Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Chương 20

Mộc Đầu Khai Hoa

2024-07-10 21:05:57

Edit: Thanh Y Dao

Beta: Han, Maria



Châu Nguyệt cười ha ha: “Tôi đã bảo là Giang Nghị không đáng tin mà.”

Giang Nghị đứng lên ngay lập tức: “Không được giễu cợt anh, đặc biệt là em, Châu Nguyệt… cẩn thận anh hạ độc vào bữa tối của em đấy.”

Lời uy hiếp của Giang Nghị hoàn toàn vô dụng, Châu Nguyệt cười nghiêng ngả dựa người vào Hứa Nhân Nhân: “Giang Nghị, có Thần Lộ đau cho anh là đủ rồi, không phải anh nên rất vui mừng hả?”

Mặt Thần Lộ lúc đỏ lúc trắng, ngượng nghịu cười hai tiếng.

Đảo An Hưng nằm ở phía Đông Nam của Lâm Thành. Là một hòn đảo nên ngành du lịch ở đảo An Hưng rất phát triển, ngày nào cũng có một lượng lớn khách du lịch đến check-in. Tuy nhiên khách du lịch chủ yếu đều tập trung ở phía bắc đảo An Hưng, còn ở đây là biệt thự tài sản tư nhân, không mở cửa cho khách du lịch, cũng vì vậy nên bãi biển ở đây rất sạch sẽ.

Biệt thự được xây hướng ra biển, bên ngoài là một hoa viên rất lớn, trong hoa viên trồng đầy cây nhiệt đới, dọc theo hoa viên đi ra ngoài có thể nhìn thấy bãi biển trong vắt. Bên trong biệt thự được trang bị đầy đủ tiện nghi, có bàn bida ngay lối vào, trong đại sảnh có rất nhiều loại ván lướt sóng khác nhau, bên ngoài còn có bể bơi, sân tennis và sân bóng chuyền.

Hứa Nhân Nhân ngáp một cái, đến tủ lạnh lấy ly sinh tố xoài của mình: “Tôi đi nghỉ ngơi trước.”

Khi cô lên tầng, Thẩm Triết gọi cô lại: “Đừng ăn quá nhiều.”

Thân thể Hứa Nhân Nhân yếu ớt, mặc dù thời gian gần đây không phát bệnh, nhìn qua cũng khỏe hơn không ít nhưng bố mẹ cô cũng không dám buông lỏng. Biết Thẩm Triết cũng đi nghỉ phép với Hứa Nhân Nhân nên bố Thẩm đã dặn dò Thẩm Triết rất nhiều lần là phải chăm sóc tốt Hứa Nhân Nhân, Hứa Tu Ninh cũng đặc biệt gọi điện thoại cho anh.

Hứa Nhân Nhân cũng nghĩ đến điều này, cô bước xuống cầu thang, đặt ly sinh tố ở trước mặt Thẩm Triết, chớp mắt nhìn anh: “Đàn anh có muốn nếm thử không, anh ăn một nửa, em sẽ không thể ăn quá nhiều nữa.”

“Khụ…” Giang Nghị bị sặc.

“Không có gì, hai người cứ tiếp tục, không cần để ý tới tôi.” Giang Nghị vừa ho khan vừa khó khăn nói.

Đang nói chuyện, Thẩm Triết cầm lấy ly sinh tố của Hứa Nhân Nhân, lấy thêm một cái bát khác tới, múc một muỗng vào bát, sau đó trả lại cho Hứa Nhân Nhân: “Cho em, nếm thử hương vị.”

Hứa Nhân Nhân muốn lấy lại ly sinh tố trên tay Thẩm Triết lại bị anh ngăn lại: “Em ăn trong bát là đủ rồi.”

Hứa Nhân Nhân:???

Hứa Nhân Nhân muốn ném bát xuống, liếc nhìn về phía Thần Lộ vẫn luôn nhìn trộm về phía cô, vì thế cô cầm lấy cái muỗng múc một muỗng cho vào miệng: “Ăn rất ngon, có hương vị của tình yêu, cảm ơn đàn anh.”

Thẩm Triết: “…”

Mọi người: “…”

Chính Hứa Nhân Nhân cũng nổi da gà, kiên trì kết thúc vở kịch, chạy như bay lên tầng.

“Phù~” Hứa Nhân Nhân thở mạnh một hơi, bây giờ mới cảm thấy xấu hổ, nhưng mà nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của Thần Lộ, cô lại cảm thấy sự hy sinh của mình rất đáng giá.

Châu Nguyệt đi theo sau, cô ấy vừa đi vào đã đóng cửa phòng, ngã xuống giường cười lớn: “Nhân Nhân, cậu giỏi quá đi mất, hahaha, cười chết tớ…”

“Cậu vẫn nên nghĩ đến kế hoạch của mình đi, không phải cậu nói muốn vạch trần Trang Nhã rồi để Tạ Tư Tề quỳ xuống xin lỗi cậu à.”

Châu Nguyệt lập tức ngồi dậy, ghé vào tai Hứa Nhân Nhân: “Tớ nghĩ ra hai kế hoạch…”



Vào khoảng hai giờ, cả một đám mây lớn trôi đến che khuất mặt trời, thời tiết vốn đang nắng gắt đã trở nên u ám.

Giang Nghị lần lượt gọi điện thoại kêu mọi người dậy: “Dậy đi, buổi chiều đi xe đến trấn Mộc Thanh.”

Hứa Nhân Nhân cầm điện thoại, giọng nói vẫn có chút buồn ngủ: “Đi xe gì?”

“Xe đạp, xe đạp đôi, mau đến đây.”

Hứa Nhân Nhân xoa tóc: “Trời nóng quá…”

Cô vừa nói vừa phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã khuất sau rặng mây, có vẻ thời tiết này rất thích hợp để đạp xe.

“Thôi được rồi.”

Giang Nghị đã chuẩn bị rất kỹ cho lần nghỉ phép này, ví dụ như một loạt xe đạp đôi ngoài cửa kia đã được anh ta đặt trước. Xe đạp đôi – trước sau có hai chỗ ngồi, vì để đảm bảo mình và Thần Lộ có thể ngồi chung một chiếc xe, cậu ta đã nói chuyện từ trước với Tạ Tư Tề, để cậu ta dẫn Trang Nhã đi.

Hứa Nhân Nhân thay bộ quần áo khác, chiếc váy ban đầu đã được đổi thành chiếc áo ngắn tay mỏng màu be và chân váy thể thao thích hợp với vận động, mái tóc dài được cô buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa. Cô bước xuống cầu thang, nhân tiện lấy chiếc kính râm màu lam nhạt của phi công đang treo trên cổ áo khoác xuống đeo vào, nghiễm nhiên trở thành người xinh đẹp nhất trong phòng.

“Châu Nguyệt đâu?” Tô Doãn hỏi.

“Trong WC, cậu ấy sẽ xuống ngay.”

Tô Doãn gật đầu, nói: “Thần Lộ và Trang Nhã vẫn đang sửa soạn.”

“Ừ.” Hứa Nhân Nhân lấy điện thoại ra, bắt đầu chơi Anipop*.

*anipop: Trò chơi điện tử xếp hình, giống candy crush.

Không lâu sau, mọi người đều đến đông đủ.

Trang Nhã thay một chiếc váy liền thân màu trắng, còn Thần Lộ là một chiếc áo phông trắng cạp cao và quần short denim. Trước khi đi du lịch, hai người bọn họ vẫn luôn cảm thấy mình khá xinh đẹp, dựa vào vẻ ngoài vô hại này đã thu được rất nhiều lợi ích, nhưng dù có trang điểm như thế nào thì khi nhìn thấy Hứa Nhân Nhân, bọn họ đều cảm thấy tự ti.

Nó giống như mắt cá giả thành trân châu, khi nhìn thấy trân châu thật thì trở nên ảm đạm.

Tạ Tư Tề đi tới gọi Trang Nhã, Trang Nhã nắm chặt tay, miễn cưỡng mỉm cười với cậu ta.

“Mọi người đều đến đông đủ rồi, chúng ta đi thôi.” Giang Nghị đứng ra: “Tổng cộng có bốn chiếc xe đạp, để các cô gái thoải mái, mỗi bạn nam dẫn theo một bạn nữ.”

Thẩm Triết đi tới trước mặt Hứa Nhân Nhân: “Đi thôi.”

Thần Lộ đứng bên cạnh mấp máy miệng, như thể muốn nói lại thôi.

Hứa Nhân Nhân không mặn không nhạt cười một tiếng, nâng kính râm, cất bước đuổi theo.

Trấn Thanh Mộc là một trong những địa điểm thu hút khách du lịch của đảo An Hưng, trong trấn có rất nhiều cửa hàng thủ công mỹ nghệ độc đáo cùng với các món ăn vặt đặc biệt và các điểm quay chụp để du khách check-in.

Từ đây đi xe đạp đến đó mất không đến hai mươi phút.

Giang Nghị được ngồi cùng xe với Thần Lộ như mong muốn, đạp xe với tốc độ như đi bộ, Thẩm Triết và Hứa Nhân Nhân “vèo” một cái đã vượt qua.

Đảo An Hưng bốn mặt giáp biển, từ nơi này đi ra ngoài phần lớn là đường ven biển, thân thể Hứa Nhân Nhân khá yếu nên chủ yếu là Thẩm Triết đạp xe, Hứa Nhân Nhân lại thỉnh thoảng kêu dừng xe lại, giơ máy ảnh đang đeo trên cổ lên, chụp phong cảnh xung quanh.

Châu Nguyệt và Tô Doãn đi nhanh nhất, lúc Hứa Nhân Nhân và Thẩm Triết đến nơi thì hai người họ đang ăn kem ở ven đường.

Hứa Nhân Nhân giơ máy ảnh lên, chụp cho hai người họ một tấm.

“Á, Nhân Nhân, sao cậu chưa nói gì đã chụp ảnh, tớ còn chưa chuẩn bị xong biểu cảm với tư thế mà.” Châu Nguyệt cầm kem đi tới: “Mau cho tớ xem, nếu xấu thì nhất định phải xóa đi.”

“Đẹp, vô cùng đẹp.” Hứa Nhân Nhân đưa ảnh chụp cho cô ấy xem, trêu chọc: “Tại sao lại chịu ăn kem, còn ăn hết hẳn một cái.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tớ đạp xe lâu như vậy đủ để tiêu hao hết một cái kem.”

Châu Nguyệt nghiêng người lại xem mấy tấm ảnh Hứa Nhân Nhân chụp dọc đường, phía sau truyền đến một câu cảm thán: “Oa, trà sữa Lạc Nhan.”

Thần Lộ xuống xe: “Tiệm trà sữa này tôi đã nghe nói qua, nghe nói uống siêu ngon.”

Giang Nghị đi đỗ xe, Thần Lộ vào quán trà sữa, gọi trà sữa cho mình và Giang Nghị xong, lại hỏi Tô Doãn, sau đó mới nhìn đến Thẩm Triết đang đứng ở bên ngoài quán trà sữa: “Đàn anh Thẩm muốn uống vị gì?”

Thẩm Triết không trả lời cô ta, anh hỏi Hứa Nhân Nhân: “Muốn uống gì?”

Câu cảm thán của Thần Lộ gợi lên hồi ức của Hứa Nhân Nhân, Hứa Nhân Nhân nhớ rõ, khi nguyên chủ nhập học, trên diễn đàn của Hoành Âm lan truyền một tấm ảnh. Trong ảnh, Thần Lộ đang cầm một ly trà sữa Lạc Nhan, mà bên cạnh cô ta còn xuất hiện bàn tay của Thẩm Triết.

Tuy rằng không lộ mặt, nhưng không ai ở Hoành Âm nhận sai cả bởi vì chiếc đồng hồ trên cổ tay của bàn tay trong ảnh là chiếc đồng hồ Cartier màu đen mà Thầm Triết thường đeo nhất.

Hứa Nhân Nhân cúi đầu, tầm mắt rơi vào cổ tay Thẩm Triết, trên đó quả nhiên đang đeo một chiếc đồng hồ Cartier màu đen, giống hệt với chiếc đồng hồ trong ảnh chụp.

Nghĩ đến cảnh tượng Thẩm Triết và Thần Lộ ngồi uống trà sữa cùng nhau, Hứa Nhân Nhân lại cảm thấy ớn lạnh.

Hứa Nhân Nhân bỏ kính râm xuống, nâng cằm đối diện với với Thẩm Triết: “Tôi muốn uống loại trà sữa ngon nhất… ừm tôi muốn uống trà sữa của quán Trà Nghệ, anh đi mua nhé.”

Sợ Thẩm Triết không biết, Hứa Nhân Nhân còn tốt bụng mở điện thoại, tìm địa chỉ cho Thẩm Triết: “Cư dân mạng đều nói đó là quán trà sữa uống ngon nhất đảo An Hưng.”

Thẩm Triết nhíu mày: “Quán Trà Nghệ cách nơi này một tiếng đạp xe, em đừng vô cớ gây rối.”

“Là anh hỏi tôi trước.” Hứa Nhân Nhân ôm ngực: “Không được uống trà sữa ngực đau quá, Nguyệt Nguyệt, mau tới đỡ tớ, tớ không được…”

Châu Nguyệt cũng phối hợp đi tới.

Thần Lộ đứng ở trong quán thấy không ai để ý đến mình, xen mồm nói: “Nhân Nhân, cậu thích uống vị gì? Trà sữa ở quán này uống khá ngon, cậu có thể nếm thử, hơn nữa đạp xe rất mệt, cậu đừng… đừng cố ý làm khó đàn anh Thẩm.”

Hai tay Hứa Nhân Nhân xoa ngực, ngẩng đầu đối diện với Thần Lộ, cười lạnh: “Cô lấy lập trường gì nói chuyện với tôi, chúng tôi là người yêu trêu ghẹo lẫn nhau, liên quan quái gì đến cô!”

Thần Lộ lùi vào trong, đôi mắt hiện lên vài phần tủi thân và bất lực, diễn cực chuẩn một người ngây thơ tốt bụng.

Quả nhiên Giang Nghị chạy ra che chở ngay lập tức: “Nhân Nhân, Lộ Lộ cũng có ý tốt, sao em có thể nói em ấy như vậy.”

Hứa Nhân Nhân không để ý đến anh ta, chỉ nhìn Thẩm Triết.

Hai người cứ như vậy vài giây, Thẩm Triết lấy xe đạp lại đây, dừng ở trước mặt cô.

Hứa Nhân Nhân: “Anh muốn làm gì?”

“Lên xe.” Thẩm Triết nhìn cô, mặt không chút cảm xúc nói: “Chẳng lẽ em hy vọng tôi đi một mình?”

Một tiếng sau, Hứa Nhân Nhân đã cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là vác đá đập chân mình.

Bởi vì nhiệt độ không khí quá cao, gió biển quá ồn ào, mà quán trà sữa… thật sự quá xa. Mặc dù Thẩm Triết mới là người xuất lực nhiều nhất nhưng việc ngồi trên chiếc yên nhỏ của xe đạp một tư thế quá lâu cũng rất mệt mỏi.

Hứa Nhân Nhân ngồi xuống ở ven đường, duỗi tay đấm chân mình, dáng vẻ như muốn nói đêm nay tôi ngồi ở chỗ này bị phơi nắng thành cá khô, bị phơi gió cũng không bước một bước: “Tôi không đi nổi nữa.”

Thẩm Triết nói: “Tôi gọi taxi.”

Diện tích đảo An Hưng không lớn, vì có nhiều điểm tham quan nên phần lớn khách du lịch đều sẽ lựa chọn đi bộ hoặc đi xe đạp nên xe taxi rất ít.

Hơn nữa đường xá ở đây không rộng lắm, khách du lịch lại nhiều, taxi muốn đi qua cũng không dễ dàng.

Thẩm Triết đợi mười phút, không có ai nhận đơn.

Anh đi tới trước mặt Hứa Nhân Nhân: “Không có ai nhận đơn, bản đồ hiển thị đã gần đến nơi, hay là em tìm một cửa hàng nào đó nghỉ ngơi một chút, tôi đi mua.”

Phơi ở bên ngoài lâu như vậy, trạng thái của Hứa Nhân Nhân không tốt lắm, trên trán chảy đầy mồ hôi, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Thẩm Triết đưa nước cho cô, ngồi xổm trước mặt cô.

“Anh làm gì vậy?” Hứa Nhân Nhân nhận lấy nước uống một ngụm, hơi kinh ngạc trước hành động của Thẩm Triết.

“Lên đi, tôi cõng em đi tìm chỗ nghỉ ngơi.”

Hứa Nhân Nhân hơi ngừng lại, Thẩm Triết thúc giục cô: “Nhanh lên.”

Mặc dù trong lòng hơi cự nự, nhưng cô thật sự không đi nổi nữa. Hứa Nhân Nhân bò lên lưng anh, Thẩm Triết nâng hai chân cô, nhấc cô lên.

Hứa Nhân Nhân cũng không biết để tay ở đâu, nhưng mà bây giờ cả người cô đều không còn sức lực, cho nên sau khi cự nự cô vẫn ôm cổ Thẩm Triết, cả người lười biếng nằm xuống lưng anh.

Cách đó không xa có một tiệm bán hoa, Thẩm Triết cõng cô đi vào.

Chủ tiệm là một người phụ nữ trông khoảng ba mấy tuổi, Thẩm Triết đặt Hứa Nhân Nhân xuống, mua một bó hoa hướng dương lớn ở trước tiệm, để Hứa Nhân Nhân lại đây, nhờ chủ tiệm chăm sóc cô một lúc.

Chủ tiệm lập tức bật cười: “Thật hâm mộ người trẻ tuổi các em, một lát cũng không rời.”

Hứa Nhân Nhân muốn giải thích một chút, lại cảm thấy không cần thiết. Chắc Thẩm Triết cũng nghĩ như vậy, anh dặn dò Hứa Nhân Nhân ở yên tại chỗ không được chạy lung tung, nếu thấy không khỏe thì gọi cho anh, sau đó rời đi.

“Bạn trai của em rất đẹp trai.” Sau khi Thẩm Triết rời đi, chủ tiệm cười nói: “Chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi cậu ấy, em cần phải giám sát chặt chẽ một chút… nhưng mà em cũng rất xinh đẹp.”

“Anh ấy là chồng sắp cưới của em.” Hứa Nhân Nhân nói: “Người lớn trong nhà lúc đầu luôn hy vọng chúng em 18 tuổi thì chính thức đính hôn, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn.”

Hứa Nhân Nhân nói nhiều với người lạ hơn chút.

“Sao lại nói là lúc đầu?”

Hứa Nhân Nhân xua xua tay: “Bởi vì thân thể em không tốt, cho dù là chính thức đính hôn hay kết hôn đều sẽ không trụ được đến lúc đó.”

“À…” Chủ tiệm khẽ mở miệng, dường như không biết nên nói gì. Một lát sau, chị ấy nói: “Nhưng trông cậu ấy có vẻ rất tốt với em.”

“Dạ, giống anh trai đối tốt với em gái.”

Công bằng mà nói, Thẩm Triết đối xử với cô khá tốt. Dựa vào mối quan hệ của hai nhà, chỉ cần cô không chết thì cho dù Thẩm Triết không thích cô cũng sẽ nể mặt anh trai và bố mẹ cô mà chăm sóc cô, đây cũng là nguyên nhân mỗi lần cô tìm chết trước mặt Thẩm Triết, cuối cùng anh đều nhịn.

Chủ tiệm cảm thấy nói chuyện với Hứa Nhân Nhân rất hợp, hai người cứ như vậy tám chuyện. Khi Thầm Triết quay lại, hai người đang nói về mối tình đầu của chủ tiệm.

Theo lời của chủ tiệm nói thì đó là một kẻ cặn bã, nhưng có ai khi còn trẻ mà không từng yêu một tên cặn bã chứ.

Hứa Nhân Nhân phản bác chị ấy: “Em sẽ không yêu một tên cặn bã đâu, ai dám đối xử tệ với em, em sẽ phế anh ta.”

Nói xong, cô quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Thẩm Triết.

Chủ tiệm cười hóng chuyện.

Thẩm Triết cầm ba ly trà sữa, anh đưa chủ tiệm một ly, cảm ơn chị ấy đã nhường chiếc ghế duy nhất trong tiệm cho Hứa Nhân Nhân.

“Ngay cả chị cũng có.” Chị ấy mỉm cười nhận lấy trà sữa, lấy hai bông hồng ở tiệm hoa cắm vào bó hoa hướng dương mà Thẩm Triết mua trước đó, đưa bó hoa cho Hứa Nhân Nhân: “Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc.”

“Còn muốn đi dạo không? Không đi dạo thì về thôi, tôi gọi xe.”

“Quay về đi.” Hứa Nhân Nhân nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Triết gọi điện thoại cho công ty taxi, chi tiền thêm gấp mấy lần, bên kia điều xe đến rất nhanh.

Thẩm Triết mở cửa xe cho Hứa Nhân Nhân vào, sau đó cố nhét chiếc xe đạp vào trong cốp xe taxi.

Hai người ngồi một bên trái, một bên phải, đặt hoa hướng dương ở giữa ghế.

Hứa Nhân Nhân nhấp một ngụm trà sữa, Thẩm Triết nhìn qua: “Xem ra em cũng không muốn uống trà sữa cho lắm.”

“Hả?” Hứa Nhân Nhân ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt dò xét của Thẩm Triết.

“Hứa Nhân Nhân, có phải em thích Giang Nghị không?”

“Khụ…” Hứa Nhân Nhân bị sặc.

“Sao có thể, cho dù đàn ông trên thế giới này có chết sạch thì tôi cũng sẽ không thích anh ta.” Hứa Nhân Nhân buột miệng nói ra.

Thẩm Triết nhìn đi chỗ khác, giọng điệu lạnh nhạt: “Vậy đừng làm những việc khiến người khác hiểu lầm.”

Hứa Nhân Nhân:???

Cô làm chuyện gì khiến người khác hiểu lầm?

Một lúc sau Hứa Nhân Nhân mới phản ứng lại, chẳng lẽ việc mình nhằm vào Thần Lộ quá rõ ràng nên khiến Thẩm Triết tưởng cô ghen vì Giang Nghị.

Suy nghĩ quá đà này của Thẩm Triết, đến cả cô cũng phải cúi mình chào thua.

Đoạn đường về sau hai người đều không nói gì, xe taxi chạy hơn nửa vòng đường ven biển đảo An Hưng, dừng lại ở bên ngoài biệt thự.

Sau khi Hứa Nhân Nhân xuống xe thì đi thẳng vào phòng tắm. Trên người ra rất nhiều mồ hôi, quần áo đều dính sát vào người đầy khó chịu.

Những người khác vẫn còn ở trấn Mộc Thanh chưa trở về. Hứa Nhân Nhân đi vào tắm rửa, mặc chiếc váy hai dây mát mẻ đi ra.

Nhìn giờ, Hứa Nhân Nhân mở nhạc, pha cho mình một ly cà phê, tìm một góc có tầm nhìn đẹp trên sân thượng hình vòm trên tầng hai, định đọc một cuốn tiểu thuyết.

Một tia nước lớn bắn tung tóe trong bể bơi dưới tầng, Thẩm Triết thay quần bơi, từ trên bục nhảy xuống.

Hứa Nhân Nhân đứng ở trên tầng, ánh mắt nhìn xuống theo bọt nước.

Thẩm Triết thuộc kiểu mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì săn chắc, thân hình vừa phải, đường nét cơ bắp rõ ràng, cơ bụng rắn chắc, cánh tay rắn chắc nhưng không quá vạm vỡ, là dáng người mà các nữ sinh đều thích.

Thẩm Triết dùng tư thế bơi tự do bơi qua bơi lại mười vòng, Hứa Nhân Nhân nhìn cánh tay anh liên tục vùng lên khỏi mặt nước, đồng hồ ở cổ tay trái đã được tháo xuống, thay vào đó là một chiếc vòng tay thể thao dưới nước.

Trong đầu Hứa Nhân Nhân lại hiện lên hình ảnh bàn tay anh trong tấm ảnh chụp anh và Thần Lộ uống trà sữa Lạc Nhan cùng nhau.

Tuy rằng đó là thứ trong trí nhớ của nguyên chủ, nhưng không biết có phải là do cô nhập diễn quá sâu hay không, cảm giác giống như cô đã thật sự trải qua.

Hứa Nhân Nhân quay về phòng, lấy máy ảnh rồi đi xuống tầng.

Sau khi bơi khoảng hai mươi vòng, Thẩm Triết ra khỏi bể bơi. Cả người anh đều nhỏ nước, tóc ướt sũng dính vào trán, Thẩm Triết lắc đầu, lấy chiếc khăn tắm trên ghế salon bên cạnh, lau qua loa.

Không thể không nói, động tác lắc đầu này vô cùng gợi cảm. Trong khoảnh khắc Hứa Nhân Nhân bàng hoàng cảm thấy, nguyên chủ thích Thẩm Triết là một chuyện đương nhiên.

Xét về gia thế, ngoại hình, học thức và tính cách thì bên cạnh cô không có ai ưu tú hơn Thẩm Triết.

Nhưng Hứa Nhân Nhân rất nhanh đã hồi phục tinh thần, cũng nhớ ra mục đích mình xuống tầng là gì.

Cô giơ camera: “Chúng ta chụp chung một tấm ảnh đi.”

“Tôi đi thay quần áo.” Thẩm Triết xỏ dép lê đi vào trong, nhưng bị Hứa Nhân Nhân giữ chặt: “Cứ như vậy đi.”

Thẩm Triết sững sờ một lúc, Hứa Nhân Nhân cũng mặc kệ anh, hơi nghiêng đầu về phía Thẩm Triết, giơ máy ảnh lên chụp một tấm.

Sau khi chụp xong Hứa Nhân Nhân xem thành quả, mặt Hứa Nhân Nhân có ý cười nhưng Thẩm Triết lại không có biểu cảm gì.

“Mặt anh đơ quá, không thể cười một chút à?” Hứa Nhân Nhân vừa nhìn vừa nói.

“Không thể, tôi không thích chụp ảnh.” Thẩm Triết cất bước đi vào trong, đến đầu cầu thang thì dừng lại: “Sấy khô tóc đi, tôi không hy vọng buổi tối em lại đau đầu hay bị cảm, tôi lại phải đưa em đến bệnh viện.”

“Biết rồi.”

Trong nhà mở điều hòa, Hứa Nhân Nhân chỉ mặc áo hai dây, thật sự có hơi lạnh. Cô trở về phòng sấy khô tóc, lục trong vali tìm một chiếc khăn lụa để quấn lên người.

Đến khi gần 5 giờ, những người khác mới lần lượt trở lại.

Giang Nghị cũng không từ bỏ kế hoạch trên bãi biển của mình: “Tôi sẽ làm sushi và cá hồi cho mọi người, còn có một đĩa hải sản, mọi người còn muốn ăn gì không?”

Tô Doãn nói: “Sushi có thể để mọi người cùng làm, cậu làm cá hồi và hải sản… Tôi biết nấu đồ ăn của Lâm Thành, hay là tôi làm hai món xào?”

Giang Nghị vì muốn thể hiện bản thân nên trước đó đã cố ý học vài chiêu, trong nhà Tô Doãn là đàn ông nấu cơm, cậu ấy thường xuyên vào bếp giúp bố, cùng bố gọi đây là “khoảng thời gian bí mật giữa đàn ông”, cho nên cậu ấy nấu ăn cũng khá ngon.

Thần Lộ nói: “Tôi cũng có thể giúp đỡ, thỉnh thoảng tôi ở nhà cũng sẽ xuống bếp.”

Vài người đi vào nhà bếp. Hứa Nhân Nhân đứng ở cửa, lộ ra đôi bàn tay trắng nõn: “Tôi hai đời đều chưa từng nấu cơm, cho nên nếu mọi người trông cậy vào tôi thì không bằng đi tìm một đầu bếp sẽ tiện hơn, tôi bằng lòng chi tiền.”

Lần đầu tiên cô bước vào nhà bếp là để làm nước ép mướp đắng cho Thẩm Triết, và đó cũng là lần duy nhất cô làm.

Châu Nguyệt cũng giang hai tay: “Tôi cũng vậy, gia giáo nhà tôi cũng không yêu cầu tôi phải biết nấu cơm.”

Những người khác cũng không mong đợi hai vị tiểu thư cành vàng lá ngọc này xuống bếp nấu cơm cho họ, Tô Doãn nói: “Hai người có thể ra bên ngoài nghỉ ngơi, không thì ra bãi biển giúp bố trí cũng được?”

Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt xoay người đi ra bãi biển, Tạ Tư Tề và Thẩm Triết đang tìm một nơi có tầm nhìn đẹp để đặt bàn ăn, Châu Nguyệt giúp trang trí bàn ăn, Hứa Nhân Nhân lấy máy ép ra, định ép một chút nước trái cây.

Mấy người tốn gần một tiếng, cuối cùng cũng chuẩn bị xong bữa tối.

“Cụng ly!” Giang Nghị nâng ly lên.

Mọi người cụng ly, uống hết một ly.

Tuy rằng trước đó đều bị mọi người ghét bỏ, nhưng đồ ăn Giang Nghị làm không ngờ lại khá ngon, món xào của Tô Doãn cũng rất ngon. Hơn nữa bọn họ có nhiều người, những món vốn dĩ không ngon lắm cũng trở nên ngon hơn.

Cơm no rượu say, màn đêm cũng dần buông xuống, cả đất trời chỉ còn lại ánh chiều tà cuối cùng.

Châu Nguyệt đứng dậy, vỗ vỗ tay: “Khoảng thời gian sau khi ăn xong chúng ta chơi trò thật hay thách đi.”

Ánh mắt cô ấy lướt qua Thần Lộ, dừng ở trên người Trang Nhã, nhanh chóng dời đi: “Dám chơi không?”

“Đề nghị này không tồi.” Giang Nghị cho rằng Châu Nguyệt đang tạo cơ hội cho mình, nhìn cô ấy đầy cảm kích: “Mấy người đã ăn đồ của tôi, không ai được từ chối, cùng nhau chơi.”



Lời tác giả:

PS: Nam chính trong sạch, cả hai đời đều trong sạch…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Số ký tự: 0