Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Em gái còn là bạn gái? 1
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Trần Diệc Nhiên vẻ mặt lúng túng không tự nhiên, có thể nhìn phát là
thấy hết, đôi mắt như hai viên ngọc nhìn Điềm Tâm, sau đó tiện tay cầm
miếng pizza trên bàn trực tiếp nhét vào trong miệng Điềm Tâm, giọng ảo
não:
-Ăn đi, đừng nói lung tung...
-Ha ha...Miệng Điềm Tâm bị nhét pizza phình cả lên, đôi mắt cười cong lên giống như trăng lưỡi liềm vậy.
Cô thò tay lấy miếng pizza trong miệng ra, sau đó cắn một miếng lớn, rung đùi đắc ý nói:
-Không chối chính là thừa nhận đấy nhé! Thì ra anh đã thích em từ sớm...
Ánh mắt Trần Diệc Nhiên lóe lên, nhìn thẳng vào Điềm Tâm, vẻ mặt cứ như muốn đánh cô nhưng rồi lại không có cách nào.
-Được rồi. - Điềm Tâm gật gật đầu, cắn miếng pizza còn sót lại trong cái khay trước mặt, sau đó vỗ vỗ hai tay, ra vẻ ung dung nhìn Trần Diệc Nhiên nói:
-Nhìn lại thì thời gian anh thích em cũng dài giống như em thích anh, nên em sẽ tha thứ cho anh...
-Tha thứ cho anh cái gì? - Trần Diệc Nhiên lắc đầu khó hiểu nhìn cô.
-Tha thứ cho anh...đem bệnh cảm mạo lây cho em. - Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên mà cười lớn,đôi bàn tay nhỏ bé chống lấy cằm mà chăm chú nhìn hắn.
-Là anh lây bệnh cho em sao? - Trần Diệc Nhiên nhịn không được liền thì tay nhéo má cô, vẻ mặt tức giận nói:
-Là ai lúc anh bảo dừng thì lại chủ động nằm sấp trên người anh quyến rũ anh?
-Ha ha ha ha... - Điềm Tâm xấu hổ cười, đôi mắt láo liên tránh nhìn Trần Diệc Nhiên.
Vừa lúc điện thoại Trần Diệc Nhiên reo lên.
Hắn buông đôi tay ra khỏi mặt Điềm Tâm, rút điện thoại từ trong túi ra nhìn mấy chữ hiển thị trên màn hình, hàng mi thanh tú hơi nhăn lại, sau đó nhấn nút trả lời.
-Sao!? - Giọng hắn lạnh lùng hướng phía dầu dây bên kia mà lên tiếng, vẻ mặt cũng đã lạnh lùng trở lại như trước.
-Cái tài liệu tôi đã phê chuẩn, bản hợp đồng đặt trên bàn làm việc của tôi, anh về tìm lại được không?
Hắn khẽ nhíu mày, mắt liếc sang Điềm Tâm rồi khẽ nói qua điện thoại:
-Không có? Làm sao có thể, trước lúc tan sở tôi còn thấy mà.
"..."
-Được rồi, ở văn phòng chờ tôi một lát, tôi đến ngay. - Trần Diệc Nhiên dặn dò với đầu dây bên kia vài câu rồi cúp máy.
Điềm Tâm nhìn vẻ mặt không tốt lắm của hắn, nhịn không được liền nhỏ giọng hỏi:
-Anh về công ti à?
-Ừ. - Trần Diệc Nhiên đút điện thoại vào trong túi quần, quay đầu nhìn Điềm Tâm, sau đó đưa tay xoa đầu cô, nói:
-Đừng lo, em cứ từ từ ăn, ăn rồi anh sẽ đưa em về nhà.
-Nếu vội quá thì anh cứ đi trước đi, lát em tự về cũng được. - Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên cười cười.
-Em về bằng cách nào?
-Em gọi taxi, hoặc ngồi xe buýt hoặc đi tàu đều được, anh đừng lo. - Điềm Tâm khoát khoát tay thúc giục Trần Diệc Nhiên.
Đôi mắt tĩnh mịch của hắn nhìn Điềm Tâm một lúc, sau đó thấp giọng nói:
-Điềm Tâm, lúc nào khỏi bệnh thì đi thi lấy bằng lái xe đi.
-Hả? - Điềm Tâm sững sờ, nhìn Trần Diệc Nhiên một hồi lâu mà không nói gì.
-Như vậy sau này muốn đi đâu cũng có thể tự lái đi, cũng tương đối dễ dàng.
Trần Diệc Nhiên nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn rồi vẫy tay gọi một người phục vụ đến.
-Ăn đi, đừng nói lung tung...
-Ha ha...Miệng Điềm Tâm bị nhét pizza phình cả lên, đôi mắt cười cong lên giống như trăng lưỡi liềm vậy.
Cô thò tay lấy miếng pizza trong miệng ra, sau đó cắn một miếng lớn, rung đùi đắc ý nói:
-Không chối chính là thừa nhận đấy nhé! Thì ra anh đã thích em từ sớm...
Ánh mắt Trần Diệc Nhiên lóe lên, nhìn thẳng vào Điềm Tâm, vẻ mặt cứ như muốn đánh cô nhưng rồi lại không có cách nào.
-Được rồi. - Điềm Tâm gật gật đầu, cắn miếng pizza còn sót lại trong cái khay trước mặt, sau đó vỗ vỗ hai tay, ra vẻ ung dung nhìn Trần Diệc Nhiên nói:
-Nhìn lại thì thời gian anh thích em cũng dài giống như em thích anh, nên em sẽ tha thứ cho anh...
-Tha thứ cho anh cái gì? - Trần Diệc Nhiên lắc đầu khó hiểu nhìn cô.
-Tha thứ cho anh...đem bệnh cảm mạo lây cho em. - Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên mà cười lớn,đôi bàn tay nhỏ bé chống lấy cằm mà chăm chú nhìn hắn.
-Là anh lây bệnh cho em sao? - Trần Diệc Nhiên nhịn không được liền thì tay nhéo má cô, vẻ mặt tức giận nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Là ai lúc anh bảo dừng thì lại chủ động nằm sấp trên người anh quyến rũ anh?
-Ha ha ha ha... - Điềm Tâm xấu hổ cười, đôi mắt láo liên tránh nhìn Trần Diệc Nhiên.
Vừa lúc điện thoại Trần Diệc Nhiên reo lên.
Hắn buông đôi tay ra khỏi mặt Điềm Tâm, rút điện thoại từ trong túi ra nhìn mấy chữ hiển thị trên màn hình, hàng mi thanh tú hơi nhăn lại, sau đó nhấn nút trả lời.
-Sao!? - Giọng hắn lạnh lùng hướng phía dầu dây bên kia mà lên tiếng, vẻ mặt cũng đã lạnh lùng trở lại như trước.
-Cái tài liệu tôi đã phê chuẩn, bản hợp đồng đặt trên bàn làm việc của tôi, anh về tìm lại được không?
Hắn khẽ nhíu mày, mắt liếc sang Điềm Tâm rồi khẽ nói qua điện thoại:
-Không có? Làm sao có thể, trước lúc tan sở tôi còn thấy mà.
"..."
-Được rồi, ở văn phòng chờ tôi một lát, tôi đến ngay. - Trần Diệc Nhiên dặn dò với đầu dây bên kia vài câu rồi cúp máy.
Điềm Tâm nhìn vẻ mặt không tốt lắm của hắn, nhịn không được liền nhỏ giọng hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Anh về công ti à?
-Ừ. - Trần Diệc Nhiên đút điện thoại vào trong túi quần, quay đầu nhìn Điềm Tâm, sau đó đưa tay xoa đầu cô, nói:
-Đừng lo, em cứ từ từ ăn, ăn rồi anh sẽ đưa em về nhà.
-Nếu vội quá thì anh cứ đi trước đi, lát em tự về cũng được. - Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên cười cười.
-Em về bằng cách nào?
-Em gọi taxi, hoặc ngồi xe buýt hoặc đi tàu đều được, anh đừng lo. - Điềm Tâm khoát khoát tay thúc giục Trần Diệc Nhiên.
Đôi mắt tĩnh mịch của hắn nhìn Điềm Tâm một lúc, sau đó thấp giọng nói:
-Điềm Tâm, lúc nào khỏi bệnh thì đi thi lấy bằng lái xe đi.
-Hả? - Điềm Tâm sững sờ, nhìn Trần Diệc Nhiên một hồi lâu mà không nói gì.
-Như vậy sau này muốn đi đâu cũng có thể tự lái đi, cũng tương đối dễ dàng.
Trần Diệc Nhiên nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn rồi vẫy tay gọi một người phục vụ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro