Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng 2
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
- Nhưng làm sao để biết?
Điềm Tâm lưỡng lự một chút, sau đó tiếp tục hỏi Thẩm Thi:
- Chị và Tiểu Ngải lại không quen biết, chẳng lẽ đi hỏi thẳng Trần Diệc Nhiên?
- Ngốc! Cái này để bà chị của em ra tay là được rồi!
Thẩm Thi không nhịn được búng trán Điềm Tâm một cái sau đó rất tự nhiên quay sang hỏi Thẩm Tâm:
- Đúng không bà chị? Không phải bà chị có anh Tiêu sao?
- Ý hay!
Thẩm Tâm hứng thú đập vai Thẩm Thi, vừa nói vừa lấy điện thoại, tìm số di động của Lục Dật Tiêu. Ba mươi phút sau, Lục Dật Tiêu đối mặt với ba cặp mắt tò mò, không tự chủ được lui về sau mấy bước sau đó lắc đầu:
- Anh... chuyện tình cảm của cậu ta anh cũng không rõ lắm.
Thẩm Tâm cáu lên nắm lấy cổ áo Lục Dật Tiêu, trợn mắt hỏi:
- Không rõ? Hai người không là bạn tốt đó sao?
Lục Dật Tiêu giật mình, khẩn thiết nói với cô:
- Thật ra hồi cấp 3 anh và cậu ta là bạn bè tốt, lên đại học cũng vậy, nhưng mà sau khi cậu ta đi du học anh lại vì em mà không đi cùng, vì vậy sau chuyện đó...anh cũng không rõ nữa.
Thẩm Tâm đảo mắt một vòng, chợt suy nghĩ nói:
- Nói như vậy, trong khoảng thời gian đó anh ta đã có bạn gái rồi?
- Trên lý luận thì là vậy.
Lục Dật Tiêu nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Thế nhưng trước khi về nước cậu ấy đã chia tay bạn gái rồi, hơn nữa khi vào làm ở khoa kỹ thuật, rõ ràng là không còn liên lạc với cô gái kia nữa.
Thẩm Tâm buông lỏng cổ áo Lục Dật Tiêu ra, ngẫm nghĩ nửa ngày mới quay sang hỏi Điềm Tâm:
- Cậu thấy thế nào?
- Hả?
Điềm Tâm ngây người tỉnh lại, cười hì hì:
- Tớ cũng không biết, dù sao hai người cũng đã chia tay rồi, hơn nữa anh ấy cũng không có ý muốn quay lại với người kia. Tớ thấy không sao cả!
-...
Thẩm Tâm và Thẩm Thi quay sang nhìn nhau, đầu đầy vạch đen. Rốt cuộc não của người này để đâu mất rồi?
- Được rồi, cho là cậu thông minh cũng nghĩ được tới đó.
Thẩm Tâm thở dài một hơi, lắc đầu nói tiếp:
- Xem ra con đường theo đuổi của cậu còn dài nha, Trần Diệc Nhiên cũng không phải dạng người dễ bị lay động.
Điềm Tâm hơi nghiêng đầu, vẻ mặt ngây ngô kết luận:
- Chỉ cần tớ thích anh ấy là được rồi!
Quả nhiên tình yêu làm cho người ta mù quáng! Thẩm Tâm thở hắt ra, quay sang Điềm Tâm chuyển chủ đề:
- Được rồi, cứ như vậy đi, còn tiết mục chuẩn bị kỷ niệm ngày thành lập trường cậu làm tới đâu rồi?
Điềm Tâm lưỡng lự một chút, sau đó tiếp tục hỏi Thẩm Thi:
- Chị và Tiểu Ngải lại không quen biết, chẳng lẽ đi hỏi thẳng Trần Diệc Nhiên?
- Ngốc! Cái này để bà chị của em ra tay là được rồi!
Thẩm Thi không nhịn được búng trán Điềm Tâm một cái sau đó rất tự nhiên quay sang hỏi Thẩm Tâm:
- Đúng không bà chị? Không phải bà chị có anh Tiêu sao?
- Ý hay!
Thẩm Tâm hứng thú đập vai Thẩm Thi, vừa nói vừa lấy điện thoại, tìm số di động của Lục Dật Tiêu. Ba mươi phút sau, Lục Dật Tiêu đối mặt với ba cặp mắt tò mò, không tự chủ được lui về sau mấy bước sau đó lắc đầu:
- Anh... chuyện tình cảm của cậu ta anh cũng không rõ lắm.
Thẩm Tâm cáu lên nắm lấy cổ áo Lục Dật Tiêu, trợn mắt hỏi:
- Không rõ? Hai người không là bạn tốt đó sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Dật Tiêu giật mình, khẩn thiết nói với cô:
- Thật ra hồi cấp 3 anh và cậu ta là bạn bè tốt, lên đại học cũng vậy, nhưng mà sau khi cậu ta đi du học anh lại vì em mà không đi cùng, vì vậy sau chuyện đó...anh cũng không rõ nữa.
Thẩm Tâm đảo mắt một vòng, chợt suy nghĩ nói:
- Nói như vậy, trong khoảng thời gian đó anh ta đã có bạn gái rồi?
- Trên lý luận thì là vậy.
Lục Dật Tiêu nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Thế nhưng trước khi về nước cậu ấy đã chia tay bạn gái rồi, hơn nữa khi vào làm ở khoa kỹ thuật, rõ ràng là không còn liên lạc với cô gái kia nữa.
Thẩm Tâm buông lỏng cổ áo Lục Dật Tiêu ra, ngẫm nghĩ nửa ngày mới quay sang hỏi Điềm Tâm:
- Cậu thấy thế nào?
- Hả?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điềm Tâm ngây người tỉnh lại, cười hì hì:
- Tớ cũng không biết, dù sao hai người cũng đã chia tay rồi, hơn nữa anh ấy cũng không có ý muốn quay lại với người kia. Tớ thấy không sao cả!
-...
Thẩm Tâm và Thẩm Thi quay sang nhìn nhau, đầu đầy vạch đen. Rốt cuộc não của người này để đâu mất rồi?
- Được rồi, cho là cậu thông minh cũng nghĩ được tới đó.
Thẩm Tâm thở dài một hơi, lắc đầu nói tiếp:
- Xem ra con đường theo đuổi của cậu còn dài nha, Trần Diệc Nhiên cũng không phải dạng người dễ bị lay động.
Điềm Tâm hơi nghiêng đầu, vẻ mặt ngây ngô kết luận:
- Chỉ cần tớ thích anh ấy là được rồi!
Quả nhiên tình yêu làm cho người ta mù quáng! Thẩm Tâm thở hắt ra, quay sang Điềm Tâm chuyển chủ đề:
- Được rồi, cứ như vậy đi, còn tiết mục chuẩn bị kỷ niệm ngày thành lập trường cậu làm tới đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro