Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi
Chương 39
Lung Nhất Tiếu
2024-07-15 13:21:23
“Bố ơi bố, con sai rồi!”
***
Thanh kiếm này được làm hoàn toàn bằng tinh thể băng, nhưng trông nó không giống bảo kiếm kiểu truyền thống. Đặc điểm thần kỳ nhất của nó là, xương kiếm bám ngoài thân kiếm, xen kẽ đá dăm lởm chởm, trông ngầu quên sầu, như mọc đầy gai ngược vậy! Mang lại cho người ta cảm giác không thể với tới!
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy kích động như thế làm gì, đây là “Ứng Kiếp” trong truyền thuyết hả?
【 Hệ thống: Không kích động mà được à? Đây chính là Ứng Kiếp đấy!!! Thần Khí có thể sánh ngang với Uyên Quang đó. Cậu còn chưa vững kỳ Khống Khí mà đã ăn may chó ngáp phải ruồi, cậu nói thử xem mình có vô liêm sỉ quá đáng không cơ chứ 】
Thẩm Tam Xuyên: Ê ê ê, đằng ấy khen nó thì cứ khen, mắc gì phải chà đạp tớ?
【 Hệ thống: Đừng lắm lời nữa, còn không mau bắt nó nhận chủ đi, cơ hội hiếm có khó tìm ngàn năm có một đó!!! 】
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy, dợm bước về phía Ứng Kiếp. Càng tới gần Ứng Kiếp, anh chàng càng cảm thấy rét lạnh thấu xương. Vác cái của nợ này theo hằng ngày nhỡ lạnh chết cha mình thì sao?
【 Hệ thống: Uyên Quang có thuộc tính sấm chớp. Ứng Kiếp là thuộc tính băng. Cậu coi Vu Nguyệt Thượng nhân cầm Uyên Quang ngầu lòi chưa, mà có bao giờ bị vũ khí của mình giật điện đâu. Giờ cậu thấy rét là vì Ứng Kiếp còn chưa chấp nhận cậu. Bao giờ nó nhận cậu rồi, thì chỉ người khác mới thấy lạnh thôi… Vả lại, khí chất của nó xứng với cậu phết, à lộn tiệm, phải là khí chất của ký chủ rất xứng với Ứng Kiếp chứ 】
Chỉ là một thanh kiếm thuộc tính băng thôi, có nhất thiết phải nịnh đầm vậy không, nó có nghe thấy đằng ấy nói gì đâu!
Anh chàng hơi bất mãn nhìn thanh Ứng Kiếp dưới mình, sau đó vươn tay ra nắm chuôi kiếm. Anh chàng toan rút nó ra, nhưng lại phát hiện dẫu dồn bao nhiêu sức, Ứng Kiếp vẫn không suy suyển!
Dù sao anh chàng cũng đã qua kỳ Luyện Thể, kỳ Luyện Khí và kỳ Đạp Không, giờ vừa bước vào kỳ Khống Khí, chả nhẽ nào lại không nhổ nổi một thanh kiếm!
Anh chàng không phục, mình bét ra cũng được coi là một trong các nhân vật chính, làm gì có chuyện không chế ngự nổi tiên khí bản mệnh của chính mình trong tương lai! Vì thế anh chàng hổn hển gằn giọng, thay phiên dùng cả tay lẫn chân, mệt đến độ đầu mướt mát mồ hôi, cho đến khi sức cùng lực kiệt. Cuối cùng, anh chàng mệt lử nằm vật ra một bên, muốn chết mà không chết được, nhưng đối phương vẫn lù lù bất động!
Thiên Lũng Cảnh đứng trong tối quan sát lắc đầu, muốn cười nhưng vẫn nhịn lại.
【 Hệ thống: Ký chủ, cách của cậu cục súc quá. Ứng Kiếp chảnh lắm, hay cậu thử cách khác đi? 】
Thẩm Tam Xuyên mệt tới độ chẳng muốn động cựa: Còn cách gì nữa, trích máu nhận người thân hả?
【 Hệ thống: Xin cậu đừng, nó không chơi trò đấy đâu, vớ vẩn còn chê cậu bẩn ý! Hay là cậu thử dùng trình nhận diện giọng nói coi sao, gọi nó như gọi Siri ấy? 】
Anh chàng miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn Ứng Kiếp vẫn tỏa ra khí lạnh, húng hắng giọng gọi: “Hey, Siri…”
Không phản ứng.
【 Hệ thống: Ký chủ!!! Đừng giỡn nữa!!! 】
“Được rồi được rồi! Hey, Ứng Kiếp!”
Vẫn chả xi nhê gì.
Thẩm Tam Xuyên nhún vai, vẻ mặt đúng kiểu đằng ấy thấy chưa tớ biết ngay lời đằng ấy không uy tín mà.
【 Hệ thống: Chắc chắn là tại ký chủ gọi nó chưa đủ thành tâm đấy!!! Phải kính trọng vào, kính trọng nữa vào!!! 】
Thẩm Tam Xuyên thầm khinh bỉ liếc nhìn hệ thống.
“Hey, anh Ứng!”
“Hey, Kiếp Kiếp!”
“Hey, ông anh kiếm ơi!”
“Hey, ông bác kiếm ơi!”
“Hey, bé bự kiếm này!”
… Hệ thống buồn ngủ chỉ muốn ngáp.
“Ê, con chó!”
Anh chàng chán chẳng buồn chết gọi nốt câu này, Ứng Kiếp vốn đang sừng sững bất động đột nhiên hơi run rẩy, toàn thân tỏa ra khí lạnh còn mãnh liệt hơn cả lúc đầu. Sau đó nó đột nhiên rung người bay lên, còn phát ra ánh chớp màu xanh y hệt Uyên Quang nữa chứ!
Thẩm Tam Xuyên: … Trông nó có vẻ không vui lắm nhỉ?
【 Hệ thống (căng thẳng): Ai bị gọi vậy mà vui được hả trời, nó có phải chó đâu!!! Toang toàng toàng, cậu đắc tội nó rồi 】
Thiên Lũng Cảnh đứng quan sát ở đằng xa lo Thẩm Tam Xuyên sẽ bị Ứng Kiếp gây thương tích. Y đang định ra tay, thì chợt phát hiện Ứng Kiếp xoay chuôi kiếm về phía Thẩm Tam Xuyên. Y chỉ dợm một bước rồi đứng im, hơi kinh ngạc nhìn Ứng Kiếp.
Giây tiếp theo, Ứng Kiếp bắt đầu đuổi theo Thẩm Tam Xuyên tẩn anh chàng tơi bời. Tuy chỉ đập bằng chuôi kiếm, nhưng Thẩm Tam Xuyên lãnh vài cú vẫn đau tới độ nhe răng nhếch mép. Anh chàng đứng dậy chạy bán xới tè le, nhưng Ứng Kiếp vẫn không chịu buông tha cho anh chàng, vừa đuổi vừa đánh, y hệt người lớn cầm dép lê đuổi theo đập thằng bé hư!
“Lỗi tôi lỗi tôi, đừng đánh nữa!!! Đau đau đau đau đau!”
Ứng Kiếp mặc kệ anh chàng, tiếp tục đuổi đánh.
“Sai thật rồi mà!! Anh giai, anh đừng đánh nữa, em biết sai rồi, em là chó, em là chó đã được chưa ạ!!”
Cuối cùng Thẩm Tam Xuyên thật sự không chạy nổi nữa. Anh chàng quay ngoắt lại quỳ ra đất, quyết định dùng đến tuyệt chiêu ultimate!
“Bố ơi bố, con sai rồi!”
Ứng Kiếp phanh két lại, bỗng nhiên dừng sững giữa không trung!
【 Hệ thống: … 】
Đống tia chớp phẫn nộ xung quanh Ứng Kiếp lập tức mất tiêu. Nó cắm cái “Phựt” xuống trước kẻ đang quỳ rạp xin tha, cực kỳ giống một kiếm khách ngông nghênh ngạo nghễ ôm cánh tay đứng đó. Âm kiếm rung như tiếng khịt mũi mà kiếm khách không kiềm chế nổi.
Thẩm Tam Xuyên hẵng còn khiếp hãi, nhìn Ứng Kiếp trước mặt mình.
Thấy quầng sáng của nó dần lắng lại, cuối cùng anh chàng mới đánh bạo lại gần.
Lạ thật, rõ ràng ban nãy đứng cách Ứng Kiếp một khoảng khá xa còn cảm thấy rét buốt, sao giờ gần xịch mà lại không lạnh lẽo gì nhỉ?
Chả có nhẽ? Gọi bố một cái là nó nhận chủ luôn? Cả tin dễ lừa thế!
【 Hệ thống: Ký chủ, tui bảo nè, hay là vầy á, Ứng Kiếp cảm thấy cậu đang nhận nó làm chủ đấy? 】
Thẩm Tam Xuyên lờ lớ lơ hệ thống, đứng dậy rồi vươn tay cầm lấy chuôi Ứng Kiếp lần nữa!
Thật sự không lạnh chút nào!
Anh chàng vận sức một tẹo, còn cầm Ứng Kiếp lên được luôn!!!
Trong khoảnh khắc ấy, đất trời vần vũ biến sắc. Trên năm nhánh Thần Phong, sấm chớp mây mù cuồn cuộn, tia chớp xuyên qua mây dày tựa loài Cù Long. Ngay sau đó, sấm chớp và tinh thể băng giao hòa với nhau, như những tia pháo hoa, nổ bung chói lòa, rơi khắp bốn phương tám hướng.
(Cù Long/Cầu Long: một loài rồng có sừng trong truyền thuyết cổ đại.)
Tầng không vô cùng hoa lệ! Tinh thể băng kẹp giữa ánh chớp như từng viên đá quý thác xuống từ trời cao! Lóng lánh lộng lẫy!
Những nhân vật quyền cao chức trọng của các môn phái tu tiên đồng loạt ra ngoài quan sát hiện tượng lạ trên cao.
Dã Thích Thượng nhân vừa đổi thuốc cho Vạn Trọng Sơn xong, cảm nhận được điềm lạ cũng ngỡ ngàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thái sư tôn, có chuyện gì vậy ạ, sao mặt người lạ thế?” Vạn Trọng Sơn đeo kính lên, hơi khó hiểu trước vẻ mặt kinh ngạc của Dã Thích Thượng nhân.
“Ứng Kiếp xuất thế rồi.” Dã Thích Thượng nhân đứng dậy, vô cùng xúc động, “Năm xưa, cảnh tượng này cũng xuất hiện khi Uyên Quang hiện thế!”
“Ứng Kiếp? A!! Chính là Thần Khí ngang ngửa với Uyên Quang trong truyền thuyết phải không ạ?”
“Đúng vậy, tiên đoán về Thiên Khải giả đã trở thành sự thật. Người triệu hồi được Ứng Kiếp, chính là Thiên Khải giả chân chính!”
Vạn Trọng Sơn gật đầu, đột nhiên lại kinh ngạc như nhớ ra chuyện gì: “Nếu vậy, thì Ma Tôn cũng sẽ xuất hiện trên đời sao?”
Dã Thích Thượng nhân phiên bản trẻ con chắp tay sau lưng, gương mặt non nớt đượm vẻ thâm trầm: “Đây cũng chính là điều ta đang lo lắng.”
…
Ở dưới đáy suối, Thẩm Tam Xuyên chưa nắm Ứng Kiếp được mấy giây thì bỗng thấy đau nhức toàn thân. Luồng khí chộn rộn trong lồng ngực đang đập tán loạn vào lục phủ ngũ tạng của anh chàng. Anh chàng khó chịu tới độ quỳ một chân xuống đất. Tiếp theo, vị tanh ngọt trào lên cổ họng, Thẩm Tam Xuyên phun thẳng một ngụm máu tươi lên Ứng Kiếp!
Ứng Kiếp bắt đầu run bần bật, như đang cực kỳ tức giận!
Luồng khí trong cơ thể Thẩm Tam Xuyên như đang tìm cửa ra, khiến anh chàng cảm thấy người mình sắp nứt toác! Đầu muốn nổ tung, thân thể chuẩn bị vỡ vụn…
Khó chịu quá! Hay là mình sắp chết rồi!
【 Hệ thống: A a a a, ký chủ, tui quên mất, trong cốt truyện ban đầu, lúc cậu lấy được Ứng Kiếp thì đã ở kỳ Hóa Cảnh rồi, có thể thích ứng được với sức mạnh khổng lồ của Ứng Kiếp. Nhưng giờ cậu mới ở đầu kỳ Khống Khí, cơ thể không chịu được Ứng Kiếp đâu!!! Hu hu hu, biết làm sao bây giờ!!! 】
“Ngưng thần luyện khí!”
Giọng nói quen thuộc vọng tới từ đằng sau. Nghe thấy câu này, Thẩm Tam Xuyên vội vàng nhắm mắt tập trung. Sau đấy, anh chàng cảm giác được có người dùng chưởng lực hóa giải luồng khí lạnh đang lan tỏa khắp người mình. Chưởng lực này ngang ngược lạ thường, túm ngay được luồng khí rét buốt trong cơ thể anh chàng, đè nghiến nó xuống, khiến nó hoàn toàn không ngoi lên được nữa!
Vất vả lắm mới đỡ hơn một tẹo, Thẩm Tam Xuyên cuống quít quay người lại. Quả nhiên, anh chàng thấy Vu Nguyệt Thượng nhân Thiên Lũng Cảnh đứng đằng sau mình, chỉ nhìn mình với vẻ mặt ngờ vực.
“Đa tạ sư tôn cứu giúp!”
“Không cần cảm ơn.” Thiên Lũng Cảnh đỡ Thẩm Tam Xuyên dậy, “Giai đoạn này con còn chưa chịu được sức mạnh của Ứng Kiếp, ta chỉ giúp con loại bỏ sức mạnh đó thôi.”
Y vừa dứt lời, thì đã thấy Ứng Kiếp giằng khỏi tay Thẩm Tam Xuyên, sau đấy chạy qua một bên tẩy rửa thân kiếm bị vấy máu anh chàng một cách đầy ghét bỏ.
Hiếm lắm mới có lúc Thiên Lũng Cảnh pha trò: “Xem ra Ứng Kiếp vẫn chưa ưa con lắm, hình như đang chửi con kìa.”
Có phải sư tôn vừa… cười với mình không?
【 Hệ thống: Có lẽ cậu bị ảo giác đấy, chứ không cậu toi là cái chắc. Đến cả Vu Nguyệt Thượng nhân ít nói ít cười mà cũng giễu cợt cậu 】
Thẩm Tam Xuyên nói qua chuyện khác: “Sao sư tôn lại ở đây ạ?”
Thiên Lũng Cảnh đáp mà mặt không đổi sắc: “Tới cứu con.”
“Ơ, thế ạ?” Thẩm Tam Xuyên không tin mấy. 80% là Thiên Lũng Cảnh đang thử mình đây. Nhưng may mà có Thiên Lũng Cảnh, kẻo không dù sở hữu được Ứng Kiếp, e là mình cũng sém tàn phế. Quả nhiên đúng như lời người xưa dạy, Tái ông mất ngựa, nào biết là họa hay là phúc!
(Tái ông mất ngựa, nào biết là họa hay là phúc: Từ tích Tái Ông Thất Mã, ý là sự đời may rủi vô thường, chuyện tưởng xui mà lại hóa may, may nhưng hóa ra là rủi. Link đọc tích: Link.)
“Cất Ứng Kiếp đi đã.”
Thẩm Tam Xuyên hẵng còn sợ sệt nhìn Ứng Kiếp, không dám tiến lên nữa.
Thiên Lũng Cảnh nói: “Đừng lo, nó đã chấp nhận con rồi, chỉ là con chưa khống chế được nó thôi. Trước khi kiểm soát được đó, con đừng vận sức, cứ coi nó như một món vũ khí bình thường là được.”
Ứng Kiếp bị Vu Nguyệt Thượng nhân chê là vũ khí bình thường thì tức run người. Nhưng nó còn chưa kịp phản ứng, thanh kiếm tiên bản mệnh Uyên Quang của Thiên Lũng Cảnh đã tự xuất hiện, phát ra ánh chớp chắn đằng trước Vu Nguyệt Thượng nhân và Thẩm Tam Xuyên. Những tia chớp ngông cuồng ngạo nghễ thiên hạ đan chéo trên thân kiếm, làm Ứng Kiếp buồn bực tới độ chỉ có thể lùi vài bước về sau.
Đúng là không thể tin nổi, nó mà lại bị Uyên Quang đè bẹp!!!
Rõ ràng là Thần Khí ngang cơ nhau, nhưng chỉ vì thực lực của chủ nhân mà hai thanh kiếm khác nhau như trời với đất vậy sao?!
Quả là sỉ nhục đời kiếm!!!
Ứng Kiếp cáu bẳn cực độ chỉ chỉ trỏ trỏ Thẩm Tam Xuyên, nó mà mở mồm ra được, thì chắc đã chửi kín một quyển sách.
Thiên Lũng Cảnh còn nói thêm: “Con vừa bước vào giai đoạn Khống Khí, thử thu nó vào cơ thể mình xem.”
Thẩm Tam Xuyên: “Nó thật sự sẽ nghe lời con ạ?”
“Yên tâm đi, có ta ở đây rồi.”
Câu này nghe yên tâm thật, Thẩm Tam Xuyên cuối cùng cũng bước lên lần nữa, tính chạm vào Ứng Kiếp thử xem. Uyên Quang bỗng mở rộng phạm vi bảo vệ, che chở Thẩm Tam Xuyên trong đó.
Thiên Lũng Cảnh hơi kinh ngạc, Uyên Quang còn chủ động bảo vệ Thẩm Tam Xuyên mà không cần y căn dặn, chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ.
Nhưng hành vi bảo vệ nghé con của Uyên Quang đã chọc giận Ứng Kiếp. Người của ta mà mi còn đòi xía vô hả?
Sau đó nó chả thèm đợi Thẩm Tam Xuyên chạm vào mình, mà chui tọt vào cơ thể anh chàng luôn.
Nó tức chết mất thôi, trước khi thằng ranh này có đủ thực lực khống chế được nó, thì nó không bao giờ muốn hiện thân nữa, đỡ bị Uyên Quang khinh bỉ!
Thẩm Tam Xuyên cảm nhận được Ứng Kiếp thật sự đã trở thành Tiên Khí của mình, tự dưng thấy hơi kích động. Anh chàng quay đầu nói với Thiên Lũng Cảnh: “Sư tôn, con thu phục được nó thật rồi! Thần kỳ quá!”
Nói đoạn, anh chàng quay về đứng trước Thiên Lũng Cảnh. Thấy Uyên Quang đang bảo vệ mình, anh chàng vô thức nắm lấy chuôi kiếm, nắm xong giơ kiếm lên anh chàng mới hơi ngớ người. Toi, kề vai chiến đấu với Uyên Quang trong ảo cảnh Nghiệp Liên lâu quá nên quên khuấy mất Uyên Quang không phải là của mình!
Anh chàng vội nâng ngang Uyên Quang, cung kính trả lại cho Thiên Lũng Cảnh.
Thiên Lũng Cảnh không đưa tay ra nhận. Thằng bé Thẩm Tam Xuyên này thực sự làm y bất ngờ, đến cả Uyên Quang còn chấp nhận nó ư?
Phải là kẻ khác, dẫu Hoang Tịch có muốn đụng vào thì cũng bị Uyên Quang gây thương tích, chưa nói đến chuyện cầm hẳn vào. Nhưng Uyên Quang lại chẳng hề có phản ứng với Tam Xuyên sao?
“Sau này, mỗi ngày hoàn thành xong việc tu luyện ở đỉnh Vô Quan, con hãy đi một mình tới các Lâm Uyên Thủy tìm ta, ta sẽ tự truyền thụ cách khống chế Ứng Kiếp cho con.”
[HẾT CHƯƠNG 39]
***
Thanh kiếm này được làm hoàn toàn bằng tinh thể băng, nhưng trông nó không giống bảo kiếm kiểu truyền thống. Đặc điểm thần kỳ nhất của nó là, xương kiếm bám ngoài thân kiếm, xen kẽ đá dăm lởm chởm, trông ngầu quên sầu, như mọc đầy gai ngược vậy! Mang lại cho người ta cảm giác không thể với tới!
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy kích động như thế làm gì, đây là “Ứng Kiếp” trong truyền thuyết hả?
【 Hệ thống: Không kích động mà được à? Đây chính là Ứng Kiếp đấy!!! Thần Khí có thể sánh ngang với Uyên Quang đó. Cậu còn chưa vững kỳ Khống Khí mà đã ăn may chó ngáp phải ruồi, cậu nói thử xem mình có vô liêm sỉ quá đáng không cơ chứ 】
Thẩm Tam Xuyên: Ê ê ê, đằng ấy khen nó thì cứ khen, mắc gì phải chà đạp tớ?
【 Hệ thống: Đừng lắm lời nữa, còn không mau bắt nó nhận chủ đi, cơ hội hiếm có khó tìm ngàn năm có một đó!!! 】
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy, dợm bước về phía Ứng Kiếp. Càng tới gần Ứng Kiếp, anh chàng càng cảm thấy rét lạnh thấu xương. Vác cái của nợ này theo hằng ngày nhỡ lạnh chết cha mình thì sao?
【 Hệ thống: Uyên Quang có thuộc tính sấm chớp. Ứng Kiếp là thuộc tính băng. Cậu coi Vu Nguyệt Thượng nhân cầm Uyên Quang ngầu lòi chưa, mà có bao giờ bị vũ khí của mình giật điện đâu. Giờ cậu thấy rét là vì Ứng Kiếp còn chưa chấp nhận cậu. Bao giờ nó nhận cậu rồi, thì chỉ người khác mới thấy lạnh thôi… Vả lại, khí chất của nó xứng với cậu phết, à lộn tiệm, phải là khí chất của ký chủ rất xứng với Ứng Kiếp chứ 】
Chỉ là một thanh kiếm thuộc tính băng thôi, có nhất thiết phải nịnh đầm vậy không, nó có nghe thấy đằng ấy nói gì đâu!
Anh chàng hơi bất mãn nhìn thanh Ứng Kiếp dưới mình, sau đó vươn tay ra nắm chuôi kiếm. Anh chàng toan rút nó ra, nhưng lại phát hiện dẫu dồn bao nhiêu sức, Ứng Kiếp vẫn không suy suyển!
Dù sao anh chàng cũng đã qua kỳ Luyện Thể, kỳ Luyện Khí và kỳ Đạp Không, giờ vừa bước vào kỳ Khống Khí, chả nhẽ nào lại không nhổ nổi một thanh kiếm!
Anh chàng không phục, mình bét ra cũng được coi là một trong các nhân vật chính, làm gì có chuyện không chế ngự nổi tiên khí bản mệnh của chính mình trong tương lai! Vì thế anh chàng hổn hển gằn giọng, thay phiên dùng cả tay lẫn chân, mệt đến độ đầu mướt mát mồ hôi, cho đến khi sức cùng lực kiệt. Cuối cùng, anh chàng mệt lử nằm vật ra một bên, muốn chết mà không chết được, nhưng đối phương vẫn lù lù bất động!
Thiên Lũng Cảnh đứng trong tối quan sát lắc đầu, muốn cười nhưng vẫn nhịn lại.
【 Hệ thống: Ký chủ, cách của cậu cục súc quá. Ứng Kiếp chảnh lắm, hay cậu thử cách khác đi? 】
Thẩm Tam Xuyên mệt tới độ chẳng muốn động cựa: Còn cách gì nữa, trích máu nhận người thân hả?
【 Hệ thống: Xin cậu đừng, nó không chơi trò đấy đâu, vớ vẩn còn chê cậu bẩn ý! Hay là cậu thử dùng trình nhận diện giọng nói coi sao, gọi nó như gọi Siri ấy? 】
Anh chàng miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn Ứng Kiếp vẫn tỏa ra khí lạnh, húng hắng giọng gọi: “Hey, Siri…”
Không phản ứng.
【 Hệ thống: Ký chủ!!! Đừng giỡn nữa!!! 】
“Được rồi được rồi! Hey, Ứng Kiếp!”
Vẫn chả xi nhê gì.
Thẩm Tam Xuyên nhún vai, vẻ mặt đúng kiểu đằng ấy thấy chưa tớ biết ngay lời đằng ấy không uy tín mà.
【 Hệ thống: Chắc chắn là tại ký chủ gọi nó chưa đủ thành tâm đấy!!! Phải kính trọng vào, kính trọng nữa vào!!! 】
Thẩm Tam Xuyên thầm khinh bỉ liếc nhìn hệ thống.
“Hey, anh Ứng!”
“Hey, Kiếp Kiếp!”
“Hey, ông anh kiếm ơi!”
“Hey, ông bác kiếm ơi!”
“Hey, bé bự kiếm này!”
… Hệ thống buồn ngủ chỉ muốn ngáp.
“Ê, con chó!”
Anh chàng chán chẳng buồn chết gọi nốt câu này, Ứng Kiếp vốn đang sừng sững bất động đột nhiên hơi run rẩy, toàn thân tỏa ra khí lạnh còn mãnh liệt hơn cả lúc đầu. Sau đó nó đột nhiên rung người bay lên, còn phát ra ánh chớp màu xanh y hệt Uyên Quang nữa chứ!
Thẩm Tam Xuyên: … Trông nó có vẻ không vui lắm nhỉ?
【 Hệ thống (căng thẳng): Ai bị gọi vậy mà vui được hả trời, nó có phải chó đâu!!! Toang toàng toàng, cậu đắc tội nó rồi 】
Thiên Lũng Cảnh đứng quan sát ở đằng xa lo Thẩm Tam Xuyên sẽ bị Ứng Kiếp gây thương tích. Y đang định ra tay, thì chợt phát hiện Ứng Kiếp xoay chuôi kiếm về phía Thẩm Tam Xuyên. Y chỉ dợm một bước rồi đứng im, hơi kinh ngạc nhìn Ứng Kiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giây tiếp theo, Ứng Kiếp bắt đầu đuổi theo Thẩm Tam Xuyên tẩn anh chàng tơi bời. Tuy chỉ đập bằng chuôi kiếm, nhưng Thẩm Tam Xuyên lãnh vài cú vẫn đau tới độ nhe răng nhếch mép. Anh chàng đứng dậy chạy bán xới tè le, nhưng Ứng Kiếp vẫn không chịu buông tha cho anh chàng, vừa đuổi vừa đánh, y hệt người lớn cầm dép lê đuổi theo đập thằng bé hư!
“Lỗi tôi lỗi tôi, đừng đánh nữa!!! Đau đau đau đau đau!”
Ứng Kiếp mặc kệ anh chàng, tiếp tục đuổi đánh.
“Sai thật rồi mà!! Anh giai, anh đừng đánh nữa, em biết sai rồi, em là chó, em là chó đã được chưa ạ!!”
Cuối cùng Thẩm Tam Xuyên thật sự không chạy nổi nữa. Anh chàng quay ngoắt lại quỳ ra đất, quyết định dùng đến tuyệt chiêu ultimate!
“Bố ơi bố, con sai rồi!”
Ứng Kiếp phanh két lại, bỗng nhiên dừng sững giữa không trung!
【 Hệ thống: … 】
Đống tia chớp phẫn nộ xung quanh Ứng Kiếp lập tức mất tiêu. Nó cắm cái “Phựt” xuống trước kẻ đang quỳ rạp xin tha, cực kỳ giống một kiếm khách ngông nghênh ngạo nghễ ôm cánh tay đứng đó. Âm kiếm rung như tiếng khịt mũi mà kiếm khách không kiềm chế nổi.
Thẩm Tam Xuyên hẵng còn khiếp hãi, nhìn Ứng Kiếp trước mặt mình.
Thấy quầng sáng của nó dần lắng lại, cuối cùng anh chàng mới đánh bạo lại gần.
Lạ thật, rõ ràng ban nãy đứng cách Ứng Kiếp một khoảng khá xa còn cảm thấy rét buốt, sao giờ gần xịch mà lại không lạnh lẽo gì nhỉ?
Chả có nhẽ? Gọi bố một cái là nó nhận chủ luôn? Cả tin dễ lừa thế!
【 Hệ thống: Ký chủ, tui bảo nè, hay là vầy á, Ứng Kiếp cảm thấy cậu đang nhận nó làm chủ đấy? 】
Thẩm Tam Xuyên lờ lớ lơ hệ thống, đứng dậy rồi vươn tay cầm lấy chuôi Ứng Kiếp lần nữa!
Thật sự không lạnh chút nào!
Anh chàng vận sức một tẹo, còn cầm Ứng Kiếp lên được luôn!!!
Trong khoảnh khắc ấy, đất trời vần vũ biến sắc. Trên năm nhánh Thần Phong, sấm chớp mây mù cuồn cuộn, tia chớp xuyên qua mây dày tựa loài Cù Long. Ngay sau đó, sấm chớp và tinh thể băng giao hòa với nhau, như những tia pháo hoa, nổ bung chói lòa, rơi khắp bốn phương tám hướng.
(Cù Long/Cầu Long: một loài rồng có sừng trong truyền thuyết cổ đại.)
Tầng không vô cùng hoa lệ! Tinh thể băng kẹp giữa ánh chớp như từng viên đá quý thác xuống từ trời cao! Lóng lánh lộng lẫy!
Những nhân vật quyền cao chức trọng của các môn phái tu tiên đồng loạt ra ngoài quan sát hiện tượng lạ trên cao.
Dã Thích Thượng nhân vừa đổi thuốc cho Vạn Trọng Sơn xong, cảm nhận được điềm lạ cũng ngỡ ngàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thái sư tôn, có chuyện gì vậy ạ, sao mặt người lạ thế?” Vạn Trọng Sơn đeo kính lên, hơi khó hiểu trước vẻ mặt kinh ngạc của Dã Thích Thượng nhân.
“Ứng Kiếp xuất thế rồi.” Dã Thích Thượng nhân đứng dậy, vô cùng xúc động, “Năm xưa, cảnh tượng này cũng xuất hiện khi Uyên Quang hiện thế!”
“Ứng Kiếp? A!! Chính là Thần Khí ngang ngửa với Uyên Quang trong truyền thuyết phải không ạ?”
“Đúng vậy, tiên đoán về Thiên Khải giả đã trở thành sự thật. Người triệu hồi được Ứng Kiếp, chính là Thiên Khải giả chân chính!”
Vạn Trọng Sơn gật đầu, đột nhiên lại kinh ngạc như nhớ ra chuyện gì: “Nếu vậy, thì Ma Tôn cũng sẽ xuất hiện trên đời sao?”
Dã Thích Thượng nhân phiên bản trẻ con chắp tay sau lưng, gương mặt non nớt đượm vẻ thâm trầm: “Đây cũng chính là điều ta đang lo lắng.”
…
Ở dưới đáy suối, Thẩm Tam Xuyên chưa nắm Ứng Kiếp được mấy giây thì bỗng thấy đau nhức toàn thân. Luồng khí chộn rộn trong lồng ngực đang đập tán loạn vào lục phủ ngũ tạng của anh chàng. Anh chàng khó chịu tới độ quỳ một chân xuống đất. Tiếp theo, vị tanh ngọt trào lên cổ họng, Thẩm Tam Xuyên phun thẳng một ngụm máu tươi lên Ứng Kiếp!
Ứng Kiếp bắt đầu run bần bật, như đang cực kỳ tức giận!
Luồng khí trong cơ thể Thẩm Tam Xuyên như đang tìm cửa ra, khiến anh chàng cảm thấy người mình sắp nứt toác! Đầu muốn nổ tung, thân thể chuẩn bị vỡ vụn…
Khó chịu quá! Hay là mình sắp chết rồi!
【 Hệ thống: A a a a, ký chủ, tui quên mất, trong cốt truyện ban đầu, lúc cậu lấy được Ứng Kiếp thì đã ở kỳ Hóa Cảnh rồi, có thể thích ứng được với sức mạnh khổng lồ của Ứng Kiếp. Nhưng giờ cậu mới ở đầu kỳ Khống Khí, cơ thể không chịu được Ứng Kiếp đâu!!! Hu hu hu, biết làm sao bây giờ!!! 】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngưng thần luyện khí!”
Giọng nói quen thuộc vọng tới từ đằng sau. Nghe thấy câu này, Thẩm Tam Xuyên vội vàng nhắm mắt tập trung. Sau đấy, anh chàng cảm giác được có người dùng chưởng lực hóa giải luồng khí lạnh đang lan tỏa khắp người mình. Chưởng lực này ngang ngược lạ thường, túm ngay được luồng khí rét buốt trong cơ thể anh chàng, đè nghiến nó xuống, khiến nó hoàn toàn không ngoi lên được nữa!
Vất vả lắm mới đỡ hơn một tẹo, Thẩm Tam Xuyên cuống quít quay người lại. Quả nhiên, anh chàng thấy Vu Nguyệt Thượng nhân Thiên Lũng Cảnh đứng đằng sau mình, chỉ nhìn mình với vẻ mặt ngờ vực.
“Đa tạ sư tôn cứu giúp!”
“Không cần cảm ơn.” Thiên Lũng Cảnh đỡ Thẩm Tam Xuyên dậy, “Giai đoạn này con còn chưa chịu được sức mạnh của Ứng Kiếp, ta chỉ giúp con loại bỏ sức mạnh đó thôi.”
Y vừa dứt lời, thì đã thấy Ứng Kiếp giằng khỏi tay Thẩm Tam Xuyên, sau đấy chạy qua một bên tẩy rửa thân kiếm bị vấy máu anh chàng một cách đầy ghét bỏ.
Hiếm lắm mới có lúc Thiên Lũng Cảnh pha trò: “Xem ra Ứng Kiếp vẫn chưa ưa con lắm, hình như đang chửi con kìa.”
Có phải sư tôn vừa… cười với mình không?
【 Hệ thống: Có lẽ cậu bị ảo giác đấy, chứ không cậu toi là cái chắc. Đến cả Vu Nguyệt Thượng nhân ít nói ít cười mà cũng giễu cợt cậu 】
Thẩm Tam Xuyên nói qua chuyện khác: “Sao sư tôn lại ở đây ạ?”
Thiên Lũng Cảnh đáp mà mặt không đổi sắc: “Tới cứu con.”
“Ơ, thế ạ?” Thẩm Tam Xuyên không tin mấy. 80% là Thiên Lũng Cảnh đang thử mình đây. Nhưng may mà có Thiên Lũng Cảnh, kẻo không dù sở hữu được Ứng Kiếp, e là mình cũng sém tàn phế. Quả nhiên đúng như lời người xưa dạy, Tái ông mất ngựa, nào biết là họa hay là phúc!
(Tái ông mất ngựa, nào biết là họa hay là phúc: Từ tích Tái Ông Thất Mã, ý là sự đời may rủi vô thường, chuyện tưởng xui mà lại hóa may, may nhưng hóa ra là rủi. Link đọc tích: Link.)
“Cất Ứng Kiếp đi đã.”
Thẩm Tam Xuyên hẵng còn sợ sệt nhìn Ứng Kiếp, không dám tiến lên nữa.
Thiên Lũng Cảnh nói: “Đừng lo, nó đã chấp nhận con rồi, chỉ là con chưa khống chế được nó thôi. Trước khi kiểm soát được đó, con đừng vận sức, cứ coi nó như một món vũ khí bình thường là được.”
Ứng Kiếp bị Vu Nguyệt Thượng nhân chê là vũ khí bình thường thì tức run người. Nhưng nó còn chưa kịp phản ứng, thanh kiếm tiên bản mệnh Uyên Quang của Thiên Lũng Cảnh đã tự xuất hiện, phát ra ánh chớp chắn đằng trước Vu Nguyệt Thượng nhân và Thẩm Tam Xuyên. Những tia chớp ngông cuồng ngạo nghễ thiên hạ đan chéo trên thân kiếm, làm Ứng Kiếp buồn bực tới độ chỉ có thể lùi vài bước về sau.
Đúng là không thể tin nổi, nó mà lại bị Uyên Quang đè bẹp!!!
Rõ ràng là Thần Khí ngang cơ nhau, nhưng chỉ vì thực lực của chủ nhân mà hai thanh kiếm khác nhau như trời với đất vậy sao?!
Quả là sỉ nhục đời kiếm!!!
Ứng Kiếp cáu bẳn cực độ chỉ chỉ trỏ trỏ Thẩm Tam Xuyên, nó mà mở mồm ra được, thì chắc đã chửi kín một quyển sách.
Thiên Lũng Cảnh còn nói thêm: “Con vừa bước vào giai đoạn Khống Khí, thử thu nó vào cơ thể mình xem.”
Thẩm Tam Xuyên: “Nó thật sự sẽ nghe lời con ạ?”
“Yên tâm đi, có ta ở đây rồi.”
Câu này nghe yên tâm thật, Thẩm Tam Xuyên cuối cùng cũng bước lên lần nữa, tính chạm vào Ứng Kiếp thử xem. Uyên Quang bỗng mở rộng phạm vi bảo vệ, che chở Thẩm Tam Xuyên trong đó.
Thiên Lũng Cảnh hơi kinh ngạc, Uyên Quang còn chủ động bảo vệ Thẩm Tam Xuyên mà không cần y căn dặn, chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ.
Nhưng hành vi bảo vệ nghé con của Uyên Quang đã chọc giận Ứng Kiếp. Người của ta mà mi còn đòi xía vô hả?
Sau đó nó chả thèm đợi Thẩm Tam Xuyên chạm vào mình, mà chui tọt vào cơ thể anh chàng luôn.
Nó tức chết mất thôi, trước khi thằng ranh này có đủ thực lực khống chế được nó, thì nó không bao giờ muốn hiện thân nữa, đỡ bị Uyên Quang khinh bỉ!
Thẩm Tam Xuyên cảm nhận được Ứng Kiếp thật sự đã trở thành Tiên Khí của mình, tự dưng thấy hơi kích động. Anh chàng quay đầu nói với Thiên Lũng Cảnh: “Sư tôn, con thu phục được nó thật rồi! Thần kỳ quá!”
Nói đoạn, anh chàng quay về đứng trước Thiên Lũng Cảnh. Thấy Uyên Quang đang bảo vệ mình, anh chàng vô thức nắm lấy chuôi kiếm, nắm xong giơ kiếm lên anh chàng mới hơi ngớ người. Toi, kề vai chiến đấu với Uyên Quang trong ảo cảnh Nghiệp Liên lâu quá nên quên khuấy mất Uyên Quang không phải là của mình!
Anh chàng vội nâng ngang Uyên Quang, cung kính trả lại cho Thiên Lũng Cảnh.
Thiên Lũng Cảnh không đưa tay ra nhận. Thằng bé Thẩm Tam Xuyên này thực sự làm y bất ngờ, đến cả Uyên Quang còn chấp nhận nó ư?
Phải là kẻ khác, dẫu Hoang Tịch có muốn đụng vào thì cũng bị Uyên Quang gây thương tích, chưa nói đến chuyện cầm hẳn vào. Nhưng Uyên Quang lại chẳng hề có phản ứng với Tam Xuyên sao?
“Sau này, mỗi ngày hoàn thành xong việc tu luyện ở đỉnh Vô Quan, con hãy đi một mình tới các Lâm Uyên Thủy tìm ta, ta sẽ tự truyền thụ cách khống chế Ứng Kiếp cho con.”
[HẾT CHƯƠNG 39]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro