Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Giả vờ như không quen (2)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
- Đã thi xong rồi, hỏi thì có gì tốt nữa. - Trần Diệc Nhiên trầm mặc
một lát, sau đó giọng nói trầm thấp nhìn cô ấy đáp trả - Không đậu kì
thi này thì cũng là số phận rồi, anh hỏi cũng như không.
- Ù uôi, em thua. Mấy hôm trước anh cũng đâu nói như vậy.
Trần San San lập tức trừng mắt với Trần Diệc Nhiên, sau đó xoay người nhìn Điềm Tâm nói:
- Tớ nói với cậu, mấy ngày hôm trước anh của tớ đều nói với tớ rằng: kỳ thi này mà thi không tốt thì không con quan hệ gì nữa, à, đúng rồi, em cảm thấy đề này khó không, bạn học của em có thấy khó không, giáo viên của em có thấy khó hay không. Tớ đi anh ấy đều đuổi theo, bây giờ lại nói qua được kì thi hay không là số phận, anh đùa em sao?
Trần Diệc Nhiên nhìn Trần San San đầy khói súng thì mặt đầy hắc tuyến, nửa ngày sau rốt cuộc mới miễn cưỡng nói ra một câu:
- Vậy em cảm thấy môn thi cuối cùng này có khó không?
- Đừng hỏi em.
Trần San San khoan tay lại, nhìn Trần Diệc Nhiên lại nói:
- Anh cũng không chỉ có một người em gái là em. Ừ. Điềm Tâm cũng ở đây đấy, anh thân là anh trai, có phải nên quan tâm thành tích của Điềm Tâm không? Giải thoát cho em.
Trong xe, bầu không khí càng nên ngột ngạt. Trần Diệc Nhiền liếc nhìn Điềm Tâm qua gương chiếu hậu. Cô đang cúi đầu nghịch điện thoại, giống như không hề quan tâm đến anh và Trần San San vậy.
Chần chờ một chút, anh vẫn mở miệng hỏi Điềm Tâm:
- Điềm Tâm, em thi thế nào?
- Ơ? Điềm Tâm ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trần Diệc Nhiên sau đó mới như khôi phục lại dáng vẻ bình thường, gật đầu nói - Cũng tạm, anh Nhiên, cảm ơn anh quan tâm.
- Em...
Trần Diệc Nhiên bị bốn chữ cảm ơn quan tâm của cô làm cho nghẹn học, từ lúc nào thì cô lẽ phép với anh như vậy?
- San San, em đói bụng không... Anh dẫn bọn em đi ăn nhé.
Trần Diệc Nhiên cảm thấy mình đã không thể tiếp tục hỏi nữa rồi, vậy nên tranh thủ thời gian để đổi chủ đề.
- Nói nhảm, đương nhiên đói.
Trần San San liếc mắt với Trần Diệc nhiên một cái:
- Nhất định phải mời khách đấy, để ăn mừng kỳ thi đại học chấm dứt, em quyết định phải ăn một bữa thật ngon, mới có thể bù tổn thất tinh thần những ngày qua anh quấy rối em.
- Tớ không đi đâu - Điềm Tâm cười cười với Trần San San và Trần Diệc Nhiên, nói tiếp - Nhà tớ còn có việc, hai người cứ đi đi.
- Đừng như vậy Điềm Tâm, cậu không đi, thì tớ với anh trai tớ đi đấy, người ta còn tưởng rằng hai chúng tớ là người tình. Ai muốn là bạn gái là anh ấy chứ, đã hai mươi sáu tuổi rồi đến giờ còn chưa dẫn một bạn gái về nhà. Điềm Tâm, tớ nói với cậu, tớ nghi ngờ giới tính của anh ấy rồi đấy.
Trần San San nhìn Trần Diệc nhiên với vẻ mặt không chịu nổi, ranh mãnh nói với Điềm Tâm.
Trần Diệc Nhiên đầu đầy hắc tuyến trừng mắt với Trần San San.
- Ù uôi, em thua. Mấy hôm trước anh cũng đâu nói như vậy.
Trần San San lập tức trừng mắt với Trần Diệc Nhiên, sau đó xoay người nhìn Điềm Tâm nói:
- Tớ nói với cậu, mấy ngày hôm trước anh của tớ đều nói với tớ rằng: kỳ thi này mà thi không tốt thì không con quan hệ gì nữa, à, đúng rồi, em cảm thấy đề này khó không, bạn học của em có thấy khó không, giáo viên của em có thấy khó hay không. Tớ đi anh ấy đều đuổi theo, bây giờ lại nói qua được kì thi hay không là số phận, anh đùa em sao?
Trần Diệc Nhiên nhìn Trần San San đầy khói súng thì mặt đầy hắc tuyến, nửa ngày sau rốt cuộc mới miễn cưỡng nói ra một câu:
- Vậy em cảm thấy môn thi cuối cùng này có khó không?
- Đừng hỏi em.
Trần San San khoan tay lại, nhìn Trần Diệc Nhiên lại nói:
- Anh cũng không chỉ có một người em gái là em. Ừ. Điềm Tâm cũng ở đây đấy, anh thân là anh trai, có phải nên quan tâm thành tích của Điềm Tâm không? Giải thoát cho em.
Trong xe, bầu không khí càng nên ngột ngạt. Trần Diệc Nhiền liếc nhìn Điềm Tâm qua gương chiếu hậu. Cô đang cúi đầu nghịch điện thoại, giống như không hề quan tâm đến anh và Trần San San vậy.
Chần chờ một chút, anh vẫn mở miệng hỏi Điềm Tâm:
- Điềm Tâm, em thi thế nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ơ? Điềm Tâm ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trần Diệc Nhiên sau đó mới như khôi phục lại dáng vẻ bình thường, gật đầu nói - Cũng tạm, anh Nhiên, cảm ơn anh quan tâm.
- Em...
Trần Diệc Nhiên bị bốn chữ cảm ơn quan tâm của cô làm cho nghẹn học, từ lúc nào thì cô lẽ phép với anh như vậy?
- San San, em đói bụng không... Anh dẫn bọn em đi ăn nhé.
Trần Diệc Nhiên cảm thấy mình đã không thể tiếp tục hỏi nữa rồi, vậy nên tranh thủ thời gian để đổi chủ đề.
- Nói nhảm, đương nhiên đói.
Trần San San liếc mắt với Trần Diệc nhiên một cái:
- Nhất định phải mời khách đấy, để ăn mừng kỳ thi đại học chấm dứt, em quyết định phải ăn một bữa thật ngon, mới có thể bù tổn thất tinh thần những ngày qua anh quấy rối em.
- Tớ không đi đâu - Điềm Tâm cười cười với Trần San San và Trần Diệc Nhiên, nói tiếp - Nhà tớ còn có việc, hai người cứ đi đi.
- Đừng như vậy Điềm Tâm, cậu không đi, thì tớ với anh trai tớ đi đấy, người ta còn tưởng rằng hai chúng tớ là người tình. Ai muốn là bạn gái là anh ấy chứ, đã hai mươi sáu tuổi rồi đến giờ còn chưa dẫn một bạn gái về nhà. Điềm Tâm, tớ nói với cậu, tớ nghi ngờ giới tính của anh ấy rồi đấy.
Trần San San nhìn Trần Diệc nhiên với vẻ mặt không chịu nổi, ranh mãnh nói với Điềm Tâm.
Trần Diệc Nhiên đầu đầy hắc tuyến trừng mắt với Trần San San.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro