Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Chương 12

Mộc Đầu Khai Hoa

2024-07-10 21:05:57

Edit: Nha Đam

Beta: Han, Maria



Hứa Nhân Nhân nhận được giấy giới thiệu của hội học sinh như ý muốn của mình, cô nhìn chằm chằm vào chức vị muốn tranh cử ở trên.

Cô không muốn một chức vị quá rắc rối, nhưng mà một chức vị không rắc rối thì lại không có quyền lợi gì.

Là nữ phụ luôn tập trung gây rối tình cảm thì không có quyền thì sao được chứ.

Ánh mắt của Hứa Nhân Nhân nhìn vào mấy chữ “Ban Kiểm tra kỷ luật”. Vào đây thì chẳng phải là ngày ngày có thể bắt được người, nhưng vị trí này rất dễ đắc tội với người ta, đã thế ngày nào cũng phải làm việc, phải hy sinh hơi lớn.

Sau khi suy nghĩ, Hứa Nhân Nhân vẫn quyết định tranh cử một chức vị nhàn hạ, sau đó vào hội học sinh thu phục các nhân vật lớn, như vậy sẽ đẹp cả đôi đường.

Sau khi bỏ qua Ban Học tập và Ban Kiểm tra kỷ luật, nơi vừa nhìn thấy đã biết là ngay lập tức phải đi làm việc rồi, Hứa Nhân Nhân hơi cân nhắc, dùng bút vẽ một vòng tròn xung quanh ba chữ “Ban Văn nghệ”.

Đúng như tên gọi, ban Văn nghệ thường là chức vị nhàn hạ, chỉ cần góp mặt khi tổ chức sự kiện là được. Cô có thể lười biếng ở ban Văn nghệ là được rồi, sau đó tạo mối quan hệ tốt với những người trong ban Kiểm tra kỷ luật, lúc cần thiết có thể sử dụng thân phận của mình, như vậy sẽ không phải đến ban Kiểm tra kỷ luật nữa, hoàn hảo.

Sau khi Hứa Nhân Nhân khoanh tròn xong thì cất bút đi, Tống Quân cũng cầm một tờ giấy đi vào, đi qua chỗ ngồi của Hứa Nhân Nhân, trên tờ giấy cũng đánh dấu dòng chữ “Ban Văn nghệ”.

Cô ta để lộ tờ giấy, giống như đặc biệt muốn cho Hứa Nhân Nhân xem.

“Ngây thơ.” Hứa Nhân Nhân cất giấy giới thiệu đi.

Hội học sinh sẽ tranh cử vào thứ 6. Ngoại trừ các chức vụ quan trọng như chủ tịch hội học sinh và trưởng ban do tất cả học sinh bỏ phiếu ra, các vị trí nhỏ khác đều do hội học sinh bỏ phiếu nội bộ.

Trong tiết tự chọn nghệ thuật cuối cùng vào buổi chiều, Hứa Nhân Nhân và Tống Quân cùng mang giấy giới thiệu của mình đến hành lang bên ngoài phòng họp của hội học sinh.

Tống Quân có chuẩn bị trước, Hứa Nhân Nhân cũng đã chuẩn bị kỹ càng, bọn họ ghét nhau như chó với mèo, hai người nhìn nhau đều “hừ” một tiếng.

Đợi ở bên ngoài một lúc, có người ở bên trong gọi bọn họ vào.

Rất nhiều ghế được đặt dưới phòng họp, có một tấm biển gỗ được đặt phía trước các ban khác nhau. Sau đó, những người được gọi lần lượt tự giới thiệu và phát biểu đơn giản.

Thẩm Triết ngồi ở vị trí trưởng ban ở phía bên trái, đeo kính, đang cầm bút ghi chép.

So với lúc không đeo kính, Thẩm Triết đeo kính có khí chất dịu dàng hơn một chút, bàn tay của anh rất đẹp, mảnh mai mà có lực, cho dù không nhìn thấy chữ anh viết nhưng chỉ cần nhìn đôi tay đó cũng sẽ có cảm giác chữ viết tay của anh rất đẹp.

Hứa Nhân Nhân nhìn chằm chằm vào bàn tay của anh một lúc, đột nhiên nhận ra điều gì đó, ánh mắt cô nhìn lên trên, đột nhiên đối diện với ánh mắt của Thẩm Triết.

Hứa Nhân Nhân đang nghĩ đến việc tốt xấu gì cũng phải cười với anh một cái để có một phiếu bầu, kết quả là Thẩm Triết làm như không quen biết cô, quay đầu tiếp tục viết.

Hứa Nhân Nhân: “…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hừ, tôi cũng không muốn lãng phí biểu cảm của mình đâu.

Ban Văn nghệ dựa theo trình tự trước sau, Hứa Nhân Nhân chờ đến sắp ngáp đến nơi rồi, cuối cùng cũng gọi tên Tống Quân.

Tống Quân đứng trên sân khấu, tràn đầy tự tin, nói to hơn hẳn những người phía trước: “Tôi tên là Tống Quân, đến từ lớp 11-1, tôi muốn vào ban Văn nghệ. Mọi người biết điều gì là quan trọng nhất đối với ban Văn nghệ không? Đó là đạo cụ sân khấu, là trang phục, những thứ này đều cần tiền để mua. Và tôi, một chiếc máy ATM biết đi, tôi sẽ tài trợ toàn bộ phí hoạt động của ban trong tương lai và tôi cũng có thể giúp mọi người kêu gọi nhà tài trợ. Bất kể hoạt động gì tôi cũng có thể làm tốt.”

Cô ta nhướng mày nhìn về phía Hứa Nhân Nhân: “Hơn nữa, tôi cũng có rất nhiều trợ thủ, gì cũng rất thuận lợi, không giống mấy cô công chúa nhỏ 40kg không làm được trò trống gì, vào rồi còn muốn người ta phải chăm sóc mình. Được rồi, tôi đã nói xong.”

Tống Quân bước xuống, người tiếp theo là Hứa Nhân Nhân.

Thẩm Triết vốn đang xem tài liệu mà người khác giao cho, sau đó vô thức ngẩng đầu lên sau khi nghe thấy tên Hứa Nhân Nhân. Đúng lúc Hứa Nhân Nhân đi lên từ bên trái, khi đi ngang qua Thẩm Triết, cô không liếc mắt nhìn mà đi thẳng qua chỗ anh.

Hứa Nhân Nhân đứng trên sân khấu: “Tôi là Hứa Nhân Nhân, cũng đến từ lớp 11-1. Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn Tống Quân vì bài phát biểu tuyệt vời của bạn ấy, và tôi cũng xin cảm ơn bạn ấy vì đã dành một nửa bài phát biểu đó cho tôi. Bởi vì câu nói trọng tâm trong bài phát biểu của tôi chính là, Tống Quân làm được thì tôi cũng có thể làm được.”

Bên dưới vang lên một tràng cười, không khí trong phòng họp vốn trầm lặng bây giờ bỗng trở nên sôi động. Tống Quân nhìn Hứa Nhân Nhân đang cười dịu dàng trên sân khấu thì cực kỳ tức giận, nhưng mà lại không đánh bại được cô.

“Tôi cảm thấy Tống Quân đã không làm tốt công tác chuẩn bị. Hội học sinh của chúng ta từ trước đến nay đều không thiếu tiền, cũng không thiếu người di chuyển đồ đạc. Vì vậy, câu trọng tâm tiếp theo trong bài phát biểu của tôi chính là Tống Quân không làm được nhưng tôi lại có thể làm được.”

Hứa Nhân Nhân cắm USB và mở PPT của mình.

“Chưa kể, sự kiện quy mô lớn tiếp theo của Hoành Âm là nhạc hội vào cuối tháng 9. Đây là thiết kế và áp phích mà tôi đã vẽ cho nhạc hội năm nay…”

Trên máy chiếu là bản đồ thu nhỏ của toàn bộ khuôn viên Hoành Âm do Hứa Nhân Nhân vẽ, đánh dấu một cách chi tiết chỉ đường cho mọi người từ các cổng vào phòng hòa nhạc, nơi nào đặt biển báo hiệu quả nhất, thậm chí còn làm hiệu ứng phim hoạt hình.

Trước hết không nói về hiệu quả của thiết kế như thế nào, tóm lại là bức tranh được đưa ra để trấn an mọi người. Đời trước Hứa Nhân Nhân học thiết kế, vẽ những thứ như này đối với cô cũng chỉ là một bữa ăn sáng. Những gì cô làm trong bài phát biểu này không phải là để được mọi người nhớ đến à?

Không chỉ vậy, Hứa Nhân Nhân còn phân phát cho mọi người một bản in bản đồ thu nhỏ của Hoành Âm, trên đó có logo của cô, hơn nữa đưa ra đề nghị có thể phát cho những người bên ngoài trong lúc đến nhạc hội.

Bản đồ được vẽ vừa dễ thương lại ngộ nghĩnh, mỗi tòa nhà được vẽ thành một hình ảnh hoạt hình khác nhau tùy theo chức năng của nó, ví dụ tòa nhà dạy học là một ông cụ râu trắng nghiêm nghị, tòa nhà văn thể là một mỹ nữ có khí chất, ngay cả rừng cây nơi các cặp đôi thường hẹn hò cũng được đánh dấu rồi vẽ với đầy thức ăn cho chó, ai hiểu thì tự nhiên sẽ hiểu, ai không hiểu thì sẽ không hiểu… Mọi người càng nhìn càng thấy buồn cười, thật sự yêu thích đến nỗi không muốn buông tay với chiếc bản đồ này.

Sau khi Hứa Nhân Nhân bước xuống, có một tràng pháo tay nhiệt liệt của khán giả vang lên, mặt Tống Quân tái xanh.

Ngay sau khi phần phát biểu kết thúc, cả hai đã bắt đầu cãi nhau.

Tống Quân chống nạnh: “Hứa Nhân Nhân, cô nói như vậy là có ý gì, cố ý muốn vùi dập tôi?”

“Ồ, là ai ở trên sân khấu gây sự trước.”

“Bài phát biểu của tôi, tôi thích nói như nào thì nói như vậy.”

“Câu trả lời của tôi cũng giống như cô vậy đó.”



Hai người cãi nhau kịch liệt, trưởng ban Văn nghệ đi tới: “Đừng cãi nhau nữa, ban Văn nghệ của chúng ta năm nay có rất nhiều chỗ, hai người đều được chọn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Có ai không được chọn không?” Hứa Nhân Nhân hỏi.

Trưởng ban sờ sờ mũi: “Không có.”

Hứa Nhân Nhân và Tống Quân: “…”

Thôi được rồi, cãi nhau lãng phí cả tình cảm.

Khi cuộc tranh cử kết thúc, trưởng ban lập tức gọi mọi người lại để họp.

“Vừa nãy Hứa Nhân Nhân nói đúng. Nhiệm vụ lớn nhất tiếp theo của ban Văn nghệ chúng ta là tổ chức nhạc hội vào cuối tháng 9. Nhạc hội chủ yếu dành cho dàn nhạc, vì vậy chúng ta có thể giúp đỡ là được.”

Tống Quân hỏi: “Cụ thể phải làm gì?”

“Hỏi người trong dàn nhạc xem họ cần giúp gì, giúp di chuyển đồ đạc, sắp xếp hiện trường… điều đó tùy thuộc vào yêu cầu của họ. Nhân tiện, phòng hòa nhạc phải được dọn dẹp một chút, để làm quen với công việc của ban Văn nghệ, bốn thành viên mới tới, các bạn đi nhé.”

Hứa Nhân Nhân: “…”

Điều này không giống như cô nghĩ.

Hèn chi có quá ít người đăng ký vào ban Văn nghệ, trong trường có rất nhiều câu lạc bộ, có hoạt động thì họ không cần đến ban Văn nghệ của mình mà mình chỉ có thể giúp đỡ các câu lạc bộ khác, thật sự quá thấp kém luôn.

Hứa Nhân Nhân rơi nước mắt hối hận.

Lúc này, điện thoại của Hứa Nhân Nhân đổ chuông, là tin nhắn từ Giang Nghị: Đàn em, bài phát biểu vừa rồi thật tuyệt vời (ngón tay cái).

Hứa Nhân Nhân: …

Cô đã dành một ngày để chuẩn bị kỹ lưỡng bài phát biểu đó, để rồi gửi mình đến ban Văn nghệ với tư cách là một lao động miễn phí.

Công việc như này ai muốn chứ, muốn ngã quỵ mất thôi.

“Nếu bây giờ em rời khỏi thì sao?” Hứa Nhân Nhân hỏi.

“Em sẽ vào danh sách đen của hội học sinh.” Trưởng ban cười nói.

“…”

Mặc dù không muốn nhưng bốn người họ vẫn phải cầm chổi đến phòng hòa nhạc.

Lúc đầu Tống Quân rất không vui, nhưng nghĩ đến Hứa Nhân Nhân cũng không may mắn giống mình, cô ta cảm thấy khá vui mừng, thậm chí còn vung chổi rất mạnh, mặc dù cô ta chỉ quét rác trong không khí.

Phòng hòa nhạc được dọn dẹp thường xuyên, lần này bọn họ thật sự may mắn, phòng hòa nhạc rất sạch sẽ, ngay cả giấy vụn hay rác rưởi cũng không có nên một vài người có ý định rời đi trước.

Tối hôm đó, Hứa Nhân Nhân cập nhật Weibo mà chỉ cô mới có thể thấy: Quá khó để trở thành một nữ phụ một cách nghiêm túc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Số ký tự: 0