Ngày Nào Hotboy Trường Cũng Bị Ghẹo
Chương 12
Hoài Tư
2024-11-19 02:47:02
"Vậy á? Sao tôi không cảm thấy gì nhỉ?"
Hứa Linh nhấn ghi tin nhắn thoại, tùy ý nói một câu rồi gửi đi.
Bỏ điện thoại vào trong túi, quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm của Tạ Trạch Duyệt đứng bên cạnh.
Tạ Trạch Duyệt dựa vào cái bàn bên cạnh cậu, chân rất dài, ngón tay trỏ chống cằm, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cậu.
"Cậu ta nói ai?"
Hắn hơi nhíu mày.
"Không ai cả." Hứa Linh không nói thêm nữa, xách cặp sách đeo lên vai.
Cậu đi được mấy bước, người phía sau vẫn dựa ở đó nhìn theo bóng lưng cậu, không động đậy, Hứa Linh lại lùi về, ngón tay út mềm mại trắng mịn móc lấy ngón tay trỏ ấm nóng của hắn, nói: "Không đi ăn cơm hả?"
Tạ Trạch Duyệt cụp mắt xuống, nhìn ngón tay cong lên của cậu, đứng dậy, cụp mắt ừ một tiếng.
Giọng điệu dịu hơn một chút.
Nhưng vấn đề ấy vẫn quanh quẩn mãi, không biến mất.
... Người mà đầu dây bên kia nói không phải là hắn đấy chứ?
Hứa Linh vẫn móc tay hắn.
Ít nhất điều này cho thấy rằng cậu không để ý.
Cậu vẫn coi hắn là bạn bè.
Tưởng Diên vừa ra khỏi phòng thi đi ngang qua.
Cậu ta mắt sắc liếc cái đã thấy ngón tay hai người móc vào nhau, trợn trừng lên, hơi do dự, nói: "Hai người... Chơi thật đấy à?"
"Gì?" Tạ Trạch Duyệt không quay đầu lại, ngón tay hơi siết chặt lại, đổ mồ hôi.
"Dắt tay nhau rồi luôn kìa?" Tưởng Diên nghi ngờ cuộc đời: "Anh em tốt người ta có dắt tay nhau cũng không dắt thế này đâu."
"Tôi muốn dắt thế nào thì dắt thế đấy." Hắn chẳng buồn đáp lời, còn ôm trọn cả ngón tay Hứa Linh vào lòng bàn tay mình, nắm chặt, cứ như sợ cậu chạy mất, "Ông quản được chắc."
Tưởng Diên vốn chỉ đùa hai người họ rồi hùa bừa theo thôi, lần này lại không chắc chắn lắm, cậu ta đi bên cạnh hai người, cùng họ đi vào nhà ăn.
Đang giờ cơm trưa, học sinh vừa thi xong đông nghịt, xếp hàng dài tít mù tắp, Hứa Linh đi sau hắn, thong thả lấy thẻ học sinh của mình ra.
Hai người vẫn dắt tay nhau, đi suốt một đường, nơi nhiều người không ngừng có người quay qua nhìn họ.
Ở nơi không ai phát hiện, "ảnh dắt tay" được coi như một bằng chứng về tình anh em của hai người họ, được gửi vào trong nhóm chat.
"Ngọt ngào quá đi aaaa."
"Dắt tay em yêu rồi kia, ahihi."
"Bạn Tạ biết cưng chiều đến thế sao? Quả nhiên là phải xem đối phương là ai, không phải trước kia từ chối mấy chị gái xinh đẹp một cách vô tình lắm sao?"
...
"Trưa ăn gì?"
Tạ Trạch Duyệt đằng trước quay lại hỏi cậu, cong khóe môi: "Giữ chỗ giúp tôi, tôi lên trước xem giúp cậu."
Hứa Linh vươn tay đẩy vai hắn: "Đi đi."
Tạ Trạch Duyệt người cao chân dài, đi lên trước xem qua, quay người về khoát tay lên vai cậu, liệt kê lại một lượt tên các món ăn hắn nhìn thấy, cười tỏ ra như không có chuyện gì: "Có món nào thích không?"
"Có chứ." Hứa Linh choàng cả hai tay lên vai hắn, hơi nghiêng đầu, ghé vào bên tai hắn nói: "Cậu ăn gì thì tôi ăn cái đó."
Tạ Trạch Duyệt: "..."
Ngón tay thon dài của hắn xoa vành tai ửng đỏ, từ từ cong khóe môi lên.
Cơm trưa lại được ai đó bao, Tạ Trạch Duyệt mua hai phần giống nhau, đặt lên bàn bar trước đưa thức ăn.
Thẻ học sinh Hứa Linh rút ra đành phải cất về.
"Cậu mời hả?" Hứa Linh hỏi.
"Ừ." Hắn đáp, "Qua đây bưng đi, tôi cầm không hết."
Hai người bưng khay thức ăn, tìm một chỗ ngồi xuống.
Bên cạnh là học sinh liên tục thảo luận về bài thi vừa rồi, có người gọi điện cho bố mẹ, khóc lóc kể lể khó quá, áp lực lớn các thứ các kiểu.
"Cậu thấy khó không?"
Hứa Linh xúc một thìa cơm, bỏ vào miệng, nhìn hắn bên đối diện.
"Cũng tạm." Tạ Trạch Duyệt nói xong thì dựa vào ghế, cánh tay khoát lên ghế kế bên, nhìn cậu: "Cậu làm bài thế nào mà nhanh vậy?"
"Vì rất dễ."
Hứa Linh cụp đôi mắt mỏng xuống, hững hờ nói.
"..."
Im lặng một lúc, hắn chưa nói gì người ngồi bên cạnh hắn là Tưởng Diên đã lên tiếng.
"Ôi, bạn Tạ." Tưởng Diên không nhịn được cười, cậu ta lướt điện thoại suốt cả dọc đường, đưa sang cho Tạ Trạch Duyệt xem: "Hai ông nổi tiếng trên diễn đàn rồi này."
Tạ Trạch Duyệt nhận điện thoại, cúi xuống nhìn, ngón tay lướt một lúc.
Một bài viết nổi lên:
[818, câu chuyện không thể không nói của đại thần nào đó và học sinh chuyển trường nào đó.]
Chủ bài viết đăng ảnh chụp chung ở cùng tòa nhà.
"Như mọi người đã bết, đại thần nào đó có vô số người theo đuổi nhưng vẫn độc thân. Chuyện khác thường ắt có điều gì đó quái lạ, tôi đoán không phải cậu ấy theo chủ nghĩa cấm dục mà cậu ấy cong, là một bạn gay. Trong tình hình ấy, trường ta có một bạn học sinh có gương mặt đẹp, phong cách lạnh lùng chuyển tới, bạn học sinh chuyển trường không chí có làn da trắng, gương mặt đẹp mà còn có IQ vượt trội, nhanh chóng hấp dẫn đại thần nào đó vốn là gay, hai người bắt nhịp với nhau rồi dần dần ở bên nhau."
"Tài liệu rất phong phú! Mau tới ship!"
Bình luận bên dưới là một đống "Thiên trường địa cửu", "Chúc mừng", "Tình yêu không phân biệt giới tính", vân vân.
Còn có rất nhiều bình luận spam "99999*".
*99999: Ý chúc bên nhau dài lâu, vĩnh cửu.
Hứa Linh dựa ghế, ngón tay trắng nõn gõ mặt bàn, nói: "Tôi xem với, nói gì thế?"
Tạ Trạch Duyệt đưa điện thoại cho Hứa Linh, tỏ ra như không có gì nói: "Cũng không có gì đâu. Cậu đừng coi là thật, bọn họ đùa thôi."
Câu nói vừa dứt.
Đôi mắt lạnh lùng của Hứa Linh nhìn xoáy vào hắn: "Đừng coi là thật?"
Cơ thể Tạ Trạch Duyệt thoáng nghiêng về trước, đặt tay lên bàn, nhìn cậu: "Ừ. Cậu để ý hả?"
Mắt Hứa Linh trong veo như nước, dường như không hiểu: "Để ý gì?"
Tạ Trạch Duyệt hơi nhíu mày: "Cậu đọc đi rồi biết."
Hứa Linh nhận điện thoại.
Ánh mắt của hai người trên bàn đều nhìn về phía Hứa Linh, đối phương hững hờ dựa vào ghế, cụp mắt xuống, ngón tay trắng nõn lướt bài viết trên diễn đàn, vẻ mặt bình thản.
"Chỉ có thế này?"
Hứa Linh nói: "Tiêu chuẩn thấp quá rồi đó."
Không khí đột nhiên ngưng đọng.
"Vãi..."
Tưởng Diên không nhịn được bật cười, nhìn Hứa Linh, giơ ngón tay cái lên: "Đỉnh, đúng là người va chạm xã hội."
Hứa Linh trả lại điện thoại cho cậu ta.
Cậu cúi đầu xắn một thìa cơm, nghe Tạ Trạch Duyệt đối diện ngạc nhiên hỏi: "Hứa Linh, rốt cuộc cậu thẳng hay cong?"
"Vốn thẳng á." Hứa Linh vừa ăn cơm vừa đắp cơm thành hình trái tim, giương đôi mắt trong veo như nước lên: "Nhưng gặp được anh chàng là cậu thì cong mất tiêu."
Khóe môi cậu hơi cong lên, nở một nụ cười rất khẽ.
Có gió nổi lên.
Rừng trúc ngoài cửa sổ vang lên xào xạc.
Tóc mái của cậu rũ mấy sợi xuống, vương lên vầng trán trắng mịn, che mất lông mày đẹp đẽ thanh tú, ngón tay thon dài chống cằm.
Từ góc Tạ Trạch Duyệt, mắt cậu sạch sẽ như tuyết tan.
Nhưng khiến người ta không dám chắn mức độ chân thực của câu nói ấy.
"Vãi chưởng." Tưởng Diên bị cậu dọa cho hoảng, hỏi: "Thế này là tỏ tình giữa đám đông luôn hả?"
Tạ Trạch Duyệt cụp mắt, nhìn cậu ta, đôi mắt tối lại: "Ông đừng nghe cậu ấy nói bậy, cậu ấy có bạn gái rồi."
Tưởng Diên lại sững sờ, sau khi phản ứng lại thì đập bàn cười lớn: "Ha ha ha ha ha ha ha đám học sinh giỏi các cậu biết đùa thật đấy."
Hứa Linh ngồi yên tại vị trí, nhìn hai người đối diện, mỉm cười.
Cậu đứng dậy, đổ cơm còn thừa vào thùng rác, nói: "Các cậu cứ ăn đi."
Hứa Linh nói xong thì đi tới, thờ ơ nhấc cặp sách ở ghế lên bằng một tay, không nói gì thêm nữa bỏ đi luôn. Aura như băng đóng ba thước trải rộng nhìn dặm.
Trên người toát ra vẻ xa cách lạnh nhạt.
Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu, không biết làm sao: "Cậu đi luôn?"
Hứa Linh quay đầu nhìn Tạ Trạch Duyệt, nhếch môi dưới lên, cười trào phúng.
... Nói bao nhiêu lần thích hắn rồi mà hắn không nghĩ lần nào là thật.
Hứa Linh đi ra khỏi cánh cửa nhà ăn rộng thoáng, bóng lưng gầy gò, như dần tan ra, bị ánh nắng trắng ban ngày nuốt trọn.
...
"Sao lại giận rồi?"
"Cảm xúc thay đổi đột ngột quá, bị sao thế nhỉ?"
"Hay là cậu ấy có việc bận?"
Tưởng Diên vỗ vai hắn: "Ông đừng nhìn nữa, trông mòn con mắt nhìn vợ ông."
"..."
Tạ Trạch Duyệt nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, đôi mắt sắc sảo có cảm xúc không biết tên, hắn bỗng quay đầu lại nói: "Ông vừa gọi cậu ấy là gì?"
"Ông... Ông gì gì." Tưởng Diên không nhịn được gãi đầu, nói thật: "Tôi cảm thấy hai ông không đúng lắm, không phải ông, ông thích cậu ấy đấy chứ?"
Tim nảy thịch lên.
Qua mấy giây.
Tạ Trạch Duyệt giương mắt lên, hững hờ nói:
"Tôi đối xử với Hứa Linh có khác gì đâu? Rất rõ ràng luôn hả?"
Tưởng Diên gật đầu, y như gà mổ thóc: "Đúng vậy đó."
Tạ Trạch Duyệt cụp mắt: "Mọe."
Tưởng Diên nói: "Ông không biết chứ có người ship cp hai ông đó."
Cậu ta nói xong thì mở bài viết lên cho hắn xem, nói: "Thấy không, vậy mới nói, ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết."
...
Lúc nghỉ trưa.
Ngoài phòng ký túc vang lên tiếng bước chân, Hứa Linh khẽ cử động, vươn mình dậy khỏi giường, chân dài chạm đất, liếc nhìn ngoài cửa.
Hình như có gió lạnh đột nhiên thoảng qua.
Cạch...
Cậu thiếu niên mở cửa, bóng người cao gầy che mất ánh sáng.
Trời dần lạnh, hắn mặc áo khoác không dày không mỏng, nhìn về phía Hứa Linh.
Hứa Linh chỉ mặc áo T-shirt trắng ngắn tay, nhìn thấy hắn đến thì quay lưng về phía hắn, lạnh lùng khỏi nói.
T-shirt của cậu là cái hôm qua mặc, cổ áo rộng rãi, lỏng kẻo nên thấp thoáng xương quay xanh, trông người mỏng manh yếu ớt mà lại quyến rũ lạ kỳ.
Tiếng cạch vang lên, đóng lại.
Trong phòng chìm vào bóng tối yên tĩnh.
Có vẻ Tạ Trạch Duyệt vừa chơi bóng về, mái tóc đen ngắn ướt đẫm, hắn kéo vạt áo lên lau mồ hôi, đi vào phòng rồi bỏ bóng vào ngăn bàn.
Hứa Linh tựa vào giường, đắp chăn nửa người, cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài, đầu ngón tay ửng hồng nhạt.
Cậu như buồn ngủ, cúi đầu đọc sách.
Trong tầm mắt xuất hiện cơ bụng, có mồ hôi, hắn không kiêng dè chút nào kéo vạt áo T-shirt đen lên lần nữa, lau mồ hôi trên trán rồi bỏ áo xuống.
Sinh động, mạnh mẽ, nóng rực, hô hấp phập phồng.
"Xin lỗi cậu."
Tạ Trạch Duyệt đi đến.
Hứa Linh hơi nghiêng đầu đi, đáy mắt trong trẻo là sự vô tội, mờ mịt không kịp thu hồi, nói: "Gì?"
"Vừa nãy cậu tức giận." Tạ Trạch Duyệt miễn cưỡng dựa vào tủ đầu giường, ánh mắt nóng bỏng sắc sảo, trừng mắt nhìn cậu.
Hứa Linh cười, không đáp lời.
... Không bị mù hoàn toàn. Vẫn cứu được.
Tạ Trạch Duyệt tựa bên giường, khóe môi hơi cong lên, nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu đen thui mềm mại của Hứa Linh, nói: "Cậu vẫn giận hả? Tôi mua nước cho cậu này. Có cả kẹo nữa."
Tay hắn xách một túi nhỏ, đi tới rồi đặt túi nylon trong suốt ấy lên tủ.
Hứa Linh: "..."
Cậu ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu nghĩ tôi bao nhiêu tuổi rồi? Dễ dỗ vậy à?"
Nhưng rất rõ ràng, cậu không còn giận lắm, không còn thái độ lạnh tanh lạnh ngắt, giọng điệu cũng hòa dịu hơn.
"Cậu giận vì người khác nói chúng ta ở bên nhau sao?" Tạ Trạch Duyệt cầm cốc cậu, rót đầy cốc nước nóng cho cậu, ngón tay trỏ chạm vào nước, xác nhận vừa ấm rồi đi tới.
Trong tầm mắt xuất hiện ngón tay thon dài, cầm theo cốc nước nóng, thiếu niên hơi nghiêng người, đưa cốc nước ấm trong tay đến trước ngực cậu, bỏ vào trong chăn, lại như vô ý hỏi cậu: "Còn nữa, còn cả người bạn trước kia bạn cậu nói nữa, ai đang theo đuổi cậu?"
Hắn nhìn chằm chằm Hứa Linh không chớp mắt, nhìn trọn phản ứng của cậu: "Không phải nói tôi đó chứ?"
"Không phải cậu."
Hứa Linh dựa trên giường, vặn mở nắp cốc nước nóng ra, nhớ lại rồi nói: "Bạn cùng trường cũ. Con trai."
Hứa Linh nhấn ghi tin nhắn thoại, tùy ý nói một câu rồi gửi đi.
Bỏ điện thoại vào trong túi, quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm của Tạ Trạch Duyệt đứng bên cạnh.
Tạ Trạch Duyệt dựa vào cái bàn bên cạnh cậu, chân rất dài, ngón tay trỏ chống cằm, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cậu.
"Cậu ta nói ai?"
Hắn hơi nhíu mày.
"Không ai cả." Hứa Linh không nói thêm nữa, xách cặp sách đeo lên vai.
Cậu đi được mấy bước, người phía sau vẫn dựa ở đó nhìn theo bóng lưng cậu, không động đậy, Hứa Linh lại lùi về, ngón tay út mềm mại trắng mịn móc lấy ngón tay trỏ ấm nóng của hắn, nói: "Không đi ăn cơm hả?"
Tạ Trạch Duyệt cụp mắt xuống, nhìn ngón tay cong lên của cậu, đứng dậy, cụp mắt ừ một tiếng.
Giọng điệu dịu hơn một chút.
Nhưng vấn đề ấy vẫn quanh quẩn mãi, không biến mất.
... Người mà đầu dây bên kia nói không phải là hắn đấy chứ?
Hứa Linh vẫn móc tay hắn.
Ít nhất điều này cho thấy rằng cậu không để ý.
Cậu vẫn coi hắn là bạn bè.
Tưởng Diên vừa ra khỏi phòng thi đi ngang qua.
Cậu ta mắt sắc liếc cái đã thấy ngón tay hai người móc vào nhau, trợn trừng lên, hơi do dự, nói: "Hai người... Chơi thật đấy à?"
"Gì?" Tạ Trạch Duyệt không quay đầu lại, ngón tay hơi siết chặt lại, đổ mồ hôi.
"Dắt tay nhau rồi luôn kìa?" Tưởng Diên nghi ngờ cuộc đời: "Anh em tốt người ta có dắt tay nhau cũng không dắt thế này đâu."
"Tôi muốn dắt thế nào thì dắt thế đấy." Hắn chẳng buồn đáp lời, còn ôm trọn cả ngón tay Hứa Linh vào lòng bàn tay mình, nắm chặt, cứ như sợ cậu chạy mất, "Ông quản được chắc."
Tưởng Diên vốn chỉ đùa hai người họ rồi hùa bừa theo thôi, lần này lại không chắc chắn lắm, cậu ta đi bên cạnh hai người, cùng họ đi vào nhà ăn.
Đang giờ cơm trưa, học sinh vừa thi xong đông nghịt, xếp hàng dài tít mù tắp, Hứa Linh đi sau hắn, thong thả lấy thẻ học sinh của mình ra.
Hai người vẫn dắt tay nhau, đi suốt một đường, nơi nhiều người không ngừng có người quay qua nhìn họ.
Ở nơi không ai phát hiện, "ảnh dắt tay" được coi như một bằng chứng về tình anh em của hai người họ, được gửi vào trong nhóm chat.
"Ngọt ngào quá đi aaaa."
"Dắt tay em yêu rồi kia, ahihi."
"Bạn Tạ biết cưng chiều đến thế sao? Quả nhiên là phải xem đối phương là ai, không phải trước kia từ chối mấy chị gái xinh đẹp một cách vô tình lắm sao?"
...
"Trưa ăn gì?"
Tạ Trạch Duyệt đằng trước quay lại hỏi cậu, cong khóe môi: "Giữ chỗ giúp tôi, tôi lên trước xem giúp cậu."
Hứa Linh vươn tay đẩy vai hắn: "Đi đi."
Tạ Trạch Duyệt người cao chân dài, đi lên trước xem qua, quay người về khoát tay lên vai cậu, liệt kê lại một lượt tên các món ăn hắn nhìn thấy, cười tỏ ra như không có chuyện gì: "Có món nào thích không?"
"Có chứ." Hứa Linh choàng cả hai tay lên vai hắn, hơi nghiêng đầu, ghé vào bên tai hắn nói: "Cậu ăn gì thì tôi ăn cái đó."
Tạ Trạch Duyệt: "..."
Ngón tay thon dài của hắn xoa vành tai ửng đỏ, từ từ cong khóe môi lên.
Cơm trưa lại được ai đó bao, Tạ Trạch Duyệt mua hai phần giống nhau, đặt lên bàn bar trước đưa thức ăn.
Thẻ học sinh Hứa Linh rút ra đành phải cất về.
"Cậu mời hả?" Hứa Linh hỏi.
"Ừ." Hắn đáp, "Qua đây bưng đi, tôi cầm không hết."
Hai người bưng khay thức ăn, tìm một chỗ ngồi xuống.
Bên cạnh là học sinh liên tục thảo luận về bài thi vừa rồi, có người gọi điện cho bố mẹ, khóc lóc kể lể khó quá, áp lực lớn các thứ các kiểu.
"Cậu thấy khó không?"
Hứa Linh xúc một thìa cơm, bỏ vào miệng, nhìn hắn bên đối diện.
"Cũng tạm." Tạ Trạch Duyệt nói xong thì dựa vào ghế, cánh tay khoát lên ghế kế bên, nhìn cậu: "Cậu làm bài thế nào mà nhanh vậy?"
"Vì rất dễ."
Hứa Linh cụp đôi mắt mỏng xuống, hững hờ nói.
"..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Im lặng một lúc, hắn chưa nói gì người ngồi bên cạnh hắn là Tưởng Diên đã lên tiếng.
"Ôi, bạn Tạ." Tưởng Diên không nhịn được cười, cậu ta lướt điện thoại suốt cả dọc đường, đưa sang cho Tạ Trạch Duyệt xem: "Hai ông nổi tiếng trên diễn đàn rồi này."
Tạ Trạch Duyệt nhận điện thoại, cúi xuống nhìn, ngón tay lướt một lúc.
Một bài viết nổi lên:
[818, câu chuyện không thể không nói của đại thần nào đó và học sinh chuyển trường nào đó.]
Chủ bài viết đăng ảnh chụp chung ở cùng tòa nhà.
"Như mọi người đã bết, đại thần nào đó có vô số người theo đuổi nhưng vẫn độc thân. Chuyện khác thường ắt có điều gì đó quái lạ, tôi đoán không phải cậu ấy theo chủ nghĩa cấm dục mà cậu ấy cong, là một bạn gay. Trong tình hình ấy, trường ta có một bạn học sinh có gương mặt đẹp, phong cách lạnh lùng chuyển tới, bạn học sinh chuyển trường không chí có làn da trắng, gương mặt đẹp mà còn có IQ vượt trội, nhanh chóng hấp dẫn đại thần nào đó vốn là gay, hai người bắt nhịp với nhau rồi dần dần ở bên nhau."
"Tài liệu rất phong phú! Mau tới ship!"
Bình luận bên dưới là một đống "Thiên trường địa cửu", "Chúc mừng", "Tình yêu không phân biệt giới tính", vân vân.
Còn có rất nhiều bình luận spam "99999*".
*99999: Ý chúc bên nhau dài lâu, vĩnh cửu.
Hứa Linh dựa ghế, ngón tay trắng nõn gõ mặt bàn, nói: "Tôi xem với, nói gì thế?"
Tạ Trạch Duyệt đưa điện thoại cho Hứa Linh, tỏ ra như không có gì nói: "Cũng không có gì đâu. Cậu đừng coi là thật, bọn họ đùa thôi."
Câu nói vừa dứt.
Đôi mắt lạnh lùng của Hứa Linh nhìn xoáy vào hắn: "Đừng coi là thật?"
Cơ thể Tạ Trạch Duyệt thoáng nghiêng về trước, đặt tay lên bàn, nhìn cậu: "Ừ. Cậu để ý hả?"
Mắt Hứa Linh trong veo như nước, dường như không hiểu: "Để ý gì?"
Tạ Trạch Duyệt hơi nhíu mày: "Cậu đọc đi rồi biết."
Hứa Linh nhận điện thoại.
Ánh mắt của hai người trên bàn đều nhìn về phía Hứa Linh, đối phương hững hờ dựa vào ghế, cụp mắt xuống, ngón tay trắng nõn lướt bài viết trên diễn đàn, vẻ mặt bình thản.
"Chỉ có thế này?"
Hứa Linh nói: "Tiêu chuẩn thấp quá rồi đó."
Không khí đột nhiên ngưng đọng.
"Vãi..."
Tưởng Diên không nhịn được bật cười, nhìn Hứa Linh, giơ ngón tay cái lên: "Đỉnh, đúng là người va chạm xã hội."
Hứa Linh trả lại điện thoại cho cậu ta.
Cậu cúi đầu xắn một thìa cơm, nghe Tạ Trạch Duyệt đối diện ngạc nhiên hỏi: "Hứa Linh, rốt cuộc cậu thẳng hay cong?"
"Vốn thẳng á." Hứa Linh vừa ăn cơm vừa đắp cơm thành hình trái tim, giương đôi mắt trong veo như nước lên: "Nhưng gặp được anh chàng là cậu thì cong mất tiêu."
Khóe môi cậu hơi cong lên, nở một nụ cười rất khẽ.
Có gió nổi lên.
Rừng trúc ngoài cửa sổ vang lên xào xạc.
Tóc mái của cậu rũ mấy sợi xuống, vương lên vầng trán trắng mịn, che mất lông mày đẹp đẽ thanh tú, ngón tay thon dài chống cằm.
Từ góc Tạ Trạch Duyệt, mắt cậu sạch sẽ như tuyết tan.
Nhưng khiến người ta không dám chắn mức độ chân thực của câu nói ấy.
"Vãi chưởng." Tưởng Diên bị cậu dọa cho hoảng, hỏi: "Thế này là tỏ tình giữa đám đông luôn hả?"
Tạ Trạch Duyệt cụp mắt, nhìn cậu ta, đôi mắt tối lại: "Ông đừng nghe cậu ấy nói bậy, cậu ấy có bạn gái rồi."
Tưởng Diên lại sững sờ, sau khi phản ứng lại thì đập bàn cười lớn: "Ha ha ha ha ha ha ha đám học sinh giỏi các cậu biết đùa thật đấy."
Hứa Linh ngồi yên tại vị trí, nhìn hai người đối diện, mỉm cười.
Cậu đứng dậy, đổ cơm còn thừa vào thùng rác, nói: "Các cậu cứ ăn đi."
Hứa Linh nói xong thì đi tới, thờ ơ nhấc cặp sách ở ghế lên bằng một tay, không nói gì thêm nữa bỏ đi luôn. Aura như băng đóng ba thước trải rộng nhìn dặm.
Trên người toát ra vẻ xa cách lạnh nhạt.
Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu, không biết làm sao: "Cậu đi luôn?"
Hứa Linh quay đầu nhìn Tạ Trạch Duyệt, nhếch môi dưới lên, cười trào phúng.
... Nói bao nhiêu lần thích hắn rồi mà hắn không nghĩ lần nào là thật.
Hứa Linh đi ra khỏi cánh cửa nhà ăn rộng thoáng, bóng lưng gầy gò, như dần tan ra, bị ánh nắng trắng ban ngày nuốt trọn.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao lại giận rồi?"
"Cảm xúc thay đổi đột ngột quá, bị sao thế nhỉ?"
"Hay là cậu ấy có việc bận?"
Tưởng Diên vỗ vai hắn: "Ông đừng nhìn nữa, trông mòn con mắt nhìn vợ ông."
"..."
Tạ Trạch Duyệt nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, đôi mắt sắc sảo có cảm xúc không biết tên, hắn bỗng quay đầu lại nói: "Ông vừa gọi cậu ấy là gì?"
"Ông... Ông gì gì." Tưởng Diên không nhịn được gãi đầu, nói thật: "Tôi cảm thấy hai ông không đúng lắm, không phải ông, ông thích cậu ấy đấy chứ?"
Tim nảy thịch lên.
Qua mấy giây.
Tạ Trạch Duyệt giương mắt lên, hững hờ nói:
"Tôi đối xử với Hứa Linh có khác gì đâu? Rất rõ ràng luôn hả?"
Tưởng Diên gật đầu, y như gà mổ thóc: "Đúng vậy đó."
Tạ Trạch Duyệt cụp mắt: "Mọe."
Tưởng Diên nói: "Ông không biết chứ có người ship cp hai ông đó."
Cậu ta nói xong thì mở bài viết lên cho hắn xem, nói: "Thấy không, vậy mới nói, ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết."
...
Lúc nghỉ trưa.
Ngoài phòng ký túc vang lên tiếng bước chân, Hứa Linh khẽ cử động, vươn mình dậy khỏi giường, chân dài chạm đất, liếc nhìn ngoài cửa.
Hình như có gió lạnh đột nhiên thoảng qua.
Cạch...
Cậu thiếu niên mở cửa, bóng người cao gầy che mất ánh sáng.
Trời dần lạnh, hắn mặc áo khoác không dày không mỏng, nhìn về phía Hứa Linh.
Hứa Linh chỉ mặc áo T-shirt trắng ngắn tay, nhìn thấy hắn đến thì quay lưng về phía hắn, lạnh lùng khỏi nói.
T-shirt của cậu là cái hôm qua mặc, cổ áo rộng rãi, lỏng kẻo nên thấp thoáng xương quay xanh, trông người mỏng manh yếu ớt mà lại quyến rũ lạ kỳ.
Tiếng cạch vang lên, đóng lại.
Trong phòng chìm vào bóng tối yên tĩnh.
Có vẻ Tạ Trạch Duyệt vừa chơi bóng về, mái tóc đen ngắn ướt đẫm, hắn kéo vạt áo lên lau mồ hôi, đi vào phòng rồi bỏ bóng vào ngăn bàn.
Hứa Linh tựa vào giường, đắp chăn nửa người, cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài, đầu ngón tay ửng hồng nhạt.
Cậu như buồn ngủ, cúi đầu đọc sách.
Trong tầm mắt xuất hiện cơ bụng, có mồ hôi, hắn không kiêng dè chút nào kéo vạt áo T-shirt đen lên lần nữa, lau mồ hôi trên trán rồi bỏ áo xuống.
Sinh động, mạnh mẽ, nóng rực, hô hấp phập phồng.
"Xin lỗi cậu."
Tạ Trạch Duyệt đi đến.
Hứa Linh hơi nghiêng đầu đi, đáy mắt trong trẻo là sự vô tội, mờ mịt không kịp thu hồi, nói: "Gì?"
"Vừa nãy cậu tức giận." Tạ Trạch Duyệt miễn cưỡng dựa vào tủ đầu giường, ánh mắt nóng bỏng sắc sảo, trừng mắt nhìn cậu.
Hứa Linh cười, không đáp lời.
... Không bị mù hoàn toàn. Vẫn cứu được.
Tạ Trạch Duyệt tựa bên giường, khóe môi hơi cong lên, nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu đen thui mềm mại của Hứa Linh, nói: "Cậu vẫn giận hả? Tôi mua nước cho cậu này. Có cả kẹo nữa."
Tay hắn xách một túi nhỏ, đi tới rồi đặt túi nylon trong suốt ấy lên tủ.
Hứa Linh: "..."
Cậu ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu nghĩ tôi bao nhiêu tuổi rồi? Dễ dỗ vậy à?"
Nhưng rất rõ ràng, cậu không còn giận lắm, không còn thái độ lạnh tanh lạnh ngắt, giọng điệu cũng hòa dịu hơn.
"Cậu giận vì người khác nói chúng ta ở bên nhau sao?" Tạ Trạch Duyệt cầm cốc cậu, rót đầy cốc nước nóng cho cậu, ngón tay trỏ chạm vào nước, xác nhận vừa ấm rồi đi tới.
Trong tầm mắt xuất hiện ngón tay thon dài, cầm theo cốc nước nóng, thiếu niên hơi nghiêng người, đưa cốc nước ấm trong tay đến trước ngực cậu, bỏ vào trong chăn, lại như vô ý hỏi cậu: "Còn nữa, còn cả người bạn trước kia bạn cậu nói nữa, ai đang theo đuổi cậu?"
Hắn nhìn chằm chằm Hứa Linh không chớp mắt, nhìn trọn phản ứng của cậu: "Không phải nói tôi đó chứ?"
"Không phải cậu."
Hứa Linh dựa trên giường, vặn mở nắp cốc nước nóng ra, nhớ lại rồi nói: "Bạn cùng trường cũ. Con trai."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro