Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Đêm nay hẹn hò nhé? 5
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
-Chuyện gì? - Điềm Tâm mở to đôi mắt trong sáng vô tội tò mò nhìn Trần Diệc Nhiên.
-À...
Đôi mắt Trần Diệc Nhiên lóe lên như ánh sao, khóe môi mỏng nở một nụ cười đẹp mê hồn, sau đó chúi người về phía trước, ghé sát mặt Điềm Tâm mà thì thầm vào tai cô bằng giọng mê hoặc:
-Chuyện là...lúc anh hôn...em có cảm giác ra sao?
Mặt Điềm Tâm bắt đầu nóng ran.
Cô ảo não nhìn Trần Diệc Nhiên, trong lòng hối hận sâu sắc, trách mình tại sao lúc nãy lại nói với hắn nhiều như vậy, cô sao có thể quên, cái người đang trước mặt cô lúc này, so với Thẩm Tâm, Thẩm Thị thì lòng dạ còn đen tối hơn bội phần.
Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, gương mặt thanh tú đẹp đẽ không giấu được vui vẻ mà nở nụ cười, ranh mãnh nói:
-Nhìn phản ứng của em, hẳn là rất hài lòng nhỉ?
-Trần Diệc Nhiên, anh đi chết đi!
Điềm Tâm thẹn quá hóa giận, tiện tay túm lấy cái gối trên giường bệnh nhắm vào đầu hắn mà đánh tới tấp. Trần Diệc Nhiên nhanh nhẹn quay đầu đi, khó khăn lắm mới tránh thoát đòn công kích của Điềm Tâm.
"Bành" một tiếng, cái gối lướt qua Trần Diệc Nhiên, trực tiếp trúng vào người vị bác sĩ vừa đến để kiểm tra tình hình bệnh nhân. Vị bác sĩ và thêm hai hộ lý đang đứng ở cửa, đột nhiên bị "hung khí" bay đến nện nên có chút ngẩn cả người.
Ba ánh mắt đồng loạt nhìn về phía giường bệnh của Điềm Tâm.
Sau khi phát hiện mình đánh nhầm người, mặt Điềm Tâm liền biến sắc, cô sững sờ mà nhìn vị bác sĩ và hai người hộ lý đang đứng ở cửa, vội vàng xin lỗi:
-Thật là xấu hổ, xấu hổ quá, tại tôi ném không chuẩn, phương hướng lại không kiểm soát, tôi không cố ý muốn ném vào các vị đâu ạ.
-Haha... - Vị bác sĩ kia cười khan hai tiếng, đôi mắt thoáng liếc sang nhìn Trần Diệc Nhiên, sau đó đưa tay nâng kính mắt lên cao trên sống mũi, chậm rãi tiến đến bên Điềm Tâm, mỉm cười:
-Cô bé đang rất lanh lợi rồi nhỉ, dù sao cũng còn trẻ tuổi, khôi phục nhanh là điều dễ hiểu. Không chừng, hai ngày nữa lại có thể ngồi trên giường mà đẩy tạ cũng không chừng.
Câu nói đó làm cả người Điềm Tâm bắt đầu quýnh hết cả lên.
Cô có chút xấu hổ mà nhìn vị bác sĩ đang đứng trước giường mình, một bên tiếp tục lí nhí xin lỗi, một bên lại hung hăng trừng mắt nhìn Diệc Nhiên.
Chỉ là cái nhìn này, dường như không thoái khỏi đôi mắt của vị bác sĩ kia. Chỉ thấy anh ta hướng về phía Trần Diệc Nhiên cười thâm hiểm, sau đó lật kẹp hồ sơ trong tay ra, quay sang Điềm Tâm hỏi:
-Điềm Tâm phải không nhỉ? Cảm giác bây giờ thế nào? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?
-Không ạ.
Điềm Tâm thành thật trả lời, nhưng cũng rất lễ phép.
-A, vậy là tốt rồi, treo thêm hai ngày thuốc tiêu viêm nữa, sau hai ngày theo dõi nếu không có biểu hiện gì thì có thể xuất viện.
Vị bác sĩ vừa ghi chép gì đó vào tập hồ sơ, vừa quay sang Trần Diệc Nhiên hỏi:
-Đây là em gái cậu à?
Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu, thoáng nhìn ánh mắt đầy hứng thú của vị bác sĩ đó, mặt không chút biểu hiện đáp:
-Ừ.
-Haha, ngay cả em gái cũng muốn ra tay, tôi không ngờ là cậu lại có bộ mặt cầm thú như vậy đấy.
Vị bác sĩ kia cười lớn, nhìn Trần Diệc Nhiên ranh mãnh nói, ánh mắt như xuyên qua tròng kính mà nhìn vào đôi môi sưng đỏ của Điềm Tâm.
Điềm Tâm có chút lúng túng rụt rụt đầu, đột nhiên nhớ tới lời của hắn đã từng nói, vị bác sĩ mổ cho cô chính là lớp trưởng lớp hắn trước kia. Chẳng lẽ, chính là người này?
-À...
Đôi mắt Trần Diệc Nhiên lóe lên như ánh sao, khóe môi mỏng nở một nụ cười đẹp mê hồn, sau đó chúi người về phía trước, ghé sát mặt Điềm Tâm mà thì thầm vào tai cô bằng giọng mê hoặc:
-Chuyện là...lúc anh hôn...em có cảm giác ra sao?
Mặt Điềm Tâm bắt đầu nóng ran.
Cô ảo não nhìn Trần Diệc Nhiên, trong lòng hối hận sâu sắc, trách mình tại sao lúc nãy lại nói với hắn nhiều như vậy, cô sao có thể quên, cái người đang trước mặt cô lúc này, so với Thẩm Tâm, Thẩm Thị thì lòng dạ còn đen tối hơn bội phần.
Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, gương mặt thanh tú đẹp đẽ không giấu được vui vẻ mà nở nụ cười, ranh mãnh nói:
-Nhìn phản ứng của em, hẳn là rất hài lòng nhỉ?
-Trần Diệc Nhiên, anh đi chết đi!
Điềm Tâm thẹn quá hóa giận, tiện tay túm lấy cái gối trên giường bệnh nhắm vào đầu hắn mà đánh tới tấp. Trần Diệc Nhiên nhanh nhẹn quay đầu đi, khó khăn lắm mới tránh thoát đòn công kích của Điềm Tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bành" một tiếng, cái gối lướt qua Trần Diệc Nhiên, trực tiếp trúng vào người vị bác sĩ vừa đến để kiểm tra tình hình bệnh nhân. Vị bác sĩ và thêm hai hộ lý đang đứng ở cửa, đột nhiên bị "hung khí" bay đến nện nên có chút ngẩn cả người.
Ba ánh mắt đồng loạt nhìn về phía giường bệnh của Điềm Tâm.
Sau khi phát hiện mình đánh nhầm người, mặt Điềm Tâm liền biến sắc, cô sững sờ mà nhìn vị bác sĩ và hai người hộ lý đang đứng ở cửa, vội vàng xin lỗi:
-Thật là xấu hổ, xấu hổ quá, tại tôi ném không chuẩn, phương hướng lại không kiểm soát, tôi không cố ý muốn ném vào các vị đâu ạ.
-Haha... - Vị bác sĩ kia cười khan hai tiếng, đôi mắt thoáng liếc sang nhìn Trần Diệc Nhiên, sau đó đưa tay nâng kính mắt lên cao trên sống mũi, chậm rãi tiến đến bên Điềm Tâm, mỉm cười:
-Cô bé đang rất lanh lợi rồi nhỉ, dù sao cũng còn trẻ tuổi, khôi phục nhanh là điều dễ hiểu. Không chừng, hai ngày nữa lại có thể ngồi trên giường mà đẩy tạ cũng không chừng.
Câu nói đó làm cả người Điềm Tâm bắt đầu quýnh hết cả lên.
Cô có chút xấu hổ mà nhìn vị bác sĩ đang đứng trước giường mình, một bên tiếp tục lí nhí xin lỗi, một bên lại hung hăng trừng mắt nhìn Diệc Nhiên.
Chỉ là cái nhìn này, dường như không thoái khỏi đôi mắt của vị bác sĩ kia. Chỉ thấy anh ta hướng về phía Trần Diệc Nhiên cười thâm hiểm, sau đó lật kẹp hồ sơ trong tay ra, quay sang Điềm Tâm hỏi:
-Điềm Tâm phải không nhỉ? Cảm giác bây giờ thế nào? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Không ạ.
Điềm Tâm thành thật trả lời, nhưng cũng rất lễ phép.
-A, vậy là tốt rồi, treo thêm hai ngày thuốc tiêu viêm nữa, sau hai ngày theo dõi nếu không có biểu hiện gì thì có thể xuất viện.
Vị bác sĩ vừa ghi chép gì đó vào tập hồ sơ, vừa quay sang Trần Diệc Nhiên hỏi:
-Đây là em gái cậu à?
Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu, thoáng nhìn ánh mắt đầy hứng thú của vị bác sĩ đó, mặt không chút biểu hiện đáp:
-Ừ.
-Haha, ngay cả em gái cũng muốn ra tay, tôi không ngờ là cậu lại có bộ mặt cầm thú như vậy đấy.
Vị bác sĩ kia cười lớn, nhìn Trần Diệc Nhiên ranh mãnh nói, ánh mắt như xuyên qua tròng kính mà nhìn vào đôi môi sưng đỏ của Điềm Tâm.
Điềm Tâm có chút lúng túng rụt rụt đầu, đột nhiên nhớ tới lời của hắn đã từng nói, vị bác sĩ mổ cho cô chính là lớp trưởng lớp hắn trước kia. Chẳng lẽ, chính là người này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro