Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Em là bạn gái giả (5)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Đi với anh?
Trong nháy mắt Điềm Tâm chết sững rồi. Thế nhưng nói là đi cùng, mà tình huống trước mắt này, rốt cuộc là có chuyện gì chứ....
Diềm Tâm đứng trong một tiệm áo quần sang trọng của phụ nữ, nhìn mấy nhân viên đang nhiệt tình chọn mấy bộ đồ thử trên người mình thì đầu vạch đen quay sang nhìn tên đầu sỏ gây ra.
- Thử áo quần.
Trần Diệc Nhiên ngắn gọn ra lệnh cho Điềm Tâm.
- Vâng.
Điềm Tâm nghe lời gật đầu, sau đó lại nhếch miệng cười với nhân viên cửa hàng đang chỉ đường tiến vào phòng thử đồ.
Thế nhưng không mất quá nhiều thời gian Điềm Tâm đã thay hết bảy bộ quần áo. Thế nhưng sau mỗi bộ cô bước ra ngoài thì chỉ thấy Trần Diệc Nhiên chăm chú nhìn rồi nhíu chặt mày.
- Sao ạ... Không được sao...
Điềm Tâm rốt cuộc cũng khá bất an đứng trước cửa phòng thay đồ, nhìn sắc mặt hơi tệ của Trần Diệc Nhiên, cẩn thận dò xét.
- Không phải...
Trần Diệc Nhiên nhìn những bộ áo quần xinh đẹp khoác lên người Điềm Tâm. Mỗi bộ áo quần đều rất đẹp, kiểu dáng tinh xảo, hấp dẫn thế nhưng chẳng biết vì sao khi mang lên người Điềm Tâm thì lại rất không hài hòa.- Chuyện đó... Anh không hài lòng sao?
Điềm Tâm lau mồ hôi trên trán, nhìn Trần Diệc Nhiên thấp giọng hỏi.
Mặc dù hiện tại đã đầu thu, thời tiết rất mát mẻ thế nhưng liên tiếp thử bảy bộ quần áo cô cũng cảm thấy hơi mệt mỏi... Tốt xấu gì cũng nên sớm thoát khỏi việc này thôi, cứ thay đến thay lui cũng rất hao tốn thể lực, quan trọng nhất là cô bỏ ra sức lực thế nhưng lại có người không hài lòng.
- Không.
Trần Diệc Nhiên rất ngắn gọn đáp lời cô, trong nháy mắt đã đạp đổ hết công sức lao động của Điềm Tâm.
- Thưa anh, anh cảm thấy mấy bộ trang phục của chúng tôi không thích hợp với vị tiểu thư này sao?
Nhân viên cửa hàng vẫn giữ nét tươi cười nhìn Trần Diệc Nhiên hỏi.
Kỳ thật nếu nhìn kỹ thì có thể thấy những nhân viên cửa tiệm này đã cười đến mức căng gân rồi. Mà thái độ của anh rõ ràng là không thích mấy bộ quần áo mà họ chọn, phong cách thật sự không hợp với cô gái nhỏ này.
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên có chút rầu rĩ gật đầu, anh chưa từng nghiên cứu qua trang phục của phụ nữ. Bình thường những nhân viên nữ trong công ty luôn mang những bộ âu phục tinh xảo kết hợp với váy ngắn, sau đó đeo giày cao gót đi tới đi lui nhìn điệu bộ cũng không tệ lắm.
- Anh à, những bộ đồ anh chọn đều là những bộ trang phục dành cho người đi làm, thích hợp cho những nhân viên văn phòng chừng ba mươi tuổi. Nhưng cô gái nhỏ này thoạt nhìn rất đang yêu hoạt bát, hay là thử những bộ đồ khác xem sao ạ?
Trong nháy mắt Điềm Tâm chết sững rồi. Thế nhưng nói là đi cùng, mà tình huống trước mắt này, rốt cuộc là có chuyện gì chứ....
Diềm Tâm đứng trong một tiệm áo quần sang trọng của phụ nữ, nhìn mấy nhân viên đang nhiệt tình chọn mấy bộ đồ thử trên người mình thì đầu vạch đen quay sang nhìn tên đầu sỏ gây ra.
- Thử áo quần.
Trần Diệc Nhiên ngắn gọn ra lệnh cho Điềm Tâm.
- Vâng.
Điềm Tâm nghe lời gật đầu, sau đó lại nhếch miệng cười với nhân viên cửa hàng đang chỉ đường tiến vào phòng thử đồ.
Thế nhưng không mất quá nhiều thời gian Điềm Tâm đã thay hết bảy bộ quần áo. Thế nhưng sau mỗi bộ cô bước ra ngoài thì chỉ thấy Trần Diệc Nhiên chăm chú nhìn rồi nhíu chặt mày.
- Sao ạ... Không được sao...
Điềm Tâm rốt cuộc cũng khá bất an đứng trước cửa phòng thay đồ, nhìn sắc mặt hơi tệ của Trần Diệc Nhiên, cẩn thận dò xét.
- Không phải...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Diệc Nhiên nhìn những bộ áo quần xinh đẹp khoác lên người Điềm Tâm. Mỗi bộ áo quần đều rất đẹp, kiểu dáng tinh xảo, hấp dẫn thế nhưng chẳng biết vì sao khi mang lên người Điềm Tâm thì lại rất không hài hòa.- Chuyện đó... Anh không hài lòng sao?
Điềm Tâm lau mồ hôi trên trán, nhìn Trần Diệc Nhiên thấp giọng hỏi.
Mặc dù hiện tại đã đầu thu, thời tiết rất mát mẻ thế nhưng liên tiếp thử bảy bộ quần áo cô cũng cảm thấy hơi mệt mỏi... Tốt xấu gì cũng nên sớm thoát khỏi việc này thôi, cứ thay đến thay lui cũng rất hao tốn thể lực, quan trọng nhất là cô bỏ ra sức lực thế nhưng lại có người không hài lòng.
- Không.
Trần Diệc Nhiên rất ngắn gọn đáp lời cô, trong nháy mắt đã đạp đổ hết công sức lao động của Điềm Tâm.
- Thưa anh, anh cảm thấy mấy bộ trang phục của chúng tôi không thích hợp với vị tiểu thư này sao?
Nhân viên cửa hàng vẫn giữ nét tươi cười nhìn Trần Diệc Nhiên hỏi.
Kỳ thật nếu nhìn kỹ thì có thể thấy những nhân viên cửa tiệm này đã cười đến mức căng gân rồi. Mà thái độ của anh rõ ràng là không thích mấy bộ quần áo mà họ chọn, phong cách thật sự không hợp với cô gái nhỏ này.
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên có chút rầu rĩ gật đầu, anh chưa từng nghiên cứu qua trang phục của phụ nữ. Bình thường những nhân viên nữ trong công ty luôn mang những bộ âu phục tinh xảo kết hợp với váy ngắn, sau đó đeo giày cao gót đi tới đi lui nhìn điệu bộ cũng không tệ lắm.
- Anh à, những bộ đồ anh chọn đều là những bộ trang phục dành cho người đi làm, thích hợp cho những nhân viên văn phòng chừng ba mươi tuổi. Nhưng cô gái nhỏ này thoạt nhìn rất đang yêu hoạt bát, hay là thử những bộ đồ khác xem sao ạ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro