Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Phạt cô (14)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Cô chỉ cảm thấy như trước ngực mình đang lạnh, như là có cái gì đang rơi xuống.
Cặp mắt của Trần Diệc Nhiên đang nhìn vào nơi đầy đặn, trắng mịn của người nào đó, đôi mắt không khỏi tối lại.
“A ——!!” Cô giật mình ôm chặt lấy ngực, đỏ mặt nhìn về phía Trần Diệc Nhiên nói: “Lưu manh!! Là anh cố ý!!”
“Không có……” Giọng Trần Diệc Nhiên khàn khàn, nói với cô: “Chỉ là do không cẩn thận thôi.”
“Phi!! Chính là do anh cố ý, do anh cố ý!!” Mặt cô đỏ bừng lên, cắn chặt răng, đưa tay ra che mắt anh, buồn bực nói: “Không cho xem!! Nhắm mắt lại!!”
“Đừng làm loạn……” Trần Diệc Nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ đang che mắt mình của cô, sau đó không chút khách khí mà đè cô xuống giường, cúi đầu, nói nhỏ vào tai cô: “Xấu hổ??”
“……” Cô trừng mắt, cắn cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.
“Thật đẹp……” Trần Diệc Nhiên ôn nhu nói vào tai cô. Anh nhẹ nhàng hôn từ xương quai xanh rồi xuống tới ngực. Bộ ngực mềm mại trắng trẻo ấy làm anh thấy mình dường như sắp mất khống chế.
“Ngô…… Đừng làm loạn……” Cô cảm thấy cơ thể mình dường như sắp không chịu nổi. Cứ tránh né anh như vậy làm khăn tắm của cô cũng đã bung ra hết thật sự làm cô có chút nổi da gà.
Một tay Trần Diệc Nhiên đè chặt tay cô xuống, một tay nhẹ nhàng phủ lên ngực cô. Bộ ngực cô thật mềm, thật giống như sự mềm mại của tơ lụa. Anh hơi cúi đầu, phủ môi lên trước ngực cô, nhẹ nhàng liếm quanh.
“Ân…… Không cần……” Đầu cô bỗng chốc trống rỗng, cô cảm thấy mọi tri giác của mình dường như biến mất hết, cả người như đang lơ lửng trên mây, cơ thể dường như đang sản sinh ra một loại khát khao khác lạ.
“Điềm Tâm……” Trần Diệc Nhiên lẩm bẩm kêu tên cô.
Giọng anh như là từ rất xa truyền đến, làm cô không nghe được rõ. Trong cơn mê man, cô phảng phất nghe được có tiếng chuông cửa liên tiếp vang lên.
Trần Diệc Nhiên hơi dừng động tác lại một chút.
Tiếp theo đó, anh có chút ảo não đứng dậy, nhìn thoáng qua vẻ còn mê man và khuôn mặt ửng đỏ của cô, anh bực bội gãi đầu.
Anh tiện tay cầm cái chăn trên giường, đưa cho cô nói: “Đi vào”
“A??” Cô không có phản ứng gì chỉ đứng yên tại chỗ.
Trần Diệc Nhiên không chần chừ bế cô lên quấn chăn lại cho cô rồi mời đi ra cửa.
“Anh Trần, đây là phần cơm của anh.” Người phục vụ đứng ngoài cửa bưng khay trong tay, trên mặt nở một nụ cười chuyên nghiệp, nho nhã lễ độ nói với Trần Diệc Nhiên.
Khuôn mặt Trần Diệc Nhiên không cảm xúc nhận lấy cái khay, lạnh lùng nói: “Cám ơn.”
Sau đó liền trực tiếp đem cửa đóng lại.
Anh phục vụ đứng thẫn thờ, có phải anh đã mang cơm tới chậm? Vị khách này nhìn có vẻ như đang không thoải mái lắm ……
Trần Diệc Nhiên bưng khay vào trong phòng, cô liền thò đầu ra khỏi chăn, mặt đỏ bừng nhìn anh nhỏ giọng hỏi: “Có đồ ăn sao?”
“Em ăn rồi, anh …… sẽ không có……” Trần Diệc Nhiên ý vị thâm trường nhìn cô nói.
Cặp mắt của Trần Diệc Nhiên đang nhìn vào nơi đầy đặn, trắng mịn của người nào đó, đôi mắt không khỏi tối lại.
“A ——!!” Cô giật mình ôm chặt lấy ngực, đỏ mặt nhìn về phía Trần Diệc Nhiên nói: “Lưu manh!! Là anh cố ý!!”
“Không có……” Giọng Trần Diệc Nhiên khàn khàn, nói với cô: “Chỉ là do không cẩn thận thôi.”
“Phi!! Chính là do anh cố ý, do anh cố ý!!” Mặt cô đỏ bừng lên, cắn chặt răng, đưa tay ra che mắt anh, buồn bực nói: “Không cho xem!! Nhắm mắt lại!!”
“Đừng làm loạn……” Trần Diệc Nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ đang che mắt mình của cô, sau đó không chút khách khí mà đè cô xuống giường, cúi đầu, nói nhỏ vào tai cô: “Xấu hổ??”
“……” Cô trừng mắt, cắn cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.
“Thật đẹp……” Trần Diệc Nhiên ôn nhu nói vào tai cô. Anh nhẹ nhàng hôn từ xương quai xanh rồi xuống tới ngực. Bộ ngực mềm mại trắng trẻo ấy làm anh thấy mình dường như sắp mất khống chế.
“Ngô…… Đừng làm loạn……” Cô cảm thấy cơ thể mình dường như sắp không chịu nổi. Cứ tránh né anh như vậy làm khăn tắm của cô cũng đã bung ra hết thật sự làm cô có chút nổi da gà.
Một tay Trần Diệc Nhiên đè chặt tay cô xuống, một tay nhẹ nhàng phủ lên ngực cô. Bộ ngực cô thật mềm, thật giống như sự mềm mại của tơ lụa. Anh hơi cúi đầu, phủ môi lên trước ngực cô, nhẹ nhàng liếm quanh.
“Ân…… Không cần……” Đầu cô bỗng chốc trống rỗng, cô cảm thấy mọi tri giác của mình dường như biến mất hết, cả người như đang lơ lửng trên mây, cơ thể dường như đang sản sinh ra một loại khát khao khác lạ.
“Điềm Tâm……” Trần Diệc Nhiên lẩm bẩm kêu tên cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng anh như là từ rất xa truyền đến, làm cô không nghe được rõ. Trong cơn mê man, cô phảng phất nghe được có tiếng chuông cửa liên tiếp vang lên.
Trần Diệc Nhiên hơi dừng động tác lại một chút.
Tiếp theo đó, anh có chút ảo não đứng dậy, nhìn thoáng qua vẻ còn mê man và khuôn mặt ửng đỏ của cô, anh bực bội gãi đầu.
Anh tiện tay cầm cái chăn trên giường, đưa cho cô nói: “Đi vào”
“A??” Cô không có phản ứng gì chỉ đứng yên tại chỗ.
Trần Diệc Nhiên không chần chừ bế cô lên quấn chăn lại cho cô rồi mời đi ra cửa.
“Anh Trần, đây là phần cơm của anh.” Người phục vụ đứng ngoài cửa bưng khay trong tay, trên mặt nở một nụ cười chuyên nghiệp, nho nhã lễ độ nói với Trần Diệc Nhiên.
Khuôn mặt Trần Diệc Nhiên không cảm xúc nhận lấy cái khay, lạnh lùng nói: “Cám ơn.”
Sau đó liền trực tiếp đem cửa đóng lại.
Anh phục vụ đứng thẫn thờ, có phải anh đã mang cơm tới chậm? Vị khách này nhìn có vẻ như đang không thoải mái lắm ……
Trần Diệc Nhiên bưng khay vào trong phòng, cô liền thò đầu ra khỏi chăn, mặt đỏ bừng nhìn anh nhỏ giọng hỏi: “Có đồ ăn sao?”
“Em ăn rồi, anh …… sẽ không có……” Trần Diệc Nhiên ý vị thâm trường nhìn cô nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro