Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Phù rể cùng phù dâu ( 5)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
- Anh họ ?
Trong lòng Điềm Tâm nhộn nhạo, nhưng vẫn bày ra bộ dâng giả vờ không để ý nói:
- Dù sao anh họ cũng mới tốt nghiệp, hơn nữa còn rất trẻ, gấp gáp tìm bạn gái kết hôn làm gì ?
- Cậu ta sao có thể còn nhỏ, mẹ nhớ là so với con lớn hơn bảy tuổi, năm nay con mười sáu thì cậu ta cũng đã hai mươi ba rồi.
- Ai ya, chuyện tình cảm thì không thể gấp gáp, dưa hái xanh không ngọt
Điềm Tâm bày ra vẻ đắc ý, rung đùi nói.
- Nhóc con, biết cái gì hả ?
Mẹ Điềm Tâm trông bộ dạng đắc ý của cô, nhịn không được bật cười thành tiếng
- Con không còn là một đứa trẻ rồi…
Điềm Tâm đầu đầy hắc tuyến nhìn mẹ cười nhạo, tâm tình ảm đạm nói:
- Đợi qua sinh nhật lần này con cũng có thể đi làm CMND.
- Ồ, hóa ra như vậy
Trong phút chốc mẹ cô bừng tỉnh, nhìn thấy ánh mắt Điềm Tâm có một loại cảm giác, nói:
- Con gái nhà chúng ta sắp trưởng thành rồi, không để ý đứa trẻ này đã lớn như vậy.
- …
Điềm Tâm không nói gì.
Lộ trình từ thành phố Z tới thành phố N đại khá khoảng tầm hai giờ, từ đầu cha của Điềm Tâm đã tập trung lúc lái xe, không hề có ý chen vào cuộc nói chuyện của hai mẹ con. Trong phút chốc, Điềm Tâm cảm thấy có chút mệt mỏi, mắt nhìn qua điện thoại một chút. Bây giờ đã sáu giờ tối, không biết Trần Diệc Nhiên tan tầm hay chưa…
Đôi khi, thầm thương một người nhưng ngay cả gửi một tin nhắn hay gọi một cuộc điện thoại đều không có, chẳng lẽ khoảng cách giữa anh và cô thật sự lớn như vậy sao ?
Điềm Tâm nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa xe, những ngọn đèn đường chạy dài theo cung đường uốn lượn, sắc đèn vàng mờ nhạt hắt hiu, bóng đổ xuống mặt đường trong đêm tối khiến lòng cô chợt chùng xuống, không biết có cách gì để khiến Trần Diệc Nhiên để tới cô. Xe chạy băng băng trên đường với tốc độ cao, cảm giác thùng xe cũng lảo đảo, Điềm Tâm không để ý liền tựa đầu vào cửa sổ xe, chìm vào giấc ngủ. Vừa đến thành phố N, cha Điềm Tâm cùng hai người quyết định buổi tối sẽ ở tại khách sạn, sau đó đến nhà hàng ăn một chút gì đó, tiếp theo sẽ đưa Điềm Tâm tới ở nhà chị họ.
- Điềm Tâm, em tới rồi !
Trước khi đến đây, Điềm Tâm đã gọi điện báo trước cho chị họ, cho nên cô ấy rất sớm đã mở cửa chờ Điềm Tâm.
- Chị họ !
Điềm Tâm ngẫng đầu nhìn thấy chị họ đang đứng ở trên cầu thang, cười tươi với cô
- Mau vào đi!
Hàn Ngọc Oánh cúi người đi dép vào, hưng phấn chạy đến xe của bọn họ đang đỗ trước mặt, nhìn thấy trong xe là cha mẹ của Điềm Tâm liền tủm tỉm cười nói:
- Dì nhỏ, dượng nhỏ! Đã lâu không gặp, hai người mau vào ngồi một chút.
- Ngọc Oánh, chúc mừng con !
Mẹ Điềm Tâm lên tiếng, bước xuống xe chờ cha Điềm Tâm đi đỗ xe ở phía sau mới cùng nhau đi đến chỗ Hàn Ngọc Oánh.
Trong lòng Điềm Tâm nhộn nhạo, nhưng vẫn bày ra bộ dâng giả vờ không để ý nói:
- Dù sao anh họ cũng mới tốt nghiệp, hơn nữa còn rất trẻ, gấp gáp tìm bạn gái kết hôn làm gì ?
- Cậu ta sao có thể còn nhỏ, mẹ nhớ là so với con lớn hơn bảy tuổi, năm nay con mười sáu thì cậu ta cũng đã hai mươi ba rồi.
- Ai ya, chuyện tình cảm thì không thể gấp gáp, dưa hái xanh không ngọt
Điềm Tâm bày ra vẻ đắc ý, rung đùi nói.
- Nhóc con, biết cái gì hả ?
Mẹ Điềm Tâm trông bộ dạng đắc ý của cô, nhịn không được bật cười thành tiếng
- Con không còn là một đứa trẻ rồi…
Điềm Tâm đầu đầy hắc tuyến nhìn mẹ cười nhạo, tâm tình ảm đạm nói:
- Đợi qua sinh nhật lần này con cũng có thể đi làm CMND.
- Ồ, hóa ra như vậy
Trong phút chốc mẹ cô bừng tỉnh, nhìn thấy ánh mắt Điềm Tâm có một loại cảm giác, nói:
- Con gái nhà chúng ta sắp trưởng thành rồi, không để ý đứa trẻ này đã lớn như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- …
Điềm Tâm không nói gì.
Lộ trình từ thành phố Z tới thành phố N đại khá khoảng tầm hai giờ, từ đầu cha của Điềm Tâm đã tập trung lúc lái xe, không hề có ý chen vào cuộc nói chuyện của hai mẹ con. Trong phút chốc, Điềm Tâm cảm thấy có chút mệt mỏi, mắt nhìn qua điện thoại một chút. Bây giờ đã sáu giờ tối, không biết Trần Diệc Nhiên tan tầm hay chưa…
Đôi khi, thầm thương một người nhưng ngay cả gửi một tin nhắn hay gọi một cuộc điện thoại đều không có, chẳng lẽ khoảng cách giữa anh và cô thật sự lớn như vậy sao ?
Điềm Tâm nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa xe, những ngọn đèn đường chạy dài theo cung đường uốn lượn, sắc đèn vàng mờ nhạt hắt hiu, bóng đổ xuống mặt đường trong đêm tối khiến lòng cô chợt chùng xuống, không biết có cách gì để khiến Trần Diệc Nhiên để tới cô. Xe chạy băng băng trên đường với tốc độ cao, cảm giác thùng xe cũng lảo đảo, Điềm Tâm không để ý liền tựa đầu vào cửa sổ xe, chìm vào giấc ngủ. Vừa đến thành phố N, cha Điềm Tâm cùng hai người quyết định buổi tối sẽ ở tại khách sạn, sau đó đến nhà hàng ăn một chút gì đó, tiếp theo sẽ đưa Điềm Tâm tới ở nhà chị họ.
- Điềm Tâm, em tới rồi !
Trước khi đến đây, Điềm Tâm đã gọi điện báo trước cho chị họ, cho nên cô ấy rất sớm đã mở cửa chờ Điềm Tâm.
- Chị họ !
Điềm Tâm ngẫng đầu nhìn thấy chị họ đang đứng ở trên cầu thang, cười tươi với cô
- Mau vào đi!
Hàn Ngọc Oánh cúi người đi dép vào, hưng phấn chạy đến xe của bọn họ đang đỗ trước mặt, nhìn thấy trong xe là cha mẹ của Điềm Tâm liền tủm tỉm cười nói:
- Dì nhỏ, dượng nhỏ! Đã lâu không gặp, hai người mau vào ngồi một chút.
- Ngọc Oánh, chúc mừng con !
Mẹ Điềm Tâm lên tiếng, bước xuống xe chờ cha Điềm Tâm đi đỗ xe ở phía sau mới cùng nhau đi đến chỗ Hàn Ngọc Oánh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro