Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Chương 9

Mộc Đầu Khai Hoa

2024-07-10 21:05:57

Edit: Humm

Beta: Maria



Những người vốn đang hóng chuyện đều im lặng, hành lang náo nhiệt nhanh chóng không một bóng người, Tống Quân cũng được hai đàn em kéo đi.

Hứa Nhân Nhân đứng tại chỗ, động tác mạnh vừa rồi làm cô hơi khó thở, thân thể này thật sự rất yếu.

Hứa Nhân Nhân mặt không đổi sắc dựa vào lan can nghỉ một lúc, chờ đến khi hô hấp ổn định rồi mới đứng thẳng người, vừa gọi điện thoại cho tài xế vừa đi thẳng xuống cầu thang của kí túc xá.

Kí túc xá được bật hết điều hòa, cho dù bây giờ là tháng 9 nóng bức nhưng Hứa Nhân Nhân cũng không nhịn được hắt xì một cái.

Tình huống này đời trước cô cũng từng gặp. Nguyên nhân là có một bạn nam được bạn nữ kia thích đã viết thư tình cho cô, khi tan học bạn nữ kia dẫn theo hai bạn nữ khác tới, lấy cặp của cô trước mặt tất cả bạn học trong lớp, sau đó mở khóa, đổ tất cả đồ trong cặp từ tầng 4 xuống.

“Xuống nhặt.” Đối phương nói.

Hứa Nhân Nhân chưa nói gì thì một cái áo khoác che khuất tầm mắt cô với giọng nói dễ nghe: “Đừng nhìn.”

Chờ đến khi cái áo trên đầu cô được lấy ra thì nữ sinh kiêu căng đắc ý đứng trước mặt cô đã bẽ bàng đi xuống tầng, nhặt từng món đồ lại cho vào trong cặp sách cho cô.

Hứa Nhân Nhân đang cố gắng nhớ lại, một chiếc áo khoác bọc cô lại từ phía sau. Hứa Nhân Nhân ngẩng đầu, Thẩm Triết đứng trước mặt cô, nhíu mày, buộc áo khoác trước người cô.

“Sao anh lại ở đây?” Hứa Nhân Nhân hỏi.

“Châu Nguyệt gọi điện thoại cho tôi.”

Dù thế nào thì Hứa Nhân Nhân cũng là vợ sắp cưới của anh, hơn nữa, cho dù không có tầng quan hệ này thì chỉ dựa vào mối quan hệ giữa hai nhà Thẩm Hứa, Thẩm Triết cũng không thể ngồi nhìn mà không làm gì với Hứa Nhân Nhân.

Thẩm Triết ngẩng đầu, trong kí túc xá nữ, mọi người nhao nhao ghé vào cửa sổ, còn có người giơ máy ảnh lên, ống kính chĩa vào Hứa Nhân Nhân, vốn định chụp hình ảnh Hứa Nhân Nhân bị dội nước ướt như chuột lột, đột nhiên đối diện với ánh mắt đen kịt của Thẩm Triết.

“Đi theo tôi.” Thẩm Triết không nhìn nữa, kéo một tay của Hứa Nhân Nhân.

“Đi đâu cơ? Tài xế đợi đón tôi ở cổng trường rồi.”

“Bảo chú ấy lấy một bộ quần áo đến đây, nhà cô quá xa.”

Thẩm Triết dẫn cô đi thẳng về phía sau, đi qua khu kí túc, đằng sau có mấy tòa nhà, Thẩm Triết lấy thẻ mở cửa một tòa nhà.

Tòa nhà này chỉ có năm tầng, không có thang máy, Thẩm Triết đi trước, Hứa Nhân Nhân đi sau, đi đến tầng 5 thì trước mặt xuất hiện hai cánh cửa.

Thẩm Triết bước đến trước một cánh cửa, đột nhiên dừng lại.

Thân thể này của Hứa Nhân Nhân không tốt lại không hay rèn luyện, lúc này đang thở hổn hển chờ Thẩm Triết mở cửa.

Thẩm Triết quay đầu lại: “Quên mang chìa khóa rồi.”

Hứa Nhân Nhân suýt chút nữa không thở được.

May là Thẩm Triết không bảo cô đi xuống, anh quan sát trái phải rồi lấy được một đoạn dây sắt ở cửa sổ, cầm dây sắt chọc vào cửa.

“Căn nhà này không phải của anh đấy chứ?” Hứa Nhân Nhân nghi ngờ hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bây giờ cô có thể quay lại cổng trường.”

Hứa Nhân Nhân lười đáp lại.

Trên người cô ướt dính rất khó chịu, mà nước này còn có thể không sạch.

Hứa Nhân Nhân vốn có chút sạch sẽ, bây giờ chỉ cảm thấy cả người không thoải mái.

Một lúc sau thì mở được cửa, Thẩm Triết mở cửa, đưa cho cô một đôi dép lê dùng một lần.

Hứa Nhân Nhân đi tắm, Thẩm Triết tìm một bộ quần áo của mình cho cô, tài xế chưa mang quần áo đến nên Hứa Nhân Nhân chỉ có thể nhận lấy.

Hứa Nhân Nhân đứng dưới vòi hoa sen, cảnh tượng áo khoác trùm lên đầu kia lại lần nữa lướt qua đầu cô, cô đã cố gắng để bắt lấy đoạn ký ức đó nhưng lại không nhớ ra, đã không nhớ mặt của đối phương rồi mà đến cả hình ảnh cũng không bắt được, chẳng lẽ đây là di chứng sau khi xuyên sách?

Hứa Nhân Nhân tắm hơn nửa tiếng, Thẩm Triết ở bên ngoài gõ cửa, lúc này Hứa Nhân Nhân mới đóng vòi nước, thay quần áo.

Quần áo của Thẩm Triết nên Hứa Nhân Nhân mặc có hơi dài và rộng, Hứa Nhân Nhân xắn ống tay áo lên, lại xắn một đoạn dài ống quần lên, nhìn trong gương không khác gì trẻ con mặc trộm quần áo người lớn.

Trên giường có một bộ đồng phục gấp gọn, chắc là tài xế vừa đưa đến đây.

Hứa Nhân Nhân từ trong phòng đi ra: “Anh có máy sấy tóc không?”

Thẩm Triết đang lập trình trên máy tính, nghe vậy anh ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Hứa Nhân Nhân đang đứng ở cửa. Tóc của Hứa Nhân Nhân rất dài, đen mượt và hơi xoăn như rong biển thả xõa khiến khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô càng nhỏ hơn, đôi mắt vừa được rửa qua nước trong veo mang theo chút hơi sương, quần áo không vừa với cơ thể không làm mất đi vẻ đẹp của cô, ngược lại hơi ngoan ngoãn đặc biệt.

“Không có.” Thẩm Triết không nhìn nữa, gập máy tính xuống: “Dưới tầng có siêu thị, để tôi đi mua.”

Thẩm Triết xuống tầng, Hứa Nhân Nhân lấy khăn lau tóc lau khô một nửa, ngồi bên giường bắt đầu lướt điện thoại.

Hoành Âm có diễn đàn riêng, trên đó có rất nhiều drama, thời gian cập nhật cũng rất nhanh. Dù quy định của Hoành Âm là cấm mọi người sử dụng điện thoại ở trường, thế nhưng nội quy chỉ là thứ tồn tại trên danh nghĩa, mọi người ai cũng có ít nhất một cái điện thoại, nhà trường chẳng thể quản được.

Trước khi nhập học, Hứa Nhân Nhân đã là nhân vật chính của chủ đề bàn tán trên diễn đàn hết bài này đến bài khác rồi.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng đoán trước được phần nào, độ nổi tiếng của Thẩm Triết ở Hoành Âm vượt quá sức tưởng tượng của cô, những người muốn thấy cô xấu mặt đa số đều là bởi vì thích Thẩm Triết. Nhưng cô không nghĩ đến họ sẽ hành động luôn trong ngày đầu tiên cô nhập học.

Hứa Nhân Nhân bấm vào, vốn nghĩ trên đó sẽ có rất nhiều ảnh mình bị dội nước đầy chật vật, kết quả không có một tấm nào, mọi người đều bàn tán chuyện điều hòa ở tòa 2 kí túc xá nữ đột nhiên không kiểm soát được.

Tòa 2 kí túc xá nữ mới được xây, điều hòa ở đó đều là điều hòa được điều khiển từ trung tâm tiên tiến nhất, để tránh trường hợp học sinh đi học quên tắt điều hòa gây lãng phí điện, bình thường đều là cô quản lý thống nhất tắt.

Nhưng không biết hôm nay bị làm sao, một số phòng ở tòa 2 kí túc xá nữ không bật được chế độ mát ở điều hòa, còn có một số phòng khác bị bật thành chế độ nóng, người bên trong khổ không nói lên lời.

Bình thường quản lý ký túc xá gần như không quan tâm đến việc quản lý, hôm nay bởi vì có người làm loạn nên rất nghiêm khắc, các nữ sinh muốn ra khỏi tòa nhà cũng không được, bây giờ chỉ có thể đứng ngoài hành lang đón gió.

Bài đăng này được rất nhiều người quan tâm, có người đưa cho họ ý kiến xấu, bình luận cũng rất kì quặc, cho đến khi có người trả lời: Nóng như vậy thì đi dội nước lạnh là tốt hơn rồi.

Câu này không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là ID của người này… là Thẩm Triết.

Tuy rằng diễn đàn là nơi ẩn danh, nhưng cũng có người không ẩn danh, một loại là muốn gây sự chú ý như Giang Nghị thì không thích ẩn danh, bởi một khi ẩn rồi thì không ai chú ý đến cậu ấy nữa, còn có loại khác là lười ẩn danh ví như Thẩm Triết.

Câu trả lời của Thẩm Triết vừa xuất hiện, bài đăng trên diễn đàn lập tức im lặng rất lâu, đám nữ sinh tòa 2 kí túc xá nữ đang bàn chuyện khí thế ngất trời cũng im lặng.

Ai cũng biết chuyện phát sinh giữa trưa ở tòa 2 kí túc xóa nữ, vốn chưa có ai nghĩ đến chuyện điều hòa liên quan đến Thẩm Triết, bây giờ Thẩm Triết hiếm khi nói chuyện lại lên tiếng, những người biết chuyện không khỏi nghĩ đến, căn phòng bị bật chế độ nóng kia không phải là của Tống Quân và Nhậm Phỉ Phỉ à?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Quân lên kế hoạch cho việc này, Nhậm Phỉ Phỉ là người chụp lại toàn bộ quá trình Hứa Nhân Nhân bị dội nước, đồng thời ngay lập tức đăng một video phiên bản bôi xấu lên diễn đàn, dù đã bị xóa rất nhanh.

Còn mấy phòng kí túc xá bên cạnh đều hóng chuyện rất vui vẻ, còn đăng bài cười nhạo. Thẩm Triết là đội trưởng đội tuyển Olympic Tin học, hồi học cấp hai đã đoạt được giải Vàng Olympic Tin học, muốn kiểm tra thông tin đối với anh là chuyện chỉ cần động vài ngón tay.

Có nam sinh không biết chuyện, vui tươi hớn hở trả lời: “Đúng rồi, hơi nước bốc lên mang theo nhiệt, thời tiết này không dễ bị cảm, nói không chừng có thể được đấy.”

Hứa Nhân Nhân vẫn đang lướt bài đăng, Thẩm Triết đã cầm máy sấy về đưa cho cô.

Hứa Nhân Nhân cân nhắc hỏi: “Điều hòa ở tòa 2…”

“Hệ thống bị lỗi.”

Anh không muốn nói, Hứa Nhân Nhân cũng không hỏi tiếp, dù sao anh cũng là nguyên nhân gây ra chuyện.

Lam nhan họa thủy. (nghĩa tương tự “hồng nhan họa thủy” nhưng dùng cho nam.)

Nhà này chỉ có một giường, Thẩm Triết nhường cho Hứa Nhân Nhân, còn anh nằm trên sô pha.

Buổi chiều còn phải đi học, Hứa Nhân Nhân không từ chối, bình thường rất khó ngủ trưa, có thể lần này mệt nên cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lúc Hứa Nhân Nhân tỉnh dậy thì phát hiện mình ôm chăn ngủ trên sàn nhà, mặt dán trên sàn, trong tay còn ôm cái gì đó.

Hứa Nhân Nhân nghiêng đầu, ngửi ngửi… may là sàn nhà rất sạch, không có mùi gì kì quái.

“Cô còn muốn ôm chân tôi ngửi bao lâu nữa?” Giọng Thẩm Triết truyền từ trên xuống.

Hứa Nhân Nhân ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn thấy cổ chân Thẩm Triết, sau đó…

“A!” Hứa Nhân Nhân kêu to, thứ cô ôm trong tay vậy mà lại là chân Thẩm Triết, Thẩm Triết vào đây từ khi nào?

Thẩm Triết vốn vào để gọi Hứa Nhân Nhân dậy, kết quả cô ngủ như lợn chết, lăn đi thì không nói, anh đi đến định bế cô lên, chưa làm gì đã bị cô ôm chặt lấy cổ chân, làm thế nào cũng không rút ra được.

Bây giờ thì tốt rồi, cô tự dậy rồi.

Thẩm Triết rút chân mình về: “Sắp muộn rồi, mau dậy đi.”

“A!” Hứa Nhân Nhân lại kêu lần nữa.

Cô không sống nổi nữa.

Hứa Nhân Nhân nhanh chóng vào phòng tắm, rửa mặt xong thì nhìn thấy lọ nước hoa Thẩm Triết để trong tủ. Nước hoa đựng trong lọ thủy tinh, thân chai mạ vàng đẹp mắt, hai tầng, buộc dây trang trí quanh cổ chai, chính giữa có mấy chữ tiếng Pháp, chắc là nhãn hiệu nước hoa.

Hứa Nhân Nhân cầm lên ngửi thử, mùi cũng được, cô lấy ra xịt lên người một chút.

Thẩm Triết cũng là người có bệnh sạch sẽ, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn cô, sàn nhà sạch, cổ chân cũng sạch, sạch đến nỗi làm người ta phát điên, nhưng điều này không ngăn được Hứa Nhân Nhân cảm thấy trên người mình có mùi.

Xịt nước hoa quả nhiên giúp tâm lý thoải mái hơn nhiều.

Hứa Nhân Nhân sửa soạn xong bước ra ngoài, khi cô đi ngang qua Thẩm Triết, anh hơi ngạc nhiên nhìn cô.

“Tôi xịt một ít nước hoa anh để trong phòng tắm. Mùi cũng bình thường thôi, tôi nghĩ anh nên đổi loại khác.”

Thẩm Triết vừa thay giày vừa nói với giọng điệu như đang thảo luận về thời tiết hôm nay: “Ồ, đó là nước xịt làm sạch nhà vệ sinh.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Số ký tự: 0