Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Bữa tiệc bất ngờ cảm ơn "thầy" 1
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Ánh nắng buổi sáng chiếu vào làm bóng hắn đổ dài xuống nền, hắn đứng đó, đôi mắt sáng lên lấp lánh nhìn cô.
Điềm Tâm đột nhiên cảm thấy hơi thở của mình trong nháy mắt đã sắp ngừng đến nơi rồi.
Nhưng trong đầu cô vẫn còn chút lí trí nên vẫn có thể quay sang Trần Diệc Nhiên mà cười cười, sau đó điềm nhiên hỏi:
-Có thể sống cùng anh cả đời, nhưng mà nấu cơm cả đời thì có phải muốn lừa bố người ta không?
Trần Diệc Nhiên hơi ngẩn người ra rồi liền bật cười.
Nụ cười của hắn thật ấm áp, tựa như ánh mặt trời chiếu thẳng vào lòng cô vậy, sau đó hắn dịu dàng nói:
-Không muốn cả đời nấu cơm cũng được, chỉ cần bằng lòng lấy anh là được rồi.
-Ha ha... - Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên cười ngây ngô, gương mặt trắng nõn chợt đỏ ửng lên.
Ba năm nay, hằng đêm cô vẫn mơ đến cảnh tượng hạnh phúc ấy.
"Ọt ọt...rột rột..."
Một hồi âm thanh không hài hòa phát ra từ bụng Điềm Tâm.
Trần Diệc Nhiên và Điềm Tâm đều khẽ giật mình, sau đó liền bật cười.
-Đi thôi, anh đưa em ra ngoài ăn. - Trần Diệc Nhiên đứng thẳng người, đưa tay xoa lên đầu tóc rối bù của Điềm Tâm rồi xoay người quay đi lấy chìa khóa xe.
-Ha ha... - Điềm Tâm tiếp tục cười ngây ngô, đem đống hỗn độn trong tay đổ sạch, sau đó rửa ráy bát đũa sạch sẽ rồi vội vàng chạy đi thay quần áo.
Sau khi nhận được điểm thi đại học, cô và bạn bè tiếp tục điền vào phiếu nguyện vọng, chờ ngày giấy báo trúng tuyển gửi về.
Cái ngày nhận được giấy báo nhập học, Điềm Tâm hưng phấn giống chú chim nhỏ thoát khỏi lồng sắt, cô cầm giấy báo chạy như điên đến nhà Thẩm Tâm. Cũng may nhà hai cô chỉ cách nhau một con đường cái.
Điềm Tâm mặc kệ nắng gắt trên đầu mà chạy một mạch chạy đến nhà Thẩm Tâm rồi nhấn chuông liên tục.
-Đến đây! Đến đây!! - Giọng Đào Tử - mẹ Thẩm Tâm trong nhà vọng ra.
Cửa vừa mở Điềm Tâm đã lao vào nhìn mẹ Thẩm Tâm gọi ngọt ngào:
-Cô à!!
Mẹ Thẩm Tâm nhìn bộ dạng phấn khích của Điềm Tâm, không nhịn được cười mà dặn dò:
-Chậm thôi, chậm thôi!
Chưa dứt lời thì Điềm Tâm đã mất hút trên cầu thang.
Thẩm Mặc Trần cầm tờ báo trong tay, vẻ mặt khó hiểu từ phòng đọc sách đi ra, nhìn cửa chính mở toang mà nhìn mẹ Thẩm Tâm hỏi:
-Vừa rồi...có tiếng chuông cửa? Sao không thấy ai vậy?
-Là Điềm Tâm, nó lên lầu rồi... - Bà bất đắc dĩ nhún vai, sau đó chỉ tay lên lầu, cười tủm tỉm nói.
-A... - Thẩm Mặc Trần nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt thâm sâu nhìn thoáng qua tờ báo trong tay, trầm giọng thở dài nói:
-Chớp mắt cái Thẩm Tâm đã lên đại học rồi...
-Đúng vậy, thời gian trôi thật mau... - Mẹ Thẩm Tâm xúc động, cảnh tượng bà cùng Mặc Trần năm nào vừa mới vào đại học hiện lên rõ mồn một ngay trước mắt, trong nháy mắt, cũng đã đến phiên bọn nhỏ lên đại học rồi.
-Đã đến lúc phải thuê một căn hộ ở thành phố N rồi. - Đôi mắt Thẩm Mặc Trần trong như ngọc, đôi mắt sáng ngời ôm lấy bờ vai Đào Tử, trầm ấm nói:
-Để lúc Thẩm Tâm đến thành phố N có thể sống ở đó.
-Ở kí túc xá của trường cũng được mà. - Đào Tử hơi nhíu mày, nhìn Mặc Trần mà phản đối.
Điềm Tâm đột nhiên cảm thấy hơi thở của mình trong nháy mắt đã sắp ngừng đến nơi rồi.
Nhưng trong đầu cô vẫn còn chút lí trí nên vẫn có thể quay sang Trần Diệc Nhiên mà cười cười, sau đó điềm nhiên hỏi:
-Có thể sống cùng anh cả đời, nhưng mà nấu cơm cả đời thì có phải muốn lừa bố người ta không?
Trần Diệc Nhiên hơi ngẩn người ra rồi liền bật cười.
Nụ cười của hắn thật ấm áp, tựa như ánh mặt trời chiếu thẳng vào lòng cô vậy, sau đó hắn dịu dàng nói:
-Không muốn cả đời nấu cơm cũng được, chỉ cần bằng lòng lấy anh là được rồi.
-Ha ha... - Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên cười ngây ngô, gương mặt trắng nõn chợt đỏ ửng lên.
Ba năm nay, hằng đêm cô vẫn mơ đến cảnh tượng hạnh phúc ấy.
"Ọt ọt...rột rột..."
Một hồi âm thanh không hài hòa phát ra từ bụng Điềm Tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Diệc Nhiên và Điềm Tâm đều khẽ giật mình, sau đó liền bật cười.
-Đi thôi, anh đưa em ra ngoài ăn. - Trần Diệc Nhiên đứng thẳng người, đưa tay xoa lên đầu tóc rối bù của Điềm Tâm rồi xoay người quay đi lấy chìa khóa xe.
-Ha ha... - Điềm Tâm tiếp tục cười ngây ngô, đem đống hỗn độn trong tay đổ sạch, sau đó rửa ráy bát đũa sạch sẽ rồi vội vàng chạy đi thay quần áo.
Sau khi nhận được điểm thi đại học, cô và bạn bè tiếp tục điền vào phiếu nguyện vọng, chờ ngày giấy báo trúng tuyển gửi về.
Cái ngày nhận được giấy báo nhập học, Điềm Tâm hưng phấn giống chú chim nhỏ thoát khỏi lồng sắt, cô cầm giấy báo chạy như điên đến nhà Thẩm Tâm. Cũng may nhà hai cô chỉ cách nhau một con đường cái.
Điềm Tâm mặc kệ nắng gắt trên đầu mà chạy một mạch chạy đến nhà Thẩm Tâm rồi nhấn chuông liên tục.
-Đến đây! Đến đây!! - Giọng Đào Tử - mẹ Thẩm Tâm trong nhà vọng ra.
Cửa vừa mở Điềm Tâm đã lao vào nhìn mẹ Thẩm Tâm gọi ngọt ngào:
-Cô à!!
Mẹ Thẩm Tâm nhìn bộ dạng phấn khích của Điềm Tâm, không nhịn được cười mà dặn dò:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Chậm thôi, chậm thôi!
Chưa dứt lời thì Điềm Tâm đã mất hút trên cầu thang.
Thẩm Mặc Trần cầm tờ báo trong tay, vẻ mặt khó hiểu từ phòng đọc sách đi ra, nhìn cửa chính mở toang mà nhìn mẹ Thẩm Tâm hỏi:
-Vừa rồi...có tiếng chuông cửa? Sao không thấy ai vậy?
-Là Điềm Tâm, nó lên lầu rồi... - Bà bất đắc dĩ nhún vai, sau đó chỉ tay lên lầu, cười tủm tỉm nói.
-A... - Thẩm Mặc Trần nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt thâm sâu nhìn thoáng qua tờ báo trong tay, trầm giọng thở dài nói:
-Chớp mắt cái Thẩm Tâm đã lên đại học rồi...
-Đúng vậy, thời gian trôi thật mau... - Mẹ Thẩm Tâm xúc động, cảnh tượng bà cùng Mặc Trần năm nào vừa mới vào đại học hiện lên rõ mồn một ngay trước mắt, trong nháy mắt, cũng đã đến phiên bọn nhỏ lên đại học rồi.
-Đã đến lúc phải thuê một căn hộ ở thành phố N rồi. - Đôi mắt Thẩm Mặc Trần trong như ngọc, đôi mắt sáng ngời ôm lấy bờ vai Đào Tử, trầm ấm nói:
-Để lúc Thẩm Tâm đến thành phố N có thể sống ở đó.
-Ở kí túc xá của trường cũng được mà. - Đào Tử hơi nhíu mày, nhìn Mặc Trần mà phản đối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro