Ngày Nào Hotboy Trường Cũng Bị Ghẹo
Chương 7
Hoài Tư
2024-11-19 02:47:02
Dịch: Dã Lam
Trong căn phòng trống trải, tiếng đám con trai chơi bóng dần vang vọng.
Có gió thổi qua.
Mái tóc đen mướt mồ hôi của Hứa Linh rũ xuống, che khuất thái dương trắng nõn, vướng lên mặt, đôi mắt như có ánh nước.
Y như đang thẹn thùng vậy đó.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị gì cả, bàn tay nắm lấy tay cậu mà như phải bỏng, hai người đi khỏi đó.
Mồ hôi thấm ra, gió phả vào mát lạnh.
Khóe mắt Tạ Trạch Duyệt hơi nhếch lên, ngón tay trỏ và ngón tay giữa chà vào vạt áo, lau mồ hôi, phản ứng nhanh y như bị bỏng, giọng điệu lại thờ ơ, nói: "Tôi chỉ, chỉ gọi cậu tới giờ vào lớp rồi."
"..."
"Hơn nữa, bị tôi nắm một lúc thì sao chứ?" Mắt hắn đen nhánh, nhìn Hứa Linh, "Cậu không vui hả?"
Cửa mở ra một nửa.
Gió đột nhiên thổi vào rất lạnh, càng thêm yên tĩnh.
Trong ký ức của Hứa Linh, bàn tay hắn nắm tay cậu mảnh khảnh, xương khớp hiện rõ, xúc cảm ấm áp khiến da nóng lên.
"Sao lại thế được chứ?" Hứa Linh đi tới, ngón tay trắng mịn hơi cử động, chọc vào tay hắn một cách công khai hợp lý, ghé tới bên tai hắn khẽ cười: "Tôi chỉ thấy tiếc, muốn nắm một lúc nữa cơ."
Hứa Linh sán tới, năm ngón tay ấm nóng luồn vào tay hắn, trong nháy ấy mắt cảm giác ấm áp rất sinh động, rất lạ lẫm.
Tạ Trạch Duyệt hơi cúi đầu, đầu lưỡi liếm chân răng.
Ngón tay Hứa Linh nhẹ nhàng cọ mu bàn tay Tạ Trạch Duyệt, không yên phận gì cho cam, khiến người ta rất muốn dùng sức siết chặt lấy.
Vừa mới nắm tay nhau không được bao lâu, bỗng như có tia chớp lóe lên.
Bị ai đó chụp ảnh.
Mấy bạn cùng lớp bọn họ đang ngồi ở hàng thứ hai trên khán đài, con trai kề vai sát cánh, người ở giữa giơ điện thoại lên là Tưởng Diên, cậu ta ra hiệu với Tạ Trạch Duyệt: "Bạn Tạ ơi, đỉnh quá đê..."
"Vãi chưởng, nắm thật luôn!"
"Hai anh chàng đẹp trai lớp mình giấu mọi người làm gay kìa!"
Tạ Trạch Duyệt vội buông tay cậu ra.
Y như phải bỏng.
Hắn lườm đám người kia một lượt, qua mấy giây, đập quả bóng rổ sang, tức giận mắng một câu.
Bóng đập xuống trước mặt bọn họ, nảy lên mấy lần.
Hắn đi tới, khoát tay lên lan can, khom người xuống.
"Ông chụp rồi?"
"À thì..."
"Có xóa không?" Hắn cụp mắt, lạnh nhạt hỏi.
Tưởng Diên né qua bên cạnh, ra dấu tay như thỏa hiệp: "Anh Tạ, em sai rồi, em biết sai rồi. Xóa liền."
Nhưng khi Tưởng Diên cúi đầu xuống, nhìn hai người trong ảnh, bỗng bật cười.
Cậu ta không xóa mà chuyển tiếp tới khung chat, gửi bức ảnh chụp trộm cho Hứa Linh.
Black:
[Nắm tay luôn rồi ha?]
[Ảnh.]
[Ảnh.]
[Trai đẹp ra tay nhau đúng là khác bọt.]
[Cứ lấy, không cần cảm ơn J]
Hứa Linh cúi đầu xem tin nhắn.
Trong ảnh, hai người nắm tay nhau, sến sẩm kỳ cục.
Lưu xuống.
Một giây sau, điện thoại Tạ Trạch Duyệt rung lên mấy lần.
Hứa Linh gửi ảnh tới cho hắn, kèm theo một icon mỉm cười.
Xl:
[Tôi thấy cậu ấy chụp khá đẹp đấy.]
[Rất hợp để đặt làm màn hình chờ.]
Ảnh chụp màn hình là màn hình chính điện thoại của cậu, bên dưới vô số biểu tượng nhỏ là tấm ảnh chụp chung nắm tay nhau.
Hắn nhỏ giọng mắng chết tiệt, quay người lại, đôi mắt đen láy tìm kiếm bóng dáng Hứa Linh.
Hứa Linh đứng cách đó không xa, bóng người cao gầy, tóc đen ướt đẫm, mắt sáng vô cùng.
Thấy hắn đang nhìn mình, ngón tay trắng ngần của cậu hơi dịch ra, bắn tim với hắn.
Đôi môi mềm mại mỉm cười.
Tạ Trạch Duyệt: "..."
Mẹ nó chứ.
Có cảm giác như bị bắn trúng vậy.
Quỷ kế đa đoan.
...
Bốn giờ chiều, việc học hành trong một ngày kết thúc. Khoa quốc tế học khá là nhàn, hầu hết đều do học sinh tự sắp xếp thời gian học tập.
Đường Hứa Linh về nhà phải xuyên qua một chợ thức ăn huyên náo, tối tăm. Nơi này như ranh giới kỳ quái tách biệt với thành phố có trật tự.
Bên này người ta làm nhân viên tri thức, làm sếp quần là áo lượt, người bên kia chỉ có cuộc sống sinh hoạt tạp nham, vì mấy đồng tiền chẳng thấm vào đâu mà nhọc lòng.
Cậu nhìn bên ngoài qua cửa sổ xe.
Hoàng hôn, mấy học sinh mặc đồng phục giống cậu đang đi xuyên qua con hẻm.
Ánh chiều tà le lói, dãy nhà cũ lụp xụp y như cụ già tám mươi bước nửa chân xuống đất, người bên chính quyền thành phố đang dùng sơn đỏ phun chữ "Dỡ" lên tường. Trong con ngõ là có mấy bác gái đi lại nói chuyện phiếm, cò kè mặc cả bán thức ăn.
Một thiếu niên mặc đồng phục học sinh phát tờ rơi trong lúc kẹt xe, nhét một tờ vào cần gạt nước.
Cậu ta phát từng tờ rơi một, đến chỗ Hứa Linh thì đột nhiên dừng lại.
Hứa Linh trong xe nhìn mặt cậu ta.
Dừng lại thoáng chốc.
... Là bạn cùng bàn của Tưởng Diên, cậu học sinh nam cận thị nặng, Lộ Thuận.
Từ lúc chuyển trường tới nay, bọn họ không nói được mấy câu nhưng Hứa Linh khẽ mỉm cười với cậu ta theo bản năng.
Trên mặt cậu thiếu niên thoáng qua vè ngạc nhiên, rất nhanh sau đó, ngượng ngừng vẫy tay với cậu, đi vòng qua xe Hứa Linh, cúi đầu, vội vã đi về phía sau.
"Cậu ấy cũng là học sinh trường em hả?"
Anh họ vừa lái xe vừa nghĩ mãi không ra, khó hiểu: "Học phí một năm ở trường bọn em là ba, bốn mươi vạn ấy nhỉ, cậu ấy bỏ ra được số tiền ấy sao?"
"Thì sao chứ?" Hứa Linh dựa vào ghế, ngón tay gõ nhịp: "Hơn nữa, anh lại biết chuyện nhà người khác rồi à?"
"Anh chỉ không hiểu thôi." Anh họ nói thầm, "Năng lực thế nào thì có lối suy nghĩ thế đó, không có năng lực kinh tế thì chớ nên mơ tưởng xa vời."
"..."
Anh họ nói tiếp: "Nếu để anh nói thì những người không có tiền vẫn phá sản như thế, đầu óc không bình thường cỡ nào cơ chứ?"
"Anh, thành kiến của anh hơi bị lớn rồi đấy."
Hứa Linh cau mày, giọng điệu hiếm khi không được tốt cho lắm.
"Sao nào?" Anh họ nhìn cậu qua gương chiếu hậu.
"Lúc anh đánh giá người khác có từng nghĩ người đó đã xảy ra chuyện gì không?"
"..."
Gương chiếu hậu phản chiếu đôi mắt Hứa Linh.
Lạnh lùng nhưng nghiêm túc.
Phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng xẹt qua, ngày đầu thu, nhà cửa thấp bé san sát toát ra vẻ cũ kỹ trong ánh hoàng hôn.
Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp Tạ Trạch Duyệt cũng ở con ngõ như thế này.
Hứa Linh bị người ta đuổi theo... Cậu cũng không nhớ sao lại gặp phải chuyện đó.
Khi đó cậu mới học năm nhất đại học, chưa xa thời cấp ba được bao lâu, lúc nghỉ hè, cậu ra ngoài mua sách thì bị một đám cướp đuổi theo.
Ban đầu đám người tiến tới chào hỏi với cậu, Hứa Linh gặp bọn họ còn thấy lạ, dù gì cậu cũng chẳng quen biết đám người đó.
... Mãi đến khi một người trong số đó đột nhiên móc một con dao bóng loáng từ phía sau ra.
"Người anh em, mượn chút tiền tiêu cái nào."
Người đàn ông trọc đầu trong đám đó nói với cậu.
Lúc đó cậu muốn cho mượn đấy nhưng không hiểu sao lục túi quần, đừng nói là tiền, ngay cả điện thoại cũng bỏ quên ở ký túc xá mất rồi.
"Không mang tiền rồi, ngại quá."
Cậu chủ Hứa lớn từng này rồi mà đây là lần đầu tiên bị người ta chặn đường cướp của, không thèm quan tâm mặt mũi gì hết, giữ mạng quan trọng, cất bước bỏ chạy.
... Cậu chưa từng nhếch nhác thế này bao giờ.
Ngõ nhỏ giữa đêm tối gió rất lớn, nhà cửa thấp bé như chìm vào cõi mộng.
Không có người, chỉ có bóng cây đen thui.
Ngẫu nhiên có tiếng chó sủa ở nhà nào đó.
Hứa Linh chạy rất mệt, thở hồng hộc.
Hơi thở phả ra thành sương trắng.
Suy nghĩ và tầm nhìn chao đảo, mơ hồ không rõ.
Bụp...
Cả người cậu va vào chiếc áo phao mềm mại, ấm áp. Người mặc áo phao vươn tay đỡ cậu, cụp mắt xuống, bị cậu va vào nên lùi về sau mấy bước rồi mới đứng vững.
Hứa Linh vừa giương mắt lên đã thấy gương mặt gần trong gang tấc của hắn.
Đôi mắt sạch sẽ, hơi sâu nhìn cậu.
Hơi thở chàng thanh niên biến thành sương trắng, đôi môi mỏng cong lên, nói: "Sao vậy, bị chó đuổi hả, chạy nhanh thế?"
Hứa Linh hơi thất thần, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách.
Một giây sau, vẻ lạnh lùng giả vờ của cậu mất hiệu lực, đám người đuổi theo cậu đuổi tới, cậu lại toi rồi, trốn ra sau anh chàng đẹp trai xa lạ như phản xạ có điều kiện, kéo áo hắn nói: "Chó đến rồi. Chạy mau."
Cuối ngõ, đám người nhuộm tóc lòe loẹt đuổi tới.
Tạ Trạch Duyệt nhanh tay lẹ mắt túm chặt lấy cậu: "Đi ra, trốn gì mà trốn."
Nửa cánh tay Hứa Linh bị hắn giữ lấy, cổ tay áo lộ ra bàn tay trắng nõn, dưới cánh tay cậu còn kẹp một quyển sách rất dày, gáy sách viết: "Giáo trình Princeton vi tích phân".
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Hắn nhìn Hứa Linh, buồn cười, "Chỉ có mấy người này mà cậu sợ đến thế sao bạn học?"
Hứa Linh gật đầu cái rụp không chút do dự, nói nhỏ: "Em không biết đánh nhau. Anh ơi, giúp em đi."
Tạ Trạch Duyệt: "Cậu... Nhận người thân luôn?"
Như ngạc nhiên trước sự không biết xấu hổ của Hứa Linh, hắn nhìn chằm chằm Hứa Linh hồi lâu.
Chàng trai chớp mắt.
Hứa Linh mặc rất dày, vóc dáng cao, không ngờ lại không biết đánh nhau.
"Gọi lại tiếng nữa nghe coi?"
Tạ Trạch Duyệt cụp mắt nhìn cậu.
"Anh ơi."
Hứa Linh bổ sung thêm một câu, giọng rất êm tai.
Tạ Trạch Duyệt giơ tay lên, ngón tay thon dài xoa tóc Hứa Linh: "Không tệ."
Hôm đó Hứa Linh trải qua một ngày chấn động nhất.
Ban đầu đám người kia tưởng mình đông, có thể xử đẹp hai thanh niên chỉ có cái mã đẹp trai, một người trong số họ xông lên, định vung một qua nhưng bị cậu trai cao hơn túm lấy cổ áo, hung hăng cho gã một cú đánh bằng khuỷu tay, trúng ngay đầu.
Một tiếng hét đau đớn vang lên.
Mấy người còn lại cũng xông lên, định vây đánh, nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ không đánh tập thể được mà bị anh chàng đẹp trai – người rõ ràng đã tập luyện kỹ năng đánh đấm đúng cách đánh bại, đá bằng chân trái, đá móc cao, khiến quân linh tan tác.
Hứa Linh chưa từng gặp người con trai nào đánh nhau giỏi đến thế.
Cậu trợn to mắt nhìn.
... Sau này phải nghĩ cách nhờ hắn dạy mình mới được.
Ngón tay thon gầy của Tạ Trạch Duyệt túm cổ áo tên đầu trọc, kéo lê đi trong ở trong ngõ, không nhịn được quang gã tới tước mặt Hứa Linh.
Hắn đút tay vào trong túi.
Rồi hơi khom người, chạm phải ánh mắt hoảng sợ của tên ầu trọc.
"Tại sao các người đuổi theo cậu ấy?"
Hắn liếc mắt nhìn Hứa Linh.
Nghịch con dao nhỏ lấy từ tay bọn cướp một cách hững hờ.
"Không, không có tiền."
Mấy đàn em bên cạnh cũng run lẩy bẩy, nằm trên đất đau không dậy nổi, ôm đầu đau đớn:" "Xin, xin lỗi, chúng tôi đi cướp lần đầu, chưa có kinh nghiệp.:
"Không có tiền đóng tiền thuê nhà nên ra ngoài cướp..."
Câu nói đó vừa dứt, khóe mắt Hứa Linh để ý thấy vẻ mặt anh chàng đẹp trai đột nhiên trở nên u ám, hơi tái, khóe mắt lóe qua cảm xúc gì đó.
Mấy giây sau.
Ngón tay của anh chàng đẹp trai rút mấy tờ tiền giấy trong ví ra, vung xuống đất.
Góc mặt nghiêng của anh thoáng qua vẻ ảm đạm trầm giọng nói: "Không có tiền thì đi cướp sao? Biết xấu hổ chút đi."
Hắn nói xong thì quay người đi, bước chân chợt dừng lại.
Mấy người trên đất nhìn hắn run rẩy.
Trong khung cảnh lặng ngắt như tờ.
Đầu lưỡi hắn quét hàm răng một vòng, ngoái đầu nhìn Hứa Linh: "Anh cũng gọi rồi, không để lại phương thức liên lạc sao?"
Trong căn phòng trống trải, tiếng đám con trai chơi bóng dần vang vọng.
Có gió thổi qua.
Mái tóc đen mướt mồ hôi của Hứa Linh rũ xuống, che khuất thái dương trắng nõn, vướng lên mặt, đôi mắt như có ánh nước.
Y như đang thẹn thùng vậy đó.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị gì cả, bàn tay nắm lấy tay cậu mà như phải bỏng, hai người đi khỏi đó.
Mồ hôi thấm ra, gió phả vào mát lạnh.
Khóe mắt Tạ Trạch Duyệt hơi nhếch lên, ngón tay trỏ và ngón tay giữa chà vào vạt áo, lau mồ hôi, phản ứng nhanh y như bị bỏng, giọng điệu lại thờ ơ, nói: "Tôi chỉ, chỉ gọi cậu tới giờ vào lớp rồi."
"..."
"Hơn nữa, bị tôi nắm một lúc thì sao chứ?" Mắt hắn đen nhánh, nhìn Hứa Linh, "Cậu không vui hả?"
Cửa mở ra một nửa.
Gió đột nhiên thổi vào rất lạnh, càng thêm yên tĩnh.
Trong ký ức của Hứa Linh, bàn tay hắn nắm tay cậu mảnh khảnh, xương khớp hiện rõ, xúc cảm ấm áp khiến da nóng lên.
"Sao lại thế được chứ?" Hứa Linh đi tới, ngón tay trắng mịn hơi cử động, chọc vào tay hắn một cách công khai hợp lý, ghé tới bên tai hắn khẽ cười: "Tôi chỉ thấy tiếc, muốn nắm một lúc nữa cơ."
Hứa Linh sán tới, năm ngón tay ấm nóng luồn vào tay hắn, trong nháy ấy mắt cảm giác ấm áp rất sinh động, rất lạ lẫm.
Tạ Trạch Duyệt hơi cúi đầu, đầu lưỡi liếm chân răng.
Ngón tay Hứa Linh nhẹ nhàng cọ mu bàn tay Tạ Trạch Duyệt, không yên phận gì cho cam, khiến người ta rất muốn dùng sức siết chặt lấy.
Vừa mới nắm tay nhau không được bao lâu, bỗng như có tia chớp lóe lên.
Bị ai đó chụp ảnh.
Mấy bạn cùng lớp bọn họ đang ngồi ở hàng thứ hai trên khán đài, con trai kề vai sát cánh, người ở giữa giơ điện thoại lên là Tưởng Diên, cậu ta ra hiệu với Tạ Trạch Duyệt: "Bạn Tạ ơi, đỉnh quá đê..."
"Vãi chưởng, nắm thật luôn!"
"Hai anh chàng đẹp trai lớp mình giấu mọi người làm gay kìa!"
Tạ Trạch Duyệt vội buông tay cậu ra.
Y như phải bỏng.
Hắn lườm đám người kia một lượt, qua mấy giây, đập quả bóng rổ sang, tức giận mắng một câu.
Bóng đập xuống trước mặt bọn họ, nảy lên mấy lần.
Hắn đi tới, khoát tay lên lan can, khom người xuống.
"Ông chụp rồi?"
"À thì..."
"Có xóa không?" Hắn cụp mắt, lạnh nhạt hỏi.
Tưởng Diên né qua bên cạnh, ra dấu tay như thỏa hiệp: "Anh Tạ, em sai rồi, em biết sai rồi. Xóa liền."
Nhưng khi Tưởng Diên cúi đầu xuống, nhìn hai người trong ảnh, bỗng bật cười.
Cậu ta không xóa mà chuyển tiếp tới khung chat, gửi bức ảnh chụp trộm cho Hứa Linh.
Black:
[Nắm tay luôn rồi ha?]
[Ảnh.]
[Ảnh.]
[Trai đẹp ra tay nhau đúng là khác bọt.]
[Cứ lấy, không cần cảm ơn J]
Hứa Linh cúi đầu xem tin nhắn.
Trong ảnh, hai người nắm tay nhau, sến sẩm kỳ cục.
Lưu xuống.
Một giây sau, điện thoại Tạ Trạch Duyệt rung lên mấy lần.
Hứa Linh gửi ảnh tới cho hắn, kèm theo một icon mỉm cười.
Xl:
[Tôi thấy cậu ấy chụp khá đẹp đấy.]
[Rất hợp để đặt làm màn hình chờ.]
Ảnh chụp màn hình là màn hình chính điện thoại của cậu, bên dưới vô số biểu tượng nhỏ là tấm ảnh chụp chung nắm tay nhau.
Hắn nhỏ giọng mắng chết tiệt, quay người lại, đôi mắt đen láy tìm kiếm bóng dáng Hứa Linh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Linh đứng cách đó không xa, bóng người cao gầy, tóc đen ướt đẫm, mắt sáng vô cùng.
Thấy hắn đang nhìn mình, ngón tay trắng ngần của cậu hơi dịch ra, bắn tim với hắn.
Đôi môi mềm mại mỉm cười.
Tạ Trạch Duyệt: "..."
Mẹ nó chứ.
Có cảm giác như bị bắn trúng vậy.
Quỷ kế đa đoan.
...
Bốn giờ chiều, việc học hành trong một ngày kết thúc. Khoa quốc tế học khá là nhàn, hầu hết đều do học sinh tự sắp xếp thời gian học tập.
Đường Hứa Linh về nhà phải xuyên qua một chợ thức ăn huyên náo, tối tăm. Nơi này như ranh giới kỳ quái tách biệt với thành phố có trật tự.
Bên này người ta làm nhân viên tri thức, làm sếp quần là áo lượt, người bên kia chỉ có cuộc sống sinh hoạt tạp nham, vì mấy đồng tiền chẳng thấm vào đâu mà nhọc lòng.
Cậu nhìn bên ngoài qua cửa sổ xe.
Hoàng hôn, mấy học sinh mặc đồng phục giống cậu đang đi xuyên qua con hẻm.
Ánh chiều tà le lói, dãy nhà cũ lụp xụp y như cụ già tám mươi bước nửa chân xuống đất, người bên chính quyền thành phố đang dùng sơn đỏ phun chữ "Dỡ" lên tường. Trong con ngõ là có mấy bác gái đi lại nói chuyện phiếm, cò kè mặc cả bán thức ăn.
Một thiếu niên mặc đồng phục học sinh phát tờ rơi trong lúc kẹt xe, nhét một tờ vào cần gạt nước.
Cậu ta phát từng tờ rơi một, đến chỗ Hứa Linh thì đột nhiên dừng lại.
Hứa Linh trong xe nhìn mặt cậu ta.
Dừng lại thoáng chốc.
... Là bạn cùng bàn của Tưởng Diên, cậu học sinh nam cận thị nặng, Lộ Thuận.
Từ lúc chuyển trường tới nay, bọn họ không nói được mấy câu nhưng Hứa Linh khẽ mỉm cười với cậu ta theo bản năng.
Trên mặt cậu thiếu niên thoáng qua vè ngạc nhiên, rất nhanh sau đó, ngượng ngừng vẫy tay với cậu, đi vòng qua xe Hứa Linh, cúi đầu, vội vã đi về phía sau.
"Cậu ấy cũng là học sinh trường em hả?"
Anh họ vừa lái xe vừa nghĩ mãi không ra, khó hiểu: "Học phí một năm ở trường bọn em là ba, bốn mươi vạn ấy nhỉ, cậu ấy bỏ ra được số tiền ấy sao?"
"Thì sao chứ?" Hứa Linh dựa vào ghế, ngón tay gõ nhịp: "Hơn nữa, anh lại biết chuyện nhà người khác rồi à?"
"Anh chỉ không hiểu thôi." Anh họ nói thầm, "Năng lực thế nào thì có lối suy nghĩ thế đó, không có năng lực kinh tế thì chớ nên mơ tưởng xa vời."
"..."
Anh họ nói tiếp: "Nếu để anh nói thì những người không có tiền vẫn phá sản như thế, đầu óc không bình thường cỡ nào cơ chứ?"
"Anh, thành kiến của anh hơi bị lớn rồi đấy."
Hứa Linh cau mày, giọng điệu hiếm khi không được tốt cho lắm.
"Sao nào?" Anh họ nhìn cậu qua gương chiếu hậu.
"Lúc anh đánh giá người khác có từng nghĩ người đó đã xảy ra chuyện gì không?"
"..."
Gương chiếu hậu phản chiếu đôi mắt Hứa Linh.
Lạnh lùng nhưng nghiêm túc.
Phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng xẹt qua, ngày đầu thu, nhà cửa thấp bé san sát toát ra vẻ cũ kỹ trong ánh hoàng hôn.
Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp Tạ Trạch Duyệt cũng ở con ngõ như thế này.
Hứa Linh bị người ta đuổi theo... Cậu cũng không nhớ sao lại gặp phải chuyện đó.
Khi đó cậu mới học năm nhất đại học, chưa xa thời cấp ba được bao lâu, lúc nghỉ hè, cậu ra ngoài mua sách thì bị một đám cướp đuổi theo.
Ban đầu đám người tiến tới chào hỏi với cậu, Hứa Linh gặp bọn họ còn thấy lạ, dù gì cậu cũng chẳng quen biết đám người đó.
... Mãi đến khi một người trong số đó đột nhiên móc một con dao bóng loáng từ phía sau ra.
"Người anh em, mượn chút tiền tiêu cái nào."
Người đàn ông trọc đầu trong đám đó nói với cậu.
Lúc đó cậu muốn cho mượn đấy nhưng không hiểu sao lục túi quần, đừng nói là tiền, ngay cả điện thoại cũng bỏ quên ở ký túc xá mất rồi.
"Không mang tiền rồi, ngại quá."
Cậu chủ Hứa lớn từng này rồi mà đây là lần đầu tiên bị người ta chặn đường cướp của, không thèm quan tâm mặt mũi gì hết, giữ mạng quan trọng, cất bước bỏ chạy.
... Cậu chưa từng nhếch nhác thế này bao giờ.
Ngõ nhỏ giữa đêm tối gió rất lớn, nhà cửa thấp bé như chìm vào cõi mộng.
Không có người, chỉ có bóng cây đen thui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngẫu nhiên có tiếng chó sủa ở nhà nào đó.
Hứa Linh chạy rất mệt, thở hồng hộc.
Hơi thở phả ra thành sương trắng.
Suy nghĩ và tầm nhìn chao đảo, mơ hồ không rõ.
Bụp...
Cả người cậu va vào chiếc áo phao mềm mại, ấm áp. Người mặc áo phao vươn tay đỡ cậu, cụp mắt xuống, bị cậu va vào nên lùi về sau mấy bước rồi mới đứng vững.
Hứa Linh vừa giương mắt lên đã thấy gương mặt gần trong gang tấc của hắn.
Đôi mắt sạch sẽ, hơi sâu nhìn cậu.
Hơi thở chàng thanh niên biến thành sương trắng, đôi môi mỏng cong lên, nói: "Sao vậy, bị chó đuổi hả, chạy nhanh thế?"
Hứa Linh hơi thất thần, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách.
Một giây sau, vẻ lạnh lùng giả vờ của cậu mất hiệu lực, đám người đuổi theo cậu đuổi tới, cậu lại toi rồi, trốn ra sau anh chàng đẹp trai xa lạ như phản xạ có điều kiện, kéo áo hắn nói: "Chó đến rồi. Chạy mau."
Cuối ngõ, đám người nhuộm tóc lòe loẹt đuổi tới.
Tạ Trạch Duyệt nhanh tay lẹ mắt túm chặt lấy cậu: "Đi ra, trốn gì mà trốn."
Nửa cánh tay Hứa Linh bị hắn giữ lấy, cổ tay áo lộ ra bàn tay trắng nõn, dưới cánh tay cậu còn kẹp một quyển sách rất dày, gáy sách viết: "Giáo trình Princeton vi tích phân".
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Hắn nhìn Hứa Linh, buồn cười, "Chỉ có mấy người này mà cậu sợ đến thế sao bạn học?"
Hứa Linh gật đầu cái rụp không chút do dự, nói nhỏ: "Em không biết đánh nhau. Anh ơi, giúp em đi."
Tạ Trạch Duyệt: "Cậu... Nhận người thân luôn?"
Như ngạc nhiên trước sự không biết xấu hổ của Hứa Linh, hắn nhìn chằm chằm Hứa Linh hồi lâu.
Chàng trai chớp mắt.
Hứa Linh mặc rất dày, vóc dáng cao, không ngờ lại không biết đánh nhau.
"Gọi lại tiếng nữa nghe coi?"
Tạ Trạch Duyệt cụp mắt nhìn cậu.
"Anh ơi."
Hứa Linh bổ sung thêm một câu, giọng rất êm tai.
Tạ Trạch Duyệt giơ tay lên, ngón tay thon dài xoa tóc Hứa Linh: "Không tệ."
Hôm đó Hứa Linh trải qua một ngày chấn động nhất.
Ban đầu đám người kia tưởng mình đông, có thể xử đẹp hai thanh niên chỉ có cái mã đẹp trai, một người trong số họ xông lên, định vung một qua nhưng bị cậu trai cao hơn túm lấy cổ áo, hung hăng cho gã một cú đánh bằng khuỷu tay, trúng ngay đầu.
Một tiếng hét đau đớn vang lên.
Mấy người còn lại cũng xông lên, định vây đánh, nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ không đánh tập thể được mà bị anh chàng đẹp trai – người rõ ràng đã tập luyện kỹ năng đánh đấm đúng cách đánh bại, đá bằng chân trái, đá móc cao, khiến quân linh tan tác.
Hứa Linh chưa từng gặp người con trai nào đánh nhau giỏi đến thế.
Cậu trợn to mắt nhìn.
... Sau này phải nghĩ cách nhờ hắn dạy mình mới được.
Ngón tay thon gầy của Tạ Trạch Duyệt túm cổ áo tên đầu trọc, kéo lê đi trong ở trong ngõ, không nhịn được quang gã tới tước mặt Hứa Linh.
Hắn đút tay vào trong túi.
Rồi hơi khom người, chạm phải ánh mắt hoảng sợ của tên ầu trọc.
"Tại sao các người đuổi theo cậu ấy?"
Hắn liếc mắt nhìn Hứa Linh.
Nghịch con dao nhỏ lấy từ tay bọn cướp một cách hững hờ.
"Không, không có tiền."
Mấy đàn em bên cạnh cũng run lẩy bẩy, nằm trên đất đau không dậy nổi, ôm đầu đau đớn:" "Xin, xin lỗi, chúng tôi đi cướp lần đầu, chưa có kinh nghiệp.:
"Không có tiền đóng tiền thuê nhà nên ra ngoài cướp..."
Câu nói đó vừa dứt, khóe mắt Hứa Linh để ý thấy vẻ mặt anh chàng đẹp trai đột nhiên trở nên u ám, hơi tái, khóe mắt lóe qua cảm xúc gì đó.
Mấy giây sau.
Ngón tay của anh chàng đẹp trai rút mấy tờ tiền giấy trong ví ra, vung xuống đất.
Góc mặt nghiêng của anh thoáng qua vẻ ảm đạm trầm giọng nói: "Không có tiền thì đi cướp sao? Biết xấu hổ chút đi."
Hắn nói xong thì quay người đi, bước chân chợt dừng lại.
Mấy người trên đất nhìn hắn run rẩy.
Trong khung cảnh lặng ngắt như tờ.
Đầu lưỡi hắn quét hàm răng một vòng, ngoái đầu nhìn Hứa Linh: "Anh cũng gọi rồi, không để lại phương thức liên lạc sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro