Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Chương 17

Mộc Đầu Khai Hoa

2024-07-10 21:05:57

Edit: Catherine

Beta: Han, Maria



Gió hè thổi tung rèm cửa trong phòng học, cũng làm bay vài sợi tóc mai của Hứa Nhân Nhân.

Hứa Nhân Nhân ngồi trên chiếc bàn vừa lau qua trong phòng học, Thẩm Triết đứng bên cạnh cô, quấn vài vòng băng gạc lên tay cô, quấn chắc vào rồi dùng kéo cắt băng.

Đột nhiên được Thẩm Triết đối xử chu đáo như vậy, Hứa Nhân Nhân hơi mất tự nhiên, lông mi nhẹ nhàng rung hai cái.

“Được rồi.” Thẩm Triết cất đồ đi, châm chước nói: “Nếu em không muốn kéo violin…”

“Tôi sẽ đi.” Hứa Nhân Nhân ngắt lời anh, sửa sang lại lễ phục một lần nữa.

Tuy vạt áo hơi nhăn, nhưng nếu không nhìn kỹ thì cũng không nhìn ra. Cô ngẩng đầu, đeo đàn violin trên lưng, giống như tình cảnh chật vật vừa rồi chưa từng xảy ra.

Hứa Nhân Nhân không giống bình thường nói “Cảm ơn” rồi đứng lên: “Tôi đi lên phòng hòa nhạc.”

“Đi cùng nhau.”

Thẩm Triết cầm lấy đàn violin ở trên lưng Hứa Nhân Nhân, Hứa Nhân Nhân xách váy của mình đi theo.

Ở cánh gà sân khấu, những người khác cũng lục đục đi đến, ai cũng đều chú ý tới sự khác thường của tay Hứa Nhân Nhân.

“Nhân Nhân, tay cậu làm sao vậy?” Một người có quan hệ khá tốt với Hứa Nhân Nhân hỏi.

“Bị ngã, không có chuyện gì đáng ngại cả.”

“Đã quấn băng như vậy sao lại không có chuyện gì được.” Mạnh Hòa liếc mắt sang: “Hứa Nhân Nhân, cô sắp lên sân khấu rồi, có khó khăn gì thì bây giờ nói luôn, còn kịp tìm người thay cô.”

Hứa Nhân Nhân cười: “Thay tôi, ai có thể thay tôi?”

“Tất nhiên là đàn chị Lưu Tư, năm ngoái chị ấy cũng độc tấu, nhận được vô số lời khen ngợi.”

“Nhưng danh sách tiết mục đã được công bố.” Hứa Nhân Nhân nhìn về phía cậu ta: “Không bằng cậu hỏi đàn chị Lưu Tư của cậu đi, chị ta dám lên không?”

“Nói rõ lý do thay người là được, tôi cũng là vì tốt cho cô.”

“À, không cần.” Hứa Nhân Nhân không nói tiếp.

Kiếp trước cô đi lưu diễn với thầy cũng gặp phải tình huống gần như vậy. Có người vì muốn thay thế cô đã ném đinh vào tủ đựng đồ của cô, cô không cảnh giác nên trúng chiêu, nhưng cô là một người hẹp hòi, dù bản thân bị đau cũng không để đối phương thực hiện được ý muốn.

Cuối cùng vị trí biểu diễn vẫn là của cô như cũ, còn người ném đinh kia… Ký ức lại bắt đầu mơ hồ, cô không nhớ ra, tóm lại là không tốt lắm là được rồi.

Thấy thời gian lên sân khấu ngày càng gần, Lưu Tư cũng nóng nảy, cô ta đi đến trước mặt Thẩm Triết: “Tay Hứa Nhân Nhân bị thương, vẫn cho cô ấy lên thì có vẻ không tốt lắm, nhỡ đâu xảy ra tình huống ngoài ý muốn thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của toàn trường.”

Cô ta nhìn về phía những người khác: “Mọi người có cảm thấy như vậy không?”

Những người khác thi nhau ngoảnh đầu, làm bộ không nghe thấy, chỉ có Mạnh Hòa phụ họa với cô ta.

“Hứa Nhân Nhân, em cảm thấy thế nào?” Thẩm Triết hỏi.

Hứa Nhân Nhân thong thả tháo băng gạc trên tay ra, thử cử động ngón tay một chút, đi đến trước mặt Lưu Tư: “Từ trước đến nay chỉ có nhóm trưởng mới có thể diễn độc tấu đúng không? Xin lỗi, tôi mới là trưởng nhóm chứ không phải chị.”

“Hứa Nhân Nhân, cô đừng cậy mạnh.” Lưu Tư gần như tức muốn hộc máu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đừng ầm ĩ.” Thẩm Triết lấy một cây đàn violin từ trong tay một người khác: “Đổi thành tôi hợp tấu với Hứa Nhân Nhân.”

Thẩm Triết chỉ vào nhạc phổ: “Tôi kéo phần tiểu tiết ở đầu, em kéo phần giữa, đánh dấu điệp khúc.” Thẩm Triết lấy bút vẽ một vòng tròn trên bản nhạc.

Đúng kiểu một phần biểu diễn bằng thực lực, Thẩm Triết có thể lên làm nhạc trưởng tất nhiên là trình độ diễn tấu tuyệt nhiên không thể nghi ngờ. Vấn đề duy nhất là hai người họ chưa bao giờ hợp tấu, không thể bảo đảm nhất định có thể hợp tấu một cách hoàn hảo.

“Nhạc trưởng làm nền cho em à nha.” Tay Hứa Nhân Nhân nâng cằm: “Tuy rằng em rất cảm động nhưng để lần sau đi, đã nói độc tấu thì tất nhiên là phải độc tấu rồi.”

Sắp đến giờ, Hứa Nhân Nhân chỉnh váy chuẩn bị lên sân khấu, khi chuẩn bị lên sân khấu, cô tới trước mặt Lưu Tư, cằm hơi nhấc lên: “Không biết thì dựa cột mà nghe… nhớ kỹ, dù tôi có bị ngã, tay có bị thương thì dù thế nào tôi vẫn là trưởng nhóm, trưởng nhóm của chị đó!”

Hứa Nhân Nhân nói xong, cảm giác khó chịu vì gặp phải Thần Lộ và Tạ Tư Tề lập tức biến mất, thậm chí cô còn cảm thấy hơi vui vẻ.

Tiếng MC giới thiệu tiết mục truyền từ bên ngoài vào, Hứa Nhân Nhân thẳng lưng, ưu nhã từ từ bước ra trong tiếng vỗ tay của mọi người.

Hôm nay Hứa Nhân Nhân mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, chất liệu nhẹ như cánh ve, phía sau rủ xuống đất, trên thân váy phủ một lớp kim tuyến bạc, nhìn vào như có cảm giác rất thơ mộng. Hứa Nhân Nhân đi đến trung tâm sân khấu, chỉnh lại đàn. Người xem dưới sân khấu ngây người nhìn cô.

Châu Nguyệt ngồi ở hàng hai, cô ấy nhìn Hứa Nhân Nhân mặc lễ phục chậm rãi đi ra, từ khuôn mặt đến khí chất đều không gì sánh được, trong lòng tự dưng sinh ra cảm giác kiêu ngạo. Đến khi tiếng đàn vang lên, cảm giác kiêu ngạo này lại chuyển thành kinh ngạc.

Cuối cùng cô ấy cũng hiểu vì sao Hứa Nhân Nhân lại đánh giá tiếng đàn của Thần Lộ là cay lỗ tai, bởi vì cô có tư cách này.

Tiếng đàn từ chậm rãi chuyển sang dồn dập, tiếng nói chuyện dưới sân khấu hoàn toàn ngừng lại, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô gái 16 tuổi trên sân khấu. Đàn violin là loại nhạc cụ có thể kiểm tra thiên phú về âm nhạc. Vài phút biểu diễn tuyệt vời trên sân khấu nhưng có thể là mười mấy năm hoặc hơn mấy chục năm luyện tập dưới sân khấu. Mà nữ sinh 16 tuổi này đã có kỹ năng vượt trội, đây là thiên phú.

Biểu cảm của ban giám khảo từ thả lỏng dần chuyển sang nghiêm túc, Giang Nghị đánh nhịp ở cánh gà, thỉnh thoảng lại cảm khái một tiếng: “Hứa Nhân Nhân là lạ, em ấy mới 16 tuổi, thật là quá kì lạ…”

Thẩm Triết tập trung nghe diễn tấu bên ngoài, không thể nhịn được nữa nói một câu: “Câm miệng.”

Phòng hòa nhạc có sức chứa hàng nghìn người đã chật kín chỗ ngồi, từ hàng trước đến hàng sau, thậm chí rất nhiều người vốn không am hiểu âm nhạc đều dựng lỗ tai lên nghe chăm chú. Thỉnh thoảng có người ngó vào qua cửa sổ rồi đứng yên không đi nữa, đứng lại nhìn qua cửa sổ.

Đến khi khúc nhạc kết thúc, từng tràng pháo tay liệt nhiệt vang lên, Châu Nguyệt cầm hoa xông lên sân khấu, đưa hoa cho Hứa Nhân Nhân, thuận tiện hôn một cái thật mạnh lên mặt cô.

Dưới sân khấu truyền đến tiếng cười thiện ý, Hứa Nhân Nhân sợ ảnh hưởng phần biểu diễn tiếp theo, kéo Châu Nguyệt xuống sân khấu.

Hứa Nhân Nhân trở lại hậu trường, một cô gái kéo đàn violin lập tức đi lên: “Nhóm trưởng không hổ là nhóm trưởng, đỉnh quá!”

Hứa Nhân Nhân cảm ơn cô ấy.

Sắc mặt Lưu Tư khó coi, định nhân lúc không có người chú ý lặng lẽ rời đi, Hứa Nhân Nhân gọi cô ta lại: “Đàn chị Lưu Từ, sau đó còn có tiết mục của mọi người, sao chị rời đi sớm vậy?”

Những người khác sôi nổi nhìn qua.

Sắc mặt Lưu Tư lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt của mọi người xung quanh như đang âm thầm chế giễu cô ta, cô ta nắm tay thành nắm đấm, móng tay cắm vào thịt: “Tôi còn có việc.”

“À.” Hứa Nhân Nhân không nhìn nữa: “Vậy chị đi đi, dù sao tiếp theo cũng không cần chị lên sân khấu.”

Tiết mục mà Lưu Tư biểu diễn hàng năm là độc tấu, năm nay bị Hứa Nhân Nhân đoạt mất, các tiết mục sau cũng không liên quan đến cô ta.

Nguyên nhân chính là do tính cách cô ta quá kém, đắc tội quá nhiều người, bây giờ mọi người đều muốn xem trò vui của cô ta.

Lưu Tư u ám rời đi.

Hứa Nhân Nhân còn đang đắm chìm trong sự vui sướng khi vả mặt Lưu Tư, đầu ngón tay bỗng cảm thấy tê rần, cô quay đầu, đúng lúc thấy Thẩm Triết đang đứng trước mặt cô: “Em còn muốn ngón tay nữa hay không?”

Thẩm Triết cầm thuốc mỡ bôi cho cô, chỗ bị thương bây giờ đang sưng lên, lúc bôi có hơi đau.

Hứa Nhân Nhân hít hà một hơi, Thẩm Triết thả nhẹ động tác.

Những người khác đều choáng váng.

Từ khi nào mà nhạc trưởng của bọn họ lại dịu dàng như vậy?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chẳng lẽ là bọn họ sinh ra ảo giác?

Giang Nghị trộm móc điện thoại ra, chụp cho hai người một tấm.

Thẩm Triết lại bôi thuốc cho Hứa Nhân Nhân một lần nữa, lại quấn băng gạc lên tay cô thêm lần nữa.

“Cảm ơn.” Hứa Nhân Nhân rụt tay lại.

“Không cần cảm ơn, coi như làm từ thiện.”

Thẩm Triết cất đồ đi, vẻ mặt của anh chỉ có sự lạnh lùng, giờ phút này cũng không có gì khác, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả trước kia.

Hứa Nhân Nhân vén mái tóc đang rũ ra sau, quay đầu lại mới phát hiện ra phía sau đã sớm không có tiếng động.

“Khụ khụ…” Giang Nghị giả vờ lấy tay chạm môi ho khan hai cái: “Tiết mục phía trước sắp kết thúc, mọi người phía sau chuẩn bị một chút.”

“À à, đúng, sắp lên sân khấu.”

Giống như là video tạm dừng được ấn phát tiếp, những người khác lần lượt thoát khỏi trạng thái tạm dừng.

“Tạ Tư Tề đâu?” Giang Nghị hỏi: “Sao cậu ta vẫn chưa tới?”

Có người giơ điện thoại lên: “Sắp đến rồi.”

Cậu ta vừa dứt lời, Tạ Tư Tề đi vào.

Ở trường học, Tạ Tư Tề luôn đeo một cái kính gọng đen trong suốt, để tóc mái dày, một nửa khuôn mặt đều bị tóc mái và kính che mất khiến mọi người không để ý diện mạo của cậu ta. Nhưng mà không biết có phải do đeo kính nhiều mỏi mắt hay không, kính gọng đen đó bị cậu ta cầm ở tay, kiểu tóc cũng được nhà tạo mẫu tóc làm lại, lộ ra gương mặt điển trai của cậu ta.

Cậu ta mặc một bộ lễ phục màu đen, trên cổ thắt nơ, đôi mắt màu nâu, mái tóc đen nhánh, như một cậu thiếu niên tinh tế do họa sĩ đỉnh cấp vẽ ra, sự u ám trên mặt cũng bởi vì giá trị nhan sắc tạo thành một cảm giác khác.

Khi còn trẻ, mẹ Tạ Tư Tề là nghệ sĩ nổi tiếng, nhan sắc của bà ta ở nơi có nhiều sắc đẹp như giới giải trí cũng thuộc loại thượng thừa, bằng không cũng không thể gả vào nhà họ Tạ. Hiện tại thỉnh thoảng vẫn có thể tìm thấy mấy bức ảnh của bà ta trong quá khứ trên Weibo, tất cả bình luận đều khen nhan sắc của bà ta, nói năm đó bà ta có nhan sắc đỉnh của chóp trong giới giải trí cũng không quá.

Tạ Tư Tề hoàn toàn kế thừa gen sắc đẹp từ mẹ, chỉ cần chăm chút một chút thôi cũng có thể khiến những người khác nhìn không chớp mắt.

Ánh mắt mọi người chuyển từ trên mặt Tạ Tư Tề sang mặt Hứa Nhân Nhân, sau đó cảm khái đúng là hai chị em họ, giá trị nhan sắc quá ưu việt.

Nhưng sự kinh ngạc cũng không duy trì được bao lâu, Tạ Tư Tề lại đeo cặp kính quê mùa kia lên.

Hứa Nhân Nhân vốn muốn đi ra ngoài thay quần áo, kết quả đụng phải Tạ Tư Tề ở cửa. Cô định cử động ngón tay theo thói quen, lại nhận ra tay trái đang bị quấn băng, đành phải thôi.

“Tránh ra.” Hứa Nhân Nhân nói.

Tạ Tư Tề nhíu mày, đứng ở cửa không nhúc nhích: “Hứa Nhân Nhân, cô…”

Lời còn chưa dứt, Hứa Nhân Nhân tiến lên, vật Tạ Tư Tề ngã thật mạnh xuống mặt đất.

Trước kia lúc học cách tự vệ, bởi vì sợ có quá nhiều động tác, học không kĩ, thân hình Hứa Nhân Nhân lại tương đối nhỏ xinh nên cô chú trọng luyện cách vật qua vai, có thể dùng sức lực nhỏ nhất quăng ngã đối phương, vừa vặn thích hợp với Hứa Nhân Nhân yếu ớt bây giờ.

Tạ Tư Tề đau đến độ phải một lúc sau mới hoàn hồn, chật vật ngồi dậy, nhíu chặt mày lại.

Hứa Nhân Nhân trực tiếp duỗi nắm tay đến trước mặt cậu ta: “Vừa nãy là tôi đẩy Thần Lộ, nhưng là do Thần Lộ đẩy tôi trước. Về sau đừng diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt tôi, nếu không, lần sau thấy cậu một lần thì tôi đánh một lần, cậu có thể thử xem sao.”



Lời tác giả:

Dạy bảo trước một chút, thêm mấy chương nữa Nhân Nhân sẽ dạy em họ cách làm người…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Số ký tự: 0