Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Lưu manh đùa nghịch tình yêu (4)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Điềm Tâm thụ sủng nhược kinh ngồi vào bàn ăn, nhìn bữa sáng trên bàn thốt lên:
- Anh Nhiên, đây là do anh làm cả sao.
- Mua ở quán dưới lầu.
Trần Diệc Nhiên vừa ăn sáng vừa thuận miệng đáp lời Điềm Tâm.
Còn tưởng rằng là người ta vì mày mà chuẩn bị bữa sáng nữa đấy... Điềm Tâm không nhịn được mà giật giật khóe môi.
- Không phải vừa rồi em thấy trong tay anh còn cầm cái xẻng sao. Hai cái trứng kia là anh chiên đấy.
Được rồi, Điêm Tâm cam chịu số phận nhấc đũa lên. Tốt xấu gì thì Trần Diệc Nhiên cũng tự mình làm đồ ăn cho cô, thế là đủ rồi.
Trần Diệc Nhiên vừa ăn bữa sáng vừa lườm Điềm Tâm, sau đó thuận miệng hỏi:
- Cặp sách của em đâu.
Một câu hoàn toàn làm Điềm Tâm hóa đá. Cặp sách của cô... Cặp sách của cô...
Trí nhớ của Điềm Tâm nhanh chóng tua ngược lại, trở lại túi thứ bảy, cặp sách của cô hình như vẫn còn trên xe của bố mẹ.
- Sao thế? Không mang sao?
Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Điềm Tâm, nhíu mày.
- Để quên trên xe bố mẹ rồi, điện thoại cũng nằm trong cặp, làm sao bây giờ.
Điềm Tâm cảm giác mình muốn khóc đến nơi rồi. Bài tập còn có bài thi và cả điện thoại của cô nữa, không mang theo cái nào về.
Như thế đến trường học không phải cô sẽ bị giáo sư chém chết sao?
Trần Diệc Nhiên cũng trầm mặc một hồi, qua vài giây sau anh mới đưa điện thoại di động của mình cho Điềm Tâm nói:
- Gọi cho bố mẹ em đi.
Hai mắt Điềm Tâm lưng tròng nhìn anh, cầm lấy điện thoại của anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh nói:
- Có mật khẩu.
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên đứng dậy, bước đến bên người Điềm Tâm sau đó nhấn nhấn bốn con số, sau đó trở về chỗ ngồi.
Trên người anh có mùi hương thoang thoảng, điềm tâm sững sốt một chút, sau đó nhanh chóng gọi cho mẹ mình.
- Diệc Nhiên, sớm như vậy đã gọi cho gì nhỏ có chuyện gì thế?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của mẹ Điềm Tâm, trong chóc lát nước mắt cô chảy thành dòng:
- Mẹ, cặp sách của con vẫn còn trên xe của bố.
- Hả?
Mẹ Điềm Tâm sửng sốt một chút sau đó nghi ngờ hỏi:
- Điềm Tâm, con ở chung một chỗ với Trần Diệc Nhiên sao?
- Mẹ, quan trọng là cặp sách của con, sách của con, còn bài tập và cả bài thi nữa đều ở trong cặp cả. Điện thoại của con cũng nằm trong đó luôn.
Điềm Tâm nói tuôn một tràng.
- Vậy con đến trường trước đi, lát nữa mẹ gửi công ty chuyển phát nhanh cho con.
Bên kia mẹ Điềm Tâm hào sảng vung tay, sau đó mơ hồ nói:
- Không có chuyện gì nữa thì mẹ ngủ tiếp đây, con nhanh đi học đi.
- Tút tút tút
Điềm Tâm im lặng nhìn điện thoại vang lên từng tiếng dài, cảm giác mình hoàn toàn bị đánh bại rồi.
- Anh Nhiên, đây là do anh làm cả sao.
- Mua ở quán dưới lầu.
Trần Diệc Nhiên vừa ăn sáng vừa thuận miệng đáp lời Điềm Tâm.
Còn tưởng rằng là người ta vì mày mà chuẩn bị bữa sáng nữa đấy... Điềm Tâm không nhịn được mà giật giật khóe môi.
- Không phải vừa rồi em thấy trong tay anh còn cầm cái xẻng sao. Hai cái trứng kia là anh chiên đấy.
Được rồi, Điêm Tâm cam chịu số phận nhấc đũa lên. Tốt xấu gì thì Trần Diệc Nhiên cũng tự mình làm đồ ăn cho cô, thế là đủ rồi.
Trần Diệc Nhiên vừa ăn bữa sáng vừa lườm Điềm Tâm, sau đó thuận miệng hỏi:
- Cặp sách của em đâu.
Một câu hoàn toàn làm Điềm Tâm hóa đá. Cặp sách của cô... Cặp sách của cô...
Trí nhớ của Điềm Tâm nhanh chóng tua ngược lại, trở lại túi thứ bảy, cặp sách của cô hình như vẫn còn trên xe của bố mẹ.
- Sao thế? Không mang sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Điềm Tâm, nhíu mày.
- Để quên trên xe bố mẹ rồi, điện thoại cũng nằm trong cặp, làm sao bây giờ.
Điềm Tâm cảm giác mình muốn khóc đến nơi rồi. Bài tập còn có bài thi và cả điện thoại của cô nữa, không mang theo cái nào về.
Như thế đến trường học không phải cô sẽ bị giáo sư chém chết sao?
Trần Diệc Nhiên cũng trầm mặc một hồi, qua vài giây sau anh mới đưa điện thoại di động của mình cho Điềm Tâm nói:
- Gọi cho bố mẹ em đi.
Hai mắt Điềm Tâm lưng tròng nhìn anh, cầm lấy điện thoại của anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh nói:
- Có mật khẩu.
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên đứng dậy, bước đến bên người Điềm Tâm sau đó nhấn nhấn bốn con số, sau đó trở về chỗ ngồi.
Trên người anh có mùi hương thoang thoảng, điềm tâm sững sốt một chút, sau đó nhanh chóng gọi cho mẹ mình.
- Diệc Nhiên, sớm như vậy đã gọi cho gì nhỏ có chuyện gì thế?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của mẹ Điềm Tâm, trong chóc lát nước mắt cô chảy thành dòng:
- Mẹ, cặp sách của con vẫn còn trên xe của bố.
- Hả?
Mẹ Điềm Tâm sửng sốt một chút sau đó nghi ngờ hỏi:
- Điềm Tâm, con ở chung một chỗ với Trần Diệc Nhiên sao?
- Mẹ, quan trọng là cặp sách của con, sách của con, còn bài tập và cả bài thi nữa đều ở trong cặp cả. Điện thoại của con cũng nằm trong đó luôn.
Điềm Tâm nói tuôn một tràng.
- Vậy con đến trường trước đi, lát nữa mẹ gửi công ty chuyển phát nhanh cho con.
Bên kia mẹ Điềm Tâm hào sảng vung tay, sau đó mơ hồ nói:
- Không có chuyện gì nữa thì mẹ ngủ tiếp đây, con nhanh đi học đi.
- Tút tút tút
Điềm Tâm im lặng nhìn điện thoại vang lên từng tiếng dài, cảm giác mình hoàn toàn bị đánh bại rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro