Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Anh không hề thích em (8)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
- Em biết cái gì?
Giọng nói trầm thấp của Trần Diệc Nhiên rốt cuộc cũng vang lên trong phòng bệnh.
Anh tự mình dùng sức đè lại hai cánh tay cô đai ôm cỏ mình, sau đó đưa tay ôm bả vai Điềm Tâm, đôi môi mỏng ghé bên lỗ tai cô, lên tiếng hỏi:
- Ý của anh là gì?
Điềm Tâm cảm thấy bên tai mình truyền đến cảm giác ngưa ngứa, hơi thở ấm áp phun lên tai cô, làm cho cô không nhịn được mà muốn co người lại trốn đi.
Chỉ là bất đắc dĩ cánh tay anh khoác lên vai cô, đặt cô nửa nằm trên giường bệnh, tay còn lại túm chặt hai tay cô, bắt cô cố định không thể nhúc nhích được.
Điềm Tâm cảm thấy một chút nguy hiểm.
- Là... Là... Ý đó...
Giọng nói của cô không tự chủ mà nhỏ dần sau đó rụt đầu lại.
- Ý đó là ý gì...
Giọng nói ấm của của Trần Diệc Nhiên dường như là cố ý, chậm rãi phun trên vành tai cô. Cảm giác giống như một chiếc lông chim gãi ngứa vậy. Như tia điện đánh trúng cô, cảm giác cứ tê tê, dọc theo vành tai, theo từng dòng máu vào đến trái tim lan đến từng tế bào.
Điềm Tâm cảm thấy nửa người trên mình đều mơ hồ. Thế nhưng cô vẫn nói câu thứ hai, cảm giác như bản thân mình đang bị gây tê vậy.
- Anh... Anh biết rõ là em có ý gì mà...
Mắt Điềm Tâm không nhịn được mà đỏ lên. Người này rõ ràng là không thích cô vậy tại sao lại cứ gần gũi cô như vậy, mỗi lần dều như thế, cứ để cô hiểu nhầm tình cảm của anh dành cho mình như vậy thì vui lắm sao?
Cũng chỉ vì thái độ mập mờ này của anh mới hại cô cứ thích anh như vậy suốt ba năm.
- Anh không biết.
Trần Diệc Nhiên cảm thấy hơi áp lực, trầm thấp nói tiếp:
- Anh thậm chí còn không biết mình trúng tà gì mới có thể để ý anh như vậy. MỖi một lần trở về anh đều tự nói với mình, phải để em học tập tốt, an tâm đi học, thế nhưng không chịu được mà nhìn vào điện thoại, nhìn xem em có gửi tin nhắn đến hay không. Điềm Tâm đến cùng em hạ độc gì với anh vậy?
Cơ thể Điềm Tâm cứng đờ, anh... lời này của anh là có ý gì?
- Điềm Tâm - Giọng nói Trần Diệc Nhiên mang theo sự mê hoặc vang lên bên tai cô - Em biết anh đều phải cố gắng khắc chế bản thân không xúc động mà trêu đùa em không?
Hơ? Đôi mắt trong suốt của Điềm Tâm chớp chớp, mũi chun lại sau đó ủy khuất nói:
- Anh đùa em còn ít hay sao?
Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tĩnh mịch nhìn đôi mắt đáy láy mở to của Điềm Tâm, đôi môi nở một nụ cười tà mị, xuống như đóa hóa xinh đẹp nở rộ trong đêm, từng chữ một mà nói:
- Em xác định sự khi dễ anh nói là ý gì sao?
Điềm Tâm hoàn toàn mờ mịt, nghi hoặc vô cùng. Sau nửa ngày, cô chun mũi, giọng nói trầm thấp mà ủy khuất:
- Có phải anh chỉ muốn trả lời em cho xong...
Giọng nói trầm thấp của Trần Diệc Nhiên rốt cuộc cũng vang lên trong phòng bệnh.
Anh tự mình dùng sức đè lại hai cánh tay cô đai ôm cỏ mình, sau đó đưa tay ôm bả vai Điềm Tâm, đôi môi mỏng ghé bên lỗ tai cô, lên tiếng hỏi:
- Ý của anh là gì?
Điềm Tâm cảm thấy bên tai mình truyền đến cảm giác ngưa ngứa, hơi thở ấm áp phun lên tai cô, làm cho cô không nhịn được mà muốn co người lại trốn đi.
Chỉ là bất đắc dĩ cánh tay anh khoác lên vai cô, đặt cô nửa nằm trên giường bệnh, tay còn lại túm chặt hai tay cô, bắt cô cố định không thể nhúc nhích được.
Điềm Tâm cảm thấy một chút nguy hiểm.
- Là... Là... Ý đó...
Giọng nói của cô không tự chủ mà nhỏ dần sau đó rụt đầu lại.
- Ý đó là ý gì...
Giọng nói ấm của của Trần Diệc Nhiên dường như là cố ý, chậm rãi phun trên vành tai cô. Cảm giác giống như một chiếc lông chim gãi ngứa vậy. Như tia điện đánh trúng cô, cảm giác cứ tê tê, dọc theo vành tai, theo từng dòng máu vào đến trái tim lan đến từng tế bào.
Điềm Tâm cảm thấy nửa người trên mình đều mơ hồ. Thế nhưng cô vẫn nói câu thứ hai, cảm giác như bản thân mình đang bị gây tê vậy.
- Anh... Anh biết rõ là em có ý gì mà...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt Điềm Tâm không nhịn được mà đỏ lên. Người này rõ ràng là không thích cô vậy tại sao lại cứ gần gũi cô như vậy, mỗi lần dều như thế, cứ để cô hiểu nhầm tình cảm của anh dành cho mình như vậy thì vui lắm sao?
Cũng chỉ vì thái độ mập mờ này của anh mới hại cô cứ thích anh như vậy suốt ba năm.
- Anh không biết.
Trần Diệc Nhiên cảm thấy hơi áp lực, trầm thấp nói tiếp:
- Anh thậm chí còn không biết mình trúng tà gì mới có thể để ý anh như vậy. MỖi một lần trở về anh đều tự nói với mình, phải để em học tập tốt, an tâm đi học, thế nhưng không chịu được mà nhìn vào điện thoại, nhìn xem em có gửi tin nhắn đến hay không. Điềm Tâm đến cùng em hạ độc gì với anh vậy?
Cơ thể Điềm Tâm cứng đờ, anh... lời này của anh là có ý gì?
- Điềm Tâm - Giọng nói Trần Diệc Nhiên mang theo sự mê hoặc vang lên bên tai cô - Em biết anh đều phải cố gắng khắc chế bản thân không xúc động mà trêu đùa em không?
Hơ? Đôi mắt trong suốt của Điềm Tâm chớp chớp, mũi chun lại sau đó ủy khuất nói:
- Anh đùa em còn ít hay sao?
Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tĩnh mịch nhìn đôi mắt đáy láy mở to của Điềm Tâm, đôi môi nở một nụ cười tà mị, xuống như đóa hóa xinh đẹp nở rộ trong đêm, từng chữ một mà nói:
- Em xác định sự khi dễ anh nói là ý gì sao?
Điềm Tâm hoàn toàn mờ mịt, nghi hoặc vô cùng. Sau nửa ngày, cô chun mũi, giọng nói trầm thấp mà ủy khuất:
- Có phải anh chỉ muốn trả lời em cho xong...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro