Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi
Chương 75
Lung Nhất Tiếu
2024-07-15 13:21:23
“Ma vật ma như lời đồn đây sao?”
***
Những bàn tay ma kia toan nhào về phía Quan Dã, một bóng đen chợt quất mạnh lên mu bàn tay đó đánh “Chát”. Bàn tay ma nọ có vẻ bị đau, run lẩy bẩy. Chỗ roi quất như bị lửa thiêu, da thịt lập tức tan chảy, để lộ phần bên trong có màu như dung nham.
Lục Lâm Trạch thu hồi Tức Ảnh về tay mình. Tức Ảnh đã trổ hết khí thế, tựa con Cù Long màu đen uốn lượn phủ đất, kiêu ngạo ngút trời! Thẩm Tam Xuyên nhìn về phía Tức Ảnh trong tay hắn, thầm cảm thán: Tăng hẳn hai bậc cơ mà, còn tiến hóa Tức Ảnh lên hình thái roi dài nữa, cầm trong tay mới ngầu lòi làm sao, đẹp trai dữ dội!
Nhưng lũ bàn tay ma kia không chỉ có một cái. Sau khi bị đánh đuổi, đám còn lại vẫn cố chấp tập kích Quan Dã. Tức Ảnh trong tay Lục Lâm Trạch vung lên, lại quất tan tành lũ tay ma xấu xí. Nhưng điều khiến hai người không ngờ được chính là, chúng bị đánh tan tác heo may, nhưng chỉ chốc sau lại mọc ra, hơn nữa còn kiên cường liên tục leo lên người Quan Dã…
Lục Lâm Trạch nhíu mày nói: “Các ngươi rốt cuộc là thứ gì, không sợ chết hay sao?”
Bầu không khí ma quái tràn ngập khắp phòng. Những tiếng thở hổn hển, tiếng khóc nức nở, tiếng kêu thảm thiết bỗng vọng ra từ vách tường như có vô số ma quái hình thù khác lạ. Sau đấy, một giọng khản đặc dị hợm vang lên từ bốn phương tám hướng: “Thân này đã chết rồi, còn chết được lần nữa hay sao? Hì hì hì ha ha ha ha!”
Đã chết rồi? Quả nhiên là oán linh ngưng tụ thành quái vật! Bảo sao không ai khác thấy được…
Thẩm Tam Xuyên đang suy tư, đột nhiên một bàn tay ma túm chặt cổ anh chàng từ đằng sau, sau đấy ngón tay trượt xuống theo sống lưng anh chàng: “Tiểu tiên quân này đẹp quá nhỉ…
“Có muốn chơi với tụi ta không?”
Thẩm Tam Xuyên còn chưa kịp phản ứng, Tức Ảnh đã siết chặt bàn tay ma kia như một con mãng xà có độc. Giọng điệu Lục Lâm Trạch y hệt ác quỷ: “Dù các ngươi đã chết một lần, nhưng dám chạm vào người của ta, ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận vì từng sinh ra trên thế giới này!”
Bàn tay ma kia lập tức vặn vẹo co rút dưới gọng kìm của Tức Ảnh, từng ngón bị vặn ngược.
Những bóng ma phát ra tiếng gào chát chúa rợn người.
“Tại sao lại chõ mũi vào chuyện của kẻ khác, các ngươi có quan hệ gì với Quan Dã?”
Thẩm Tam Xuyên lạnh lùng nói: “Còn các ngươi thì có quan hệ gì với cậu ta, sao phải quấy quả cậu ta hằng đêm?”
Lũ bóng ma nghe vậy, đồng loạt trợn trừng những con mắt đỏ như máu trên tường. Cả trăm cặp mắt chớp rồi lại mở, sau đấy chúng cất tiếng cười vô cùng thê lương: “Bọn ta? Ngươi hãy hỏi thằng đi3m này xem, nó có quen bọn ta không, nó đã hại chết bọn ta thế nào. Đùa bỡn nó một tẹo thì đã sao, thứ đ ĩ thõa này đẻ ra là để bị người ta đùa bỡn còn gì nữa!”
“Nói năng bậy bạ như thế, bảo các ngươi không phải kẻ ác cũng chẳng ai tin.”
Giọng nói của những bóng ma vặn vẹo: “Nó sinh ra đã là thằng đoạn tụ, nó thích đàn ông, nó thích bị đàn ông đè. Thân là đàn ông mà lại muốn bị kẻ cùng giới tính với mình chà đạp xâu xé… các ngươi không nhận ra sao? Thật ghê tởm, ha ha ha ha ha ha, bọn ta làm tròn tâm nguyện cho nó thôi. Nếu nó thích bị đàn ông đè, thì cứ đẻ con như đàn bà đi, nhưng hình như nó không đẻ được đâu! Không sao, vậy chờ dưa chín cuống rụng, mổ bụng nó ra, lấy từng cái thai chết ngắc ra khỏi bụng nó vậy!”
Thẩm Tam Xuyên nói rất nghiêm chỉnh: “Thích đàn ông thì làm sao? Dù cậu ấy thích đàn ông hay đàn bà, bản thân cậu ấy đều có quyền tự do chọn lựa! Tình yêu đồng giới trong thế giới này chỉ là số ít, nhưng không có nghĩa họ không nên tồn tại, cũng không có nghĩa họ đã sai. Đấy càng không phải lý do để các ngươi bắt nạt kẻ khác tùy ý!”
Lục Lâm Trạch ngạc nhiên nhìn Thẩm Tam Xuyên.
Không ngờ sư huynh xưa kia thẳng đuột như thế, mà lại có ngày nói được câu này.
【 Hệ thống: Ký chủ, tui muốn đóng khung highlight câu này của cậu!!! 】
Những bóng ma cất tiếng cười to: “Ngươi là cái thá gì, thế giới này có thể xoay chuyển chỉ vì một câu nói của ngươi sao? Dòng thứ ngu xuẩn ỷ mình có tí tu vi là vênh váo, hì hì hì ha ha ha ha. Hay là, ngươi cũng thích đàn ông như thằng đi3m này? Cũng muốn được đàn ông yêu thương hả? Ngươi yên tâm, ngươi tuyệt sắc nhường này, ai nhìn cũng phải ao ước được đè ngươi thôi ha ha ha ha ha!”
Những đôi mắt đỏ như máu kia nhìn Thẩm Tam Xuyên chằm chặp: “Như bây giờ đấy, chúng ta đã nôn lắm rồi!”
Dứt lời, vô vàn bàn tay ma nhào lên vồ Thẩm Tam Xuyên, lúc nhúc như núi xác sống lổm ngổm trong phim!
“Làm càn!”
Tức Ảnh màu đen lập tức chia thành vô số dây gai nhỏ, hung hăng quất tan những bàn tay ma muốn xâm chiếm Thẩm Tam Xuyên. Bàn tay ma bị Tức Ảnh đánh phải thì run bần bật, nhưng số lượng tay ma thật sự quá nhiều, hơn nữa chúng còn có năng lực phục hồi như cũ. Dẫu là Tức Ảnh cũng chẳng thể chặn hết được! Vẫn có một bàn tay ma lọt lưới, nó che miệng Thẩm Tam Xuyên lại, ấn anh chàng ngã lăn ra đất. Dù anh chàng đã mở lá chắn phòng ngự, nhưng bàn tay ma không có thực thể, có thể xuyên thẳng qua tất cả kết giới bảo vệ, đánh tới chỗ anh chàng…
Thấy đòn công kích bình thường không mấy hiệu quả, Thẩm Tam Xuyên bật ra một câu gào chân thành từ trong tâm khảm: Ê, Ứng Kiếp, ờm, cái gì ấy nhở… Bố ơi! Giờ bố còn không ra, thì mọi người sẽ quên luôn bố mất!
…
Giây tiếp theo, những bàn tay ma quanh người nào đó bắt đầu phủ một lớp sương giá. Ngay sau đấy, chúng hoàn toàn đông cứng rơi thẳng xuống đất, y như bị đóng đá tức thời, tan vỡ xủng xoẻng!
Một thanh kiếm tiên tỏa khí lạnh dày đặc xuất hiện trong tay Thẩm Tam Xuyên, xương kiếm mọc đá lởm chởm, ngông nghênh tận trời!
Mấy bàn tay ma toan đến gần anh chàng đều bị đóng băng sạch!
Lũ tay ma thấy mình không thể đến gần hai người nữa thì dứt khoát đổi mục tiêu. Chúng bóp chặt cổ Quan Dã ở đàng kia. Quan Dã sực tỉnh. Chàng ta tính kéo bàn tay ma đang siết họng mình ra, nhưng sức chàng ta không thể bì với lũ ma quái. Chàng ta đành chịu chết, còn bị nó bóp cổ treo lơ lửng trên không!
Đau quá, thật sự sắp tắt thở rồi!
Những bóng ma cười cợt nói: “Thu hồi Tiên Khí đi, bằng không bọn ta sẽ bóp ch ết nó ngay!”
Quan Dã đã nghẹt thở, bây giờ chàng ta còn chẳng thể giãy giụa. Nhưng Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch còn chưa kịp phản ứng, một đôi tay đột nhiên nhào ra giữa lũ ma quái, túm chặt cái tay đang bóp cổ Quan Dã: “Buông đệ ấy ra cho ta!!!”
Bàn tay nọ bị đôi tay ma vừa xông tới giằng ra. Sau đấy, bàn tay ma mới tới vội vàng đón lấy Quan Dã sắp ngã dúi dụi vì không còn điểm tựa, cẩn thận đặt chàng ta lên sàn!
Những bóng ma lại ồn ào náo động: “Đào Nhiên! Đã hòa vào làm một với chúng ta rồi, mà ngươi vẫn muốn bảo vệ nó ư?!”
“Đủ rồi, rõ ràng tại các ngươi cứ bắt nạt Quan Dã mãi, các ngươi có chết cũng chưa hết tội!!!”
“Chết chưa hết tội?! Ngươi giết bọn ta vì thằng đ ĩ đi3m này, mà còn nói bọn ta chết cũng chưa hết tội ư?!”
…
Thấy lũ tay ma tự dưng cãi cọ, Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch liếc nhau, đều đọc ra sự khó hiểu trong mắt người kia.
Ủa gì vậy, sao bên ta lại chửi bên mình, ma vật ma như lời đồn đây hả?
(Quỷ đả quỷ hay Ma vật ma hoặc Chạm trán cương thi là một bộ phim kinh dị – hài hước – hành động – võ thuật – cổ trang năm 1980 của Hồng Kông do Hồng Kim Bảo đạo diễn, biên kịch và thủ vai chính.)
Quan Dã vừa được bàn tay ma ban nãy cứu, ôm cái cổ đỏ tấy, giàn giụa nước mắt nhìn đôi tay ma đang chắn trước mặt mình bảo vệ mình. Chàng ta cất giọng run rẩy hỏi: “Huynh… là Đào Nhiên ư? Huynh thật sự, là Đào Nhiên sao?”
Đôi tay ma kia bỗng dịu dàng ôm chặt Quan Dã: “Xin lỗi đệ, xin lỗi đệ, rất xin lỗi đệ… Ta không biết sau khi chết oán khí của họ lại nặng nhường này, còn tìm tới tận đây. Quan Dã, ta rất có lỗi với đệ! Tất cả là tại ta không thể bảo vệ đệ tử tế!”
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Ứng Kiếp có vẻ đã nhận ra sự nghi hoặc của hai người, nó bỗng đâm thẳng vào một bàn tay ma bị đông cứng nằm trên mặt đất. Hai người lập tức nhìn thấy quá khứ của Quan Dã như đang xem một bộ phim!
Hóa ra những bàn tay ma này vốn là bạn chung trường tư thục với Quan Dã. Quan Dã đẹp, nhưng học rất kém, luôn quấn lấy Đào Nhiên học giỏi nhất, đòi anh ta phải dạy kèm cho mình. Câu cửa miệng hằng ngày của chàng ta là “Đào Nhiên giúp tôi đi. Đào Nhiên, tôi không biết. Đào Nhiên dạy tôi nhé…”
Ban đầu mọi người cũng chẳng nghĩ ngợi sâu xa gì, cho đến khi có kẻ thấy Quan Dã ôm quần áo của Đào Nhiên với vẻ mặt si mê…
Bầu không khí trong trường tư thục thay đổi hẳn. Không biết bắt đầu từ khi nào, mọi người đều bảo Quan Dã là thằng đoạn tụ, đồn đoán khắp nơi. Đám học trò còn chí đúng lúc Quan Dã đi qua để bắt nạt chàng ta, đẩy chàng ta ngã cho vui… Mỗi lần gặp chuyện ấy, Đào Nhiên đều đứng ra bênh vực Quan Dã. Chính vì anh ta liên tục bảo vệ Quan Dã hết lần này đến lần khác, nên đám kia lại càng khó chịu!
Tỏ vẻ chính nhân quân tử làm gì, e là đã ăn nằm với nhau từ lâu rồi đúng không?
Chính thế chính thế, ngày nào cũng ngủ chung mà còn vờ vịt!
Hay là chúng ta xé toang vỏ ngụy trang của chúng đi?
Ha ha ha ha, ý kiến hay đấy!
Một tối nọ, có kẻ cố ý bỏ thuốc Đào Nhiên, ép anh ta phải quan hệ với Quan Dã.
… Dược tính tan, Đào Nhiên không thể chấp nhận hiện thực, cũng không dám đối mặt với Quan Dã. Anh ta xin nghỉ ở trường tư thục, bỏ đi một tháng như đang trốn chạy.
Nhưng anh ta không biết rằng, trong một tháng mình bỏ trốn này, Quan Dã gầy gò yếu đuối đã trở thành đối tượng bị dè bỉu bắt nạt trên trường.
Tất cả mọi người bắt đầu coi Quan Dã như đối tượng có thể ăn hiếp thoải mái. Chúng nói những lời hèn hạ, làm những chuyện châm chích… Nhưng Quan Dã không phản kháng, mà luôn yên lặng chịu đựng. Điều ấy, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, càng cổ vũ đám bắt nạt, khiến chúng trở nên kiêu căng hơn.
Thẩm Tam Xuyên nhớ lại một thí nghiệm Nhân Tính học mà anh chàng từng xem hồi xưa. Một người bọc kín toàn thân bằng loại quần áo có chất liệu đặc biệt, chỉ cần bị va đập mạnh là sẽ chảy ra chất lỏng màu đỏ. Sau đó người này ngồi ở đầu đường, bảo mọi người có thể đối xử với mình thế nào tùy thích. Ban đầu đám đông đều tới hóng cho vui, không ai đi lên. Cho đến khi một người dẫn đầu bước đến, tát anh ta một cái… Sau đấy, lần lượt có kẻ đi lên đánh mắng anh ta, nhưng suốt quá trình này anh ta không hề mở miệng hay phản kháng. Cuối cùng, khi thí nghiệm kết thúc, bộ quần áo kia đã nhuộm thẫm màu đỏ…
Nếu không chống cự, thì sẽ chỉ khiến kẻ thủ ác tàn nhẫn hơn. Ỷ mạnh hiếp yếu cũng là một phần của bản chất con người.
…
Một tháng sau, Đào Nhiên quay về, nhưng điều khiến anh ta bất ngờ chính là, Quan Dã đã trở thành đối tượng bị cả trường bắt nạt. Vì trong những tháng ngày anh ta bỏ đi, Quan Dã không biết Đào Nhiên bị chuốc thuốc, để không phá hỏng danh dự của Đào Nhiên, chàng ta đã chủ động thừa nhận mình thích Đào Nhiên, dụ dỗ Đào Nhiên, còn nói tất cả không liên quan đến Đào Nhiên!
Những kẻ kia đắc ý vô cùng, thậm chí còn xúi giục anh ta ăn nằm với Quan Dã lần nữa, biểu diễn cho mọi người xem đàn ông quan hệ với nhau kinh tởm đến thế nào!
Nhìn người bạn tốt ngày xưa của mình người đầy vết bầm tím, sống nhục nhã khổ sở, lý trí của Đào Nhiên suy sụp hẳn. Anh ta cảm thấy tất cả là lỗi của mình, từ đầu chí cuối, đều là tại mình hết! Nếu anh ta dám thừa nhận sớm hơn, nếu anh ta chưa từng trốn chạy…
Anh ta muốn báo thù cho Quan Dã, muốn tất cả những kẻ làm nhục người thương của anh ta phải chịu báo ứng!
Anh ta biết đám ấy theo dõi Quan Dã rất gắt gao, bình thường không cho phép chàng ta đi đâu. Bởi vậy, anh ta bèn giả vờ muốn tìm trò k1ch thích, dẫn Quan Dã chạy ra ngoài, rồi bảo Quan Dã về nhà, đừng bao giờ quay lại nữa… Quan Dã không biết Đào Nhiên muốn làm gì, suốt một tháng ròng chàng ta chỉ neo vào niềm tin là Đào Nhiên sẽ trở về. Nhưng chàng không ngờ Đào Nhiên vừa về là lại muốn đuổi mình đi ngay.
Trong cơn nản lòng thoái chí, chàng ta tuyệt vọng bỏ đi, trở về quê quán của mình ở huyện Khanh Lâu.
Nhưng chẳng bao lâu sau, chàng ta lại nghe được tin dữ từ ngôi trường tư nọ. Tất cả mọi người đã chết vì trúng độc, bao gồm cả Đào Nhiên.
Để báo thù cho Quan Dã, Đào Nhiên đã hạ độc đồ ăn trong bếp, hại chết đám người bắt nạt chàng, và những kẻ đã lạnh nhạt ngó lơ…
Những người chết trong trường tư không thể trút hết oán khí, dần ngưng tụ thành một khối, lăn lộn giày xéo lên nhau, trở thành loại yêu tà như quả cầu thây ma. Chúng mang theo nỗi ám ảnh bị giết, đi tới huyện Khanh Lâu, tìm Quan Dã đã hại chết chúng!
Trong quả cầu thây ma yêu tà này, mãi đến giờ hồn phách của Đào Nhiên mới vừa thức tỉnh!
Y hệt lúc sinh thời, anh ta lại bỏ lỡ một tháng để bảo vệ người mà anh ta muốn bảo vệ.
Trốn tránh không phải cách hay, mà chết cũng không phải là đã hết.
[HẾT CHƯƠNG 75]
Thí nghiệm xã hội (Social Experiment) ở trên có thể là biến thể của thí nghiệm xã hội nghiên cứu về sự tầm phào của cái ác (The banality of evil), tâm lý bầy đàn (Mob/Herd mentality) và hiệu ứng bàng quan (Bystander effect).
– Sự tầm phào của cái ác (The banality of evil) nhắc tới tâm lý phục tùng mệnh lệnh của con người, được nữ triết gia Hannah Arendt (1906 – 1975, một trong những trí thức gốc Do Thái nổi tiếng nhất thế giới) đã đưa ra khái niệm vào năm 1963. Con người thường mất đi nhân tính khi nghĩ mình được che chở, phục tùng một mệnh lệnh nào đó. Như vậy, “cái ác không phải thứ gì đó ghê gớm, cao xa. Nó tồn tại trong mỗi con người và có thể trỗi dậy khi điều kiện cho phép mà bản thân chúng ta cũng không nhận ra.” Link tham khảo thí nghiệm tiếng Việt. Link tham khảo tiếng Anh.
– Tâm lý bầy đàn (Mob/Herd mentality) hay còn được gọi là tâm lý đám đông, là một hiện tượng tâm lý bị tác động sâu sắc bởi hành vi con người. Nó xuất hiện khi những cá nhân thu nạp những niềm tin, hành vi, hoặc thái độ của phần đông mọi người trong nhóm, thường họ cũng phải hy sinh nhận xét và tính cá nhân của chính họ. Hành vi này có thể được quan sát trong nhiều khía cạnh của đời sống hằng ngày, từ xu hướng thời trang đến quyết định đầu tư, và thậm chí là liên minh chính trị. Tâm lý bầy đàn được cho là có liên quan đến vấn nạn bắt nạt, bạo lực học đường, vì kẻ thủ ác thường có tâm lý không muốn bị bỏ lại, vì những người khác đều làm như thế, chúng muốn gia nhập vào việc bắt nạt để được công nhận, để không bị bắt nạt. Link tìm hiểu tiếng Việt. Link tiếng Anh về Tâm lý bầy đàn liên quan đến bắt nạt.
– Hiệu ứng bàng quan (Bystander effect) hay Hội chứng Genovese là hiện tượng tâm lý xã hội, hiện tượng này chỉ về một tình huống khẩn cấp mà trong đó những người có mặt không giúp đỡ nạn nhân. Các nghiên cứu cho rằng khả năng hỗ trợ có liên quan tới số người chứng kiến; nói cách khác, càng nhiều người chứng kiến thì càng có ít khả năng ai đó sẽ hỗ trợ. Link tìm hiểu tiếng Việt. Link tìm hiểu tiếng Anh.
Tuy vậy hiện tại em chưa tìm được thí nghiệm gốc được nhắc tới trong truyện, bác nào biết link thì nháy em nhé. Còn link về thí nghiệm các hiệu ứng tâm lý trên, các bác có thể tìm theo từ khóa tên tiếng Anh của nó + Social Experiment là sẽ ra.
***
Những bàn tay ma kia toan nhào về phía Quan Dã, một bóng đen chợt quất mạnh lên mu bàn tay đó đánh “Chát”. Bàn tay ma nọ có vẻ bị đau, run lẩy bẩy. Chỗ roi quất như bị lửa thiêu, da thịt lập tức tan chảy, để lộ phần bên trong có màu như dung nham.
Lục Lâm Trạch thu hồi Tức Ảnh về tay mình. Tức Ảnh đã trổ hết khí thế, tựa con Cù Long màu đen uốn lượn phủ đất, kiêu ngạo ngút trời! Thẩm Tam Xuyên nhìn về phía Tức Ảnh trong tay hắn, thầm cảm thán: Tăng hẳn hai bậc cơ mà, còn tiến hóa Tức Ảnh lên hình thái roi dài nữa, cầm trong tay mới ngầu lòi làm sao, đẹp trai dữ dội!
Nhưng lũ bàn tay ma kia không chỉ có một cái. Sau khi bị đánh đuổi, đám còn lại vẫn cố chấp tập kích Quan Dã. Tức Ảnh trong tay Lục Lâm Trạch vung lên, lại quất tan tành lũ tay ma xấu xí. Nhưng điều khiến hai người không ngờ được chính là, chúng bị đánh tan tác heo may, nhưng chỉ chốc sau lại mọc ra, hơn nữa còn kiên cường liên tục leo lên người Quan Dã…
Lục Lâm Trạch nhíu mày nói: “Các ngươi rốt cuộc là thứ gì, không sợ chết hay sao?”
Bầu không khí ma quái tràn ngập khắp phòng. Những tiếng thở hổn hển, tiếng khóc nức nở, tiếng kêu thảm thiết bỗng vọng ra từ vách tường như có vô số ma quái hình thù khác lạ. Sau đấy, một giọng khản đặc dị hợm vang lên từ bốn phương tám hướng: “Thân này đã chết rồi, còn chết được lần nữa hay sao? Hì hì hì ha ha ha ha!”
Đã chết rồi? Quả nhiên là oán linh ngưng tụ thành quái vật! Bảo sao không ai khác thấy được…
Thẩm Tam Xuyên đang suy tư, đột nhiên một bàn tay ma túm chặt cổ anh chàng từ đằng sau, sau đấy ngón tay trượt xuống theo sống lưng anh chàng: “Tiểu tiên quân này đẹp quá nhỉ…
“Có muốn chơi với tụi ta không?”
Thẩm Tam Xuyên còn chưa kịp phản ứng, Tức Ảnh đã siết chặt bàn tay ma kia như một con mãng xà có độc. Giọng điệu Lục Lâm Trạch y hệt ác quỷ: “Dù các ngươi đã chết một lần, nhưng dám chạm vào người của ta, ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận vì từng sinh ra trên thế giới này!”
Bàn tay ma kia lập tức vặn vẹo co rút dưới gọng kìm của Tức Ảnh, từng ngón bị vặn ngược.
Những bóng ma phát ra tiếng gào chát chúa rợn người.
“Tại sao lại chõ mũi vào chuyện của kẻ khác, các ngươi có quan hệ gì với Quan Dã?”
Thẩm Tam Xuyên lạnh lùng nói: “Còn các ngươi thì có quan hệ gì với cậu ta, sao phải quấy quả cậu ta hằng đêm?”
Lũ bóng ma nghe vậy, đồng loạt trợn trừng những con mắt đỏ như máu trên tường. Cả trăm cặp mắt chớp rồi lại mở, sau đấy chúng cất tiếng cười vô cùng thê lương: “Bọn ta? Ngươi hãy hỏi thằng đi3m này xem, nó có quen bọn ta không, nó đã hại chết bọn ta thế nào. Đùa bỡn nó một tẹo thì đã sao, thứ đ ĩ thõa này đẻ ra là để bị người ta đùa bỡn còn gì nữa!”
“Nói năng bậy bạ như thế, bảo các ngươi không phải kẻ ác cũng chẳng ai tin.”
Giọng nói của những bóng ma vặn vẹo: “Nó sinh ra đã là thằng đoạn tụ, nó thích đàn ông, nó thích bị đàn ông đè. Thân là đàn ông mà lại muốn bị kẻ cùng giới tính với mình chà đạp xâu xé… các ngươi không nhận ra sao? Thật ghê tởm, ha ha ha ha ha ha, bọn ta làm tròn tâm nguyện cho nó thôi. Nếu nó thích bị đàn ông đè, thì cứ đẻ con như đàn bà đi, nhưng hình như nó không đẻ được đâu! Không sao, vậy chờ dưa chín cuống rụng, mổ bụng nó ra, lấy từng cái thai chết ngắc ra khỏi bụng nó vậy!”
Thẩm Tam Xuyên nói rất nghiêm chỉnh: “Thích đàn ông thì làm sao? Dù cậu ấy thích đàn ông hay đàn bà, bản thân cậu ấy đều có quyền tự do chọn lựa! Tình yêu đồng giới trong thế giới này chỉ là số ít, nhưng không có nghĩa họ không nên tồn tại, cũng không có nghĩa họ đã sai. Đấy càng không phải lý do để các ngươi bắt nạt kẻ khác tùy ý!”
Lục Lâm Trạch ngạc nhiên nhìn Thẩm Tam Xuyên.
Không ngờ sư huynh xưa kia thẳng đuột như thế, mà lại có ngày nói được câu này.
【 Hệ thống: Ký chủ, tui muốn đóng khung highlight câu này của cậu!!! 】
Những bóng ma cất tiếng cười to: “Ngươi là cái thá gì, thế giới này có thể xoay chuyển chỉ vì một câu nói của ngươi sao? Dòng thứ ngu xuẩn ỷ mình có tí tu vi là vênh váo, hì hì hì ha ha ha ha. Hay là, ngươi cũng thích đàn ông như thằng đi3m này? Cũng muốn được đàn ông yêu thương hả? Ngươi yên tâm, ngươi tuyệt sắc nhường này, ai nhìn cũng phải ao ước được đè ngươi thôi ha ha ha ha ha!”
Những đôi mắt đỏ như máu kia nhìn Thẩm Tam Xuyên chằm chặp: “Như bây giờ đấy, chúng ta đã nôn lắm rồi!”
Dứt lời, vô vàn bàn tay ma nhào lên vồ Thẩm Tam Xuyên, lúc nhúc như núi xác sống lổm ngổm trong phim!
“Làm càn!”
Tức Ảnh màu đen lập tức chia thành vô số dây gai nhỏ, hung hăng quất tan những bàn tay ma muốn xâm chiếm Thẩm Tam Xuyên. Bàn tay ma bị Tức Ảnh đánh phải thì run bần bật, nhưng số lượng tay ma thật sự quá nhiều, hơn nữa chúng còn có năng lực phục hồi như cũ. Dẫu là Tức Ảnh cũng chẳng thể chặn hết được! Vẫn có một bàn tay ma lọt lưới, nó che miệng Thẩm Tam Xuyên lại, ấn anh chàng ngã lăn ra đất. Dù anh chàng đã mở lá chắn phòng ngự, nhưng bàn tay ma không có thực thể, có thể xuyên thẳng qua tất cả kết giới bảo vệ, đánh tới chỗ anh chàng…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy đòn công kích bình thường không mấy hiệu quả, Thẩm Tam Xuyên bật ra một câu gào chân thành từ trong tâm khảm: Ê, Ứng Kiếp, ờm, cái gì ấy nhở… Bố ơi! Giờ bố còn không ra, thì mọi người sẽ quên luôn bố mất!
…
Giây tiếp theo, những bàn tay ma quanh người nào đó bắt đầu phủ một lớp sương giá. Ngay sau đấy, chúng hoàn toàn đông cứng rơi thẳng xuống đất, y như bị đóng đá tức thời, tan vỡ xủng xoẻng!
Một thanh kiếm tiên tỏa khí lạnh dày đặc xuất hiện trong tay Thẩm Tam Xuyên, xương kiếm mọc đá lởm chởm, ngông nghênh tận trời!
Mấy bàn tay ma toan đến gần anh chàng đều bị đóng băng sạch!
Lũ tay ma thấy mình không thể đến gần hai người nữa thì dứt khoát đổi mục tiêu. Chúng bóp chặt cổ Quan Dã ở đàng kia. Quan Dã sực tỉnh. Chàng ta tính kéo bàn tay ma đang siết họng mình ra, nhưng sức chàng ta không thể bì với lũ ma quái. Chàng ta đành chịu chết, còn bị nó bóp cổ treo lơ lửng trên không!
Đau quá, thật sự sắp tắt thở rồi!
Những bóng ma cười cợt nói: “Thu hồi Tiên Khí đi, bằng không bọn ta sẽ bóp ch ết nó ngay!”
Quan Dã đã nghẹt thở, bây giờ chàng ta còn chẳng thể giãy giụa. Nhưng Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch còn chưa kịp phản ứng, một đôi tay đột nhiên nhào ra giữa lũ ma quái, túm chặt cái tay đang bóp cổ Quan Dã: “Buông đệ ấy ra cho ta!!!”
Bàn tay nọ bị đôi tay ma vừa xông tới giằng ra. Sau đấy, bàn tay ma mới tới vội vàng đón lấy Quan Dã sắp ngã dúi dụi vì không còn điểm tựa, cẩn thận đặt chàng ta lên sàn!
Những bóng ma lại ồn ào náo động: “Đào Nhiên! Đã hòa vào làm một với chúng ta rồi, mà ngươi vẫn muốn bảo vệ nó ư?!”
“Đủ rồi, rõ ràng tại các ngươi cứ bắt nạt Quan Dã mãi, các ngươi có chết cũng chưa hết tội!!!”
“Chết chưa hết tội?! Ngươi giết bọn ta vì thằng đ ĩ đi3m này, mà còn nói bọn ta chết cũng chưa hết tội ư?!”
…
Thấy lũ tay ma tự dưng cãi cọ, Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch liếc nhau, đều đọc ra sự khó hiểu trong mắt người kia.
Ủa gì vậy, sao bên ta lại chửi bên mình, ma vật ma như lời đồn đây hả?
(Quỷ đả quỷ hay Ma vật ma hoặc Chạm trán cương thi là một bộ phim kinh dị – hài hước – hành động – võ thuật – cổ trang năm 1980 của Hồng Kông do Hồng Kim Bảo đạo diễn, biên kịch và thủ vai chính.)
Quan Dã vừa được bàn tay ma ban nãy cứu, ôm cái cổ đỏ tấy, giàn giụa nước mắt nhìn đôi tay ma đang chắn trước mặt mình bảo vệ mình. Chàng ta cất giọng run rẩy hỏi: “Huynh… là Đào Nhiên ư? Huynh thật sự, là Đào Nhiên sao?”
Đôi tay ma kia bỗng dịu dàng ôm chặt Quan Dã: “Xin lỗi đệ, xin lỗi đệ, rất xin lỗi đệ… Ta không biết sau khi chết oán khí của họ lại nặng nhường này, còn tìm tới tận đây. Quan Dã, ta rất có lỗi với đệ! Tất cả là tại ta không thể bảo vệ đệ tử tế!”
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Ứng Kiếp có vẻ đã nhận ra sự nghi hoặc của hai người, nó bỗng đâm thẳng vào một bàn tay ma bị đông cứng nằm trên mặt đất. Hai người lập tức nhìn thấy quá khứ của Quan Dã như đang xem một bộ phim!
Hóa ra những bàn tay ma này vốn là bạn chung trường tư thục với Quan Dã. Quan Dã đẹp, nhưng học rất kém, luôn quấn lấy Đào Nhiên học giỏi nhất, đòi anh ta phải dạy kèm cho mình. Câu cửa miệng hằng ngày của chàng ta là “Đào Nhiên giúp tôi đi. Đào Nhiên, tôi không biết. Đào Nhiên dạy tôi nhé…”
Ban đầu mọi người cũng chẳng nghĩ ngợi sâu xa gì, cho đến khi có kẻ thấy Quan Dã ôm quần áo của Đào Nhiên với vẻ mặt si mê…
Bầu không khí trong trường tư thục thay đổi hẳn. Không biết bắt đầu từ khi nào, mọi người đều bảo Quan Dã là thằng đoạn tụ, đồn đoán khắp nơi. Đám học trò còn chí đúng lúc Quan Dã đi qua để bắt nạt chàng ta, đẩy chàng ta ngã cho vui… Mỗi lần gặp chuyện ấy, Đào Nhiên đều đứng ra bênh vực Quan Dã. Chính vì anh ta liên tục bảo vệ Quan Dã hết lần này đến lần khác, nên đám kia lại càng khó chịu!
Tỏ vẻ chính nhân quân tử làm gì, e là đã ăn nằm với nhau từ lâu rồi đúng không?
Chính thế chính thế, ngày nào cũng ngủ chung mà còn vờ vịt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hay là chúng ta xé toang vỏ ngụy trang của chúng đi?
Ha ha ha ha, ý kiến hay đấy!
Một tối nọ, có kẻ cố ý bỏ thuốc Đào Nhiên, ép anh ta phải quan hệ với Quan Dã.
… Dược tính tan, Đào Nhiên không thể chấp nhận hiện thực, cũng không dám đối mặt với Quan Dã. Anh ta xin nghỉ ở trường tư thục, bỏ đi một tháng như đang trốn chạy.
Nhưng anh ta không biết rằng, trong một tháng mình bỏ trốn này, Quan Dã gầy gò yếu đuối đã trở thành đối tượng bị dè bỉu bắt nạt trên trường.
Tất cả mọi người bắt đầu coi Quan Dã như đối tượng có thể ăn hiếp thoải mái. Chúng nói những lời hèn hạ, làm những chuyện châm chích… Nhưng Quan Dã không phản kháng, mà luôn yên lặng chịu đựng. Điều ấy, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, càng cổ vũ đám bắt nạt, khiến chúng trở nên kiêu căng hơn.
Thẩm Tam Xuyên nhớ lại một thí nghiệm Nhân Tính học mà anh chàng từng xem hồi xưa. Một người bọc kín toàn thân bằng loại quần áo có chất liệu đặc biệt, chỉ cần bị va đập mạnh là sẽ chảy ra chất lỏng màu đỏ. Sau đó người này ngồi ở đầu đường, bảo mọi người có thể đối xử với mình thế nào tùy thích. Ban đầu đám đông đều tới hóng cho vui, không ai đi lên. Cho đến khi một người dẫn đầu bước đến, tát anh ta một cái… Sau đấy, lần lượt có kẻ đi lên đánh mắng anh ta, nhưng suốt quá trình này anh ta không hề mở miệng hay phản kháng. Cuối cùng, khi thí nghiệm kết thúc, bộ quần áo kia đã nhuộm thẫm màu đỏ…
Nếu không chống cự, thì sẽ chỉ khiến kẻ thủ ác tàn nhẫn hơn. Ỷ mạnh hiếp yếu cũng là một phần của bản chất con người.
…
Một tháng sau, Đào Nhiên quay về, nhưng điều khiến anh ta bất ngờ chính là, Quan Dã đã trở thành đối tượng bị cả trường bắt nạt. Vì trong những tháng ngày anh ta bỏ đi, Quan Dã không biết Đào Nhiên bị chuốc thuốc, để không phá hỏng danh dự của Đào Nhiên, chàng ta đã chủ động thừa nhận mình thích Đào Nhiên, dụ dỗ Đào Nhiên, còn nói tất cả không liên quan đến Đào Nhiên!
Những kẻ kia đắc ý vô cùng, thậm chí còn xúi giục anh ta ăn nằm với Quan Dã lần nữa, biểu diễn cho mọi người xem đàn ông quan hệ với nhau kinh tởm đến thế nào!
Nhìn người bạn tốt ngày xưa của mình người đầy vết bầm tím, sống nhục nhã khổ sở, lý trí của Đào Nhiên suy sụp hẳn. Anh ta cảm thấy tất cả là lỗi của mình, từ đầu chí cuối, đều là tại mình hết! Nếu anh ta dám thừa nhận sớm hơn, nếu anh ta chưa từng trốn chạy…
Anh ta muốn báo thù cho Quan Dã, muốn tất cả những kẻ làm nhục người thương của anh ta phải chịu báo ứng!
Anh ta biết đám ấy theo dõi Quan Dã rất gắt gao, bình thường không cho phép chàng ta đi đâu. Bởi vậy, anh ta bèn giả vờ muốn tìm trò k1ch thích, dẫn Quan Dã chạy ra ngoài, rồi bảo Quan Dã về nhà, đừng bao giờ quay lại nữa… Quan Dã không biết Đào Nhiên muốn làm gì, suốt một tháng ròng chàng ta chỉ neo vào niềm tin là Đào Nhiên sẽ trở về. Nhưng chàng không ngờ Đào Nhiên vừa về là lại muốn đuổi mình đi ngay.
Trong cơn nản lòng thoái chí, chàng ta tuyệt vọng bỏ đi, trở về quê quán của mình ở huyện Khanh Lâu.
Nhưng chẳng bao lâu sau, chàng ta lại nghe được tin dữ từ ngôi trường tư nọ. Tất cả mọi người đã chết vì trúng độc, bao gồm cả Đào Nhiên.
Để báo thù cho Quan Dã, Đào Nhiên đã hạ độc đồ ăn trong bếp, hại chết đám người bắt nạt chàng, và những kẻ đã lạnh nhạt ngó lơ…
Những người chết trong trường tư không thể trút hết oán khí, dần ngưng tụ thành một khối, lăn lộn giày xéo lên nhau, trở thành loại yêu tà như quả cầu thây ma. Chúng mang theo nỗi ám ảnh bị giết, đi tới huyện Khanh Lâu, tìm Quan Dã đã hại chết chúng!
Trong quả cầu thây ma yêu tà này, mãi đến giờ hồn phách của Đào Nhiên mới vừa thức tỉnh!
Y hệt lúc sinh thời, anh ta lại bỏ lỡ một tháng để bảo vệ người mà anh ta muốn bảo vệ.
Trốn tránh không phải cách hay, mà chết cũng không phải là đã hết.
[HẾT CHƯƠNG 75]
Thí nghiệm xã hội (Social Experiment) ở trên có thể là biến thể của thí nghiệm xã hội nghiên cứu về sự tầm phào của cái ác (The banality of evil), tâm lý bầy đàn (Mob/Herd mentality) và hiệu ứng bàng quan (Bystander effect).
– Sự tầm phào của cái ác (The banality of evil) nhắc tới tâm lý phục tùng mệnh lệnh của con người, được nữ triết gia Hannah Arendt (1906 – 1975, một trong những trí thức gốc Do Thái nổi tiếng nhất thế giới) đã đưa ra khái niệm vào năm 1963. Con người thường mất đi nhân tính khi nghĩ mình được che chở, phục tùng một mệnh lệnh nào đó. Như vậy, “cái ác không phải thứ gì đó ghê gớm, cao xa. Nó tồn tại trong mỗi con người và có thể trỗi dậy khi điều kiện cho phép mà bản thân chúng ta cũng không nhận ra.” Link tham khảo thí nghiệm tiếng Việt. Link tham khảo tiếng Anh.
– Tâm lý bầy đàn (Mob/Herd mentality) hay còn được gọi là tâm lý đám đông, là một hiện tượng tâm lý bị tác động sâu sắc bởi hành vi con người. Nó xuất hiện khi những cá nhân thu nạp những niềm tin, hành vi, hoặc thái độ của phần đông mọi người trong nhóm, thường họ cũng phải hy sinh nhận xét và tính cá nhân của chính họ. Hành vi này có thể được quan sát trong nhiều khía cạnh của đời sống hằng ngày, từ xu hướng thời trang đến quyết định đầu tư, và thậm chí là liên minh chính trị. Tâm lý bầy đàn được cho là có liên quan đến vấn nạn bắt nạt, bạo lực học đường, vì kẻ thủ ác thường có tâm lý không muốn bị bỏ lại, vì những người khác đều làm như thế, chúng muốn gia nhập vào việc bắt nạt để được công nhận, để không bị bắt nạt. Link tìm hiểu tiếng Việt. Link tiếng Anh về Tâm lý bầy đàn liên quan đến bắt nạt.
– Hiệu ứng bàng quan (Bystander effect) hay Hội chứng Genovese là hiện tượng tâm lý xã hội, hiện tượng này chỉ về một tình huống khẩn cấp mà trong đó những người có mặt không giúp đỡ nạn nhân. Các nghiên cứu cho rằng khả năng hỗ trợ có liên quan tới số người chứng kiến; nói cách khác, càng nhiều người chứng kiến thì càng có ít khả năng ai đó sẽ hỗ trợ. Link tìm hiểu tiếng Việt. Link tìm hiểu tiếng Anh.
Tuy vậy hiện tại em chưa tìm được thí nghiệm gốc được nhắc tới trong truyện, bác nào biết link thì nháy em nhé. Còn link về thí nghiệm các hiệu ứng tâm lý trên, các bác có thể tìm theo từ khóa tên tiếng Anh của nó + Social Experiment là sẽ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro