Ngày Nào Hotboy Trường Cũng Bị Ghẹo
Chương 9
Hoài Tư
2024-11-19 02:47:02
Dịch: Dã Lam
Xung quanh yên tĩnh.
Gió phả ra từ điều hòa có phần khô nóng.
Người bên cạnh đều cúi đầu xem điện thoại.
Hứa Linh giương mắt lên.
Ánh mắt cậu vừa khéo chạm phải mắt Tạ Trạch Duyệt nhìn sang.
Có vẻ Tạ Trạch Duyệt thấy nóng, mái tóc đen đầy mồ hôi, cổ áo mở rộng, một tay xách cặp sách. Ánh mắt họ chạm nhau nhanh chóng rồi tách ra. Cậu dời mắt qua chỗ khác, nhìn thấy bóng phản chiếu, lọn tóc rối màu đen lặng lẽ rủ xuống trán.
Ting...
Không biết đến tầng nào rồi.
Có thêm một nhóm người đi vào thang máy, Hứa Linh nghiêng người, dựa vào trong.
Va vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.
Khóe môi Hứa Linh khẽ nhếch lên.
Áo T-shirt của hắn dính mồ hôi, ấm, nóng.
Trong giây phút cậu sáp tới, Hứa Linh cảm nhận được đối phương căng thẳng vì điều đó.
Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu một lúc, ngón tay khẽ cử động.
Đường nhìn của hắn dừng tại mí mắt mỏng trắng nõn của Hứa Linh. Bạn nam này có đôi mắt đẹp, đuôi mắt kéo dài, lông mi mềm nhẹ.
Một bạn nam ôm bóng chen vào: "Xin lỗi nhé."
Ngón tay gầy gò của Hứa Linh nhẹ nhàng vịn lên cánh tay Tạ Trạch Duyệt, đứng vững lại nhưng hơi nghiêng người, hơi thở của cậu phả tới cổ Tạ Trạch Duyệt.
Trong tầm mắt của Hứa Linh.
Yết hầu nhô ra của Tạ Trạch Duyệt lăn lên lăn xuống, lông mi dày khẽ chớp, đè nén gì đó.
Vô thức nhớ lại cảm giác lần trước hôn nhau, cậu hôn yếu hầu hắn, đầu lưỡi liếm qua đó.
Cậu chờ hắn mất khống chế, dung túng hắn làm bậy.
Ting...
Cửa thang máy lại mở ra.
Đám người trong thang máy nối đuôi nhau đi ra ngoài, rộng rãi hơn không ít.
Hứa Linh đứng thẳng người dậy, dời mắt đi, mí mắt lành lạnh hơi ửng đỏ.
Tóc mái đen nhánh của cậu che khuất xương lông mày, cậu dịch xuống một chút, dựa vào thang máy lạnh lẽo.
Không gian nhỏ hẹp, yên tĩnh lại nhiều người, vì thế có chút khô nóng.
Ánh mắt sắc sảo của Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu.
Giọng nói dễ nghe của Hứa Linh bỗng nhiên khẽ vang lên: "Sorry."
Tạ Trạch Duyệt: "..."
Hắn chưa nói gì Hứa Linh đã lịch sự kéo giãn khoảng cách với hắn, vẻ mặt khôi phục vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, cụp mắt nói: "Vừa nãy đông quá, tôi chỉ vịn nhờ chút thôi."
Tạ Trạch Duyệt thấy trên mặt cậu có chút áy náy, dịu giọng nói: "Không sao."
Hứa Linh thấy hắn như vậy thì nghiêng đầu bật cười.
Hai người lên tầng đi vào phòng.
Giây phút Hứa Linh khép cửa lại, căn phòng rơi vào sự yên tĩnh hoàn toàn.
Hai cái giường đơn, khoảng một mét hai, một bên là một chiếc giường, ở giữa là cái tủ nhỏ.
Hành lý của Hứa Linh rất đơn giản, một cái vali là đựng đủ, cậu kéo vali đặt cạnh cửa tới giường của mình, đẩy ngã, mở ra, lấy đồ vệ sinh cá nhân, khăn mặt của mình trong đó ra bỏ vào tủ treo quần áo. Tủ quần áo của hai người xếp song song dựa vào mặt tường phía Bắc, bên cạnh có một cái cửa sổ nhỏ.
Điện thoại bỗng vang lên, cậu rút điện thoại từ túi áo ra, nhìn thấy tên hiển thị.
Ngón tay trắng nõn vuốt qua, nhận cuộc gọi.
Điện thoại cậu mở chế độ rảnh tay, giọng nói dịu dàng trong điện thoại là mẹ cậu.
"Sao ạ?"
"Con biết, con biết làm mà." Vừa nói vừa gỡ đống đồ được được gấp gón trong vali.
"Vâng, có cả bạn cùng phòng." Cậu liếc mắt nhìn Tạ Trạch Duyệt.
Cửa không khóa, mấy bạn nam bên ngoài hành lang đi ngang qua, tiếng ồn ào dần đi xa.
Một cơn gió thổi vào, hơi lạnh.
Hứa Linh cúi thấp đầu nên cái gáy trắng nõn đằng sau hiện rõ, dưới ánh đèn như thấy được cả lông tơ mỏng.
Sau khi cúp máy.
Cậu và ga trải giường trong vali đối mặt nhìn nhau.
Trái ngược hẳn với vẻ bình tĩnh lúc nói chuyện với mẹ qua điện thoại, dễ thấy rằng cậu không biết dọn chăn giường, dáng vẻ rối rắm mù mờ nhìn vỏ chăn trong vali có chút đáng thương không ngờ.
Tạ Trạch Duyệt nhìn vậy cong môi cười, ngồi xổm xuống, nói bên tai cậu: "Để tôi giúp cậu."
Hứa Linh quay đầu sang, bỏ điện thoại xuống, đôi mắt trong trẻo thoáng qua vẻ bất ngờ: "Cậu... biết làm?"
Tạ Trạch Duyệt ngồi xổm, khuỷu tay cong lên đặt trên đầu gối, hơi nhướng mày lên nói: "Không khó."
Hứa Linh ngồi cạnh hắn, chớp mắt nhìn hắn.
Năm phút sau.
Hứa Linh ngồi trên giường hắn, nhìn Tạ Trạch Duyệt bận rộn, khóe môi nhếch lên: "Cậu giỏi thật đấy."
Câu khen ngợi này lọt vào tai.
Tạ Trạch Duyệt đặt chăn cậu lên giường, nghiêng đầu, nhìn góc nghiêng trắng nõn và đôi mắt cười của Hứa Linh. Đôi môi mềm mại của Hứa Linh cong lên một độ cong rất đẹp.
Hắn đứng dậy, một tay chống cạnh giường, hơi cúi người xuống, sáp đến gần cổ Hứa Linh.
"Cậu biết không thể khen người khác như thế không?"
Yết hầu hắn khẽ nhích, giọng nói nhẹ nhàng hơi khàn, đầy từ tính.
Hứa Linh không ngờ hắn lại đột nhiên tới gần, gò má trắng nõn hơi ửng hồng, ngón tay chậm rãi siết chặt lại.
Hắn thong thả đứng dậy, cụp mắt nhìn xuống, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Hứa Linh.
Hứa Linh như hóa đá, mí mắt mỏng run rẩy vì bất an.
"Thẻ phòng đâu rồi?" Hắn hỏi.
Hứa Linh rút thẻ trong túi áo ra, cầm bằng hai ngón tay, trả lại hắn.
Dưới ánh đèn trắng, tiếng xôn xao bên ngoài từ xa tới gần, đám con trai đi ngang qua, cười đùa đi về cuối dãy phòng.
Hắn nhận thẻ, hàng mi dày cụp xuống nói: "Chờ đấy."
Hắn cầm thẻ phòng đi ra ngoài.
Hứa Linh mặc áo T-shirt rộng rãi, hai tay chống bên mép giường hắn, ung dung quay đầu sang: "Cậu đi đâu?"
Cạch...
Cửa đóng, không khóa chặt, khe hở nhỏ để lọt ánh trăng.
"Xuống tầng lấy thẻ phòng cho cậu."
Giọng nói trầm thấp bình tĩnh của hắn truyền vào qua khe cửa.
Ngón tay Hứa Linh đặt trên vỏ chăn của hắn, gõ nhịp, cảm nhận gió đêm phả vào mặt.
A
Hứa Linh đứng lên, nhìn quanh phòng ngủ của mình, tầm mắt dựng lại trên bàn học. Cafe, sách vở bài tập, có cả một cái laptop đang gấp xuống. Bút được cắm vào ống đựng bút màu đen, có một tá bút luôn ấy, khiến người ta hoa cả mắt. Cậu rút một cuốn tiểu thuyết trong tủ sách của Tạ Trạch Duyệt ra, sách tiếng Anh, chỉ tỏ bằng bàn tay, đặt trong lòng bàn tay y như một viên gạch ấm áp.
Cậu tựa vào giường đọc sách, bật chiếc đèn bàn nhỏ lên, chưa lật sang trang thứ hai đã nghe thấy tiếng cọt kẹt, khe cửa không đóng chặt bị ai đó đẩy ra.
Người bên ngoài bám vào khe cửa ngó vào trong xem, trên vai có khăn tắm màu trắng.
Một bạn nam lạ mặt chưa gặp bao giờ.
"Hứa Linh?"
Cậu ta đi vào, quay một vòng rồi cười nhìn người ngồi trên giường.
Hứa Linh ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, buông quyển sách xuống, hơi nghiêng đầu, ánh mắt như muốn hỏi: Cậu là ai?
"Tôi ở phòng bên cạnh, cậu không nhận ra tôi sao?" Mắt cậu ta hiện lên vẻ bi thương, che ngực hu hu hu: "Chúng ta học cùng lớp đó!"
Bạn nam này có vóc người rất cao, phóng khoáng kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống.
"..."
Hứa Linh nhìn cậu ta, hơi cau mày.
Thực tế thì từ lúc cậu chuyển trường tới nay, cậu không cố gắng nhớ hết mặt bạn cùng lớp.
"Tôi tên Diệp Du." Cậu bạn ngồi cạnh cậu, nói: "Tôi ngồi gần cửa sau, mai lên lớp cậu sẽ thấy."
Cậu ta nói xong thì sán tới gần Hứa Linh, nhìn quyển sách dựng đứng lên trên tay cậu.
"Cậu đang đọc gì đấy?"
Hứa Linh chìa bìa ra cho cậu ta nhìn: "Tiểu thuyết."
"Đỉnh dữ." Cậu bạn trợn tròn mắt nhìn cậu, vỗ tay khen ngợi: "Học bá các cậu đều đọc sách bản gốc luôn sao?"
Hứa Linh nhìn cậu ta, không nhịn được khẽ cười.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Một câu chất vấn bình thản.
Bóng người ở cửa kéo dài, hắn đẩy cửa ra, quay người đóng lại, nhíu mày nhìn hai người gần giường.
Sau khi Tạ Trạch Duyệt đi vào, Diệp Du không cảm thấy gì khác thường cả, cậu ta ngồi rất gần Hứa Linh, cánh tay chạm vào nhau.
Hai người tựa ở đầu giường Hứa Linh, như bị hắn cắt ngang câu chuyện, quay sang nhìn hắn.
Diệp Du mỉm cười nói: "Ôi, bạn Tạ, sao hai cậu lại ở chung phòng ký túc thế?"
"Cậu ấy không có chỗ ở."
Hắn nhìn Hứa Linh, giọng nói lạnh nhạt.
Hứa Linh bỏ sách xuống, lộ mặt ra.
"Hả? Thảm quá đi."
Diệp Du ngồi bên cạnh Hứa Linh, khoác tay qua vai Hứa Linh, phóng khoáng ôm lấy cậu, cười nói: "Vậy thì xin nhờ cậu chăm sóc Hứa Linh của bọn tôi nhé!"
Tạ Trạch Duyệt cảm thấy rất ngứa mắt.
"Hứa Linh của bọn tôi?"
Tạ Trạch Duyệt khẽ nhướng mày lên, động tác dừng lại tại đó, lặp lại.
Tầm mắt đảo qua cánh tay cậu ta đang gác trên vai Hứa Linh, nhíu mày, nhếch miệng cười. Mắt hắn đen kịt, sâu, sắc sảo đáng sợ.
Diệp Du ngẩn ra, nhìn vẻ mặt của hắn, vô thức đứng lên cách xa Hứa Linh một chút, lại vừa không hiểu, hắn đang làm gì thế này? Nhìn vẻ mặt đó của Tạ Trạch Duyệt, chẳng lẽ, hai người họ có gì đó thật?
"Các, các cậu làm việc của mình đi." Diệp Du thực sự không chịu nổi ánh nhìn đầy thù địch đó, sợ hãi đứng lên, đi mấy bước về cửa phòng ký túc: "Tôi về trước đây."
Lúc rời đi, cậu ta và Tạ Trạch Duyệt hơi sượt vai nhau.
Lại bị ánh mắt khiêu khích của hắn lườm một lượt, đầy thờ ơ.
Cạch...
Cửa thoáng qua một cơn gió, đóng lại mất rồi.
Đôi chân dài của Hứa Linh co lên một nửa ngồi trên giường, trên đầu gối có một quyển sách, dưới ánh đèn, đôi mắt trong sáng lẳng lặng nhìn hắn, chứa đầy ý cười.
"Thẻ phòng." Hắn nói.
Trong tầm mắt có thêm một đôi tay thon dài, xương ngón tay kẹp thẻ phòng đặt xuống bên cạnh Hứa Linh.
"Cảm ơn cậu."
Lúc hắn định đi ra, Hứa Linh bỗng móc ngón tay hắn.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ, có chút mồ hôi nóng.
Mái tóc đen ngắn của hắn thấm ướt mồ hôi, dưới ánh đèn, nhìn từ góc nghiêng, lông mi hắn run lên.
Giọng nói rất nhỏ.
"Trông cậu có vẻ mất hứng." Hứa Linh đứng lên, đi tới, nghiêng đầu, ghé vào bên tai hắn cười khẽ, giọng điệu lành lạnh: "Vì người vừa nãy tới đây nói chuyện với tôi hả?"
Tạ Trạch Duyệt quay đầu lại, bóng của sống mũi cao chiếu xuống, tầm mắt đảo qua gương mặt sạch sẽ trắng mịn của Hứa Linh, cả đôi mắt lạnh nhạt của cậu: "Cậu và cậu ta, không phải mới quen thôi sao?"
Mới thế mà đã nói chuyện vui vẻ vậy rồi?
"..."
Có vẻ Tạ Trạch Duyệt vẫn đang giận.
Hai người đều im lặng một lúc.
Hắn không nói gì nữa, Hứa Linh nhớ lại chuyện xưa.
Lúc bọn họ mới quen biết, thật ra tính cách Tạ Trạch Duyệt khá là kiềm chế tính cách, chỉ khi nghe cậu nhắc tới bạn nam khác, hắn mới yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng ghen tuông khi Hứa Linh khen ngợi người khác, công kích bọn họ một cách ấu trĩ.
Hứa Linh nhìn hắn, mở máy tính bảng của mình ra, khuỷu tay chống đầu gối, cụp mặt xuống, hỏi hắn:
"Có muốn xem phim cùng nhau không?"
"Không."
"Thế cậu muốn chơi game hả?"
"Không."
"Cậu..."
"Không phải vừa nãy cậu và Diệp Du nói chuyện rất vui vẻ sao?"
Hắn vén màn lên chui vào trong giường.
Đen kịt, nhốt kín cả người bên trong.
Đến cái bóng cũng chẳng nhìn thấy.
Mọe.
Đâu cần ấu trĩ đến mức đấy chứ.
Trong lúc Hứa Linh thất lần, cậu không để ý mở app cày đề của trường ra, cậu nhìn thấy ảnh đại diện của người nào đó mình theo dõi sáng lên, là X. Trong truyền thuyết, trạng thái: đang online cày đề.
Xem ra thái độ cày đề vô cùng hung hăng, trong chốc lát đã vọt lên đứng đầu bảng hàng ngày.
Cậu mỉm cười, mở khung trò chuyện riêng tư lên.
Mấy ngày trước cậu gửi tin nhắn cho hắn được trả lời lại rồi:
X. trả lời là: "Cậu là xl?"
Hứa Linh bật cười tại chỗ, không đến nỗi đấy chứ, đoán thân phận của cậu một cách thẳng thắn vậy luôn?
Bản thân cậu chưa bị lộ thân phận, Tạ Trạch Duyệt lại chủ động để lộ biệt danh mất rồi, Hứa Linh không biết nên khen hắn thế nào.
Nhung cậu nghiêng đầu, mí mắt cụp xuống, ngón tay trắng nõn gõ trên mặt bàn, cố tình không nhận, tỏ ra không biết trả lời:
[xl là ai? Tôi không quen.]
[^_^]
Cùng lúc đó.
Cậu vào đấu trường, gửi lời mời chân thành tới bạn X nào đó.
[Bạn gửi lời mời tới X.: Mau tới cày đề với tôi nào!]
[Số phòng: 7001, số người hiện tại: 6]
Quy tắc:
Có thể mời một hoặc nhiều bạn cùng nhau thực hiện, ô vuông bên góc trái là xếp hạng tổng hợp của các vị, cứ mỗi năm phút sẽ loại một tài khoản xếp hạng cuối, người ở lại là người chiến thắng!
Chú ý: Xếp hạng tổng hợp không chỉ căn cứ vào độ chính xác, mà tốc độ giải đề, số lượng câu hỏi cũng có liên quan, đây là một quá trình đánh giá toàn diện. Xin hãy vui vẻ giải đề đi!
Ý là xếp hạng chót sẽ bị đá ra.
Cùng lúc đó, ngón tay cậu nhẹ nhàng chạm vào, mời hết lượt mấy tài khoản xếp hạng đầu ở bảng hàng ngày, hàng tuần và bảng tổng hợp.
... Nhiều người, càng giống khiêu khích hơn.
Bên bị khiêu khích mà lảng trách thì như nhận thua luôn vậy.
Một người có tính hiếu thắng vô cùng mạnh mẽ sao mà chịu thua cho được?
Số người trong phòng cày đề dần tăng lên.
Mấy người vừa mới vào đưa ra câu chất vấn linh hồn với nick name của Hứa Linh:
[Xin hỏi anh giai là...?"
[Nick name này quá dũng cảm, không sợ bị bạn Tạ đánh hả?]
[Không dám giấu, tôi bị nick name này hấp dẫn mới tới đây đó.]
[Như nhau cả hahaha.]
[Chủ phòng có mời đại thần X. không thế?"
[Hày, vẫn luôn muốn pk với cậu ấy một trận, nếu người tới đều là đại thần, liệu có cho tôi một cơ hội được không đây?]
...
Hứa Linh trả lời:
[Mời rồi.]
[Cậu ấy sẽ vào.]
[J]
Ba giây sau.
Đúng như dự đoán, trong vòng khung nhỏ của gian phòng xịn sò đỉnh chóp có thêm một người, ảnh chân dung có màu đen thùi lùi, bên cạnh là nick name quen thuộc - "X.".
X.:
[Bắt đầu?]
Không biết tại sao, hắn vừa đến, tin nhắn nhảy lên không ngừng trong phòng như bước vào trạng thái đóng băng, đột nhiên yên tĩnh lại, không ai nói chuyện nữa.
Một lúc sau.
Trong khung trò chuyện tin nhắn điên cuồng bay lên.
[Vãi chưởng, đại thần đến rồi.]
[Ngài nhanh quá, cày đề kiềm chế chút đi, tốt nhất là làm một câu kiểm tra lại một lần, đổi n cách giải, đừng để đến lúc đó bọn tôi chưa viết xong câu đầu tiên, ngài đã nộp bài rồi nhé.]
[Dùng sợ hãi phơi trên công bằng...]
[Aaaaaaa.]
[Vừa bảo chủ phòng mà người đã tới thật rồi!]
Có người thầm ghen:
[Đến mức đấy không, mấy người khoa trường quá rồi.]
[Đừng làm ồn nữa, kết quả thế nào còn chưa chắc chắn đâu, haha.]
[Chủ phòng, bắt đầu đi.]
Hứa Linh ấn nút [Start].
Năm phút sau, người xếp hạng cuối bị đá ra ngoài, chỉ có thể ở cạnh nhìn mấy người kia cày đề.
Sau mười phút, một người nữa bị đá ra.
...
Nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều bị đá ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người: Hứa Linh và người dùng có nick name "X.".
Nhóm người bị đá ra khỏi phòng vẫn ở ngoài xem trận chiến, trong phòng tán gẫu, tin nhắn nhảy lên liên tục:
[Bạn chủ phòng này khá là ra gì đấy, có vẻ có chút thực lực à nha.]
[Nick name ngầu lòi như thế, quả nhiên không tầm thường.]
[Hai bọn họ xứng đôi thật đấy, mọi người không cảm thấy vậy sao, có khi vị chủ phòng này muốn ra oai với cậu ấy nên kéo chúng ta vào góp cho đủ quân số đấy. Hai người này không nói nhiều, toàn làm chuyện lớn thôi.]
[Có muốn đoán xem hai người bọn họ ai có thể cười đến cuối không?]
[Chủ phòng không nói nhiều lời mạnh miệng đâu.]
...
Mười phút sau.
"Căn phòng đen nho nhỏ" bị ai đó vén lên, Tạ Trạch Duyệt thò nửa người ra nhìn Hứa Linh: "Cậu rảnh lắm hay gì."
Hứa Linh nửa nằm trên giường, sau lưng lót một cái gối, thích ý co một chân lên, ngón tay trắng nõn gõ tới gõ lui trên màn hình.
"Hả?"
Cậu giương mắt lên, phát ra giọng mũi đầy vô tội.
Bên kia.
Tạ Trạch Duyệt cúi đầu nhìn một câu hỏi trong đó, lập trình C++.
Là một trong hai người giải đề còn trụ lại, hai người có thể nhìn thấy quá trình viết lời giải của đối phương.
Vì thế, nội dung trên góc phải màn hình điện thoại vô cùng dễ thấy.
... Hứa Linh print ra một trái tim màu hồng, ký tên bên cạnh đầy ngả ngớn: Darling, you know I'm very fond of you.
Xung quanh yên tĩnh.
Gió phả ra từ điều hòa có phần khô nóng.
Người bên cạnh đều cúi đầu xem điện thoại.
Hứa Linh giương mắt lên.
Ánh mắt cậu vừa khéo chạm phải mắt Tạ Trạch Duyệt nhìn sang.
Có vẻ Tạ Trạch Duyệt thấy nóng, mái tóc đen đầy mồ hôi, cổ áo mở rộng, một tay xách cặp sách. Ánh mắt họ chạm nhau nhanh chóng rồi tách ra. Cậu dời mắt qua chỗ khác, nhìn thấy bóng phản chiếu, lọn tóc rối màu đen lặng lẽ rủ xuống trán.
Ting...
Không biết đến tầng nào rồi.
Có thêm một nhóm người đi vào thang máy, Hứa Linh nghiêng người, dựa vào trong.
Va vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.
Khóe môi Hứa Linh khẽ nhếch lên.
Áo T-shirt của hắn dính mồ hôi, ấm, nóng.
Trong giây phút cậu sáp tới, Hứa Linh cảm nhận được đối phương căng thẳng vì điều đó.
Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu một lúc, ngón tay khẽ cử động.
Đường nhìn của hắn dừng tại mí mắt mỏng trắng nõn của Hứa Linh. Bạn nam này có đôi mắt đẹp, đuôi mắt kéo dài, lông mi mềm nhẹ.
Một bạn nam ôm bóng chen vào: "Xin lỗi nhé."
Ngón tay gầy gò của Hứa Linh nhẹ nhàng vịn lên cánh tay Tạ Trạch Duyệt, đứng vững lại nhưng hơi nghiêng người, hơi thở của cậu phả tới cổ Tạ Trạch Duyệt.
Trong tầm mắt của Hứa Linh.
Yết hầu nhô ra của Tạ Trạch Duyệt lăn lên lăn xuống, lông mi dày khẽ chớp, đè nén gì đó.
Vô thức nhớ lại cảm giác lần trước hôn nhau, cậu hôn yếu hầu hắn, đầu lưỡi liếm qua đó.
Cậu chờ hắn mất khống chế, dung túng hắn làm bậy.
Ting...
Cửa thang máy lại mở ra.
Đám người trong thang máy nối đuôi nhau đi ra ngoài, rộng rãi hơn không ít.
Hứa Linh đứng thẳng người dậy, dời mắt đi, mí mắt lành lạnh hơi ửng đỏ.
Tóc mái đen nhánh của cậu che khuất xương lông mày, cậu dịch xuống một chút, dựa vào thang máy lạnh lẽo.
Không gian nhỏ hẹp, yên tĩnh lại nhiều người, vì thế có chút khô nóng.
Ánh mắt sắc sảo của Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu.
Giọng nói dễ nghe của Hứa Linh bỗng nhiên khẽ vang lên: "Sorry."
Tạ Trạch Duyệt: "..."
Hắn chưa nói gì Hứa Linh đã lịch sự kéo giãn khoảng cách với hắn, vẻ mặt khôi phục vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, cụp mắt nói: "Vừa nãy đông quá, tôi chỉ vịn nhờ chút thôi."
Tạ Trạch Duyệt thấy trên mặt cậu có chút áy náy, dịu giọng nói: "Không sao."
Hứa Linh thấy hắn như vậy thì nghiêng đầu bật cười.
Hai người lên tầng đi vào phòng.
Giây phút Hứa Linh khép cửa lại, căn phòng rơi vào sự yên tĩnh hoàn toàn.
Hai cái giường đơn, khoảng một mét hai, một bên là một chiếc giường, ở giữa là cái tủ nhỏ.
Hành lý của Hứa Linh rất đơn giản, một cái vali là đựng đủ, cậu kéo vali đặt cạnh cửa tới giường của mình, đẩy ngã, mở ra, lấy đồ vệ sinh cá nhân, khăn mặt của mình trong đó ra bỏ vào tủ treo quần áo. Tủ quần áo của hai người xếp song song dựa vào mặt tường phía Bắc, bên cạnh có một cái cửa sổ nhỏ.
Điện thoại bỗng vang lên, cậu rút điện thoại từ túi áo ra, nhìn thấy tên hiển thị.
Ngón tay trắng nõn vuốt qua, nhận cuộc gọi.
Điện thoại cậu mở chế độ rảnh tay, giọng nói dịu dàng trong điện thoại là mẹ cậu.
"Sao ạ?"
"Con biết, con biết làm mà." Vừa nói vừa gỡ đống đồ được được gấp gón trong vali.
"Vâng, có cả bạn cùng phòng." Cậu liếc mắt nhìn Tạ Trạch Duyệt.
Cửa không khóa, mấy bạn nam bên ngoài hành lang đi ngang qua, tiếng ồn ào dần đi xa.
Một cơn gió thổi vào, hơi lạnh.
Hứa Linh cúi thấp đầu nên cái gáy trắng nõn đằng sau hiện rõ, dưới ánh đèn như thấy được cả lông tơ mỏng.
Sau khi cúp máy.
Cậu và ga trải giường trong vali đối mặt nhìn nhau.
Trái ngược hẳn với vẻ bình tĩnh lúc nói chuyện với mẹ qua điện thoại, dễ thấy rằng cậu không biết dọn chăn giường, dáng vẻ rối rắm mù mờ nhìn vỏ chăn trong vali có chút đáng thương không ngờ.
Tạ Trạch Duyệt nhìn vậy cong môi cười, ngồi xổm xuống, nói bên tai cậu: "Để tôi giúp cậu."
Hứa Linh quay đầu sang, bỏ điện thoại xuống, đôi mắt trong trẻo thoáng qua vẻ bất ngờ: "Cậu... biết làm?"
Tạ Trạch Duyệt ngồi xổm, khuỷu tay cong lên đặt trên đầu gối, hơi nhướng mày lên nói: "Không khó."
Hứa Linh ngồi cạnh hắn, chớp mắt nhìn hắn.
Năm phút sau.
Hứa Linh ngồi trên giường hắn, nhìn Tạ Trạch Duyệt bận rộn, khóe môi nhếch lên: "Cậu giỏi thật đấy."
Câu khen ngợi này lọt vào tai.
Tạ Trạch Duyệt đặt chăn cậu lên giường, nghiêng đầu, nhìn góc nghiêng trắng nõn và đôi mắt cười của Hứa Linh. Đôi môi mềm mại của Hứa Linh cong lên một độ cong rất đẹp.
Hắn đứng dậy, một tay chống cạnh giường, hơi cúi người xuống, sáp đến gần cổ Hứa Linh.
"Cậu biết không thể khen người khác như thế không?"
Yết hầu hắn khẽ nhích, giọng nói nhẹ nhàng hơi khàn, đầy từ tính.
Hứa Linh không ngờ hắn lại đột nhiên tới gần, gò má trắng nõn hơi ửng hồng, ngón tay chậm rãi siết chặt lại.
Hắn thong thả đứng dậy, cụp mắt nhìn xuống, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Hứa Linh.
Hứa Linh như hóa đá, mí mắt mỏng run rẩy vì bất an.
"Thẻ phòng đâu rồi?" Hắn hỏi.
Hứa Linh rút thẻ trong túi áo ra, cầm bằng hai ngón tay, trả lại hắn.
Dưới ánh đèn trắng, tiếng xôn xao bên ngoài từ xa tới gần, đám con trai đi ngang qua, cười đùa đi về cuối dãy phòng.
Hắn nhận thẻ, hàng mi dày cụp xuống nói: "Chờ đấy."
Hắn cầm thẻ phòng đi ra ngoài.
Hứa Linh mặc áo T-shirt rộng rãi, hai tay chống bên mép giường hắn, ung dung quay đầu sang: "Cậu đi đâu?"
Cạch...
Cửa đóng, không khóa chặt, khe hở nhỏ để lọt ánh trăng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xuống tầng lấy thẻ phòng cho cậu."
Giọng nói trầm thấp bình tĩnh của hắn truyền vào qua khe cửa.
Ngón tay Hứa Linh đặt trên vỏ chăn của hắn, gõ nhịp, cảm nhận gió đêm phả vào mặt.
A
Hứa Linh đứng lên, nhìn quanh phòng ngủ của mình, tầm mắt dựng lại trên bàn học. Cafe, sách vở bài tập, có cả một cái laptop đang gấp xuống. Bút được cắm vào ống đựng bút màu đen, có một tá bút luôn ấy, khiến người ta hoa cả mắt. Cậu rút một cuốn tiểu thuyết trong tủ sách của Tạ Trạch Duyệt ra, sách tiếng Anh, chỉ tỏ bằng bàn tay, đặt trong lòng bàn tay y như một viên gạch ấm áp.
Cậu tựa vào giường đọc sách, bật chiếc đèn bàn nhỏ lên, chưa lật sang trang thứ hai đã nghe thấy tiếng cọt kẹt, khe cửa không đóng chặt bị ai đó đẩy ra.
Người bên ngoài bám vào khe cửa ngó vào trong xem, trên vai có khăn tắm màu trắng.
Một bạn nam lạ mặt chưa gặp bao giờ.
"Hứa Linh?"
Cậu ta đi vào, quay một vòng rồi cười nhìn người ngồi trên giường.
Hứa Linh ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, buông quyển sách xuống, hơi nghiêng đầu, ánh mắt như muốn hỏi: Cậu là ai?
"Tôi ở phòng bên cạnh, cậu không nhận ra tôi sao?" Mắt cậu ta hiện lên vẻ bi thương, che ngực hu hu hu: "Chúng ta học cùng lớp đó!"
Bạn nam này có vóc người rất cao, phóng khoáng kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống.
"..."
Hứa Linh nhìn cậu ta, hơi cau mày.
Thực tế thì từ lúc cậu chuyển trường tới nay, cậu không cố gắng nhớ hết mặt bạn cùng lớp.
"Tôi tên Diệp Du." Cậu bạn ngồi cạnh cậu, nói: "Tôi ngồi gần cửa sau, mai lên lớp cậu sẽ thấy."
Cậu ta nói xong thì sán tới gần Hứa Linh, nhìn quyển sách dựng đứng lên trên tay cậu.
"Cậu đang đọc gì đấy?"
Hứa Linh chìa bìa ra cho cậu ta nhìn: "Tiểu thuyết."
"Đỉnh dữ." Cậu bạn trợn tròn mắt nhìn cậu, vỗ tay khen ngợi: "Học bá các cậu đều đọc sách bản gốc luôn sao?"
Hứa Linh nhìn cậu ta, không nhịn được khẽ cười.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Một câu chất vấn bình thản.
Bóng người ở cửa kéo dài, hắn đẩy cửa ra, quay người đóng lại, nhíu mày nhìn hai người gần giường.
Sau khi Tạ Trạch Duyệt đi vào, Diệp Du không cảm thấy gì khác thường cả, cậu ta ngồi rất gần Hứa Linh, cánh tay chạm vào nhau.
Hai người tựa ở đầu giường Hứa Linh, như bị hắn cắt ngang câu chuyện, quay sang nhìn hắn.
Diệp Du mỉm cười nói: "Ôi, bạn Tạ, sao hai cậu lại ở chung phòng ký túc thế?"
"Cậu ấy không có chỗ ở."
Hắn nhìn Hứa Linh, giọng nói lạnh nhạt.
Hứa Linh bỏ sách xuống, lộ mặt ra.
"Hả? Thảm quá đi."
Diệp Du ngồi bên cạnh Hứa Linh, khoác tay qua vai Hứa Linh, phóng khoáng ôm lấy cậu, cười nói: "Vậy thì xin nhờ cậu chăm sóc Hứa Linh của bọn tôi nhé!"
Tạ Trạch Duyệt cảm thấy rất ngứa mắt.
"Hứa Linh của bọn tôi?"
Tạ Trạch Duyệt khẽ nhướng mày lên, động tác dừng lại tại đó, lặp lại.
Tầm mắt đảo qua cánh tay cậu ta đang gác trên vai Hứa Linh, nhíu mày, nhếch miệng cười. Mắt hắn đen kịt, sâu, sắc sảo đáng sợ.
Diệp Du ngẩn ra, nhìn vẻ mặt của hắn, vô thức đứng lên cách xa Hứa Linh một chút, lại vừa không hiểu, hắn đang làm gì thế này? Nhìn vẻ mặt đó của Tạ Trạch Duyệt, chẳng lẽ, hai người họ có gì đó thật?
"Các, các cậu làm việc của mình đi." Diệp Du thực sự không chịu nổi ánh nhìn đầy thù địch đó, sợ hãi đứng lên, đi mấy bước về cửa phòng ký túc: "Tôi về trước đây."
Lúc rời đi, cậu ta và Tạ Trạch Duyệt hơi sượt vai nhau.
Lại bị ánh mắt khiêu khích của hắn lườm một lượt, đầy thờ ơ.
Cạch...
Cửa thoáng qua một cơn gió, đóng lại mất rồi.
Đôi chân dài của Hứa Linh co lên một nửa ngồi trên giường, trên đầu gối có một quyển sách, dưới ánh đèn, đôi mắt trong sáng lẳng lặng nhìn hắn, chứa đầy ý cười.
"Thẻ phòng." Hắn nói.
Trong tầm mắt có thêm một đôi tay thon dài, xương ngón tay kẹp thẻ phòng đặt xuống bên cạnh Hứa Linh.
"Cảm ơn cậu."
Lúc hắn định đi ra, Hứa Linh bỗng móc ngón tay hắn.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ, có chút mồ hôi nóng.
Mái tóc đen ngắn của hắn thấm ướt mồ hôi, dưới ánh đèn, nhìn từ góc nghiêng, lông mi hắn run lên.
Giọng nói rất nhỏ.
"Trông cậu có vẻ mất hứng." Hứa Linh đứng lên, đi tới, nghiêng đầu, ghé vào bên tai hắn cười khẽ, giọng điệu lành lạnh: "Vì người vừa nãy tới đây nói chuyện với tôi hả?"
Tạ Trạch Duyệt quay đầu lại, bóng của sống mũi cao chiếu xuống, tầm mắt đảo qua gương mặt sạch sẽ trắng mịn của Hứa Linh, cả đôi mắt lạnh nhạt của cậu: "Cậu và cậu ta, không phải mới quen thôi sao?"
Mới thế mà đã nói chuyện vui vẻ vậy rồi?
"..."
Có vẻ Tạ Trạch Duyệt vẫn đang giận.
Hai người đều im lặng một lúc.
Hắn không nói gì nữa, Hứa Linh nhớ lại chuyện xưa.
Lúc bọn họ mới quen biết, thật ra tính cách Tạ Trạch Duyệt khá là kiềm chế tính cách, chỉ khi nghe cậu nhắc tới bạn nam khác, hắn mới yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng ghen tuông khi Hứa Linh khen ngợi người khác, công kích bọn họ một cách ấu trĩ.
Hứa Linh nhìn hắn, mở máy tính bảng của mình ra, khuỷu tay chống đầu gối, cụp mặt xuống, hỏi hắn:
"Có muốn xem phim cùng nhau không?"
"Không."
"Thế cậu muốn chơi game hả?"
"Không."
"Cậu..."
"Không phải vừa nãy cậu và Diệp Du nói chuyện rất vui vẻ sao?"
Hắn vén màn lên chui vào trong giường.
Đen kịt, nhốt kín cả người bên trong.
Đến cái bóng cũng chẳng nhìn thấy.
Mọe.
Đâu cần ấu trĩ đến mức đấy chứ.
Trong lúc Hứa Linh thất lần, cậu không để ý mở app cày đề của trường ra, cậu nhìn thấy ảnh đại diện của người nào đó mình theo dõi sáng lên, là X. Trong truyền thuyết, trạng thái: đang online cày đề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xem ra thái độ cày đề vô cùng hung hăng, trong chốc lát đã vọt lên đứng đầu bảng hàng ngày.
Cậu mỉm cười, mở khung trò chuyện riêng tư lên.
Mấy ngày trước cậu gửi tin nhắn cho hắn được trả lời lại rồi:
X. trả lời là: "Cậu là xl?"
Hứa Linh bật cười tại chỗ, không đến nỗi đấy chứ, đoán thân phận của cậu một cách thẳng thắn vậy luôn?
Bản thân cậu chưa bị lộ thân phận, Tạ Trạch Duyệt lại chủ động để lộ biệt danh mất rồi, Hứa Linh không biết nên khen hắn thế nào.
Nhung cậu nghiêng đầu, mí mắt cụp xuống, ngón tay trắng nõn gõ trên mặt bàn, cố tình không nhận, tỏ ra không biết trả lời:
[xl là ai? Tôi không quen.]
[^_^]
Cùng lúc đó.
Cậu vào đấu trường, gửi lời mời chân thành tới bạn X nào đó.
[Bạn gửi lời mời tới X.: Mau tới cày đề với tôi nào!]
[Số phòng: 7001, số người hiện tại: 6]
Quy tắc:
Có thể mời một hoặc nhiều bạn cùng nhau thực hiện, ô vuông bên góc trái là xếp hạng tổng hợp của các vị, cứ mỗi năm phút sẽ loại một tài khoản xếp hạng cuối, người ở lại là người chiến thắng!
Chú ý: Xếp hạng tổng hợp không chỉ căn cứ vào độ chính xác, mà tốc độ giải đề, số lượng câu hỏi cũng có liên quan, đây là một quá trình đánh giá toàn diện. Xin hãy vui vẻ giải đề đi!
Ý là xếp hạng chót sẽ bị đá ra.
Cùng lúc đó, ngón tay cậu nhẹ nhàng chạm vào, mời hết lượt mấy tài khoản xếp hạng đầu ở bảng hàng ngày, hàng tuần và bảng tổng hợp.
... Nhiều người, càng giống khiêu khích hơn.
Bên bị khiêu khích mà lảng trách thì như nhận thua luôn vậy.
Một người có tính hiếu thắng vô cùng mạnh mẽ sao mà chịu thua cho được?
Số người trong phòng cày đề dần tăng lên.
Mấy người vừa mới vào đưa ra câu chất vấn linh hồn với nick name của Hứa Linh:
[Xin hỏi anh giai là...?"
[Nick name này quá dũng cảm, không sợ bị bạn Tạ đánh hả?]
[Không dám giấu, tôi bị nick name này hấp dẫn mới tới đây đó.]
[Như nhau cả hahaha.]
[Chủ phòng có mời đại thần X. không thế?"
[Hày, vẫn luôn muốn pk với cậu ấy một trận, nếu người tới đều là đại thần, liệu có cho tôi một cơ hội được không đây?]
...
Hứa Linh trả lời:
[Mời rồi.]
[Cậu ấy sẽ vào.]
[J]
Ba giây sau.
Đúng như dự đoán, trong vòng khung nhỏ của gian phòng xịn sò đỉnh chóp có thêm một người, ảnh chân dung có màu đen thùi lùi, bên cạnh là nick name quen thuộc - "X.".
X.:
[Bắt đầu?]
Không biết tại sao, hắn vừa đến, tin nhắn nhảy lên không ngừng trong phòng như bước vào trạng thái đóng băng, đột nhiên yên tĩnh lại, không ai nói chuyện nữa.
Một lúc sau.
Trong khung trò chuyện tin nhắn điên cuồng bay lên.
[Vãi chưởng, đại thần đến rồi.]
[Ngài nhanh quá, cày đề kiềm chế chút đi, tốt nhất là làm một câu kiểm tra lại một lần, đổi n cách giải, đừng để đến lúc đó bọn tôi chưa viết xong câu đầu tiên, ngài đã nộp bài rồi nhé.]
[Dùng sợ hãi phơi trên công bằng...]
[Aaaaaaa.]
[Vừa bảo chủ phòng mà người đã tới thật rồi!]
Có người thầm ghen:
[Đến mức đấy không, mấy người khoa trường quá rồi.]
[Đừng làm ồn nữa, kết quả thế nào còn chưa chắc chắn đâu, haha.]
[Chủ phòng, bắt đầu đi.]
Hứa Linh ấn nút [Start].
Năm phút sau, người xếp hạng cuối bị đá ra ngoài, chỉ có thể ở cạnh nhìn mấy người kia cày đề.
Sau mười phút, một người nữa bị đá ra.
...
Nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều bị đá ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người: Hứa Linh và người dùng có nick name "X.".
Nhóm người bị đá ra khỏi phòng vẫn ở ngoài xem trận chiến, trong phòng tán gẫu, tin nhắn nhảy lên liên tục:
[Bạn chủ phòng này khá là ra gì đấy, có vẻ có chút thực lực à nha.]
[Nick name ngầu lòi như thế, quả nhiên không tầm thường.]
[Hai bọn họ xứng đôi thật đấy, mọi người không cảm thấy vậy sao, có khi vị chủ phòng này muốn ra oai với cậu ấy nên kéo chúng ta vào góp cho đủ quân số đấy. Hai người này không nói nhiều, toàn làm chuyện lớn thôi.]
[Có muốn đoán xem hai người bọn họ ai có thể cười đến cuối không?]
[Chủ phòng không nói nhiều lời mạnh miệng đâu.]
...
Mười phút sau.
"Căn phòng đen nho nhỏ" bị ai đó vén lên, Tạ Trạch Duyệt thò nửa người ra nhìn Hứa Linh: "Cậu rảnh lắm hay gì."
Hứa Linh nửa nằm trên giường, sau lưng lót một cái gối, thích ý co một chân lên, ngón tay trắng nõn gõ tới gõ lui trên màn hình.
"Hả?"
Cậu giương mắt lên, phát ra giọng mũi đầy vô tội.
Bên kia.
Tạ Trạch Duyệt cúi đầu nhìn một câu hỏi trong đó, lập trình C++.
Là một trong hai người giải đề còn trụ lại, hai người có thể nhìn thấy quá trình viết lời giải của đối phương.
Vì thế, nội dung trên góc phải màn hình điện thoại vô cùng dễ thấy.
... Hứa Linh print ra một trái tim màu hồng, ký tên bên cạnh đầy ngả ngớn: Darling, you know I'm very fond of you.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro