Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Một ngày không gặp như cách 3 năm
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
"Cái gì!? Không phải chứ..." Mọi người đồng lọt kêu lên một tiếng.
Điềm Tâm vẻ mặt không dám biểu tình nhìn người huấn luyện viên kia, không thể dùng bất cứ thông tin thiết bị nào, đây không phải là không thể liên lạc được với Trần Diệc Nhiên sao?
“Động tác phải nhanh!! Chạy bộ lên xe!" Huấn luyện viên cầm kèn đồng trong tay, hướng mọi người nói to: "Người nào lên xe cuối cùng, đến chỗ cắm trại, chạy quanh nơi cắm trại hai mươi vòng."
Tôi chạy!
Anh vừa dứt lời, một đám nữ sinh như ong vỡ tổ chạy nhanh đến xe.
Trầm Tâm lôi cánh tay Điềm Tâm, chạy nhanh vào sau xe tải, vừa xoay người đã ngồi vào trong xe.
Điềm Tâm nhìn tốc độ của cô không nói gì, theo sát phía sau, an toàn lên xe.
Phan Đình và Hải Phỉ Tư chậm một chút, nhưng vẫn tốt không phải là người cuối cùng, sau khi hai người bọn họ lên xe, chạy đến bên người Điềm Tâm và Trầm Tâm ngồi chồm hổm xuống, vẻ mặt ủ dột nói: "Vì sao không thể dùng thiết bị thông tin, một đêm dài làm sao vượt qua đây."
Trầm Tâm nhếch khóe môi bí hiểm cười, nói: "Qua một ngày đêm?? Cô cũng nghĩ thật đơn giản nhỉ?"
"Có ý gì?" Điềm Tâm xoay đầu lại nhìn cô bạn, ánh mắt nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ đi khóa cắm trại này không phải chỉ trong một ngày??"
"Đồ ngốc, chẳng lẽ các cô đến trường cũng không lên diễn đàn trường xem tin tức sao?" Trầm Tâm gõ trán của Điềm Tâm nói: "Hàng năm tân sinh viên có khóa huấn luyện không giống nhau, thế nhưng có một khóa chắc chắng có trốn cũng trốn không được, đó chính là khóa cắm trại dã ngoại, ngắn thì ba bốn ngày, lâu có thể một năm hoặc nửa tháng, ở nơi chim không muốn ị ngây ngốc, muốn đào ngũ phải xem huấn luyện viên có tính khí thế nào."
"A? Không phải chứ? Vậy làm sao bây giờ, tôi không thể liên lạc cùng Nhiên ca ca??" Khuôn mặt nhỏ nhắt của Điềm Tâm méo sệch.
"Ừ... Cho nên, cậu có thể dựa vào thần giao cách cảm thôi..." Trầm Tâm nghiêm túc gật đầu, nhìn Điềm Tâm nói."Tôi vào đây, cậu cũng nên nói trước một tiếng chứ..." Điềm Tâm bắt đầu kêu rên.
Khóa huấn luyện cắm trại ở ngoài ô thành phố N, ở đây là một vùng đất hoang vắng, phía sau là núi lớn, ngăn cách, đồng thời tin hiệu di động không thể đi qua.
Đại học năm thứ nhất vừa mới vào cửa, sau đó bị đẩy đến đây, liền có cảm giác ngăn cấm với thế giới bên ngoài.
Huấn luyện viên mới đúng là tuấn tú, vì huấn luyện viên có dáng dấp đẹp trai, nên rất nhiều nữ sinh cũng không kêu ca, cái vùng ngăn cấm này, thực ra là muốn tìm cơ hội làm quen.
Nhưng các nam sinh lại không giống vậy, không thể sử dụng điện thoại di động, lại không thể chơi game, ngay cả mỹ cũng chưa làm quen được, liền không cam chịu biểu tình.
Bất qua sau hai ngày huấn luyện, tất cả đều nên vô dụng, đều biến thành không quan trọng, bởi vì mỗi ngày họ hy vọng nhất là một chuyện, đó là khi trở về chỗ ngủ, nằm xuống liền ngủ quên.
Khóa huấn luyện rất khó khăn và mệt mỏi.
Qua ngày đầu tiên Điềm Tâm lòng tràn đầy rầu rỉ, sau đó lại qua ngày thứ hai.
Ngày dài trôi qua như là ba năm học kỳ, cô và Trần Diệc Nhiên không có liên lạc, không một tin nhắn, không một liên hệ nào trong đoạn thời gian đó.
Không biết Trần Diệc Nhiên, nhận không được điện thoại và tin nhắn ngắn của cô, có sốt ruột không...
Buổi tối ngày thứ ba, Điềm Tâm nằm trên giường kí túc xá ở trại huấn luyện, ngẩn người nhìn trần nhà.
Người nằm bên cạnh cô nhích người lại gần, đẩy cô một cái nói: "Đi, cùng tôi đi vệ sinh."
Điềm Tâm vẻ mặt không dám biểu tình nhìn người huấn luyện viên kia, không thể dùng bất cứ thông tin thiết bị nào, đây không phải là không thể liên lạc được với Trần Diệc Nhiên sao?
“Động tác phải nhanh!! Chạy bộ lên xe!" Huấn luyện viên cầm kèn đồng trong tay, hướng mọi người nói to: "Người nào lên xe cuối cùng, đến chỗ cắm trại, chạy quanh nơi cắm trại hai mươi vòng."
Tôi chạy!
Anh vừa dứt lời, một đám nữ sinh như ong vỡ tổ chạy nhanh đến xe.
Trầm Tâm lôi cánh tay Điềm Tâm, chạy nhanh vào sau xe tải, vừa xoay người đã ngồi vào trong xe.
Điềm Tâm nhìn tốc độ của cô không nói gì, theo sát phía sau, an toàn lên xe.
Phan Đình và Hải Phỉ Tư chậm một chút, nhưng vẫn tốt không phải là người cuối cùng, sau khi hai người bọn họ lên xe, chạy đến bên người Điềm Tâm và Trầm Tâm ngồi chồm hổm xuống, vẻ mặt ủ dột nói: "Vì sao không thể dùng thiết bị thông tin, một đêm dài làm sao vượt qua đây."
Trầm Tâm nhếch khóe môi bí hiểm cười, nói: "Qua một ngày đêm?? Cô cũng nghĩ thật đơn giản nhỉ?"
"Có ý gì?" Điềm Tâm xoay đầu lại nhìn cô bạn, ánh mắt nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ đi khóa cắm trại này không phải chỉ trong một ngày??"
"Đồ ngốc, chẳng lẽ các cô đến trường cũng không lên diễn đàn trường xem tin tức sao?" Trầm Tâm gõ trán của Điềm Tâm nói: "Hàng năm tân sinh viên có khóa huấn luyện không giống nhau, thế nhưng có một khóa chắc chắng có trốn cũng trốn không được, đó chính là khóa cắm trại dã ngoại, ngắn thì ba bốn ngày, lâu có thể một năm hoặc nửa tháng, ở nơi chim không muốn ị ngây ngốc, muốn đào ngũ phải xem huấn luyện viên có tính khí thế nào."
"A? Không phải chứ? Vậy làm sao bây giờ, tôi không thể liên lạc cùng Nhiên ca ca??" Khuôn mặt nhỏ nhắt của Điềm Tâm méo sệch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ... Cho nên, cậu có thể dựa vào thần giao cách cảm thôi..." Trầm Tâm nghiêm túc gật đầu, nhìn Điềm Tâm nói."Tôi vào đây, cậu cũng nên nói trước một tiếng chứ..." Điềm Tâm bắt đầu kêu rên.
Khóa huấn luyện cắm trại ở ngoài ô thành phố N, ở đây là một vùng đất hoang vắng, phía sau là núi lớn, ngăn cách, đồng thời tin hiệu di động không thể đi qua.
Đại học năm thứ nhất vừa mới vào cửa, sau đó bị đẩy đến đây, liền có cảm giác ngăn cấm với thế giới bên ngoài.
Huấn luyện viên mới đúng là tuấn tú, vì huấn luyện viên có dáng dấp đẹp trai, nên rất nhiều nữ sinh cũng không kêu ca, cái vùng ngăn cấm này, thực ra là muốn tìm cơ hội làm quen.
Nhưng các nam sinh lại không giống vậy, không thể sử dụng điện thoại di động, lại không thể chơi game, ngay cả mỹ cũng chưa làm quen được, liền không cam chịu biểu tình.
Bất qua sau hai ngày huấn luyện, tất cả đều nên vô dụng, đều biến thành không quan trọng, bởi vì mỗi ngày họ hy vọng nhất là một chuyện, đó là khi trở về chỗ ngủ, nằm xuống liền ngủ quên.
Khóa huấn luyện rất khó khăn và mệt mỏi.
Qua ngày đầu tiên Điềm Tâm lòng tràn đầy rầu rỉ, sau đó lại qua ngày thứ hai.
Ngày dài trôi qua như là ba năm học kỳ, cô và Trần Diệc Nhiên không có liên lạc, không một tin nhắn, không một liên hệ nào trong đoạn thời gian đó.
Không biết Trần Diệc Nhiên, nhận không được điện thoại và tin nhắn ngắn của cô, có sốt ruột không...
Buổi tối ngày thứ ba, Điềm Tâm nằm trên giường kí túc xá ở trại huấn luyện, ngẩn người nhìn trần nhà.
Người nằm bên cạnh cô nhích người lại gần, đẩy cô một cái nói: "Đi, cùng tôi đi vệ sinh."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro