Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Khi nữ nhân báo thù 10
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
"Dự định ba cả ngày sao, buổi tối đã chuẩn bị gì chưa??"
"Ừ... Chắc là buổi sáng đi, buổi chiều sẽ trở về." Điềm Tâm ngẹo đầu hồi đáp.
"Buổi chiều em đến N thị tìm anh." Trần Diệc Nhiên bấm một vòng đều không tìm được kênh muốn xem. Vì vậy liền đem điều khiển từ xa trong tay ném qua một bên, cả người nằm xuống sô pha, thanh âm ôn nhu nói.
"Ừ, tốt." Điềm Tâm cười hì hì gật đầu, suy nghĩ một chút hựu nhỏ giọng nói: "Cái kia... Nhiên ca ca, chúng ta thương lượng chuyện này??"
"Chuyện gì?"
"Hay cái kia... Người trong phòng em đều muốn nhìn thấy anh..." Điềm Tâm một đôi thủy nhuận ánh mắt của trát liễu trát, nhìn bầu trời ngoài sân thượng cười hì hì nói: "Các cậu ấy muốn anh mời họ ăn một bữa."
"Bạn em biết anh sao?" Trần Diệc Nhiên nở nụ cười một chút, thuận miệng hỏi.
"Biết a, người trong phòng em, có bạn trai hay không, đều nói cho nhau biết." Điềm Tâm rất nghiêm túc gật đầu.
"Ừ, được chứ, tối mai mời bạn em đi ăn là được rồi." Trần Diệc Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua phía bên ngoài cửa sổ phòng khách, khắp bầu trời ánh sáng sao quang đang ở trong trời đêm lóe sáng.
"Ha hả, em phải đi nói cho các cậu ấy biết đây, anh nên chuẩn bị cho tốt ví tiền đi, các nàng đều ăn khá nhiều."
"Còn lo cho em ăn sao?? Ban em cũng ăn không bằn em, em như vậy chắc chắng sẽ ăn anh cả đời." Trần Diệc Nhiên khóe môi nhịn không được hơi giơ lên, trong giọng nói mang theo một tia trêu chọc hướng phía Điềm Tâm nói.
"Ngươi làm sao có thể như thế so sánh..." Điềm Tâm phẫn nộ sờ sờ mũi, hướng phía Trần Diệc Nhiên giận trách.
Hai người ở trong điện thoại dỗ ngon dỗ ngọt một lúc, Điềm Tâm cúp điện thoại, trở về trong phòng ngủ.
Trầm Tâm quay đầu, cho đã mắt ranh mãnh nhìn Điềm Tâm nói: " Trần Diệc Nhiên nhà cậu thực sự là hảo tâm, mỗi ngày đều cố định thời gian gọi điện thoại cho cậu, nhìn anh ta hiện tại như vậy dính với cậu vậy, suy nghĩ lại cậu cũng giống anh ta, ba mươi năm hướng Đông, ba mươi năm hướng Tây, xoay người, cậu vẫn là chủ mẫu đấy!"
"Có khoa trương như vậy sao..." Điềm Tâm vẻ mặt không nói nhìn nàng.
Trầm Tâm vuốt hai tay.
Ngày thứ hai là thứ bảy, trời trong nắng ấm, bầu trời xanh biếc không mây.
Sáng sớm Tô Việt đã chờ ở tại cửa kí túc xá của nhóm người Điềm Tâm, thuận tiền gặp mặt không ít người quen.
Nhóm Điềm Tâm vừa đi ra ngaoif, liền thấy Tô Việt và một người cao vóc dáng nam sinh đứng chung một chỗ.
Cái kia cao vóc dáng nam sinh giữ lại tóc ngắn ngủn, nhãn thần sáng sủa, mặt tươi cười.
"Điềm Tâm..." Tô Việt khi nhìn đến nàng đi ra sau đó, cười đi ra phía trước, cùng nàng lên tiếng chào hỏi, sau đó giới thiệu: "Đây là chúng tôi túc xá Tần Ít Thiên, tôi gọi cậu ta đến cùng leo núi, các cậu không ngại chứ??"
"Không ngại không ngại." Điềm Tâm cười khoát tay áo nói: "Vốn có cũng là muốn cho cậu một người cùng đi, chúng ta lo lắng chỉ có một mình cậu, cậu lại không tự nhiên."
"Ít Thiên, đây là Điềm Tâm, vị kia là Trầm Tâm, bên cạnh là Phan Đình, còn có vị này chính là Hải Phỉ Tư." Tô Việt giới thiệu từng người Điềm Tâm cho Ít Thiên.
Tần Ít Thiên cười híp mắt cùng các nàng nhất nhất chào hỏi sau đó, liền đứng ở Tô Việt bên người không nói.
"Đi thôi." Tô Việt thuận lợi đem túi xách trên tay Điềm Tâm đeo lên lưng
Trầm Tâm liếc mắt nhìn Tần Ít Thiên, quay đầu nhìn về Hải Phỉ Tư thấp giọng nói: "Tôi thấy nam sinh này cũng không tồi, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi."
***
"Ừ... Chắc là buổi sáng đi, buổi chiều sẽ trở về." Điềm Tâm ngẹo đầu hồi đáp.
"Buổi chiều em đến N thị tìm anh." Trần Diệc Nhiên bấm một vòng đều không tìm được kênh muốn xem. Vì vậy liền đem điều khiển từ xa trong tay ném qua một bên, cả người nằm xuống sô pha, thanh âm ôn nhu nói.
"Ừ, tốt." Điềm Tâm cười hì hì gật đầu, suy nghĩ một chút hựu nhỏ giọng nói: "Cái kia... Nhiên ca ca, chúng ta thương lượng chuyện này??"
"Chuyện gì?"
"Hay cái kia... Người trong phòng em đều muốn nhìn thấy anh..." Điềm Tâm một đôi thủy nhuận ánh mắt của trát liễu trát, nhìn bầu trời ngoài sân thượng cười hì hì nói: "Các cậu ấy muốn anh mời họ ăn một bữa."
"Bạn em biết anh sao?" Trần Diệc Nhiên nở nụ cười một chút, thuận miệng hỏi.
"Biết a, người trong phòng em, có bạn trai hay không, đều nói cho nhau biết." Điềm Tâm rất nghiêm túc gật đầu.
"Ừ, được chứ, tối mai mời bạn em đi ăn là được rồi." Trần Diệc Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua phía bên ngoài cửa sổ phòng khách, khắp bầu trời ánh sáng sao quang đang ở trong trời đêm lóe sáng.
"Ha hả, em phải đi nói cho các cậu ấy biết đây, anh nên chuẩn bị cho tốt ví tiền đi, các nàng đều ăn khá nhiều."
"Còn lo cho em ăn sao?? Ban em cũng ăn không bằn em, em như vậy chắc chắng sẽ ăn anh cả đời." Trần Diệc Nhiên khóe môi nhịn không được hơi giơ lên, trong giọng nói mang theo một tia trêu chọc hướng phía Điềm Tâm nói.
"Ngươi làm sao có thể như thế so sánh..." Điềm Tâm phẫn nộ sờ sờ mũi, hướng phía Trần Diệc Nhiên giận trách.
Hai người ở trong điện thoại dỗ ngon dỗ ngọt một lúc, Điềm Tâm cúp điện thoại, trở về trong phòng ngủ.
Trầm Tâm quay đầu, cho đã mắt ranh mãnh nhìn Điềm Tâm nói: " Trần Diệc Nhiên nhà cậu thực sự là hảo tâm, mỗi ngày đều cố định thời gian gọi điện thoại cho cậu, nhìn anh ta hiện tại như vậy dính với cậu vậy, suy nghĩ lại cậu cũng giống anh ta, ba mươi năm hướng Đông, ba mươi năm hướng Tây, xoay người, cậu vẫn là chủ mẫu đấy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có khoa trương như vậy sao..." Điềm Tâm vẻ mặt không nói nhìn nàng.
Trầm Tâm vuốt hai tay.
Ngày thứ hai là thứ bảy, trời trong nắng ấm, bầu trời xanh biếc không mây.
Sáng sớm Tô Việt đã chờ ở tại cửa kí túc xá của nhóm người Điềm Tâm, thuận tiền gặp mặt không ít người quen.
Nhóm Điềm Tâm vừa đi ra ngaoif, liền thấy Tô Việt và một người cao vóc dáng nam sinh đứng chung một chỗ.
Cái kia cao vóc dáng nam sinh giữ lại tóc ngắn ngủn, nhãn thần sáng sủa, mặt tươi cười.
"Điềm Tâm..." Tô Việt khi nhìn đến nàng đi ra sau đó, cười đi ra phía trước, cùng nàng lên tiếng chào hỏi, sau đó giới thiệu: "Đây là chúng tôi túc xá Tần Ít Thiên, tôi gọi cậu ta đến cùng leo núi, các cậu không ngại chứ??"
"Không ngại không ngại." Điềm Tâm cười khoát tay áo nói: "Vốn có cũng là muốn cho cậu một người cùng đi, chúng ta lo lắng chỉ có một mình cậu, cậu lại không tự nhiên."
"Ít Thiên, đây là Điềm Tâm, vị kia là Trầm Tâm, bên cạnh là Phan Đình, còn có vị này chính là Hải Phỉ Tư." Tô Việt giới thiệu từng người Điềm Tâm cho Ít Thiên.
Tần Ít Thiên cười híp mắt cùng các nàng nhất nhất chào hỏi sau đó, liền đứng ở Tô Việt bên người không nói.
"Đi thôi." Tô Việt thuận lợi đem túi xách trên tay Điềm Tâm đeo lên lưng
Trầm Tâm liếc mắt nhìn Tần Ít Thiên, quay đầu nhìn về Hải Phỉ Tư thấp giọng nói: "Tôi thấy nam sinh này cũng không tồi, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi."
***
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro