Thẩm Gia không...
2024-08-21 11:23:17
Tửu lượng của Thời Chỉ thực sự rất khá, khi xe về đến thành phố, cô đã ôm chai rượu thứ ba và uống được non nửa.
Đại học B mới bước vào kỳ nghỉ hè, nên về ký túc hay không cũng chẳng thành vấn đề, còn quán bar, nhưng chỗ nào cũng chẳng phải nhà của cô. Cô chỉ là lao động miễn phí trong tay cậu mợ, là nhân viên làm việc không cần bỏ tiền ra thuê.
Cô muốn uống rượu, muốn khiến bản thân quên đi thứ tình cảm nhẹ nhàng không biết từ đâu xuất hiện này. Mà bạn rượu lại chẳng có ai thích hợp, nghĩ đến mấy người bạn trong quán bar, Vạn Nhiễm, Lão Tiền và Linh Linh, về mặt rượu bia thì ba người họ, người nào người nấy đều kém, hoàn toàn không phải bạn nhậu mà cô mong muốn.
Vạn Nhiễm từng bị tổn thương trong tình yêu, uống vào là bắt đầu chửi bới đàn ông, công kích bừa bãi, hận không thể hủy diệt toàn bộ giống đực trên thế giới này.
Lão Tiền không nói nhiều khi uống rượu, mà lại hút thuốc không ngừng, hết điếu này đến điếu khác, uống ba tiếng đồng hồ có thể hút hết một bao rưỡi. Lương thì thấp, thuốc lá cũng chỉ mua được loại rẻ tiền nhất, mùi vị cay nồng, hun khói người ta đến chẳng mở nổi mắt.
Còn về phần Linh Linh, ba cốc bia là gục, uống thêm một chút có thể biểu diễn luôn tiết mục, đứng trên ghế hát đủ loại bài kinh điển trong quán karaoke bằng giọng điệu đứng quãng…
Thời Chỉ chưa nghĩ ra nên đi đâu để giết thời gian cho đêm nay, cô nghiêng đầu liếc nhìn Phó Tây Linh một cái, rồi hỏi: “Đưa tôi đi khách sạn nhé?”
Không thể không nói, con người Phó Tây Linh vô cùng am hiểu, anh chẳng hề hoảng hốt như một cậu trai ngây thơ, mà hỏi: “Đến khách sạn làm gì?”
Cũng không phải kiểu mấy gã đàn ông gớm ghiếc trong đầu chứa đủ thứ bậy bạ, sau đó thuận miệng nói những câu trêu đùa đen tối.
Anh giữ phần dưới của vô lăng, biểu cảm và giọng điệu đều không thay đổi, như thể câu hỏi mà cô đề ra hoàn toàn chẳng chút kỳ lạ. Thái độ cũng vô cùng bình thường, nói đùa với cô: “Đến khách sạn nhà tôi, hay khách sạn của nhà Thẩm Gia?”
Thời Chỉ đáp: “Sao cũng được, tùy anh.”
Tuy nhiên Phó Tây Linh ngẫm nghĩ, rồi tắt hướng dẫn chỉ đường, cũng như bỏ qua hai địa điểm mà mình vừa đề xuất: “Đến nhà tôi, nhiều rượu, tha hồ uống.”
Thời Chỉ đã đổi rất nhiều chỗ ở, nhưng đã lâu lắm rồi cô không có cái được gọi là nhà, đột nhiên cô cảm thấy tò mò, về nhà của những người có tiền như Phó Tây Linh trông sẽ như thế nào.
Chiếc xe nhanh chóng lái đến khu vực gần nhà của Phó Tây Linh, anh nghiêng đầu nhìn chai rượu trong tay Thời Chỉ, trong chai còn lại một phần ba: “Uống không nổi nữa rồi hả?”
“Không phải.”
Thời Chỉ đậy nút chai lại, không dự định uống tiếp: “Tôi nghĩ rượu nhà anh sẽ ngon hơn.”
Quả đúng là trong nhà Phó Tây Linh có rất nhiều rượu ngon. Ông nội anh bị huyết áp cao, vậy nên bác sĩ riêng cũng như người nhà đều kiểm soát nghiêm ngặt lượng cồn của ông. Tuy nhiên, tình hình bệnh tật lại không tiện tuyên bố khắp nơi, những đối tác làm ăn hay bạn bè ít gặp gỡ đều không biết.
Làm ăn lớn, tất nhiên mối quan hệ cũng rộng rãi, trong những ngày lễ tết hàng năm, tớp dịp cần quà cáp qua lại, gia đình họ thường xuyên nhận được các loại rượu quý, thuốc quý. Hầu hết các loại đồ uống đều do mẹ Phó Tây Linh giải quyết, bà đã mang hết đến chỗ Phó Tây Linh, đề phòng ông cụ buồn mồm uống trộm.
Phó Tây Linh đỗ xe trong hầm để xe: “Không sợ tôi uống say rồi làm bậy nhỉ, đến rồi, đi thôi.”
Thời Chỉ rất ít khi đi giày cao gót, vừa rồi lại uống kha khá, khi xuống xe cô đã lảo đảo nửa bước, phải bám vào cửa xe.
Phó Tây Linh từ bên ghế lái vòng sang, anh đặt chìa khóa xe vào lòng bàn tay cô, rồi cứ thế bế cô lên: “Khóa xe lại!”
Thời Chỉ không từ chối: “Nút nào là nút khóa?”
“Hình nhìn giống ổ khóa, ấn vào đó.”
Anh bế Thời Chỉ suốt cả quãng đường, khi đến cửa nhà mới đặt cô xuống.
Nhà của Phó Tây Linh nằm ở vị trí rất đẹp, một sàn hơn hai trăm mét vuông chỉ có mình anh ở, trong đó có một căn phòng dành riêng để chứa rượu.
Anh đẩy cửa nhà, rồi bật đèn: “Rượu đều ở bên kia, cô tự chọn đi.”
Thời Chỉ chọn một chai rượu vang, cô đứng dựa bên tường, quay đầu liếc nhìn xung quanh căn phòng. Không biết bên ngoài khung cửa sổ kéo dài từ trần xuống sàn là công viên gì, mặt hồ phản chiếu ánh đèn, tầm nhìn tuyệt đẹp.
Thời Chỉ vẫn luôn muốn có được một mái nhà, cô có phần ghen tị khi nhìn Phó Tây Linh kéo mở chiếc tủ khổng lồ được tích hợp liền mạch với tủ bếp.
Khi anh đưa nước soda cho cô, Thời Chỉ đã hỏi: “Anh đã bao giờ gặp phải chuyện thực sự khiến mình cảm thấy khó chịu chưa?”
Phó Tây Linh mở chai nước soda, dường như anh đã nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó nói với giọng tiếc nuối: “Hình như là chưa từng gặp.”
Anh nói: “Trên đời này, hầu hết mọi việc đều có thể giải quyết bằng tiền, thật không may, nhà tôi lại chẳng có gì ngoài tiền.”
Nghe thấy điều này, Thời Chỉ rất muốn đổ luôn chai nước soda lên đầu anh, để dập tắt cái sự kiêu ngạo ấy.
Cô nhấp một ngụm, và lập tức cau mày.
Phó Tây Linh hỏi: “Không thích à?”
“Không thích.”
Phó Tây Linh lại đưa nước suối cho cô: “Dì hai của tôi nói uống cái này tốt cho sức khỏe, ban đầu tôi cũng không thích, nhưng bây giờ thì quen rồi.”
“Nếu tôi mà lắm tiền như anh, thì tôi cũng trân trọng mạng sống lắm.”
“Thời Chỉ!”
“Hứ?”
“Nếu cô muốn khóc một trận, thì tôi có thể ra ngoài, nhướng căn nhà lại cho cô.”
Thời Chỉ chỉ mỉm cười: “Đúng là tôi đau lòng, nhưng không buồn đến mức như anh nghĩ đâu. Người theo đuổi tôi đầy ra đấy, tôi chọn Thẩm Gia đa phần là vì điều kiện gia đình anh ta khá tốt. Ngay từ đầu tôi đã có tính toán của riêng mình, không phải là kiểu đòi sống đòi chết vì tình đâu.”
Mặc dù lời nói của cô nghe có vẻ giống như một người không giỏi để lộ điểm yếu đang tự an ủi bản thân, nhưng Phó Tây Linh cũng chẳng nói gì thêm.
Tối hôm nay, bọn họ ở cạnh nhau vô cùng hòa thuận, phòng khách được trải thảm, Thời Chỉ ngồi bên trên, dựa lưng vào sofa, chậm rãi uống rượu.
Phó Tây Linh ngồi ngay bên cạnh chơi game, thấy phía Thời Chỉ rất lâu cũng chẳng thấy động tĩnh gì, Phó Tây Linh nhận ra, bèn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, nói: “Uống hết thì tự lấy thêm nhé.”
Không biết cô đang nghĩ điều gì, mà chẳng đáp, vì vậy Phó Tây Linh phải tạm dừng ván game lại, anh đặt tay cầm xuống, nhìn sang.
Thời Chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, sôi mắt rất sáng, ánh mắt thật lạnh. Cô có làn da trắng lạnh, đã uống vài chai rượu vang mà gương mặt vẫn trắng nõn, chỉ có đôi môi là nhuốm màu trông như cánh hoa hồng. Chiếc váy dự tiệc màu đen được xếp chồng lên nhau trên đầu gối, để lộ ra bắp chân nhỏ nhắn đẹp mê người.
Phó Tây Linh vào phòng để rượu, anh kéo tủ ra, chọn hai chai rượu vang đắt nhất, rồi ngồi xuống bên cạnh Thời Chỉ: “Cần tôi uống cùng không?”
Vốn dĩ, anh không định đụng vào rượu, đưa cô gái này về nhà, vừa vào đến cửa mà cô đã tự uống say, chuyện này là sao đây?
“Không cần.”
Thời Chỉ uống rượu vang không cần dùng ly, cũng chẳng tiếc rượu, có chút thoải mái phung phí cứ thế cầm cả chai uống, tuy nhiên, động tác khi uống của cô thật đẹp.
Mái tóc đen dài nằm rải rác trên bờ vai, chiếc cổ ngả ra sau, như chú thiên nga đen. Uống xong, Thời Chỉ lại khẽ nở nụ cười với Phó Tây Linh, thực sự vô cùng quyến rũ.
Cô nói: “Khi nãy anh muốn hôn tôi, phải không?”
Phó Tây Linh không bày tỏ ý kiến, anh lấy dụng cụ mở nắp, mở một chai rượu, nút chai bằng gỗ được kéo ra, mùi trái cây lên men chầm chậm lan tỏa.
Phó Tây Linh vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt Thời Chỉ: “Đổi lại là bất cứ ai khác nói với tôi câu này, tôi đều sẽ nghĩ cô ta đang cố gắng quyến rũ tôi. Nếu cô không có suy nghĩ đó, vậy thì hãy ngoan ngoãn uống rượu đi.”
Thời Chỉ thực sự có suy nghĩ đó trong đầu. Cô không có cảm hứng với Phó Tây Linh, tính cách anh ra sao, anh hành sự xuất phát từ nguyên do nào, những thứ này cô đều không muốn suy nghĩ quá sâu xa.
Nhưng Thời Chỉ chợt phát hiện ra rằng, bản thân mình không phản kháng việc tiếp xúc cơ thể với Phó Tây Linh, khi anh bế cô, trái tim cô sẽ đập nhanh hơn.
Có lẽ Phó Tây Linh đã gọi đồ ăn đêm, anh cầm điện thoại nhìn thông tin giao hàng: “Còn hai mươi phút nữa…”
Thời Chỉ hoàn toàn không nghe thấy gì, khi hẹn hò với Thẩm Gia, cô đã tính toán kỹ càng về tương lai với anh ta, thậm chí còn cân nhắc đến chuyện kết hôn. Cả ngày chỉ lo đến việc diễn sao cho nho nhã khiêm tốn, trước giờ chưa từng làm việc gì tùy hứng, ngay cả nụ hôn cũng tiếp đón thật bình lặng.
Nhưng Phó Tây Linh thì khác, muốn gì làm nấy, không cần phải cân nhắc quá nhiều, nghĩ vậy, cô bè đặt chai rượu xuống, ngồi khóa trên đùi anh.
Phó Tây Linh không có bất cứ hành động gì, anh hơi nhíu mày, ngửa người ra sau, im lặng nhìn Thời Chỉ chằm chằm, còn hỏi xem có phải cô uống say rồi hay không?
“Tôi không say.”
Thời Chỉ không hề say, cô chỉ đơn giản là muốn thử, muốn thử xem cảm giác hôn một người như Phó Tây Linh sẽ thế nào.
Nghĩ sao làm vậy, cơ thể Thời Chỉ có mùi rượu, khi chớp mắt đôi lông mi trông như cánh bướm, nhẹ nhàng đung đưa, sau đó mới nhắm mắt lại.
Phó Tây Linh tương đối kiên định, vốn vì anh đang muốn nói, nhưng lại thôi, dù sao cô cũng vừa thất tình, lại uống nhiều rượu như vậy, để cô hôn một, hai cái coi như là nhường cô.
Thế nhưng Thời Chỉ lại quá mạnh bạo, hoàn toàn không phải hành vi nổi loạn của người say xỉn, hễ gặp ai là hôn người đó một cái.
Khi cô mở miệng, Phó Tây Linh đã không kiềm chế được nữa, anh lập tức giữ lấy cô, hôn lại cô thật sâu. Hai người hôn nhau hơn mười phút, cứ thế cho đến khi nhân viên giao đồ ăn đến bấm chuông, thì họ mới dừng lại.
Phó Tây Linh ra cửa nhận đồ ăn, sau khi đóng cửa, anh nhấc tay lau vệt máu trên môi: “Cô là học sinh tiểu học đấy à, còn cắn nữa? Thẩm Gia không dạy cô cách hôn sao?”
Ánh mắt Thời Chỉ rất sáng, đôi môi cũng đỏ mọng, cô nói: “Vậy anh dạy tôi đi!”
Đồ ăn không được mở, Phó Tây Linh tiện tay để luôn lên tủ ở lối vào. Anh quay lại phòng khách, kéo Thời Chỉ đang ngồi trên sofa dậy, rồi ôm eo cô tiếp tục hôn.
Bọn họ hôn nhau có phần dữ dội, chiếc ghế sofa bị ép đến phát ra tiếng động, tuy nhiên cũng chỉ dừng lại ở nụ hôn mà thôi.
Dây đeo của chiếc váy dự tiệc trượt xuống khỏi vai, Phó Tây Linh đưa tay giúp Thời Chỉ kéo nó lên. Anh không uống một giọt rượu, nên vẫn còn lý trí, anh chống tay lên hai tay vịn sofa, chạm trán vào nhau: “Ngủ ở phòng ngủ chính, hay phòng dành cho khách?”
Hơi thở của Thời Chỉ vô cùng hỗn loạn, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Phòng cho khách.”
Anh khẽ mỉm cười: “Vậy thì đừng hôn nữa, dễ xảy ra chuyện.”
Sáng hôm sau, khi Phó Tây Linh thức giấc, thì phòng ngủ dành cho khách đã chẳng một bóng người, chỉ có dì giúp việc dọn dẹp định kỳ đang thu dọn mấy chai rượu vang rỗng ngoài phòng khách.
Dì nói: “Sáng sớm có một cô gái bảo dì chuyển lời lại với con, nói cô ấy mượn con một chiếc áo để mặc.”
Phó Tây Linh quay lại phòng quần áo, anh rất nhiều đồ, nên cũng chẳng rõ Thời Chỉ đã mặc chiếc nào. Anh nhắn tin Wechat cho Thời Chỉ, hỏi cô đang ở đâu, tuy nhiên cô lại chẳng hào hứng trả lời, nguyên cả buổi sáng vẫn không thấy hồi âm.
Cứ thế cho đến trưa, Phó Tây Linh lái xe đến đại học B đón Chu Lãng, khi cả hai cùng đến được cửa hàng tôm hùm đất hôm trước, thì điện thoại của anh mới đổ chuông.
Thời Chỉ trả lời đúng hai từ: “Ở trường.”
Chu Lãng rất thích ăn món tôm hùm đất của cửa hàng này, anh ta gọi luôn hai suất lớn, vừa gọi đồ vừa liếc nhìn Phó Tây Linh: “Tâm trạng khá quá nhỉ, trúng số à?”
Phó Tây Linh quay một đoạn video trong nhà hàng rồi gửi cho Thời Chỉ, nói mình đang ở gần đại học B, hỏi cô có muốn đến đây không?
Thấy Thời Chỉ không trả lời, anh lại gửi thêm một tin nhắn nữa: “Tôi lái xe qua đón cô nhé?”
Tuy nhiên khi tin nhắn được gửi đi, ở trong khung trò chuyện còn xuất hiện thêm một dấu chấm than màu đỏ. Với hiển thị: Tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.
Đại học B mới bước vào kỳ nghỉ hè, nên về ký túc hay không cũng chẳng thành vấn đề, còn quán bar, nhưng chỗ nào cũng chẳng phải nhà của cô. Cô chỉ là lao động miễn phí trong tay cậu mợ, là nhân viên làm việc không cần bỏ tiền ra thuê.
Cô muốn uống rượu, muốn khiến bản thân quên đi thứ tình cảm nhẹ nhàng không biết từ đâu xuất hiện này. Mà bạn rượu lại chẳng có ai thích hợp, nghĩ đến mấy người bạn trong quán bar, Vạn Nhiễm, Lão Tiền và Linh Linh, về mặt rượu bia thì ba người họ, người nào người nấy đều kém, hoàn toàn không phải bạn nhậu mà cô mong muốn.
Vạn Nhiễm từng bị tổn thương trong tình yêu, uống vào là bắt đầu chửi bới đàn ông, công kích bừa bãi, hận không thể hủy diệt toàn bộ giống đực trên thế giới này.
Lão Tiền không nói nhiều khi uống rượu, mà lại hút thuốc không ngừng, hết điếu này đến điếu khác, uống ba tiếng đồng hồ có thể hút hết một bao rưỡi. Lương thì thấp, thuốc lá cũng chỉ mua được loại rẻ tiền nhất, mùi vị cay nồng, hun khói người ta đến chẳng mở nổi mắt.
Còn về phần Linh Linh, ba cốc bia là gục, uống thêm một chút có thể biểu diễn luôn tiết mục, đứng trên ghế hát đủ loại bài kinh điển trong quán karaoke bằng giọng điệu đứng quãng…
Thời Chỉ chưa nghĩ ra nên đi đâu để giết thời gian cho đêm nay, cô nghiêng đầu liếc nhìn Phó Tây Linh một cái, rồi hỏi: “Đưa tôi đi khách sạn nhé?”
Không thể không nói, con người Phó Tây Linh vô cùng am hiểu, anh chẳng hề hoảng hốt như một cậu trai ngây thơ, mà hỏi: “Đến khách sạn làm gì?”
Cũng không phải kiểu mấy gã đàn ông gớm ghiếc trong đầu chứa đủ thứ bậy bạ, sau đó thuận miệng nói những câu trêu đùa đen tối.
Anh giữ phần dưới của vô lăng, biểu cảm và giọng điệu đều không thay đổi, như thể câu hỏi mà cô đề ra hoàn toàn chẳng chút kỳ lạ. Thái độ cũng vô cùng bình thường, nói đùa với cô: “Đến khách sạn nhà tôi, hay khách sạn của nhà Thẩm Gia?”
Thời Chỉ đáp: “Sao cũng được, tùy anh.”
Tuy nhiên Phó Tây Linh ngẫm nghĩ, rồi tắt hướng dẫn chỉ đường, cũng như bỏ qua hai địa điểm mà mình vừa đề xuất: “Đến nhà tôi, nhiều rượu, tha hồ uống.”
Thời Chỉ đã đổi rất nhiều chỗ ở, nhưng đã lâu lắm rồi cô không có cái được gọi là nhà, đột nhiên cô cảm thấy tò mò, về nhà của những người có tiền như Phó Tây Linh trông sẽ như thế nào.
Chiếc xe nhanh chóng lái đến khu vực gần nhà của Phó Tây Linh, anh nghiêng đầu nhìn chai rượu trong tay Thời Chỉ, trong chai còn lại một phần ba: “Uống không nổi nữa rồi hả?”
“Không phải.”
Thời Chỉ đậy nút chai lại, không dự định uống tiếp: “Tôi nghĩ rượu nhà anh sẽ ngon hơn.”
Quả đúng là trong nhà Phó Tây Linh có rất nhiều rượu ngon. Ông nội anh bị huyết áp cao, vậy nên bác sĩ riêng cũng như người nhà đều kiểm soát nghiêm ngặt lượng cồn của ông. Tuy nhiên, tình hình bệnh tật lại không tiện tuyên bố khắp nơi, những đối tác làm ăn hay bạn bè ít gặp gỡ đều không biết.
Làm ăn lớn, tất nhiên mối quan hệ cũng rộng rãi, trong những ngày lễ tết hàng năm, tớp dịp cần quà cáp qua lại, gia đình họ thường xuyên nhận được các loại rượu quý, thuốc quý. Hầu hết các loại đồ uống đều do mẹ Phó Tây Linh giải quyết, bà đã mang hết đến chỗ Phó Tây Linh, đề phòng ông cụ buồn mồm uống trộm.
Phó Tây Linh đỗ xe trong hầm để xe: “Không sợ tôi uống say rồi làm bậy nhỉ, đến rồi, đi thôi.”
Thời Chỉ rất ít khi đi giày cao gót, vừa rồi lại uống kha khá, khi xuống xe cô đã lảo đảo nửa bước, phải bám vào cửa xe.
Phó Tây Linh từ bên ghế lái vòng sang, anh đặt chìa khóa xe vào lòng bàn tay cô, rồi cứ thế bế cô lên: “Khóa xe lại!”
Thời Chỉ không từ chối: “Nút nào là nút khóa?”
“Hình nhìn giống ổ khóa, ấn vào đó.”
Anh bế Thời Chỉ suốt cả quãng đường, khi đến cửa nhà mới đặt cô xuống.
Nhà của Phó Tây Linh nằm ở vị trí rất đẹp, một sàn hơn hai trăm mét vuông chỉ có mình anh ở, trong đó có một căn phòng dành riêng để chứa rượu.
Anh đẩy cửa nhà, rồi bật đèn: “Rượu đều ở bên kia, cô tự chọn đi.”
Thời Chỉ chọn một chai rượu vang, cô đứng dựa bên tường, quay đầu liếc nhìn xung quanh căn phòng. Không biết bên ngoài khung cửa sổ kéo dài từ trần xuống sàn là công viên gì, mặt hồ phản chiếu ánh đèn, tầm nhìn tuyệt đẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Chỉ vẫn luôn muốn có được một mái nhà, cô có phần ghen tị khi nhìn Phó Tây Linh kéo mở chiếc tủ khổng lồ được tích hợp liền mạch với tủ bếp.
Khi anh đưa nước soda cho cô, Thời Chỉ đã hỏi: “Anh đã bao giờ gặp phải chuyện thực sự khiến mình cảm thấy khó chịu chưa?”
Phó Tây Linh mở chai nước soda, dường như anh đã nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó nói với giọng tiếc nuối: “Hình như là chưa từng gặp.”
Anh nói: “Trên đời này, hầu hết mọi việc đều có thể giải quyết bằng tiền, thật không may, nhà tôi lại chẳng có gì ngoài tiền.”
Nghe thấy điều này, Thời Chỉ rất muốn đổ luôn chai nước soda lên đầu anh, để dập tắt cái sự kiêu ngạo ấy.
Cô nhấp một ngụm, và lập tức cau mày.
Phó Tây Linh hỏi: “Không thích à?”
“Không thích.”
Phó Tây Linh lại đưa nước suối cho cô: “Dì hai của tôi nói uống cái này tốt cho sức khỏe, ban đầu tôi cũng không thích, nhưng bây giờ thì quen rồi.”
“Nếu tôi mà lắm tiền như anh, thì tôi cũng trân trọng mạng sống lắm.”
“Thời Chỉ!”
“Hứ?”
“Nếu cô muốn khóc một trận, thì tôi có thể ra ngoài, nhướng căn nhà lại cho cô.”
Thời Chỉ chỉ mỉm cười: “Đúng là tôi đau lòng, nhưng không buồn đến mức như anh nghĩ đâu. Người theo đuổi tôi đầy ra đấy, tôi chọn Thẩm Gia đa phần là vì điều kiện gia đình anh ta khá tốt. Ngay từ đầu tôi đã có tính toán của riêng mình, không phải là kiểu đòi sống đòi chết vì tình đâu.”
Mặc dù lời nói của cô nghe có vẻ giống như một người không giỏi để lộ điểm yếu đang tự an ủi bản thân, nhưng Phó Tây Linh cũng chẳng nói gì thêm.
Tối hôm nay, bọn họ ở cạnh nhau vô cùng hòa thuận, phòng khách được trải thảm, Thời Chỉ ngồi bên trên, dựa lưng vào sofa, chậm rãi uống rượu.
Phó Tây Linh ngồi ngay bên cạnh chơi game, thấy phía Thời Chỉ rất lâu cũng chẳng thấy động tĩnh gì, Phó Tây Linh nhận ra, bèn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, nói: “Uống hết thì tự lấy thêm nhé.”
Không biết cô đang nghĩ điều gì, mà chẳng đáp, vì vậy Phó Tây Linh phải tạm dừng ván game lại, anh đặt tay cầm xuống, nhìn sang.
Thời Chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, sôi mắt rất sáng, ánh mắt thật lạnh. Cô có làn da trắng lạnh, đã uống vài chai rượu vang mà gương mặt vẫn trắng nõn, chỉ có đôi môi là nhuốm màu trông như cánh hoa hồng. Chiếc váy dự tiệc màu đen được xếp chồng lên nhau trên đầu gối, để lộ ra bắp chân nhỏ nhắn đẹp mê người.
Phó Tây Linh vào phòng để rượu, anh kéo tủ ra, chọn hai chai rượu vang đắt nhất, rồi ngồi xuống bên cạnh Thời Chỉ: “Cần tôi uống cùng không?”
Vốn dĩ, anh không định đụng vào rượu, đưa cô gái này về nhà, vừa vào đến cửa mà cô đã tự uống say, chuyện này là sao đây?
“Không cần.”
Thời Chỉ uống rượu vang không cần dùng ly, cũng chẳng tiếc rượu, có chút thoải mái phung phí cứ thế cầm cả chai uống, tuy nhiên, động tác khi uống của cô thật đẹp.
Mái tóc đen dài nằm rải rác trên bờ vai, chiếc cổ ngả ra sau, như chú thiên nga đen. Uống xong, Thời Chỉ lại khẽ nở nụ cười với Phó Tây Linh, thực sự vô cùng quyến rũ.
Cô nói: “Khi nãy anh muốn hôn tôi, phải không?”
Phó Tây Linh không bày tỏ ý kiến, anh lấy dụng cụ mở nắp, mở một chai rượu, nút chai bằng gỗ được kéo ra, mùi trái cây lên men chầm chậm lan tỏa.
Phó Tây Linh vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt Thời Chỉ: “Đổi lại là bất cứ ai khác nói với tôi câu này, tôi đều sẽ nghĩ cô ta đang cố gắng quyến rũ tôi. Nếu cô không có suy nghĩ đó, vậy thì hãy ngoan ngoãn uống rượu đi.”
Thời Chỉ thực sự có suy nghĩ đó trong đầu. Cô không có cảm hứng với Phó Tây Linh, tính cách anh ra sao, anh hành sự xuất phát từ nguyên do nào, những thứ này cô đều không muốn suy nghĩ quá sâu xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Thời Chỉ chợt phát hiện ra rằng, bản thân mình không phản kháng việc tiếp xúc cơ thể với Phó Tây Linh, khi anh bế cô, trái tim cô sẽ đập nhanh hơn.
Có lẽ Phó Tây Linh đã gọi đồ ăn đêm, anh cầm điện thoại nhìn thông tin giao hàng: “Còn hai mươi phút nữa…”
Thời Chỉ hoàn toàn không nghe thấy gì, khi hẹn hò với Thẩm Gia, cô đã tính toán kỹ càng về tương lai với anh ta, thậm chí còn cân nhắc đến chuyện kết hôn. Cả ngày chỉ lo đến việc diễn sao cho nho nhã khiêm tốn, trước giờ chưa từng làm việc gì tùy hứng, ngay cả nụ hôn cũng tiếp đón thật bình lặng.
Nhưng Phó Tây Linh thì khác, muốn gì làm nấy, không cần phải cân nhắc quá nhiều, nghĩ vậy, cô bè đặt chai rượu xuống, ngồi khóa trên đùi anh.
Phó Tây Linh không có bất cứ hành động gì, anh hơi nhíu mày, ngửa người ra sau, im lặng nhìn Thời Chỉ chằm chằm, còn hỏi xem có phải cô uống say rồi hay không?
“Tôi không say.”
Thời Chỉ không hề say, cô chỉ đơn giản là muốn thử, muốn thử xem cảm giác hôn một người như Phó Tây Linh sẽ thế nào.
Nghĩ sao làm vậy, cơ thể Thời Chỉ có mùi rượu, khi chớp mắt đôi lông mi trông như cánh bướm, nhẹ nhàng đung đưa, sau đó mới nhắm mắt lại.
Phó Tây Linh tương đối kiên định, vốn vì anh đang muốn nói, nhưng lại thôi, dù sao cô cũng vừa thất tình, lại uống nhiều rượu như vậy, để cô hôn một, hai cái coi như là nhường cô.
Thế nhưng Thời Chỉ lại quá mạnh bạo, hoàn toàn không phải hành vi nổi loạn của người say xỉn, hễ gặp ai là hôn người đó một cái.
Khi cô mở miệng, Phó Tây Linh đã không kiềm chế được nữa, anh lập tức giữ lấy cô, hôn lại cô thật sâu. Hai người hôn nhau hơn mười phút, cứ thế cho đến khi nhân viên giao đồ ăn đến bấm chuông, thì họ mới dừng lại.
Phó Tây Linh ra cửa nhận đồ ăn, sau khi đóng cửa, anh nhấc tay lau vệt máu trên môi: “Cô là học sinh tiểu học đấy à, còn cắn nữa? Thẩm Gia không dạy cô cách hôn sao?”
Ánh mắt Thời Chỉ rất sáng, đôi môi cũng đỏ mọng, cô nói: “Vậy anh dạy tôi đi!”
Đồ ăn không được mở, Phó Tây Linh tiện tay để luôn lên tủ ở lối vào. Anh quay lại phòng khách, kéo Thời Chỉ đang ngồi trên sofa dậy, rồi ôm eo cô tiếp tục hôn.
Bọn họ hôn nhau có phần dữ dội, chiếc ghế sofa bị ép đến phát ra tiếng động, tuy nhiên cũng chỉ dừng lại ở nụ hôn mà thôi.
Dây đeo của chiếc váy dự tiệc trượt xuống khỏi vai, Phó Tây Linh đưa tay giúp Thời Chỉ kéo nó lên. Anh không uống một giọt rượu, nên vẫn còn lý trí, anh chống tay lên hai tay vịn sofa, chạm trán vào nhau: “Ngủ ở phòng ngủ chính, hay phòng dành cho khách?”
Hơi thở của Thời Chỉ vô cùng hỗn loạn, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Phòng cho khách.”
Anh khẽ mỉm cười: “Vậy thì đừng hôn nữa, dễ xảy ra chuyện.”
Sáng hôm sau, khi Phó Tây Linh thức giấc, thì phòng ngủ dành cho khách đã chẳng một bóng người, chỉ có dì giúp việc dọn dẹp định kỳ đang thu dọn mấy chai rượu vang rỗng ngoài phòng khách.
Dì nói: “Sáng sớm có một cô gái bảo dì chuyển lời lại với con, nói cô ấy mượn con một chiếc áo để mặc.”
Phó Tây Linh quay lại phòng quần áo, anh rất nhiều đồ, nên cũng chẳng rõ Thời Chỉ đã mặc chiếc nào. Anh nhắn tin Wechat cho Thời Chỉ, hỏi cô đang ở đâu, tuy nhiên cô lại chẳng hào hứng trả lời, nguyên cả buổi sáng vẫn không thấy hồi âm.
Cứ thế cho đến trưa, Phó Tây Linh lái xe đến đại học B đón Chu Lãng, khi cả hai cùng đến được cửa hàng tôm hùm đất hôm trước, thì điện thoại của anh mới đổ chuông.
Thời Chỉ trả lời đúng hai từ: “Ở trường.”
Chu Lãng rất thích ăn món tôm hùm đất của cửa hàng này, anh ta gọi luôn hai suất lớn, vừa gọi đồ vừa liếc nhìn Phó Tây Linh: “Tâm trạng khá quá nhỉ, trúng số à?”
Phó Tây Linh quay một đoạn video trong nhà hàng rồi gửi cho Thời Chỉ, nói mình đang ở gần đại học B, hỏi cô có muốn đến đây không?
Thấy Thời Chỉ không trả lời, anh lại gửi thêm một tin nhắn nữa: “Tôi lái xe qua đón cô nhé?”
Tuy nhiên khi tin nhắn được gửi đi, ở trong khung trò chuyện còn xuất hiện thêm một dấu chấm than màu đỏ. Với hiển thị: Tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro