Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Phù rể cùng phù dâu (9)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Điềm Tâm hóa đá một giây, cảm thấy như toàn bộ thế giới dừng lại, bên tai của cô không còn có những âm thanh náo nhiệt ồn ào. Chỉ một cái mỉm cười hay động tác bất kì của Trần Diệc Nhiên đều biến thành tấm phim
quay chậm, tác động vào lòng Điềm Tâm.
Cô nhìn thấy anh mỉm cười dặn dò những người xung quanh, bên cạnh dắt lấy cánh tay chú rể sau đó vô tình ngẩng đầu, ánh mắt của anh và cô bất chợt giao nhau. Cô nhìn thấy đáy mắt anh tỏ vẻ kinh ngạc cùng bất ngờ, sau một lúc im lặng rốt cuộc giọng nói của anh mang theo một tia nghi hoặc hơi lành lạnh:
- Điềm Tâm ?
- Anh họ !
Ánh mắt Điềm Tâm cong lên, khóe môi cũng không ngăn được mà giương cao, giọng nói của cô phát ra một tia vui vẻ đầy mong chờ, lòng tràn đầy vui sướng nhìn về phía anh.
- Một chút nữa không nhận ra em.
Trần Diệc Nhiên nhìn cô mỉm cười, sau đó thanh âm chần chờ nói:
- Nhưng em là…
- Đây là phù dâu của Hàn Ngọc Oánh
Cô gái đứng ở bên Điềm Tâm đột nhiên nói với Trần Diệc Nhiên:
- Này anh đẹp trai, anh cũng đừng dùng chiêu làm quen, lôi kéo mượn phù dâu nhỏ của chúng tôi theo để chúng tôi mở cửa, tôi nói cho anh biết dễ dàng vậy đâu !
- Không ngờ lại bị nhìn thấu rồi…
Trần Diệc Nhiên chỉ cười cũng không hề phản bác, sau đó quay đầu lại nhìn Điềm Tâm một chút
- Rất xinh
Tâm tình Điềm Tâm nhờ vậy thoáng chốc liền cao hứng, vô cùng vui vẻ. Đứng ở bên cạnh, chị gái kia dùng sức véo Điềm Tâm một cái, sau đó quay đầu nhìn về Trần Diệc Nhiên nghiêm túc nói:
- Phù dâu nhỏ của chúng tôi vốn là xinh đẹp, đây cũng là sự thật nên anh cũng đừng tưởng rằng nói vài lời dễ nghe thì chúng ta sẽ để cho các anh qua cửa !
Trần Diệc Nhiên cười cười, quay đầu nhìn thoáng qua chú rể đang đứng bên cạnh. Chú rể hắng giọng một cái, hướng phía sau Điềm Tâm cùng cô gái kia sau hô lớn:
- Vợ ơi, anh đến rồi! Nhanh mở cửa cho anh đi !
Lập tức bên trong phòng vang lên một trận cười vang. Giọng nói lớn của một cô gái ở bên trong truyền ra:
- Ai là vợ của anh? Anh còn chưa qua được thử thách, cũng đừng hô ‘vợ ơi’ sớm đến như vậy. Trước hết phải qua cửa của phù dâu rồi hãy nói !
Chú rể cũng không ngoài ý muốn, cười híp mắt nhìn Điềm Tâm, tiện tay từ trong túi áo móc ra một bao thơm đựng tiền mừng, đưa tới lòng bàn tay cửa Điềm Tâm, chân thành nói:
- Em gái, để anh cùng với chị họ của em được hạnh phúc, cho anh qua cửa đi.
Đôi mắt xinh đẹp Điềm Tâm nhướng lên một đường rất vô tư nhận bao thơm lì xì, âm thầm ước lượng số tiền bên trong bao, sau đó bày ra mặt vẻ mặt vô tội, thở dài nói:
- Không được đâu anh rể, nếu em cho anh qua cửa dễ dàng như vậy thì những chị gái bên trong kia sẽ không tha cho em đâu…
Cô nhìn thấy anh mỉm cười dặn dò những người xung quanh, bên cạnh dắt lấy cánh tay chú rể sau đó vô tình ngẩng đầu, ánh mắt của anh và cô bất chợt giao nhau. Cô nhìn thấy đáy mắt anh tỏ vẻ kinh ngạc cùng bất ngờ, sau một lúc im lặng rốt cuộc giọng nói của anh mang theo một tia nghi hoặc hơi lành lạnh:
- Điềm Tâm ?
- Anh họ !
Ánh mắt Điềm Tâm cong lên, khóe môi cũng không ngăn được mà giương cao, giọng nói của cô phát ra một tia vui vẻ đầy mong chờ, lòng tràn đầy vui sướng nhìn về phía anh.
- Một chút nữa không nhận ra em.
Trần Diệc Nhiên nhìn cô mỉm cười, sau đó thanh âm chần chờ nói:
- Nhưng em là…
- Đây là phù dâu của Hàn Ngọc Oánh
Cô gái đứng ở bên Điềm Tâm đột nhiên nói với Trần Diệc Nhiên:
- Này anh đẹp trai, anh cũng đừng dùng chiêu làm quen, lôi kéo mượn phù dâu nhỏ của chúng tôi theo để chúng tôi mở cửa, tôi nói cho anh biết dễ dàng vậy đâu !
- Không ngờ lại bị nhìn thấu rồi…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Diệc Nhiên chỉ cười cũng không hề phản bác, sau đó quay đầu lại nhìn Điềm Tâm một chút
- Rất xinh
Tâm tình Điềm Tâm nhờ vậy thoáng chốc liền cao hứng, vô cùng vui vẻ. Đứng ở bên cạnh, chị gái kia dùng sức véo Điềm Tâm một cái, sau đó quay đầu nhìn về Trần Diệc Nhiên nghiêm túc nói:
- Phù dâu nhỏ của chúng tôi vốn là xinh đẹp, đây cũng là sự thật nên anh cũng đừng tưởng rằng nói vài lời dễ nghe thì chúng ta sẽ để cho các anh qua cửa !
Trần Diệc Nhiên cười cười, quay đầu nhìn thoáng qua chú rể đang đứng bên cạnh. Chú rể hắng giọng một cái, hướng phía sau Điềm Tâm cùng cô gái kia sau hô lớn:
- Vợ ơi, anh đến rồi! Nhanh mở cửa cho anh đi !
Lập tức bên trong phòng vang lên một trận cười vang. Giọng nói lớn của một cô gái ở bên trong truyền ra:
- Ai là vợ của anh? Anh còn chưa qua được thử thách, cũng đừng hô ‘vợ ơi’ sớm đến như vậy. Trước hết phải qua cửa của phù dâu rồi hãy nói !
Chú rể cũng không ngoài ý muốn, cười híp mắt nhìn Điềm Tâm, tiện tay từ trong túi áo móc ra một bao thơm đựng tiền mừng, đưa tới lòng bàn tay cửa Điềm Tâm, chân thành nói:
- Em gái, để anh cùng với chị họ của em được hạnh phúc, cho anh qua cửa đi.
Đôi mắt xinh đẹp Điềm Tâm nhướng lên một đường rất vô tư nhận bao thơm lì xì, âm thầm ước lượng số tiền bên trong bao, sau đó bày ra mặt vẻ mặt vô tội, thở dài nói:
- Không được đâu anh rể, nếu em cho anh qua cửa dễ dàng như vậy thì những chị gái bên trong kia sẽ không tha cho em đâu…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro