Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Bị giành trước một bước
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Edit: Bỉ Ngạn
Biểu tình trên mặt Trần Diệc Nhiên có chút thay đổi, đôi mắt sâu thẳm nhìn Lục Dật Tiêu lúc lâu, môi mỏng khẽ cong lên, hướng tới anh ta thấp giọng nói: “Không nói cho ngươi.”
“……” Ánh mắt Lục Dật Tiêu vô ngữ biểu tình nhìn anh, “Chớ ghép tôi với anh cùng một bộ, anh với Điềm Tâm nhà anh chơi còn chơi nổi, ở trước mặt tôi liền thôi bỏ đi.”
“Thật muốn biết?” Đôi mắt Trần Diệc Nhiên xoay chuyển, chậm rãi đi đến trước mắt Lục Dật Tiêu, anh duỗi tay cầm cái uống đựng bút mà Lục Dật Tiêu vẫn thường ngắm lên, vui vẻ thoải mái nói: “Ăn no thoả mãn, đương nhiên tâm tình rất tốt.”
“Anh cứ như vậy mà theo đuổi tình yêu?” Lục Dật Tiêu tràn đầy hắc tuyến mà nhìn anh, ăn no liền cao hứng?
“Ha hả.” Trần Diệc Nhiên vẻ mặt khinh bỉ nhìn anh, động tác ưu nhã trở lại bàn làm việc, thanh âm nhàn nhạt nói: “Trước nay đều không có trải qua cảm giác ăn no là như thế nào, đương nhiên sẽ không hiểu được cách theo đuổi của tôi.”
“……” Lục Dật Tiêu trên hơi ngẩn ra, sau hai giây, bất thình lình phản ứng lại, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trần Diệc Nhiên, lắp bắp nói: “Anh…… Ý của anh là……”
Trần Diệc Nhiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi quay đầu đi.
Biểu tình Lục Dật Tiêu trở nên phức tạp nhìn anh, sau đó mạnh miệng nói: “Có cái gì hảo khoe ra, ta cũng đã trải qua rồi.”
Trần Diệc Nhiên thâm thúy nhìn anh ta, không nói lời nào.
Sáng sớm thứ hai Điềm Tâm bị Thẩm Tâm lôi từ trên giường xuống.
Thẩm Tâm vừa giúp cô chọn quần áo, vừa nhắc: “Cậu nói cậu cuối tuần này, trở về làm gì vậy hả, làm sao lại mệt mỏi thành ra thế này, buổi sáng lên lớp cũng không đi nổi, nếu không phải vì mệt mỏi thì chẳng lẽ do ông thầy biến thái, cuối tuần cup học một buổi cũng không cho, tớ mới chẳng muốn đến giúp cậu mặc quần áo đâu.”
Điềm Tâm đánh một cái ngáp thật dài, mơ mơ màng màng hướng Thẩm Tâm nói: “Cám ơn cậu a, thời gian trước khi cậu đến tớ còn không thể bò dậy nổi nữa lè, tớ cũng sẽ giúp cậu mặc.”“Ta Thẩm Tâm sẽ có một ngày như vậy sao??” Thẩm Tâm trừng mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó đem quần jean cho nàng nói: “Chính mình tự mặc vào đi.”
“Nga……” Điềm Tâm uể oải bất đắc dĩ nhận lấy quần jean, vừa nhấc chân, liền nhịn không được “Ti” một tiếng.
“Làm sao vậy? Chân đau??” Thẩm Tâm ân cần nhìn nàng.
“Chân toan……” Điềm Tâm cảm thấy hai chân mĩnh rã rời không thể nhấc chân nổi.
“Cuối tuần leo núi đi?” Trong mắt Thẩm Tâm tràn đầy nghi ngờ nhìn nàng.
“Không……” Điềm Tâm hơi cúi đầu, mặt có chút đỏ.
“Vậy thì làm gì, đi dạo phố cũng không đến mức thành ra như vậy đi.” Thẩm Tâm bĩu môi, thuận miệng hỏi.
“Không làm gì, liền…… Nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi.” Điềm Tâm cúi đầu hậm hực mà trả lời.
“Nga…… Tùy cậu đi, đúng rồi, cậu tặng quà gì cho Trần Diệc Nhiên vậy, hắn thích không?” Thẩm Tâm như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng tới Điềm Tâm hỏi.
“Anh ấy……” Vẻ mặt Điềm Tâm biểu hiện “Chuyện cũ đừng vội nhắc lại” nhìn Thẩm Tâm, mắt mọng nước nói: “Đừng nhắc lại cái món quà kia nữa, Trần Diệc Nhiên hẳn là không thích, anh ấy sắp tức chết tớ rồi.”
"Nghiêm trọng vậy à?” Thẩm Tâm vẻ mặt đồng tình nhìn cô, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi: “Vậy cậu rốt cuộc tăng anh ấy thứ gì vậy, ta cũng nên lưu ý một chút, về sau tránh sẽ không tặng anh ấy.”
“Yên tâm đi, với chỉ số thông minh của cậu, tuyệt đối sẽ không tặng anh ấy cái đó……”
Biểu tình trên mặt Trần Diệc Nhiên có chút thay đổi, đôi mắt sâu thẳm nhìn Lục Dật Tiêu lúc lâu, môi mỏng khẽ cong lên, hướng tới anh ta thấp giọng nói: “Không nói cho ngươi.”
“……” Ánh mắt Lục Dật Tiêu vô ngữ biểu tình nhìn anh, “Chớ ghép tôi với anh cùng một bộ, anh với Điềm Tâm nhà anh chơi còn chơi nổi, ở trước mặt tôi liền thôi bỏ đi.”
“Thật muốn biết?” Đôi mắt Trần Diệc Nhiên xoay chuyển, chậm rãi đi đến trước mắt Lục Dật Tiêu, anh duỗi tay cầm cái uống đựng bút mà Lục Dật Tiêu vẫn thường ngắm lên, vui vẻ thoải mái nói: “Ăn no thoả mãn, đương nhiên tâm tình rất tốt.”
“Anh cứ như vậy mà theo đuổi tình yêu?” Lục Dật Tiêu tràn đầy hắc tuyến mà nhìn anh, ăn no liền cao hứng?
“Ha hả.” Trần Diệc Nhiên vẻ mặt khinh bỉ nhìn anh, động tác ưu nhã trở lại bàn làm việc, thanh âm nhàn nhạt nói: “Trước nay đều không có trải qua cảm giác ăn no là như thế nào, đương nhiên sẽ không hiểu được cách theo đuổi của tôi.”
“……” Lục Dật Tiêu trên hơi ngẩn ra, sau hai giây, bất thình lình phản ứng lại, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trần Diệc Nhiên, lắp bắp nói: “Anh…… Ý của anh là……”
Trần Diệc Nhiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi quay đầu đi.
Biểu tình Lục Dật Tiêu trở nên phức tạp nhìn anh, sau đó mạnh miệng nói: “Có cái gì hảo khoe ra, ta cũng đã trải qua rồi.”
Trần Diệc Nhiên thâm thúy nhìn anh ta, không nói lời nào.
Sáng sớm thứ hai Điềm Tâm bị Thẩm Tâm lôi từ trên giường xuống.
Thẩm Tâm vừa giúp cô chọn quần áo, vừa nhắc: “Cậu nói cậu cuối tuần này, trở về làm gì vậy hả, làm sao lại mệt mỏi thành ra thế này, buổi sáng lên lớp cũng không đi nổi, nếu không phải vì mệt mỏi thì chẳng lẽ do ông thầy biến thái, cuối tuần cup học một buổi cũng không cho, tớ mới chẳng muốn đến giúp cậu mặc quần áo đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điềm Tâm đánh một cái ngáp thật dài, mơ mơ màng màng hướng Thẩm Tâm nói: “Cám ơn cậu a, thời gian trước khi cậu đến tớ còn không thể bò dậy nổi nữa lè, tớ cũng sẽ giúp cậu mặc.”“Ta Thẩm Tâm sẽ có một ngày như vậy sao??” Thẩm Tâm trừng mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó đem quần jean cho nàng nói: “Chính mình tự mặc vào đi.”
“Nga……” Điềm Tâm uể oải bất đắc dĩ nhận lấy quần jean, vừa nhấc chân, liền nhịn không được “Ti” một tiếng.
“Làm sao vậy? Chân đau??” Thẩm Tâm ân cần nhìn nàng.
“Chân toan……” Điềm Tâm cảm thấy hai chân mĩnh rã rời không thể nhấc chân nổi.
“Cuối tuần leo núi đi?” Trong mắt Thẩm Tâm tràn đầy nghi ngờ nhìn nàng.
“Không……” Điềm Tâm hơi cúi đầu, mặt có chút đỏ.
“Vậy thì làm gì, đi dạo phố cũng không đến mức thành ra như vậy đi.” Thẩm Tâm bĩu môi, thuận miệng hỏi.
“Không làm gì, liền…… Nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi.” Điềm Tâm cúi đầu hậm hực mà trả lời.
“Nga…… Tùy cậu đi, đúng rồi, cậu tặng quà gì cho Trần Diệc Nhiên vậy, hắn thích không?” Thẩm Tâm như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng tới Điềm Tâm hỏi.
“Anh ấy……” Vẻ mặt Điềm Tâm biểu hiện “Chuyện cũ đừng vội nhắc lại” nhìn Thẩm Tâm, mắt mọng nước nói: “Đừng nhắc lại cái món quà kia nữa, Trần Diệc Nhiên hẳn là không thích, anh ấy sắp tức chết tớ rồi.”
"Nghiêm trọng vậy à?” Thẩm Tâm vẻ mặt đồng tình nhìn cô, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi: “Vậy cậu rốt cuộc tăng anh ấy thứ gì vậy, ta cũng nên lưu ý một chút, về sau tránh sẽ không tặng anh ấy.”
“Yên tâm đi, với chỉ số thông minh của cậu, tuyệt đối sẽ không tặng anh ấy cái đó……”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro