Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Anh đến rồi, không phải sợ 3
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Mấy đứa trong lớp cứ như vậy mà tản ra bốn phía đi dạo trong vườn
bách thú. Mặc dù đang là mùa đông, thời tiết khá lạnh nhưng may trời lại không có gió, lại nắng đẹp. Ánh nắng ấm áp chiếu vào cơ thể, lại được
nhìn ngắm những bé động vật đáng yêu, Điềm Tâm cảm thấy tâm trạng bỗng
trở nên tốt hơn hẳn.
Tô Việt đứng lặng bên Điềm Tâm, mãi cho gần đến lúc gần tập hợp thì cậu ta mới cất tiếng gọi Điềm Tâm.
-Hả? - Điềm Tâm xoay người lại nhìn Tô Việt. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác vàng nhạt, quần jean màu xanh thẫm. Trong ánh nắng ấm áp buổi chiều, những đường vân xung quanh khăn quàng cổ của cậu ta chiếu ra một quầng sáng nhàn nhạt, trên gương mặt tuấn tú của cậu có chút gì đó hồi hộp.
-Sao vậy? - Điềm Tâm nhìn Tô Việt đang đứng đó, nghi ngờ hỏi.
-Điềm Tâm...
Tô Việt chần chừ một chút, dường như đang lấy hết sức can đảm,cất giọng trầm ấm êm tai nói với Điềm Tâm:
-Cậu có đồng ý làm bạn gái mình không?
-Mình... - Điềm Tâm nhìn Tô Việt, không biết trả lời sao cho đúng.
-Mình thật sự rất thích cậu, Điềm Tâm.
Tô Việt ánh mắt rất nghiêm túc nhìn Điềm Tâm, chậm rãi nói với cô:
-Ngay từ lần đầu gặp cậu, mình đã thích cậu rồi. Từ đó, mọi nhất cử nhất động của cậu đều làm mình để tâm. Trong biển người mênh mông, mình vẫn có thể thấy được hình dáng của cậu. Mình không biết cái gì ở cậu lại thu hút mình đến vậy. Mỗi khi nhìn thấy cậu, tâm trạng mình trở nên vui vẻ hơn, nó cũng khiến cho mình cảm thấy mỗi ngày trôi qua ở thành phố Z đều là một ngày tốt đẹp.
Điềm Tâm lặng yên nghe Tô Việt nói, không nói nên lời. Tô Việt đối với cô ra sao, cô đều hiểu rõ, bởi vì cô đối với Trần Diệc Nhiên cũng y như vậy. Nhưng trong lòng cô bây giờ chỉ có hình bóng một người, cho nên cô không thể nào đáp lại tình cảm của Tô Việt được.
-Vậy, làm bạn gái mình nhé? - Tô Việt giọng trầm ấm lặp lại lần nữa.
-Chuyện đó...Tô Việt, mình xin lỗi, lần trước chưa kịp nói với cậu. Quả thật...quả thật mình đã thích một người khác...
Điềm Tâm lắp bắp, lí nhí nói với Tô Việt. Cô có cảm giác giống như mình đã phạm phải trọng tội mà bất giác cúi đầu xuống.
Tô Việt nhìn Điềm Tâm đứng trước mặt mình, cúi đầu giống như một đứa trẻ bị phạm lỗi, trong lòng mặc dù đau đớn từng cơn nhưng vẫn cười an ủi cô :
-Không sao đâu, vậy ra cậu đã có bạn trai rồi...
-Không phải vậy, mình thích người đó nhưng người đó lại không thích mình. - Điềm Tâm khó khăn mở miệng nói.
-À, vậy thì có nghĩa, mình vẫn còn cơ hội đúng không? - Tô Việt nhìn cô cười cười, trêu ghẹo nói.
-Mình... - Điềm Tâm ngạc nhiên, hình như cậu ta đã hiểu nhầm ý cô.
-Mình giỡn đấy, không có gì đâu, vậy coi như cậu đã từ chối mình rồi. Chúng ta vẫn làm bạn tốt như cũ nhé, được không?
Tô Việt bước đến bên Điềm Tâm, thò tay vỗ vỗ vào vai cô nói:
-Đi thôi, đến giờ tập hợp rồi, đừng để mọi người chờ lâu.
-Ừ. - Điềm Tâm ngỡ ngàng gật đầu, theo Tô Việt ra khỏi vườn bách thú.
Trong lòng cô khổ sở, Tô Việt là một người rất tốt, cô sợ sau khi bị từ chối thì cậu ấy sẽ nổi giận mà không muốn làm bạn với cô nữa.
Tô Việt đứng lặng bên Điềm Tâm, mãi cho gần đến lúc gần tập hợp thì cậu ta mới cất tiếng gọi Điềm Tâm.
-Hả? - Điềm Tâm xoay người lại nhìn Tô Việt. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác vàng nhạt, quần jean màu xanh thẫm. Trong ánh nắng ấm áp buổi chiều, những đường vân xung quanh khăn quàng cổ của cậu ta chiếu ra một quầng sáng nhàn nhạt, trên gương mặt tuấn tú của cậu có chút gì đó hồi hộp.
-Sao vậy? - Điềm Tâm nhìn Tô Việt đang đứng đó, nghi ngờ hỏi.
-Điềm Tâm...
Tô Việt chần chừ một chút, dường như đang lấy hết sức can đảm,cất giọng trầm ấm êm tai nói với Điềm Tâm:
-Cậu có đồng ý làm bạn gái mình không?
-Mình... - Điềm Tâm nhìn Tô Việt, không biết trả lời sao cho đúng.
-Mình thật sự rất thích cậu, Điềm Tâm.
Tô Việt ánh mắt rất nghiêm túc nhìn Điềm Tâm, chậm rãi nói với cô:
-Ngay từ lần đầu gặp cậu, mình đã thích cậu rồi. Từ đó, mọi nhất cử nhất động của cậu đều làm mình để tâm. Trong biển người mênh mông, mình vẫn có thể thấy được hình dáng của cậu. Mình không biết cái gì ở cậu lại thu hút mình đến vậy. Mỗi khi nhìn thấy cậu, tâm trạng mình trở nên vui vẻ hơn, nó cũng khiến cho mình cảm thấy mỗi ngày trôi qua ở thành phố Z đều là một ngày tốt đẹp.
Điềm Tâm lặng yên nghe Tô Việt nói, không nói nên lời. Tô Việt đối với cô ra sao, cô đều hiểu rõ, bởi vì cô đối với Trần Diệc Nhiên cũng y như vậy. Nhưng trong lòng cô bây giờ chỉ có hình bóng một người, cho nên cô không thể nào đáp lại tình cảm của Tô Việt được.
-Vậy, làm bạn gái mình nhé? - Tô Việt giọng trầm ấm lặp lại lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Chuyện đó...Tô Việt, mình xin lỗi, lần trước chưa kịp nói với cậu. Quả thật...quả thật mình đã thích một người khác...
Điềm Tâm lắp bắp, lí nhí nói với Tô Việt. Cô có cảm giác giống như mình đã phạm phải trọng tội mà bất giác cúi đầu xuống.
Tô Việt nhìn Điềm Tâm đứng trước mặt mình, cúi đầu giống như một đứa trẻ bị phạm lỗi, trong lòng mặc dù đau đớn từng cơn nhưng vẫn cười an ủi cô :
-Không sao đâu, vậy ra cậu đã có bạn trai rồi...
-Không phải vậy, mình thích người đó nhưng người đó lại không thích mình. - Điềm Tâm khó khăn mở miệng nói.
-À, vậy thì có nghĩa, mình vẫn còn cơ hội đúng không? - Tô Việt nhìn cô cười cười, trêu ghẹo nói.
-Mình... - Điềm Tâm ngạc nhiên, hình như cậu ta đã hiểu nhầm ý cô.
-Mình giỡn đấy, không có gì đâu, vậy coi như cậu đã từ chối mình rồi. Chúng ta vẫn làm bạn tốt như cũ nhé, được không?
Tô Việt bước đến bên Điềm Tâm, thò tay vỗ vỗ vào vai cô nói:
-Đi thôi, đến giờ tập hợp rồi, đừng để mọi người chờ lâu.
-Ừ. - Điềm Tâm ngỡ ngàng gật đầu, theo Tô Việt ra khỏi vườn bách thú.
Trong lòng cô khổ sở, Tô Việt là một người rất tốt, cô sợ sau khi bị từ chối thì cậu ấy sẽ nổi giận mà không muốn làm bạn với cô nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro