Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 107

Lung Nhất Tiếu

2024-07-15 13:21:23

“Còn dám tơ tưởng tới cả Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt!”

***

Ma Tôn – Lục Lâm Trạch.

Thực lực của hắn quả thực quá mạnh, quá đáng sợ. Sức ảnh hưởng của hắn sau khi thu phục toàn bộ ba châu Huyền Sát đã làm rung chuyển địa vị tuyệt đối của năm nhánh Thần Phong! Nếu không thể ra oai phủ đầu với ba châu Huyền Sát, không thể dìm Ma Tôn đang vô cùng nổi trội xuống, thì sau này năm nhánh Thần Phong sẽ bị ba châu Huyền Sát chèn ép. Đây là tình huống chưa từng xuất hiện suốt mấy trăm năm qua, cũng là tình cảnh mà đám tiên môn tự xưng là chính đạo không thể chấp nhận nổi.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, kẻ duy nhất có tư cách so bì với Ma Tôn, chỉ có thể là Thiên Khải giả trong truyền thuyết, người sở hữu Ứng Kiếp – Hàn Diễn Tiên Tôn.

Thẩm Tam Xuyên cười khẩy trong lòng: Quả nhiên cốt truyện không chịu buông tha hai đứa mà, tìm mọi cách bắt họ phải đánh nhau một trận sống mái đúng không?

“Ba châu Huyền Sát chưa từng chủ động khiêu khích chúng ta, ta nghĩ không cần chọc vào họ đâu.” Thẩm Tam Xuyên sẵng giọng.

“Hàn Diễn Tiên Tôn nói vậy sai rồi. Dị thế Huyền môn, họa lâm Thiên Khải; Ma Tôn giáng thế, thiên hạ tẫn đồ – ai ai cũng biết lời tiên đoán xa xưa này đã ứng nghiệm. Chỉ mình Thiên Khải giả ngài đây mới có thể ngăn cản Ma Tôn phá hủy thế giới thôi! Ngài gánh vác trọng trách trừ ma vệ đạo, cứu vớt chúng sinh, chẳng lẽ cứ phải để Ma Tôn gây nên cảnh sinh linh đồ thán mới ra tay ngăn cản ư?”

Nãy mấy bố còn bàn chuyện chèn ép phe kia, rõ ràng là để giữ địa vị của mình. Vậy mà giờ lại lấy cớ tẠi Ma TôN mUốN tIêU dIệT tHế gIớI, hay là vì lời sấm truyền nhảm nhí kia nữa? Hờ, nghe có giả dối không kia chứ? Em anh chàng không rỗi hơi đến độ làm cái chuyện hủy diệt đất trời tốn công vô ích ấy đâu.

Thẩm Tam Xuyên liếc kẻ nọ, lạnh lùng nói: “Hắn chưa làm gì cả, vậy mà ta lại tàn sát ba châu Huyền Sát, dẫn tới cảnh chúng sinh lầm than vì một lời tiên đoán chưa biết có phải thật hay không… Thử hỏi, nếu làm thế, ai mới là Ma Tôn gây họa giết chóc thế gian? E là với họ, thì kẻ tàn sát họ tùy ý, mới thực sự là ác quỷ hủy diệt thiên hạ đấy.”

“Ơ…”

Thấy mọi người bị Thẩm Tam Xuyên vặn ngược lại, Tề Thừa – Chưởng môn Đài Yên Vân ngồi một bên nói: “Trước kia Hàn Diễn Tiên Tôn từng suýt lập khế ước với Ma Tôn, quan hệ của đôi bên hồi đó cũng thắm thiết tới độ người đời phải hâm mộ. Nay ngài bênh vực Ma Tôn như thế, e là vẫn còn niệm tình xưa nghĩa cũ đúng không?”

“Hắn là sư đệ ta, ta niệm tình xưa nghĩa cũ thì đã sao?”

Lạc Dao Quân, Chưởng môn mới của Các Xuân Thu nói: “Hàn Diễn Tiên Tôn thân là Chưởng môn Ải Phong Nguyệt, giờ nói những câu thế này, e là không thỏa đáng lắm đâu. Chẳng lẽ, Tiên Tôn còn muốn lập khế ước với Ma Tôn nữa ư? Ngài đã quên lý do Vu Nguyệt Thượng nhân sư tôn ngài tự sát chuộc tội ngày xưa ư?”

Chuyện về Vu Nguyệt Thượng nhân 18 năm trước, dù ở trong năm nhánh Thần Phong, cũng là bí mật mà mọi người im bặt không nhắc đến.

Cho nên khi Lạc Dao Quân nhắc tới Vu Nguyệt Thượng nhân, mọi người trong Ải Phong Nguyệt đều lập tức đứng bật dậy, tức tối nhìn nàng ta chằm chằm.

Thấy Ải Phong Nguyệt hùng hổ, Lạc Dao Quân cũng chẳng sợ: “Làm sao, Ải Phong Nguyệt muốn cậy thế ức hiếp Các Xuân Thu chúng ta hay gì?”

Thẩm Tam Xuyên ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. Đợi đám đệ tử của Ải Phong Nguyệt nghe lệnh an tọa rồi, anh chàng mới nói tiếp: “Lạc Dao Quân cảm thấy, ta không chịu đối phó với Ma Tôn là vì vẫn muốn lập khế ước với hắn đúng không?”

“Chẳng lẽ không phải? Biểu hiện của ngài và Ma Tôn trong Tiệc chung Năm nhánh xưa kia quả thực khiến người ta phải sôi máu!”

Thẩm Tam Xuyên cười khẩy nói: “Nếu ta thực sự muốn lấy hắn, liệu ai trong chư vị đây ngăn nổi ta?”

Mọi người: “…”

Thẩm Tam Xuyên nghĩ thầm: Ông muốn lấy em ông thì đơn giản thôi, lũ bay đánh lại được ông à. Nhưng lỡ sau đấy cốt truyện nháo nhào lên, thì to chuyện là cái chắc. Kiểu gì BE cũng đuổi theo đít thằng này, đá cũng không dứt được. Ông chẳng quan tâm lũ chúng bay, nhưng rất quan tâm kết cục của ông với em ông á!

“Nếu đã không ai ngăn cản được, ta thì xuất quan bấy lâu, thậm chí còn chưa gặp hắn lần nào, vậy mà các người lại cảm thấy ta muốn thành đôi với hắn, nên mới không chịu đối phó hắn ư?”

“…”

Mọi người đều im thin thít, tự ôm ấp suy nghĩ riêng.

Hiện giờ thế lực của Ma Tôn quả thực chỉ nằm trong ba châu Huyền Sát, nhưng hiểm họa tiềm tàng với năm nhánh Thần Phong cũng cực kỳ rõ nét. Sau này, chỉ cần ba châu Huyền Sát có động thái lạ gì, đụng chạm đến năm nhánh Thần Phong, dù mới là họa ngầm cho lê dân bá tánh, nhưng nếu lúc đó họ ép Thẩm Tam Xuyên giết Ma Tôn, anh chàng cũng không thể chối từ!

Thân là Thiên Khải giả, đây là số mệnh của anh chàng.

Chạy trời không khỏi nắng.

Một lát sau, đột nhiên có kẻ mở miệng nói: “Hàn Diễn Tiên Tôn ngoài miệng nói không nhung nhớ Ma Tôn, nhưng lại bênh vực nói đỡ giúp hắn khắp nơi. Ngài làm thế, sao chúng ta dám tin là ngài không muốn ở bên hắn nữa?”

Thẩm Tam Xuyên nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Người nọ bạo gan mà rằng: “Năm nhánh Thần Phong có rất nhiều người tài giỏi xuất chúng, Tiên Tôn có dám chọn một người lập khế ước song tu không? Để chứng minh sự trong sạch của mình?”

Thẩm Tam Xuyên còn chưa lên tiếng, trưởng lão Hoa Bất Dương ngồi cạnh đã cười nhạo: “Đúng là gan cùng mình, dám tơ tưởng đến cả Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt! Còn song tu, song cái mả cha nhà ngươi!”

“Hoa trưởng lão, sao ngài có thể nói năng lỗ m ãng như thế! Thô lỗ quá thể!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đúng đấy, động tí là nói tục chửi bậy, đâu còn ra dáng trưởng lão của Ải Phong Nguyệt nữa!”

Hoa Bất Dương khó chịu nói: “Ông đây thẳng tính xưa giờ, không phục thì nhào vô đi!”

“Hoa trưởng lão, ở đây toàn là những tinh anh của năm nhánh Thần Phong, Hàn Diễn Tiên Tôn không chọn người để lập khế ước trong năm nhánh Thần Phong, chẳng lẽ lại qua ba châu Huyền Sát mà tìm?”

Hoa Bất Dương khó chịu nói: “Ơ, sao cứ nhất định phải lập khế ước với các ngươi. Các ngươi xứng với một sợi tóc của thằng bé sao? Phì, trơ trẽn.”

“Hoa trưởng lão, sao ngài có thể sỉ nhục người khác như thế?”

“Thứ ta đang sỉ nhục là người à, ta thấy không giống.”

“Ngươi!”

“Ngươi cái gì mà ngươi, Hoa Bất Dương ta đây luôn ăn ngay nói thật. Nào nào nào, có giỏi thì nhào vô đánh một trận với ta đi, ta sẽ cho ngươi biết tinh anh thực sự là thế nào.”

“Đúng là mạnh mồm lắm!”

Thẩm Tam Xuyên nhíu mày nói: “Được rồi, dừng chuyện này tại đây đi, đừng ầm ĩ nữa.”

Khi hội nghị hôm nay kết thúc, tuy sau đấy không ai dám thúc ép nữa, nhưng phần sân nhà Thẩm Tam Xuyên vất vả lắm mới giành được lại chao đảo vì ý kiến của kẻ cuối cùng. Mọi người đều bắt đầu có suy nghĩ là, chỉ cần anh chàng chưa lập khế ước, thì nghĩa là còn thương nhớ Ma Tôn. Còn thương nhớ Ma Tôn, thì không khác nào công khai đối đầu với năm nhánh Thần Phong.

Sau đấy còn phải họp liên tục mấy ngày, chẳng cần nghĩ cũng biết đám kia sẽ liên tục đề cập đến chuyện này để gây sự.

Thẩm Tam Xuyên buồn bực cực kỳ, lẽ nào mình phải lấy bừa một người để chứng minh trong sạch?

Anh chàng đang nghĩ cách đối phó trong phòng, thì bỗng có kẻ gõ cửa bên ngoài: “Thẩm huynh, ta vào được không?”

Vi Hàm Dạ? Muộn thế này rồi, anh ta tới tìm mình có chuyện gì thế?

Thẩm Tam Xuyên đứng dậy nói: “Mời vào.”

Vi Hàm Dạ đẩy cửa vào, rồi nhìn Thẩm Tam Xuyên nói: “Xin lỗi, trễ vậy rồi còn tới quấy rầy huynh.”

Thẩm Tam Xuyên lắc đầu đáp: “Không sao, Vi huynh tìm ta có việc gì à?”

Vi Hàm Dạ hơi ngập ngừng, mở miệng hỏi: “Tối qua Thẩm huynh đã ở bên Ma Tôn đúng không?”

Thẩm Tam Xuyên sửng sốt, bỗng dưng không biết phải trả lời thế nào. Chẳng lẽ vẫn có người trông thấy cảnh anh chàng ở cùng sư đệ?

“Cũng may kẻ phát hiện là ta, nếu bị những môn phái khác biết, nhất là Các Xuân Thu và Đài Yên Vân… e là hôm nay Thẩm huynh đã bị vạch trần tại trận rồi…”

Thẩm Tam Xuyên: “… Làm sao huynh biết?”

Vi Hàm Dạ nhìn tai Thẩm Tam Xuyên: “Đêm qua ta thấy vết cắn sau tai huynh, ta nghĩ chắc hẳn là do người đó để lại.”

Thẩm Tam Xuyên căng thẳng đến độ che tai đi, mặt đỏ lựng lên ngay. Anh chàng nghĩ bụng đúng là tối qua đoạn cuối sư đệ đã…

“Huynh đừng lo lắng, giờ vết đó đã biến mất rồi. Ngoài ta ra, hẳn không còn ai nhìn thấy nữa đâu.”

Thẩm Tam Xuyên thở phào, ngẩng đầu nhìn Vi Hàm Dạ: “Đa tạ Vi huynh.”

“Đừng khách khí.” Vi Hàm Dạ nhìn phần tóc bị Thẩm Tam Xuyên kéo rối khi che tai, không kìm được lòng mình, đưa tay ra nhẹ nhàng vén những sợi tóc rủ ra sau tai anh chàng. Bụng ngón tay chàng ta chạm vào vành tai mịn màng của anh chàng rồi trượt xuống, xúc cảm diệu kỳ ấy khiến màu mắt chàng ta bất giác tối đi.

Hâm mộ Lục Lâm Trạch quá, hắn được quyền ăn hiếp, đùa bỡn người trước mặt tùy ý, còn với chàng ta, chỉ một thoáng đụng chạm đã là xa xỉ độc nhất vô nhị.

Chàng ta muốn được chạm vào y nhiều hơn…

Dù Thẩm Tam Xuyên chưa kháng cự trực tiếp, nhưng vẫn bối rối lùi một bước về sau: “Vi huynh?”

Mắt Vi Hàm Dạ lập tức trở về như cũ, chàng ta lẩn tránh ánh nhìn của Thẩm Tam Xuyên, rồi lại liếc về phía anh chàng, nói: “Xin lỗi, thấy tóc huynh rối, nên ta vô thức muốn sửa lại cho huynh.”

Thẩm Tam Xuyên: “… Không sao, Vi huynh còn chuyện gì nữa không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ừ.” Vi Hàm Dạ nhìn anh chàng, “Hôm nay trên đại hội, tuy Thẩm huynh đã nhấn mạnh là không muốn lập khế ước với Ma Tôn, nhưng nếu Thẩm huynh cứ đơn chiếc mãi, thì rất khó thuyết phục được người đời…”

Thẩm Tam Xuyên hỏi: “Huynh cũng muốn ép ta lập khế ước với ai khác sao?”

“Ta biết trái tim huynh thuộc về người đó, có điều còn ngại thân phận hiện giờ nên mới nói vậy thôi.” Vi Hàm Dạ thở dài, “Nếu Thẩm huynh không ngại, ta có thể lập khế ước giả với huynh.”

Thẩm Tam Xuyên nhíu mày: “Lập khế ước giả?”

Vi Hàm Dạ gật đầu: “Sau khi lập khế ước giả, huynh không cần hy sinh gì hết, khỏi cần song tu với ta, cũng không cần cho ta danh phận… Nhưng sau này họ sẽ không bao giờ lôi quan hệ giữa huynh và Ma Tôn ra để chèn ép huynh nữa. Về phần huynh muốn ở bên ai tới chót, ta sẽ không can thiệp, huynh thấy thế nào?”

Nếu anh chàng lập khế ước giả với Vi Hàm Dạ, quả thực có thể khiến lũ kia ngậm hết mồm lại. Nếu không, dù có dùng biện pháp đi nữa, anh chàng vẫn sẽ bị kẻ khác lôi chuyện tình ngày xưa ra để lên án, làm gì cũng không có sức thuyết phục, không có uy. Còn về phần sư đệ, vẫn phải hỏi ý ẻm trước đã, coi ẻm nghĩ sao… Dù gì kết hôn giả cũng có thể coi là hợp tác làm ăn mà, chắc không khó chấp nhận đâu nhỉ?

Nhưng, Vi Hàm Dạ biết rõ anh chàng thích sư đệ, mà sao vẫn muốn giúp anh chàng? Mối quan hệ này quả thực rất giống cố tình cắm sừng lên đầu mình ấy?

Thẩm Tam Xuyên không hiểu.

“Làm vậy, thì có ích lợi gì với huynh?”

Vi Hàm Dạ nói: “Chắc hẳn Thẩm huynh cũng cảm giác được rồi, Đài Yên Vân và Các Xuân Thu đang âm thầm kết liên minh, hơn nữa thế lực đằng sau họ là hoàng tộc! Thương Viêm luôn muốn bồi dưỡng năm nhánh Thần Phong dưới một chế độ mới để củng cố địa vị hoàng tộc của hắn. Nhưng môn phái hắn e dè nhất là Ải Phong Nguyệt của huynh. Vậy nên Tề Thừa và Lạc Dao Quân mới tìm mọi cách gây khó dễ cho huynh, không muốn huynh đạt được thành tựu.

“Ta và huynh lập khế ước với nhau, thì không khác gì công bố quan hệ liên hôn giữa Ải Phong Nguyệt và Cổng Phá Trần. Hai phái chúng ta về chung một nhà, nhất định sẽ trở thành biểu tượng sức mạnh gánh vác năm nhánh Thần Phong. Dù hắn có mượn sức ba môn phái còn lại, chắc chắn cũng chẳng thể chống lại liên minh của chúng ta.

“Ta cũng có thể quang minh chính đại ủng hộ các quyết sách của huynh trong năm nhánh Thần Phong. Dù sao huynh cũng là đạo lữ của ta, ta có thiên vị giúp đỡ huynh thế nào, cũng là lẽ thường tình mà thôi.”

Thẩm Tam Xuyên trầm tư. Nói thật, đề nghị này của Vi Hàm Dạ thực sự rất có tính khả thi. Quan trọng là hai nhà liên kết với nhau qua hình thức liên hôn, quan hệ này chắc chắn vững bền kiên cố hơn hẳn liên minh của Đài Yên Vân và Các Xuân Thu. Tên Thương Viêm kia luôn là đồng lõa với cái kết BE của cốt truyện, sớm muộn gì anh chàng cũng phải nghĩ cách giải quyết y.

“Vi huynh có thể cho ta chút thời gian để suy nghĩ được không?”

Vi Hàm Dạ gật đầu, bỗng nhiên nói: “Tốt nhất Thẩm huynh nên mau chóng quyết định, nhân dịp Hội tiên Năm nhánh này, huynh và ta có thể công bố thẳng chuyện lập khế ước với thiên hạ luôn.”

“Ừ, ngày mai ta sẽ trả lời huynh, được chứ?”

Vi Hàm Dạ ngẫm ngợi, đoạn nói thêm: “Còn nữa, tuy là lập khế ước giả, nhưng trước mặt kẻ khác, đành phiền Thẩm huynh chịu khổ, sắm vai một đôi đạo lữ ân ái với ta.”

“Sắm vai thế nào?”

Vi Hàm Dạ nhìn tay và eo anh chàng: “Nắm tay, ôm…”

Đôi mắt chàng ta lại đưa về phía môi anh chàng: “Cả hôn nữa.”

Chỉ cần Thẩm Tam Xuyên đồng ý, thì sau đêm nay, chàng ta sẽ được đụng chạm vào những chỗ này thỏa thích.

Chàng ta còn nhớ như in 18 năm về trước, trong Hang Rết, Thẩm Tam Xuyên bị thương nặng nằm trong vòng tay chàng ta. Xúc cảm mềm mại ấy khiến chàng ta hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng. Khi đó, chàng ta chỉ ước ao được ôm mãi chẳng bao giờ buông tay.

Thẩm Tam Xuyên gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Tuy anh chàng biết chỉ là diễn kịch, cũng không có tình cảm kiểu kia, càng chẳng xao xuyến gì với Vi Hàm Dạ, nhưng anh chàng vẫn không thích tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai ngoài sư đệ. Dù sao anh chàng có phải diễn viên đâu… nhưng chỉ cần tránh xuất hiện trước mặt người ngoài là không phải đụng chạm đâu ấy?

“Còn nữa, nếu Thẩm huynh đồng ý lập khế ước giả, vậy thì mấy tối tiếp theo, ta sẽ ngủ lại phòng Thẩm huynh, để kẻ khác tin rằng đêm nào ta cũng song tu với huynh.”

Vi Hàm Dạ nhìn Thẩm Tam Xuyên không chớp mắt: “Đương nhiên, ta sẽ chẳng làm gì Thẩm huynh cả. Thẩm huynh cứ yên tâm, dù sao nếu xét thực lực, thì ta không phải là đối thủ của huynh rồi.”

Nghe cũng không quá trớn, Thẩm Tam Xuyên gật đầu nói: “Được, mai ta sẽ trả lời huynh.”

“Vậy ta xin chờ tin Thẩm huynh.”



Hôm sau, trong một buổi sáng vốn yên ả tĩnh lặng, năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát bỗng dậy sóng vì một tin tức.

Cũng chính tin tức này, đã khiến Thẩm Tam Xuyên không còn tâm trí nghĩ tới chuyện lập khế ước giả với Vi Hàm Dạ nữa.

Ma Tôn tuyên bố sắp kết hôn!!!

[HẾT CHƯƠNG 107]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Số ký tự: 0