Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Bữa tiệc bất ngờ cảm ơn "thầy" 8
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
-Khục khục...việc đó...Ba băm cấp ba luôn phiền anh phụ đạo cho em,
khiến anh chậm trễ tìm được người yêu, thật sự là ngại quá. Hôm nay bố
em làm mối cho anh, anh hãy xem xét cho thật kĩ đấy, nói không chừng hài lòng rồi thì trở thành chị dâu của em lúc nào không hay!!
Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên cười nhẹ nhàng mà móc mỉa.
Nghe Điềm Tâm nói vậy, Trần Diệc Nhiên liền bật cười ra tiếng, hắn nhếch môi, thò tay xoa xoa đầu Điềm Tâm, giọng trầm ấm quyến rũ tràn đầy vui vẻ nói:
-Bé con, không cần quan tâm.
Bé bé cái đầu anh!!
Điềm Tâm tức giận mà vỗ vào tay Trần Diệc Nhiên đang để trên đầu cô, trợn mắt lườm hắn một cái rồi về chỗ ngồi nghịch điện thoại.
Mẹ Điềm Tâm và mẹ Trần Diệc Nhiên ngồi hàn huyên được một lát thì giọng nhân viên phục vụ vang lên ngoài cửa:
-Xin chào, mời đi bên này.
Điềm Tâm lập tức ngẩng đầu lên, nhìn ra phía cửa.
Cửa phòng đẩy ra, một đôi vợ chồng trung niên đi vào, theo sau là một cô gái xinh đẹp tóc ngắn.
Điềm Tâm vốn tưởng rằng cô gái được giới thiệu cho Trần Diệc Nhiên hẳn là phải có mái tóc bồng bềnh, làn da trắng nõn, không nghĩ lại như cô gái kia, có một mái tóc siêu ngắn, làn da rám nắng khỏe mạnh, đôi mắt đen láy sáng ngời. Cô ta cười nhẹ nhàng đi vào, nhìn thấy Trần Diệc Nhiên thì đôi mắt sáng lên, sau đó cứ nhìn hắn cười cười.
Điềm Tâm quay đầu đi, nhìn Trần Diệc Nhiên cũng lịch sự cười đáp trả cô ta một cái, không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
-Lão Dương, đến rồi à. - Bố Điềm Tâm liền cười ha hả mà nghênh đón bố cô gái kia, sau một hồi bắt tay, mời thuốc, hàn huyên thì ánh mắt mới chuyển sang cô gái kia, vui tươi hớn hở nói:
-Thật lâu lắm rồi mới gặp, Tịnh Như ngày càng xinh gái nhỉ.
-Cảm ơn chú Hiểu đã khen. -Dương Tịnh Như nhìn bố Điềm Tâm cười cười, thoải mái trả lời.
-Đến đây Điềm Tâm, đây là chị Tịnh Như, khi còn bé, ở trong quân đội, hằng ngày con vẫn kè kè sau lưng đòi nó đi mua kẹo cho đấy, chắc bây giờ không còn nhớ đâu nhỉ. - Bố Điềm Tâm vẫy vẫy tay giới thiệu.
-Chị Tịnh Như? - Điềm Tâm kinh ngạc mà lắp bắp, nhìn kĩ lại cô gái tóc ngắn trước mặt, khuôn mặt đúng là có nét giống.
Chỉ là chị Tịnh Như trong trí nhớ của cô, luôn mặc chiếc quần màu trắng, mái tóc dài tết thành đuôi ngựa, giống như một tiểu công chúa dắt theo một đám con nít nô đùa.
-Chị Tịnh Như, là chị thật sao? - Điềm Tâm chạy đến trước mặt cô gái đó, sau khi quan sát kĩ càng liền kinh ngạc nói:
-Mái tóc dài của chị đâu rồi, em nhớ khi còn bé tóc chị dài lắm mà, em còn ngưỡng mộ nữa đó.
-Cắt rồi. - Dương Tịnh Như nhìn Điềm Tâm cười cười, hòa nhã nói:
-Tóc dài chăm sóc mệt quá, gội đầu cũng khó khăn nữa, như này vẫn tiện hơn. Điềm Tâm nhiều năm không gặp, nay lớn quá nhỉ.
-Đúng là vậy nhỉ. - Điềm Tâm nhìn Dương Tịnh Như cười, trong phút chốc quên mất rằng đây là người bố cô đem đến mai mối cho Trần Diệc Nhiên.
Trần Diệc Nhiên đứng cách không xa bọn họ, hơi nhíu mày, nhìn hai cô gái vui vẻ trò chuyện mà đầu hắn lại rối tung lên, cái cô gái được mai mối này đến cả Điềm Tâm cũng quen...
Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên cười nhẹ nhàng mà móc mỉa.
Nghe Điềm Tâm nói vậy, Trần Diệc Nhiên liền bật cười ra tiếng, hắn nhếch môi, thò tay xoa xoa đầu Điềm Tâm, giọng trầm ấm quyến rũ tràn đầy vui vẻ nói:
-Bé con, không cần quan tâm.
Bé bé cái đầu anh!!
Điềm Tâm tức giận mà vỗ vào tay Trần Diệc Nhiên đang để trên đầu cô, trợn mắt lườm hắn một cái rồi về chỗ ngồi nghịch điện thoại.
Mẹ Điềm Tâm và mẹ Trần Diệc Nhiên ngồi hàn huyên được một lát thì giọng nhân viên phục vụ vang lên ngoài cửa:
-Xin chào, mời đi bên này.
Điềm Tâm lập tức ngẩng đầu lên, nhìn ra phía cửa.
Cửa phòng đẩy ra, một đôi vợ chồng trung niên đi vào, theo sau là một cô gái xinh đẹp tóc ngắn.
Điềm Tâm vốn tưởng rằng cô gái được giới thiệu cho Trần Diệc Nhiên hẳn là phải có mái tóc bồng bềnh, làn da trắng nõn, không nghĩ lại như cô gái kia, có một mái tóc siêu ngắn, làn da rám nắng khỏe mạnh, đôi mắt đen láy sáng ngời. Cô ta cười nhẹ nhàng đi vào, nhìn thấy Trần Diệc Nhiên thì đôi mắt sáng lên, sau đó cứ nhìn hắn cười cười.
Điềm Tâm quay đầu đi, nhìn Trần Diệc Nhiên cũng lịch sự cười đáp trả cô ta một cái, không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Lão Dương, đến rồi à. - Bố Điềm Tâm liền cười ha hả mà nghênh đón bố cô gái kia, sau một hồi bắt tay, mời thuốc, hàn huyên thì ánh mắt mới chuyển sang cô gái kia, vui tươi hớn hở nói:
-Thật lâu lắm rồi mới gặp, Tịnh Như ngày càng xinh gái nhỉ.
-Cảm ơn chú Hiểu đã khen. -Dương Tịnh Như nhìn bố Điềm Tâm cười cười, thoải mái trả lời.
-Đến đây Điềm Tâm, đây là chị Tịnh Như, khi còn bé, ở trong quân đội, hằng ngày con vẫn kè kè sau lưng đòi nó đi mua kẹo cho đấy, chắc bây giờ không còn nhớ đâu nhỉ. - Bố Điềm Tâm vẫy vẫy tay giới thiệu.
-Chị Tịnh Như? - Điềm Tâm kinh ngạc mà lắp bắp, nhìn kĩ lại cô gái tóc ngắn trước mặt, khuôn mặt đúng là có nét giống.
Chỉ là chị Tịnh Như trong trí nhớ của cô, luôn mặc chiếc quần màu trắng, mái tóc dài tết thành đuôi ngựa, giống như một tiểu công chúa dắt theo một đám con nít nô đùa.
-Chị Tịnh Như, là chị thật sao? - Điềm Tâm chạy đến trước mặt cô gái đó, sau khi quan sát kĩ càng liền kinh ngạc nói:
-Mái tóc dài của chị đâu rồi, em nhớ khi còn bé tóc chị dài lắm mà, em còn ngưỡng mộ nữa đó.
-Cắt rồi. - Dương Tịnh Như nhìn Điềm Tâm cười cười, hòa nhã nói:
-Tóc dài chăm sóc mệt quá, gội đầu cũng khó khăn nữa, như này vẫn tiện hơn. Điềm Tâm nhiều năm không gặp, nay lớn quá nhỉ.
-Đúng là vậy nhỉ. - Điềm Tâm nhìn Dương Tịnh Như cười, trong phút chốc quên mất rằng đây là người bố cô đem đến mai mối cho Trần Diệc Nhiên.
Trần Diệc Nhiên đứng cách không xa bọn họ, hơi nhíu mày, nhìn hai cô gái vui vẻ trò chuyện mà đầu hắn lại rối tung lên, cái cô gái được mai mối này đến cả Điềm Tâm cũng quen...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro