Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Không thể khen ngợi tài nghệ nấu nướng 2
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Trần Diệc Nhiên vươn người ra ghế sau lấy áo khoác của mình đắp lên
người Điềm Tâm, sau đó trở lại trên ghế lái, lái xe một mạch về nhà
mình.
Loanh quanh trên đường cái, đèn hai bên đường tản ra ánh sáng nhàn nhạt, đêm dần khuya, bóng tối dần dần bao trùm cả thành phố.
Ngày hôm sau, Điềm Tâm vẫn cảm thấy chóng mặt ghê gớm. Cô mơ mơ màng màng trở người, tay chạm phải một thân thể ấm áp, cô không chút do dự mà ôm lấy.
Chỉ là ôm một hồi lâu, cô mới từ từ tỉnh táo lại, đôi mắt hơi hé ra, nhìn gương mặt thanh tú trước mặt, còn có cặp mắt đen láy sâu thẳm kia nữa. Cô sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng hỏi:
-Anh Diệc Nhiên?
-Ừ. - Trần Diệc Nhiên trầm ấm đáp lại.
-Anh...sao anh còn ở nhà em? - Điềm Tâm không dám tin mà đưa tay sờ lên mặt hắn, cảm giác thật ấm, vậy không phải cô đang mơ rồi.
Trần Diệc Nhiên nở nụ cười, thò tay vuốt vuốt mái tóc rối bù của cô, sau đó thấp giọng nói:
-Xem ra em còn chưa tỉnh ngủ, chịu khó nhìn xem nhà ai?
Điềm Tâm khẽ giật mình, quay đầu nhìn quanh trong phòng, đây giống như...phòng ngủ của Trần Diệc Nhiên...
-Ừm...đã bớt nóng rồi... - Bàn tay rắn rỏi của Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng sờ lên trán Điềm Tâm, sau đó chống người lên, nhìn vào mắt cô hỏi:
-Em thấy sao rồi? Còn khó chịu ở đâu không?
-A...Hình như...đã tốt hơn chút rồi... - Điềm Tâm lấy lại tinh thần nhìn Trần Diệc Nhiên trước mặt mình mà tặc lưỡi, sau đó nhíu mày nói:
-Nhưng mà, trong miệng...cảm thấy rất đắng...
-A... - Trần Diệc Nhiên cười cười, ngồi dậy hướng phía Điềm Tâm mà thản nhiên nói:-Là vì do em uống thuốc cảm đấy.
-Vậy sao? - Điềm Tâm ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn:
-Em đâu có nhớ em uống đâu!
-Đương nhiên là em không nhớ rồi, sau khi lên xe thì nằm ngủ y như một con heo nhỏ vậy, đêm hôm qua và sáng sớm hôm nay anh đều cho em uống thuốc rồi. - Giọng Trần Diệc Nhiên pha lẫn chút buồn cười nhìn Điềm Tâm nói.
-Anh cho em uống sao? - Điềm Tâm có chút sửng sốt, sau đó dường như đột nhiên hiểu ra điều gì liền đỏ mặt nói:
-Anh...làm sao anh cho em uống được?
-Ừm... - Trần Diệc Nhiên nhìn sâu vào đôi mắt cô, trong ánh mắt lóe lên tia sáng rực rỡ, môi hắn nhếch lên cười mờ ám:
-Dùng cái cách mà em đang nghĩ đến đấy.
Gương mặt Điềm Tâm lập tức nóng như thiêu đốt.
Dùng cách cô đang nghĩ đến ư...Cái đó...không phải giống như trong mấy tiểu thuyết trên TV, miệng truyền miệng đó chứ?
Trần Diệc Nhiên cười híp mắt nhìn cô, gương mặt trắng nõn của Điềm Tâm càng lúc càng trở nên đỏ ửng, khiến cô trông như có sức sống hơn rất nhiều.
Đôi tay nhỏ bé của cô ôm lấy gương mặt của mình, cô cảm nhận được hơi nóng truyền đến, quả thực thật khiến cho cô hoài nghi mặt mình có trở nên đỏ ửng hay chưa. Đôi mắt trong veo của cô chăm chú nhìn Trần Diệc Nhiên, chần chừ một hồi lâu mới chậm rãi hỏi hắn:
-Anh...anh cho em uống như vậy thật sao?
-Hả?? - Cặp lông mày Trần Diệc Nhiên hơi nhướn lên.
Loanh quanh trên đường cái, đèn hai bên đường tản ra ánh sáng nhàn nhạt, đêm dần khuya, bóng tối dần dần bao trùm cả thành phố.
Ngày hôm sau, Điềm Tâm vẫn cảm thấy chóng mặt ghê gớm. Cô mơ mơ màng màng trở người, tay chạm phải một thân thể ấm áp, cô không chút do dự mà ôm lấy.
Chỉ là ôm một hồi lâu, cô mới từ từ tỉnh táo lại, đôi mắt hơi hé ra, nhìn gương mặt thanh tú trước mặt, còn có cặp mắt đen láy sâu thẳm kia nữa. Cô sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng hỏi:
-Anh Diệc Nhiên?
-Ừ. - Trần Diệc Nhiên trầm ấm đáp lại.
-Anh...sao anh còn ở nhà em? - Điềm Tâm không dám tin mà đưa tay sờ lên mặt hắn, cảm giác thật ấm, vậy không phải cô đang mơ rồi.
Trần Diệc Nhiên nở nụ cười, thò tay vuốt vuốt mái tóc rối bù của cô, sau đó thấp giọng nói:
-Xem ra em còn chưa tỉnh ngủ, chịu khó nhìn xem nhà ai?
Điềm Tâm khẽ giật mình, quay đầu nhìn quanh trong phòng, đây giống như...phòng ngủ của Trần Diệc Nhiên...
-Ừm...đã bớt nóng rồi... - Bàn tay rắn rỏi của Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng sờ lên trán Điềm Tâm, sau đó chống người lên, nhìn vào mắt cô hỏi:
-Em thấy sao rồi? Còn khó chịu ở đâu không?
-A...Hình như...đã tốt hơn chút rồi... - Điềm Tâm lấy lại tinh thần nhìn Trần Diệc Nhiên trước mặt mình mà tặc lưỡi, sau đó nhíu mày nói:
-Nhưng mà, trong miệng...cảm thấy rất đắng...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-A... - Trần Diệc Nhiên cười cười, ngồi dậy hướng phía Điềm Tâm mà thản nhiên nói:-Là vì do em uống thuốc cảm đấy.
-Vậy sao? - Điềm Tâm ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn:
-Em đâu có nhớ em uống đâu!
-Đương nhiên là em không nhớ rồi, sau khi lên xe thì nằm ngủ y như một con heo nhỏ vậy, đêm hôm qua và sáng sớm hôm nay anh đều cho em uống thuốc rồi. - Giọng Trần Diệc Nhiên pha lẫn chút buồn cười nhìn Điềm Tâm nói.
-Anh cho em uống sao? - Điềm Tâm có chút sửng sốt, sau đó dường như đột nhiên hiểu ra điều gì liền đỏ mặt nói:
-Anh...làm sao anh cho em uống được?
-Ừm... - Trần Diệc Nhiên nhìn sâu vào đôi mắt cô, trong ánh mắt lóe lên tia sáng rực rỡ, môi hắn nhếch lên cười mờ ám:
-Dùng cái cách mà em đang nghĩ đến đấy.
Gương mặt Điềm Tâm lập tức nóng như thiêu đốt.
Dùng cách cô đang nghĩ đến ư...Cái đó...không phải giống như trong mấy tiểu thuyết trên TV, miệng truyền miệng đó chứ?
Trần Diệc Nhiên cười híp mắt nhìn cô, gương mặt trắng nõn của Điềm Tâm càng lúc càng trở nên đỏ ửng, khiến cô trông như có sức sống hơn rất nhiều.
Đôi tay nhỏ bé của cô ôm lấy gương mặt của mình, cô cảm nhận được hơi nóng truyền đến, quả thực thật khiến cho cô hoài nghi mặt mình có trở nên đỏ ửng hay chưa. Đôi mắt trong veo của cô chăm chú nhìn Trần Diệc Nhiên, chần chừ một hồi lâu mới chậm rãi hỏi hắn:
-Anh...anh cho em uống như vậy thật sao?
-Hả?? - Cặp lông mày Trần Diệc Nhiên hơi nhướn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro