Thử là biết nga...
2024-08-21 11:23:17
Thật tốt khi được sống! Vậy sẽ có thể cố gắng đến ngày tỉnh dậy sau cơn ác mộng.
Thời Chỉ quay người lại, biến động số dư tiền gửi khiến cô thoải mái, nên đã hưng phấn đề nghị: “Bữa trưa đi ăn đồ Trung nhé?”
Đương nhiên là Phó Tây Linh không phản đối, hiện tại anh đã quen với việc bay qua bay lại rồi, nên hoàn toàn không bị lệch múi giờ. Sau khi vào cửa đã uống với Thời Chỉ một lon bia, sau đó lại quấn quýt trên giường cùng cô. Sau khi xong việc, tắm rửa xong, đúng lúc đến giờ có thể ra ngoài ăn trưa.
Thời Chỉ thích ăn cay, bọn họ đã đến một nhà hàng Trung Quốc bán đồ ăn Tứ Xuyên và Trùng Khánh, vừa bước vào, hương thơm cay nồng tươi mới tràn ngập khắp không gian.
Cả hai cùng gọi một số món ăn phổ biến nhất trong thực đơn. Món canh huyết và xiên nhúng cay được mang lên, Phó Tây Linh liếc nhìn một cái, sau đó gọi nhân viên phục vụ lấy thêm hai chai nước suối.
Anh dựa vào ghế, thuận miệng đề cập đến, nói cạnh đại học B cũng mở một cửa hàng xiên nhúng cay. Mức độ phổ biến tương đương với quán tôm hùm đất, ngưỡng cửa sắp bị sinh viên trong Đại học B giẫm đến nát mất rồi.
“Gần đây có kế hoạch về nước không, tôi đưa em đi nếm thử?”
“Không có, không nếm.”
“Ra nước ngoài lâu vậy rồi, thực sự không nhớ nhung, muốn về sao?”
Sau khi đi du học, Thời Chỉ chưa từng về nước, cô bận, chẳng thích đi qua đi lại, cũng sợ tốn tiền, tốn thời gian. Lý do quan trọng nhất là, cô không có người nào trong nước để nhớ nhung.
Chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, sớm muộn gì cũng sẽ về thôi, lại không có việc gì để nhất định phải về. Việc chạy đi chạy lại là không hề tiết kiệm đối với Thời Chỉ, nên cô dự định đợi đến tốt nghiệp rồi tính.
“Chẳng có gì đáng để tôi phải lặn lội.”
Nói xong, cô lại ăn hai miếng canh huyết, rồi mới dần dần lấy lại được khẩu vị. Thời Chỉ ngước lên, nhìn về phía Phó Tây Linh, cô hỏi anh tại sao lại biết rõ xung quanh trường Đại học B mở những cửa hàng gì như vậy?
“Có bạn ở đó.”
Thời Chỉ nhớ ra, trước khi cô tốt nghiệp đại học, Phó Tây Linh cũng thường xuyên chạy đến đại học B, lần nào cũng nói là đến gặp “một người bạn”.
Cô lơ đãng gắp một miếng thịt hun khói, mơ hồ đoán: “Cô bạn học Thạc sĩ đó của anh vẫn chưa tốt nghiệp sao?”
Phó Tây Linh chê cay, anh nhúng luôn lát dạ dày dính đầy dầu ớt đỏ vào chén trà, rồi mỉm cười, nói với cô: “Tháng chín này, cậu ấy học lên Tiến sĩ rồi, giỏi lắm.”
Thời Chỉ liếc nhìn anh: “Giỏi vậy cơ à, vậy tại sao anh không tìm cô ta làm lá chắn? Người lại luôn ở trong nước, chẳng phải tiện hơn tôi nhiều sao?”
Phó Tây Linh bị sặc dầu cay, anh nghiêng đầu, vừa ho vừa cười, đến đỏ cả tai.
Thời Chỉ bất mãn, cau mày: “Anh cười gì thế?”
Chủ đề này đã bị cuộc điện thoại gọi đến cho Phó Tây Linh làm gián đoạn, một dãy số hiện lên trên màn hình điện thoại của anh.
Phó Tây Linh liếc nhìn một cái, ý cười trong ánh mắt vẫn còn, anh bắt máy với nụ cười trên môi, nhưng vừa nghe được hai câu đã kiềm chế lại biểu cảm của mình: “Bác cả ổn không?”
Thời Chỉ nghe vậy bèn đặt đũa xuống, bác cả của Phó Tây Linh đã nhập viện.
Sau khi cúp máy, anh đặt mua vé cho chuyến bay gần nhất, ăn xong bữa cơm, liền tạm biệt Thời Chỉ, rồi bắt xe vội vàng ra sân bay.
Ngày hôm sau, sau khi Phó Tây Linh đến bệnh viện, anh đã gọi cho Thời Chỉ, tối qua cô mất ngủ, thức đêm làm luận văn đến hơn ba giờ sáng, mới chợp mắt được một lúc.
Hiện tại, ở bên đây đang là một buổi sáng đầy nắng, trong khi đang nửa tỉnh nửa mơ, Thời Chỉ hắng giọng, hỏi: “Bác cả nhà anh thế nào rồi?”
“Đang nằm viện theo dõi.”
“Cấp cứu sao?”
“Ừm… Phó Tây Phong mượn tiền của người khác, đám đòi nợ đến chặn tại nhà bác cả, khiến ông ấy tức chết luôn rồi.”
Thời Chỉ nghĩ đến Lâm Hiếu Bình, cơn buồn ngủ của cô cũng hoàn toàn biến mất: “Anh họ của anh còn chơi nữa không?”
Dù sao thì đã tiếp xúc một thời gian dài, nên Thời Chỉ cũng biết một số chuyện trong gia đình Phó Tây Linh. Chuyện cờ bạc của anh họ anh trước đó là do chú út và Phó Tây Linh giải quyết, anh luôn giữ bí mật, không cho bác cả biết.
Nghe nói khi bọn họ giúp Phó Tây Phong trả hết số nợ của lần cờ bạc trước đó, anh họ của anh còn khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn giụa nói rằng mình sẽ thay đổi. Sau đó, cũng đã thực sự ngoan ngoãn một thời gian.
Giọng điệu của Phó Tây Linh vô cùng bất lực: “Lần này, tranh thủ chuyến công tác ra nước làm bàn chuyện làm ăn, lại lén lút đến Macau.”
Thời Chỉ biết tình cảm giữa Phó Tây Linh và gia đình rất tốt, vậy nên xảy ra chuyện này chắc chắn rất phiền muộn. Nhưng bản thân cô là người ngoài cuộc, cũng không biết phải nói sao.
Trong mấy ngày tiếp theo, anh dành nhiều thời gian ở trong viện với bác cả, nên rất ít khi gọi điện đến. Đột nhiên, tại một đêm nào đó khi đang viết luận văn, Thời Chỉ bỗng đưa ra quyết định.
Lúc đó, cô gõ một dòng tiếng Anh, rồi lại mất hứng xóa đi, lưu tệp và tắt máy tính. Màn đêm buông xuống, ánh trăng bị chắn sau những tòa nhà cao tầng.
Dưới bàn trong nhà có hai thùng nước trái cây mà lần trước Phó Tây Linh đã mua khi đến đây. Thời Chỉ đá vào chiếc thùng carton, rồi vươn tay với lấy nước trái cây, cắm ống hút vào chầm chậm hút, cuối cùng là đưa ra quyết định.
Cô muốn về nước, trong suốt một năm rưỡi ở nước ngoài, dường như Thời Chỉ không có kỳ nghỉ, cô luôn thúc ép bản thân vô cùng chặt chẽ. Ngay cả cấp trên trực tiếp của cô cũng quan tâm, bảo Thời Chỉ phải học cách thư giãn hợp lý, tận hưởng cuộc sống.
Khi tìm đến Morgan xin nghỉ phép, Morgan còn tưởng gia đình cô xảy ra chuyện gì, nên đã đồng ý rất thoải mái.
Morgan nói, thực ra Phó Thiến cũng đã liên lạc với cô ta. Phó Thiến muốn dành thời gian của kỳ nghỉ Tết trong nước để ra nước ngoài, bàn bạc với Thời Chỉ về việc bàn giao công việc khi Thời Chỉ về nước vào năm tới.
Vừa hay năm mới đang đến gần, Thời Chỉ có thể tự đi tìm Phó Thiến, rồi ở đến qua Giao thừa mới quay lại. Việc kỳ nghỉ diễn ra suôn sẻ, sau khi bàn bạc, Thời Chỉ đã đặt vé máy bay về nước. Cô không mang hành lý, chỉ mang theo một chiếc túi xách đến sân bay.
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc nội, đã là chín giờ tối, cô đặt xe chạy thẳng đến bệnh viện, còn mua cả cà phê và thuốc lá gần đó, rồi mới gọi điện cho Phó Tây Linh.
Cô từng nghe Phó Tây Linh nói, sức khỏe của bác dâu anh không tốt, bà ấy ở trong bệnh viện hai hôm, sau đó bị ba mẹ Phó Tây Linh bắt về nhà nghỉ ngơi.
Trong phòng bệnh có y tá, nhưng bọn họ vẫn không yên tâm. Anh họ bị nhốt ở nhà, không ai dám để bác cả của Phó Tây Linh gặp anh ta, mà cũng chẳng giúp ích gì được.
Ban ngày, người lớn thay phiên nhau trông ở bệnh viện, đến tối, hầu như đều là Phó Tây Linh xong xuôi công việc thì chạy đến trông đêm.
Phó Tây Linh bắt máy, giọng nói của anh có chút mệt mỏi, anh thầm mặc định rằng, nếu không có việc gì thì Thời Chỉ sẽ không gọi cho mình, nên vừa lên tiếng liền hỏi: “Sao thế?”
“Anh ở tầng mấy tòa nội trú?”
“Không ở khoa nội trú, mà ở bên khoa quốc tế?”
Thời tiết lạnh, không khí hanh khô, Thời Chỉ xách cà phê đi đến hành lang thông khí giữa các tòa nhà, cô bị gió tạt đến nheo mắt: “Đặt giao cà phê cho anh, chắc là đến rồi, có thể xuống nhận không?”
Có lẽ Phó Tây Linh hơi ngạc nhiên, anh dừng lại vài giây, rồi rất nhanh lại lên tiếng: “Nhận được, để tôi xuống lầu nhận.”
Thời Chỉ cúp máy, rồi hỏi người qua đường, sau đó đổi hướng đi về phía khoa quốc tế. Bên khoa quốc tế không có nhiều người, cô đi đến, vừa nhìn đã trông thấy Phó Tây Linh đang cầm điện thoại đứng dưới lầu.
Dáng người anh rất cao, vô cùng bắt mắt, thời tiết lạnh như vậy, anh lại không thèm mặc áo khoác. Vẫn là phong cách ăn mặc quen thuộc đó, bên trong áo sơ mi là chiếc hoodie có mũ.
Anh ho hai cái, làn sương trắng xóa tản ra từ bên môi, Thời Chỉ gọi điện thoại cho Phó Tây Linh, anh bắt máy: “Đang đợi dưới lầu rồi.”
“Vậy anh ngẩng đầu lên đi.”
Khoảnh khắc Phó Tây Linh ngước lên, Thời Chỉ cúp máy ở khoảng cách cách anh vài mét, rồi tiếp tục đi về phía anh. Một người sắc sảo như Phó Tây Linh, hiếm lắm mới thấy anh bàng hoàng, mất đến nửa phút cũng không lên tiếng cũng chẳng di chuyển.
Mãi đến khi Thời Chỉ bước đến trước mặt với ly cà phê, cô nhấc điện thoại lên chọc chọc vào vai anh nói “Cà phê đến rồi đây”, thì Phó Tây Linh mới hoàn hồn trở lại, anh mở rộng vòng tay ôm chặt cô vào lòng.
“Vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Thời Chỉ chưa từng đến phòng bệnh của khoa quốc tế, cô đi cùng Phó Tây Linh trong lối hành hang dài, nhìn ngó xung quanh, cảm giác giống hệt khách sạn.
Để tránh làm phiền tới những bệnh nhân khác, Phó Tây Linh hạ thấp giọng, nói: “Em cố ý về vì quan tâm đến tôi sao?”
Thời Chỉ trầm mặc hai giây, rồi mới đáp: “Phó Thiến tìm tôi, viết luận văn cũng mệt quá rồi, nên về vài ngày.”
“Chẳng phải mấy ngày trước còn bảo với tôi là, không có gì đáng để em phải lặn lội đi lại sao?”
Thời Chỉ lấy lại cà phê trong tay anh, không cho nữa: “Muốn ăn quán xiên nhúng cay mới mở gần đại học B, không được à?”
Phó Tây Linh mỉm cười: “Được.”
Anh vừa cười lại vừa ho vài cái. Thời Chi nhét cà phê về lại tay anh: “Hút thuốc nhiều quá rồi phải không?”
“Không hút, nhiễm lạnh chút thôi.”
Tầng trên cùng của khoa quốc tế là phòng đơn, bác cả nhà Phó Tây Linh đã ngủ, nhân viên chăm sóc cũng kê thêm chiếc giường ngủ ngay bên cạnh. Thời Chỉ nhìn qua cửa kính, cảm thấy sắc mặt của bác cả vẫn không tốt cho lắm.
“Còn phải nằm viện bao lâu nữa?”
“Ít nhất phải nằm mười ngày.”
Thời Chỉ ngồi trong bệnh viện một lúc, anh nói: “Ngồi máy bay mệt, nên đừng thức đêm cùng tôi nữa, mật khẩu nhà vẫn như cũ, em về nghỉ ngơi đi.”
“Anh ngủ ở đâu?”
Phó Tây Linh quay đầu về phía phòng bệnh: “Trong phòng có sofa, ngả lưng tạm, sáng mai còn phải về khách sạn mở cuộc họp.”
Thời Chỉ bước ra ngoài vài bước lại ngoái đầu lại, và bắt gặp ánh mắt sáng rực của Phó Tây Linh. Cô ném thuốc lá mình mua qua cho anh, sau đó không nói gì, rồi bắt xe về nhà anh nghỉ ngơi.
Phó Tây Linh mắc kẹt giữa khách sạn và bệnh viện, dường như không bớt ra được một chút thời gian, chỉ mang bữa sáng đến ăn cùng Thời Chỉ vài miếng, rồi lại vội vàng rời đi.
Buổi chiều, Thời Chỉ đi gặp Phó Thiến, nói chuyện công việc với cô ta, còn cùng ăn tối nữa, về đến chỗ ở của Phó Tây Linh đã là hơn chín giờ tối.
Cô cởi áo khoác và áo len, mặc áo lót thể thao cùng quần jeans, đang lục tủ tìm áo phông của Phó Tây Linh làm váy ngủ, thì nghe thấy tiếng ấn mật khẩu.
Thời Chỉ cầm theo áo phông đi ra phòng khách, nhìn chằm chằm Phó Tây Linh bước vào cửa. Phó Tây Linh tức hừng hực tiến vào, cô thấy vậy thì hơi khựng lại, nhưng chưa kịp lên tiếng, thì anh đã đưa tay lên, gương mặt không chút biểu cảm, chạm lên môi.
Môi dưới của Phó Tây Linh có vết thương, máu đọng lại bên khóe môi, máu ở vết trầy xước dưới cằm đã khô.
Thời Chỉ cay mày: “Anh đánh nhau sao?”
Lúc này, Phó Tây Linh mới trông thấy Thời Chỉ, anh từ từ kéo giãn hàng lông mày, tính khí đã dịu đi rất nhiều, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Không, Phó Tây Phong lên cơn điên ở nhà, sợ anh ta làm bác dâu cả nổi giận, nên đã ngăn anh ta lại.”
Thời Chỉ rút tờ khăn khử trùng, đi tới, nhẹ nhàng lau vết máu trên cằm anh, đồng thời trêu chọc: “Sau đó bị người ta đánh cho hả?”
“Không đến mức vậy.”
Phó Tây Linh ném áo khoác sang một bên, anh cúi đầu mặc cho Thời Chỉ dùng khăn giấy lau sạch phần da dưới cằm, rồi thuật lại việc xảy ra ở nhà bác cả.
Hôm qua, bác cả đã ra quyết định, quyết định tịch thu lại bộ phận kinh doanh đã giao cho Phó Tây Phong quản lý. Sau khi thư ký thông báo điều động nhân sự, thì Phó Tây Phong không thể ngồi yên được nữa, đã cãi nhau với bác gái ở nhà.
Lời nói không mấy dễ nghe, nói mình sa sút tinh thần, còn không bằng trẻ mồ côi, khiến bác gái vô cùng đau lòng. Ba mẹ Phó Tây Linh và chú út cũng có mặt, cùng lên tiếng mắng mỏ nhưng không ăn thua, người lớn đều ở đó, nên vốn dĩ Phó Tây Linh không định can thiệp vào.
Tuy nhiên, khi Phó Tây Phong bất chấp mà đẩy bác gái, thì Phó Tây Linh cũng khó chịu, anh đấm Phó Tây Phong một cái, để anh ta bình tĩnh lại.
Mấy người lớn đều kéo anh ta, mà Phó Tây Linh cũng chỉ quan tâm đến việc đỡ bác gái dậy. Nào ngờ Phó Tây Phong lại có thể xông đến, đánh nhau không thèm dùng cách của con người, cứ thế dùng đầu húc Phó Tây Linh.
“Húc tôi thành ra thế này, đúng là con bò điên.”
Phó Tây Linh luôn nói từ nãy đến giờ, khiến vết thương ở khóe môi lại bắt đầu chảy máu, làn da anh có tông trắng lạnh, chảy chút máu thôi cũng thấy rất sốc.
Thời Chỉ đánh vào cánh tay anh: “Anh đừng nói nữa, hộp thuốc ở đâu?”
Thời Chỉ đi theo hướng Phó Tây Linh chỉ, muốn đi lấy hộp thuốc để giúp anh xử lý vết thương. Nào ngờ bên ngoài lại một lần nữa truyền đến tiếng nhập mật khẩu mở cửa. Sau đó, cửa được đẩy ra, cánh cửa đập rầm một cái vào tường ở lối vào.
Phó Tây Phong xông vào, trông thấy Thời Chỉ thì sững sờ, nhưng vẫn vô cùng điên cuồng, đứng cách một đoạn chỉ tay về phía Phó Tây Linh.
“Phó Tây Linh, có phải cậu nói không?”
“Uổng công trước đây tôi đã tin tưởng cậu, có phải cậu nói với ba tôi chuyện tôi đến Macau không?”
“Từ nhỏ mọi người đều thiên vị cậu, ba tôi, chú ba, chú út, cả cô nữa, ai ai cũng thiên vị cậu hết…”
“Đến mức như vậy rồi, mà cậu vẫn cảm thấy chưa đủ sao? Có phải mọi công việc làm ăn của tôi đều bị cướp sạch thì cậu mới hài lòng không? Á!”
Má trái Phó Tây Phong có vết bầm tím, có lẽ do bị Phó Tây Linh đánh trước đó, đáng tiếc là đánh cũng không khiến anh ta lấy lại được chút tỉnh táo nào hết.
Điện thoại trên tay anh ta liên tục đổ chuông, màn hình hiển thị người gọi đến là “Chú út”, nhưng Phó Tây Phong không thèm để ý, lời nói cũng càng ngày càng trở nên quá đáng.
“Tôi biết là sẽ thế này mà, tôi đã biết từ lâu rồi mà!”
“Việc gì cậu cũng làm tốt hơn tôi, đến cả học violin cậu cũng so kè với tôi…”
“Tôi nói tôi học không giỏi, cậu lại đi tham gia thi đấu, đi thi lấy bằng cấp. Cậu đúng là giỏi giang quá cơ!”
“Phó Tây Linh, thực ra cậu vô cùng đắc ý khi thấy tôi thua tiền phải không?”
Phó Tây Linh không lên tiếng, chỉ yên lặng lắng nghe như đang suy nghĩ điều gì đó.
Điện thoại đổ chuông, anh liền bắt máy, giọng nam của người lớn trong nhà truyền đến, âm thanh rất to, vô cùng gấp gáp: “Tây Linh, có phải Tây Phong đã đến chỗ con không? Hãy nghe chú, đừng động tay động chân với nó, chú và ba con sẽ đến đó ngay…”
Phó Tây Phong cũng nghe thấy, bèn lớn tiếng cãi cọ cùng chú út: “Ông còn giả vờ là người tốt nữa, ông và Phó Tây Linh là một giuộc với nhau! Chẳng phải đều muốn cướp việc làm ăn trong tay tôi sao?”
“Con biết rồi, chú út!”
Phó Tây Linh cúp máy, rồi quay sang phía Phó Tây Phong: “Phó Tây Phong, năm nay anh đã hai mươi chín tuổi rồi, không phải chín tuổi, có những câu, anh cần phải tự nghĩ xem có hợp lý hay không.”
Anh vừa nói, vết thương lại bắt đầu chảy máu, máu cứ thế chảy xuống cằm, rơi trên sàn nhà.
Thời Chỉ đã mất hết kiên nhẫn từ lâu, nổi cơn giận đùng đùng. Cô bất ngờ hành động đúng lúc giọt máu kia rơi xuống, động tác rất nhanh, vừa đi đến đã tung luôn cú đá, đá văng Phó Tây Phong không chút phòng bị ra ngoài cửa, sau đó hung hăng đóng cửa, khóa trái.
Thế giới đã trở nên yên tĩnh, nhưng cơn giận của cô vẫn đang bốc lên đầu, cô quay ngoắt người lại, chỉ vào Phó Tây Linh: “Anh không được lên tiếng!”
Ngoài cửa ầm ầm một trận, khoảng hơn mười phút sau thì yên ắng trở lại. Phó Tây Linh nhận được tin nhắn thoại, anh nhấp mở, chú út nói đã đưa Phó Tây Phong đi rồi.
Hai tai Thời Chỉ không nghe thấy bất cứ việc gì ngoài cửa. Cô ấn Phó Tây Linh xuống sofa, ngồi xổm trước hai chân anh, liếc nhìn cổ áo anh, rồi nhúng tăm bông vào iot, lau sạch máu cạnh vết thương.
Cô cọ cọ khóe môi anh bằng đầu ngón tay: “Đau không?”
“Không có cảm giác gì.”
“Bị thương thành ra thế này, có ảnh hưởng đến việc hôn không?”
Phó Tây Linh nhìn Thời Chỉ chằm chằm, rồi đột nhiên vươn tay, đặt tay lên hông cô, bế cô ngồi lên đùi: “Thử là biết ngay thôi mà.”
Thời Chỉ quay người lại, biến động số dư tiền gửi khiến cô thoải mái, nên đã hưng phấn đề nghị: “Bữa trưa đi ăn đồ Trung nhé?”
Đương nhiên là Phó Tây Linh không phản đối, hiện tại anh đã quen với việc bay qua bay lại rồi, nên hoàn toàn không bị lệch múi giờ. Sau khi vào cửa đã uống với Thời Chỉ một lon bia, sau đó lại quấn quýt trên giường cùng cô. Sau khi xong việc, tắm rửa xong, đúng lúc đến giờ có thể ra ngoài ăn trưa.
Thời Chỉ thích ăn cay, bọn họ đã đến một nhà hàng Trung Quốc bán đồ ăn Tứ Xuyên và Trùng Khánh, vừa bước vào, hương thơm cay nồng tươi mới tràn ngập khắp không gian.
Cả hai cùng gọi một số món ăn phổ biến nhất trong thực đơn. Món canh huyết và xiên nhúng cay được mang lên, Phó Tây Linh liếc nhìn một cái, sau đó gọi nhân viên phục vụ lấy thêm hai chai nước suối.
Anh dựa vào ghế, thuận miệng đề cập đến, nói cạnh đại học B cũng mở một cửa hàng xiên nhúng cay. Mức độ phổ biến tương đương với quán tôm hùm đất, ngưỡng cửa sắp bị sinh viên trong Đại học B giẫm đến nát mất rồi.
“Gần đây có kế hoạch về nước không, tôi đưa em đi nếm thử?”
“Không có, không nếm.”
“Ra nước ngoài lâu vậy rồi, thực sự không nhớ nhung, muốn về sao?”
Sau khi đi du học, Thời Chỉ chưa từng về nước, cô bận, chẳng thích đi qua đi lại, cũng sợ tốn tiền, tốn thời gian. Lý do quan trọng nhất là, cô không có người nào trong nước để nhớ nhung.
Chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, sớm muộn gì cũng sẽ về thôi, lại không có việc gì để nhất định phải về. Việc chạy đi chạy lại là không hề tiết kiệm đối với Thời Chỉ, nên cô dự định đợi đến tốt nghiệp rồi tính.
“Chẳng có gì đáng để tôi phải lặn lội.”
Nói xong, cô lại ăn hai miếng canh huyết, rồi mới dần dần lấy lại được khẩu vị. Thời Chỉ ngước lên, nhìn về phía Phó Tây Linh, cô hỏi anh tại sao lại biết rõ xung quanh trường Đại học B mở những cửa hàng gì như vậy?
“Có bạn ở đó.”
Thời Chỉ nhớ ra, trước khi cô tốt nghiệp đại học, Phó Tây Linh cũng thường xuyên chạy đến đại học B, lần nào cũng nói là đến gặp “một người bạn”.
Cô lơ đãng gắp một miếng thịt hun khói, mơ hồ đoán: “Cô bạn học Thạc sĩ đó của anh vẫn chưa tốt nghiệp sao?”
Phó Tây Linh chê cay, anh nhúng luôn lát dạ dày dính đầy dầu ớt đỏ vào chén trà, rồi mỉm cười, nói với cô: “Tháng chín này, cậu ấy học lên Tiến sĩ rồi, giỏi lắm.”
Thời Chỉ liếc nhìn anh: “Giỏi vậy cơ à, vậy tại sao anh không tìm cô ta làm lá chắn? Người lại luôn ở trong nước, chẳng phải tiện hơn tôi nhiều sao?”
Phó Tây Linh bị sặc dầu cay, anh nghiêng đầu, vừa ho vừa cười, đến đỏ cả tai.
Thời Chỉ bất mãn, cau mày: “Anh cười gì thế?”
Chủ đề này đã bị cuộc điện thoại gọi đến cho Phó Tây Linh làm gián đoạn, một dãy số hiện lên trên màn hình điện thoại của anh.
Phó Tây Linh liếc nhìn một cái, ý cười trong ánh mắt vẫn còn, anh bắt máy với nụ cười trên môi, nhưng vừa nghe được hai câu đã kiềm chế lại biểu cảm của mình: “Bác cả ổn không?”
Thời Chỉ nghe vậy bèn đặt đũa xuống, bác cả của Phó Tây Linh đã nhập viện.
Sau khi cúp máy, anh đặt mua vé cho chuyến bay gần nhất, ăn xong bữa cơm, liền tạm biệt Thời Chỉ, rồi bắt xe vội vàng ra sân bay.
Ngày hôm sau, sau khi Phó Tây Linh đến bệnh viện, anh đã gọi cho Thời Chỉ, tối qua cô mất ngủ, thức đêm làm luận văn đến hơn ba giờ sáng, mới chợp mắt được một lúc.
Hiện tại, ở bên đây đang là một buổi sáng đầy nắng, trong khi đang nửa tỉnh nửa mơ, Thời Chỉ hắng giọng, hỏi: “Bác cả nhà anh thế nào rồi?”
“Đang nằm viện theo dõi.”
“Cấp cứu sao?”
“Ừm… Phó Tây Phong mượn tiền của người khác, đám đòi nợ đến chặn tại nhà bác cả, khiến ông ấy tức chết luôn rồi.”
Thời Chỉ nghĩ đến Lâm Hiếu Bình, cơn buồn ngủ của cô cũng hoàn toàn biến mất: “Anh họ của anh còn chơi nữa không?”
Dù sao thì đã tiếp xúc một thời gian dài, nên Thời Chỉ cũng biết một số chuyện trong gia đình Phó Tây Linh. Chuyện cờ bạc của anh họ anh trước đó là do chú út và Phó Tây Linh giải quyết, anh luôn giữ bí mật, không cho bác cả biết.
Nghe nói khi bọn họ giúp Phó Tây Phong trả hết số nợ của lần cờ bạc trước đó, anh họ của anh còn khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn giụa nói rằng mình sẽ thay đổi. Sau đó, cũng đã thực sự ngoan ngoãn một thời gian.
Giọng điệu của Phó Tây Linh vô cùng bất lực: “Lần này, tranh thủ chuyến công tác ra nước làm bàn chuyện làm ăn, lại lén lút đến Macau.”
Thời Chỉ biết tình cảm giữa Phó Tây Linh và gia đình rất tốt, vậy nên xảy ra chuyện này chắc chắn rất phiền muộn. Nhưng bản thân cô là người ngoài cuộc, cũng không biết phải nói sao.
Trong mấy ngày tiếp theo, anh dành nhiều thời gian ở trong viện với bác cả, nên rất ít khi gọi điện đến. Đột nhiên, tại một đêm nào đó khi đang viết luận văn, Thời Chỉ bỗng đưa ra quyết định.
Lúc đó, cô gõ một dòng tiếng Anh, rồi lại mất hứng xóa đi, lưu tệp và tắt máy tính. Màn đêm buông xuống, ánh trăng bị chắn sau những tòa nhà cao tầng.
Dưới bàn trong nhà có hai thùng nước trái cây mà lần trước Phó Tây Linh đã mua khi đến đây. Thời Chỉ đá vào chiếc thùng carton, rồi vươn tay với lấy nước trái cây, cắm ống hút vào chầm chậm hút, cuối cùng là đưa ra quyết định.
Cô muốn về nước, trong suốt một năm rưỡi ở nước ngoài, dường như Thời Chỉ không có kỳ nghỉ, cô luôn thúc ép bản thân vô cùng chặt chẽ. Ngay cả cấp trên trực tiếp của cô cũng quan tâm, bảo Thời Chỉ phải học cách thư giãn hợp lý, tận hưởng cuộc sống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi tìm đến Morgan xin nghỉ phép, Morgan còn tưởng gia đình cô xảy ra chuyện gì, nên đã đồng ý rất thoải mái.
Morgan nói, thực ra Phó Thiến cũng đã liên lạc với cô ta. Phó Thiến muốn dành thời gian của kỳ nghỉ Tết trong nước để ra nước ngoài, bàn bạc với Thời Chỉ về việc bàn giao công việc khi Thời Chỉ về nước vào năm tới.
Vừa hay năm mới đang đến gần, Thời Chỉ có thể tự đi tìm Phó Thiến, rồi ở đến qua Giao thừa mới quay lại. Việc kỳ nghỉ diễn ra suôn sẻ, sau khi bàn bạc, Thời Chỉ đã đặt vé máy bay về nước. Cô không mang hành lý, chỉ mang theo một chiếc túi xách đến sân bay.
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc nội, đã là chín giờ tối, cô đặt xe chạy thẳng đến bệnh viện, còn mua cả cà phê và thuốc lá gần đó, rồi mới gọi điện cho Phó Tây Linh.
Cô từng nghe Phó Tây Linh nói, sức khỏe của bác dâu anh không tốt, bà ấy ở trong bệnh viện hai hôm, sau đó bị ba mẹ Phó Tây Linh bắt về nhà nghỉ ngơi.
Trong phòng bệnh có y tá, nhưng bọn họ vẫn không yên tâm. Anh họ bị nhốt ở nhà, không ai dám để bác cả của Phó Tây Linh gặp anh ta, mà cũng chẳng giúp ích gì được.
Ban ngày, người lớn thay phiên nhau trông ở bệnh viện, đến tối, hầu như đều là Phó Tây Linh xong xuôi công việc thì chạy đến trông đêm.
Phó Tây Linh bắt máy, giọng nói của anh có chút mệt mỏi, anh thầm mặc định rằng, nếu không có việc gì thì Thời Chỉ sẽ không gọi cho mình, nên vừa lên tiếng liền hỏi: “Sao thế?”
“Anh ở tầng mấy tòa nội trú?”
“Không ở khoa nội trú, mà ở bên khoa quốc tế?”
Thời tiết lạnh, không khí hanh khô, Thời Chỉ xách cà phê đi đến hành lang thông khí giữa các tòa nhà, cô bị gió tạt đến nheo mắt: “Đặt giao cà phê cho anh, chắc là đến rồi, có thể xuống nhận không?”
Có lẽ Phó Tây Linh hơi ngạc nhiên, anh dừng lại vài giây, rồi rất nhanh lại lên tiếng: “Nhận được, để tôi xuống lầu nhận.”
Thời Chỉ cúp máy, rồi hỏi người qua đường, sau đó đổi hướng đi về phía khoa quốc tế. Bên khoa quốc tế không có nhiều người, cô đi đến, vừa nhìn đã trông thấy Phó Tây Linh đang cầm điện thoại đứng dưới lầu.
Dáng người anh rất cao, vô cùng bắt mắt, thời tiết lạnh như vậy, anh lại không thèm mặc áo khoác. Vẫn là phong cách ăn mặc quen thuộc đó, bên trong áo sơ mi là chiếc hoodie có mũ.
Anh ho hai cái, làn sương trắng xóa tản ra từ bên môi, Thời Chỉ gọi điện thoại cho Phó Tây Linh, anh bắt máy: “Đang đợi dưới lầu rồi.”
“Vậy anh ngẩng đầu lên đi.”
Khoảnh khắc Phó Tây Linh ngước lên, Thời Chỉ cúp máy ở khoảng cách cách anh vài mét, rồi tiếp tục đi về phía anh. Một người sắc sảo như Phó Tây Linh, hiếm lắm mới thấy anh bàng hoàng, mất đến nửa phút cũng không lên tiếng cũng chẳng di chuyển.
Mãi đến khi Thời Chỉ bước đến trước mặt với ly cà phê, cô nhấc điện thoại lên chọc chọc vào vai anh nói “Cà phê đến rồi đây”, thì Phó Tây Linh mới hoàn hồn trở lại, anh mở rộng vòng tay ôm chặt cô vào lòng.
“Vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Thời Chỉ chưa từng đến phòng bệnh của khoa quốc tế, cô đi cùng Phó Tây Linh trong lối hành hang dài, nhìn ngó xung quanh, cảm giác giống hệt khách sạn.
Để tránh làm phiền tới những bệnh nhân khác, Phó Tây Linh hạ thấp giọng, nói: “Em cố ý về vì quan tâm đến tôi sao?”
Thời Chỉ trầm mặc hai giây, rồi mới đáp: “Phó Thiến tìm tôi, viết luận văn cũng mệt quá rồi, nên về vài ngày.”
“Chẳng phải mấy ngày trước còn bảo với tôi là, không có gì đáng để em phải lặn lội đi lại sao?”
Thời Chỉ lấy lại cà phê trong tay anh, không cho nữa: “Muốn ăn quán xiên nhúng cay mới mở gần đại học B, không được à?”
Phó Tây Linh mỉm cười: “Được.”
Anh vừa cười lại vừa ho vài cái. Thời Chi nhét cà phê về lại tay anh: “Hút thuốc nhiều quá rồi phải không?”
“Không hút, nhiễm lạnh chút thôi.”
Tầng trên cùng của khoa quốc tế là phòng đơn, bác cả nhà Phó Tây Linh đã ngủ, nhân viên chăm sóc cũng kê thêm chiếc giường ngủ ngay bên cạnh. Thời Chỉ nhìn qua cửa kính, cảm thấy sắc mặt của bác cả vẫn không tốt cho lắm.
“Còn phải nằm viện bao lâu nữa?”
“Ít nhất phải nằm mười ngày.”
Thời Chỉ ngồi trong bệnh viện một lúc, anh nói: “Ngồi máy bay mệt, nên đừng thức đêm cùng tôi nữa, mật khẩu nhà vẫn như cũ, em về nghỉ ngơi đi.”
“Anh ngủ ở đâu?”
Phó Tây Linh quay đầu về phía phòng bệnh: “Trong phòng có sofa, ngả lưng tạm, sáng mai còn phải về khách sạn mở cuộc họp.”
Thời Chỉ bước ra ngoài vài bước lại ngoái đầu lại, và bắt gặp ánh mắt sáng rực của Phó Tây Linh. Cô ném thuốc lá mình mua qua cho anh, sau đó không nói gì, rồi bắt xe về nhà anh nghỉ ngơi.
Phó Tây Linh mắc kẹt giữa khách sạn và bệnh viện, dường như không bớt ra được một chút thời gian, chỉ mang bữa sáng đến ăn cùng Thời Chỉ vài miếng, rồi lại vội vàng rời đi.
Buổi chiều, Thời Chỉ đi gặp Phó Thiến, nói chuyện công việc với cô ta, còn cùng ăn tối nữa, về đến chỗ ở của Phó Tây Linh đã là hơn chín giờ tối.
Cô cởi áo khoác và áo len, mặc áo lót thể thao cùng quần jeans, đang lục tủ tìm áo phông của Phó Tây Linh làm váy ngủ, thì nghe thấy tiếng ấn mật khẩu.
Thời Chỉ cầm theo áo phông đi ra phòng khách, nhìn chằm chằm Phó Tây Linh bước vào cửa. Phó Tây Linh tức hừng hực tiến vào, cô thấy vậy thì hơi khựng lại, nhưng chưa kịp lên tiếng, thì anh đã đưa tay lên, gương mặt không chút biểu cảm, chạm lên môi.
Môi dưới của Phó Tây Linh có vết thương, máu đọng lại bên khóe môi, máu ở vết trầy xước dưới cằm đã khô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Chỉ cay mày: “Anh đánh nhau sao?”
Lúc này, Phó Tây Linh mới trông thấy Thời Chỉ, anh từ từ kéo giãn hàng lông mày, tính khí đã dịu đi rất nhiều, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Không, Phó Tây Phong lên cơn điên ở nhà, sợ anh ta làm bác dâu cả nổi giận, nên đã ngăn anh ta lại.”
Thời Chỉ rút tờ khăn khử trùng, đi tới, nhẹ nhàng lau vết máu trên cằm anh, đồng thời trêu chọc: “Sau đó bị người ta đánh cho hả?”
“Không đến mức vậy.”
Phó Tây Linh ném áo khoác sang một bên, anh cúi đầu mặc cho Thời Chỉ dùng khăn giấy lau sạch phần da dưới cằm, rồi thuật lại việc xảy ra ở nhà bác cả.
Hôm qua, bác cả đã ra quyết định, quyết định tịch thu lại bộ phận kinh doanh đã giao cho Phó Tây Phong quản lý. Sau khi thư ký thông báo điều động nhân sự, thì Phó Tây Phong không thể ngồi yên được nữa, đã cãi nhau với bác gái ở nhà.
Lời nói không mấy dễ nghe, nói mình sa sút tinh thần, còn không bằng trẻ mồ côi, khiến bác gái vô cùng đau lòng. Ba mẹ Phó Tây Linh và chú út cũng có mặt, cùng lên tiếng mắng mỏ nhưng không ăn thua, người lớn đều ở đó, nên vốn dĩ Phó Tây Linh không định can thiệp vào.
Tuy nhiên, khi Phó Tây Phong bất chấp mà đẩy bác gái, thì Phó Tây Linh cũng khó chịu, anh đấm Phó Tây Phong một cái, để anh ta bình tĩnh lại.
Mấy người lớn đều kéo anh ta, mà Phó Tây Linh cũng chỉ quan tâm đến việc đỡ bác gái dậy. Nào ngờ Phó Tây Phong lại có thể xông đến, đánh nhau không thèm dùng cách của con người, cứ thế dùng đầu húc Phó Tây Linh.
“Húc tôi thành ra thế này, đúng là con bò điên.”
Phó Tây Linh luôn nói từ nãy đến giờ, khiến vết thương ở khóe môi lại bắt đầu chảy máu, làn da anh có tông trắng lạnh, chảy chút máu thôi cũng thấy rất sốc.
Thời Chỉ đánh vào cánh tay anh: “Anh đừng nói nữa, hộp thuốc ở đâu?”
Thời Chỉ đi theo hướng Phó Tây Linh chỉ, muốn đi lấy hộp thuốc để giúp anh xử lý vết thương. Nào ngờ bên ngoài lại một lần nữa truyền đến tiếng nhập mật khẩu mở cửa. Sau đó, cửa được đẩy ra, cánh cửa đập rầm một cái vào tường ở lối vào.
Phó Tây Phong xông vào, trông thấy Thời Chỉ thì sững sờ, nhưng vẫn vô cùng điên cuồng, đứng cách một đoạn chỉ tay về phía Phó Tây Linh.
“Phó Tây Linh, có phải cậu nói không?”
“Uổng công trước đây tôi đã tin tưởng cậu, có phải cậu nói với ba tôi chuyện tôi đến Macau không?”
“Từ nhỏ mọi người đều thiên vị cậu, ba tôi, chú ba, chú út, cả cô nữa, ai ai cũng thiên vị cậu hết…”
“Đến mức như vậy rồi, mà cậu vẫn cảm thấy chưa đủ sao? Có phải mọi công việc làm ăn của tôi đều bị cướp sạch thì cậu mới hài lòng không? Á!”
Má trái Phó Tây Phong có vết bầm tím, có lẽ do bị Phó Tây Linh đánh trước đó, đáng tiếc là đánh cũng không khiến anh ta lấy lại được chút tỉnh táo nào hết.
Điện thoại trên tay anh ta liên tục đổ chuông, màn hình hiển thị người gọi đến là “Chú út”, nhưng Phó Tây Phong không thèm để ý, lời nói cũng càng ngày càng trở nên quá đáng.
“Tôi biết là sẽ thế này mà, tôi đã biết từ lâu rồi mà!”
“Việc gì cậu cũng làm tốt hơn tôi, đến cả học violin cậu cũng so kè với tôi…”
“Tôi nói tôi học không giỏi, cậu lại đi tham gia thi đấu, đi thi lấy bằng cấp. Cậu đúng là giỏi giang quá cơ!”
“Phó Tây Linh, thực ra cậu vô cùng đắc ý khi thấy tôi thua tiền phải không?”
Phó Tây Linh không lên tiếng, chỉ yên lặng lắng nghe như đang suy nghĩ điều gì đó.
Điện thoại đổ chuông, anh liền bắt máy, giọng nam của người lớn trong nhà truyền đến, âm thanh rất to, vô cùng gấp gáp: “Tây Linh, có phải Tây Phong đã đến chỗ con không? Hãy nghe chú, đừng động tay động chân với nó, chú và ba con sẽ đến đó ngay…”
Phó Tây Phong cũng nghe thấy, bèn lớn tiếng cãi cọ cùng chú út: “Ông còn giả vờ là người tốt nữa, ông và Phó Tây Linh là một giuộc với nhau! Chẳng phải đều muốn cướp việc làm ăn trong tay tôi sao?”
“Con biết rồi, chú út!”
Phó Tây Linh cúp máy, rồi quay sang phía Phó Tây Phong: “Phó Tây Phong, năm nay anh đã hai mươi chín tuổi rồi, không phải chín tuổi, có những câu, anh cần phải tự nghĩ xem có hợp lý hay không.”
Anh vừa nói, vết thương lại bắt đầu chảy máu, máu cứ thế chảy xuống cằm, rơi trên sàn nhà.
Thời Chỉ đã mất hết kiên nhẫn từ lâu, nổi cơn giận đùng đùng. Cô bất ngờ hành động đúng lúc giọt máu kia rơi xuống, động tác rất nhanh, vừa đi đến đã tung luôn cú đá, đá văng Phó Tây Phong không chút phòng bị ra ngoài cửa, sau đó hung hăng đóng cửa, khóa trái.
Thế giới đã trở nên yên tĩnh, nhưng cơn giận của cô vẫn đang bốc lên đầu, cô quay ngoắt người lại, chỉ vào Phó Tây Linh: “Anh không được lên tiếng!”
Ngoài cửa ầm ầm một trận, khoảng hơn mười phút sau thì yên ắng trở lại. Phó Tây Linh nhận được tin nhắn thoại, anh nhấp mở, chú út nói đã đưa Phó Tây Phong đi rồi.
Hai tai Thời Chỉ không nghe thấy bất cứ việc gì ngoài cửa. Cô ấn Phó Tây Linh xuống sofa, ngồi xổm trước hai chân anh, liếc nhìn cổ áo anh, rồi nhúng tăm bông vào iot, lau sạch máu cạnh vết thương.
Cô cọ cọ khóe môi anh bằng đầu ngón tay: “Đau không?”
“Không có cảm giác gì.”
“Bị thương thành ra thế này, có ảnh hưởng đến việc hôn không?”
Phó Tây Linh nhìn Thời Chỉ chằm chằm, rồi đột nhiên vươn tay, đặt tay lên hông cô, bế cô ngồi lên đùi: “Thử là biết ngay thôi mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro