Ngày Nào Nam Phụ Cũng Ảo Tưởng Rằng Ta Yêu Hắn
Chương 13
2024-10-17 23:06:39
Hắn vươn tay ra, vừa mới chạm vào áo nàng thì đã bị một luồng sét xuất hiện từ giữa không trung đánh xuống, tuy rằng hắn phản ứng kịp liên tục lùi ra sau mấy bước, nhưng cái tay kia vẫn bị cháy đen do sét đánh.
Gương mặt dịu dàng dối trá của chàng trai không còn nữa, mặt hắn từ từ thay đổi, há miệng để lộ những cái răng nanh dài gào lên một tiếng.
Ôn Nhiễm nhân lúc đó chạy đi thật xa.
Nàng vừa chạy vừa lau đi vết máu bên khoé miệng, hiện tại nàng miễn cưỡng lắm mới có thể dùng thuật triệu hồi sấm sét, linh lực trong cơ thể cũng không còn nhiều, vốn không đủ để nàng tiếp tục làm thêm thuật pháp nào khác.
Chẳng biết vì sao con đường lúc đi tới vốn không hề dài như thế, vậy mà giờ lại như mãi mãi không bao giờ chạy được đến điểm cuối. Dưới ánh sáng từ ngọn nến, đỉnh đầu của nàng có một bóng đen vụt qua, ngay phía trước có một cái đầu rắn rất lớn thò xuống từ vách đá phía trên.
“Loài người gian xảo, vốn định để ngươi hưởng thụ một chút, được chết trong sung sướng, nhưng ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Đó là một quái vậy đầu người thân rắn, nói là đầu người chứ thật ra chỉ có hình dáng đầu là giống của con người, còn khuôn mặt thì đầy vẩy rắn màu đen, trên má phải có một vết thương rất dài phá huỷ mất lớp vẩy đồng đều của nó.
Con ngươi dọc màu xanh có vân màu tím, nhìn thế nào cũng khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Ôn Nhiễm ép bản thân phải bình tĩnh, nàng đáp, “Ta biết ngươi là ai.”
“A? Ngươi biết ta?”
“Năm đó ngươi bị chính tay phủ chủ của chúng ta hàng phục, vết thương trên mặt ngươi chính là do kiếm của phủ chủ chém bị thương.”
Phủ chủ là người nhân hậu, ông là người đầu tiên đưa ra ý tưởng xây dựng khu vực cấm địa ở đăng tiên phủ để giam cầm và cảm hoá những yêu ma kia. Con yêu ma này có yêu pháp cao thâm, làm hại nhân dân, khiến rất nhiều người cảm thấy đau đầu, cuối cùng phải để phủ chủ tự thân ra trận, bắt con yêu xà này về nhốt trong cấm địa.
Câu chuyện này đã trở thành chuyện được kể trước khi ngủ của các mấy đứa nhỏ trong phủ, tất cả mọi người trong Đăng Tiên phủ không ai là không biết, không người nào là không hiểu.
“Phủ chủ của Đăng Tiên phủ…” Xà yêu nói với giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, đối với kẻ bắt mình, cầm tù mình, đương nhiên nó rất hận!
Ôn Nhiễm lại nói: “Phủ chủ đã từng nói, chỉ cần yêu ma biết cải tà quy chính thì sẽ được thả ra khỏi cấm địa, nhận được tự do. Dù gì ngươi cũng là đại yêu, cũng từng là bá chủ một phương, chẳng lẽ ngươi không muốn ra ngoài?”
“Cái gì mà nhận được tự do? Toàn là nói nhảm! Đã qua nhiều năm như vậy, có yêu ma nào đi vào mà được ra ngoài lại chưa!”
Đó là đương nhiên, yêu ma trời sinh có tính tàn sát, muốn cảm hoá bọn nó đâu phải là chuyện dễ dàng?
Xà yêu xoay cơ thể rồi đáp xuống đất, lúc này Ôn Nhiễm mới thấy cơ thể của nó còn to hơn những gì mình tưởng tượng, nói không nuốt mười nàng cũng được nữa!
Xà yêu đánh giá thiếu nữ mặc đồ trắng bằng ánh mắt tham lam, “Đã lâu rồi ta chưa từng thấy cô nương nào yểu điệu như vậy, nhâm nhi thưởng thức chắc chắn là sẽ rất ngon.”
Thực tế là, trong khoảng thời gian ở bên ngoài muốn làm gì thì làm kia, chưa chắc xà yêu đã có thể nhìn thấy được cô gái nào có chất lượng tuyệt vời như Ôn Nhiễm.”
Ôn Nhiễm cũng không biết phải kéo dài thời gian bằng cách nào, nàng chỉ biết mình kéo dài được một chốc thì bản thân sẽ sống lâu thêm được một lát. Con rắn lớn liên tục tới gần, nàng bị ép lùi về cái nơi trống trải bị được bao quanh kia.
“Ta chính là hậu bối được phủ chủ yêu thương nhất, ngươi phải nghĩ cho thật kỹ, nếu ngươi đụng vào ta, phủ chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
“Hừ! Hắn không tha cho ta thì làm sao? Được nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của hắn trước khi chết cũng rất tốt!”
Xà yêu liên tục tới gần, Ôn Nhiễm lùi từng bước về phía sau, “Cha ta là nhị trưởng lão của Đăng Tiên phủ, ổng chỉ có một nữ nhi duy nhất là ta nên chắc chắn hiện tại ông ấy đang sốt ruột đi tìm ta, ngươi dừng ngay còn kịp!”
Xà yêu cười khinh thường nói: “Ngươi còn cái núi dựa nào thì nói ra luôn đi.”
Nó đã đói mấy năm rồi, dù có nói gì cũng phải hưởng dụng mỹ nhân thượng hạng trước mắt này.
Ôn Nhiễm bị ép đến bãi đá ở chính giữa hang, nàng bất chấp tất cả, nói: “Vị hôn phu của ta chính là Đại đệ tử giỏi nhất Đăng Tiên phủ. Với khả năng của hắn, tương lai hắn có thể phi thăng thành tiên. Ta cảnh cáo ngươi, hắn yêu ta say đắm đấy, ngươi đừng có mà đụng đến ta, nếu không hắn chắc chắn sẽ chặt ngươi ra làm tám khúc, nghiền xương ngươi thành tro!”
“Là thằng nhóc tên Thẩm Vật kia sao?” Xà yêu cười u ám, “Một thằng nhóc để phụ nữ lại để bỏ chạy một mình. Loại đàn ông không có khí phách như thế, có tự đưa đến cửa ta cũng khinh thường không muốn ăn.”
Một giọng cười truyền đến, “Lời này ngươi nói sai rồi, ta có khí phách hay không thì đó cũng là chuyện chỉ có Nhiễm Nhiễm có thể nhận xét, không tới lượt ngươi nhận xét thay người khác.”
Giọng nói phát ra ở trên đầu.
Thiếu niên ngồi trên xà ngang, một chân rủ dưới thanh gỗ lúc ẩn lúc hiện, một chân thì thoải mái gác trên thanh gỗ. Tay hắn đặt trên đầu gối để chống cằm, đầu hơi nghiêng, đuôi tóc hơi lắc lư, thiếu niên tràn ngập sự khí phách vô tư tiêu sái.
Cũng chẳng biết hắn đã ở đó xem bao lâu, đôi mắt màu đen của hắn chất chứa ý cười, tầm mắt dừng trên người cô gái, “Ta nói đúng không, Nhiễm Nhiễm sư muội có thể khiến ta yêu say đắm?”
Âm cuối cao lên, biểu lộ tâm trạng xem diễn kịch của hắn đang khá tốt.
Ôn Nhiễm lại lần nữa cảm thấy bế tắc tột độ, nàng từ từ giơ tay che kín mặt. Vừa rồi nàng chỉ thuận miệng bịa chuyện để kéo dài thời gian thôi, ai ngờ lại bị hắn nghe được!
Không đúng, phải nói là hắn cố tình núp ở chỗ đó có lẽ là để thưởng thức bộ dạng chật vật của nàng.
Ôn Nhiễm như biến thành một con khỉ, nàng dậm chân, chỉ vào hắn mà mắng: “Thẩm Vật! Huynh cố ý!”
Hắn cố ý bỏ lại nàng ở đây, bởi vì làm như vậy có thể dụ được yêu xà ra, bọn họ vừa tách ra thì yêu xà lập tức chủ động xuất hiện tìm tới Ôn Nhiễm.
Hơn nữa trong quá trình ấy, Thẩm Vật còn có thể nhìn thấy Ôn Nhiễm đã làm những chuyện ngốc nghếch đến nhường nào để cố gắng sống sót, có thể nói là hắn còn được xem trò cười nữa, vậy đấy chẳng phải là cách có thể vẹn cả đôi đường hay sao?
Thẩm Vật thoải mái đáp xuống đất, đuôi tóc cũng lay động theo, đúng lúc rơi xuống ngay phía trước người Ôn Nhiễm, thấy khuôn mặt đỏ bừng vì giận của nàng, hắn quay đầu, vẻ mặt vô tội, “Chẳng phải là ta tới cứu muội hay sao? Sao lại nhìn ta như thế?”
“Nếu huynh thật sự muốn cứu ta thì sao không xuất hiện sớm một chút?”
“Đấy chẳng phải là vì muội không gọi ta sao?”
Lúc nàng nói ra chỗ dựa, đầu tiên là nhắc đến phủ chủ, rồi tới lão Ôn, cuối cùng mới nhắc tới hắn, nàng nhắc tới hắn là hắn lập tức xuất hiện, chẳng phải điều đó chứng minh rằng hắn chính là người tốt sao?
Ôn Nhiễm bị chọc tức cho không nói được thành lời, nàng trừng mắt nhìn hắn, hai tay rủ bên người cũng nắm chặt thành nắm đấm, cực kỳ giống một con cá nóc đang phồng to.
Không biết vì sao Thẩm Vật lại có suy nghĩ như vậy, cũng không biết nếu chọc vào mặt “cá nóc” thì sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, rất nóng lòng muốn thử, nhưng bên kia lại có một con xà yêu thích phá hoại phong cảnh “liếc mắt đưa tình” của cặp đôi trẻ.
Hai mắt xà yêu biến thành màu đỏ tươi, giọng u ám: “Làm thế nào mà ngươi có thể sống sót thoát khỏi đám xà tử xà tôn của ta vậy hả?”
Gương mặt dịu dàng dối trá của chàng trai không còn nữa, mặt hắn từ từ thay đổi, há miệng để lộ những cái răng nanh dài gào lên một tiếng.
Ôn Nhiễm nhân lúc đó chạy đi thật xa.
Nàng vừa chạy vừa lau đi vết máu bên khoé miệng, hiện tại nàng miễn cưỡng lắm mới có thể dùng thuật triệu hồi sấm sét, linh lực trong cơ thể cũng không còn nhiều, vốn không đủ để nàng tiếp tục làm thêm thuật pháp nào khác.
Chẳng biết vì sao con đường lúc đi tới vốn không hề dài như thế, vậy mà giờ lại như mãi mãi không bao giờ chạy được đến điểm cuối. Dưới ánh sáng từ ngọn nến, đỉnh đầu của nàng có một bóng đen vụt qua, ngay phía trước có một cái đầu rắn rất lớn thò xuống từ vách đá phía trên.
“Loài người gian xảo, vốn định để ngươi hưởng thụ một chút, được chết trong sung sướng, nhưng ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Đó là một quái vậy đầu người thân rắn, nói là đầu người chứ thật ra chỉ có hình dáng đầu là giống của con người, còn khuôn mặt thì đầy vẩy rắn màu đen, trên má phải có một vết thương rất dài phá huỷ mất lớp vẩy đồng đều của nó.
Con ngươi dọc màu xanh có vân màu tím, nhìn thế nào cũng khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Ôn Nhiễm ép bản thân phải bình tĩnh, nàng đáp, “Ta biết ngươi là ai.”
“A? Ngươi biết ta?”
“Năm đó ngươi bị chính tay phủ chủ của chúng ta hàng phục, vết thương trên mặt ngươi chính là do kiếm của phủ chủ chém bị thương.”
Phủ chủ là người nhân hậu, ông là người đầu tiên đưa ra ý tưởng xây dựng khu vực cấm địa ở đăng tiên phủ để giam cầm và cảm hoá những yêu ma kia. Con yêu ma này có yêu pháp cao thâm, làm hại nhân dân, khiến rất nhiều người cảm thấy đau đầu, cuối cùng phải để phủ chủ tự thân ra trận, bắt con yêu xà này về nhốt trong cấm địa.
Câu chuyện này đã trở thành chuyện được kể trước khi ngủ của các mấy đứa nhỏ trong phủ, tất cả mọi người trong Đăng Tiên phủ không ai là không biết, không người nào là không hiểu.
“Phủ chủ của Đăng Tiên phủ…” Xà yêu nói với giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, đối với kẻ bắt mình, cầm tù mình, đương nhiên nó rất hận!
Ôn Nhiễm lại nói: “Phủ chủ đã từng nói, chỉ cần yêu ma biết cải tà quy chính thì sẽ được thả ra khỏi cấm địa, nhận được tự do. Dù gì ngươi cũng là đại yêu, cũng từng là bá chủ một phương, chẳng lẽ ngươi không muốn ra ngoài?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái gì mà nhận được tự do? Toàn là nói nhảm! Đã qua nhiều năm như vậy, có yêu ma nào đi vào mà được ra ngoài lại chưa!”
Đó là đương nhiên, yêu ma trời sinh có tính tàn sát, muốn cảm hoá bọn nó đâu phải là chuyện dễ dàng?
Xà yêu xoay cơ thể rồi đáp xuống đất, lúc này Ôn Nhiễm mới thấy cơ thể của nó còn to hơn những gì mình tưởng tượng, nói không nuốt mười nàng cũng được nữa!
Xà yêu đánh giá thiếu nữ mặc đồ trắng bằng ánh mắt tham lam, “Đã lâu rồi ta chưa từng thấy cô nương nào yểu điệu như vậy, nhâm nhi thưởng thức chắc chắn là sẽ rất ngon.”
Thực tế là, trong khoảng thời gian ở bên ngoài muốn làm gì thì làm kia, chưa chắc xà yêu đã có thể nhìn thấy được cô gái nào có chất lượng tuyệt vời như Ôn Nhiễm.”
Ôn Nhiễm cũng không biết phải kéo dài thời gian bằng cách nào, nàng chỉ biết mình kéo dài được một chốc thì bản thân sẽ sống lâu thêm được một lát. Con rắn lớn liên tục tới gần, nàng bị ép lùi về cái nơi trống trải bị được bao quanh kia.
“Ta chính là hậu bối được phủ chủ yêu thương nhất, ngươi phải nghĩ cho thật kỹ, nếu ngươi đụng vào ta, phủ chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
“Hừ! Hắn không tha cho ta thì làm sao? Được nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của hắn trước khi chết cũng rất tốt!”
Xà yêu liên tục tới gần, Ôn Nhiễm lùi từng bước về phía sau, “Cha ta là nhị trưởng lão của Đăng Tiên phủ, ổng chỉ có một nữ nhi duy nhất là ta nên chắc chắn hiện tại ông ấy đang sốt ruột đi tìm ta, ngươi dừng ngay còn kịp!”
Xà yêu cười khinh thường nói: “Ngươi còn cái núi dựa nào thì nói ra luôn đi.”
Nó đã đói mấy năm rồi, dù có nói gì cũng phải hưởng dụng mỹ nhân thượng hạng trước mắt này.
Ôn Nhiễm bị ép đến bãi đá ở chính giữa hang, nàng bất chấp tất cả, nói: “Vị hôn phu của ta chính là Đại đệ tử giỏi nhất Đăng Tiên phủ. Với khả năng của hắn, tương lai hắn có thể phi thăng thành tiên. Ta cảnh cáo ngươi, hắn yêu ta say đắm đấy, ngươi đừng có mà đụng đến ta, nếu không hắn chắc chắn sẽ chặt ngươi ra làm tám khúc, nghiền xương ngươi thành tro!”
“Là thằng nhóc tên Thẩm Vật kia sao?” Xà yêu cười u ám, “Một thằng nhóc để phụ nữ lại để bỏ chạy một mình. Loại đàn ông không có khí phách như thế, có tự đưa đến cửa ta cũng khinh thường không muốn ăn.”
Một giọng cười truyền đến, “Lời này ngươi nói sai rồi, ta có khí phách hay không thì đó cũng là chuyện chỉ có Nhiễm Nhiễm có thể nhận xét, không tới lượt ngươi nhận xét thay người khác.”
Giọng nói phát ra ở trên đầu.
Thiếu niên ngồi trên xà ngang, một chân rủ dưới thanh gỗ lúc ẩn lúc hiện, một chân thì thoải mái gác trên thanh gỗ. Tay hắn đặt trên đầu gối để chống cằm, đầu hơi nghiêng, đuôi tóc hơi lắc lư, thiếu niên tràn ngập sự khí phách vô tư tiêu sái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng chẳng biết hắn đã ở đó xem bao lâu, đôi mắt màu đen của hắn chất chứa ý cười, tầm mắt dừng trên người cô gái, “Ta nói đúng không, Nhiễm Nhiễm sư muội có thể khiến ta yêu say đắm?”
Âm cuối cao lên, biểu lộ tâm trạng xem diễn kịch của hắn đang khá tốt.
Ôn Nhiễm lại lần nữa cảm thấy bế tắc tột độ, nàng từ từ giơ tay che kín mặt. Vừa rồi nàng chỉ thuận miệng bịa chuyện để kéo dài thời gian thôi, ai ngờ lại bị hắn nghe được!
Không đúng, phải nói là hắn cố tình núp ở chỗ đó có lẽ là để thưởng thức bộ dạng chật vật của nàng.
Ôn Nhiễm như biến thành một con khỉ, nàng dậm chân, chỉ vào hắn mà mắng: “Thẩm Vật! Huynh cố ý!”
Hắn cố ý bỏ lại nàng ở đây, bởi vì làm như vậy có thể dụ được yêu xà ra, bọn họ vừa tách ra thì yêu xà lập tức chủ động xuất hiện tìm tới Ôn Nhiễm.
Hơn nữa trong quá trình ấy, Thẩm Vật còn có thể nhìn thấy Ôn Nhiễm đã làm những chuyện ngốc nghếch đến nhường nào để cố gắng sống sót, có thể nói là hắn còn được xem trò cười nữa, vậy đấy chẳng phải là cách có thể vẹn cả đôi đường hay sao?
Thẩm Vật thoải mái đáp xuống đất, đuôi tóc cũng lay động theo, đúng lúc rơi xuống ngay phía trước người Ôn Nhiễm, thấy khuôn mặt đỏ bừng vì giận của nàng, hắn quay đầu, vẻ mặt vô tội, “Chẳng phải là ta tới cứu muội hay sao? Sao lại nhìn ta như thế?”
“Nếu huynh thật sự muốn cứu ta thì sao không xuất hiện sớm một chút?”
“Đấy chẳng phải là vì muội không gọi ta sao?”
Lúc nàng nói ra chỗ dựa, đầu tiên là nhắc đến phủ chủ, rồi tới lão Ôn, cuối cùng mới nhắc tới hắn, nàng nhắc tới hắn là hắn lập tức xuất hiện, chẳng phải điều đó chứng minh rằng hắn chính là người tốt sao?
Ôn Nhiễm bị chọc tức cho không nói được thành lời, nàng trừng mắt nhìn hắn, hai tay rủ bên người cũng nắm chặt thành nắm đấm, cực kỳ giống một con cá nóc đang phồng to.
Không biết vì sao Thẩm Vật lại có suy nghĩ như vậy, cũng không biết nếu chọc vào mặt “cá nóc” thì sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, rất nóng lòng muốn thử, nhưng bên kia lại có một con xà yêu thích phá hoại phong cảnh “liếc mắt đưa tình” của cặp đôi trẻ.
Hai mắt xà yêu biến thành màu đỏ tươi, giọng u ám: “Làm thế nào mà ngươi có thể sống sót thoát khỏi đám xà tử xà tôn của ta vậy hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro