Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Không giấu được tâm ý (10)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
- Ha ha, trẻ con sao?
Thẩm Tâm không nhịn được mà bật cười:
- Điều này không giống với việc Trần Diệc Nhiên có thể làm nha, có lẽ anh ta thật sự không đáng tin như vậy sao?
- Thật sự là anh ta làm thế đó.
Điềm Tâm rất tức giận mà nhìn cô, rất phiền muộn nói:
- Kỳ thật lúc đó tớ cũng muốn hỏi anh ấy một câu, tại sao không mua nội y mà lại chỉ mua đồ lót, chẳng lẽ anh ấy nghĩ tớ không cần mang nội y sao? Chỉ là... không dám hỏi.
- Ha ha ha ha.
Thẩm Tâm cười đến mức bò lăn ra bàn, cô đưa tay xoa xoa nước mắt bên khóe mi, sau đó vỗ vỗ vai Điềm Tân, thở hổn hển nói:
- May mà cậu không có vấn đề gì bằng không thì anh ta đã mua đến cho cậu một chiếc áo lót nhỏ nhắn nữa rồi, ha ha...
- Cậu không đả kích tớ sẽ chết sao?
Điềm Tâm trừng mắt với Thẩm Tâm, sau đó thì quay đầu đi, cũng không để ý đến cô nữa.
- Đừng nhưu thế, Điềm Tâm đừng giận.
Thẩm Tâm thật vất vả mới ngưng cười được, nhìn vẻ mặt phiền muộn của Điềm Tâm, vội vỗ vỗ cánh tay cô nói:
- Vậy cậu ở nhà anh ta, trừ việc đen đủi này ra có xảy ra chuyện gì làm cậu xấu hổ tim đập nhanh không hả?
- Không có.
Điềm Tâm tức giận liếc mắt nhìn cô một cái, trong đầu lại hiện lên cảnh lúc Trần Diếc Nhiên kéo mình lên giường.
- Không thể nào, nhìn cậu xấu hổ như vậy...
Thẩm Tâm nhìn gương mặt đã đỏ ửng lên của Điềm Tâm thì càng thấy buồn cười hơn.
- Điềm Tâm, chào buổi sáng nhé.Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng hai người. Điềm Tâm quay đầu lại thì thấy một dáng người đang đi từ cửa lớp bước về các cô.
- Tô Việt, chào buổi sáng.
Điềm Tâm nhìn cậu ta cười cười.
- Tô Việt, vì sao chỉ chào mỗi Điềm Tâm thế?
Thẩm Tâm xấu xa nhìn Tô Việt cười cười, ranh mãnh nói:
- Lần nào cũng xem nhẹ tớ.
- Thẩm Tâm, chào buổi sáng.
Tô Việt xấu hổ quay đầu đi, nhìn Thẩm Tâm cười cười trên gương mặt cũng xuất hiện một màu đỏ ửng.
- CHào buổi sáng, xem ra trong mắt cậu chỉ có mỗi Điềm Tâm thôi nhỉ?
Thẩm Tâm nhìn bộ dáng quẫn bách của Tô Việt thì không nhịn được mà tiếp tục trêu chọc cậu ta.
-...
Sắc mặt Tô Việt đã đỏ giờ càng thêm đỏ hơn, đôi mắt quét đến chỗ Điềm Tâm, sau đó thì cúi đầu lấy sách vở ra, cũng không nói gì nữa.
- Thẩm Tâm.
Mặt Điềm Tâm xuất hiện đầy vạch đen nhìn cô.
- Sao hôm nay cứ cắn tớ vậy Thẩm Tâm, cậu không phải là điểm tâm luôn cắn tớ chứ?
Thẩm Tâm lại nhìn Tô Việt có chút xin lỗi, cũng không trêu chọc cậu ta nữa, mà quay lại liếc mắt với Điềm Tâm.
- Lục Dật Tiêu nhà cậu nói, chỉ một mình anh ấy mới có thể gọi điểm tâm.
Điềm Tâm cũng học theo bộ dáng của cô, nhìn cô trừng mắt nói.
Thẩm Tâm không nhịn được mà bật cười:
- Điều này không giống với việc Trần Diệc Nhiên có thể làm nha, có lẽ anh ta thật sự không đáng tin như vậy sao?
- Thật sự là anh ta làm thế đó.
Điềm Tâm rất tức giận mà nhìn cô, rất phiền muộn nói:
- Kỳ thật lúc đó tớ cũng muốn hỏi anh ấy một câu, tại sao không mua nội y mà lại chỉ mua đồ lót, chẳng lẽ anh ấy nghĩ tớ không cần mang nội y sao? Chỉ là... không dám hỏi.
- Ha ha ha ha.
Thẩm Tâm cười đến mức bò lăn ra bàn, cô đưa tay xoa xoa nước mắt bên khóe mi, sau đó vỗ vỗ vai Điềm Tân, thở hổn hển nói:
- May mà cậu không có vấn đề gì bằng không thì anh ta đã mua đến cho cậu một chiếc áo lót nhỏ nhắn nữa rồi, ha ha...
- Cậu không đả kích tớ sẽ chết sao?
Điềm Tâm trừng mắt với Thẩm Tâm, sau đó thì quay đầu đi, cũng không để ý đến cô nữa.
- Đừng nhưu thế, Điềm Tâm đừng giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tâm thật vất vả mới ngưng cười được, nhìn vẻ mặt phiền muộn của Điềm Tâm, vội vỗ vỗ cánh tay cô nói:
- Vậy cậu ở nhà anh ta, trừ việc đen đủi này ra có xảy ra chuyện gì làm cậu xấu hổ tim đập nhanh không hả?
- Không có.
Điềm Tâm tức giận liếc mắt nhìn cô một cái, trong đầu lại hiện lên cảnh lúc Trần Diếc Nhiên kéo mình lên giường.
- Không thể nào, nhìn cậu xấu hổ như vậy...
Thẩm Tâm nhìn gương mặt đã đỏ ửng lên của Điềm Tâm thì càng thấy buồn cười hơn.
- Điềm Tâm, chào buổi sáng nhé.Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng hai người. Điềm Tâm quay đầu lại thì thấy một dáng người đang đi từ cửa lớp bước về các cô.
- Tô Việt, chào buổi sáng.
Điềm Tâm nhìn cậu ta cười cười.
- Tô Việt, vì sao chỉ chào mỗi Điềm Tâm thế?
Thẩm Tâm xấu xa nhìn Tô Việt cười cười, ranh mãnh nói:
- Lần nào cũng xem nhẹ tớ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thẩm Tâm, chào buổi sáng.
Tô Việt xấu hổ quay đầu đi, nhìn Thẩm Tâm cười cười trên gương mặt cũng xuất hiện một màu đỏ ửng.
- CHào buổi sáng, xem ra trong mắt cậu chỉ có mỗi Điềm Tâm thôi nhỉ?
Thẩm Tâm nhìn bộ dáng quẫn bách của Tô Việt thì không nhịn được mà tiếp tục trêu chọc cậu ta.
-...
Sắc mặt Tô Việt đã đỏ giờ càng thêm đỏ hơn, đôi mắt quét đến chỗ Điềm Tâm, sau đó thì cúi đầu lấy sách vở ra, cũng không nói gì nữa.
- Thẩm Tâm.
Mặt Điềm Tâm xuất hiện đầy vạch đen nhìn cô.
- Sao hôm nay cứ cắn tớ vậy Thẩm Tâm, cậu không phải là điểm tâm luôn cắn tớ chứ?
Thẩm Tâm lại nhìn Tô Việt có chút xin lỗi, cũng không trêu chọc cậu ta nữa, mà quay lại liếc mắt với Điềm Tâm.
- Lục Dật Tiêu nhà cậu nói, chỉ một mình anh ấy mới có thể gọi điểm tâm.
Điềm Tâm cũng học theo bộ dáng của cô, nhìn cô trừng mắt nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro