Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Mười năm gian khổ học tập vì kỳ thi Đại Học kỳ 2
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
- Không cần cảm ơn.
Trần Diệc Nhiên nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Điềm Tâm, không hiểu tại sao nội tâm có cảm giác buồn cười, nhưng mà trên mặt anh vẫn nghiêm túc như cũ:
- Những bài kiểm tra này, trong lúc ăn tết phải làm xong toàn bộ.
- Cái gì?!
Điềm Tâm khiếp sợ nhìn anh:
- Trong lúc ăn tết? Phải làm xong hết? Anh còn có nhân tính không đó?!
- Hửm?
Trần Diệc Nhiên hạ giọng hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đen giống như đang lườm cô.
- Em nói là...anh có phải nói sai rồi hay không?
Điềm Tâm kiên định đem câu vừa nói đổi lại:
- Bài kiểm tra nhiều như vậy, chỗ nào làm được hết! Đây là lễ mừng năm mới, anh cam lòng sao!
- Cũng không có nhiều lắm
Trần Diệc Nhiên nhíu nhẹ lông mày, vẻ mặt ung dung nói với cô:
- Buổi sáng làm hai môn, buổi chiều làm ba môn, buổi tối em còn có thể nghỉ ngơi một chút để xem tivi, ăn tết được bảy ngày thì cũng vừa kịp làm xong.
Điềm Tâm mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh, mãi hồi lâu vẫn không nói nên lời.
- Đây chính là quà tặng cho em.
Đôi mắt tĩnh mịch của Trần Diệc Nhiên nhìn cô, lông mi thật dài giống như cánh bướm, nhẹ nhàng chớp:
- Như vậy, trong lúc ăn mừng năm mới, mỗi ngày em nhìn thấy bài kiểm tra thì nhớ tới anh.
- Ha ha... Ha ha
Điềm Tâm muốn hấp hối tới nơi:
- Coi như em không thấy bài kiểm tra thì ngày nào cũng nhớ tới anh mà.
- Đây là làm tăng thêm nỗi nhớ.
Khóe môi Trần Diệc Nhiên cong lên thành một vòng đẹp mắt, anh ngồi thẳng lên, hướng phía Điềm Tâm nhàn nhã:
- Đáp án đã bị anh xé hết rồi, em cứ ngoan ngoãn ngồi làm bài đi, chờ khi xong rồi, lúc đi học lại quay về thành phố Z đem bài kiểm tra nộp cho anh, anh sẽ giúp em chấm bài thật kĩ!Cái gì?!
Anh lại đem đáp án xé toang hết rồi?!!!
Việc biến thái như thế này chỉ có giáo viên ở trường học mới có thể làm, anh Nhiên anh...anh...vậy mà...
Điềm Tâm không kìm được đôi mắt đỏ lên, khóc không ra nước mắt gật đầu:
- Huhu... Cám ơn món quà năm mới của anh.
- Ngoan
Trần Diệc Nhiên hài lòng nở nụ cười.
- Thời gian không còn sớm, em phải trở về.
Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, Điềm Tâm đã ở đây gần nửa tiếng rồi:
- Nếu không về, người nhà em sẽ lo lắng
- Ừ...Anh Nhiên, anh muốn đi sao?
Điềm Tâm vẫn còn có chút lưu luyến không rời nắm lấy tay áo Trần Diệc Nhiên, mấy tháng không gặp, bây giờ mới gặp nhau hơn mười phút, hai người lại xa nhau.
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, cúi đầu nhìn cô, chóp mũi của anh chạm vào chóp mũi Điềm Tâm, đôi mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào cô, thấp giọng hỏi:
- Không nỡ xa anh?
- Ừ...
Điềm Tâm nhìn khuôn mặt anh tuấn gần ngay trước mắt, có chút xấu hổ nhưng vẫn gật đầu.
- Đợi sau khi em hoàn thành kỳ thi Đại Học, mỗi ngày chúng ta có thể gặp nhau.
Giọng nói của Trần Diệc Nhiên mang theo một loại từ tính khó tả bằng lời, giống như một loại thuốc an thần, làm cho bất an trong lòng Điềm Tâm dần thở bình thường lại trở lại, anh nói:
- Cố gắng nỗ lực, biết không?
- Ừ...
Điềm Tâm gật nhẹ đầu, khẽ cắn môi.
Do dự một lát, đột nhiên cô vươn tay ra ôm lấy cổ Trần Diệc Nhiên, nhanh chóng đặt lên môi anh một nụ hôn mềm mại, sau đó quay người đẩy cửa xe ra, động tác xuống xe nhanh chóng, lúc cô đứng ở ngoài mặt đã đỏ bừng, còn nhỏ giọng nói:
- Em về trước đây.
Trần Diệc Nhiên nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Điềm Tâm, không hiểu tại sao nội tâm có cảm giác buồn cười, nhưng mà trên mặt anh vẫn nghiêm túc như cũ:
- Những bài kiểm tra này, trong lúc ăn tết phải làm xong toàn bộ.
- Cái gì?!
Điềm Tâm khiếp sợ nhìn anh:
- Trong lúc ăn tết? Phải làm xong hết? Anh còn có nhân tính không đó?!
- Hửm?
Trần Diệc Nhiên hạ giọng hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đen giống như đang lườm cô.
- Em nói là...anh có phải nói sai rồi hay không?
Điềm Tâm kiên định đem câu vừa nói đổi lại:
- Bài kiểm tra nhiều như vậy, chỗ nào làm được hết! Đây là lễ mừng năm mới, anh cam lòng sao!
- Cũng không có nhiều lắm
Trần Diệc Nhiên nhíu nhẹ lông mày, vẻ mặt ung dung nói với cô:
- Buổi sáng làm hai môn, buổi chiều làm ba môn, buổi tối em còn có thể nghỉ ngơi một chút để xem tivi, ăn tết được bảy ngày thì cũng vừa kịp làm xong.
Điềm Tâm mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh, mãi hồi lâu vẫn không nói nên lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đây chính là quà tặng cho em.
Đôi mắt tĩnh mịch của Trần Diệc Nhiên nhìn cô, lông mi thật dài giống như cánh bướm, nhẹ nhàng chớp:
- Như vậy, trong lúc ăn mừng năm mới, mỗi ngày em nhìn thấy bài kiểm tra thì nhớ tới anh.
- Ha ha... Ha ha
Điềm Tâm muốn hấp hối tới nơi:
- Coi như em không thấy bài kiểm tra thì ngày nào cũng nhớ tới anh mà.
- Đây là làm tăng thêm nỗi nhớ.
Khóe môi Trần Diệc Nhiên cong lên thành một vòng đẹp mắt, anh ngồi thẳng lên, hướng phía Điềm Tâm nhàn nhã:
- Đáp án đã bị anh xé hết rồi, em cứ ngoan ngoãn ngồi làm bài đi, chờ khi xong rồi, lúc đi học lại quay về thành phố Z đem bài kiểm tra nộp cho anh, anh sẽ giúp em chấm bài thật kĩ!Cái gì?!
Anh lại đem đáp án xé toang hết rồi?!!!
Việc biến thái như thế này chỉ có giáo viên ở trường học mới có thể làm, anh Nhiên anh...anh...vậy mà...
Điềm Tâm không kìm được đôi mắt đỏ lên, khóc không ra nước mắt gật đầu:
- Huhu... Cám ơn món quà năm mới của anh.
- Ngoan
Trần Diệc Nhiên hài lòng nở nụ cười.
- Thời gian không còn sớm, em phải trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, Điềm Tâm đã ở đây gần nửa tiếng rồi:
- Nếu không về, người nhà em sẽ lo lắng
- Ừ...Anh Nhiên, anh muốn đi sao?
Điềm Tâm vẫn còn có chút lưu luyến không rời nắm lấy tay áo Trần Diệc Nhiên, mấy tháng không gặp, bây giờ mới gặp nhau hơn mười phút, hai người lại xa nhau.
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, cúi đầu nhìn cô, chóp mũi của anh chạm vào chóp mũi Điềm Tâm, đôi mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào cô, thấp giọng hỏi:
- Không nỡ xa anh?
- Ừ...
Điềm Tâm nhìn khuôn mặt anh tuấn gần ngay trước mắt, có chút xấu hổ nhưng vẫn gật đầu.
- Đợi sau khi em hoàn thành kỳ thi Đại Học, mỗi ngày chúng ta có thể gặp nhau.
Giọng nói của Trần Diệc Nhiên mang theo một loại từ tính khó tả bằng lời, giống như một loại thuốc an thần, làm cho bất an trong lòng Điềm Tâm dần thở bình thường lại trở lại, anh nói:
- Cố gắng nỗ lực, biết không?
- Ừ...
Điềm Tâm gật nhẹ đầu, khẽ cắn môi.
Do dự một lát, đột nhiên cô vươn tay ra ôm lấy cổ Trần Diệc Nhiên, nhanh chóng đặt lên môi anh một nụ hôn mềm mại, sau đó quay người đẩy cửa xe ra, động tác xuống xe nhanh chóng, lúc cô đứng ở ngoài mặt đã đỏ bừng, còn nhỏ giọng nói:
- Em về trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro