Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Hối hận vẫn còn kịp
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
-Đi chơi ở thành phố N sao? - Trần Diệc Nhiên nheo mắt, trầm giọng:
-Ý em là, ngày mai sẽ không phụ đạo hả?
"Á" - Điềm Tâm lúc này mới phát hiện hình như mình vui mừng hơi quá thì phải.
Cô vội vàng kìm chế bớt sự hào hứng của mình rồi nhỏ giọng nói:
-Sao lại vậy được? Đi vườn bách thú có tốn bao nhiêu thời gian đâu, buổi chiều về ngay ấy mà. Dù sao ngày mai anh cũng phải đi làm mà, không phải buổi tối mới phụ đạo hả?
-Vậy sao? - Trần Diệc Nhiên gật gật, thật ra thì thành phố N cách đây cũng không xa, lái xe cùng lắm cũng chỉ hai giờ đồng hồ, lái nhanh thì cũng chỉ khoảng một tiếng đã đến. Thế nhưng không biết vì lí do gì, trong lòng của hắn không khỏi có chút lo sợ. Đại khái bởi vì hắn nghe chính miệng cô kêu cái tên "Tô Việt", điều đó khiến cho hắn nhớ lại cái lúc hai người đó đứng trên khán đài, vừa trẻ trung vừa có chút ngại ngùng mà biểu diễn cùng nhau.
Lúc đó, Trần Diệc Nhiên nhận ra trong ánh mắt của cậu thiếu niên đó hiện lên vẻ yêu thương và coi trọng cô ấy.
Chả nhẽ, cái người tên Tô Việt kia, có phải đang thích Điềm Tâm không?
Khi Trần Diệc Nhiên vẫn còn trầm ngâm với những câu hỏi trong đầu thì Điềm Tâm lại vui sướng mà đi chuẩn bị cho chuyến du lịch vào ngày mai.
-Nhanh trở lại học. - Trần Diệc Nhiên thấy Điềm Tâm vui vẻ như chú chim sơn ca mà đôi mắt tối sầm lại, cái cảm giác không rõ ràng ấy lại dường như ngày một rõ ràng.
-A..
Điềm Tâm lập tức cau có, cụp đầu đi về phía Diệc Nhiên mà ngồi bên cạnh hắn, lật sách giáo khoa ra.
Trần Diệc Nhiên thấy Điềm Tâm có vẻ bất lực lại nghĩ đến vẻ mặt vui mừng vừa mới ban nãy của cô, trong đầu hắn hồi tưởng lại trước kia. Không biết từ khi nào cái vẻ mặt phấn khích ấy, cái điệu bộ tôn sùng ấy, cả đôi mắt long lanh của cô ấy đều đã khắc sâu vào trong lòng hắn.
-Anh sao vậy? - Điềm Tâm thấy Diệc Nhiên ngồi bên cạnh mà không phản ứng gì thì thò tay đẩy một cái, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
-Không có gì. - Trần Diệc Nhiên lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt đầy nghi hoặc của Điềm Tâm, đôi mắt sâu thẳm rũ xuống, ngón tay thon dài cầm lấy chiếc bút bi của cô trên máy tính, vô thức ghi ra giấy một công thức.
Thế nhưng trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ về một vấn đề: " Chẳng lẽ cậu ta thực sự thích Điềm Tâm sao?"
Cậu ta nhỏ hơn mình bảy tuổi, vẫn còn chưa lên cấp ba, thậm chí còn chưa trưởng thành, giống như cô gái nhỏ đang ở trước mặt hắn lúc này vậy.
Thật là quá...buồn cười.
Trần Diệc Nhiên liền loại bỏ ý nghĩ đó, đây không phải là phong cách của hắn.
-Cái dạng đề như thế này, suy nghĩ cái là ra, em phải nhớ kĩ cái công thức này nhé, sau này sẽ vận dụng nhiều đấy, biết không?
Trần Diệc Nhiên cầm cây bút bi gõ gõ nhẹ vào cuốn vở trước ở trước mặt Điềm Tâm, trong giọng không biểu lộ chút cảm xúc.
-A, em biết rồi. - Điềm Tâm gật gật đầu, quả thực mấy tháng này được phụ đạo ở chỗ Trần Diệc Nhiên thì thành tích môn vật lí của cô đã có chút khởi sắc. Đại khái vì được học với người mình thích cũng là một lợi thế. Vì vậy từ hôm nay cô sẽ đặc biệt chăm chú nghe giảng, cũng vì ở trong phiếu thành tích của cô, chỉ có vật lí là môn học có điểm thấp.
-Ý em là, ngày mai sẽ không phụ đạo hả?
"Á" - Điềm Tâm lúc này mới phát hiện hình như mình vui mừng hơi quá thì phải.
Cô vội vàng kìm chế bớt sự hào hứng của mình rồi nhỏ giọng nói:
-Sao lại vậy được? Đi vườn bách thú có tốn bao nhiêu thời gian đâu, buổi chiều về ngay ấy mà. Dù sao ngày mai anh cũng phải đi làm mà, không phải buổi tối mới phụ đạo hả?
-Vậy sao? - Trần Diệc Nhiên gật gật, thật ra thì thành phố N cách đây cũng không xa, lái xe cùng lắm cũng chỉ hai giờ đồng hồ, lái nhanh thì cũng chỉ khoảng một tiếng đã đến. Thế nhưng không biết vì lí do gì, trong lòng của hắn không khỏi có chút lo sợ. Đại khái bởi vì hắn nghe chính miệng cô kêu cái tên "Tô Việt", điều đó khiến cho hắn nhớ lại cái lúc hai người đó đứng trên khán đài, vừa trẻ trung vừa có chút ngại ngùng mà biểu diễn cùng nhau.
Lúc đó, Trần Diệc Nhiên nhận ra trong ánh mắt của cậu thiếu niên đó hiện lên vẻ yêu thương và coi trọng cô ấy.
Chả nhẽ, cái người tên Tô Việt kia, có phải đang thích Điềm Tâm không?
Khi Trần Diệc Nhiên vẫn còn trầm ngâm với những câu hỏi trong đầu thì Điềm Tâm lại vui sướng mà đi chuẩn bị cho chuyến du lịch vào ngày mai.
-Nhanh trở lại học. - Trần Diệc Nhiên thấy Điềm Tâm vui vẻ như chú chim sơn ca mà đôi mắt tối sầm lại, cái cảm giác không rõ ràng ấy lại dường như ngày một rõ ràng.
-A..
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điềm Tâm lập tức cau có, cụp đầu đi về phía Diệc Nhiên mà ngồi bên cạnh hắn, lật sách giáo khoa ra.
Trần Diệc Nhiên thấy Điềm Tâm có vẻ bất lực lại nghĩ đến vẻ mặt vui mừng vừa mới ban nãy của cô, trong đầu hắn hồi tưởng lại trước kia. Không biết từ khi nào cái vẻ mặt phấn khích ấy, cái điệu bộ tôn sùng ấy, cả đôi mắt long lanh của cô ấy đều đã khắc sâu vào trong lòng hắn.
-Anh sao vậy? - Điềm Tâm thấy Diệc Nhiên ngồi bên cạnh mà không phản ứng gì thì thò tay đẩy một cái, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
-Không có gì. - Trần Diệc Nhiên lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt đầy nghi hoặc của Điềm Tâm, đôi mắt sâu thẳm rũ xuống, ngón tay thon dài cầm lấy chiếc bút bi của cô trên máy tính, vô thức ghi ra giấy một công thức.
Thế nhưng trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ về một vấn đề: " Chẳng lẽ cậu ta thực sự thích Điềm Tâm sao?"
Cậu ta nhỏ hơn mình bảy tuổi, vẫn còn chưa lên cấp ba, thậm chí còn chưa trưởng thành, giống như cô gái nhỏ đang ở trước mặt hắn lúc này vậy.
Thật là quá...buồn cười.
Trần Diệc Nhiên liền loại bỏ ý nghĩ đó, đây không phải là phong cách của hắn.
-Cái dạng đề như thế này, suy nghĩ cái là ra, em phải nhớ kĩ cái công thức này nhé, sau này sẽ vận dụng nhiều đấy, biết không?
Trần Diệc Nhiên cầm cây bút bi gõ gõ nhẹ vào cuốn vở trước ở trước mặt Điềm Tâm, trong giọng không biểu lộ chút cảm xúc.
-A, em biết rồi. - Điềm Tâm gật gật đầu, quả thực mấy tháng này được phụ đạo ở chỗ Trần Diệc Nhiên thì thành tích môn vật lí của cô đã có chút khởi sắc. Đại khái vì được học với người mình thích cũng là một lợi thế. Vì vậy từ hôm nay cô sẽ đặc biệt chăm chú nghe giảng, cũng vì ở trong phiếu thành tích của cô, chỉ có vật lí là môn học có điểm thấp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro