Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Khủng hoảng tình cảm, hồi báo động giả 1
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Trần Diệc Nhiên nheo mắt nhìn Điềm Tâm trong chốc lát, sau đó giọng trêu chọc nói:
-Sao, có phải muốn gạt anh đến đây không? Không thích anh nữa nên muốn bán anh đi đấy à?
-Không nên nói như vậy nha. - Điềm Tâm mở trừng hai mắt nghịch ngợm nhìn Trần Diệc Nhiên nói:
-Câu này nghe giống như tình cảm giữa hai ta chỉ là sự trao đổi tình - tiền quá...
-Em và Mỹ Đình nói về mẫu người anh thích làm gì vậy? - Đôi mắt Trần Diệc Nhiên nheo lại, giọng trầm thấp hỏi Điềm Tâm.
-Ha ha, đây là thử thách cho anh đấy. - Điềm Tâm vẻ mặt đắc ý nói tiếp:
-Khi chị Mỹ Đình biết mẫu người của anh rồi, nhất định sẽ nói cho các đồng nghiệp nữ trong công ti biết. Tuần tới anh đi làm sẽ thấy rất nhiều cô theo đúng mẫu người như thế. Thế rồi anh phải đối mặt với tất cả họ trong khi vẫn đang thích em, để xem, việc như vậy sẽ khiến cho anh xao động đến mức nào.
Trong đầu Trần Diệc Nhiên xám xịt mà nhìn cô, hắn đột nhiên phát hiện chỉ số thông minh của mình của không thể hiểu não của Điềm Tâm đang hoạt động thế nào.
Cuối cùng, hắn im lặng túm lấy tay Điềm Tâm bất đắc dĩ nói:
-Đi thôi, về uống thuốc nào, đừng bỏ bê việc điều trị.
Trán Điềm Tâm đẫm mồ hôi, đang lúc còn muốn nói tiếp thì điện thoại cô đột nhiên vang lên.
-Ai vậy, trễ như vậy còn gọi cho em? - Trần Diệc Nhiên nhíu mày, ánh mắt liếc sang điện thoại Điềm Tâm đang cầm trong tay.
Trên màn hình hiển thị người gọi là Thẩm Tâm.
-Ồ, đã trễ như vậy rồi, điểm tâm nhỏ nhà mình còn không tận hưởng thế giới hai người với Lục tổng hay sao mà gọi cho mình vậy ta? - Điềm Tâm nghi ngờ nhìn điện thoại trong tay, nếu như bình thường qua sáu giờ tối thì toàn bộ thời gian của Thẩm Tâm sẽ bị Lục Dật Tiêu chiếm lấy, điện thoại không ai nghe, tin nhắn cũng không trả lời.
Điềm Tâm buồn bực nhấn nút trả lời.
-Điềm Tâm? - Bên kia vang lên giọng nói tỉnh táo của Thẩm Tâm.
-Mình đây. - Điềm Tâm lên tiếng, vừa mới chuẩn bị hỏi Thẩm Tâm có chuyện gì thì bên kia đã tiếp tục nói:
-Khách sạn Champs Elysees, Sảnh nhà A bàn hai mươi sáu, mình ở đây đợi, mau đến.
-Hả? - Điềm Tâm sửng sốt một chút, vội vàng hỏi:
-Làm gì vậy?
-Bắt gian. - Thẩm Tâm nói xong hai chữ này liền cúp máy.
Điềm Tâm cầm điện thoại di động, người cứng đờ xoay đầu lại nhìn Trần Diệc Nhiên, sau đó túm lấy áo hắn mà kéo thẳng đến xe, sốt ruột nói:
-Nhanh lên, đến khách sạn Champs Elysees!
-Hả? Làm gì vậy? - Trần Diệc Nhiên tuy đang buồn bực nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Điềm Tâm thì lập tức mở cửa xe, sau khi hai người đã ngồi lên thì liền đạp chân ga lái đi, hỏi:
-Có việc gì gấp sao?
-Thẩm Tâm bảo em qua "bắt gian". - Điềm Tâm chần chừ một chút rồi nhỏ giọng nói với Trần Diệc Nhiên.
Ánh mắt Trần Diệc Nhiên đầy hoài nghi liếc nhìn Điềm Tâm buột miệng hỏi:
-Bắt ai?
-Em làm sao biết được...Dù sao cũng không phải là... - Điềm Tâm chần chừ một chút, quay sang nhìn thoáng qua Trần Diệc Nhiên, trong ánh mắt lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng được, đôi môi hồng hào há ra, hạ giọng nói:
-Dù sao cũng không phải là đi bắt Lục tổng chứ?
-Sao, có phải muốn gạt anh đến đây không? Không thích anh nữa nên muốn bán anh đi đấy à?
-Không nên nói như vậy nha. - Điềm Tâm mở trừng hai mắt nghịch ngợm nhìn Trần Diệc Nhiên nói:
-Câu này nghe giống như tình cảm giữa hai ta chỉ là sự trao đổi tình - tiền quá...
-Em và Mỹ Đình nói về mẫu người anh thích làm gì vậy? - Đôi mắt Trần Diệc Nhiên nheo lại, giọng trầm thấp hỏi Điềm Tâm.
-Ha ha, đây là thử thách cho anh đấy. - Điềm Tâm vẻ mặt đắc ý nói tiếp:
-Khi chị Mỹ Đình biết mẫu người của anh rồi, nhất định sẽ nói cho các đồng nghiệp nữ trong công ti biết. Tuần tới anh đi làm sẽ thấy rất nhiều cô theo đúng mẫu người như thế. Thế rồi anh phải đối mặt với tất cả họ trong khi vẫn đang thích em, để xem, việc như vậy sẽ khiến cho anh xao động đến mức nào.
Trong đầu Trần Diệc Nhiên xám xịt mà nhìn cô, hắn đột nhiên phát hiện chỉ số thông minh của mình của không thể hiểu não của Điềm Tâm đang hoạt động thế nào.
Cuối cùng, hắn im lặng túm lấy tay Điềm Tâm bất đắc dĩ nói:
-Đi thôi, về uống thuốc nào, đừng bỏ bê việc điều trị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trán Điềm Tâm đẫm mồ hôi, đang lúc còn muốn nói tiếp thì điện thoại cô đột nhiên vang lên.
-Ai vậy, trễ như vậy còn gọi cho em? - Trần Diệc Nhiên nhíu mày, ánh mắt liếc sang điện thoại Điềm Tâm đang cầm trong tay.
Trên màn hình hiển thị người gọi là Thẩm Tâm.
-Ồ, đã trễ như vậy rồi, điểm tâm nhỏ nhà mình còn không tận hưởng thế giới hai người với Lục tổng hay sao mà gọi cho mình vậy ta? - Điềm Tâm nghi ngờ nhìn điện thoại trong tay, nếu như bình thường qua sáu giờ tối thì toàn bộ thời gian của Thẩm Tâm sẽ bị Lục Dật Tiêu chiếm lấy, điện thoại không ai nghe, tin nhắn cũng không trả lời.
Điềm Tâm buồn bực nhấn nút trả lời.
-Điềm Tâm? - Bên kia vang lên giọng nói tỉnh táo của Thẩm Tâm.
-Mình đây. - Điềm Tâm lên tiếng, vừa mới chuẩn bị hỏi Thẩm Tâm có chuyện gì thì bên kia đã tiếp tục nói:
-Khách sạn Champs Elysees, Sảnh nhà A bàn hai mươi sáu, mình ở đây đợi, mau đến.
-Hả? - Điềm Tâm sửng sốt một chút, vội vàng hỏi:
-Làm gì vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Bắt gian. - Thẩm Tâm nói xong hai chữ này liền cúp máy.
Điềm Tâm cầm điện thoại di động, người cứng đờ xoay đầu lại nhìn Trần Diệc Nhiên, sau đó túm lấy áo hắn mà kéo thẳng đến xe, sốt ruột nói:
-Nhanh lên, đến khách sạn Champs Elysees!
-Hả? Làm gì vậy? - Trần Diệc Nhiên tuy đang buồn bực nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Điềm Tâm thì lập tức mở cửa xe, sau khi hai người đã ngồi lên thì liền đạp chân ga lái đi, hỏi:
-Có việc gì gấp sao?
-Thẩm Tâm bảo em qua "bắt gian". - Điềm Tâm chần chừ một chút rồi nhỏ giọng nói với Trần Diệc Nhiên.
Ánh mắt Trần Diệc Nhiên đầy hoài nghi liếc nhìn Điềm Tâm buột miệng hỏi:
-Bắt ai?
-Em làm sao biết được...Dù sao cũng không phải là... - Điềm Tâm chần chừ một chút, quay sang nhìn thoáng qua Trần Diệc Nhiên, trong ánh mắt lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng được, đôi môi hồng hào há ra, hạ giọng nói:
-Dù sao cũng không phải là đi bắt Lục tổng chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro