Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Lời nói đen tối trong lòng người đàn ông 2
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Đôi mắt Điềm Tâm u oán nhìn Trần Diệc Nhiên, rất lâu sau mới mở miệng:
- Về phần sau...người ta cũng chỉ đùa với anh một chút thôi, cần gì lấy em ra nói bi thảm như vậy? Dù nói thế nào em cũng là một cô nữ sinh, so với anh em vẫn có ngực đấy!
Điềm Tâm nói xong liền hóp bụng lại đưa ngực ra, hất cằm về phía Trần Diệc Nhiên nhìn anh khiêu khích.
- Ồ...nhưng nhìn không ra.
Trần Diệc Nhiên điềm tĩnh rót thêm một tách trà, nhấp một ngụm rồi thản nhiên đáp lại lời cô.
Điềm Tâm lập tức xìu cả người xuống, oán trách nói:
- Bởi vì quần áo mùa đông quá dày, mắt thường không thể thấy, vì vậy anh mới nhìn không ra nhưng mà nếu anh muốn kiểm tra thì vẫn mò ra sự khác biệt ấy.
" Phốc " một tiếng, nước trà trong miệng Trần Diệc Nhiên lập tức phun hết ra ngoài.
- Khụ khụ khụ...
Anh vội túm lấy giấy ăn trên bàn, lau đi mấy giọt nước còn đọng trên khóe miệng, ánh mắt không biết nói gì nhìn cô:
- Đừng có trong lúc anh đang uống nước mà thảo luận vấn đề nhạy cảm...
Điềm Tâm chu cái miệng nhỏ, lẩm bẩm:
- Chuyện này là anh khai màn, không phải sao...
Trần Diệc Nhiên cũng không nói thêm, đôi mắt tĩnh mịch cứ yên tĩnh nhìn Điềm Tâm, một lát sau mới rốt cuộc thở dài một hơi:
- Điềm Tâm, mấy ngày nay anh đã suy nghĩ qua, cảm thấy sở dĩ em thích anh có lẽ bởi vì không hiểu rõ con người anh, em cảm thấy anh là người đội trên đầu một quầng sáng giống như thiên thần, hoặc là tâm tư người thiếu nữ như em chỉ đang thần tượng anh, nghĩ người anh này không gì là không biết, mười phân vẹn mười, cho nên mới hiểu nhầm loại tình cảm thần tượng này thành yêu thích. Kì nghỉ đông lần này, em có thể ở cùng chỗ với anh một thời gian, hy vọng trong khoảng thời gian ở chung này, em có thể phân biệt rõ đâu là thích, đâu là thần tượng...Điềm Tâm mở tròn đôi mắt nghe Trần Diệc Nhiên nghiêm túc nói, bất ngờ cắt ngang:
- Anh Nhiên, em biết rõ cái gì là thần tượng, cái gì là thích. Em phân biệt được tất cả, anh không phải là em đương nhiên không hiểu cảm giác của em, có lẽ anh cho rằng em mới mười sáu tuổi tức vẫn còn là một đứa trẻ. Ở tuổi này anh nghĩ tới, nói em thích anh cũng chỉ là nổi hứng, nhưng mà em chỉ muốn hỏi một điều, chẳng lẽ năm anh mười sáu tuổi không có thích qua một người hay sao, loại tình cảm này là dạng tâm tình như thế nào, không lẽ anh chưa trải qua?
Thoáng chốc, Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày nhìn cô, trong lúc đó bất giác ngây người. Một lúc sau, âm thanh trầm thấp của anh mới lên tiếng:
- Lúc anh mười sáu tuổi...không có thích ai cả.
Ngay lập tức, Điềm Tâm nín bặt, sau đo có chút buồn cười nhìn Trần Diệc Nhiên.
Nét mặt của anh không được tự nhiên, khẽ đưa tay ho nhẹ hai tiếng sau đó bình thường trở lại hỏi Điềm Tâm:
- Cứ quyết định như vậy đi, trước tiên ở cùng anh vài ngày, coi như cho em một cơ hội.
- Cơ hội gì?
Điềm Tâm nhíu mày nhìn anh khó hiểu.
Trần Diệc Nhiên cong khóe môi vẽ thành một vòng tà mị cười cười, đột nhiên anh ghé sát tai Điềm Tâm, đôi mắt tĩnh mịch nhìn cô mang theo một giọng nói mê hoặc:
- Em thử nói xem?
Điềm Tâm chỉ cảm thấy hô hấp ấm áp đang phả vào mặt mình, hương vị lành lạnh chỉ thuộc về người kia trong nháy mắt vây quanh cô, bất giác cô không còn kịp suy nghĩ gì nữa, liền mù quáng gật đầu.
Chỉ là sau đó, Điềm Tâm mới phục hồi tinh thần lại.
Rút cuộc, là cho mình cơ hội gì đây?
- Về phần sau...người ta cũng chỉ đùa với anh một chút thôi, cần gì lấy em ra nói bi thảm như vậy? Dù nói thế nào em cũng là một cô nữ sinh, so với anh em vẫn có ngực đấy!
Điềm Tâm nói xong liền hóp bụng lại đưa ngực ra, hất cằm về phía Trần Diệc Nhiên nhìn anh khiêu khích.
- Ồ...nhưng nhìn không ra.
Trần Diệc Nhiên điềm tĩnh rót thêm một tách trà, nhấp một ngụm rồi thản nhiên đáp lại lời cô.
Điềm Tâm lập tức xìu cả người xuống, oán trách nói:
- Bởi vì quần áo mùa đông quá dày, mắt thường không thể thấy, vì vậy anh mới nhìn không ra nhưng mà nếu anh muốn kiểm tra thì vẫn mò ra sự khác biệt ấy.
" Phốc " một tiếng, nước trà trong miệng Trần Diệc Nhiên lập tức phun hết ra ngoài.
- Khụ khụ khụ...
Anh vội túm lấy giấy ăn trên bàn, lau đi mấy giọt nước còn đọng trên khóe miệng, ánh mắt không biết nói gì nhìn cô:
- Đừng có trong lúc anh đang uống nước mà thảo luận vấn đề nhạy cảm...
Điềm Tâm chu cái miệng nhỏ, lẩm bẩm:
- Chuyện này là anh khai màn, không phải sao...
Trần Diệc Nhiên cũng không nói thêm, đôi mắt tĩnh mịch cứ yên tĩnh nhìn Điềm Tâm, một lát sau mới rốt cuộc thở dài một hơi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Điềm Tâm, mấy ngày nay anh đã suy nghĩ qua, cảm thấy sở dĩ em thích anh có lẽ bởi vì không hiểu rõ con người anh, em cảm thấy anh là người đội trên đầu một quầng sáng giống như thiên thần, hoặc là tâm tư người thiếu nữ như em chỉ đang thần tượng anh, nghĩ người anh này không gì là không biết, mười phân vẹn mười, cho nên mới hiểu nhầm loại tình cảm thần tượng này thành yêu thích. Kì nghỉ đông lần này, em có thể ở cùng chỗ với anh một thời gian, hy vọng trong khoảng thời gian ở chung này, em có thể phân biệt rõ đâu là thích, đâu là thần tượng...Điềm Tâm mở tròn đôi mắt nghe Trần Diệc Nhiên nghiêm túc nói, bất ngờ cắt ngang:
- Anh Nhiên, em biết rõ cái gì là thần tượng, cái gì là thích. Em phân biệt được tất cả, anh không phải là em đương nhiên không hiểu cảm giác của em, có lẽ anh cho rằng em mới mười sáu tuổi tức vẫn còn là một đứa trẻ. Ở tuổi này anh nghĩ tới, nói em thích anh cũng chỉ là nổi hứng, nhưng mà em chỉ muốn hỏi một điều, chẳng lẽ năm anh mười sáu tuổi không có thích qua một người hay sao, loại tình cảm này là dạng tâm tình như thế nào, không lẽ anh chưa trải qua?
Thoáng chốc, Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày nhìn cô, trong lúc đó bất giác ngây người. Một lúc sau, âm thanh trầm thấp của anh mới lên tiếng:
- Lúc anh mười sáu tuổi...không có thích ai cả.
Ngay lập tức, Điềm Tâm nín bặt, sau đo có chút buồn cười nhìn Trần Diệc Nhiên.
Nét mặt của anh không được tự nhiên, khẽ đưa tay ho nhẹ hai tiếng sau đó bình thường trở lại hỏi Điềm Tâm:
- Cứ quyết định như vậy đi, trước tiên ở cùng anh vài ngày, coi như cho em một cơ hội.
- Cơ hội gì?
Điềm Tâm nhíu mày nhìn anh khó hiểu.
Trần Diệc Nhiên cong khóe môi vẽ thành một vòng tà mị cười cười, đột nhiên anh ghé sát tai Điềm Tâm, đôi mắt tĩnh mịch nhìn cô mang theo một giọng nói mê hoặc:
- Em thử nói xem?
Điềm Tâm chỉ cảm thấy hô hấp ấm áp đang phả vào mặt mình, hương vị lành lạnh chỉ thuộc về người kia trong nháy mắt vây quanh cô, bất giác cô không còn kịp suy nghĩ gì nữa, liền mù quáng gật đầu.
Chỉ là sau đó, Điềm Tâm mới phục hồi tinh thần lại.
Rút cuộc, là cho mình cơ hội gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro