn.”
Trong khoang tàu vốn dĩ không mấy yên tĩnh, đáy mắt Phó Tây Linh có phần tối tăm, nhưng ánh nhìn lại cháy rực hướng về phía cô.
Thời Chỉ rời mắt, đổi giọng: “Sao anh biết tôi định đi đâu?”
“Tôi không bảo người điều tra em đâu, mà đã từng xem cả căn cước của em và của cậu em, biết được quê hương của ba mẹ em, nên đoán bừa, chỉ là may mắn thôi.”
Đó là một quãng đường dài, phải ngồi tàu mười mấy tiếng, sáng sớm hôm sau mới đến nơi, cộng thêm vừa mới tức giận, nên cả hai cùng không trò chuyện nhiều.
Thời Chỉ hỏi Phó Tây Linh rằng bài văn xin lỗi anh soạn trong 24 giờ đồng chỉ có mấy chữ vậy thôi sao? Phó Tây Linh nói, nó rất dài, hay là anh viết ra cho cô nhé?
“Vậy không bằng anh viết cái khác đi.”
Thời Chỉ mang theo máy tính xách tay lên tàu, cuộc sống của cô chính là vậy. Có thể mất ngủ, tâm trạng có thể tồi tệ, cũng có thể dành thời gian xin nghỉ đến viếng mộ Thời Mai. Nhưng tuyệt đối sẽ không lười biếng, chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước.
Có lẽ, Phó Tây Linh chưa từng ngồi tàu ghế cứng, mà trông anh lại có vẻ hoàn toàn chẳng buồn ngủ. Anh thức đêm cùng cô, giúp cô viết một bản tóm tắt bằng tiếng Anh trên điện thoại, còn dịch cho cô một phần tài liệu tiếng nước ngoài nữa.
Đến khi trời tờ mờ sáng, Thời Chỉ đã dựa vào Phó Tây Linh ngủ thiếp đi mất. Cô dậy rất sớm, chỉ ngủ khoảng hai tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy, thấy Phó Tây Linh đang khoanh tay dựa vào lưng ghế.
Ông cụ phía đối diện duỗi chân khá thẳng, anh nhường không ít chỗ cho người ta, nhưng lại chẳng dám chen chúc về phía cô, chỉ đành co đôi chân dài lại. Có lẽ tư thế không hề thoải mái, nên chàng thiếu gia này đang cau chặt đôi lông mày.
Thời Chỉ đi đến khoang bán đồ ăn, khi bê theo một hộp mì cùng một phần cháo trắng quay lại, thì Phó Tây Linh đã tỉnh rồi. Cô đặt đồ ăn sáng lên bàn, hỏi anh muốn ăn cái nào?
Phó Tây Linh nhìn cô, nói: “Em chọn đi.”
Khẩu vị của Thời Chỉ đậm đà, nên cô đã lấy mì hộp ăn vài miếng, đến khi cảm thấy mái tóc dài rải rác có chút phiền, bèn dừng lại, đặt dĩa xuống, theo thói quen sờ đến cổ tay, nhưng lại thấy nó trống không.
Có lẽ chiếc vòng ngọc đang ở nhà của Phó Tây Linh, lần trước, khi ở nhà anh, cô vẫn còn đeo nó, trước lúc ngủ đã tháo ra để trên đầu giường.
Sáng sớm tỉnh giấc, Phó Tây Linh lại kiếm chuyện với cô, hai người nằm trên giường hôn nhau, dẫn đến bị trễ, không kịp giờ, nên chỉ đành vội vội vàng vàng đi làm, và thế là quên mất vòng tay.
Vốn dĩ không nên có suy nghĩ này, tuy nhiên không hiểu vì lý do nào đó, mà Thời Chỉ lại nhìn sang phía Phó Tây Linh, rồi tự tin giơ tay ra: “Mang theo không?”
Phó Tây Linh nhìn cô hai giây, quả nhiên anh đã thò tay vào túi áo khóa da, moi chiếc vòng đặt vào tay cô.
“Cảm ơn.”
Ngoài cửa sổ là núi non trùng điệp một màu trắng xóa, trên núi có chút sương mù, ánh nắng dường như bị che phủ bởi một tấm màn.
Rất nhiều hành khách đã thức dậy vệ sinh cá nhân, ăn sáng hoặc đi vệ sinh, đi đi lại lại trong khoang tàu.
Thời Chỉ buộc tóc bằng chiếc vòng tay, cô luôn cảm thấy buổi sáng hôm nay có gì đó khác so với trước đây. Thời Chỉ biết, Phó Tây Linh rất đẹp trai, cũng rõ rằng bản thân thích có đủ loại tiếp xúc cơ thể với anh.
Nhưng từ sau cuộc cãi vã tối hôm trước, đến tối qua Phó Tây Linh đuổi theo lên tàu, rồi ngồi làm luận văn cùng cô cả đêm, những trải nghiệm này là điều mà cô không bao giờ ngờ tới.
Có vẻ như cảm giác cũng không tồi! Vì vậy, Thời Chỉ đã đá Phó Tây Linh một cái dưới bàn, thấy anh dừng động tác lướt điện thoại lại, rồi nghiêng đầu nhìn qua, cô đã nói thẳng với anh: “Tôi cũng muốn cắt đứt với anh.”
Phó Tây Linh nhìn cô, dần dần nở nụ cười: “Được.”
“Mối quan hệ không hề thay đổi.”
Thời Chỉ nhìn sang phía đối diện, ông cụ đã thức giấc, lúc này đang dụi dụi mắt, chàng trai ngồi kế bên ông cụ cũng bắt đầu lôi điện thoại ra.
Cô tiến lại gần Phó Tây Linh: “Vẫn là “bạn giường”.”
Phó Tây Linh vẫn đang mỉm cười: “Được.”
Khi họ đến địa điểm cần đến, thì đây không phải điểm cuối của chuyến tàu, thời gian dừng lại ngắn, các hành khách đều vội vàng xuống tàu.
Mái tóc của Thời Chỉ buộc rất lỏng, lúc mặc áo khoác đã bị tuột xuống, khiến chiếc vòng ngọc rơi xuống đất. Người rất đông, chiếc vòng suýt chút nữa thì bị giẫm lên.
Phó Tây Linh cúi xuống nhặt nó lên giúp Thời Chỉ, rồi kéo tay đeo nó vào cho cô. Anh khoác vai cô, giúp cô che chắn dòng người chen chúc, dẫn cô ra khỏi toa tàu.
Thành phố phía Bắc bên ngoài ga tàu chính là quê hương của Thời Mai. Sau khi Lâm Hiếu Bình qua đời, Thời Chỉ đã theo Thời Mai đến đây sinh sống vài năm.
Những con đường cùng âm thanh quê hương quen thuộc đã đánh thức trải nghiệm khó chịu trong quá khứ, khiến Thời Chỉ trầm mặc rất lâu.
Phó Tây Linh bắt taxi, đưa cô đến thẳng khách sạn tương đối sang trọng tại địa phương. Cứ thế cho đến khi vào phòng khách sạn, người nào người nấy tắm rửa xong xuôi, rồi lại ăn bữa trưa đơn giản. Thì Thời Chỉ mới phát hiện thấy vết nứt trên một hạt ngọc nào đó của chuỗi vòng.
Căn phòng được che kín rèm cửa sổ, nên ánh sáng không thực sự tốt. Thời Chỉ đứng dậy, cầm chuỗi vòng ngọc đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sang một bên, ngắm nhìn cẩn thận dưới ánh mặt trời.
Nhưng càng nhìn, hàng lông mày của cô lại càng nhíu chặt. Phó Tây Linh ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn cô, vốn dĩ anh không lên tiếng, tuy nhiên rất hiếm khi thấy Thời Chỉ đau lòng đến vậy. Dáng vẻ cau mày khổ đau của cô khiến anh không thể nhắm mắt làm ngơ.
“Trân trọng như vậy sao, tìm tiệm ngọc bích nào đó tin cậy rồi thay một viên mới nhé?”
“Không cần đâu.”
Thời Chỉ đeo chiếc vòng ngọc vào tay: “Chiếc vòng này được “làm phép”, cũng không biết vỡ một hạt ngọc có ảnh hưởng đến tài vận của tôi hay không.”
“… Trông em không phải là người tin tưởng mấy thứ đó.”
“Vốn dĩ là không tin.”
Sau khi Lâm Hiếu Bình say rượu, ông ta có thể làm ra bất cứ điều khốn nạn gì. Có một đêm, ông ta ở bên ngoài về, tranh cãi với Thời Mai, đến khi nổi điên đã cầm đủ thứ đồ đánh bà ấy, rồi đập đồ trang trí Quan Âm trong nhà.
Món đồ trang trí Quan Âm đó là do một người lớn tuổi tặng khi Lâm Hiếu Bình và Thời Mai kết hôn, cũng đã được làm phép.
Thời Chỉ mặc áo khoác: “Hai ngày sau khi vỡ món đồ trang trí hình Quan Âm đó, Lâm Hiếu Bình đã chết cóng bên ngoài.”
Nói chuyện với người thông minh như Phó Tây Linh thật nhàn nhã. Anh không hỏi Lâm Hiếu Bình là ai, cũng chẳng cười nhạo, chê cô mê tín. Những câu an ủi của anh vừa không dài dòng lại vừa khiến người ta yên tâm.
“Chắc còn tùy người, mẹ tôi cũng vô tình làm vỡ bùa bình an, nhưng không thấy bà ấy bị ảnh hưởng gì cả. Nếu thực sự tin vào điều đó, thì chắc chắn phải có sự khác biệt giữa vô tình làm vỡ và cố ý làm vỡ. Phật tổ không phải là kiểu vô lý vậy đâu.”
Trước khi ra ngoài, Phó Tây Linh hỏi Thời Chỉ: “Có đi mua hoa không?”
“Không cần mua hoa, bà ấy không ở nghĩa trang.”
Thời Chỉ đã quyết định rải tro của Thời Mai bay theo làn gió.
Thời Chỉ đưa Phó Tây Linh đến một tòa nhà ở rìa thành phố, là một “trung tâm sức khỏe tâm thần” tại địa phương, cũng chính là “bệnh viện tâm thần” mà mọi người hay nói.
Họ ngồi dưới một gốc cây đã chết khô cách bệnh viện không xa, lớp sơn trên ghế gỗ lốm đốm, dưới chân vẫn còn sót lại một ít tuyết.
Đây là lần đầu tiên Thời Chỉ chủ động kể cho người khác nghe về Thời Mai. Khi đó cô chưa hề nhận ra rằng, mình đối xử với người được gọi là bạn giường bên cạnh lúc này đây, rất khác so với những người khác.
Thời Chỉ nhìn vào tòa nhà cũ kỹ với lớp sơn đã bong khỏi mặt tường: “Cả cuộc đời bà ấy đều không được hạnh phúc.”
Ban đầu, Thời Mai cũng là một nhân viên xuất sắc tại nơi làm việc, được lãnh đạo đánh giá cao. Sau đó, qua người giới thiệu, bà ấy quen với Lâm Hiếu Bình, rồi hẹn hò và đi đến hôn nhân với ông ta.
Sau khi kết hôn, rất nhanh đã sinh con, ba mẹ Lâm Hiếu Bình bận chăm sóc cho con trai của vợ chồng em trai Lâm Hiếu Bình, mà nhà ngoại của Thời Mai lại ở xa.
Lâm Hiếu Bình nói: “Mai Mai, cứ giao việc kiếm tiền cho anh, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em và con.” Thời Mai đã tin, vì gia đình mà từ bỏ sự nghiệp của mình.
Thật không may, hai năm sau kết hôn, Lâm Hiếu Bình đã phơi bày bản tính, vừa cờ bạc lại vừa rượu chè. Câu mà ông ta thường xuyên nói nhất mỗi lần đánh chửi Thời Mai là: “Tiền đều của ông mày kiếm ra, ông đây muốn tiêu thế nào thì tiêu.”
Bị đè nén bởi những câu mắng chửi suốt nhiều năm, vậy nên ngay cả khi Lâm Hiếu Bình đã chết, thì việc đó vẫn trở thành tâm bệnh của Thời Mai.
Thời Mai quá muốn chứng tỏ khả năng của mình, nhưng lại bị một kẻ nói dối dưới danh nghĩa “bạn thân” lợi dụng.
Thời điểm đó, họ đã ở trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn, sống nhờ trong nhà bác cả của Thời Chỉ, phải nhìn nét mặt của bác dâu vì ăn nhờ ở đậu.
Thời Mai đã vô cùng kỳ vọng, nói: “Manh Manh, mẹ sẽ sớm kiếm được một khoản tiền, có tiền rồi chúng ta sẽ không bị người khác coi thường nữa, đến lúc đó mẹ con mình sẽ mua một căn nhà nhỏ.”
Sau đó, người “bạn thân” dẫn dắt Thời Mai kiếm tiền đã biến mất, và thứ biến mất cùng bà ta là toàn bộ số tiền mười nghìn tệ tiết kiệm, cũng như vay mượn bà ngoại của Thời Mai.
Vụ lừa đảo đã phá vỡ hy vọng cuối cùng vào cuộc sống của Thời Mai, sự không thấu hiểu cùng những bất bình của người thân, bạn bè đã chọc thủng lòng tự trọng của bà ấy. Người phụ nữ tội nghiệp sụp đổ, trở thành kẻ tâm thần bị hàng xóm xa lánh.
“Bà ấy có hành vi hung hăng, sau này bị đưa đến đây, ở trong phòng kín, mỗi tuần được vào thăm một lần.”
Gió thổi qua, những chiếc lá khô héo trượt trên mặt đất, tạo ra âm thanh xào xạc khe khẽ. Phó Tây Linh ngồi cùng Thời Chỉ cho đến khi mặt trời lặn, mới gọi xe về lại khách sạn trong phố.
Sau khi lên lầu, Thời Chỉ lấy hai lon bia từ tủ lạnh trong phòng ra, hỏi Phó Tây Linh có muốn uống hay không?
Chuyến đi lần này, Phó Tây Linh không có chuẩn bị, mặc lại ít, ngồi đón gió cả chiều, lúc này đã bắt đầu hơi sốt nhẹ, nhưng anh không nói mà “bán mạng” ở cùng cô.
Uống cùng Thời Chỉ vài lon bia lạnh, đến khi cô hôn anh bằng đôi môi lạnh lẽo, Phó Tây Linh cũng chẳng từ chối, mà vòng quanh eo cô, lăn lộn theo ý muốn của cô.
Thời Chỉ không nói bất cứ điều gì, hôn xong thì bắt đầu cởi quần áo của hai người, hàm ý rất rõ ràng, mà Phó Tây Linh cũng đã biết mình nên làm gì tối nay.
Chỉ có điều anh chẳng ngờ rằng, Thời Chỉ lại “hoang dã” như vậy, quấn quýt đến bước cuối cùng, chính cô là người tự ngồi xuống.
Khi điện thoại đổ chuông, Thời Chỉ đang giơ tay để nhân viên quét máy dò kim loại, nên chỉ đành vuốt màn hình và đưa điện thoại đến gần tai một chút.
Cô ấn nút tăng âm, và bắt máy, xung quanh vô cùng ồn ào. Có người trễ giờ, mặc bộ đồ mùa Đông nặng nề từ phía sau chen lên và va trúng Thời Chỉ, rồi lại vội vàng nói “xin lỗi”, sau đó xách theo hành lý chạy như bay về phía sảnh chờ.
Có lẽ Phó Tây Linh đã nói câu gì đó, nhưng Thời Chỉ không nghe rõ, đợi đến khi qua cửa kiểm tra an ninh, cuối cùng cũng áp được điện thoại vào tai, thì chỉ nghe thấy anh hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Ở ngoài.”
“Gửi vị trí, tôi đón em đi ăn nhé?”
Thời Chỉ nhặt ba lô của mình lên, nhìn bảng hiển thị giờ tàu trên màn hình điện tử: “Không ăn.”
“Bà cô tổ của tôi ơi, bản thảo xin lỗi tôi đã soạn suốt 24 giờ đồng hồ rồi, mà em không định nghe thử xem sao à?”
Tối qua, khi rời khỏi nhà Phó Tây Linh, trên đường, Thời Chỉ đã từ chối ba cuộc gọi liên tiếp của anh. Với tâm trạng lúc đó, thì cái tên “Thẩm Gia” đã trở thành chiếc “vảy ngược” của cô.
Lớn bằng ngần này rồi, và Thẩm Gia chính là thất bại duy nhất của Thời Chỉ, đó là bài học duy nhất về sự chân thành nhưng cuối cùng lại ném cho chó ăn của bản thân.
Nhắc đến Thẩm Gia có nghĩa là đang chê bôi cô! Thời Chỉ tức giận gửi cho Phó Tây Linh một tin nhắn, chỉ một câu nói với nội dung lạnh lùng, sau đó Phó Tây Linh không còn gọi cho cô nữa.
Nhưng qua một đêm kích động, Thời Chỉ đã bình tĩnh trở lại, và cảm thấy thực ra bản thân chẳng cần phải tức giận như vậy.
Bình thường, nếu có nghi ngờ gì đó trong công việc việc, cô sẽ có thể hỏi thẳng Phó Tây Linh rằng: “Tại sao anh lại đến Tập đoàn Hưng Vinh?”, “Anh có nhúng tay vào việc tôi được thăng chức hay không?”
Thậm chí là khi tâm trạng không tốt, cô còn có thể nửa đùa nửa thật, hỏi: “Anh vì công việc của tôi mà chạy đến bắt chuyện với Phó Thiến thật đấy à?”
Bất luận cô hỏi thế nào, thì Phó Tây Linh cũng sẽ cho cô câu trả lời. Một là vì, trước giờ anh làm việc luôn rành mạch, không phải kiểu người giấu giấu diếm diếm.
Hai là, nếu anh trả lời hợp tình hợp lý, bọn họ sẽ tiếp tục qua lại, còn nếu anh trả lời không hợp tình hợp lý, thì bọn họ sẽ cắt đứt.
Đây đều là việc mà bản thân Thời Chỉ có thể quyết định, cô nên bình tĩnh để bàn bạc về nó. Nhưng cảm xúc của cô đã khiến vấn đề trở nên phức tạp, chỉ chăm chăm lo phát tiết, trút giận, hoàn toàn không hỏi đến điểm mấu chốt.
Trước đây, khi ở tiệm làm tóc, quán mạt chược, hay quán bar, Thời Chỉ đã từng gặp đủ thể loại vô lại, lưu manh, nhưng cô chưa từng thực sự tức giận. Sau một thời gian dài rèn luyện, ngay cả lần tát Lý Minh Thao hồi học cấp ba, thì cô cũng vô cùng bĩnh tĩnh vung ra cái tát đó.
Vậy nên, việc nổi giận với Phó Tây Linh… Thậm chí Thời Chỉ còn cảm thấy, ít nhiều thì cơn tức giận này của mình lại có chút mập mờ.
Vì thế, khi nhận cuộc gọi này của Phó Tây Linh, Thời Chỉ đã bình tĩnh trở lại. Cô nói ra lý do mình không đi ăn cùng anh, mà chẳng hề cáu giận: “Tôi đang ở ga tàu, không về được.”
Phó Tây Linh: “Đi công tác sao?”
Thời Chỉ nhìn thông tin chuyến tàu hiển thị trên màn hình, sau khi xác nhận sảnh chờ, mới đáp lại với mục đích kép: “Viếng mộ.”
Phó Tây Linh im lặng một lúc, như thể tìm ra thứ gì đó, tiếp đến anh nhanh chóng đọc ra một loạt số tàu: “Em ngồi chuyến nào?”
“Chuyến 323.”
Thời Chỉ nói với Phó Tây Linh rằng nhà ga vô cùng đông đúc, nên nghe không rõ, khi nào có thời gian sẽ nói chuyện sau, sau đó thì dập máy.
“Cho tôi đi nhờ, làm phiền cho đi nhờ một chút, cảm ơn…”
Một cặp đôi đẩy hành lý chen qua dòng người, đi đến cổng soát vé cách đó không xa.
Thời Chỉ đến thẳng nhà ga sau khi tan làm, nên hơi sớm, cô tìm một chỗ trống phía sau phòng chờ để nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay cô đều ngủ không đủ giấc, rất nhiều người nói rằng, một số chuyện có thể được chữa lành theo thời gian. Nhưng cô lại thấy phương pháp này không đáng tin như truyền thuyết.
Ít ra thì Thời Mai cũng đã mất nhiều năm rồi, thế nhưng Thời Chỉ vẫn không thể nguôi ngoai, sao có thể nguôi ngoai được chứ?
Người duy nhất trên đời này dùng thân thể của mình để giúp cô chặn những cú đấm đá của Lâm Hiếu Bình. Người hát chúc mừng sinh nhật cô, ôm cô thật chặt và nói “sẽ luôn có bánh mì”. Người đưa cô vào mọi kế hoạch trong tương lai và yêu thương cô lại lặng lẽ rời đi vào một ngày của nhiều năm về trước.
Kể từ đó, trên thế giới, chẳng còn ai toàn tâm toàn ý yêu thương cô nữa. Thời Chỉ nhắm mắt, hồi tưởng lại quãng thời gian mình sống cùng Thời Mai, nhớ đến khoảnh khắc Thời Mai ngồi xổm trước mặt, mỉm cười hát bài hát chúc mừng sinh nhật cô.
Sau đó, đột nhiên cô lại nhớ đến Phó Tây Linh, dường như cũng đã giúp cô chặn cú đập của chiếc ghế, cũng đã chuẩn bị bánh sinh nhật và nói chúc mừng sinh nhật cô…
Thông tin trên màn hình điện tử đã thay đổi, chuyến tàu của Thời Chỉ sắp tiến hành kiểm tra vé. Cô thu lại mọi suy tư, không vội vàng, mà ngồi thêm hai phút nữa rồi mới đứng dậy, đi đến cuối dòng người đang xếp hàng soát vé.
Đến khi sắp bước vào, Thời Chỉ đã bất ngờ khi nghe thấy giọng nói của Phó Tây Linh, cô còn tưởng rằng mình đang gặp ảo giác.
Anh nói: “Xin lỗi.”
Thời Chỉ quay ngoắt đầu lại, Phó Tây Linh đang đứng ngay phía sau. Anh ăn mặc tương đối phong phanh, bên ngoài chiếc áo len cao cổ là chiếc jacket kiểu moto.
Anh thở hổn hển, trên trán đổ đầy mồ hôi, như thể đã chạy tới đây vậy, trông thấy Thời Chỉ ngoái đầu lại, Phó Tây Linh chăm chú nhìn cô, rồi lặp lại: “Xin lỗi.”
Thật khó để nói ra cảm giác lúc này thế nào, dường như những cảm xúc tiêu cực tràn lan trong cơ thể suốt mấy ngày qua đã dịu đi chỉ trong giây lát.
Cũng may, phía sau còn có những hành khách khác đang chen chúc bên ngoài, khiến Thời Chỉ có thời gian suy nghĩ, và không phải lập tức trả lời.
Thời Chỉ quay người đi, không nhìn Phó Tây Linh nữa, cô đặt thẻ căn cước lên cổng: “Có chuyện gì đợi tôi về rồi nói…”
Cô còn chưa dứt lời, đã phát hiện khi mình bước vào cổng, thì Phó Tây Linh cũng quét căn cước theo sau cô.
“… Tôi đi viếng mộ, anh theo tôi làm gì?”
“Xin lỗi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Tây Linh kịp thời mua vé nhưng không cùng toa với Thời Chỉ, đã thế lại còn là vé giường nằm. Sau khi xác nhận Thời Chỉ không đến toa giường nằm, anh đã tặng vé giường nằm cho hành khách ngồi kế bên Thời Chỉ. Anh đổi vé với người ta, dự định sẽ ngồi cùng cô một đêm tại khoang ghế cứng.
Thời Chỉ nói: “Tôi không thích nằm.”
“Tôi cũng không thích lắm.”
Cô chỉ mang theo một chiếc ba lô, nhưng thậm chỉ Phó Tây Linh còn “chơi sang” hơn cả cô, anh chỉ cầm theo mỗi chiếc điện thoại lên tàu.
Phó Tây Linh giúp Thời Chỉ để túi lên trên, rồi ngồi xuống, nghiêm túc nhìn cô hai cái, như đang muốn xác nhận điều gì đó.
Lúc này, tâm trạng của Thời Chỉ đang rất phức tạp, cô do dự không biết có nên cùng Phó Tây Linh ngồi trên tàu nói về chuyện của Phó Thiến hay không. Bỗng anh lại đưa điện thoại đến trước mặt cô, bên trong là một bản hợp đồng hợp tác với Tập đoàn Hưng Vinh.
“Tôi đã đến gặp sếp Phó của em, nhưng không phải là vì em. Tập đoàn của chú út nhà tôi đang hợp tác làm ăn với Hưng Vinh, tôi thay mặt ông ấy đến đó hai lần.”
“Đương nhiên, cũng có động cơ riêng, do nhất thời nổi hứng, tò mò muốn biết dáng vẻ của em sẽ ra sao khi làm việc, vậy nên mới đến.”
“Nhưng nếu Tập đoàn Hưng Vinh sẵn sàng trọng dụng em, có nghĩa là Phó Thiến đã nhìn trúng năng lực nào đó ở em, việc này hoàn toàn không liên quan gì đến tôi.”
“Tối qua, tôi đã sai khi nhắc đến tên Thẩm Gia, xin lỗi em.”
Thời Chỉ nhìn bản hợp đồng điện tử trong điện thoại của Phó Tây Linh, sau đó ấn tắt màn hình rồi trả lại cho anh: “Thôi bỏ đi.”
Nói liên tiếp ba câu xin lỗi với người khác, có lẽ Phó Tây Linh cũng cảm thấy có chút không quen, khiến vành tai đỏ ửng. Thời Chỉ nhìn tai anh, lại nhớ đến anh chàng thiếu gia này từng nói rằng, mình chưa từng gặp phải chuyện gì không suôn sẻ.
Cô có chút hứng thú, bèn nảy sinh suy nghĩ xấu xa, liền xị mặt ra: “Phó Tây Linh, anh đã từng nghĩ có những chuyện, không phải cứ nói xin lỗi là người khác sẽ tha thứ cho anh hay chưa?”
“Tôi biết, nên không ép em, em không tha thứ cũng được, tôi sẽ tìm cách khác để xin lỗi em.”
“Tại sao?”
“Tôi hy vọng em được vui vẻ.”
“Ồ.”
“Đương nhiên, trong đó cũng có động cơ riêng.”
Đoàn tàu đã chạy, toa tàu khẽ lắc lư, sau đó dần dần ổn định rời khỏi sân ga. Phó Tây Linh nghiêng đầu nhìn Thời Chỉ, nhưng không cười: “Không muốn cắt đứt với em, ít nhất là hiện tại không muốn.”
Trong khoang tàu vốn dĩ không mấy yên tĩnh, đáy mắt Phó Tây Linh có phần tối tăm, nhưng ánh nhìn lại cháy rực hướng về phía cô.
Thời Chỉ rời mắt, đổi giọng: “Sao anh biết tôi định đi đâu?”
“Tôi không bảo người điều tra em đâu, mà đã từng xem cả căn cước của em và của cậu em, biết được quê hương của ba mẹ em, nên đoán bừa, chỉ là may mắn thôi.”
Đó là một quãng đường dài, phải ngồi tàu mười mấy tiếng, sáng sớm hôm sau mới đến nơi, cộng thêm vừa mới tức giận, nên cả hai cùng không trò chuyện nhiều.
Thời Chỉ hỏi Phó Tây Linh rằng bài văn xin lỗi anh soạn trong 24 giờ đồng chỉ có mấy chữ vậy thôi sao? Phó Tây Linh nói, nó rất dài, hay là anh viết ra cho cô nhé?
“Vậy không bằng anh viết cái khác đi.”
Thời Chỉ mang theo máy tính xách tay lên tàu, cuộc sống của cô chính là vậy. Có thể mất ngủ, tâm trạng có thể tồi tệ, cũng có thể dành thời gian xin nghỉ đến viếng mộ Thời Mai. Nhưng tuyệt đối sẽ không lười biếng, chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước.
Có lẽ, Phó Tây Linh chưa từng ngồi tàu ghế cứng, mà trông anh lại có vẻ hoàn toàn chẳng buồn ngủ. Anh thức đêm cùng cô, giúp cô viết một bản tóm tắt bằng tiếng Anh trên điện thoại, còn dịch cho cô một phần tài liệu tiếng nước ngoài nữa.
Đến khi trời tờ mờ sáng, Thời Chỉ đã dựa vào Phó Tây Linh ngủ thiếp đi mất. Cô dậy rất sớm, chỉ ngủ khoảng hai tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy, thấy Phó Tây Linh đang khoanh tay dựa vào lưng ghế.
Ông cụ phía đối diện duỗi chân khá thẳng, anh nhường không ít chỗ cho người ta, nhưng lại chẳng dám chen chúc về phía cô, chỉ đành co đôi chân dài lại. Có lẽ tư thế không hề thoải mái, nên chàng thiếu gia này đang cau chặt đôi lông mày.
Thời Chỉ đi đến khoang bán đồ ăn, khi bê theo một hộp mì cùng một phần cháo trắng quay lại, thì Phó Tây Linh đã tỉnh rồi. Cô đặt đồ ăn sáng lên bàn, hỏi anh muốn ăn cái nào?
Phó Tây Linh nhìn cô, nói: “Em chọn đi.”
Khẩu vị của Thời Chỉ đậm đà, nên cô đã lấy mì hộp ăn vài miếng, đến khi cảm thấy mái tóc dài rải rác có chút phiền, bèn dừng lại, đặt dĩa xuống, theo thói quen sờ đến cổ tay, nhưng lại thấy nó trống không.
Có lẽ chiếc vòng ngọc đang ở nhà của Phó Tây Linh, lần trước, khi ở nhà anh, cô vẫn còn đeo nó, trước lúc ngủ đã tháo ra để trên đầu giường.
Sáng sớm tỉnh giấc, Phó Tây Linh lại kiếm chuyện với cô, hai người nằm trên giường hôn nhau, dẫn đến bị trễ, không kịp giờ, nên chỉ đành vội vội vàng vàng đi làm, và thế là quên mất vòng tay.
Vốn dĩ không nên có suy nghĩ này, tuy nhiên không hiểu vì lý do nào đó, mà Thời Chỉ lại nhìn sang phía Phó Tây Linh, rồi tự tin giơ tay ra: “Mang theo không?”
Phó Tây Linh nhìn cô hai giây, quả nhiên anh đã thò tay vào túi áo khóa da, moi chiếc vòng đặt vào tay cô.
“Cảm ơn.”
Ngoài cửa sổ là núi non trùng điệp một màu trắng xóa, trên núi có chút sương mù, ánh nắng dường như bị che phủ bởi một tấm màn.
Rất nhiều hành khách đã thức dậy vệ sinh cá nhân, ăn sáng hoặc đi vệ sinh, đi đi lại lại trong khoang tàu.
Thời Chỉ buộc tóc bằng chiếc vòng tay, cô luôn cảm thấy buổi sáng hôm nay có gì đó khác so với trước đây. Thời Chỉ biết, Phó Tây Linh rất đẹp trai, cũng rõ rằng bản thân thích có đủ loại tiếp xúc cơ thể với anh.
Nhưng từ sau cuộc cãi vã tối hôm trước, đến tối qua Phó Tây Linh đuổi theo lên tàu, rồi ngồi làm luận văn cùng cô cả đêm, những trải nghiệm này là điều mà cô không bao giờ ngờ tới.
Có vẻ như cảm giác cũng không tồi! Vì vậy, Thời Chỉ đã đá Phó Tây Linh một cái dưới bàn, thấy anh dừng động tác lướt điện thoại lại, rồi nghiêng đầu nhìn qua, cô đã nói thẳng với anh: “Tôi cũng muốn cắt đứt với anh.”
Phó Tây Linh nhìn cô, dần dần nở nụ cười: “Được.”
“Mối quan hệ không hề thay đổi.”
Thời Chỉ nhìn sang phía đối diện, ông cụ đã thức giấc, lúc này đang dụi dụi mắt, chàng trai ngồi kế bên ông cụ cũng bắt đầu lôi điện thoại ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô tiến lại gần Phó Tây Linh: “Vẫn là “bạn giường”.”
Phó Tây Linh vẫn đang mỉm cười: “Được.”
Khi họ đến địa điểm cần đến, thì đây không phải điểm cuối của chuyến tàu, thời gian dừng lại ngắn, các hành khách đều vội vàng xuống tàu.
Mái tóc của Thời Chỉ buộc rất lỏng, lúc mặc áo khoác đã bị tuột xuống, khiến chiếc vòng ngọc rơi xuống đất. Người rất đông, chiếc vòng suýt chút nữa thì bị giẫm lên.
Phó Tây Linh cúi xuống nhặt nó lên giúp Thời Chỉ, rồi kéo tay đeo nó vào cho cô. Anh khoác vai cô, giúp cô che chắn dòng người chen chúc, dẫn cô ra khỏi toa tàu.
Thành phố phía Bắc bên ngoài ga tàu chính là quê hương của Thời Mai. Sau khi Lâm Hiếu Bình qua đời, Thời Chỉ đã theo Thời Mai đến đây sinh sống vài năm.
Những con đường cùng âm thanh quê hương quen thuộc đã đánh thức trải nghiệm khó chịu trong quá khứ, khiến Thời Chỉ trầm mặc rất lâu.
Phó Tây Linh bắt taxi, đưa cô đến thẳng khách sạn tương đối sang trọng tại địa phương. Cứ thế cho đến khi vào phòng khách sạn, người nào người nấy tắm rửa xong xuôi, rồi lại ăn bữa trưa đơn giản. Thì Thời Chỉ mới phát hiện thấy vết nứt trên một hạt ngọc nào đó của chuỗi vòng.
Căn phòng được che kín rèm cửa sổ, nên ánh sáng không thực sự tốt. Thời Chỉ đứng dậy, cầm chuỗi vòng ngọc đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sang một bên, ngắm nhìn cẩn thận dưới ánh mặt trời.
Nhưng càng nhìn, hàng lông mày của cô lại càng nhíu chặt. Phó Tây Linh ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn cô, vốn dĩ anh không lên tiếng, tuy nhiên rất hiếm khi thấy Thời Chỉ đau lòng đến vậy. Dáng vẻ cau mày khổ đau của cô khiến anh không thể nhắm mắt làm ngơ.
“Trân trọng như vậy sao, tìm tiệm ngọc bích nào đó tin cậy rồi thay một viên mới nhé?”
“Không cần đâu.”
Thời Chỉ đeo chiếc vòng ngọc vào tay: “Chiếc vòng này được “làm phép”, cũng không biết vỡ một hạt ngọc có ảnh hưởng đến tài vận của tôi hay không.”
“… Trông em không phải là người tin tưởng mấy thứ đó.”
“Vốn dĩ là không tin.”
Sau khi Lâm Hiếu Bình say rượu, ông ta có thể làm ra bất cứ điều khốn nạn gì. Có một đêm, ông ta ở bên ngoài về, tranh cãi với Thời Mai, đến khi nổi điên đã cầm đủ thứ đồ đánh bà ấy, rồi đập đồ trang trí Quan Âm trong nhà.
Món đồ trang trí Quan Âm đó là do một người lớn tuổi tặng khi Lâm Hiếu Bình và Thời Mai kết hôn, cũng đã được làm phép.
Thời Chỉ mặc áo khoác: “Hai ngày sau khi vỡ món đồ trang trí hình Quan Âm đó, Lâm Hiếu Bình đã chết cóng bên ngoài.”
Nói chuyện với người thông minh như Phó Tây Linh thật nhàn nhã. Anh không hỏi Lâm Hiếu Bình là ai, cũng chẳng cười nhạo, chê cô mê tín. Những câu an ủi của anh vừa không dài dòng lại vừa khiến người ta yên tâm.
“Chắc còn tùy người, mẹ tôi cũng vô tình làm vỡ bùa bình an, nhưng không thấy bà ấy bị ảnh hưởng gì cả. Nếu thực sự tin vào điều đó, thì chắc chắn phải có sự khác biệt giữa vô tình làm vỡ và cố ý làm vỡ. Phật tổ không phải là kiểu vô lý vậy đâu.”
Trước khi ra ngoài, Phó Tây Linh hỏi Thời Chỉ: “Có đi mua hoa không?”
“Không cần mua hoa, bà ấy không ở nghĩa trang.”
Thời Chỉ đã quyết định rải tro của Thời Mai bay theo làn gió.
Thời Chỉ đưa Phó Tây Linh đến một tòa nhà ở rìa thành phố, là một “trung tâm sức khỏe tâm thần” tại địa phương, cũng chính là “bệnh viện tâm thần” mà mọi người hay nói.
Họ ngồi dưới một gốc cây đã chết khô cách bệnh viện không xa, lớp sơn trên ghế gỗ lốm đốm, dưới chân vẫn còn sót lại một ít tuyết.
Đây là lần đầu tiên Thời Chỉ chủ động kể cho người khác nghe về Thời Mai. Khi đó cô chưa hề nhận ra rằng, mình đối xử với người được gọi là bạn giường bên cạnh lúc này đây, rất khác so với những người khác.
Thời Chỉ nhìn vào tòa nhà cũ kỹ với lớp sơn đã bong khỏi mặt tường: “Cả cuộc đời bà ấy đều không được hạnh phúc.”
Ban đầu, Thời Mai cũng là một nhân viên xuất sắc tại nơi làm việc, được lãnh đạo đánh giá cao. Sau đó, qua người giới thiệu, bà ấy quen với Lâm Hiếu Bình, rồi hẹn hò và đi đến hôn nhân với ông ta.
Sau khi kết hôn, rất nhanh đã sinh con, ba mẹ Lâm Hiếu Bình bận chăm sóc cho con trai của vợ chồng em trai Lâm Hiếu Bình, mà nhà ngoại của Thời Mai lại ở xa.
Lâm Hiếu Bình nói: “Mai Mai, cứ giao việc kiếm tiền cho anh, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em và con.” Thời Mai đã tin, vì gia đình mà từ bỏ sự nghiệp của mình.
Thật không may, hai năm sau kết hôn, Lâm Hiếu Bình đã phơi bày bản tính, vừa cờ bạc lại vừa rượu chè. Câu mà ông ta thường xuyên nói nhất mỗi lần đánh chửi Thời Mai là: “Tiền đều của ông mày kiếm ra, ông đây muốn tiêu thế nào thì tiêu.”
Bị đè nén bởi những câu mắng chửi suốt nhiều năm, vậy nên ngay cả khi Lâm Hiếu Bình đã chết, thì việc đó vẫn trở thành tâm bệnh của Thời Mai.
Thời Mai quá muốn chứng tỏ khả năng của mình, nhưng lại bị một kẻ nói dối dưới danh nghĩa “bạn thân” lợi dụng.
Thời điểm đó, họ đã ở trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn, sống nhờ trong nhà bác cả của Thời Chỉ, phải nhìn nét mặt của bác dâu vì ăn nhờ ở đậu.
Thời Mai đã vô cùng kỳ vọng, nói: “Manh Manh, mẹ sẽ sớm kiếm được một khoản tiền, có tiền rồi chúng ta sẽ không bị người khác coi thường nữa, đến lúc đó mẹ con mình sẽ mua một căn nhà nhỏ.”
Sau đó, người “bạn thân” dẫn dắt Thời Mai kiếm tiền đã biến mất, và thứ biến mất cùng bà ta là toàn bộ số tiền mười nghìn tệ tiết kiệm, cũng như vay mượn bà ngoại của Thời Mai.
Vụ lừa đảo đã phá vỡ hy vọng cuối cùng vào cuộc sống của Thời Mai, sự không thấu hiểu cùng những bất bình của người thân, bạn bè đã chọc thủng lòng tự trọng của bà ấy. Người phụ nữ tội nghiệp sụp đổ, trở thành kẻ tâm thần bị hàng xóm xa lánh.
“Bà ấy có hành vi hung hăng, sau này bị đưa đến đây, ở trong phòng kín, mỗi tuần được vào thăm một lần.”
Gió thổi qua, những chiếc lá khô héo trượt trên mặt đất, tạo ra âm thanh xào xạc khe khẽ. Phó Tây Linh ngồi cùng Thời Chỉ cho đến khi mặt trời lặn, mới gọi xe về lại khách sạn trong phố.
Sau khi lên lầu, Thời Chỉ lấy hai lon bia từ tủ lạnh trong phòng ra, hỏi Phó Tây Linh có muốn uống hay không?
Chuyến đi lần này, Phó Tây Linh không có chuẩn bị, mặc lại ít, ngồi đón gió cả chiều, lúc này đã bắt đầu hơi sốt nhẹ, nhưng anh không nói mà “bán mạng” ở cùng cô.
Uống cùng Thời Chỉ vài lon bia lạnh, đến khi cô hôn anh bằng đôi môi lạnh lẽo, Phó Tây Linh cũng chẳng từ chối, mà vòng quanh eo cô, lăn lộn theo ý muốn của cô.
Thời Chỉ không nói bất cứ điều gì, hôn xong thì bắt đầu cởi quần áo của hai người, hàm ý rất rõ ràng, mà Phó Tây Linh cũng đã biết mình nên làm gì tối nay.
Chỉ có điều anh chẳng ngờ rằng, Thời Chỉ lại “hoang dã” như vậy, quấn quýt đến bước cuối cùng, chính cô là người tự ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro