Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi
Chương 67
Lung Nhất Tiếu
2024-07-15 13:21:23
“Lão gia còn nói, nếu hai cậu không đi, thì không cưới xin gì nữa.”
***
Nhiệt độ trong phòng hơi cao, Hoang Tịch để trần nửa thân trên, ngồi yên ngắm Thiên Lũng Cảnh đang băng bó vết thương cho mình.
Họ ở rất gần nhau, mùi hương thanh nhã thấm ruột gan trên người Thiên Lũng Cảnh khiến gã si mê vô cùng, hình xăm Nghiệp Liên trên cơ thể gã cũng mỗi lúc một thêm sậm màu.
“Sư tôn, đến cả hàng mi của người cũng trắng muốt, người chớp mắt là hệt tuyết rơi vậy, đẹp lắm.”
Hoang Tịch ngắm Thiên Lũng Cảnh đang gần trong gang tấc. Lọn tóc bạc trắng buông xuống, đôi mắt mỹ lệ chớp chớp, như thể cướp mất trái tim gã. Đôi môi vừa bị gã cưỡng hôn vẫn còn đỏ mọng…
Thiên Lũng Cảnh không đáp, nhưng hai người một ngồi một đứng, tư thế khom lưng không tiện để quấn băng cho Hoang Tịch lắm. Y đang do dự không biết nên đổi qua dáng nào… thì giây tiếp theo, Hoang Tịch đã ôm eo Thiên Lũng Cảnh để y ngồi lên người mình!
“Ngươi!”
Hoang Tịch giữ eo Thiên Lũng Cảnh bằng một tay, cười nói: “Ngồi thế này băng tiện hơn đúng không?”
“Làm càn!”
Thiên Lũng Cảnh toan đứng dậy nhưng bị Hoang Tịch siết chặt eo. Sau đấy gã kề lại gần tai y, cất giọng ướt át: “Ta làm càn trên người sư tôn cũng đâu phải một hai lần…”
“Nghiệp chướng! Nói nhăng nói cuội!” Thiên Lũng Cảnh ấn mạnh hơn. Cánh tay vừa băng bó của Hoang Tịch lập tức thấm ra máu tươi!
“Sư tôn, người lại làm ta đau rồi. Người xem, chảy máu rồi đây. Sư tôn thổi cho ta nhé, làm thế vết thương của ta sẽ không đau nữa.”
Thiên Lũng Cảnh nhíu mày, nhưng lần này y không kháng cự, cũng thây kệ lời Hoang Tịch. Sau khi nhẹ nhàng tháo phần băng cũ ra, y lại rửa sạch vết thương nhuốm máu của gã, đoạn tỉ mẩn bôi thuốc cho gã. Y ghé lại gần, dịu dàng thổi lên vết thương…
Lúc y thổi, Hoang Tịch chỉ cảm thấy máu toàn thân bắt đầu cuồn cuộn. Ánh mắt gã nhìn Thiên Lũng Cảnh càng trở nên nồng nhiệt hơn, tựa như một con sói cô đơn bị dụ dỗ, chỉ mong nuốt chửng con mồi vào bụng.
Đợi thuốc đắp se lại, y quấn băng cho gã lần nữa. Y quấn rất chậm vì sợ cánh tay gã lại chảy máu. Cũng bởi vậy, Hoang Tịch được ôm y thật lâu.
“Xong rồi, buông ta ra.”
Hoang Tịch thỏa mãn buông lỏng Thiên Lũng Cảnh. Có điều tay gã chỉ hơi lơi ra, là Thiên Lũng Cảnh lập tức đứng dậy ngay, giữ khoảng cách với gã.
“Sư tôn, hình như người gầy đi à?”
“Nào có.”
“Rõ ràng eo người thon hơn hồi ở bí cảnh U Tuyền, vậy mà còn bảo không gầy?”
“… Băng bó xong rồi, thả ta ra ngoài được chưa?”
Hoang Tịch nhìn bộ đồng phục Ải Phong Nguyệt, tỏ vẻ khó xử nói: “Chẳng lẽ sư tôn tính để ta lõa lồ nửa trên mãi ư?”
“Ngươi có thể tự mặc.”
Hoang Tịch gắng gượng nâng cánh tay bị thương lên: “Nhưng hình như cánh tay ta không cho phép.”
Thiên Lũng Cảnh: “…”
Y cau mày lấy bộ đồ tu tiên của Ải Phong Nguyệt qua, lại đi đến trước mặt Hoang Tịch lần nữa, bắt đầu mặc từng món thật cẩn thận, thắt dây tỉ mẩn cho gã. Khoảng cách giữa hai người không ngừng được kéo gần, gã thậm chí còn không thèm cử động, để mặc cho Thiên Lũng Cảnh cẩn trọng nhấc cánh tay mình lên, tròng áo vào tay cho gã. Đôi mắt gã không ngừng quan sát cơ thể Thiên Lũng Cảnh, từ đường cằm đến cổ áo. Dù phần cổ che kín mít, gã vẫn điên đảo tâm thần vì vùng trắng muốt lấp ló dưới cổ áo của Thiên Lũng Cảnh.
“Sư tôn, cơ thể người thơm quá.”
“Đấy là mùi hương Nghiệp Liên mà chính ngươi tỏa ra nãy giờ đấy!”
“Vậy ư? Chỉ những lúc kích động ta mới vô thức tỏa ra hương Nghiệp Liên thôi!” Gã cười cười, kề lại gần Thiên Lũng Cảnh nói, “Giống như bây giờ, ta không kiềm lòng nổi…”
“…”
Thiên Lũng Cảnh không thèm nhìn gã, mặc nốt áo ngoài, rồi vòng qua eo gã buộc thắt lưng giúp gã. Nhưng động tác này giống hệt y đang ôm Hoang Tịch. Tuy chỉ trong thoáng chốc, nhưng vẫn khiến Hoang Tịch hưng phấn không thôi.
Thấy Thiên Lũng Cảnh kiên nhẫn mặc quần áo cho mình, Hoang Tịch cố ý nói: “Đáng lẽ phải để đồ nhi hầu sư tôn mặc xiêm y, giờ lại làm phiền sư tôn, lòng đồ nhi băn khoăn lắm thay.”
“…”
Vất vả lắm mới mặc đồ xong cho Hoang Tịch, Thiên Lũng Cảnh lại lùi một bước về sau, quay đi không nhìn gã nữa: “Mặc xong rồi, thả ta ra ngoài.”
“Sư tôn, sao người không thèm liếc đồ nhi lấy một cái?” Hoang Tịch đi tới, nhẹ nhàng chạm ngón tay vào vành tai Thiên Lũng Cảnh, “Rõ ràng người nói ta không có tư cách mặc bộ đồ này, rồi lại tự tay mặc vào giúp ta, sư tôn quả thực vô cùng mâu thuẫn!”
“Ngươi còn vô lễ như vậy với ta, ta sẽ…” Thiên Lũng Cảnh quay đầu nhìn về phía Hoang Tịch, nhưng Hoang Tịch mặc áo tiên của Ải Phong Nguyệt chợt khiến y nhớ lại tháng ngày hai người còn sống trong các Lâm Uyên Thủy. Thời ấy, Hoang Tịch vẫn bầu bạn bên gối y, là một thiếu niên ngoan ngoãn phóng khoáng. Khi đó, nụ cười rạng rỡ của gã lúc gọi tiếng “Sư tôn” mỗi ngày đã trở thành hồi ức ấm áp và ngọt ngào nhất của y từ sau khi trở thành Chưởng môn Ải Phong Nguyệt.
Tình cảm ấy nhẹ nhàng lướt qua mắt y trong chốc lát, nhưng chỉ một khoảnh khắc không dễ phát hiện đó thôi, cũng đã lọt hết vào mắt Hoang Tịch. Gã tiến lên một bước ôm chặt lấy Thiên Lũng Cảnh: “Sư tôn, đừng kháng cự ta, được không?
“Người thích ta ngày xưa, ta sẽ trở về làm ta của thời quá khứ. Người xem, ta vẫn giữ mãi quần áo đây này.”
Thiên Lũng Cảnh muốn đẩy Hoang Tịch ra, nhưng lại bị gã ghì chặt hơn: “Trước kia người chưa bao giờ từ chối cho ta ôm cả! Chưa bao giờ đẩy ta ra! Sư tôn, đồ nhi rất nhớ người… Mỗi ngày mỗi đêm, đều nhớ người muốn phát điên!”
Thiên Lũng Cảnh cắn chặt răng, giọng nói đã hơi run rẩy: “Nhưng ngươi đã, không còn là đồ đệ của ta nữa rồi! Đừng… làm chuyện dư thừa này nữa!”
Hoang Tịch nghẹn ngào, vùi đầu vào vai Thiên Lũng Cảnh: “Ta không biết mình phải làm thế nào, thì mới có thể có được người… Ta từng nghĩ thân phận đồ đệ của mình khiến người không thể lựa chọn ở lại bên ta. Nên dù luyến lưu muôn vàn, miễn cưỡng biết bao, ta cũng đành rời khỏi Ải Phong Nguyệt, rời xa sư tôn…
“Nhưng từ khi ta bước khỏi Ải Phong Nguyệt, người chẳng bao giờ bằng lòng gặp ta nữa. Ta không phá được kết giới của Ải Phong Nguyệt, không thể vào tìm người, người thì quyết không ra ngoài chừng đó năm. Chỉ những dịp hằng năm người bị Triền Tình Ti tra tấn đến độ không còn sức lực duy trì kết giới, ta mới có thể nhân cơ hội lẻn vào…
“Sư tôn, ta biết ta đã phạm rất nhiều lỗi lầm, thậm chí còn dùng Triền Tình Ti để ép người phải trao thân, nhưng ta thật sự đã phát điên, trúng độc vì người, ta đã bị dồn vào đường cùng, không còn lối thoát! Trên thế gian này, chỉ mình người mới có thể cứu rỗi ta! Từ khoảnh khắc người thác xuống từ trời cao cứu vớt ta, ta đã coi người như vị thần duy nhất của mình!”
“Đừng nói nữa…” Thiên Lũng Cảnh nghiêng đầu, không muốn đối mặt với Hoang Tịch. Sắc mặt y tái nhợt, nhưng tai lại nổi lên từng vệt đỏ.
“Sư tôn, tai người đỏ rồi…” Hơi thở của Hoang Tịch phả lên tai Thiên Lũng Cảnh, “Ta có thể hôn người được không?”
“Không thể!”
Hoang Tịch giận dỗi hôn y. Tuy Thiên Lũng Cảnh không phản kháng, nhưng cũng không hề đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn gã.
Thái độ y càng như thế, thì càng khiến gã tức giận hơn.
Ánh mắt Hoang Tịch tối đi, từng giác quan trên cơ thể bị người trước mặt tra tấn khổ sở. Khí thế ngông cuồng trào ra từ người gã, gã thở hổn hển bóp chặt cằm Thiên Lũng Cảnh: “Há miệng ra.”
Thiên Lũng Cảnh vẫn mặc kệ gã. Gã dứt khoát bế y vào phòng, ném thẳng y lên giường.
“Lúc ở trong bí cảnh U Tuyền ta đã cảm thấy, thân thể sư tôn thành thật hơn cái miệng người nhiều!”
Thiên Lũng Cảnh nằm trên giường, mái tóc bạc rối tung vì bị quăng quật, gằn từng chữ một: “Nếu ngươi muốn dồn ta vào chỗ chết, thì cứ thử xem sao.”
Hoang Tịch đang định c ởi quần áo của Thiên Lũng Cảnh, bàn tay bỗng dừng sững: “Người, người vừa nói gì kia?”
“Ta không muốn lặp lại lần nữa.”
Đôi mắt gã lập tức tỉnh táo lại, không còn tràn ngập tình d*c nữa, toàn thân bị bao phủ trong nỗi sợ khổng lồ!
“Sư tôn, con sai rồi, người đừng như vậy…” Hoang Tịch sợ hãi tột độ, quỳ gối bên cạnh Thiên Lũng Cảnh, “Lỗi là tại con hết, người đánh con mắng con, thậm chí giết con cũng được, chỉ xin người đừng làm hại bản thân!”
Lúc trước, dù Thiên Lũng Cảnh có bảo muốn giết gã, gã cũng chẳng chùn tay! Nhưng giờ nghe Thiên Lũng Cảnh nói vậy, gã lại sợ khiếp vía. Gã không cho phép Thiên Lũng Cảnh chịu chút thương tổn nào, dù chỉ một tẹo cũng không được!
Thiên Lũng Cảnh ngồi dậy, nhìn người nào đó đang hoảng hốt ra mặt, thở dài thật khẽ rồi rằng: “Ta sẽ không trách con. Nói cho rốt, tất cả đều là lỗi của thầy đây… Chỉ là, ta không muốn để con lầm lỡ nữa, Tịch Nhi.”
Tất cả tội nghiệt tương lai, xin để mình ta gánh chịu.
Hoang Tịch kích động: “Sư tôn, người chưa từng có lỗi gì cả!”
“Không, lỗi tại ta không dạy được học trò. Từ đầu ta đã để mặc hai ta đụng chạm da thịt, chưa bao giờ phòng vệ giữ kẽ với con. Lúc con mơ mộng về ái tình, rõ ràng ta biết Nghiệp Liên của con đổi màu, nhưng lại không dẫn dắt con đến nơi đến chốn… Lỗi tại ta đã tự tiện gieo Nghiệp Liên vào cơ thể con, còn vi phạm ý trời quyết cứu con sống lại, rồi tự cho mình là đúng, hấp thụ hết Triền Tình Ti trên người con, từng bước khiến con sa đà vào thú vui xác th1t. Tất cả những chuyện này, nói cho rốt, đều là lỗi của ta.”
Đôi mắt Hoang Tịch hoe đỏ: “Sư tôn, rõ ràng tất cả là tại con ép buộc người, nhưng người lại…”
“Tịch Nhi, con là một đứa trẻ ngoan, vậy mà lại biến thành thế này vì ta… Người làm thầy này thật sự rất có lỗi với con.”
…
Hai người lặng đi một thoáng đôi mắt và chóp mũi Hoang Tịch đỏ ửng đến mức khó lòng tượng tưởng nổi, gã hỏi bằng giọng run rẩy gần như là nức nở: “Sư tôn, thật ra người thích con, đúng không ạ?”
Thiên Lũng Cảnh hơi trợn tròn mắt, mãi lâu sau, y mới thốt ra một câu khẽ khàng đến độ gần như không thể nghe được:
“Cho nên ta mới nói, tất cả là lỗi của ta.”
Trước nay y luôn tự cho mình thanh cao, nhưng lại phản bội đạo đức luân lý vì mối tình này, y không thể tha thứ cho bản thân.
Hoang Tịch rốt cuộc không nhịn nổi nữa, gã bật khóc bù lu bù loa, ôm chặt Thiên Lũng Cảnh đang cuộn tròn một góc, xót xa hôn lên đôi mắt, chóp mũi và môi y: “Người bảo con, làm sao buông bỏ người được bây giờ! Sư tôn, sư tôn, con biết vai người gánh trọng trách rất nặng nề, bị trói buộc bởi bao lễ nghĩa. Những thứ đó đều khiến người không thể chấp nhận con, vì hiểu lầm mà đôi ta đã lỡ dở trăm năm… Nhưng, nhưng, người có thể cho con ba ngày được không?”
“Ba ngày?”
“Trong ba ngày này, chúng ta hãy quên đi thân phận của nhau, sống bên nhau như những người phàm bình thường. Chúng mình chỉ l@m tình nhân ba ngày thôi, ba ngày sau, bất kể người quyết định thế nào, dù người bắt con không bao giờ được xuất hiện trước mắt người, không được dây dưa nữa, con cũng lập tức đồng ý với người!
“Được không ạ?”
Thiên Lũng Cảnh kinh ngạc: “Con… nghiêm túc sao?”
Rõ ràng đã cố chấp dây dưa suốt trăm năm, mà nay chỉ cần ba ngày thôi sao?
“Con thề!”
Y nhìn đôi mắt quật cường của Hoang Tịch, tựa như thấy thiếu niên trăm năm trước.
“… Được, chỉ ba ngày thôi.”
Nhận được câu trả lời của Thiên Lũng Cảnh, Hoang Tịch vui muốn rồ, nhưng lại lập tức cau mày: “Sư tôn, mình đừng tính hôm nay được không, chưa đầy mấy canh giờ nữa là qua ngày mới rồi…”
Thật ra trời cũng mới chập choạng, nhưng Thiên Lũng Cảnh vẫn cười mà ngấn lệ: “Vậy coi như ta tặng thêm con nửa ngày hôm nay nhé.”
“Thật ạ?” Hoang Tịch hưng phấn nói, “Vậy con làm gì với sư tôn cũng được đúng không?”
Thiên Lũng Cảnh nghe vậy thì thở dài, ánh mắt tối sầm đi, sau đấy y bỗng nhiên c ởi quần áo của mình: “Nếu con chỉ muốn có được thân thể này ba ngày nữa, vậy thì…”
“Không phải, không phải!” Hoang Tịch vội vàng ấn Thiên Lũng Cảnh xuống, mặt đỏ lựng lên, “Con khao khát sư tôn thật, nhưng chưa khốn nạn đến mức ấy! Con chỉ muốn đưa sư tôn đi trải nghiệm những gì ngày xưa còn chưa kịp làm… Con cũng muốn được như A Trạch vậy, dẫn người đi dạo phố, đưa người đi nhấm nháp những món ngon, cùng chơi hồ với người… Lúc theo sau mọi người, con chỉ ước ao được hiện thân ngay lập tức, ghen nổ đom đóm mắt với thằng ranh con kia!
“Sư tôn, con đã chuẩn bị xong thường phục cho mọi người rồi, người bằng lòng làm những việc ấy với con chứ?”
…
Bên kia.
Ngũ quản gia mang hai bộ quần áo sang trọng tới trước cửa phòng Lục Lâm Trạch và Thẩm Tam Xuyên, gõ cửa nói: “Thiếu gia, Thẩm công tử, lão gia mời hai cậu thay đồ, ra ngoài dạo chơi với ngài ấy.”
Những tiếng động kỳ lạ chợt vang lên trong phòng.
“Ôi, chết rồi, đệ không chỉ làm sư huynh khóc mà còn vấy bẩn mặt huynh nữa kìa… Đừng nhúc nhích, để đệ lau cho huynh nào!”
Ngũ quản gia ở ngoài cửa: “…”
“Ngũ thúc, nói với cha con là hôm nay tụi con bận lắm, không đi, ổng cứ đi chơi thỏa thích đi!”
Ngũ quản gia ngập ngừng: “Lão gia còn bảo, nếu hai cậu không đi, thì khỏi cưới xin gì nữa ạ.”
“… Lão già khốn kiếp!!!”
[HẾT CHƯƠNG 67]
***
Nhiệt độ trong phòng hơi cao, Hoang Tịch để trần nửa thân trên, ngồi yên ngắm Thiên Lũng Cảnh đang băng bó vết thương cho mình.
Họ ở rất gần nhau, mùi hương thanh nhã thấm ruột gan trên người Thiên Lũng Cảnh khiến gã si mê vô cùng, hình xăm Nghiệp Liên trên cơ thể gã cũng mỗi lúc một thêm sậm màu.
“Sư tôn, đến cả hàng mi của người cũng trắng muốt, người chớp mắt là hệt tuyết rơi vậy, đẹp lắm.”
Hoang Tịch ngắm Thiên Lũng Cảnh đang gần trong gang tấc. Lọn tóc bạc trắng buông xuống, đôi mắt mỹ lệ chớp chớp, như thể cướp mất trái tim gã. Đôi môi vừa bị gã cưỡng hôn vẫn còn đỏ mọng…
Thiên Lũng Cảnh không đáp, nhưng hai người một ngồi một đứng, tư thế khom lưng không tiện để quấn băng cho Hoang Tịch lắm. Y đang do dự không biết nên đổi qua dáng nào… thì giây tiếp theo, Hoang Tịch đã ôm eo Thiên Lũng Cảnh để y ngồi lên người mình!
“Ngươi!”
Hoang Tịch giữ eo Thiên Lũng Cảnh bằng một tay, cười nói: “Ngồi thế này băng tiện hơn đúng không?”
“Làm càn!”
Thiên Lũng Cảnh toan đứng dậy nhưng bị Hoang Tịch siết chặt eo. Sau đấy gã kề lại gần tai y, cất giọng ướt át: “Ta làm càn trên người sư tôn cũng đâu phải một hai lần…”
“Nghiệp chướng! Nói nhăng nói cuội!” Thiên Lũng Cảnh ấn mạnh hơn. Cánh tay vừa băng bó của Hoang Tịch lập tức thấm ra máu tươi!
“Sư tôn, người lại làm ta đau rồi. Người xem, chảy máu rồi đây. Sư tôn thổi cho ta nhé, làm thế vết thương của ta sẽ không đau nữa.”
Thiên Lũng Cảnh nhíu mày, nhưng lần này y không kháng cự, cũng thây kệ lời Hoang Tịch. Sau khi nhẹ nhàng tháo phần băng cũ ra, y lại rửa sạch vết thương nhuốm máu của gã, đoạn tỉ mẩn bôi thuốc cho gã. Y ghé lại gần, dịu dàng thổi lên vết thương…
Lúc y thổi, Hoang Tịch chỉ cảm thấy máu toàn thân bắt đầu cuồn cuộn. Ánh mắt gã nhìn Thiên Lũng Cảnh càng trở nên nồng nhiệt hơn, tựa như một con sói cô đơn bị dụ dỗ, chỉ mong nuốt chửng con mồi vào bụng.
Đợi thuốc đắp se lại, y quấn băng cho gã lần nữa. Y quấn rất chậm vì sợ cánh tay gã lại chảy máu. Cũng bởi vậy, Hoang Tịch được ôm y thật lâu.
“Xong rồi, buông ta ra.”
Hoang Tịch thỏa mãn buông lỏng Thiên Lũng Cảnh. Có điều tay gã chỉ hơi lơi ra, là Thiên Lũng Cảnh lập tức đứng dậy ngay, giữ khoảng cách với gã.
“Sư tôn, hình như người gầy đi à?”
“Nào có.”
“Rõ ràng eo người thon hơn hồi ở bí cảnh U Tuyền, vậy mà còn bảo không gầy?”
“… Băng bó xong rồi, thả ta ra ngoài được chưa?”
Hoang Tịch nhìn bộ đồng phục Ải Phong Nguyệt, tỏ vẻ khó xử nói: “Chẳng lẽ sư tôn tính để ta lõa lồ nửa trên mãi ư?”
“Ngươi có thể tự mặc.”
Hoang Tịch gắng gượng nâng cánh tay bị thương lên: “Nhưng hình như cánh tay ta không cho phép.”
Thiên Lũng Cảnh: “…”
Y cau mày lấy bộ đồ tu tiên của Ải Phong Nguyệt qua, lại đi đến trước mặt Hoang Tịch lần nữa, bắt đầu mặc từng món thật cẩn thận, thắt dây tỉ mẩn cho gã. Khoảng cách giữa hai người không ngừng được kéo gần, gã thậm chí còn không thèm cử động, để mặc cho Thiên Lũng Cảnh cẩn trọng nhấc cánh tay mình lên, tròng áo vào tay cho gã. Đôi mắt gã không ngừng quan sát cơ thể Thiên Lũng Cảnh, từ đường cằm đến cổ áo. Dù phần cổ che kín mít, gã vẫn điên đảo tâm thần vì vùng trắng muốt lấp ló dưới cổ áo của Thiên Lũng Cảnh.
“Sư tôn, cơ thể người thơm quá.”
“Đấy là mùi hương Nghiệp Liên mà chính ngươi tỏa ra nãy giờ đấy!”
“Vậy ư? Chỉ những lúc kích động ta mới vô thức tỏa ra hương Nghiệp Liên thôi!” Gã cười cười, kề lại gần Thiên Lũng Cảnh nói, “Giống như bây giờ, ta không kiềm lòng nổi…”
“…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Lũng Cảnh không thèm nhìn gã, mặc nốt áo ngoài, rồi vòng qua eo gã buộc thắt lưng giúp gã. Nhưng động tác này giống hệt y đang ôm Hoang Tịch. Tuy chỉ trong thoáng chốc, nhưng vẫn khiến Hoang Tịch hưng phấn không thôi.
Thấy Thiên Lũng Cảnh kiên nhẫn mặc quần áo cho mình, Hoang Tịch cố ý nói: “Đáng lẽ phải để đồ nhi hầu sư tôn mặc xiêm y, giờ lại làm phiền sư tôn, lòng đồ nhi băn khoăn lắm thay.”
“…”
Vất vả lắm mới mặc đồ xong cho Hoang Tịch, Thiên Lũng Cảnh lại lùi một bước về sau, quay đi không nhìn gã nữa: “Mặc xong rồi, thả ta ra ngoài.”
“Sư tôn, sao người không thèm liếc đồ nhi lấy một cái?” Hoang Tịch đi tới, nhẹ nhàng chạm ngón tay vào vành tai Thiên Lũng Cảnh, “Rõ ràng người nói ta không có tư cách mặc bộ đồ này, rồi lại tự tay mặc vào giúp ta, sư tôn quả thực vô cùng mâu thuẫn!”
“Ngươi còn vô lễ như vậy với ta, ta sẽ…” Thiên Lũng Cảnh quay đầu nhìn về phía Hoang Tịch, nhưng Hoang Tịch mặc áo tiên của Ải Phong Nguyệt chợt khiến y nhớ lại tháng ngày hai người còn sống trong các Lâm Uyên Thủy. Thời ấy, Hoang Tịch vẫn bầu bạn bên gối y, là một thiếu niên ngoan ngoãn phóng khoáng. Khi đó, nụ cười rạng rỡ của gã lúc gọi tiếng “Sư tôn” mỗi ngày đã trở thành hồi ức ấm áp và ngọt ngào nhất của y từ sau khi trở thành Chưởng môn Ải Phong Nguyệt.
Tình cảm ấy nhẹ nhàng lướt qua mắt y trong chốc lát, nhưng chỉ một khoảnh khắc không dễ phát hiện đó thôi, cũng đã lọt hết vào mắt Hoang Tịch. Gã tiến lên một bước ôm chặt lấy Thiên Lũng Cảnh: “Sư tôn, đừng kháng cự ta, được không?
“Người thích ta ngày xưa, ta sẽ trở về làm ta của thời quá khứ. Người xem, ta vẫn giữ mãi quần áo đây này.”
Thiên Lũng Cảnh muốn đẩy Hoang Tịch ra, nhưng lại bị gã ghì chặt hơn: “Trước kia người chưa bao giờ từ chối cho ta ôm cả! Chưa bao giờ đẩy ta ra! Sư tôn, đồ nhi rất nhớ người… Mỗi ngày mỗi đêm, đều nhớ người muốn phát điên!”
Thiên Lũng Cảnh cắn chặt răng, giọng nói đã hơi run rẩy: “Nhưng ngươi đã, không còn là đồ đệ của ta nữa rồi! Đừng… làm chuyện dư thừa này nữa!”
Hoang Tịch nghẹn ngào, vùi đầu vào vai Thiên Lũng Cảnh: “Ta không biết mình phải làm thế nào, thì mới có thể có được người… Ta từng nghĩ thân phận đồ đệ của mình khiến người không thể lựa chọn ở lại bên ta. Nên dù luyến lưu muôn vàn, miễn cưỡng biết bao, ta cũng đành rời khỏi Ải Phong Nguyệt, rời xa sư tôn…
“Nhưng từ khi ta bước khỏi Ải Phong Nguyệt, người chẳng bao giờ bằng lòng gặp ta nữa. Ta không phá được kết giới của Ải Phong Nguyệt, không thể vào tìm người, người thì quyết không ra ngoài chừng đó năm. Chỉ những dịp hằng năm người bị Triền Tình Ti tra tấn đến độ không còn sức lực duy trì kết giới, ta mới có thể nhân cơ hội lẻn vào…
“Sư tôn, ta biết ta đã phạm rất nhiều lỗi lầm, thậm chí còn dùng Triền Tình Ti để ép người phải trao thân, nhưng ta thật sự đã phát điên, trúng độc vì người, ta đã bị dồn vào đường cùng, không còn lối thoát! Trên thế gian này, chỉ mình người mới có thể cứu rỗi ta! Từ khoảnh khắc người thác xuống từ trời cao cứu vớt ta, ta đã coi người như vị thần duy nhất của mình!”
“Đừng nói nữa…” Thiên Lũng Cảnh nghiêng đầu, không muốn đối mặt với Hoang Tịch. Sắc mặt y tái nhợt, nhưng tai lại nổi lên từng vệt đỏ.
“Sư tôn, tai người đỏ rồi…” Hơi thở của Hoang Tịch phả lên tai Thiên Lũng Cảnh, “Ta có thể hôn người được không?”
“Không thể!”
Hoang Tịch giận dỗi hôn y. Tuy Thiên Lũng Cảnh không phản kháng, nhưng cũng không hề đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn gã.
Thái độ y càng như thế, thì càng khiến gã tức giận hơn.
Ánh mắt Hoang Tịch tối đi, từng giác quan trên cơ thể bị người trước mặt tra tấn khổ sở. Khí thế ngông cuồng trào ra từ người gã, gã thở hổn hển bóp chặt cằm Thiên Lũng Cảnh: “Há miệng ra.”
Thiên Lũng Cảnh vẫn mặc kệ gã. Gã dứt khoát bế y vào phòng, ném thẳng y lên giường.
“Lúc ở trong bí cảnh U Tuyền ta đã cảm thấy, thân thể sư tôn thành thật hơn cái miệng người nhiều!”
Thiên Lũng Cảnh nằm trên giường, mái tóc bạc rối tung vì bị quăng quật, gằn từng chữ một: “Nếu ngươi muốn dồn ta vào chỗ chết, thì cứ thử xem sao.”
Hoang Tịch đang định c ởi quần áo của Thiên Lũng Cảnh, bàn tay bỗng dừng sững: “Người, người vừa nói gì kia?”
“Ta không muốn lặp lại lần nữa.”
Đôi mắt gã lập tức tỉnh táo lại, không còn tràn ngập tình d*c nữa, toàn thân bị bao phủ trong nỗi sợ khổng lồ!
“Sư tôn, con sai rồi, người đừng như vậy…” Hoang Tịch sợ hãi tột độ, quỳ gối bên cạnh Thiên Lũng Cảnh, “Lỗi là tại con hết, người đánh con mắng con, thậm chí giết con cũng được, chỉ xin người đừng làm hại bản thân!”
Lúc trước, dù Thiên Lũng Cảnh có bảo muốn giết gã, gã cũng chẳng chùn tay! Nhưng giờ nghe Thiên Lũng Cảnh nói vậy, gã lại sợ khiếp vía. Gã không cho phép Thiên Lũng Cảnh chịu chút thương tổn nào, dù chỉ một tẹo cũng không được!
Thiên Lũng Cảnh ngồi dậy, nhìn người nào đó đang hoảng hốt ra mặt, thở dài thật khẽ rồi rằng: “Ta sẽ không trách con. Nói cho rốt, tất cả đều là lỗi của thầy đây… Chỉ là, ta không muốn để con lầm lỡ nữa, Tịch Nhi.”
Tất cả tội nghiệt tương lai, xin để mình ta gánh chịu.
Hoang Tịch kích động: “Sư tôn, người chưa từng có lỗi gì cả!”
“Không, lỗi tại ta không dạy được học trò. Từ đầu ta đã để mặc hai ta đụng chạm da thịt, chưa bao giờ phòng vệ giữ kẽ với con. Lúc con mơ mộng về ái tình, rõ ràng ta biết Nghiệp Liên của con đổi màu, nhưng lại không dẫn dắt con đến nơi đến chốn… Lỗi tại ta đã tự tiện gieo Nghiệp Liên vào cơ thể con, còn vi phạm ý trời quyết cứu con sống lại, rồi tự cho mình là đúng, hấp thụ hết Triền Tình Ti trên người con, từng bước khiến con sa đà vào thú vui xác th1t. Tất cả những chuyện này, nói cho rốt, đều là lỗi của ta.”
Đôi mắt Hoang Tịch hoe đỏ: “Sư tôn, rõ ràng tất cả là tại con ép buộc người, nhưng người lại…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tịch Nhi, con là một đứa trẻ ngoan, vậy mà lại biến thành thế này vì ta… Người làm thầy này thật sự rất có lỗi với con.”
…
Hai người lặng đi một thoáng đôi mắt và chóp mũi Hoang Tịch đỏ ửng đến mức khó lòng tượng tưởng nổi, gã hỏi bằng giọng run rẩy gần như là nức nở: “Sư tôn, thật ra người thích con, đúng không ạ?”
Thiên Lũng Cảnh hơi trợn tròn mắt, mãi lâu sau, y mới thốt ra một câu khẽ khàng đến độ gần như không thể nghe được:
“Cho nên ta mới nói, tất cả là lỗi của ta.”
Trước nay y luôn tự cho mình thanh cao, nhưng lại phản bội đạo đức luân lý vì mối tình này, y không thể tha thứ cho bản thân.
Hoang Tịch rốt cuộc không nhịn nổi nữa, gã bật khóc bù lu bù loa, ôm chặt Thiên Lũng Cảnh đang cuộn tròn một góc, xót xa hôn lên đôi mắt, chóp mũi và môi y: “Người bảo con, làm sao buông bỏ người được bây giờ! Sư tôn, sư tôn, con biết vai người gánh trọng trách rất nặng nề, bị trói buộc bởi bao lễ nghĩa. Những thứ đó đều khiến người không thể chấp nhận con, vì hiểu lầm mà đôi ta đã lỡ dở trăm năm… Nhưng, nhưng, người có thể cho con ba ngày được không?”
“Ba ngày?”
“Trong ba ngày này, chúng ta hãy quên đi thân phận của nhau, sống bên nhau như những người phàm bình thường. Chúng mình chỉ l@m tình nhân ba ngày thôi, ba ngày sau, bất kể người quyết định thế nào, dù người bắt con không bao giờ được xuất hiện trước mắt người, không được dây dưa nữa, con cũng lập tức đồng ý với người!
“Được không ạ?”
Thiên Lũng Cảnh kinh ngạc: “Con… nghiêm túc sao?”
Rõ ràng đã cố chấp dây dưa suốt trăm năm, mà nay chỉ cần ba ngày thôi sao?
“Con thề!”
Y nhìn đôi mắt quật cường của Hoang Tịch, tựa như thấy thiếu niên trăm năm trước.
“… Được, chỉ ba ngày thôi.”
Nhận được câu trả lời của Thiên Lũng Cảnh, Hoang Tịch vui muốn rồ, nhưng lại lập tức cau mày: “Sư tôn, mình đừng tính hôm nay được không, chưa đầy mấy canh giờ nữa là qua ngày mới rồi…”
Thật ra trời cũng mới chập choạng, nhưng Thiên Lũng Cảnh vẫn cười mà ngấn lệ: “Vậy coi như ta tặng thêm con nửa ngày hôm nay nhé.”
“Thật ạ?” Hoang Tịch hưng phấn nói, “Vậy con làm gì với sư tôn cũng được đúng không?”
Thiên Lũng Cảnh nghe vậy thì thở dài, ánh mắt tối sầm đi, sau đấy y bỗng nhiên c ởi quần áo của mình: “Nếu con chỉ muốn có được thân thể này ba ngày nữa, vậy thì…”
“Không phải, không phải!” Hoang Tịch vội vàng ấn Thiên Lũng Cảnh xuống, mặt đỏ lựng lên, “Con khao khát sư tôn thật, nhưng chưa khốn nạn đến mức ấy! Con chỉ muốn đưa sư tôn đi trải nghiệm những gì ngày xưa còn chưa kịp làm… Con cũng muốn được như A Trạch vậy, dẫn người đi dạo phố, đưa người đi nhấm nháp những món ngon, cùng chơi hồ với người… Lúc theo sau mọi người, con chỉ ước ao được hiện thân ngay lập tức, ghen nổ đom đóm mắt với thằng ranh con kia!
“Sư tôn, con đã chuẩn bị xong thường phục cho mọi người rồi, người bằng lòng làm những việc ấy với con chứ?”
…
Bên kia.
Ngũ quản gia mang hai bộ quần áo sang trọng tới trước cửa phòng Lục Lâm Trạch và Thẩm Tam Xuyên, gõ cửa nói: “Thiếu gia, Thẩm công tử, lão gia mời hai cậu thay đồ, ra ngoài dạo chơi với ngài ấy.”
Những tiếng động kỳ lạ chợt vang lên trong phòng.
“Ôi, chết rồi, đệ không chỉ làm sư huynh khóc mà còn vấy bẩn mặt huynh nữa kìa… Đừng nhúc nhích, để đệ lau cho huynh nào!”
Ngũ quản gia ở ngoài cửa: “…”
“Ngũ thúc, nói với cha con là hôm nay tụi con bận lắm, không đi, ổng cứ đi chơi thỏa thích đi!”
Ngũ quản gia ngập ngừng: “Lão gia còn bảo, nếu hai cậu không đi, thì khỏi cưới xin gì nữa ạ.”
“… Lão già khốn kiếp!!!”
[HẾT CHƯƠNG 67]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro